[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 4



Chuyện nhà điều chế nước hoa Tiêu Chiến "nhặt được" một phiên dịch viên kỳ quặc nói gì nghe nấy ở chợ lớn Khan El-Khalili truyền về Paris.

Công ty thích bàn tán về những tin đồn, chuyện tình đồng tính của Tiêu Chiến cùng với nghệ sĩ violin Suzuki Shun rất hấp dẫn, rất nhiều người đều đang suy đoán xem khi nào hai người họ công khai.

Buổi tối ngày thứ ba, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi đến của Suzuki Shun.

Ba năm trước, Tiêu Chiến gặp được nghệ sĩ violin quốc tịch Nhật Bản Suzuki Shun ở buổi hoà nhạc Giáng sinh.

Khi đó Tiêu Chiến rất thích khúc nhạc nổi tiếng Meditation, một tuần sau khi nghe phần trình diễn của Suzuki Shun, Tiêu Chiến đã tạo ra mẫu nước hoa vang danh giúp anh đặt chân vào đội ngũ những nhà điều chế hàng đầu - Sương Khói Paris.

"Sương Khói Paris" sử dụng phật thủ, cỏ hương bài và lúa mì, quảng cáo nói linh cảm của mẫu nước hoa này là Meditation nổi tiếng.

Cũng không phải là tất cả, đêm đó Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng hoà nhạc, Paris có tuyết nhỏ, bánh mì nướng ở các hiệu ăn dọc bên phố vừa ra lò, khói trắng bốc lên bay lượn trong tuyết rơi.

Bởi vì "Sương Khói Paris" rất được ưa chuộng, Tiêu Chiến và Suzuki Shun chính thức quen biết nhau.

Suzuki Shun công khai bày tỏ thích "Sương Khói Paris", khen tay nghề của Tiêu Chiến, số lần biểu diễn của Suzuki Shun rất nhiều, thường xuyên nhìn thấy hoa tươi do Tiêu Chiến tặng.

Tiêu Chiến và Suzuki Shun giữ mối quan hệ như hiện nay đã 8-9 tháng, không thân mật như bên ngoài đang đồn, cũng không thiếu những sự mập mờ kiểu Paris, bởi vì công việc bận rộn mà tiến triển chậm.

Suzuki Shun rất ít khi gọi điện tới khi Tiêu Chiến làm việc, âm thanh của nghệ sĩ violin khàn hơn so với Meditation:
"Tiêu Chiến, gió cát ở Cairo có lớn không?"
Gió cát...!Tiêu Chiến theo bản năng cuộn ngón tay lại, đầu ngón tay lành lạnh, cơn gió buổi trưa hôm ấy nóng ran, nóng và lạnh đối lưu, đêm nay vẫn đang cuộn xoáy trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến.

"Bọn em vẫn chưa đi sa mạc, trong thành phố không cảm thấy gió cát lớn lắm."
"Chuyến đi thuận lợi chứ? Tôi nghe bạn bè nói em gặp phải một người lập dị à?"
Người lập dị...!là đang nói Vương Nhất Bác.

Cậu gọi anh là "đại nhân", bây giờ thì đang dỗi không chịu gọi, bắt chước Lola gọi anh là "ông chủ".

"Không có người lập dị nào cả.

Lola tìm được một người dẫn đường biết đọc chữ tượng hình."
"Thì ra là như vậy.

Tiêu Chiến, tháng sau tôi có buổi trình diễn, sau khi kết thúc em đến nhà tôi dùng bữa nhé?"
Trong lúc trả lời điện thoại, Tiêu Chiến cũng đồng thời tìm kiếm thông tin về đền Hatshepsut, Wikipedia cung cấp các đường link dẫn tới ghi chép hành trình của các nhà thám hiểm từ các thời đại khác nhau, Tiêu Chiến tìm thấy một số hình ảnh về chữ tượng hình.


Anh chỉnh điện thoại sang chế độ loa ngoài, chụp lại màn hình mày tính muốn gửi cho Vương Nhất Bác xem.

"Biểu diễn lúc nào vậy Shun? Em vẫn chưa xác định được sẽ ở Cairo bao lâu, về được Paris sẽ đến cổ vũ."
"Từ mùng 5 đến mùng 8 tháng 8, 6h tối, hơn 40 ngày nữa, tôi sẽ giữ chỗ giúp em."
"Không cần phải..."
Tiêu Chiến thoát khỏi giao diện cuộc gọi, tín hiệu bắt đầu không ổn định nữa, âm thanh đứt quãng, Suzuki Shun gọi tên Tiêu Chiến trong điện thoại, không có ai trả lời.

Lúc này Tiêu Chiến đang mở app trò chuyện lên gửi hình cho Lola, bảo cô in ra cho Vương Nhất Bác nhìn.

Vương Nhất Bác không có smartphone, lúc Tiêu Chiến gửi hình còn cảm thấy kỳ lạ, một chàng trai khác biệt rất lớn với Paris.

"Tiêu Chiến, em còn đang nghe không?"
"Em đây, Shun, em vẫn còn công việc, trở về Paris sẽ liên lạc với anh được không?"
"Được, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
"Cảm ơn anh, ngủ ngon."
Tiêu Chiến và Suzuki Shun rất ít khi nói những ngôn từ mập mờ, người làm nghệ thuật thường kiêu ngạo, ngành nghề khác nhau cũng sẽ cạnh tranh một cách vô thức.

Người ta nói bọn họ ngang tài ngang sức, lại nhìn xem ai sẽ thua trong tay ai, ai sẽ là người mở miệng trước tiên.

Nhiệt độ ngày và đêm ở Cairo chênh lệch rất lớn, cửa ở ban công đang mở, trong sân của khách sạn trồng một cây xoài, trĩu cành những quả xoài xanh.

Thành phố này đã sinh tồn trong sa mạc mấy nghìn năm, lại không khôn khéo như Paris, so bì xem ai sau ai trước.

Trong hai ngày du lịch ở thành phố này, Tiêu Chiến chụp rất nhiều hình, Cairo có màu vàng, đủ các màu vàng ở mức độ khác nhau, con người và nhà cửa cũng đan xen trong cát.

Có một tấm hình, Tiêu Chiến chụp được Vương Nhất Bác mặc áo ngắn tay trắng, cậu đứng ở góc tường màu vàng, có một cái lỗ nhỏ, Vương Nhất Bác đứng trước cái lỗ, đang gãi bụng cho một chú mèo đen mắt xanh.

Tiêu Chiến rất thích tấm hình này, anh xoay ngang nó ra, phóng to lên, nhìn thấy trên cánh tay Vương Nhất Bác có vài chỗ đang tụ máu, màu sắc đã nhạt đi rồi.

Bây giờ là 10 giờ 46 phút, sắp đến thời gian đi ngủ của người Paris.

Nhà Vương Nhất Bác chỉ cách khách sạn của Tiêu Chiến hai con phố, hẳn là hình ảnh đã được đưa tới nơi rồi, Tiêu Chiến bấm số của Lola:
"Lola, em đã đưa hình cho Vương Nhất Bác chưa thế, cậu ấy nói sao?"
"Ông chủ, Vương Nhất Bác nhất định là tên lừa đảo, em đang ở dưới nhà cậu ta, cậu ta nợ tiền thuê nhà đang bị bà chủ nhà chửi mắng đánh đập, bảo cậu ta là suốt ngày quỵt tiền nhà!"
"Lola, em đừng để người ta đánh cậu ấy, tôi tới ngay đây."
"Ông chủ, anh không cần tới..."
Lola chưa nói xong, Tiêu Chiến đã cúp điện thoại.

Tối nay thang máy của khách sạn cũng thật kỳ lạ, tới tầng nào cũng dừng, hai đứa trẻ đi theo một người trưởng thành vào trong, thang máy trở nên hết sức ồn ào.

Đứa trẻ vòi vĩnh: "Mẹ là người lớn, mẹ mua kem cho bọn con đi, đi mà."
Tiêu Chiến nghe mà hơi ngây người.

Người trưởng thành nhỏ giọng nói với đứa trẻ: "Không thể ăn kem, phải đi ngủ rồi, phải nghe lời người lớn, người lớn lo cho con."
Đứa trẻ không chịu: "Mẹ là người lớn, vừa nãy mẹ đã đồng ý rồi, người lớn không được nói dối."
Anh là đại nhân, tôi sẽ không lừa anh.

Anh có tin không?
*** (giải thích ở comment)
Tiêu Chiến dựa theo định vị Lola gửi chạy thẳng đến nhà Vương Nhất Bác, anh thấy Vương Nhất Bác đang ôm một túi vải bố màu nâu đứng bên bờ tường.

Bà chủ nhà cầm chổi trong tay, chỉ vào Vương Nhất Bác, miệng hoạt động liên tục, Tiêu Chiến nghe không hiểu.

Cây chổi khiến gió cát bay lên rất cao, đất cát theo gió Cairo thổi hết lên người Vương Nhất Bác.

Lola tránh ở rất xa, giấy A4 che trước mặt, bảo Tiêu Chiến đừng đi.

Vương Nhất Bác chưa tắm rửa chưa thay quần áo, áo ngắn tay trắng bị dính bẩn chuyển sang màu vàng của đất cát, trên mặt đều là mồ hôi, mồ hôi và bụi bẩn, vài giọt nước đen đen đang chảy trên gương mặt không mấy vui vẻ, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến, gọi một tiếng ông chủ.

Tiêu Chiến thở dài, nhớ lại cách xưng hô kỳ quái kia.

Anh đi tới chắn ở trước mặt Vương Nhất Bác, đón lấy cây chổi của bà chủ nhà.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, dịch tiếng Pháp thành tiếng Ả Rập cho bà chủ đọc:
"Tại sao đánh người? Cậu ấy nợ bà bao nhiêu?"
"Cậu này, tôi không đánh nó, đang bảo nó dọn đi, nó suốt ngày nợ tiền nhà, là một kẻ lừa đảo! Nó với mẹ nó đều là kẻ lập dị!"
Tiêu Chiến vẫn chưa dịch xong câu tiếp theo, Vương Nhất Bác đã ném túi vải nâu xuống đất đi tới trước mặt Tiêu Chiến, ép bà chủ nhà lùi về sau, nói:
"Tôi không phải kẻ lừa đảo, mẹ không phải kẻ lừa đảo! Hương liệu đã bán rồi nhưng bọn họ chưa đưa tiền, tôi đang kiếm bánh mì, kiếm được rồi sẽ trả tiền thuê nhà cho bà ngay."
"Tên lừa đảo oắt con này, mẹ mày nợ tiền không thấy mặt mũi đâu nữa, tao thấy mày đáng thương mới để mày ở lại chỗ này, lại còn thiếu tiền nhà, hôm nay biến luôn đi!"
"Tôi với mẹ đã ở đây nhiều năm rồi, mẹ nói đây là nhà của bọn tôi."
"Im đi! Mẹ mày mang mày tới Cairo, là tao tốt bụng thu nhận hai mẹ con mày, mày lớn rồi lại muốn quỵt nợ, nhà mày cái gì! Đây là nhà tao!"
Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại đứng sau lưng mình, nhặt túi vải màu nâu lên nhét cho Vương Nhất Bác, anh trừng mắt, hơi hất cằm bảo Vương Nhất Bác đừng nói nữa, cũng có cãi lại được đâu.

Vương Nhất Bác bướng bỉnh, không hiểu tính toán của Tiêu Chiến, cậu vốn đang giận dỗi bây giờ lại càng cuống hơn, giải thích với Tiêu Chiến:
"Tôi không nói dối, mẹ từng nói đây là nhà của bọn tôi mà."
Tiêu Chiến tin, lúc này tin rồi, tín nhiệm là một loại ước đoán chủ quan.


Vương Nhất Bác sốt ruột đến độ mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đáy mắt cậu có vì sao của Cairo, còn có Tiêu Chiến.

Nhìn rõ bản thân trong đôi mắt của người khác, đây không phải một trải nghiệm thường gặp.

Tiêu Chiến nhanh chóng xoay người, dùng công cụ phiên dịch trao đổi với bà chủ:
"Cậu ấy thiếu bà bao nhiêu tiền? Có thể cho tôi xem hợp đồng thuê nhà chút không?"
"3000 bảng Ai Cập! Không có hợp đồng, mẹ nó mang nó tới Cairo rồi ở lại đây! Mấy năm trước mẹ nó mất tích, để lại một thằng con trai quái gở!"
Bà chủ nhà xáp lại gần, nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: "Người trong chợ gọi Vương Nhất Bác là tiểu yêu quái, nó không hiểu chuyện, cậu đừng xía vào nó."
Tiêu Chiến không quan tâm, anh kéo Vương Nhất Bác cùng lùi lại sau, giữ khoảng cách với bà chủ:
"Không có hợp đồng thuê nhà thì có thể cho tôi xem chứng minh quyền sở hữu tài sản không? Cậu ấy là hướng dẫn viên của tôi, cậu ấy nói đây là nhà cậu ấy."
Biểu cảm của bà chủ nhà và Lola không khác nhau là bao, giật mình mở lớn hai mắt, nguyên nhân lại bất đồng, chủ nhà không tin Vương Nhất Bác có thể làm hướng dẫn viên, Lola không hiểu sao ông chủ lại tin tưởng một tên ngốc.

Bà chủ nhà phản ứng lại trước tiên: "Sao phải cho cậu xem giấy tờ nhà? Đây là nhà của tôi."
"Nhưng Vương Nhất Bác nói đây là nhà cậu ấy."
Tiêu Chiến vẫn khăng khăng, sau đó thái độ của chủ nhà hoà hoãn lại, bà cho Vương Nhất Bác thêm một tháng để chuẩn bị tiền thuê nhà, nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn xem giấy chứng nhận bất động sản.

Đêm Cairo rất tối, Lola đã bắt đầu ngáp, ông chủ vẫn chưa có ý định quay về khách sạn.

Vương Nhất Bác ở đằng sau dùng đầu ngón tay chạm vào lưng Tiêu Chiến, âm lượng chỉ đủ để cho hai người có thể nghe:
"Cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi sẽ nhanh chóng để dành tiền, ông chủ."
Tiêu Chiến không quay đầu, bả vai lắc lư dưới đêm đen, rất nhanh đã thẳng lưng lại.

Ông chủ không thể thông cảm cho người làm công tạm thời sao? Được chứ, có thể thương xót cậu ấy.

"Vương Nhất Bác, không phải cậu nói đây là nhà cậu à?"
"Đúng vậy, đây là nhà tôi."
"Vậy thì không cần trả tiền thuê nhà."
Chủ nhà lề mà lề mề, quay về tìm giấy tờ nhà mà đi mất mười mấy phút.

Tiêu Chiến đi lại trong sân, trong sân có hai căn nhà, đều là hai tầng, mỗi tầng chỉ có một phòng.

Vương Nhất Bác đang ở tầng hai của căn phía Tây, gia đình bà chủ ở căn phía Đông, tầng một của căn phía Tây cũng là nhà bà chủ chiếm.

Bà chủ lấy giấy tờ quay lại, giải thích liên miên, nhà này đã mua được hơn hai mươi năm, từng căn đều là của bọn họ.

Tiêu Chiến nhận lấy giấy tờ bất động sản xem, xem xong thì đưa cho Lola để cô đối chiếu với địa chỉ được đăng ký.

Lola hà hơi liên tục, vừa buồn ngủ vừa nhàm chán.

Cô chạy ra cổng sân, hai ba phút sau chạy trở lại, lượn quanh hai căn Đông Tây một lần, có chút thú vị, lại chạy ra cổng đối chiếu một phen, quay về nói với Tiêu Chiến:
"Ông chủ, trên giấy tờ chỉ có căn phía Đông."
"Quả nhiên là như vậy."
"Ông chủ, tiểu yêu quái nói thật ạ?"
"Thật đấy."
Tiêu Chiến cầm giấy tờ nhà đất quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, cậu vẫn đang ôm túi vải, ánh sáng lờ mờ không thấy được biểu cảm, phần màu trắng trong đôi mắt cực kỳ sáng.

"Vương Nhất Bác, cậu đần như vậy thật đấy à?"
Vương Nhất Bác không trả lời, cậu không cảm thấy mình đần, nhưng Tiêu Chiến rất giỏi, anh nói đần, vậy thì đích xác là không thể thông minh, nhất định là đần ở một chỗ nào đó.

Tiêu Chiến không định bắt Vương Nhất Bác trả lời, anh cầm giấy tờ nhà đất đi đối chiếu thông tin đăng ký với bà chủ, trên giấy tờ chỉ ghi căn phía Đông là của chủ nhà.

Nói cách khác, phía Tây không phải nhà của bà, tại sao lại thu tiền thuê của Vương Nhất Bác?
Dựa theo cách nói của bà chủ, mẹ của Vương Nhất Bác đã đi hơn 5-6 năm, bà liền thu của Vương Nhất Bác 5-6 năm tiền nhà.

Tiêu Chiến nghĩ, có lẽ mẹ không nói rõ với cậu, chỉ nói đây là nhà của chúng ta, thế là Vương Nhất Bác mất trắng tiền thuê nhà.

Tiêu Chiến cho rằng đây là sự thật, anh tin tưởng chàng trai đang không dám lên tiếng ở sau lưng mình.

Chủ nhà sống chết không chịu thừa nhận, khăng khăng nói mình vẫn còn giấy tờ khác tạm thời chưa tìm ra, Tiêu Chiến bảo Lola về khách sạn ngủ trước đi, còn mình thì tìm một ghế đá trong sân ngồi xuống:
"Vậy bà từ từ tìm đi, tôi có thể ngồi đây đợi."
Chủ nhà thấy đã đụng phải một người khó đối phó, Tiêu Chiến ngồi, Vương Nhất Bác thì đứng sau lưng Tiêu Chiến, hai người cùng nhau đợi.

Chủ nhà không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi tìm giấy tờ nhà đất, người một nhà trốn trong phòng ngủ bàn bạc kế sách đối phó.

Tiêu Chiến ngồi trong sân lấy điện thoại ra, đọc email xong thì lướt mạng xã hội, cúi lâu thì mỏi cổ, anh ngẩng đầu xoa xoa vai gáy, nhìn thấy bầu trời tựa như một viếng vải đen, các vì sao đang nối thành hàng.

Tiêu Chiến dùng ngón tay phác hoạ lại hình dáng chòm sao trên không trung, ngón tay di chuyển từ trái sang phải, từ từ hướng xuống dưới, bốn vì sao ở phía dưới chia thành hai bên trái phải, Tiêu Chiến chần chừ, không biết nên vẽ bên nào trước đây.

Tầm nhìn của Tiêu Chiến bị che lại trong giây lát, một bàn tay lớn hơn tay của anh xuất hiện từ phía sau, phủ lên bàn tay Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nắm lấy Tiêu Chiến, dẫn ngón tay của anh vẽ bên phải trước, đến tận ngôi sao cuối cùng, sau đó chuyển sang bên trái, tiếp tục vẽ.

Lòng bàn tay Tiêu Chiến lại bị gió cát mê hoặc.

Cánh tay đang run, Tiêu Chiến muốn nhanh chóng rút tay về, nhưng Vương Nhất Bác lại hết sức nghiêm túc, hoàn toàn không nghĩ tới động tác này diễn ra vào lúc sau nửa đêm mờ ám bao nhiêu.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhìn về một hướng, chòm sao hiện rõ nét trên bầu trời.


Từng đường từng nét, cậu cầm tay của Tiêu Chiến, vẽ lại hình dáng một chòm sao cho anh.

"Ông chủ, là chòm sao Orion.

Mẹ từng nói, chòm Orion nối với Kim tự tháp và nơi trở về của bầu trời, phải nối với vì sao ở bên trái trước, ở Cairo có thể nhìn thấy thường xuyên."
"Ồ, chòm Orion..."
"Ba ngôi sao ở Đai lưng Orion, xếp thành hàng giống như Kim tự tháp vậy."
Vương Nhất Bác vẫn đang nắm tay Tiêu Chiến, chỉ cho anh ba ngôi sao sáng nhất của chòm Orion, ngôi sao ở giữa hơi nhích lên trước, hai ngôi sao trên dưới đối xứng nhau.

Tiêu Chiến biết người Ai Cập cổ đại rất sùng bái chòm sao Orion, đó là chòm sao bảo vệ rất nhiều bộ lạc.

Người Ai Cập cổ cho rằng chòm Orion có thể kết nối với nền văn minh bên ngoài, là nhánh xoắn ốc của hệ Ngân Hà, các lối đi bên trong Kim tự tháp Kheops cũng được sắp xếp dựa theo chòm Orion.

Không cần Vương Nhất Bác dạy, Tiêu Chiến đã biết, nhưng tay Vương Nhất Bác nắm quá chặt, kéo theo cánh tay anh, cằm đặt ở ngay đỉnh đầu Tiêu Chiến.

Ánh sao không đủ để Vương Nhất Bác nhìn được đôi tai đỏ bừng của Tiêu Chiến, cho dù có thể nhìn thấy, tiểu yêu quái cũng không hiểu được bản thân đã làm gì.

Vương Nhất Bác vẫn đang tiếp tục kể câu chuyện về ba ngôi sao - câu chuyện cổ tích mà đến đứa trẻ con cũng biết.

"Vương Nhất Bác, tôi biết chòm Orion, cậu buông ra trước đã."
"Buông cái gì cơ?"
"Buông tay ra, tay của tôi ấy."
"À."
Vương Nhất Bác nghe lời, lui về phía sau một bước, khúm na khúm núm đứng ở sau lưng Tiêu Chiến, vẫn không nhịn được nói tiếp:
"Mẹ tôi từng nói, sao ở Cairo là sáng nhất."
"Ừ, sáng thật đấy..."
Sắp 1h sáng rồi, bà chủ nhà chạy tới từ căn phía Đông, nói không tìm được giấy tờ nhà đất.

Tiêu Chiến nói làm mất rồi thì có thể đến phòng giao dịch bất động sản để hỏi, chủ nhà ngược lại cũng không sợ, trời sáng thì cùng nhau đi.

Vậy nên Tiêu Chiến đoán là, quyền sở hữu tài sản có thể có vấn đề, có lẽ mẹ Vương Nhất Bác và chủ nhà mua cùng nhau, nhưng quyền sở hữu không rõ ràng, sự sắp đặt bên trong Vương Nhất Bác không nắm rõ.

Nhưng anh tin những gì Vương Nhất Bác nói.

Tựa hồ đã rơi vào nút chết, Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác đang ngáp.

Tiêu Chiến không muốn rước thêm phiền phức, chủ nhà cuối cùng cũng đồng ý, trước khi xác định được quyền sở hữu sẽ không đòi tiền thuê nhà, cũng sẽ không đuổi Vương Nhất Bác đi nữa.

Vương Nhất Bác chào tạm biệt Tiêu Chiến ở cổng sân, khu nhà cũ ở nội thành Cairo nối tiếp nhau từng hàng, ban ngày thì màu vàng, tối đến lại có màu trắng.

Vương Nhất Bác nói cảm ơn rất nhiều lần, vui vẻ cúi gập người với Tiêu Chiến.

"Được rồi Vương Nhất Bác, nghỉ ngơi sớm chút đi, 8h sáng mai gặp lại nhau ở khách sạn nhé."
"Anh tin tôi, tốt quá rồi, anh tin tưởng tôi."
"Tin mà, hôm ở nhà hàng cũng tin.

Tôi đi đây."
Tiêu Chiến tiến vào con phố với những căn nhà trắng, gió nổi lên, anh đưa tay vuốt tóc.

Ông chủ thì ông chủ vậy, một chàng trai ở trong nhà của mình còn trả tiền thuê nhà, có người tin tưởng liền vui vẻ đến mức miệng cũng không khép lại được, Vương Nhất Bác nào có hiểu, sau lần đầu gặp nhau, Tiêu Chiến đã buông xuống sự day dứt trong lòng.

"Ông chủ, đợi chút đã."
Là Vương Nhất Bác đuổi theo, vẫn ôm túi vải kia, thật giống như toàn bộ tài sản của cậu chỉ có túi vải bố màu nâu này vậy, không có hương liệu sao?
Không nhịn được mà ngờ vực, phân tích là thói quen Paris đã rèn cho Tiêu Chiến, anh lắc đầu một cái, đang ở Cairo thì quên Paris đi thôi.

"Sao vậy Vương Nhất Bác?"
"Tôi không thích gọi anh là ông chủ."
Tiêu Chiến cười, chấm đen dưới môi được đẩy lên cao.

"Vậy cậu muốn gọi tôi là gì?"
"Đại nhân, anh là đại nhân."
TBC.


Bình Luận (0)
Comment