Bá Y Thiên Hạ

Chương 64

Từ sau sự kiện bức cung, Đoạn Vân cùng Tra Lí xem như đã hoàn toàn trở mặt. Mang theo bảy ngàn tướng sĩ Nanh Sói, một trăm hai mươi Thú Nhân hộ vệ, hơn bốn trăm thành viên bình thường trong gia tộc, dẫn một đám thực lực cường hãn mà dưới mắt người khác thì chỉ giống như một đám lau nhau vô tích sự, tay ôm hai vị công chúa đẹp não lòng, Đoạn Vân ngồi vắt vẻo trên tấm lưng mềm mại của chú Phì Tử to lớn, cố tĩnh tâm suy nghĩ về những kế hoạch và con đường phát triển sau này.

Những về danh nghĩa thì Đoạn Vân bây giờ vẫn còn nguyên là bá tước của Thiên Long Đế Quốc như trước, hơn nữa còn có một khối lãnh địa lớn hơn rất nhiều so với các lĩnh chủ khác. Chỉ có điều, Đoạn Vân có thể đứng chân ở đây được hay không thì không ai biết cả. Mặc dù mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ đã là thủ hạ của mình rồi, nhưng cứ theo như tộc trưởng Pháp Lạp Kì của Cuồng Chiến Sĩ nói thì - A Nhĩ Ti Tư quá mức phức tạp! Nơi đó bộ lạc Cuồng Chiến Sĩ chỉ là thế lực có thực lực bình thường mà thôi. Đương nhiên nói Cuồng Chiến Sĩ thực lực bình thường, đó là nói trước kia. Chỉ cần Cuồng Chiến Sĩ giải quyết xong di chứng cuồng hóa xong, thực lực của Cuồng Chiến Sĩ ở A Nhĩ Ti Tư sẽ tuyệt đối là một thế lực kinh khủng. Cuồng Chiến Sĩ cơ hồ là toàn dân giai binh, muốn lấy ra hai vạn bộ đội từ mười mấy vạn Cuồng Chiến Sĩ tuyệt đối không phải là vấn đề lớn. Hai vạn bộ đội này tuyệt đối sẽ là cơn ác mộng của tất cả địch nhân. Cứ nghĩ mà xem, hai vạn Cuồng Chiến Sĩ cấp năm, cuồng hóa xong sẽ trực tiếp biến thành một binh lính có thực lực cấp bảy tám của loài người, lại còn có thực lực cuồng hóa. Ai dại gì đưa mạng mình ra cùng họ tranh phong! Hơn nữa Đoạn Vân lại là một tên vô cùng biến thái. Nói không chừng một ngày nào đó khi hắn cao hứng, lại đưa ra ma quỷ huấn luyện cái gì gì đó, hoặc là trực tiếp luyện thuốc! Ái chà, ai kêu những người này toàn là loại biến thái cả làm chi!

Bất quá dù là như thế, Đoạn Vân vẫn hơi lo lắng. Dù sao thu phục cũng tốt hơn nhiều so với đánh bại! Tinh Linh và Ải Nhân đều tự cho chủng tộc của mình là cao quí nhất, còn Thú Nhân thì trời sinh luôn luôn tràn ngập địch ý với loài người. Bất quá Đoạn Vân như con chim sợ cành cong, hắn không muốn sự kiện bức cung sẽ phát sinh một lần nữa. Con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt, đường dài mới biết ngựa hay. Nhân sinh cũng chỉ vì không biết nhiều việc nên mới trở nên lung linh huyền ảo. Tủm tỉm cười một mình, Đoạn Vân quyết định trước hết phải an ủi hai vị công chúa động lòng người đang ôm trong lòng.

"Uy, hai nàng làm sao hư thế, lại làm quần áo của bổn thiếu gia ướt hết cả rồi đây này. Thôi, đừng thương tâm nữa! Chúng ta cứ phải nhìn về phía trước thôi, đừng nghĩ lại những việc không vui trước đây! Khải Lợi cười một cái xem nào! Lâm Lâm tới đây, để thiếu gia thơm một cái nào." Đoạn Vân cười nói giả lả.

Khải Lợi và Khải Sắt Lâm ngước đầu lên, vẻ mặt tiều tụy.

Đoạn Vân cười cười: " Hai vị công chúa, có muốn tiểu thần kể cho các nàng nghe về mấy chuyện vui giải muộn hay không? Trong óc tiểu thần có vô số thuốc tốt đó!"

"Vân, chúng ta không phải là công chúa nữa! Chàng không cần giễu cợt chúng ta đâu." Khải Sắt Lâm vừa nghe Đoạn Vân nói xong, thần sắc lại trở nên thương cảm.

Đoạn Vân cười cười, ôm chặt nàng xiết chặt vào trong ngực, khuôn mặt làm ra vẻ nghiêm trọng nói: " Mặc kệ ra sao thì ra, các nàng vĩnh viễn là công chúa xinh đẹp nhất trong lòng của Đoạn Vân ta, là công chúa của riêng ta! Không có sự ràng buộc của cái danh hiệu công chúa, sau này các nàng muốn làm gì thì có thể làm, có biết bao nhiêu tự do, bao nhiêu những điều hay đang chờ! Khải Lợi, Lâm Lâm, ta van các nàng đừng giữ cái vẻ mặt đưa đám đó nữa. Các nàng nên suy nghĩ về tương lại sau này đi! Thời gian luôn luôn về phía trước mà."

Nghe Đoạn Vân nói, Khải Lợi và Khải Sắt Lâm rất trầm tư. Một lát sau, Khải Sắt Lâm ôm cổ Đoạn Vân nói: "Vân, chàng kể một chuyên vui cho thiếp nghe đi, hoặc là kể chuyện cổ cũng được! Thiếp bây giờ đầu óc tán loạn không nghĩ gì được nữa!"

Còn lúc này Khải Lợi cũng nhìn Đoạn Vân với vẻ mặt khát vọng

Đoạn Vân ôm các nàng vào ngực, nói rất ôn nhu: " Muốn nghe chuyện xưa hả, cũng được, trước hết mỗi người phải ôm ta một cái."

"Ừm, không được! Chàng kể trước đi!" Khải Sắt Lâm hiển nhiên không đồng ý, Khải Lợi lại càng thẹn thùng hơn. Đoạn Vân cười cười, nói ra vẻ tức giận: "Muốn nghe chuyện cổ miễn phí sao! Đừng có mơ!"

Còn lúc này Khải Sắt Lâm nói thầm vào tai Đoạn Vân: "Vân, nơi này nhiều người như vậy, để tối tối thiếp để chàng muốn làm gì cũng được! "

"Thật không, còn Khải Lợi thì sao?" Thần sắc Đoạn Vân lúc này càng lúc càng dâm đãng hơn. Khải Lợi nghe Đoạn Vân hỏi như vậy thì sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Đoạn Vân. Còn lúc này, tiếng nói chuyện của hai huynh đệ Đạt Nhĩ bỗng lọt vào tai Đoạn Vân.

"Tiểu đệ, ngươi xem xem lão Đại của chúng ta ngon lành chưa, một lần thu thập được đến hai vị công chúa. Hơn nữa ta xem cái thiên kim của bộ trưởng tài chính cũng có tình ý gì đó với lão Đại của chúng ta. Ừ, rất có khả năng! Bất quá lão Đại mặc dù đang là một hảo thủ về việc câu dẫn các cô gái, nhưng theo ta thì thân thể của lão Đại hơi có vấn đề. Ngươi xem hắn gầy yếu vậy, chắc chuyện ấy cũng chẳng ra gì! Cũng không biết có thu xếp được không nữa!" Đạt Nhĩ Ba nói với Đạt Nhĩ Khắc không hề cố kỵ. Mặc dù hắn cố ý nhẹ giọng nói rất nhỏ, nhưng Long Tộc dù sao cũng là Long Tộc, trời sinh vẫn là ăn to nói lớn. Tiếng nói của Đạt Nhĩ Ba bị rất nhiều người nghe thấy. Thậm chí đến cả Khải Lợi và Khải Sắt Lâm cũng nghe được loáng thoáng, chứ không phải nói tới người có thính lực phi thường như Đoạn Vân.

"Đạt Nhĩ Ba! Ngươi đang nói về ta sao?" Đoạn Vân quay về Đạt Nhĩ Ba cười lạnh một tiếng.

"A? Không phải, không phải, ta không phải nói lão Đại!" Bị Đoạn Vân hỏi như vậy, Đạt Nhĩ Ba giật nảy người. Thật không ngờ bị người khác nghe được.

Đoạn Vân cười cười quỷ dị, thanh âm độc ác nói với hai người Khải Lợi: " Hai vị công chúa xinh đẹp không phải muốn nghe chuyện cổ tích sao? Ta sẽ kể một chuyện gọi là 'Na Tra Thịt Rồng'! Nếu có hứng thú thì sang bên này nghe."

"Từ xưa có một tiểu hài tử tên là Na Tra ……"

Sau đó Đoạn Vân đem chuyện cổ thần thoại của Trung Quốc Na Tra đại náo hải dương cải biên trở thành một dị bản rồi từ từ kể lại. Lần này hắn cố ý sửa chữ "Rồng" thành ra "Hắc long". Huynh đệ Đạt Nhĩ Ba và Đạt Nhĩ Khắc vừa nghe chuyện cổ có liên quan đến hắc long, lập tức rất có hứng thú vểnh tai lên nghe. Nhưng bọn hắn càng nghe càng giật mình, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi. Khi bọn hắn nghe tới đoạn hắc long tung hoành làm ác khắp nơi, đã kinh hãi cảm thấy Đoạn Vân đang chỉ tang mạ hòe (chửi xiên chửi xỏ). Tiếp tục nghe, đến lúc bọn hắn nghe đến đoạn hắc long cường hãn lại bị một tiểu hài tử đánh cho ôm đầu chạy tán loạn thì cảm thấy rất tức giận và khó tin. Bất quá với sự miêu tả chi tiết của Đoạn Vân, bọn họ lại cảm thấy tràng diện chiến đấu rất hợp lý. Nên sinh ra cảm giác sợ hãi với thực lực của tiểu Na Tra. Đến khi bọn hắn nghe hắc long đáng thương bị tiểu Na Tra lột da rút gân, Đạt Nhĩ huynh đệ không sợ trời đất lại cảm thấy lạnh tóat, cả người trên dưới đều hơi run rẩy!

"Lão Đại ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa!" Đạt Nhĩ Ba vội hướng về phía Đoạn Vân cầu tình. Nếu sau này Đoạn Vân mỗi ngày kể thêm một chuyện như vậy nữa, mình không biết chừng bị dọa chết đứ đừ!

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đạt Nhĩ huynh đệ, những người chung quanh hắn cười phá lên. Đến ngay cả Khải Lợi và Khải Sắt Lâm mở miệng xinh xinh của mình ra không ngừng cười hi hi.

Đoạn Vân cũng không ngờ một Na Tra nháo hải lại có thể làm cho hắc long huynh đệ không sợ trời đất trở nên như vậy, sau khi cười khà khà, Đoạn Vân tiếp tục trêu chọc: " Biết sai ở đâu chưa?"

"Biết, biết. Lão Đại năng lực cường hãn, một đêm có thể ngự ngay cả mười, không, là trăm nữ nhân!"

"Xem ra ngươi cũng không biết mình sai ở đâu rồi! Khải Lợi, Lâm Lâm, chúng ta quay lại nghiên cứu bí quyết đồ long xem sao! Ta làm tế tự nhưng về thân thể của Long Tộc thì kiến thức rất nông cạn! Long thì, có……"

"Lão Đại, ngươi đừng nói nữa, ta biết ta sai rồi, ta biết sai rồi! Ta không dám nữa đâu. Ta bây giờ không dám nói gì nữa cả!" Đạt Nhĩ Ba thấy Đoạn Vân lại muốn giảng giải đồ long yếu quyết, bị dọa đến cuống cuồng. Nói chứ lỡ để cho Đoạn Vân cứ tiếp tục lải nhải, mình không chừng suốt đời bị ác mộng hành hạ.

Bất quá, lúc này lại có một rất thanh âm rất hùng hậu truyền tới: " Rốt cuộc là ai muốn khiêu chiến Long Tộc cao quí hả! Dám ở đây cao giọng thảo luận về phương pháp đồ long! Một đám tiểu côn trùng cũng dám mạo phạm Long Tộc cao quí sao. Là ngươi hả? Là một tên quý tộc nhân loại không có ma lực!"

Lúc này, bỗng thấy một nam tử trung niên từ phía bên phải Đoạn Vân bay tới, thần sắc hắn rất uy nghiêm hằm hằm nhìn Đoạn Vân đang ngồi vắt vẻo trên người Phì Tử.

Còn một đám ma sủng của Đoạn Vân lập tức tiên lên chặn ở phía trước Đoạn Vân.

"Tạp Lỗ, ngươi muốn gì?" Đạt Nhĩ Ba quay về trung niên nam tử đối diện căm tức nói, tựa hồ gặp phải người quen cũ. À, mà phải nói là cừu nhân cũ.

"Sao ngươi biết được tên ta, hơn nữa ta lại có một loại cảm giác quen quen? Ngươi là Long Tộc sao? Đúng rồi, ngươi tuyệt đối là Long Tộc. Mặc dù long khí trên người ngươi cơ hồ rất nhạt gần như không thể thấy được, nhưng ngươi vẫn còn có vài tia long khí toát ra. Bất quá ngươi đã có thể hóa hình thì tại sao lại chỉ có bát giai thực lực nhỉ?" Đối diện với việc này tên gia hỏa Tạp Lỗ hiển nhiên phải giật mình.

"Đạt Nhĩ Ba, hắn là ai?" Đoạn Vân hỏi Đạt Nhĩ Ba.

"Ngươi là Đạt Nhĩ Ba? Thật không ngờ ngươi lại hóa thành hình người, lại sử dụng đoạn thủ hóa hình. Chẳng trách thực lực của ngươi thấp đi một bậc! Cái tên bên cạnh ngươi chỉ sợ đúng là đệ đệ Đạt Nhĩ Khắc của ngươi rồi! Thật không ngờ các ngươi lại rơi xuống bước đường cùng như thế này. Đã đã là cửu cấp rồi, còn sử dụng loại thủ đoạn mà bát cấp long mới sử dụng. Hắc long quả nhiên là một loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Ngu xuẩn!" Vẻ mặt Tạp Lỗ rất khiêu khích. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Đạt Nhĩ Ba, hắn là ai! Hắn nói về đoạn thủ hóa hình gì đó?" Đoạn Vân nhìn Đạt Nhĩ Ba có chút phẫn nộ lớn tiếng hỏi.

"Lão Đại, hắn là Long Tộc, một trong mười Đại trưởng lão Long Tộc - Ngân long Tạp Lỗ, thực lực đạt tới cửu cấp đỉnh phong. Huynh đệ chúng ta khi còn ở Đường Cổ Lạp Sơn, bị hắn khinh khi không biết bao nhiêu lần.! Hắn nói về đoạn thủ hóa hình chính là một loại bí pháp của Long Tộc. Theo đó những con rồng bát cấp hoặc là những con cự long cấp chín không thể hóa hình cho dù lực lượng rất mạnh đã đạt tới mức hóa hình rồi. Loại bí pháp này có thể làm Long Tộc hóa thành hình người, bất quá nhất định phải đại giới. Hơn nữa đại giới cũng tùy từng trường hợp. Có loại thực lực giảm xuống, cũng có khi sẽ vĩnh viễn mất đi một bộ phận năng lực, tỷ như biến thành người mù hoặc là người câm cái gì gì đó." Đạt Nhĩ Ba nghe Đoạn Vân nói, cố nén giận giải thích cho Đoạn Vân.

"À!" Đoạn Vân khẽ gật đầu, xem ra cũng hiểu rõ rồi.

(Độc Cô Lãnh Giả:

Tác giả uống chút rượu, tâm tình buồn bực hỏi Đoạn Vân: huynh đệ, ngươi nói có mấy việc làm thương tổn người khác!

Đoạn Vân ngẫm nghĩ, nói rất khẳng định: phiền não, tranh chấp và túi rỗng.

Bút giả độc Cô Lãnh Giả khẽ gật đầu, bất quá nói tiếp: còn có một việc nữa là văn của mình không có ai ủng hộ!

Đoạn Vân cười cười: lão Đại ngươi không bắt một truyền kỳ nhân vật như ta phải đi quyên góp phiếu đấy chứ?

Bút giả gõ đầu Đoạn Vân: biết rồi còn không mau đi!

Vì vậy Đoạn Vân làm mặt như đưa đám, tiếp tục xỏ vào bộ đồ hành khất của hắn, quay về vạn ngàn thượng đế gào lớn: I have a dream! I cần có đề cử và phiếu bầu của YOU, IF hơi ít, cũng rất GOOD! THANKS!)

Bình Luận (0)
Comment