[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 2



Buổi sáng đầu tiên ở Cairo, hướng dẫn viên dẫn nhóm Tiêu Chiến đi ăn cơm ở khu kế cận chợ lớn Khan El-Khalili, Khan El-Khalili là khu chợ tổng hợp lớn nhất ở Cairo, bọn họ lựa chọn một nhà hàng mang phong vị Trung Đông để ăn bữa trưa sớm.

Lúc ăn cơm trợ lý nói với Tiêu Chiến, bọn họ đã liên lạc với viện bảo tàng rồi, các chuyên gia đọc hiểu chữ tượng hình hiện tại không có thời gian rảnh, cần phải đợi 3 đến 5 ngày làm việc nữa mới trả lời được.

Tiêu Chiến đang muốn lên tiếng thúc giục, ở góc nhà hàng lại xảy ra cãi vã.

Âm thanh tranh cãi không lớn, gần đó là khu chợ Khan El-Khalili, ở chỗ này người xấu người tốt lẫn lộn, tiếng người huyên náo.

Hướng dẫn viên đang giới thiệu mùi vị phương Đông, mỗi một món ăn đều dùng nhiều nước sốt và gia vị, nhà hàng rất chính tông, người địa phương cũng nhiều.

Tiêu Chiến chọn mì đậu thập cẩm, tương cà quá mặn, hạt đậu vừa ngọt vừa ngấy, anh ăn được vài miếng thì để xuống, nghe người ta cãi nhau.

Tiêu Chiến chỉ biết một chút tiếng Ả Rập, bởi vì nguyên nhân lịch sử, ngôn ngữ chính thức ở Ai Cập là tiếng Ả rập, nhưng ở các thành phố lớn và khu du lịch vẫn khá thông dụng tiếng Anh và tiếng Pháp.

Âm thanh tranh cãi càng ngày càng lớn, hẳn là sắp đánh nhau rồi, từ góc độ của Tiêu Chiến có thể nhìn thấy ba người đàn ông Ả Rập, bọn họ đang vây quanh nhà vệ sinh, có một cô gái đang khóc.

Tiêu Chiến vỗ vài cái lên người hướng dẫn viên đang vùi đầu vào bữa ăn, bảo gã phiên dịch thử xem đang tranh cãi cái gì.

Hướng dẫn viên hết sức mông lung, dân Cairo đã sớm quen với sự ồn ào, chút âm thanh này căn bản không gây sự chú ý với gã.

Nghe được một lúc, hướng dẫn viên dùng tiếng Pháp giải thích với Tiêu Chiến:
"Cậu Tiêu, có một tên con trai quấy rối một cô gái trong nhà vệ sinh, cô gái bật khóc, người trong nhà hàng muốn đưa cậu ta đến đồn cảnh sát."
"Thế à..."
Tiêu Chiến uống một hớp nước cam, không hỏi tới nữa, lý do cãi nhau còn chẳng thú vị bằng mì đậu.

Tiêu Chiến không hỏi nữa, hướng dẫn viên lại thấy thú vị, người đàn ông Ả Rập nhai cơm trong miệng, dỏng tai lên nghe, nghe được một nửa còn kinh ngạc mở lớn hai mắt, hết sức thích thú.

Một lúc sau, tranh cãi leo thang, sau lưng truyền tới âm thanh bình hoa bị đập vỡ, hai người đàn ông Ả Rập đang cứng rắn lôi kéo một chàng trai, túm cậu từ phía sau vách ngăn nhà vệ sinh ra ngoài.

Chàng trai da trắng, cơ thể gầy mỏng, tóc đen mắt đen, nhìn qua chắc hơn 20 tuổi, có huyết thống phương Đông.

Trên gương mặt cậu là vẻ non nớt không phù hợp với tuổi tác cùng với ánh mắt không hiểu nhân tình thế sự.


Cậu gắt gao ôm chặt bức tường không để người ta kéo đi, trong miệng liên tục lặp lại những câu mà Tiêu Chiến nghe không hiểu.

Lúc này hướng dẫn viên cực kì có hứng thú, gã nghiêng người đến gần Tiêu Chiến hơn, trên người gã có mùi hương thường thấy của những con buôn hương liệu Ả Rập, hồ tiêu, nhựa cây, xạ hương, còn có cả vụn thức ăn của những món ban nãy.

Bản năng của nhà điều chế nước hoa, Tiêu Chiến nhanh chóng phân tích mùi vị này.

Hướng dẫn viên nói: "Cậu Tiêu, cậu nói xem có kỳ lạ không, tên kia nói không phải là cậu ta đang quấy rối, cậu ta chỉ đang muốn tìm hương thơm trên người cô gái mà thôi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn kỹ chàng trai một lần, quay đầu lại trao đổi ánh mắt với hướng dẫn viên xác nhận lại những gì gã nói, hướng dẫn viên gật đầu một cái.

Tiêu Chiến thấy thú vị rồi.

Hướng dẫn viên nói tiếp: "Cậu ta nói mình đi theo mùi hương vào quán ăn, không để ý biển chỉ dẫn đã đi theo cô gái đến nhà vệ sinh nữ, bị chửi là đồ không đứng đắn."
Tiêu Chiến hỏi hướng dẫn viên chàng trai đang nói đến hương thơm gì, hướng dẫn viên lắc đầu một cái.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu những gì người kia nói là sự thật, chẳng lẽ cậu ta có khứu giác thiên phú sao?
Thông thường mà nói, hương nước hoa chỉ khuếch tán được 1-2 mét, chàng trai có thể ngửi được mùi thơm trên người cô gái từ trong đám đông, lại còn phân biệt được nguồn gốc của mùi thơm từ một nơi hỗn tạp như chợ lớn Khan El-Khalili, nhất định là năng lực khứu giác của cậu vô cùng xuất sắc.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chàng trai kia nói thật.

Đó là thói quen của Tiêu Chiến, anh thích nghi ngờ và phân tích.

Chàng trai theo vào tận nhà vệ sinh nữ mà vẫn không phát hiện ra, vậy tức là cậu ta rất ngốc, hoặc là so với Tiêu Chiến trước kia còn cố chấp hơn.

Hướng dẫn viên lại nghe thêm một lúc, tiếp tục ăn cơm, đến lượt Tiêu Chiến truy hỏi:
"Cậu ta có nói là hương thơm gì không?"
Hướng dẫn viên bẻ một miếng bánh mì mà nhà hàng đưa cho, quệt nốt chỗ nước sốt còn sót lại trên đĩa, nghe thêm vài câu rồi nói:
"Chưa chắc đã là thật đâu cậu Tiêu, tên nhóc này ấp a ấp úng, nói nửa ngày vẫn chẳng rõ ràng, không phải giả vờ ngu thì chính là ngu thật."
"Cậu ta nói gì?"
"Ngay cả nhà ở đâu cậu ta cũng không nói rõ được, chỉ nói không có người thân cũng không có công việc, y như một tên du thủ du thực."
"Mùi hương thì sao, cậu ta chưa nói đến mùi hương à?"
Tiêu Chiến nhìn chàng trai mấy lần, anh không có chút hứng thú gì với việc cậu ta sống ở đâu, chỉ muốn biết đó là mùi gì.

Cậu vẫn bám tường không chịu đi, giống như những gì hướng dẫn viên nói vậy, nhìn qua có hơi ngốc, một người đã hơn 20 tuổi lại giống như trẻ con vậy.

Chủ nhà hàng không chịu được nữa, gọi thêm mấy nhân viên trong quán cùng kéo chàng trai ra cửa, chàng trai vẫn giãy giụa, cô gái thì vẫn cứ khóc, xem ra là muốn đến đồn cảnh sát.

Lúc đi ngang qua bàn của Tiêu Chiến, hướng dẫn viên dùng sức hít một hơi, ngửi rồi lại ngửi, cuối cùng nói một câu bằng tiếng Ả Rập:
"Đâu có mùi gì đâu? Đúng là một tên lừa đảo!"
Chàng trai đang bị đám người lôi đi dùng sức chạy về phía bàn ăn của bọn họ, lớn tiếng hét lên với hướng dẫn viên của Tiêu Chiến:
"Có, trên người cô ấy có diên vĩ tháng tám! Tôi không phải kẻ lừa đảo!"
Diên vĩ là một trong sáu hương cuối tuyệt nhất, diên vĩ tháng tám là kiệt tác của tinh dầu Cairo, đã không còn tìm được nữa.

Hướng dẫn viên phiên dịch lại lời của chàng trai cho Tiêu Chiến nghe, Tiêu Chiến hết sức giật mình, một tên lừa đảo vặt vãnh sẽ không thể biết được diên vĩ tháng tám, đây là tinh dầu cổ xưa.

Mắt thấy chàng trai sắp bị lôi ra cửa, Tiêu Chiến ở đằng sau lên tiếng:
"Đợi đã, tôi là nhà điều chế nước hoa đến từ Paris, để tôi ngửi thử xem."
Tiêu Chiến đi tới trước mặt chủ nhà hàng đưa danh thiếp của mình, công ty nước Pháp mà anh đang làm việc là công ty đứng đầu trong ngành, thanh danh như sấm bên tai, người không am hiểu hàng xa xỉ cũng từng nghe đến tên tuổi, tên công ty tương đương với hai chữ "Giàu Có".

Trên danh thiếp ghi chức vụ là "Nhà điều chế nước hoa", chủ nhà hàng thấy thái độ Tiêu Chiến khiêm tốn nhã nhặn rất có phong độ, ông nhận lấy danh thiếp bắt tay với Tiêu Chiến, nói bằng tiếng Pháp không quá lưu loát:
"Tốt quá rồi, xin anh giúp một tay ngửi thử xem có mùi thơm hay không? Tôi cũng không muốn làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát, nhưng trong nhà hàng xảy ra việc quấy rối thế này cũng không thể không quan tâm được."
Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh chuyển hướng sang cô gái đang khóc thút thít, tiến thêm hai bước đứng ở khoảng cách nửa mét, hít thở sâu, nhắm mắt lại.

Trong khoang mũi vẫn là mùi vị của nhà hàng, sốt cà chua, sốt bơ, sốt hải sản, sốt cà ri...!Mùi thức ăn xen lẫn trong không khí, có đến hàng chục loại phân tử hương vị xông vào lỗ mũi.

Trong hoàn cảnh như vậy, dù cho có là mùi hoa thì cũng rất yếu ớt, căn bản là không thể phân biệt được diên vĩ chứ đừng nói là diên vĩ tháng tám.

Tiêu Chiến mở mắt ra, toàn bộ mọi người trong nhà hàng đều đang chờ đợi ý kiến của nhà điều chế nước hoa đến từ Paris, Tiêu Chiến cười một tiếng, xoay người nói với chàng trai:
"Xin lỗi, tôi không ngửi được mùi thơm mà cậu bảo.

Cậu ngửi được ở đâu? Lúc đó cách cô gái kia bao xa?"
Chàng trai muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của những người đàn ông Ả Rập, những người đó lại không buông tay, chàng trai vươn tay về phía Tiêu Chiến, cầu cứu anh.

Tiêu Chiến có chút giật mình, người con trai này, lại có thể dựa dẫm vào một người xa lạ hoàn toàn không có giao tình một cách nhanh chóng đến như thế.

Chiều cao của chàng trai và Tiêu Chiến không sai biệt lắm, còn nhỏ hơn mấy tuổi, khiến người ta chú ý nhất chính là ánh mắt, hết sức đơn thuần.


Rõ ràng là lần gặp mặt đầu tiên, chàng trai đã nhìn Tiêu Chiến như vậy, không chịu thu tay về muốn được Tiêu Chiến cứu.

Ở trong thương trường đã lâu, ánh mắt cố chấp của chàng trai khiến Tiêu Chiến không được tự nhiên, anh nghĩ, nếu như cậu ta đang giả vờ đơn thuần, vậy thì kĩ năng diễn xuất này xứng đáng nhận được giải thưởng của Nhà hát lớn Paris.

Do dự một chút, Tiêu Chiến đưa tay ra, kéo chàng trai hai lần, mọi người hỏi ý kiến ông chủ, chủ nhà hàng phất tay một cái, chàng trai được thả ra lập tức chạy tới trốn sau lưng Tiêu Chiến, nói:
"Đại nhân, mau cứu tôi với."
Đại nhân? Danh xưng này khiến Tiêu Chiến càng thêm không thoải mái, thật đúng là đi chệch khỏi đường ray văn minh.

Tiêu Chiến không nhớ là Ai Cập có tập tục dùng tôn xưng "đại nhân" này.

Tiêu Chiến lặp lại câu hỏi một lần nữa, anh cố gắng lùi một bước về phía sau giữ khoảng cách xã giao với chàng trai kia, nhưng cậu rất sợ hãi, lại đuổi theo một bước túm lấy cánh tay Tiêu Chiến, nói:
"Đại nhân, tôi bán hương liệu ở chợ lớn Khan El-Khalili, ngửi được mùi hương nên chạy theo tới nơi này rồi đụng phải cô ấy, đại nhân, tôi không có sờ người ta..."
Tiêu Chiến rút cánh tay đang bị chàng trai túm lại, chắp tay sau lưng, chàng trai đứng tại chỗ không dám tiến lên trước, cúi đầu.

Tiêu Chiến hỏi: "Lúc cậu ngửi được mùi thơm, đang cách cô ấy bao xa?"
Chàng trai đáp: "Đại khái là xa như này."
Chàng trai chạy về trước 2-3m, dừng lại ở đối diện Tiêu Chiến, mở rộng cánh tay, cố gắng vươn ra dài hơn, cậu muốn áng chừng để Tiêu Chiến hiểu được, là xa cỡ này.

Tiêu Chiến không lên tiếng, chàng trai cuống lên, chạy tới chạy lui hai lần, rất sợ Tiêu Chiến không hiểu.

Lời cậu nói ra lung tung lộn xộn, một người hơn 20 tuổi lại nôn nóng hệt như đứa trẻ bị rơi mất món đồ chơi, tay chân khua loạn.

Tiêu Chiến có hơi muốn cười, kiềm nén lại, có lẽ thật sự là một kẻ si mê mùi hương.

Nói ra cũng thật lạ, Tiêu Chiến cách cô gái còn chưa đến 1m, nếu như chàng trai cách cô gái 2-3m đã có thể ngửi được mùi, vậy thì chẳng có lí do gì mà Tiêu Chiến không phát hiện ra cả, anh chính là một nhà điều chế nước hoa kiếm sống nhờ khứu giác.

Các vị khách trong nhà hàng đều đang ở đây hóng chuyện, người đàn ông muốn đưa chàng trai đến đồn cảnh sát không nhịn được nữa, lên tiếng:
"Chắc chắn là giả điên giả dại rồi, lưu manh kiểu này quá nhiều, mọi người đừng nghe nó nguỵ biện, nhà điều chế Paris cũng chẳng ngửi được mùi thơm, chẳng lẽ nó lại ngửi được sao?"
Nói xong lại muốn kéo chàng trai đến đồn cảnh sát, chàng trai trốn sau lưng Tiêu Chiến, lại một lần nữa túm lấy tay anh, cầm rất chặt, chàng trai bị doạ cho phát run, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ẩm ướt mà dán sát vào Tiêu Chiến.

Chàng trai kề sát bả vai Tiêu Chiến, nói: "Đại nhân cứu tôi với, tôi không phải như thế."
Tiêu Chiến bị cậu túm đến mức thấy ngại, nhìn cậu sợ đến mức này, không biết có phải đang giả vờ hay không.

Mấy người đàn ông Ả Rập không từ bỏ ý định, cánh tay vươn qua người Tiêu Chiến muốn lôi cậu chàng kia ra ngoài, cũng khiến Tiêu Chiến bị đẩy nghiêng trái nghiêng phải.

Chàng trai ở sau lưng Tiêu Chiến trốn trốn tránh tránh, không chịu buông tay, hết sức tủi thân nhìn Tiêu Chiến.

Ánh mắt cậu long lanh, trong mắt toàn là gương mặt Tiêu Chiến, khiến người ta khó mà không đồng cảm cho được.

Tiêu Chiến bảo vệ chàng trai mấy lần, bị người ta xô đẩy đến mức hai chân loạng choạng, va phải cô gái vừa mới nín khóc.

Thấy ông chủ bị xô đẩy, đoàn đội vội vàng vây xung quanh, Tiêu Chiến cùng chàng trai bị vây ở ngay chính giữa phòng ăn, anh nghe thấy hướng dẫn viên đang tranh luận với chủ nhà hàng, nói Tiêu Chiến là khách quý đến từ công ty ở Pháp, không được đánh.

Nhà hàng ồn ào náo loạn giống hệt với chợ lớn Khan El-Khalili bên ngoài khung cửa, ai cũng cho là mình đúng, khó mà giải quyết được.

"Đợi chút đã!" Tiêu Chiến la lớn.

Người Ả Rập đang tranh cãi lập tức dừng lại, trong nhà hàng yên tĩnh, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nhà điều chế nước hoa đến từ Paris có ý kiến gì đây.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn chàng trai một cái, nhỏ giọng hỏi cậu: "Tên cậu là gì."
"Đại nhân, tôi là Vương Nhất Bác, người ở chợ hương liệu nói tôi kỳ quặc gây phiền toái suốt ngày, bọn họ gọi tôi là tiểu yêu quái."
Tiêu Chiến gật đầu một cái, anh vỗ lên cánh tay đang bị Vương Nhất Bác túm, ý bảo cậu buông ra đi, nhưng Vương Nhất Bác sợ phải đến đồn cảnh sát nên càng túm chặt hơn nữa.

Nếu như đến đồn cảnh sát sẽ chẳng có ai tới bảo lãnh cả, không cãi lại được người ta, từ sau khi mẹ mất tích thường xuyên bị người khác cười nhạo.

Mấy tháng trước cũng là ở chợ hương liệu, có người cướp tinh dầu của Vương Nhất Bác, xảy ra cãi nhau, cũng được đưa đến đồn cảnh sát Cairo, cảnh sát không nghe rõ ràng, Vương Nhất Bác phải ở lại phòng tạm giam một tuần, chỗ đó hôi quá.

"Vương Nhất Bác, cậu không cần sợ, tôi giải thích giúp cậu, được không nào?"
"Đại nhân, là diên vĩ, thật sự là diên vĩ đó, tôi không đến đồn cảnh sát đâu."
"Hôm nay sẽ không đi."
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng rút tay về, anh tiến tới bên người cô gái, vai kề vai, Tiêu Chiến hỏi cô:
"Chào cô, xin hỏi một chút, hôm nay cô có dùng nước hoa không?"
Cô gái chần chừ một lát, cắn môi nói: "Không...!không dùng."
Tiêu Chiến cười một tiếng, nụ cười của anh khiến cô gái căng thẳng, thay đổi câu trả lời: "Tôi quên mất, hôm nay ra cửa hơi vội."
"Quên cũng không sao, mùi thơm trên người cô là 24 Faubourg đúng chứ?"

"A, sao anh...", cô gái nói được một nửa thì dừng lại, lầm bầm trong miệng điều gì đó.

Tiêu Chiến nói: "Tiểu thư, 24 Faubourg cô dùng hôm nay, là phiên bản giai đoạn đầu đã ngừng sản xuất được vài năm, lý do ngừng sản xuất là bởi vì không thể tìm được tinh dầu hoa diên vĩ chính gốc nữa."
"24 Faubourg phiên bản gốc! Đó là loại nước hoa huyền thoại đã từng giành được giải thưởng Vàng, trong tiệm của tôi cũng chỉ có một chai, thật sự là nó sao?"
Hướng dẫn viên là nhà sưu tầm nước hoa nổi tiếng ở bản địa, gã lập tức đi tới, kề sát vai cô gái kia, ra sức hít vào như một loài động vật lông dài, cô gái liên tục lùi về sau tránh né.

Tiêu Chiến kéo hướng dẫn viên lại, bảo gã đừng bất lịch sự, như vậy còn giống như quấy rối hơn.

Tiêu Chiến nói tiếp: "Không sai, chính là 24 Faubourg, phiên bản gốc.

Mẫu nước hoa này từng giành được giải thưởng Vàng, tinh dầu diên vĩ trong bản gốc đến từ Cairo, bởi vì một nguyên nhân không xác định nên không thể cung cấp được nữa, phiên bản mới lựa chọn sử dụng hoa diên vĩ ở lãnh thổ nước Pháp, hai phiên bản này ngửi thì thấy giống nhau, nhưng thật ra là khác biệt một trời một vực."
Tiêu Chiến nói như vậy, những người vây xem xung quanh nửa tin nửa ngờ, nhao nhao muốn tiến lại gần cô gái, ngửi thử xem mẫu nước hoa huyền thoại rốt cuộc là có mùi gì.

Chàng trai ban nãy còn bị doạ cho không dám nói lớn tiếng, lúc này lại kéo ống quần Tiêu Chiến, nói với anh:
"Đại nhân, là diên vĩ tháng tám, loài hoa chỉ nở khi mùa hạ ở Cairo không có mưa, những nơi khác không có."
Lời của chàng trai khiến Tiêu Chiến rất ngạc nhiên, 24 Faubourg là tác phẩm huyền thoại của công ty Tiêu Chiến, điểm ưu việt là hoa diên vĩ nở ra trong điều kiện thiếu nước và phơi nắng ở Cairo, nói một cách đơn giản, đó chính là hoa diên vĩ tháng tám không mưa.

Nếu như không kiểm tra tài liệu nội bộ thì chẳng mấy ai nói ra được điều này, Tiêu Chiến cũng là sau khi gia nhập công ty mới được biết.

Tiêu Chiến nghĩ, nếu như có cơ hội thì thử hỏi xem chàng trai bán hương liệu ở đâu, bán kiểu hương liệu gì.

Có điều trước mắt vẫn là giải quyết mớ thị phi này trước đã.

Tiêu Chiến nói với cô gái: "Tiểu thư, hôm nay cô dùng 24 Faubourg, không sai chứ?"
"Tôi...!không nhớ.

Nhưng mà cậu ta thật sự đã đi theo tôi vào nhà vệ sinh nữ."
"Cậu ấy nói vì ngửi được mùi thơm nên mê mẩn, không phải cố ý xông vào, xin hỏi cậu ấy có làm ra hành động bất lịch sự nào với cô hay không?"
"Cậu ta vừa theo vào đã đụng phải tôi, tôi bị doạ sợ nên hét lên, đẩy cậu ta ra rồi khóc, cậu ta thì giả ngây giả dại.

Tôi không có lý do gì để hại cậu ta cả không phải sao, thưa anh?"
Những điều cô gái nói không phải không có lý lẽ, mọi người cùng chờ đợi xem Tiêu Chiến sẽ phán xét như thế nào.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, xoay người hỏi chàng trai vẫn luôn bám theo anh:
"Vương Nhất Bác, cậu không nói dối có đúng không?"
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến hỏi, nôn nóng đến mức không biết nói thế nào mới rõ ràng, cậu đè tay trái lên ngực mình, đây là sự cam kết của Ai Cập.

Vương Nhất Bác cố gắng để bản thân không căng thẳng, nói với Tiêu Chiến:
"Đại nhân, tôi không nói dối, không lừa gạt anh, anh tin tôi thì chính là đại nhân của tôi."
"Được rồi được rồi, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Tiêu Chiến lấy ra một tệp chi phiếu từ trong túi, viết một vài chữ ở phía trên rồi xé xuống đưa cho cô gái:
"Tiểu thư, cậu ấy chẳng qua chỉ là quá say mê hương liệu mới vô tình mạo phạm cô, cô dùng 24 Faubourg chứng tỏ bản thân cũng là một người yêu mùi hương, chi bằng hãy mua thêm vài chai nước hoa đáng giá để sưu tầm, coi như là tôi thay mặt cậu ấy nhận lỗi với cô, có được không?"
Cô gái nhận lấy chi phiếu, vừa liếc nhìn con số phía trên đã động tâm, Tiêu Chiến nói tiếp:
"Tiểu thư, chàng trai này ăn mặc lỗi thời, vừa rồi cũng nói trong nhà chẳng còn ai, đến đồn cảnh sát để kết tội sợ là cậu ấy cũng không bồi thường được, chỉ có thể bị giam giữ vài ngày, cậu ấy chịu khổ, cô cũng chẳng được lợi ích gì hết."
Cô gái cất chi phiếu vào trong túi xách, nói:
"Tôi cũng không đòi phải đến đồn cảnh sát cho bằng được thưa anh, vậy để cậu ta nói xin lỗi với tôi đi, như vậy coi như xong."
"Được, để tôi nói với cậu ấy."
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác qua một bên, bảo Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên rồi nói:
"Cậu đi xin lỗi cô ấy, chuyện này sẽ xong."
"Đại nhân, tôi không xúc phạm cô ấy, tôi chỉ có thể nói xin lỗi vì đã va phải cô ấy ở cửa phòng vệ sinh thôi."
"Cậu đúng là, lúc này rồi mà còn so đo vậy sao?"
"Đại nhân, tôi không xúc phạm cô ấy!"
TBC
(Note: 24 Faubourg là sản phẩm nước hoa của Hermes, tên không phải do tác giả nghĩ ra, câu chuyện cùng hương liệu các loại đều là tác giả viết bừa, không có sự trùng hợp, đừng coi là thật).


Bình Luận (0)
Comment