Bá Y Thiên Hạ

Chương 51

Một giờ sau, một vạn binh sĩ đã sắp xếp thành đội ngũ trước mặt Ðoạn Vân. Lúc này mọi việc hoàn toàn khác với tình cảnh vừa rồi. Ba khối lớn, mỗi khối lớn có một tiểu phương trận, đội ngũ chỉnh tề. Xem ra đã có vẻ là một đội quân có tổ chức. Đương nhiên trong lúc cạnh tranh cũng có không ít người bị thương. Nhưng Ðoạn Vân là ai chứ? Làm sao mà hắn lại làm thủ hạ tương lai của mình đổ máu được? Hoàn Dương đan thì hơi quá đáng, nhưng để chữa trị loại thương tổn thấp hơn cấp bảy thì Ðoạn Vân tiếc gì mấy viên Giải Độc hoàn? Mấy trăm người bị thương tối đa chỉ tốn mấy trăm viên Giải Độc hoàn thôi, giá thành cũng chỉ mấy ngàn kim tệ! Chiêu ấy của Ðoạn Vân cơ hồ quả là mua được lòng người! Trong mắt bọn lính, Ðoạn Vân không chỉ có những thủ hạ thực lực cường hãn như Ngưu Ma Vương hay là Diệp Cô Thành, mà thực lực chính bản thân hắn cũng cao thâm khôn lường, quan trọng nhất là Ðoạn Vân là một Thánh Tế tự có y thuật xuất thần nhập hóa và dược hoàn thần kỳ. Chỉ cần theo loại người người này đi chiến đấu, sau này chưa cần nói đến quân công tiền đồ sự nghiệp, chỉ riêng phần tánh mạng có thể được đảm bảo rất lớn, cơ hồ khó mà chết được. Nếu ai không hợp tác họa có là đồ ngu!

Nhìn một đám binh lính nhìn mình với ánh mắt kính nể, tướng quân Ðoạn Vân nghĩ mình phải nói cái gì đó. Hắng giọng vài lần, Ðoạn Vân vận khí nói lớn: "Từ nay về sau, các ngươi là thủ hạ binh lính của Ðoạn Vân ta. Nhớ rõ, ta là lãnh đạo cao nhất ở đây. Bây giờ ta ra lệnh, kể từ hôm nay, đội quân vạn người của chúng ta được gọi là một sư, ta là Sư trưởng của các ngươi. Ba Lữ trưởng và ba Phó Lữ trưởng lên đây!"

"Rõ! Có mặt!" Ðoạn Vân vừa dứt lời từ mỗi khối trận đi ra hai người. Sáu người xếp thành một hàng đứng trước mặt Ðoạn Vân, ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất uy vũ. Ðoạn Vân phát hiện trên mặt hoặc trên người bọn họ đều có không ít vết sẹo từ những trận chiến đấu. Giải Độc hoàn của Ðoạn Vân tuy có thể trị liệu nội thương, nhưng đối vớingoại thương không có hiệu quả gì lớn. Ðoạn Vân đánh giá cẩn thận sáu người này, cảm thấy bọn họ đều có một đặc điểm chung là: Thực lực cường hãn! Xem ra dị giới dù sao cũng là một địa phương dụng võ vi tôn, chỉ có thực lực mới được coi trọng ở nơi này. Bất quá Ðoạn Vân cũng biết, nhóm binh lính này thực lực đều rất lớn, tài năng trong mức hàng trăm ngàn người mới tìm được một, nên người được chọn tuyệt đối không tầm thường. Cho nên, sáu người này tuyệt đối không phải là đơn giản.

Gật gật đầu, Ðoạn Vân ra lệnh: "Bắt đầu từ người thứ nhất, giới thiệu về mình, bắt đầu từ bên trái trở đi, gọi là lữ thứ nhất, lữ thứ hai và lữ thứ ba!"

"Đệ nhất lữ Lữ trưởng Mã Khắc! Cao cấp Kiếm sư!" Truyện được copy tại Truyện FULL

"Phó Lữ trưởng Khải Tư Kì! Cao cấp Kiếm sư!"

"Đệ nhị lữ Lữ trưởng Hi La! Cao cấp Kiếm sư"

"Phó Lữ trưởng Tạp Ni Duy Tư! Cao cấp Kiếm sư!"

"Đệ tam lữ Lữ trưởng Kiệt Khắc! Cao cấp Kiếm sư"

"Phó Lữ trưởng Ðặc Lạp Phu! Cao cấp Kiếm sư!"

Ðoạn Vân gật gật đầu: "Tốt lắm, nhưng mà bây giờ ta muốn nói cho các ngươi biết một việc. Thực lực cường đại của các ngươi không thể quyết định cái gì. Phải có học thức mới được coi là có bản lãnh địch lại vạn người! Thực lực của ngươi cho dù rất cường hãn, trong những trận chiến vạn quân cũng sẽ không có tác dụng lớn. Chỉ là khích lệ sĩ khí mà thôi. Các ngươi đã có năng lực lên làm Chánh Phó lữ trưởng, cho thấy được năng lực của các ngươi rất tốt! Ta mặc kệ các ngươi trước kia làm gì, chỉ biết rằng bây giờ các ngươi là thủ hạ của ta, ta hy vọng các ngươi có thể tuân thủ quân lệnh, quản lý tốt mấy ngàn thủ hạ của các ngươi!"

"Rõ! Thề tuân lệnh tướng quân!" Sáu người đồng thanh hô lớn!

Ðoạn Vân cười cười: "Tốt lắm, các ngươi bây giờ trước tiên làm quen với thủ hạ của mình đi, sau khi làm xong, ghi lại danh sách từ binh lính của mình! Một giờ sau, đem danh sách nộp cho ta! Bắt đầu đi! Hành động!"

"Rõ!"

Sau một giờ, Ðoạn Vân trên tay có ba danh sách binh lính. Ðoạn Vân cũng kêu Diệp Cô Thành xuất ra mười vạn mai kim tệ thực hiệnlời hứa của chính mình. Hành động này làm cho một vạn quân nhân vô cùng phấn khích. Họ không bao giờ nghĩ đến việc Ðoạn Vân thật ra có thể lấy tiền của mình để phân phát cho quân sĩ. Mười vạn kim tệ cơ hồ là một tháng lương của một vạn người chứ ít gì! Điều này làm cho đám binh lính không được lên sĩ quan lé hết cả mắt, cố gắng trấn tĩnh lại chứ không cứ để mắt như thế thì đời này kiếp này chỉ toàn "lườm rau gắp thịt"!

Ðoạn Vân cười cười, lớn tiếng nói: "Lần này chỉ là bước sơ khởi. Nếu đám sĩ quan này không làm đúng chức phận của mình, chỉ cần có hơn một nửa thủ hạ phản đối hắn, các ngươi có thể báo cáo lại với ta. Nếu ta kiểm tra thấy các ngươi nói hợp lý, các ngươi có thể giáng cấp hắn, rồi tự tuyển lấy một thủ lĩnh mới cho mình! Đây là dân chủ, nghĩa là mình tự tuyển lấy thủ lĩnh cho chính mình. Các ngươi cần phải cố gắng lên nhé! Tốt lắm, hôm nay sẽ không huấn luyện nữa, các ngươi làm quen chiến hữu và hoàn cảnh của mình trước. Các sĩ quan phải phụ trách đơn vị, an bài hợp lý mọi việc. Toàn thể giải tán!"

Quân đội giải tán xong, Ðoạn Vân lại hỏi mấy vị Lữ trưởng để nắm tình hình. Thông qua trao đổi, Ðoạn Vân biết rõ được trạng huống của nhóm người binh lính này. Cũng cơ bản hiểu được dụng tâm của Tra Lí. Nguyên lai một vạn quân nhân này quả thật từ nhiều nguồn khác nhau. Đại bộ phận bọn họ là từ các đơn vị bộ đội khác nhau vì phạm tội bất tuân thượng lệnh, không nghe lời quản giáo, có người dựa vào uy thế con nhà giàu có, có người vốn là nô lệ nhưng lập được quân công, còn có mấy trăm người là thổ phỉ, ngoài ra còn có không ít người từng là tù phạm!

Hiểu rõ điểm này, Ðoạn Vân rất là vừa lòng! Hắn hóa ra rất hài lòng vì sự an bài của cái lão Tra Lí. Xem ra khi phải quản lý đám bộ đội này, Tra Lí nghĩ Ðoạn Vân sẽ vô cùng khó khăn! Ha ha! Tra Lí vốn cũng là muốn cho Ðoạn Vân biết khó mà lui, nhưng Ðoạn Vân bây giờ tiện thể sinh ra một ý nghĩ lập một đội quân cho riêng mình sử dụng!

"Tra Lí ngươi đúng là cái lão bất tử mà! Bổn thiếu gia sẽ không để cho ngươi đắc ý lâu đâu nhé! Ngưu Ma Vương, Diệp Cô Thành, đi thôi! Bây giờ chúng ta đi tới Hoàng cung!" Ðoạn Vân cười to nói.

"Thiếu gia, không có việc thì đi Hoàng cung làm gì?" Diệp Cô Thành rất là khó hiểu.

"Nói nhảm, Khải Lợi của ta bị Tra Lí cấm túc rồi, ta muốn gặp nàng đương nhiên phải vào Hoàng cung chứ!" Ðoạn Vân trợn mắt. Đúng vậy, Khải Lợi ôn nhu xinh đẹp của Ðoạn Vân đang bị giam cầm mà! Ai kêu mình từng "đùa giỡn" với nàng làm chi? Phải đến thăm nàng thôi! Không biết nàng bây giờ có nhớ ta không nhỉ?

Sau khi vào Hoàng cung, Ðoạn Vân trực tiếp tìm Khải Sắt Lâm. Khải Sắt Lâm hóa trang cho Ðoạn Vân thành một thị giả.Trải qua vài chỗ kiểm tra, Ðoạn Vân cuối cùng cũng đi tới phòng Khải Lợi, thấy Khải Lợi xinh đẹp đang đau đớn ủ rũ sầu não trông thật đáng thương.

"Ðoạn Vân, ngươi sao lại đến đây được? Nếu để cho Phụ hoàng biết được, ngươi vướng vào họa sát thân đó!" Khải Lợi vừa thấy Khải Sắt Lâm đưa Ðoạn Vân là người mình ngày nhớ đêm mong đến, giật bắn cả vóc ngà!

"Vì để gặp được nàng, ta cho dù chết hơn một vạn lần cũng được!" Ðoạn Vân vốn trước kia là một loại người rất ngỗ nghịch bây giờ bỗng trở nên nói chuyện thật dễ nghe!

"Hi hi! Vân ca, ta ra ngoài gác cửa, các ngươi có việc thì gọi ta nha! Còn nữa, các ngươi có... tâm tình gì thì cũng nhanh lên đấy. Nếu để Phụ hoàng phát hiện ra thì phiền toái lắm!" Khải Sắt Lâm lúc này ý nhị tránh ra ngoài.

"Khải Lợi, ta nhớ nàng, cho nên đến thăm nàng! Khải Lợi, nàng gầy đi nhiều rồi!" Ðoạn Vân bước lên nắm tay Khải Lợi nói.

Vẻ mặt Khải Lợi lúc này cũng rất đau khổ, nàng thử tránh né tay của Ðoạn Vân, nhưng vô luận nàng dùng sức như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự "dây dưa" của Ðoạn Vân.Nàng thậm chí còn phát hiện ra nàng rất thích được Ðoạn Vân cầm tay vuốt ve. Nàng nghiêng đầu, tránh ánh mắt Ðoạn Vân, vẻ mặt rất thương tâm nói: "Ðoạn Vân, chuyện của chúng ta không có khả năng đâu! Ta đã bị hứa gả cho nhị Hoàng tử của Lôi Ngạo Đế Quốc rồi!"

Ðoạn Vân không thèm để ý, nhân cơ hội này nắm hai tay Khải Lợi, rồi hắn trực tiếp ôm eo Khải Lợi kéo nàng vào ngực, không quan tâm đến việc Khải Lợi đang giãy dụa tuyệt vọng (giả vờ chăng?), Ðoạn Vân nhìn thẳng vào mắt Khải Lợi, thần sắc ngưng trọng nói: "Khải Lợi, nàng có biết không? Khi ta biết được nàng thích ta, có biết ta vui sướng hạnh phúc biết chừng nào không? Lúc đó, ta đột nhiên cảm thấy, ta là người hạnh phúc nhất trên đời! Ta quyết định rồi, ta nhất định phải lấy nàng làm vợ!"

Khải Lợi thần sắc vẫn có chút bối rối như trước, nàng hơi sợ hãi nói: "Chính là, chính là ……"

"Không cần chính là gì cả, Khải Lợi, ta thích nàng! Ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta!" Ðoạn Vân nét mặt vô cùng cương quýêt.

Khải Lợi giật mình, vẻ mặt rốt cục hơi đổi sắc, từ khóe mắt nàng hai dòng nước mắt long lanh chảy dài xuống! Nàng ôm chặt Ðoạn Vân, như là sợ Ðoạn Vân đột nhiên biến mất. Ðoạn Vân không nói gì, Khải Lợi cũng không nói gì, bọn họ cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy. Trong môi trường im lặng, tình cảm của họ không cần phải biểu hiện ra bằng ngôn ngữ, lời nói đầu môi chót lưỡi sao bằng lời thủ thỉ trong tim, sao bằng được "ngôn ngữ cơ thể".... Bởi vì trong giây phút này, họ bỏ qua mọi thứ trên đời, chỉ cần trong lòng có nhau, người này chỉ còn biết có người kia!

Nửa giờ sau, Ðoạn Vân lúc này mới từ từ gượng nhẹ nới lỏng vòng tay ôm Khải Lợi, nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Khải Lợi, Ðoạn Vân rất đau lòng. Hắn lấy tay nhẹ nhàng lau đi ngấn nước mắt của Khải Lợi, nhẹ giọng nói: "Khải Lợi, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ làm cho Phụ hoàng của ngươi thay đổi ý kiến. Nếu không có biện pháp, ta sẽ phái người đi tiêu diệt luôn cái tên nhị Hoàng tử thối tha đã dám hứa hôn với nàng! Tin ta đi, cho dù có chuyện gì, ta cũng phải lấy cho được nàng!"

"Vân ca!" Khải Lợi lại ôm chặt Ðoạn Vân, nước mắt hạnh phúc lại chảy tràn xuống!

Các Ðộc giả hơi khó hiểu tự hỏi Ðoạn Vân: Vì cái gì mà không nhân cơ hội này chiếm đoạt Khải Lợi luôn!

Ðoạn Vân cười cười: Các ngươi bỏ phiếu thật sự quá ít!

Bình Luận (0)
Comment