Baba 17 Tuổi

Chương 73





Đệ thất thập tam chương: Đau dạ dày và này nọ




Trụ sở tổ chức trại đông nằm ở thành phố N, vì vậy để về trụ sở báo cáo Trần Đội và Trầm đội cũng phải đến đó, có vài đội viên muốn bắt xe về nhà từ thành phố N, cho nên buổi tối khi tới đây cả đám người cùng tụ lại ăn một bữa cơm.


Uống không ít rượu, uống cho đến 10 giờ, Chu Nguyên nhận được điện thoại của Tô Mộc Nhiễm, nói là muốn đến đón nàng. Vốn Chu Nguyên định mình tự đi, nhưng mà thời gian hiện tại không còn sớm nữa, nàng lại không quen nơi, huống chi cuối năm các thành phố lớn đều hỗn loạn đủ loại, Tô Mộc Nhiễm sợ nàng một mình đi về không an toàn, cho nên thuyết phục Chu Nguyên sau đó lái xe đến đón nàng.


Bên trong quán rượu mọi người vẫn còn đang rất hăng, dù sao cũng là lần gặp mặt cuối cùng, Trần Đội và Trầm Đội đã lén rời bữa tiệc tiễn Chu Nguyên xuống dưới. Lúc đứng dưới lầu chờ Tô Mộc Nhiễm đến, Chu Nguyên quay đầu hỏi Trần Đội bên cạnh đang giúp nàng đeo balô, "Sau này đội trưởng có dự tính gì?"


"À, hai năm không về nhà rồi, định về ngây ngốc một tháng, sau đó sẽ nhận một công việc làm nông từ bạn bè, có lẽ sau này sẽ an tâm làm nông dân vui vẻ không chừng." Trần Đội cười cười, đưa tay vỗ bờ vai Chu Nguyên, "Em xem, đã có sự nghiệp rồi, em có muốn giúp anh lo lắng một chút làm sao để thành gia không."


". . ." Chu Nguyên liếc mắt với hắn, vô cùng bình tĩnh, "Anh đóng gói Trầm đại ca mang về là có thể thành gia rồi, dù sao hai người đã chung chăn gối hơn hai năm, chuyện nên xảy ra cũng đã sớm xảy ra rồi đúng không." Thật ra Chu Nguyên nói cũng không sai, bởi vì lúc mới đến điều kiện ở trường học rất kém, cho nên hai người đàn ông này hay ngủ chung một chiếc giường, với lại vì nguyên nhân phong cách làm việc của cả hai, với lại Trầm Đội để tóc dài, sau khi các đội viên đã thân thiết với nhau đều trêu ghẹo hai người là cha hiền mẹ dữ, rảnh rỗi liền ghép họ thành một đôi.


"Ta khinh, chúng ta đã sớm cách nhau 800 năm rồi, Tiểu Chu đừng có nói bậy, anh còn phải tìm bạn gái a." Không đợi Trần Đội nói tiếp, Trầm Đội bên kia đã mở miệng, "À, đúng rồi, em nói sang năm em sẽ tha hương, hiện tại thân làm đại ca không có gì để cho em, sau này nếu có cơ hội đến thành phố Z sẽ mời em đi ăn cơm. À, đúng rồi, sau khi xuất ngoại nhớ cưa gái nước ngoài, sau này trở về cho ca ca nở mày." Hắn vỗ vai Chu Nguyên, bộ dạng ăn nói thành khẩn.


"Rồi rồi rồi, em biết rồi." Chu Nguyên gật đầu, bày tỏ chăm chú tiếp thu dạy bảo. Con người Trầm Đội a, cái gì cũng tốt, chỉ là thích nói giỡn với người ta, hơn nữa bản thân lại là người nhiệt tình làm công ích, có rất nhiều việc hắn đã chấp nhận, cho nên a, cả ngày đem Chu Nguyên ra đùa giỡn nàng cong. Lúc Chu Nguyên không muốn nói tiếp thì pha trò đổi chủ đề.


"Mà nhắc đến, Trầm đại ca sau này không định tìm công việc ổn định à?" Nhìn người bên cạnh, Chu Nguyên hỏi ngược lại một câu.


"Ừ, lại ra ngoài thêm vài năm, thừa dịp tuổi còn trẻ muốn chạy đến chỗ nào có thể thì chạy." Hắn lười biếng duỗi thắt lưng một cái, trả lời như thế.


Ba người ở đây chờ một hồi, xe của Tô Mộc Nhiễm đã đến, trong lúc Chu Nguyên đang nói chuyện phiếm với bọn họ nàng đã xuống xe đi về phía Chu Nguyên.


"Chu Nguyên." Giọng nói của Tô Mộc Nhiễm từ rất xa bên trái truyền đến, Chu Nguyên nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy đối phương mặc áo khoác trắng đứng cách đó không xa, thoáng chốc mắt nàng liền sáng rỡ.


"Tới ngay!" Nàng quay qua phất tay với Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư chờ một lát." Sau đó xoay người, tạm biệt hai vị đại ca, "Người đón em đến rồi, em đi trước, tạm biệt."


"Ừ, tạm biệt." Đưa gì đó trong tay cho Chu Nguyên, Trần Đội cười cười nói. 


Trầm Đội mở hai tay, cho Chu Nguyên một cái ôm, "Tạm biệt a, lúc rảnh rỗi nhớ đến Tứ Xuyên chơi, anh sẽ mời em ăn ớt."


"Được."


Xe cộ tới lui rất nhiều, tiếng xe gào thét lướt qua dưới ngọn đèn nê ông lập lòe giữa thành phố đêm đan vào nhau tạo thành một nhạc khúc. Chu Nguyên vác balô, xoay người đưa lưng về phía hai đại thúc thanh niên kia, từng bước đi tới nơi có người phụ nữ cố ý đến đón nàng. . .


Sau khi ném balô vào ghế sau, Chu Nguyên rất tự giác đi tới phó lái ngồi ngay ngắn, Tô Mộc Nhiễm cười cười, nhìn nàng mang dây an toàn, "Có lạnh không?" Chu Nguyên đã cài xong dây, lắc đầu, "Không lạnh, bên này ấm áp hơn thành phố Z nhiều."


"Vậy là được rồi, à, em ăn cơm chưa?" Tô Mộc Nhiễm nhấn chân ga, chậm rãi khởi động xe, nhìn một đống đèn xe ở phía trước, hỏi như vậy.


Chu Nguyên lắc đầu, "Có ăn, nhưng mà uống nhiều hơn." Bởi vì đây là lần liên hoan cuối cùng cho nên mọi người cơ bản không ăn gì, chỉ lo uống rượu. Nghe Tô Mộc Nhiễm hỏi mới chợt nhận ra mình hơi đói.


"Vậy về nhà thì tìm gì ăn một chút."


"Vâng."


Không biết có phải vì cả ngày nay đều lang thang ở ngoài hay không, sau khi lên xe Chu Nguyên đã tựa đầu vào cửa sổ nhẹ nhắm hai mắt. Lúc đi qua ngã tư đúng lúc đèn đỏ, Tô Mộc Nhiễm chậm rãi dừng xe, không có ai nói chuyện nên trong xe rất yên tĩnh. Phía sau có xe đang chuyển bánh, khi đèn xe lau qua kính chiếu hậu phản chiếu lại gương mặt của Chu Nguyên, vô ý thức Tô Mộc Nhiễm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy nàng tựa đầu vào cửa sổ xe, vẻ mặt bình thản ngủ say.


Gương mặt trắng nõn của nàng dưới ngọn đèn soi rọi càng thêm vẻ mềm mại, sợi tóc vụn vặt cắt qua gò má, cả cơ thể ẩn trong bóng đêm trông vô cùng an tĩnh. Tô Mộc Nhiễm nhìn về phía đôi mắt nàng, lông mi thật dài chạm đến mặt kính giống như muốn thoát ra ngoài. . . nàng ở ngay bên cạnh, dù ẩn trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ, nhưng mà cảm giác lại thật như thế, thật đến chỉ cần đưa tay mình ra là có thể chạm vào.


Như vậy, thật tốt. . .


Tô Mộc Nhiễm mím môi, dời ánh mắt đi, nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, siết chặt tay lái.


Về đến Tô gia cũng 10 giờ rưỡi, Chu Nguyên chợp mắt một lát trên xe Tô Mộc Nhiễm lúc xuống xe nàng có hơi mơ hồ. Đi theo Tô Mộc Nhiễm lên lầu thấy Tô Mộc Nhiễm mở cửa đưa dép cho nàng lúc này nàng mới tỉnh ra, mình, đến nhà Tô Mộc Nhiễm rồi, hơn nữa ngôi nhà này, chính là nhà của cha mẹ Tô Mộc Nhiễm. . . trời ơi! Nhìn Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh thay giày, Chu Nguyên có chút sợ run. . .
nghĩ nhiều! Còn lòng vòng ngoài cổng gửi xe mà cứ tưởng mình sắp đăng quang hoa hậu!


Tô Mộc Nhiễm vừa đổi giày vừa nhỏ giọng nói chuyện với Chu Nguyên, "Lạc Lạc đang ngủ cùng cha mẹ cô, hai người ấy tuổi đã cao, cho nên lát phải cẩn thận chút nha. Em đi tắm trước đi, cô đi hâm cơm cho, ăn xong rồi ngủ tiếp." Sau khi thay giày, Tô Mộc Nhiễm mới phát hiện người bên cạnh mình còn chưa phản ứng, quay đầu lại nhìn, thấy Chu Nguyên đang ngẩn người ở đó không động đậy, nghi hoặc lại gọi một tiếng, "Chu Nguyên?"


"Ừm." Chu Nguyên gật đầu, ý bảo mình đã nghe.


Tô Mộc Nhiễm thở dài một hơi, cười nói, "Em nhanh đổi giày đi đó."


"Ừm." Gật đầu, cởi giày mình ra, giẫm lên dép đi theo Tô Mộc Nhiễm vào cửa.


Mở đèn phòng khách, Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên vào phòng ngủ, để Chu Nguyên chuẩn bị đồ đạc xong thì đưa Chu Nguyên đến phòng tắm.


"Dầu gội và sữa tắm ở chỗ này, những cái thứ khác em có chưa, cần khăn tắm chứ?" Tô Mộc Nhiễm đưa đồ đạc cho Chu Nguyên, nhẹ giọng hỏi.


Chu Nguyên lắc đầu, ý bảo mình ổn, "Cám ơn, quấy rầy cô rồi." Nàng ôm quần áo, cúi đầu nói cám ơn với Tô Mộc Nhiễm, bộ dạng ngoan ngoãn này giống y như lần đầu tiên Tô Mộc Nhiễm gặp nàng, quá mức ngượng ngùng và nhút nhát.


Tô Mộc Nhiễm cười cười, nhìn vào đáy mắt nàng, "Không cần lo, ba mẹ của lão sư đều là người tốt, hơn nữa Lạc Lạc cũng ở đây, không cần quá xấu hổ."


". . ." Nàng nói còn chưa xong Chu Nguyên đã không kiềm chế được, hơi nóng từ cổ dâng lên gò má, nháy mắt gương mặt tiểu bạch của Chu Nguyên biến thành một quả cà chua. Ôm đồ trong lòng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc Nhiễm, giọng nói rầu rĩ truyền ra như thế, "Vâng."


Tô Mộc Nhiễm nhìn bộ dạng này, lắc đầu, cũng không nói nhiều, để nàng một mình trong phòng tắm, xoay người vào bếp.


Dòng nước ấm áp chảy ra từ chiếc vòi sen, Chu Nguyên đứng bên dưới, ngửa mặt lên để dòng nước xả xuống. Thành phố xa lạ, ngôi nhà xa lạ, bên cạnh có một người vừa lạ vừa quen, tại nơi như vậy làm một chuyện ở nhà hay làm, loại cảm giác này thật kỳ lạ rồi lại thật hân hoan.


Dòng nước chảy xuống từng tấc da thịt, nóng đến con tim cũng ấm áp. Thành phố này là nơi Tô Mộc Nhiễm lớn lên, ngôi nhà này có người thân yêu nhất của Tô Mộc Nhiễm, phòng tắm này có vết tích của Tô Mộc Nhiễm, tất cả tất cả đều vì có liên quan đến Tô Mộc Nhiễm mà trở nên hân hoan. Có phải vì ở nơi có liên quan đến nàng, cho nên mình cảm thấy được gần nàng hơn một chút?


Trong phòng tắm trống trải, tâm tư của Chu Nguyên cũng ầm ĩ như tiếng chảy ào ào của nước.


Sau khi gột rửa một thân mệt mỏi, Chu Nguyên xoa mái tóc ướt sũng giẫm lên dép đi ra phòng tắm, sau khi ra ngoài nàng nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm ôm giỏ quần áo bẩn vừa rồi nàng vứt trong phòng ngủ, bỏ vào máy giặt.


"Ấy, lão sư, cái này em có thể tự mình làm." Nhìn Tô Mộc Nhiễm đem quần áo bẩn của mình phân loại ném vào máy giặt, đột nhiên Chu Nguyên thấy rất xấu hổ. Loại chuyện này, quá là thân mật mà, coi như là Dung Thanh cũng rất ít khi giúp nàng làm vậy a.


"Cô làm được mà, chỉ tiện tay thôi. Em đã đói chưa? Lau khô đầu rồi vào bếp ăn cơm đi." Tô Mộc Nhiễm xua tay ý bảo không thành vấn đề, bỏ quần áo vào máy giặt xong thì khởi động máy, xoay người đưa Chu Nguyên vào bếp.


Sau khi vào bếp Chu Nguyên mới phát hiện trên mặt bàn đã dọn xong một cái chén và đôi đũa. Tô Mộc Nhiễm bưng đồ ăn đã được hâm nóng ra, bày trước mặt Chu Nguyên, "Đã khuya rồi cũng không thể nấu đồ ăn mới, ủy khuất em ăn đồ thừa. Nhưng mà, vốn nghĩ chạng vạng em đã tới rồi, kết quả đến tối em mới tới. . ." Tô Mộc Nhiễm đem đĩa đồ ăn cuối cùng đặt xuống, trừng mắt về phía Chu Nguyên, "Ăn đồ thừa cũng đáng lắm."


"Sặc. . ." Nàng đang bị oán giận hả? Chuẩn rồi đúng không chuẩn rồi. Nhìn đồ thừa mà Tô Mộc Nhiễm nói trên mặt bàn, Chu Nguyên cảm thấy hốc mắt nong nóng. Những món trước mặt nàng, hoàn toàn chưa có bị động đến, hơn nữa, đều là những món bình thường nàng thích ăn. Người phụ nữ giữa khuya lái xe đón nàng về nhà mình này rốt cuộc có bao nhiêu dịu dàng săn sóc a, làm vậy, ai mà chịu được. Trong cổ họng như có gì đè nặng, Chu Nguyên thở hắt ra một hơi.


"Cám ơn cô." Nàng cúi đầu, cầm lấy chén cơm được xới đầy, yên lặng ăn.


Nàng ăn rất nhanh, chỉ chốc lát đã hết một chén, Tô Mộc Nhiễm ở bên cạnh nhìn đứa trẻ này hì hục ăn một chén lại một chén, ý cười trong đáy mắt từ từ trở nên phức tạp. Nàng nhìn Chu Nguyên và cơm có hơi thất lễ này, mím môi, nhẹ giọng nói, "Chu Nguyên em ăn chậm một chút, nhanh quá sẽ nghẹn mất."


Chu Nguyên không đáp lời, chỉ cúi đầu ăn cơm. Nàng không dám mở miệng, nàng sợ một khi mình lên tiếng Tô Mộc Nhiễm sẽ nghe được giọng nói nghẹn ngào nàng cố nén. Giống như từ khi biết ghi nhớ, cho tới bây giờ cũng không ai quan tâm đến nàng như thế, chú ý nàng như thế.


Cha mẹ bận nhiều việc, nhà gia gia lại quá xa, ca ca tỷ tỷ cũng không quá thân thiết, nàng có một gia đình vô cùng náo nhiệt nhưng lại dường như chỉ có thể quạnh quẽ một mình. Từ khi còn rất nhỏ đã luôn có người nói với nàng phải là một đứa bé ngoan như vậy cha mẹ mới có thể vui vẻ, cái gì gọi là bé ngoan, chính là ở trường nghe lời lão sư, ở nhà nghe lời cha mẹ, yên lặng không khóc không quấy, nhưng mà, càng là đứa trẻ ngoan, lại càng làm cha mẹ có cái gọi là an tâm, sau đó từ từ mất đi quan tâm.


Bọn họ cảm thấy bạn rất ngoan, cho nên bạn làm gì cũng rất an toàn, chuyện gì cũng là phải phép, dần dà họ sẽ không quan tâm bạn làm chuyện gì, vì vậy bạn trong mắt bọn họ càng ngày càng không có cảm giác tồn tại. Đến cuối cùng, họ không biết bạn thích cái gì nghĩ cái gì thậm chí học năm mấy cũng không biết, bọn họ cảm thấy bạn vẫn như vậy, cho nên cũng thấy không cần quan tâm đến bạn quá nhiều. . .


Vì vậy trong lúc trẻ con nhà người khác được cha lái xe đưa đến trường bạn chỉ có thể ngồi xe của tài xế về nhà, trong lúc trẻ con nhà người khác có được món quà mà nó muốn, bạn lại chỉ có thể mỗi năm đều nhận được một con búp bê giống nhau. . .


Không ai biết nàng mỗi ngày ngồi trước chiếc đàn piano độc tấu có bao nhiêu cô đơn, cũng không ai biết nàng chua xót ra sao khi cầm lấy phiếu thành tích đứng ở cửa chờ cha mẹ ngợi khen thì ngay cả một câu con giỏi quá cũng không có được, càng không ai biết, buổi lễ tốt nghiệp cấp ba, nghe được cha mẹ vuốt đầu mình cảm thán một câu, "Thì ra con đã cao đến thế rồi" nàng cảm thấy muốn khóc thế nào. . .


Cho đến nay tất cả những việc nàng làm, chỉ là muốn có người trông thấy mà thôi, nhưng mà vô luận thế nào, đến cuối cùng cũng bị lãng quên. Nhưng mà người ở trước mặt nàng, không cần nàng nói gì hay làm gì, lại có thể chu đáo tìm ra những thứ chỉ riêng nàng có, một người chưa từng có cảm giác được quan tâm như nàng làm thế nào có thể khước từ. . .


Một Tô Mộc Nhiễm làm lòng người khác cảm thấy ấm áp như vậy, làm thế nào mới có thể, mới có thể không cố gắng giữ lại a.


Chu Nguyên đang ăn cơm, ăn ăn, có giọt nước từ bên khóe mắt chậm rãi trượt xuống. . .


Một giọt, hai giọt, lướt qua khóe miệng, đắng chát khiến lòng người chua xót. Nàng buông chén cơm xuống, cúi đầu, không nói một câu. Đột nhiên động tác nàng thay đổi Tô Mộc Nhiễm cảm nhận được, nhìn nàng buông chén đũa, đột nhiên ôm bụng, Tô Mộc Nhiễm cúi đầu nhìn, thấy được giọt nước mắt của nàng, lòng khẽ run lên, lo lắng hỏi, "Chu Nguyên. . . em không sao chứ?"


Nước mắt Chu Nguyên rơi xuống, rơi lên mặt bàn tạo thành một giọt nước có thể rõ ràng nhìn thấy. Tô Mộc Nhiễm bị dọa, vươn tay đặt lên lưng nàng chậm rãi xoa, lo lắng hỏi, "Em sao vậy, sao lại. . ." Khóc a. . . vừa định an ủi vài câu, nàng chợt nghe đứa trẻ gầy yếu kia ủy ủy khuất khuất rầm rì một câu, "Đau dạ dày. . ."


". . ." Nghe giọng điệu ủy khuất giống như trẻ con kia, nhất thời Tô Mộc Nhiễm có chút dở khóc dở cười. . .








===
Ông xã Tô oán giận thôi có cần đáng yêu như thế không (੭ु ›ω‹ )੭ु⁾⁾♡ 

Bình Luận (0)
Comment