Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 26


Đợi đến khi tay mình có một mảng dính nhớp, Vương Nhất Bác mới rốt cuộc phản ứng lại được rằng mình đã làm cái gì.

Tuy rằng những hạ nhân đó nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hận không thể nút kín lỗ tai mình lại, hơn nữa Tiêu Chiến cũng rất ẩn nhẫn, hầu như không phát ra âm thanh gì, những người đó cũng sẽ không nghe thấy, chỉ là Vương Nhất Bác vẫn như đại mộng vừa tỉnh, một tiếng gầm lên bảo mọi người cút đi, lại cúi đầu nhìn Tiêu Chiến trong lồng ngực có chút không biết phải làm sao.

Hắn chưa bao giờ thầy Tiêu Chiến chật vật như thế, trước khi mỗi lần nhìn thấy y, người này đều một vẻ như thể liệu trước tất cả.

Cho dù đang bệnh, trong ánh mắt cũng vẫn bừng bừng sinh cơ, hiện tại nằm trong lồng ngực mình lại giống như một con rối gỗ không có linh hồn.

Trên người y chỉ khoác nhẹ một tấm trường bào, lộ ra phân nửa bả vai và toàn bộ ngực, trên người đều là dấu vết chính mình để lại.

Người nọ nhắm mắt nhằm ở giữa khuỷu tay mình, không khóc không náo, Vương Nhất Bác thậm chí không cảm nhận được nhịp thở của y.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác mở miệng, phát hiện ra giọng nói ngắc ngứ, lời xin lỗi đã đến cổ họng lại quay ngược về, chung quy không nói ra được.

Hắn là hoàng đế, nào có thể nhận sai với một phi tử được, huống hồ là do Tiêu Chiến thất đức trước.

"Nhận sai, cô sẽ buông tha cho ngươi."
Vương Nhất Bác như thể rộng lượng nói một câu, trong lòng Tiêu Chiến cười, trên mặt lại không bộc lộ bất cứ biểu cảm gì.


Y trợn tròn mắ nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, như thế không nghe được lời Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác lặp lại một lần nữa, nhìn đôi mắt Tiêu Chiến vẫn là một bộ mơ hờ như vậy, ngón cái đặt trên môi khi ấn mạnh xuống.

"Tiêu Chiến, ngươi làm bộ trinh tiết liệt nữ như thế cho ai xem đây?"
Tiêu Chiến vẫn không phản ứng, chỉ mở to mắt, từ khoé mắt lăn xuống từng giọt từng giọt lệ.

Vương Nhất Bác không lý do mà bực bội, trong tiềm thức lại không muốn nhìn đến dáng vẻ chẳng hề tức giận của Tiêu Chiến.

Từ khi sinh ra hắn chưa từng chịu thua ai, càng không biết phải làm thế nào để lấy lòng người khác.

Phàm là đồ vật mà hắn muốn lấy, vẫn luôn dùng thực lực của mình để cướp về, cho nên đối với những người mình không chiếm được, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác cũng là cướp đoạt và khống chế.

Giống như hiện tại, Tiêu Chiến càng khinh thường đối với hắn, Vương Nhất Bác lại càng muốn ép y khuất phục mình.

Hắn bế Tiêu Chiến lên giường, sau khi đặt lên giường liền lột sạch y phục ra.

Tiêu Chiến không xin tha cũng không mắng chửi hắn, ánh mắt mơ hồ, Vương Nhất Bác tức giận trong lòng, một bên nắm tóc của y ép y nhìn mình, một bên dùng ánh mắt nghiền ngẫm không hề kiêng nể mà nhìn thân thể Tiêu Chiến.

Hắn vươn đầu lưỡi liếm vành tai Tiêu Chiến, sau đó vọt vào trong lỗ tai Tiêu Chiến làm giả động tác giao hợp ra vào, một bàn tay đặt trên mông Tiêu Chiến làm loạn, xoa bóp như thể nhào bột.

Tiêu Chiến tuyệt sắc như thế, đổi lại nam nhân khác cũng sao có thể không có phản ứng? Cho dù hiện tại Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích giống như một khối tử thi, Vương Nhất Bác vẫn đáng xấu hổ mà cứng lên.

Hắn sa vào tình dục, đã quên mất hai người còn đang so đo hơn thua, chôn đầu ở cần cổ Tiêu Chiến, trong miệng phun ra nhiệt khí, dụ hoặc dưới thân người: "Ngoan, lấy lòng cô đi."
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong ánh mắt không có bất kì sắc thái nào, làm Vương Nhất Bác cảm thấy y nhìn mình chẳng khác gì nhìn những cung nữ thị vệ kia.

"Có phải là nếu ta không nghe theo, bệ hạ sẽ giết chất nhi của ta không?"
Vương Nhất Bác nhăn mày, hắn vừa mới chìm đắm vào tình dục nên mới nói một câu ấy, căn bản không nghĩ rằng phải lấy người thân của y uy hiếp y.

Tiêu Chiến nhắc tới như thế, ngược lại kích hắn thay đổi sắc mặt, cũng không chịu thua kém mà đáp: "Phải thì làm sao? Ngươi dám không nghe ư?"
Tiêu Chiến quỳ trên giường, lạnh lùng cười: "Đương nhiên không dám, để thần thiếp hầu hạ bệ hạ.".

Truyện Ngôn Tình

Tiêu Chiến cong eo, tách đôi chân trắng nõn ra, hắn quỳ bò trên giường, thấp hơn một chút so với Vương Nhất Bác.

Từ góc nhìn của Vương Nhất Bác vừa lúc có thể nhìn thấy xương cánh bướm sau lưng y, hai đường eo nhợt nhạt, cùng với kẽ mông hồng nhạt như ẩn như hiện giữa hai gò núi nhỏ.

Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, giờ phút này hắn đã không còn nghĩ muốn giận dỗi gì Tiêu Chiến nữa, hoàn toan trầm mê vào khoái cảm mà Tiêu chiến mang đến cho hắn.

Hai chỉ tay Tiêu Chiến xoa xoa cơ ngực Vương Nhất Bác, học cách hắn đối đãi với mình mà xoa bóp hai viên hồng nhạt kia.

Đến hai đầu ngực hoàn toàn cứng lên, đôi tay kia lại lần xuống hàng cơ bụng chỉnh tề của Vương Nhất Bác.

Ngay sau đó đầu Tiêu Chiến thấp xuống, đầu lưỡi như có như không liếm láp bụng nhỏ của hắn, rồi sau đó lại trượt xuống dưới theo tuyến nhân ngư của Vương Nhất Bác, đến lúc sau chạm tới thứ sung huyết cương cứng kia lại quay về trước ngực.

Vương Nhất Bác bị tiểu hồ li trêu gọi đến hô hấp dồn dập, thứ dưới chân cứng rắn chọc trên bụng Tiêu Chiến, đôi mắt không hề xê dịch mà nhìn động tác của Tiêu Chiến.

Thấy Tiêu Chiến đột nhiên lại kéo dài khoảng cách, há miệng ngầm hai ngón tay vào, đầu lưỡi liếm mút khiến hai ngòn tay ướt sũng.

Hai ngón tay đã được liếm ướt luồn đến giữa mông thịt tuyết trắng, lộ một bên mông thịt ra, ngón tay thử thăm dò, xoa ấn trên miệng huyệt.

Vươg Nhất Bác giọng nói khô khốc, âm thanh thô kệch ra lệnh: "Quay qua đây, để cô nhìn xem."
Tiêu Chiến nghe theo quay người, ở trước mắt Vương Nhất Bác nâng cao người lên, lộ ra kẽ mông, đã hoàn toàn vứt bỏ một tia tôn nghiêm cuối cùng.

Hai ngón tay khó khăn đâm chọc ở lỗ nhỏ hồng nhạt, Tiêu Chiến cúi đầu vùi mặt vào chăn không tiếng động mà khóc.

Nơi đó của Tiêu Chiến chưa từng có ai chạm vào, miệng huyệt khít chặt, Tiêu Chiến một thân kiều quý sợ đau, thử vài lần vẫn không thể bỏ ngón tay vào.


Y không thể không hít thật sau ngẩng đầu lên, nỗ lực để cho tiếng nói của mình nghe không có gì khác thường.

"Bệ hạ, có cao dược không?"
Vương Nhất Bác trầm mê cảnh tượng trước mắt, nhất thời không nghe ra Tiêu Chiến nói gì, Tiêu Chiến lại tưởng Vương Nhất Bác cố ý tra tấn y, cắn môi: "Thôi."
Y gắt gao nhắm mắt lại, nỗ lực thả lỏng miệng huyệt, lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, cơ hồ có thể thấy được một chút mị thịt bên trong.

Tiêu Chiến lạnh quyết tâm, đầu ngón tay lạnh lẽo trực tiếp chọc vào, đau đến mức y đột nhiên kêu thảm lên, sau đó lại gắt gao cắn môi, nặng nề đẩy ngón tay vào chỗ sâu hơn.

Chỗ kia vốn không phải dùng để thừa hoan, hai ngón tay đặt trong nếp uốn cơ hồ căng không chịu nổi.

Ngón tay ra vào, huyệt thịt đỏ thẫm cũng theo ngón tay kéo ra rồi lại đẩy vào.

Vương Nhất Bác nghẹn đến mức đôi mắt đỏ bừng lên, thẳng đến khi tháy ngón tay Tiêu Chiến mang theo một tia máu, mới bừng tỉnh phát hiện ra Tiêu Chiến lại không dùng chút bôi trơn nào mà trực tiếp đi vào.

Hắn một phen đỡ eo y, vỗ mạnh mông người nọ, đôi mắt đỏ bừng hỏi y: "Ngươi thật sự thà chịu đựng thế này cũng không muốn nhận sai với cô sao?"
_____________________
Hoen với em sẽ đẩy nhanh tiến độ để nhanh qua đoạn này chứ ngược kiểu này chịu hok nổi ????????????.

Bình Luận (0)
Comment