Bá Y Thiên Hạ

Chương 308

Đại Kim giáp Đấu thần bị bảy đại Cuồng chiến sĩ mãnh công, căn bản không có cách nào chống đỡ. Còn mười lăm vị cao thủ cấp bậc phó thần hậu giai hoặc đỉnh giai dưới sự vây công của hai mươi Ma thú gia tộc và mười Thần Long cũng chỉ có một kết cục là bị trọng thương và bị bắt. Nói cách khác, hai mươi tên thần tộc phương Đông muốn tìm nhi tử của Đoạn Vân, vì thực lực quá yếu, bị Đoạn Vân trực tiếp tiêu diệt sạch sẽ.

Nhưng nguy cơ lúc này vẫn chưa được giải trừ, còn có rất nhiều Thiên sứ thực lực cường hãn đang dùng một tốc độ kinh khủng bay về phía đoàn người Đoạn Vân. Khoảng cách song phương mỗi lúc một nhỏ dần, thực lực Thiên sứ bộ tộc cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.

Thần thức Đoạn Vân đã kinh khủng đến mức có thể bao trùm bán kính vạn thước, mấy tên Thiên sứ đó còn chưa hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt thì thần thức Đoạn Vân đã giám thị nghiêm mật bọn họ rồi. Một đám Thiên sứ thực lực so với hai mươi tên Kim Giáp thần tộc vừa rồi luận về số lượng hay về giai vị đều mạnh hơn vài lần. Họ có vô số Thiên sứ bốn cánh, thực lực thấp nhất cũng là cấp mười hai, còn có rất nhiều Thiên sứ thực lực cường hãn ở mức hậu giai. Trong số Thiên sứ thì có sáu mươi tên gia hỏa thực lực ở mức cấp mười hai trung giai, ba mươi tên tại hậu giai, mười tên khác đã là đỉnh giai rồi. Họ còn có mười Thiên sứ sáu cánh cấp bậc Đấu thần, trong số đó có bốn cao thủ trung giai, và nguy hiểm nhất là một tên gia hỏa kinh khủng thực lực hậu giai.

- Thiếu gia, họ đã xuất hiện rồi. Rất có thể sẽ có một hồi ác chiến đó, thực lực của họ tựa hồ còn mạnh hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng nhiều. - Diệp Cô Thành rõ ràng lo lắng nói.

Nghe thế, Đoạn Vân cười nói:

- Đâu chỉ có thực lực mạnh không thôi, đến cả thân thể cũng lớn hơn so với ta tưởng tượng. Thiên sứ bốn cánh này, mỗi một tên đều cao tới sáu bảy thước. Còn mười tên Thiên sứ sáu cánh kích cỡ cũng có thể tương đương với Bạch hùng. Cánh của họ còn có tác dụng trị liệu thân thể bị thương rất nhanh. Xem ra trận chiến này khó nhai rồi đây.

- Thiếu gia, ngươi tựa hồ chẳng hề lo gì cả.

Diệp Cô Thành lại một lần nữa nhìn không thấu Đoạn Vân. Nếu lúc trước đối mặt với địch nhân cường đại như thế, Đoạn Vân sớm đã ủ rũ u sầu và than vãn loạn lên rồi.

Nhìn ánh mắt bốn phía đang chăm chú nhìn mình, Đoạn Vân cười khẽ nói:

- Đừng lo, cánh của Thiên sứ có thể dựa vào quang hệ ma pháp cường hãn chữa trị cho những vết thương trong cơ thể, nhưng dược hoàn của ta cũng có thể nhanh chóng trị liệu vết thương, nếu phục dụng kịp thời sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đến thực lực cả. Chúng ta còn có ưu thế về số lượng, nhưng quan trọng nhất chúng ta còn có một đại pháp bảo.

- Pháp bảo gì? - Đám thủ hạ nhoi nhoi lên hỏi.

Đoạn Vân cười nói:

- Pháp bảo của chúng ta chính là địch nhân không hề biết thực lực của ta. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Chúng ta biết thực lực của đối thủ, còn đối thủ lại hoàn toàn không biết hư thật của chúng ta. Việc này tuyệt đối là một loại ưu thế không người nào có thể tưởng tượng được. Tốt lắm, các huynh đệ, địch nhân đã đến rồi, chuẩn bị xuất chiến thôi. Ta ghét nhất đám tự xưng là Thiên sứ thánh khiết điểu nhân.

Vài phút sau, Đoạn Vân dẫn đám thủ hạ xuất hiện ở một địa phương, phía trước hơn một trăm tên thiên sứ lần lượt xuất hiện.

Thú thật Đoạn Vân rất ghét Thiên sứ, nhất là những tên Thiên sứ điểu nhân có giai vị cao. Giả dụ như đối mặt với một trăm tên điểu nhân cao năm trăm thước, hình thể đó tuyệt đối có thể so sánh được với mấy vạn người khổng lồ của gia tộc, kết hợp với một đôi cánh chim màu trắng, nhìn đám điểu nhân thánh khiết có hình tượng như vậy sẽ làm cho người ta có một cảm giác ghê tởm.

- Lão Đại, Thiên sứ này khác rất nhiều so với những điểu nhân lúc trước chúng ta gặp qua. - Tiểu Phi Hiệp cau mày nói với Đoạn Vân.

Nhìn điểu nhân trước mắt, Đoạn Vân nhẹ giọng cười nói:

- Có cái gì bất đồng? Không phải là hình thể lớn hơn một chút thôi sao? Họ biến thành thế nào đi nữa, cắm thêm vào lưng bao nhiêu cánh đi nữa, họ cũng chỉ có một thân phận - Điểu nhân.

- Lão Đại, muốn trực tiếp hạ lệnh đánh ngay không? - Đạt Nhĩ Ba nhẹ giọng hỏi Đoạn Vân.

- Từ từ. Thực lực của họ đều rất mạnh, lại có hai ba cặp cánh giúp cho họ có ưu thế chiến đấu trên không trung, nếu phát sinh hỗn chiến, chúng ta có thể không địch lại đâu.

Đoạn Vân vừa nói, vừa cẩn thận đánh giá chênh lệch thực lực song phương địch và ta.

- Lão Đại, trận chiến này tựa hồ không dễ xơi lắm.

Đối mặt với địch nhân cường đại, Tiểu Phi Hiệp rõ ràng có chút lo lắng.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Đừng lo, nơi này là địa bàn của chúng ta. Nếu không địch lại thì cử đại quân ra, dùng số lượng đánh chết chúng, mẹ kiếp. Trước hết thăm dò hư thật cái đã.

- Các ngươi là ai, vì sao tùy tiện tiến vào lãnh địa của ta?

Bước về phía trước một bước, Đoạn Vân dùng một loại ngữ khí hách dịch của quân nhân hỏi. Ngữ khí của hắn xem ra rất giống một tên lính canh cửa thành.

- Nhân loại, ngươi chỉ huy đám thủ hạ kỳ quái này lui ra, quang minh thần tộc cường đại sẽ không làm khó đám người bình thường các ngươi.

Thực lực cực mạnh, kích cỡ của tên Thiên sứ sáu cánh cũng lớn nhất, hắn dùng một giọng nói lạnh lùng rất uy nghiêm. Loại ngữ khí này, Đoạn Vân đã từng nghe Tra Lí nói ở Thiên Long, cũng từng nghe Long Hoàng nói như vậy, đúng là một bộ "lão tử là thiên hoàng".

- Ngươi nói gì … ngươi nói các ngươi là thần? Nhưng thần tựa hồ rất lâu rồi không hề xuất hiện. Chư thần theo như giáo điển miêu tả thì tựa hồ không phải hình dáng này.

Đoạn Vân nói.

- Nhân loại, ngươi mau mau tránh ra. Chúng ta muốn vào tòa thành thị này có việc.

Tên Thiên sứ sáu cánh cấp bậc Đấu thần hậu giai rõ ràng không có tí kiên nhẫn nào.

Không để ý đến tên cao thủ sốt ruột này, Đoạn Vân nói tiếp:

- Ta thừa nhận các ngươi rất cường đại, nhưng tòa thành thị này là thành thị của ta, các ngươi muốn vào làm gì đều phải được ta cho phép hay không. Lúc trước các ngươi không phải nói cần tìm tiểu hài tử gì đó mà? Ta là thành chủ, có thể giúp cho các ngươi tìm kiếm. Nhân tiện ta nói cho các ngươi biết, cách đây không lâu cũng có một nhóm tự xưng là thần cũng đến đây, họ cũng muốn tìm một tiểu hài tử.

- Ngươi gặp họ rồi? - Tên thiên sứ đầu lĩnh hơi giật mình.

- Họ tự xưng là thần ở Thần giới phương Đông, còn ta là Đại Giáo Hoàng Nữ Thần điện, ta tự nhiên gặp họ rồi. - Đoạn Vân cười trả lời.

- Vậy tiểu hài tử kia đâu? - Tên đầu lĩnh truy vấn tiếp, có vẻ rất nôn nóng.

- Tiểu hài tử? Họ không có nói gì thêm về tiểu hài tử. - Đoạn Vân nói vẻ nghi hoặc.

- Làm sao có thể thế được? Họ bây giờ ở đâu?

Tên đầu lĩnh hỏi tiếp. Thần tộc phương Đông đột nhiên biến mất làm cho hắn cảm thấy bất an.

- À, sau khi họ nói chuyện với ta xong, họ đã trở về rồi. Nói là muốn đi tìm cứu binh.

Đoạn Vân nói oang oang ra vẻ bỗ bã. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nhìn Đoạn Vân với ánh mắt rất hoài nghi, nghe mấy câu hắn nói không có bao nhiêu đạo lý, tên Thiên sứ đầu lĩnh lộ ra vài tia sát khí.

- Nhân loại, nói vô tri, đừng nói lung tung nữa, cẩn thận coi chừng mang họa vào thân đó. Đến cả chúng ta cũng không thể trở về trong một thời gian ngắn, họ càng không có khả năng trở lại Thần giới. Nhân loại, ngươi tránh ra, chúng ta không làm khó các ngươi.

Ánh mắt tên đầu lĩnh rất bất thiện, trong ngữ khí cũng mang theo vài tia uy hiếp.

Đoạn Vân cười cười nói vẻ bất cần:

- Ngươi hẳn là phương Tây thần minh cường đại hả? Nhìn cánh và hình dạng của ngươi là biết thực lực ngươi hẳn là không tệ. Nhưng thủ hạ của ta cũng có vài tên không biết nghe lời, họ muốn được khiêu chiến với ngươi. Không biết đại nhân có thể nể mặt không?

Dùng một ánh mắt rất bất thiện đánh giá cẩn thận Đoạn Vân, rồi nhìn đám cao thủ chủ lực phía sau Đoạn Vân, trong ngữ khí của tên Thiên sứ đầu lĩnh mang theo vài tia kinh ngạc:

- Lúc đầu, ta đã cảm thấy rất khó hiểu khi thấy tổ hợp quỷ dị của các ngươi. Thực lực của các ngươi tuyệt đối không phải như biểu lộ ra bề ngoài. Từ trong mắt các ngươi, ta thấy những Ma thú, Thú Nhân... các ngươi toàn bộ đều là hạng người thiện chiến. Đông phương thần minh biến mất chắc phải có quan hệ nhất định với các ngươi. Ta rất muốn biết, ngươi là một thế lực trên đại lục dám dựa vào cái gì mà chống lại thần minh phương Tây cường đại chúng ta?

Đoạn Vân cười nói:

- Nói thiệt cho ngươi biết, đứa tiểu hài tử mà các ngươi muốn tìm bây giờ đang ở trong tay ta. Trước khi các ngươi tới đây, ta đã biết các ngươi muốn lợi dụng tiểu hài tử này để trở về Thần giới.

- Xem ra ngươi biết không ít. Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì.

Điểu nhân đầu lĩnh mặc dù nhìn Đoạn Vân rất đề phòng, nhưng trong ánh mắt rõ ràng vẫn có ý cực kỳ miệt thị.

Đoạn Vân cười nói:

- Các ngươi rất cường đại, ta thì sao, căn bản không thể chống lại các ngươi. Nhưng mà vừa rồi đám gia hỏa phương Đông thần minh đó cũng uy hiếp ta, họ nói nếu ta dám đưa tiểu hài tử tự tiện giao cho các ngươi, họ sẽ giết ta. Còn từ việc họ rất sợ các ngươi, ta đoán được thực lực của các ngươi có thể còn mạnh hơn bọn chúng. Do đó ta không giao tiểu hài tử đó cho chúng, nếu không các ngươi sẽ gây rắc rối cho ta.

- Thật hả? Ngươi thật ra rất thức thời vụ. Nói đi, ngươi muốn cái gì? - Thiên sứ đầu lĩnh lạnh nhạt hỏi.

- Cái ta muốn, ngươi vị tất nguyện ý cho ta. - Đoạn Vân lắc lắc đầu.

- Chúng ta là thần, sự vĩ đại của thần không phải những tiểu nhân nhược tiểu có khả năng giải thích được. Nếu ngươi lo lắng đám Đông phương thần minh trả thù ngươi, chúng ta có thể trợ giúp ngươi tiêu diệt họ. Chỉ cần ngươi có thể giao tiểu hài tử cho chúng ta, ta thậm chí có thể hứa cho ngươi làm một vị thần suốt đời bất tử. Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Cho dù ngươi muốn cả đại lục, ta cũng có thể cho ngươi.

Nhưng rõ ràng hắn không biết, Mộng Đa Lợi Á bây giờ đã là cơ nghiệp của Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười quỉ dị, nói:

- Lúc trước ta không phải nói rồi sao? Ta muốn cho vài thủ hạ của ta, luận bàn võ học với những vị thần minh.

- Ngươi muốn tìm chết?

Một Thiên sứ sáu cánh thực lực trung giai quay về Đoạn Vân nổi giận nói.

Bình Luận (0)
Comment