Chu Nguyên xốc chiếc chăn trên người, xoay thân nằm phía trên nàng, từng tấc từng tấc lột trần cơ thể tuyết trắng dưới thân. Nàng vừa mới tắm ra, vẫn trong trạng thái "chân không", sau khi cởi váy ngủ đương nhiên là lõa thể.
"Ngày mai dậy trễ một chút?" Cởi áo nàng ra, một tay Chu Nguyên đặt trên sống lưng một tay đặt lên nơi mềm mại của nàng, nâng cơ thể cúi người hôn lên cánh môi nàng. Nụ hôn của Chu Nguyên vẫn rất dịu dàng, không gấp gáp không nóng nảy lại ôn tồn đưa người lên cực điểm.
Một tay Tô Mộc Nhiễm nắm lấy cánh tay nàng ngăn sau lưng mình, một tay nắm chặt chiếc gối đầu. Nụ hôn nóng bỏng rơi lên môi, từng chút từng chút di chuyển xuống cằm, xương quai xanh, ngực.
Chu Nguyên ngậm lấy đỉnh núi vểnh cao của nàng, bàn tay phải lòng vòng nơi eo nhỏ, lại vuốt ve qua lại bụng nàng một lúc, lòng bàn tay ấm áp tìm được nơi yếu ớt nhất giữa hai chân nàng. Lòng bàn tay dán lên nơi mềm mại, Chu Nguyên nhạy cảm phát giác được Tô Mộc Nhiễm dưới thân nhẹ run rẩy, "Chu Nguyên..." Vô thức Tô Mộc Nhiễm gọi tên nàng, nâng tay kéo lấy cổ nàng.
Đầu bị nhẹ nhàng ôm lấy, trêu đùa nơi mềm mại của nàng, Chu Nguyên ngẩng đầu nheo mắt lại, nhẹ giọng trấn an, "Đừng lo lắng, em sẽ nói cho cô."
Vươn ngón trỏ dò xét, dịch thể ẩm ướt trơn trượt cứ như thế dính lên đầu ngón tay. Ngón trỏ và giữa tựa lên cùng vuốt ve, xác thực nàng đã động tình vì mình, Chu Nguyên chống người nheo mắt lại, "Lão sư, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
Nhiệt độ kề sát trên người đột nhiên bị rút ra, Tô Mộc Nhiễm có chút không thích ứng được, cơ thể bất an co lại một chút, Tô Mộc Nhiễm nhìn về phía Chu Nguyên, vô thức hỏi, "Cái gì?"
Phía trên, Chu Nguyên nghe vậy nhếch môi cười, "Chơi trốn tìm nha?"
Còn chưa nghe hiểu lời nàng giây tiếp theo Tô Mộc Nhiễm đã thấy trước mắt tối sầm, hơi lành lạnh của tơ lụa bịt kín đôi mắt. Nàng đưa tay muốn ngăn cản Chu Nguyên che mắt mình, cũng không biết tại sao, Chu Nguyên dán bên tai nàng nói một câu, "Phải nghe lời nha, lão sư."
Nàng thì không có tâm tư phản kháng, trên chuyện này nàng vẫn rất thuận theo Chu Nguyên, "Chu Nguyên, em muốn làm gì?" Lửa nhiệt được khiêu khích lên bị phen dằn vặt cũng đã từ từ tản đi, Tô Mộc Nhiễm khôi phục ngữ khí, dùng giọng nói có hơi khàn khàn sau khi động tình hỏi.
"Chơi trò chơi a." Chu Nguyên cười cười, cúi người hôn lên khóe môi nàng.
Tô Mộc Nhiễm đưa tay, chuẩn xác bắt được góc áo của nàng, khi không nhìn thấy gì nàng có vẻ bất an. Chu Nguyên thuận thế ôm nàng dậy, đẩy chăn trên giường qua một bên, để Tô Mộc Nhiễm ngồi trên đùi mình. Toàn thân nàng đã sớm không còn đồ, mà trên người Chu Nguyên vẫn còn. Hai mắt bị che Tô Mộc Nhiễm không thể thấy gì, trái lại xúc cảm càng thêm nhạy, "Chu Nguyên?" Nàng không nhìn thấy gương mặt Chu Nguyên, lại gọi tên nàng một tiếng.
"Hửm?" Hai tay Chu Nguyên chống ra sau lưng, lười biếng nhìn người phụ nữ hai mắt bị che cánh tay bám trên vai mình. Nương theo ánh sáng lờ mờ nàng ngắm nhìn người phụ nữ quỵ gối trên người mình, đường cong trên cơ thể trần trụi làm người mê muội, làn da tuyết trắng trong đêm tối tỏa ra hào quang mê hoặc. Chu Nguyên nhìn chăm chăm nụ hoa mềm mại vểnh cao của nàng, ánh sáng trong đáy mắt mờ ám dọa người.
Tô Mộc Nhiễm nghe được tiếng đáp lại, hai cánh tay từ bờ vai Chu Nguyên từng chút di chuyển về phía cổ, tiến gần về giữa. Lòng bàn tay lành lạnh của nàng dán bên cổ Chu Nguyên, chậm rãi di chuyển về phía trên, cổ tay dán bên gò má, ôm lấy gương mặt nàng. Dựa vào trực giác nàng cúi đầu xuống, bị mảnh lụa ngăn chặn tầm mắt tối om nhưng chuẩn xác đối mặt với đôi mắt Chu Nguyên, nhoẻn môi khẽ cười nói, "Hôn cô."
Nàng cứ như thế quỵ gối bên cạnh Chu Nguyên, chỉ có tư thế này mới có thể để nàng từ trên cao nhìn xuống nói, "Hôn cô."
Dáng vẻ dịu dàng lại mang theo cám dỗ cường liệt khiến thắt lưng Chu Nguyên mỏi nhừ, nàng nâng người dậy, hôn lên cánh môi người ra lệnh cho mình, nhẹ giọng đáp lại, "Vâng." Chu Nguyên hôn nàng, hai tay vẫn chống trên giường như cũ, không có ôm vòng eo mềm mại của người phụ nữ trên thân mình.
Trong đêm tối nàng không nhìn rõ phương hướng, dựa theo trực giác Tô Mộc Nhiễm buông cánh tay, ôm lấy cổ Chu Nguyên, đưa cơ thể của mình an tâm tựa vào cơ thể của nàng. Thị giác bị ngăn, những giác quan khác lại càng nhạy hơn, đôi môi triền miên quyến luyến khiến hô hấp nàng rối loạn. Một tay Tô Mộc Nhiễm ôm lấy cổ Chu Nguyên, một tay mò lấy cổ áo ngủ của nàng, ngón tay mảnh khảnh cởi loạt khuy tròn xếp hàng chỉnh tề kia, từng cái từng cái.
Tình cảnh như vậy làm Chu Nguyên nhớ đến lần đầu tiên của hai người. Lần đầu tiên đó, không khác với bây giờ lắm. Chu Nguyên vẫn nhớ rất rõ ràng... ngày hôm đó là ngày thứ hai sau khi nàng cầu hôn, ở nhà, 10 giờ tối, Lạc Lạc đã sớm ngủ ở căn phòng bên cạnh. Tô Mộc Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài, mái tóc dài ướt nước phân nửa, không chút do dự ngồi ngang trên giường, trên người nàng, nâng gương mặt nàng lên, cúi đầu hôn xuống. Nàng chưa từng thấy qua một Tô Mộc Nhiễm chủ động như thế, Chu Nguyên chỉ cảm thấy tất cả động tác dứt khoát linh hoạt của nàng đều biến thành quyến rũ, máu trong người đều sôi sục cả lên, ôm lấy chiếc eo của nàng, đảo khách thành chủ hôn sâu đáp lại. Ôm Tô Mộc Nhiễm nằm xuống giường.
Tô Mộc Nhiễm đè trên người nàng, ngón tay thon dài cởi từng khuy áo sơ mi, mái tóc thật dài rơi xuống người nàng, làn da tuyết trắng như ẩn như hiện trong chiếc áo choàng tắm rộng, điều này làm Chu Nguyên nhớ đến rất lâu rất lâu trước đây, đã từng nhiều lần lặp lại trong những giấc mơ khuya. Vì vậy, nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm cởi xong khuy áo cuối cùng, đưa tay vuốt ve gò má đối phương, nhẹ giọng rầm rì một câu, "Giống như, đang mơ vậy."
"Hửm?" Tô Mộc Nhiễm vừa cởi chiếc khuy cuối cùng của nàng, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, như cười như không, "Mơ? Mơ cái gì?" Dưới hàng mi thật dài của nàng, là đôi mắt đen láy linh động như vậy.
Chu Nguyên nhìn đôi mắt nàng, liền thất thần, cúi người, cứ như thế đảo khách thành chủ nâng gương mặt nàng, không chút khách khí đè cả người đến. Lần đầu tiên, là Chu Nguyên chủ công, chỉ là sau khi xong việc, cơ thể trần truồng nàng ôm mền chôn cả mặt vào, hiếm khi xấu hổ.
Tô Mộc Nhiễm nằm bên cạnh nàng, lấy tay chống đầu, sợi tóc dài buông xuống, trông biếng nhác vô cùng. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọt lên đầu vai để trần của Chu Nguyên, ngón trỏ và ngón giữa nghịch ngợm chạy tới chạy lui trên mảnh da trơn lán ấy.
"Chu Nguyên?" Nàng gọi, vô cùng trêu chọc.
"Thấy thế nào?" Chu Nguyên vùi mặt vào trong chăn, một lát sau mới ấp úng hỏi lại.
"Cái gì thấy thế nào?" Dáng vẻ trái ngược của nàng, hiện tại khiến Tô Mộc Nhiễm vui vẻ một phen. Đưa tay chọt xương hồ điệp gồ lên của nàng, Tô Mộc Nhiễm miễn cưỡng hỏi lại.
"Chính là, thế nào a!" Nhăn nhó một hồi, Chu Nguyên quay đầu, có chút tức giận quay đầu nhìn Tô Mộc Nhiễm.
Thấy nàng rốt cuộc cũng quay đầu lại, Tô Mộc Nhiễm đưa tay vẽ vẽ lên má nàng, mím môi vô cùng thật thà nói một câu, "Ừm, không được tốt lắm."
"..." Chu Nguyên cảm thấy mình quả thật muốn rên lên bi kịch.
Thấy vẻ mặt nàng thất vọng, nhẹ nhàng vẽ trên gò má nàng, nghiêng đầu, khuynh người đến ngậm lấy cánh môi nàng, "Lão sư dạy em có chịu không?" Nụ hôn trôi qua, Tô Mộc Nhiễm nhìn xuống Chu Nguyên dưới thân, híp mắt cười dịu dàng.
Chu Nguyên không nhớ rõ lúc đó mình trả lời thế nào, chỉ nhớ, từ đầu đến cuối, dáng vẻ Tô Mộc Nhiễm đều nhẹ nhàng cười.
Đó là lần đầu tiên, từ trong khóe mắt cong cong ấy, nàng thấy được thâm tình ẩn sâu trong đấy, như vậy đủ khiến cho Chu Nguyên cam tâm tình nguyện trầm cả đời mình vào bên trong.
Cho nên lần đầu tiên, Chu Nguyên nhìn người phụ nữ nằm phía trên mình, không chịu thua kém làm khóe mắt nàng chảy nước... hiện tại cũng vậy, hai mắt bị ngăn chặn Tô Mộc Nhiễm đặt mình phía trên nàng, giống như lần đầu tiên vậy nụ hôn vẫn dịu dàng. Quần áo trên người Chu Nguyên toàn bộ đã bị nàng cởi ra, trên chiếc giường rộng rãi, hai người đều để lộ cơ thể tuyết trắng gắt gao tựa sát vào nhau.
Gập chân lên để nàng ngồi, Chu Nguyên cảm giác được nơi kề lên chỗ yếu ớt của nàng đã ẩm ướt một mảnh. Để ý đến thân thể của nàng biết nàng đã có thể, Chu Nguyên tựa ở đầu giường, một tay ôm thắt lưng nàng một tay ở phía dưới chậm rãi dò vào cơ thể nàng. Ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong thân, Tô Mộc Nhiễm run lên một chút vẫn chưa thích ứng được, nàng khẽ thở gấp, cánh tay nắm lấy Chu Nguyên siết chặt hơn mấy phần, "Chu Nguyên..." Nàng lại gọi một tiếng, tên đối phương.
Chu Nguyên không biết lúc người khác làm chuyện này sẽ có phản ứng thế nào, nàng chỉ biết là, cho đến bây giờ Tô Mộc Nhiễm đều cắn môi phát ra tiếng rên rất khẽ. Tiếng nàng phát ra không lớn, tiếng thở gấp vẫn luôn khẽ khàng, chỉ trong lúc Chu Nguyên chạm đến điểm mới đề cao âm lượng một chút, khi cao trào sẽ nắm chặt cánh tay nàng, rụt rè như một thiếu nữ. Không có nói gì khác, chỉ ngâm nhẹ, còn có một tiếng lại một tiếng gọi tên nàng.
Khi vào sẽ gọi, khi ra sẽ gọi, lúc đến cao trào cũng sẽ gọi, một phen tình ái, Chu Nguyên nghe được tối đa đó là tên mình. Chu Nguyên, Chu Nguyên... người phụ nữ này dùng âm điệu khác nhau nhiều lần gọi tên nàng như vậy, thành khẩn ngập ngừng triền miên. Nhìn khóe mắt nàng ngấn lệ, cơ thể nhẹ run rẩy cắn môi gọi tên mình, Chu Nguyên chỉ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Nàng ôm Tô Mộc Nhiễm, ngón tay thon dài khiêu khích trong cơ thể đối phương, nhìn nàng ẩm ướt đến vậy, Chu Nguyên cũng đem ngón giữa mình dò vào trong. Ngón cái nhẹ nhàng xoa hoa hạch phía trên, Chu Nguyên hôn nàng, nhẹ giọng trêu đùa, "Tô Mộc Nhiễm, gọi tên em."
Bản lĩnh xấu xa của nàng đã sớm không còn ngây ngô như trước, Tô Mộc Nhiễm chịu khiêu khích của nàng, tựa cơ thể lên người nàng, ôm cổ nàng khẽ ngâm một tiếng, mới nhỏ nhẹ gọi, "Chu Nguyên."
"Tô Mộc Nhiễm." Trêu ghẹo cơ thể nàng, đẩy nhanh nhịp độ, Chu Nguyên cười khẽ một tiếng, dán bên tai nàng nhẹ gọi, "Em yêu cô."
Nàng ôm người phụ nữ ngồi trên thân mình, lúc da thịt thân cận, lúc hoan du, nói một câu yêu người...