Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 10


Thời điểm Tiêu Chiến bận việc thu thập tình báo về Tạ Doãn, Yến đế đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ, đổi việc săn thú mùa thu mỗi năm thành đầu mùa xuân.

Khoa cử Đại Yến chỉ có thi văn, võ tướng hầu như đều lấy người xuất sắc trong cuộc săn mùa thu hàng năm.

Những năm trước đều là Vương Nhất Bác tự mình chủ trì việc săn thú, năm nay đột nhiên phá bỏ luật lệ cho Nhiếp Chính Vương toàn quyền phụ trách, có chút ý vị sâu xa.

Săn thú là việc trọng đại của Đại Yến.

Về nguyên tắc, chư hầu các nơi và các nước phụ thuộc đều sẽ phái người đại diện tham gia.

Đại Yến mới vừa thống nhất không lâu, thế lực khắp nơi chưa ổn định, chắc chắn việc săn thú sẽ không được thuận buồm xuôi gió.

Tiêu Chiến một bên cắn hạt dưa, một bên cảm thán Vương Nhất Bác quả nhiên là một kẻ gian xảo, như vậy sẽ đào hố cho đệ đệ của mình, cái nơi kinh thành các thế lực đối chọi nhau này, chỉ cần xảy ra chút chuyện, người phụ trách như Tạ Doãn sẽ không thể thoát nổi trách nhiệm.

"Chậc chậc chậc", Tiêu Chiến chép chép miệng, "Cứ loạn đi, càng loạn càng hợp cho bản công tử làm việc."
Ngày 23 tháng 2, Nhiếp Chính Vương Tạ Doãn khải hoàn hồi triều, Yến đế tự mình ra khỏi thành nghênh đón, bá tánh tràn ra đường hoan nghênh.

Trong cung đặc biệt mở tiệc đón gió tẩy trần cho Nhiếp Chính Vương.

Trong bữa tiệc Vương Nhất Bác lại còn gia phong Tạ Doãn làm Anh Võ đại tướng quân, trưởng tam quân binh mã.

Tiêu Chiến thờ ơ lạnh nhạt, càng cảm thấy này hai huynh đệ này thú vị.


Bên này ngôn quan Đại Yến không ngừng dâng tấu định tội Nhiếp Chính Vương có quân đội hoành hành, vượt quá quyền hành, dùng người không khách quan, bên kia Vương Nhất Bác lại cho Tạ Doãn thêm ba vạn binh mã.

Quan trọng nhất chính là, Anh Võ tướng quân của Yến quốc còn nắm giữ một nửa binh phù.

Trong cung mở tiệc, Tiêu Chiến vô sủng không cần tham dự, Cẩm Tú đem điểm tâm yến hội ban cho đặt trước mặt Tiêu Chiến, một bên nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến.

"Công tử cả ngày đóng cửa không ra ngoài, hôm nay trong cung náo nhiệt lắm.

Nô tỳ từ xa đã nhìn thấy xe ngựa của Vương gia, thật sự khí phách lắm."
Tiêu Chiến nheo mắt: "Nhiếp Chính Vương ngồi xe ngựa tiến cung ư?"
"Vâng, xa giá còn là do bệ hạ thưởng cơ."
"Cái gì?"
Trong lòng Tiêu Chiến rung động mạnh, một ý nghĩ kinh khủng từ đáy lòng chui ra.

Nhiếp Chính Vương đại thắng trở về, trên sổ công lao lại tăng thêm một ít, theo lý đáng được phong thưởng, nhưng làm quốc quân tất nhiên phải hiểu được việc cân bằng.

Hoàng cung Yến quốc ngoại trừ Yến đế cấm ngồi xe ngựa, Vương Nhất Bác phong thưởng cho Tạ Doãn hậu hĩnh như thế, rốt cuộc là thật sự quân thần quan hệ bất hòa, muốn để Tạ Doãn ngồi cao ngã đau hay đây vốn là một vở kịch quân thần hợp diễn?
Tiêu Chiến bị chính ý nghĩ mình làm cho sợ đến một thân mồ hôi lạnh, nếu Vương Nhất Bác và Tạ Doãn quả thực là diễn trò, như vậy cách y đi câu dẫn Tạ Doãn, ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa hai người căn bản là đi tìm chết.

Nghĩ vậy đến, Tiêu Chiến trông như thể tùy ý hỏi Cẩm Tú: "Cung yến khoảng mấy giờ kết thúc?"
"Ước chừng còn nửa canh giờ nữa."
"Nhân lúc này không có người, ta muốn đi ra ngoài một chút, các ngươi không cần đi theo."
Nơi cách Trúc Thạch viện không xa chính là Mai viên.


Trong Mai viên có vài cây lục mai năm đó mẫu thân Tạ Doãn tự tay trồng, thập phần trân quý.

Lúc Tiêu Chiến mới vừa tiến cung đã nghe các cung nhân nói, khi vào đông mỗi lần Tạ Doãn tiến cung sẽ đều đi ngắm mai.

Năm nay thời tiết rét lạnh đặc biệt, bởi vậy đã tới hai tháng rồi, hoa mai vẫn nở như cũ.

Cách thời gian cấm trong cung còn một canh giờ, Hoàng đế vẫn chỉ lộ mặt một chút ở Yến hội như cũ, nếu như Tạ Doãn đến mai viên, chắc hẳn chính là lúc này.

Tiêu Chiến cũng không nắm chắc người này nhất định sẽ đến, chỉ là sự tình liên quan trọng đại, y không thể đến thử vận may trước.

Đầu mùa xuân Yến quốc, ban đêm vẫn còn rất lạnh.

Tiêu Chiến ngồi thật lâu ở mai viên đình hóng gió cũng không thấy bóng người, gió lạnh quất trên mặt tựa như dao nhỏ, Tiêu Chiến nhịn không được lại bắt đầu ho.

"Khụ khụ", từ sau khi y nhiễm lạnh, thân thể vẫn không nhanh nhẹn cho lắm, tật ho dường như càng thêm nghiêm trọng, y bốc cho mình mấy vị thuốc cũng chẳng thấy khởi sắc, chỉ đành cười khổ, nghĩ mạng của mình quả thực chỉ mỏng như tờ giấy.

"Khụ khụ khụ."
Trong cổ họng nảy lên một cỗ tanh ngọt, Tiêu Chiến không thể không lấy khăn che miệng ra đỡ, trên cả tấm khăn tràn đầy vết máu.

"Dùng cái này đi.", Có người móc ra một tấm khăn sạch sẽ, đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cả kinh, sao lại có người đến gần mình như thế nhưng mình lại không hề phát hiện ra?

"Mới vừa rồi thấy các hạ ho nặng, đêm dài sương nặng, vẫn là bớt ngồi đón gió thì hơn."
Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, bóng đêm men theo gương mặt như quan ngục của vị nam tử trẻ tuổi trẻ, ngũ quan hoàn mỹ như đao khắc, chợt thấy có đến tám phần giống Yến Đế, chỉ là cả người thoạt nhìn nghiêm túc hơn một ít, Tiêu Chiến nghĩ thầm, vị này tám phần chính là vị Nhiếp Chính Vương kia rồi.

"Đa tạ, không biết ngài là vị quý nhân nào trong cung vị?"
Tạ Doãn thấy Tiêu Chiến ngẩng đầu trong nháy mắt đã bị dung mạo của y dọa sợ ngây người.

Hắn từ nhỏ liền đi theo phụ thân chinh chiến sa trường, trước nay không để tâm tới tình yêu, cũng đã từng có người làm mai cho Tạ Doãn, nhưng Tạ Doãn nhìn trên bức họa những mỹ nhân chỉ cảm thấy đều là không khác biệt gì lắm, thẳng đến nhìn thấy Tiêu Chiến mới biết một người nam nhân cũng có thể lớn lên "xinh đẹp" như thế.

Tạ Doãn vốn là không biết cách ăn nói chỉ là lúng ta lúng túng hỏi: "Không biết các hạ là người phương nào?"
"Thất lễ rồi, xin thỉnh an Vương gia.

Chẳng qua ta chỉ là một kẻ bạc mệnh, nếu người có ý xấu biết ta và Vương gia từng gặp nhau, sợ sẽ gây phiền toái cho Vương gia."
Tiêu Chiến ăn nói khiêm tốn, ánh trăng mông lung rải lên thân thể vốn yếu ớt một tầng sáng lành lạnh, thoạt nhìn mà thấy thương xót.

Tạ Doãn nhíu mày, tuy không biết Tiêu Chiến là người phương nào, lại cảm thấy đối phương có tâm sự nặng nề, buồn bực không vui, mà hắn chẳng biết vì sao lại không muốn nhìn người trước mặt có thần sắc như thế.

"Bổn vương có sợ gì chứ, mong rằng công tử hãy cứ xưng tên."
Tiêu Chiến cúi đầu mím môi, một lúc lâu sau, hai cánh môi mỏng khẽ mở, trong giọng nói lộ nỗi lo âu thấp thỏm nồng đậm: "Tề Quốc, Tiêu Chiến."
Tạ Doãn một thoáng trầm mặc, trận đánh với Tề Quốc, hắn là chủ tướng.

Sau này nghe nói Tề Quốc đưa một con tin tới, tên là Tiêu Chiến, nghĩ ra đó là vị ở trước mắt này.

Thì ra nỗi đau buồn của mỹ nhân, đều là do hắn gây nên.

"Tiêu công tử là đang tưởng nhớ nhung cố quốc ư?"
Tiêu Chiến nghe được hắn xưng hô như vậy, biết được chắc bởi hắn mới hồi triều, còn chưa biết chuyện Yến đế đã phong phi cho y, tiểu hồ ly âm thầm vui vẻ: Thật là trời cũng giúp ta.

Ngoài mặt lại cười khổ một tiếng, thanh âm thanh lãnh cô tịch: "Nhìn lên chẳng thấy được người thần, cũng chưa từng mong nhớ."

Trong lòng Tạ Doãn càng thêm hụt hẫng, chẳng lẽ Tiêu Chiến này không phải Tề đế sinh ra, chỉ là hoàng thất tông thân, cả gia đình còn bị mình giết trên chiến trường?
"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bổn vương là chủ soái Yến quốc......"
Tiêu Chiến vừa nghe liền biết là Tạ Doãn đã hiểu lầm, vội vàng cắt ngang: "Không phải là vì Vương gia.

Huyết nhục chí thân, tranh quyền đoạt lợi, không liên quan đến người ngoài.

Cố quốc không có chỗ cho Tiêu mỗ dung thân, chưa từng mong nhớ dù chỉ một lần."
Chân mày nhíu chặt của Tạ Doãn thoáng giãn ra một ít, không biết vì sao trong lòng thấy có chút may mắn.

Tiêu Chiến lại nói: "Vương gia và người khác dường như rất khác biệt nhỉ?"
"Xin được chỉ giáo?"
Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười: "Người khác biết ta là con tin Tề Quốc, hoặc khinh thường hoặc là tránh né như rắn rết.

Tiêu mỗ quả thực cảm kích Vương gia đã không có thành kiến."
Trong bụng Tạ Doãn không có nhiều loanh quanh vòng vo như thế, thị phi rõ ràng, ghét ác như thì, sinh ra trong hoàng thất tông thân làm sao lại không biết, giữa huynh đệ cũng sẽ vì quyền vị mà hướng đao kiếm vào nhau, cảnh ngộ của Tiêu Chiến khiến hắn đồng cảm vô cùng.

"Tiêu công tử không sai."
Hắn là một kẻ chậm chạp, nghĩ tới nghĩ lui mới nói ra được một câu an ủi Tiêu Chiến như thế, bộ dáng ngây thơ lại chọc cho Tiêu Chiến cười.

"Đa tạ Vương gia trấn an."
Tiêu Chiến từ biệt hắn, Tạ Doãn nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến rời đi hồi lâu.

Cả vườn hoa rực rỡ như thế nhưng lại chẳng bằng được nửa phần nhan sắc của Tiêu Chiến.

___________________
Bạn Doãn dính thính rồi đó =)))))))))).

Bình Luận (0)
Comment