Đệ nhị thập chương: Người mẹ
Đêm qua ngồi coi hết phim với cha, đặt lưng lên giường buồn ngủ liền tập kích, vừa cảm giác trời đã sáng, Chu Nguyên mở mắt thức dậy tinh thần vô cùng thoải mái. Mở hai mắt bám sương mù, đột nhiên một đôi mắt to đen láy xuất hiện trước mặt, mắt còn chưa mở được, giữa sương mù thấy đôi mắt phía trước chớp chớp sáng sáng, sau đó cảm giác nguyên bóng ma khổng lồ ập đến người, bên gò má truyền đến cảm giác mềm mại ươn ướt, "Chụt, tiểu di, chào buổi sáng." Con bé nghiêng người, không chút do dự cho nàng một nụ hôn buổi sáng, thành công đánh thức Chu Nguyên mới vừa tỉnh lại trong mộng đẹp.
"Chào buổi sáng." Rút tay ra khỏi ổ chăn ấm áp sờ sờ đầu con bé, cố sức quậy tung lên. Giọng điệu nhừa nhựa, lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Xốc chăn lên leo xuống giường, hướng qua cửa sổ lười biếng duỗi thắt lưng, "Aiz. . ." Thả lỏng bả vai, xoa xoa gò má xong mới quay qua nói với Nhuận Nhuận, "Rời giường rồi."
"Tốt." Nhuận Nhuận bò dậy từ trên giường, sau đó đứng lên nhún nhún, canh sức bật đủ cao, mạnh bổ nhào về phía Chu Nguyên, "Tiểu di, bắt được rồi." Chu Nguyên tiếp được con bé, sau đó vội vàng lui mấy bước, "A a a, bắt được rồi~ sóng xung kích của Nhuận Nhuận một lần nữa hụt rồi." Con bé bị giọng điệu nghiêm trang của nàng chọc cười khanh khách, lại ngẩng đầu hun một cái nữa lên gò má nàng.
Chu Nguyên ôm con bé, cưng chiều cười, nhấc chân đi vào phòng tắm, "Đánh răng thôi~ "
"Đánh răng rửa mặt tắm cho sạch sẽ~ " Giọng nói ngọt ngào của con bé quanh quẩn bên tai, mới sáng sớm đã vui vẻ như vậy.
Thời gian Chu Nguyên rời giường luôn là 6 giờ rưỡi, hôm nay cũng không ngoại lệ. Thường là lúc này Dung Thanh vẫn chưa thức, cho nên sáng sớm hôm nay bồng con bé đứng ở cửa bếp thấy Dung Thanh ngồi ở bàn ăn thì giật mình một cái.
"Dậy rồi à." Chu Hoàn tiên sinh đang quây quần bên bàn bếp, nghe tiếng bước chân nên quay đầu lại, thấy Chu Nguyên liền cười ôn hòa một cái.
Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận đứng ở cửa, dư quang rơi lên người Dung Thanh đang ăn sáng bên bàn, mím môi, gật đầu với cha, "Dạ, baba mama chào buổi sáng."
"Ông ngoại bà ngoại chào buổi sáng~ " Tiểu mập mạp nằm trong lòng dài tiếng dài hơi bắt chước Chu Nguyên kéo một câu như thế, giọng nói ngọt ngào so với mật ong trên bàn cơm còn muốn ngấy hơn ba phần.
"Ừm, chào buổi sáng." Chu Hoàn đem trứng đã chiên xong đặt lên bàn, cởi tạp dề xuống, bắt chuyện với Chu Nguyên, "Nhanh đến ăn sáng."
"Dạ." Chu Nguyên đi qua, kéo ghế đặt Nhuận Nhuận lên, bản thân nàng tự ngồi bên cạnh, một nhà vô cùng hài hòa ăn sáng. Dung Thanh ăn trước, nhưng vẫn là đồng chí Chu Nguyên buông chén đũa đầu tiên, "Con no rồi, mọi người từ từ ăn."
Bé xíu và nàng vẫn duy trì cùng một nhịp độ, giây tiếp theo sau khi Chu Nguyên buông đũa con bé cũng ăn xong rồi, đưa tay lau khóe miệng quay qua hai người già lặp lại như khuông, "Con no rồi, ông ngoại bà ngoại từ từ ăn."
"Ừ." Chu Hoàn gật đầu đáp lại bé xíu, lúc này Dung Thanh cũng đã ăn xong, đưa mắt liếc liếc Chu Nguyên, "Chờ mẹ một lát rồi cùng đi, hôm nay đừng đạp xe."
Chu Nguyên nghe vậy, sửng sốt một chút, gật đầu đáp lại, "Ừm, được." Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước dài, "Con đi lấy cặp." Dung Thanh gật đầu, phất phất tay ý bảo đi đi, Tiểu Nguyên Tử mím môi, được cho phép liền đi ra ngoài.
Trở lại phòng, Chu Nguyên đem vật dụng trên bàn toàn bộ dọn dẹp xong, sau đó liếc mắt qua thời khóa biểu dán trên kệ sách, đem sách giáo khoa hôm nay cần nhét vào balô. Sáng hôm nay chỉ có một tiết tiếng Anh, cho nên đem sách a này này nọ nọ nhét vào coi như đủ đối phó rồi. Kéo dây khóa lên xong, đặt balô qua một bên, đem vật dụng mất trật tự trên bàn xếp chồng chỉnh tề rồi kéo bỏ lại vị trí ban đầu, lúc này mới xoay người cởi bộ đồ trên người xuống.
Mở tủ quần áo, bên trong treo áo sơ mi chỉnh tề một dãy, mà ở ngăn trên cũng là một đống quần đen xếp chồng ngăn nắp. Sơ mi trắng quần đen, T-shirt trắng quần đen, tủ quần áo Chu Nguyên dường như đều là đen trắng đen.
Không có cách nào khác, ai bảo mẹ kế Dung Thanh là một người cuồng đen trắng a, từ nhỏ Chu Nguyên đã đen trắng trắng đen mà phối, mãi cho đến khi trưởng thành vẫn là trắng đen đen trắng mà phối a phối. Mỗi lần nhìn tủ quần áo của mình, Chu Nguyên đều nhịn không được thầm cảm thấy may mắn, may mà mẹ kế cuồng đen trắng, nếu là đỏ xanh. . . trời ơi, bạn có thể tưởng tượng 17 năm của bạn đều là đỏ phối xanh màu sắc hài hòa chứ?! Quả thật tự nghĩ thôi cũng thấy rùng mình!!
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, phối đen trắng, hắc bạch phân minh, sạch sẽ gọn gàng. Chu đem nút áo măng-sét tay trái cài xong, vuốt vuốt mái tóc cho thẳng thốn, khoác balô lên vai, bước ra cửa phòng.
Dung Thanh thay đồ, đứng ở phòng khách chờ Chu Nguyên, thấy nàng đi ra, cầm chìa khóa xe và túi xách của mình đưa nàng ra ngoài. Đương nhiên, ra ngoài thì vẫn theo thường lệ hôn lên hai má Chu Hoàn tiên sinh một cái. Chu Hoàn đứng ở cửa, nhìn bóng hình vợ và đứa con bất hạnh một trước một sau, bên môi vẫn vẽ ra nụ cười ôn hòa. Tay đặt trên tóc Nhuận Nhuận, nhìn hai người tiến vào thang máy, mới dẫn tiểu bảo bối đi vào. Một lát ông còn phải đưa tiểu bảo bối đến trường a. . .
Trong thang máy Chu Nguyên vai đeo balô, đứng co ro ở trong góc. Hai tay nắm lấy nhau, ngón cái đánh tới lui lung tung, nhìn những con số từ từ giảm xuống, trông có vẻ thấp thỏm. Thỉnh thoảng dùng dư quang ngó người mẹ vẫn phong hoa tuyệt đại, trong lòng càng không yên.
Dung Thanh bên cạnh, hôm nay mặc váy dài màu đen, vấn tóc lên cao, dùng trang sức nhã nhặn, đeo túi xách đen, đạp lên đôi 'hận trời không cao', sống lưng thẳng tắp, cao quý lãnh diễm trước sau như một. Mặc kệ là ai thấy dáng vẻ hiện tại của nàng, đều nghĩ đến từ Nữ vương đại nhân. Dung Thanh cơ bản đã cao, 172 còn giẫm lên đôi giày cao gót, trong đám nữ sinh Chu Nguyên đã cao một cách không thể tưởng nổi rồi mà đứng cạnh mẹ 'hận trời không cao' có vẻ vô cùng thấp bé. Khí thế yếu ớt bị đè dẹp lép, nguyên bản Chu Nguyên đã thấy kính sợ mẹ mình thì ngay lúc này càng thêm bất ổn, vô thức Chu Nguyên đã gần mặt tường, âm thầm xê dịch về phía cách xa Dung Thanh.
Cái nồi, hôm nay thái hậu tâm tình không tốt sao? Làm gì khí thế dạt dào thế? Gấu con Tiểu Chu Nguyên bày tỏ sợ quá má ơi.
Sáng sớm mỗi ngày đều là Chu Nguyên tự đạp xe đến trường, dù sao trong trường còn có một môn tên là thể dục buổi sáng gì gì đó, cần phải thức sớm, đạp xe hay cái gì đó để rèn đúc cơ thể. Mà cho đến bây giờ Dung Thanh và nàng chưa từng khởi hành cùng một thời gian, Dung Thanh dậy trễ, lái xe vèo một cái là đã đến trường học, không giống như Chu Nguyên một tiểu điểu tia*. . . thế nhưng ngày hôm nay. . .
*Ý châm chọc người nhà quê, nhà nghèo
Bạn Chu Tiểu Nguyên miên man suy nghĩ chỉ lo xuất thần nhìn chăm chăm nút thang máy, đương nhiên không thấy mẹ kế nhà nàng đang liếc nàng, ánh mắt tiêu hồn đó đầy xem thường.
Cái con gấu này. . .
"Ting" một tiếng thang máy đã ngừng lại, Dung Thanh bước ra, Chu Nguyên đang ngờ nghệt thấy bóng dáng mẹ mình cao quý lãnh diễm liền vội vội vàng vàng chạy theo. Vì Dung Thanh đi lấy xe, Chu Nguyên chạy ra cửa tiểu khu chờ nàng, bầu trời sáng sớm thanh trong, Dung Thanh nắm tay lái nhìn gấu con xuất hiện trong tầm mắt mình, bàn tay nắm thêm chặt. Gấu con lưng đeo balô, hai tay cắm trong túi quần, cúi đầu nhìn ngón chân mình, chút xíu thì cọ cọ chà chà xuống đất. Bờ vai nhẹ lắc lư theo động tác dưới chân, độ cung như vậy dưới ánh ban mai càng hiện thêm yếu ớt.
5 tuổi, 10 tuổi, 15 tuổi, 17 tuổi, dường như mỗi một lần đến đón nó đều làm động tác như thế. Nếu không phải đã sắp cao hơn mình nửa cái đầu thì cái con bé này như chưa từng lớn lên.
Trước đây, nhỏ xíu xiu a, tại sao nháy mắt một cái đã lớn đến như vậy? Mang thêm một đôi giày cao gót cũng không đủ để đè được nó. . . đột nhiên Dung Thanh cảm thấy có chút khó chịu, con gấu từ trong bụng nàng nhảy ra này chính là một tiểu vô lại, nhân lúc nàng không để ý lén lút trưởng thành tới bộ dạng này. . .
... =.=" ... ~_~"
Thu liễm tâm tình, đem xe chạy đến bên cạnh Chu Nguyên, hạ kính cửa sổ xuống cao quý lãnh diễm phun ra một câu, "Lên xe. . ."
Chu Nguyên đang tự tiêu khiển vô cùng vui vẻ nghe được mẹ mình kêu, hớt hải kéo cửa xe, ngồi xuống phó ghế. Mang dây an toàn xong thì ôm balô trước người, hai tay nắm lấy nhau, mắt nhìn về phía trước, khá là nghiêm trang. Ai mà biết tâm tình thái hậu tốt hay không tốt, hôm nay vẫn là làm bé ngoan đừng để thái hậu nhíu mày.
Dung Thanh liếc nàng, nhấn chân ga đem xe chạy đi. Chạy đến giao lộ thì gặp đèn đỏ, Dung Thanh hai tay nắm tay lái, nhìn lướt qua một loạt mông xe ở phía trước, mắt nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ, thờ ơ hỏi Chu Nguyên, "Trưa hôm nay đi đâu ăn cơm?"
"Hả, à. . ." Chu Nguyên có chút chưa phản ứng kịp, đưa tay đẩy đẩy chiếc kính trên mũi mới đáp, "Căn tin."
Dung Thanh mím môi, tay nắm vô-lăng càng siết chặt, "Vậy hôm nay theo mẹ ăn cơm đi." Giọng nói của nàng cố sức giữ bình thản, cố sức ôn hòa hơn bình thường một chút. Chu Nguyên nhìn nàng có hơi nghi hoặc, cảm giác được ánh mắt của gấu con, tay nắm vô lăng của nàng hơi thả lỏng, cũng thêm bình tĩnh hơn, "Hôm nay mẹ đầy tiết, ăn ở ngoài không về nhà, trưa mẹ đón biết chưa?" Làm như đang giải thích, nàng nói như vậy.
Chu Nguyên nghe nàng nói như vậy, giật mình một cái, nháy mắt hiểu được ý tứ của nàng. Nhịn không được cười khẽ một chút, vô luận dùng ngạo kiều để che giấu thế nào nàng vẫn đọc hiểu được sự quan tâm không được tự nhiên của mẹ kế, tâm tình thoáng chốc vui vẻ.
Đèn xanh sáng lên, Dung Thanh chậm rãi chạy theo đoàn xe phía trước. Nghe được tiếng Chu Tiểu Nguyên cười khẽ, mẹ kế có hơi thẹn quá hóa giận, cao quý lãnh diễm liếc nàng, "Cười cái gì mà cười, trưa nhớ đi theo. Gầy như con khỉ, ra ngoài đừng có nói với người khác cô là con tôi đẻ ra!"
". . ." Con Khỉ-kun* yên lặng chịu trận, Chu Nguyên bày tỏ thật có lỗi. Mím môi, sau khi hiểu được mẹ kế thẹn hóa quá giận Chu Nguyên quyết định không nói nữa, đây là bản lĩnh linh hoạt tránh nạn. . .
*Hậu tố trong Tiếng Nhật
Đợi không được câu trả lời của Chu Nguyên, mẹ kế sâu sắc cảm thấy vô lực, vì vậy nhấn ga, nhanh chóng đem xe chạy đến trường. Nhanh lên một chút ném gấu con ra khỏi xe, thật đúng là nhắm mắt làm ngơ mới là lựa chọn tốt nhất của mẹ kế. Chu Nguyên nhìn mẹ mình liên tục vượt xe lên phía trước, nhìn sườn gương mặt xinh đẹp của nàng vừa hắc tuyến. Ôm chặt chiếc balô của mình, bình tĩnh nhìn về phía trước, trong lòng thầm phỉ nhổ. Mẹ, người thật sự định vượt quá tốc độ hả? Bằng lái xe của người không muốn dùng nữa sao, ôi trời ơi người có thể đáng tin cậy một chút không hả?!!
Nhìn bản tốc độ và sự nhiệt tình của mẹ kế Dung Thanh, Chu Nguyên bước xuống xe liền nhịn không được đưa tay lau trán một cái, ách. . . may quá không có mồ hôi lạnh.
Giơ đồng hồ đeo tay nhìn một cái, ừ, còn nửa tiếng nữa, sau khi vẫy tay tạm biệt với mẹ kế xong, bạn Chu Tiểu Nguyên lưng đeo balô đi về phía bãi tập.
Như mọi ngày đến trường học thì vừa vặn là giờ tập thể dục buổi sáng, bây giờ còn thời gian có thể suy nghĩ nên đọc bài trước hay làm gì đó. Một hơi đi tới, bên đường cây tất cả đều là các bạn học ôm sách đọc bài, Chu Nguyên lưng đeo balô đi rất là dễ dàng thoải mái. Đến bãi tập ngồi trên bậc thang đài khán giả, lôi sách vở ra đọc một hồi là có thể xuống dưới xếp hàng tập thể dục buổi sáng.
Không khác gì với vô vàn buổi sáng khác, trước giờ thể dục một đám người bắt đầu ùa vào sân tập từ cửa con nhộng, chiếc loa thản nhiên vang lên bài thể dục theo đài, người hướng dẫn viên trên đài liền mở rộng tay chân. . .
Theo thường lệ nàng xếp ở hàng ngũ cuối cùng, tập giãn cơ, duỗi tay a nhảy giậm chân a, theo nhịp điệu làm xong động tác thứ nhất thì Ôn Lương mới đến, như mọi ngày đứng cạnh vị trí của Chu Nguyên.
Chu Nguyên theo tiếng phát thanh mà vận động, thấy Ôn Lương lười biếng ngáp bắt đầu tập theo động tác của những người khác, lắc đầu. Đè thấp âm thanh đến chỉ hai người có thể nghe thấy, vô cùng thân thiết hỏi, "Tối qua lại bị đè hả?"
Ôn Lương vừa nghe, ngáp không ra hơi, trừng mắt với Chu Nguyên, phóng thích sát khí, "Cút!"
"Ra vậy, tốt, tớ thông rồi." Chu Tiểu Nguyên nghiêm trang gật đầu, sau đó quay đi tiếp tục chăm chú, ừ. . . tập thể dục.
Bạn Ôn Lương dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết con nhỏ hư hỏng này đang cười nhạo nàng ra sao, nghĩ đến tràng cảnh tối hôm qua, lại nhịn không được ngứa ngáy răng. Vì vậy lúc làm động tác đá chân, bạn Ôn Lương giơ cái cẳng thon dài xinh đẹp của mình lên, đạp vào hông Chu Tiểu Nguyên một cú lộng lẫy.
Hứ, cho cô nhiều chuyện. . .
Chu Nguyên nhìn vết chân rõ ràng trên quần mình, im lặng không nói gì, nàng biết cái này do ai làm. . . ý mà, cái này cũng là thẹn quá hóa giận nhỉ?
Ôn Lương đạp Chu Nguyên một cú, có lẽ cảm thấy chưa hả dạ, vì vậy lúc xoay hông, lại cho Chu Nguyên một cước. . .
A a a, vẫn chưa tiêu mối hận trong lòng a!!!! Tối hôm qua giai nhân bên cạnh, vậy, mà, nàng, lại, ăn, không, được!!! Cái nồi, đổi lại là ai cũng thấy bực mình a.
Thu Thu, em không dám tùy tiện quyến rũ tiểu học muội nữa đâu. . .
Ôn Lương ngụy nữ thần bị Nữ vương đại nhân nhà mình trừng trị một phen, cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay một chút cũng không tươi đẹp!
Dư quang của Chu Nguyên rơi lên gương mặt hóa đen của Ôn Lương, cảm thấy muốn cười. Ai da, những ngày ai đó sống chung với bạn gái không thể dễ chịu nữa rồi nha~ gần đây bạn Ôn Lương luôn rất ân cần chăm sóc các tiểu học muội nè, a ha ha, có thể thấy được một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta~
Nhưng mà. . . những ngày như vậy, vẫn rất tốt.
===
Chương này mình làm hơi lâu cười nhiều quá edit không ra chữ nào