Bá Y Thiên Hạ

Chương 34

Đoạn Vân ngẫm nghĩ, rồi hỏi: " Bộ lạc các ngươi có phải là ở A Nhĩ Ti Tư không?" Đoạn Vân cũng biết về A Nhĩ Ti Tư, nghe nói nơi đó là một vùng đất hoang vu, diện tích rất lớn cơ hồ phải bằng đến phân nửa vương quốc này, hơn nữa nghe nói A Nhĩ Ti Tư trên danh nghĩa cũng là quốc thổ của Thiên Long Đế Quốc. Hoàn cảnh nơi đó nghe nói cũng khá tốt, chỉ có điều vì ở đó là nơi giáp giới với ma thú rừng rậm, thường xuyên có ma thú xuất nhập, là nơi rất hiểm ác. Nơi đó tập trung rất nhiều các chủng tộc khác nhau, cơ hồ tất cả dị tộc đều có mặt ở đó. Nghe nói bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ cũng tụ cư ở đây.

"Đúng vậy! Bộ lạc chúng ta đây đúng là ở tại A Nhĩ Ti Tư. Nơi đó là nhà của chúng ta đây, chỉ có điều vì năm nay thu hoạch mùa vụ rất kém, tộc lí vì không muốn nhiều người bị chết đói nên yêu cầu một bộ phận dân chúng di tản khắp nơi. Mùa xuân sang năm chúng ta đây cũng sẽ về mà thôi." Tên Cuồng Chiến Sĩ kia vừa nhắc tới A Nhĩ Ti Tư thì vẻ mặt tỏ ra rất xúc động.

Bây giờ đã là mùa thu rồi, chỉ cần thêm hai tháng nữa là đã bắt đầu một năm mới rồi. Xem ra bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ để kéo dài sự sống của chủng tộc mình mà có lẽ phải bắt đầu phân tán tộc nhân. Chẳng biết tại sao Đoạn Vân khi vừa nghe vận mệnh thê thảm của người da vàng ở dị giới này, trong lòng rất xúc động. Vô luận như thế nào, cho dù Đoạn Vân không giúp được tất cả Cuồng Chiến Sĩ, Đoạn Vân cũng quyết định phải giúp sáu tên da vàng vừa ngu vừa hồ hồ trước mắt này.

Vì vậy Đoạn Vân nói với Lạp Hi Đức: "Lạp Hi Đức đại thiếu gia, xin hỏi Ngài có thể giúp ta một lần không?"

"Mau nói đi, cứ nói, Ngài và cha ta đều đang làm quan trên triều, có chuyện gì xin cứ phân phó!" Lạp Hi Đức tỏ ra rất bội phục Đoạn Vân, nhất là Đoạn Vân này lại phát minh ra những đan dược thần kỳ. Những thứ đó quả thực không phải người thường có thể làm ra được!

Đoạn Vân cười, rồi kéo Lạp Hi Đức sang một bên nói: " Không cần như vậy đâu, đại thiếu gia không cần khách khí, cha ngươi Tả tướng đại nhân cùng sư phụ Phổ Hi Kim lão đầu của ta là cố giao, chúng ta đều là hậu bối nên phải thân cận mới phải. Từ nay về sau, chúng ta coi như là huynh đệ, đừng làm vẻ khách khí vậy mất vui. Ta xem ngươi chắc là lớn tuổi hơn ta, sau này ngươi là đại ca của Đoạn Vân ta rồi."

Lạp Hi Đức nghe xong rất cao hứng, mặc dù không biết Đoạn Vân muốn nhờ gì, nhưng có thể cùng Đoạn Vân kết bái cũng đã làm cho hắn vô cùng hưng phấn rồi, dù sao đây cũng là một vị truyền kỳ Tế tự chứ bộ.

"Được, Đoạn Vân huynh đệ, được kết bái với ngươi quả là một vinh hạnh cho ta, Lạp Hi Đức từ nay về sau sẽ là huynh đệ của Đoạn Vân. Đoạn Vân huynh đệ, đi thôi, đại ca hôm nay mời ngươi uống rượu!" Lạp Hi Đức xem ra cũng là một người hào sảng, tỏ ra thân mật với Đoạn Vân rất nhanh, câu cổ bá vai Đoạn Vân luôn.

"Được, đi uống rượu. Bất quá tiểu đệ còn có một việc muốn phiền toái đại ca." Đoạn Vân rốt cục nói đến chính sự.

"Có gì mà phải nói nữa, hôm nay vô luận chuyện gì ta cũng đáp ứng ngươi! Nói đi! Muốn nhờ ta làm gì?" Lạp Hi Đức luôn luôn giữ tác phong quân nhân, thật sự là nghĩa khí quá mức, còn không kịp nghe Đoạn Vân nói cái gì đã đáp ứng rồi.

Đoạn Vân rất phấn khởi, vì vậy trực tiếp nói luôn: " Đại ca, là việc như thế này. Ngươi cũng biết ta bây giờ có sản xuất một chút dược vật, việc chế tạo dược vật này phải có không ít dược tài trân quý, ta nghe nói ở trong A Nhĩ Ti Tư có đại lượng dược tài đó. Do đó …"

Lạp Hi Đức cũng là người hiểu chuyện, nghe xong đầu tiên hơi suy tư một chút, nhưng rồi sau đó cười lớn lên: "Được, Đoạn Vân tiểu đệ, hôm nay đại ca đáp ứng cho ngươi chuyện này. Mấy tên Cuồng Chiến Sĩ này ngươi lo mà quản cho tốt!" Sau đó hắn phất tay ra lệnh cho bọn lính tản ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đoạn Vân rất cao hứng: " Đại ca quả nhiên là một người hào sảng, xin đại ca chờ ta một lát. Tiểu đệ lập tức sẽ đi ngay."

Đoạn Vân nói xong đi về phía mấy Cuồng Chiến Sĩ, lớn tiếng nói: " Ta quyết định thuê các ngươi, bao ăn cơm no, mỗi tháng mười kim tệ. Các ngươi có đồng ý không?"

"Mười kim tệ?" Sáu tiểu tử khờ đó tỏ vẻ không tin, lại có người dùng nhiều tiền như vậy để thuê bọn họ sao. Bất quá mười kim tệ đúng là quá hấp dẫn đối với những Cuồng Chiến Sĩ, tất cả bọn Cuồng Chiến Sĩ lập tức đồng thời kêu lên: "Đồng ý, đồng ý, chúng ta đây đồng ý!"

Kế tiếp, Đoạn Vân dặn dò Diệp Cô Thành đưa sáu Cuồng Chiến Sĩ này về nhà, còn thì đưa Tiểu Bạch giao cho Ngưu Ma Vương kêu Ngưu Ma Vương đi theo phía sau. Cứ như vậy Đoạn Vân và Lạp Hi Đức khoác vai bá cổ nhau đi đến một tửu lâu lớn nhất trong thành. Bất quá, Đoạn Vân không phát hiện ra việc Ngưu Ma Vương khi nhận Tiểu Bạch, hai tay lại hơi run rẩy!

"Lạp Hi Đức đại ca, hôm nay đại ca giúp tiểu đệ chuyện lớn như vậy, buổi tiệc hôm nay là ta xin được khoản đãi!"

"Làm sao như vậy được, không phải nói từ trước là ta mời sao? Với lại, ta cũng chẳng làm cái gì cả, nhấc tay một cái là xong rồi!" Lạp Hi Đức kiên trì. Bất quá khi hắn nói "Nhấc tay một cái" thì đúng nghĩa là "Nhấc tay một cái".

"Không được, lần đầu tiên uống rượu, làm gì có đạo lý để đại ca mời khách. Vô luận như thế nào, hôm nay này phải để cho ta, bằng không ta với ngươi chia tay ở đây vậy."

Lạp Hi Đức cười cười, rồi chỉ về một tửu lâu phía trước: "Tốt, xin mời! Tới đây, đúng là nơi này rồi. Nhà này đúng là tửu lâu lớn nhất Thiên Long thành - Kim Diệp Hiên. Thế nào? Hào hoa không?"

Đoạn Vân đi theo Lạp Hi Đức đi vào, phải nói là bên trong thật sự có phong cách rất độc đáo. Lầu các rực rỡ, sàn lót hồng mộc, hơn nữa mọi bố cục đều biểu lộ sự hài hòa với tự nhiên. Hồng hồng lục lục hắc hắc bạch bạch thanh thanh tử tử hoàng hoàng, mọi màu sắc rực rỡ của thiên nhiên đều được kết hợp với nhau nhuần nhuyễn. Đoạn Vân liếc mắt qua lập tức bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn, phát ra một tiếng cảm thán: " Việc phối màu ở nơi này quả là hòa hợp và đặc sắc, hơn nữa các loại bố cục lại càng tinh xảo. Ta dám nói, người thiết kế tửu điếm này nhất định là một mỹ nữ cao nhã hào phóng lại còn tính cách rất đặc biệt nữa!"

Lạp Hi Đức cười cười: " Ngươi nói sai rồi, lão bản của tửu điếm này chính là Bộ trưởng Tài chính Khắc Mễ Kì của Đế quốc, nghe nói cũng là do hắn thiết kế đó. Ha ha, Đoạn Vân tiểu đệ, ngươi sẽ không bị mỹ nữ ám ảnh đến phát điên đó chứ! Mấy vị Công chúa đều là mỹ nữ đẹp nhất, chẳng lẽ ngươi còn muốn …" Đoạn Vân cười, hoàn toàn không để ý tới tiếng cười nhạo của Lạp Hi Đức. Nói đùa, nếu một nam nhân mà có khả năng xếp đặt bố cục xinh đẹp cao nhã như thế, vậy thì chỉ có một giải thích, tên nam tử đó không phải là một nam nhân, mà là một thái giám.

Bất quá tiếng Đoạn Vân cảm thán làm cho Tiểu Bạch ngồi cách đó không xa nghe thấy, thân thể không khỏi khẽ run lên. Ánh mắt "hắn " tỏ vẻ rất kỳ quái đánh giá Đoạn Vân, vẻ mặt tò mò.

Lúc này tiếp viên đã tới nơi, nói với Đoạn Vân với vẻ mặt rất có lỗi: " Xin lỗi, Lạp Hi Đức thiếu gia, bên trong hết chỗ rồi, có người đã bao toàn bộ mất rồi. Ngài xem còn có thể tìm chỗ khác bên ngoài không?"

Lạp Hi Đức nghe xong rất khó chịu, làm mặt nghiêm nghị nói: " Sao thế? Ngay cả Lạp Hi Đức thiếu gia mà cũng không có chỗ sao? Gọi mấy thằng dám bao cả nhà hàng đến đây cho ta, Lạp Hi Đức ta không thể không giảng đạo lý với hắn." Nói xong một câu Lạp Hi Đức liền quay về bên trong không lý tới nữa. Kỳ thật Lạp Hi Đức bình thường cũng thường đến đây ăn, thêm vào hôm nay lại mời Đoạn Vân, thế này thì còn gì là mặt mũi nữa, hơn nữa hai người cũng muốn tìm một nơi an tĩnh hàn huyên tâm sự.

"Thật là hết chỗ mà, hôm nay Ni Khắc Tư thiếu gia của gia tộc Ốc Nhĩ Tây mời khách. Ngài biết hắn là nhi tử của Hữu tướng đại nhân, chúng ta không dám đắc tội đâu ạ." Vẻ mặt tên tiếp viên rất khó xử.

Vừa nghe đến tên Bố Khoa Duy Kì, Lạp Hi Đức bình thường trước giờ nét mặt vẫn vui vẻ bỗng trở nên hầm hố, hắn trợn mắt gằn giọng: " Ốc Nhĩ Tây? Nó là thằng nào, gọi hắn đến đây!" Lúc này, từ bên trong đi ra một đám người, thần sắc rất kiêu ngạo. Đoạn Vân nghĩ ngay: đám người này mới nhìn thấy là biết không phải "Chim tốt" rồi, đại khái tên cầm đầu chắc đúng là tiểu Bố Khoa Duy Kì kia rồi!

Vị...kia Ốc Nhĩ Tây cười cười, đon đả giang tay tiếp đón Lạp Hi Đức:"Ai chà! Không phải đây là đại công tử Lạp Hi Đức đại thiếu gia sao? Ngọn gió nào đưa Ngài tới đây." Những lời này sao Đoạn Vân cảm thấy quen quen vậy nhỉ? À đúng rồi, lúc mình gặp Lạp Hi Đức cũng chào hỏi không khác gì cả? Chẳng lẽ mình được xếp cùng loại với tên kia? Đoạn Vân tự khinh bỉ mình.

Bình Luận (0)
Comment