Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 54


"Sợ...!sợ chứ."
Đại não của Vương Nhất Bác không nghe chỉ huy, nói cũng lắp bắp, tay chân cuống quýt không biết nên để vào đâu.
Tiêu Chiến tự giác lùi lại, khoé miệng treo lên ý cười, đắc ý dào dạt đi về phía trước.
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ một lúc, vẫn còn phải dập tắt hoả khí bị Tiêu Chiến kéo đến.
Tiêu Chiến đi rất chậm, rõ ràng là đang đợi người phía sau.

Vương Nhất Bác đẩy bước đuổi theo, đi song song với y.
"Yến đế bệ hạ tự mình tiến vào cảnh nội Tề quốc là có ý đồ gì?"
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Tiêu Tán có thể biến thành một vị nhân thần ở Tề quốc chỉ trong vài năm, ắt phải có một phen bản lĩnh, muốn biết được thân phận của mình cũng không khó.
"Ta..."
Vương Nhất Bác đang muốn giải thích, Tiêu Chiến tựa hồ như thấy người nào, mày nhíu lại.
"Lạ thật."
"Làm sao vậy?"
Đường phố phía trước vắng tanh, chỉ có một bà lão đi đứng tập tễnh ở góc đường.

Tiêu Chiến chỉ vào bà lão kia: "Mấy ngày trước chiến đấu trên đường, có một đứa bé lập công lớn, nhưng bà nội của nó nhiễm bệnh, lại bị kinh sợ, ngay ngày hôm đó đã chết.

Nhưng bà lão kia...", Tiêu Chiến chỉ tay về phía trước, "Bà ấy quay lưng về phía ta, có thể là ta hoa mắt, nhưng thật sự rất giống."
Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi gì nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến: "Đi theo xem xem."

Mấy ngày trước Tạ Doãn đã nhận được thư của Tiêu Chiến, sau đó liền đưa cho Vương Nhất Bác xem, hai người vốn dĩ đã nói sẽ cùng đến Tương Dương gặp Tiêu Chiến.

Nhưng đã nhiều ngày An Dương không ngừng xuất hiện việc lạ, liên tiếp mấy ngày đều có bá tính ban đêm chết bất đắc kì tử, đều là bị người ta bẻ gãy cổ.

Ban đầu quan phủ chỉ cho là có tên côn đồ nào làm loạn, nhưng trước mắt, thời cuộc rung chuyển, Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có bí mật không thể cho ai biết.

Mấy ngày nay hắn đều đang điều tra, nhưng thật sự chỉ ra một chút manh mối, mà manh mối ấy lại chỉ thẳng đến Tương Dương.

Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác lại không phải lo bên trong Tề quốc bị phá rối, mà là lo cho Tiêu Chiến dưỡng thương ở Tương Dương liệu có gặp nguy hiểm không.

Hắn nhất thời quên mất bên cạnh Tiêu Chiến còn có cao thủ như Quý Hướng Không và Trần Vũ, cái gọi là quan tâm tắc loạn, dường như hắn chẳng hề nghĩ ngợi gì đã đến, không ngờ lại gặp được người vốn nên ở trên giường dưỡng bệnh ngay trên đường phố.
Giờ phút này Vương Nhất Bác một lòng nghĩ tới vụ án, trong tiềm thức hắn không hề hy vọng Tương Dương có khả năng uy hiếp đến sự an toàn Tiêu Chiến một chút nào, đương nhiên cũng không chú ý đến động tác của mình vừa không thích hợp lại vừa tự nhiên đến mức nào.
Trong nháy mắt bị Vương Nhất Bác chạm đến, cổ tay Tiêu Chiến khẽ run rẩy, đầu ngón tay Vương Nhất Bác rất lạnh, chạm lên da y lại nóng như bàn ủi, khiến cả người y đều nóng lên như con tôm luộc.

Hơi thở của Tiêu Chiến còn loạn hơn cả lúc y cố tình trêu chọc Vương Nhất Bác.

Nếu không phải Vương Nhất Bác một bộ chuyên tâm, y còn hoài nghi không biết tên nhãi này có phải đang cố ý trả thù y hay không.

Nhưng y lại không thể rút tay về, như vậy dường như y để ý lắm, chỉ có thể mặc kệ Vương Nhất Bác kéo mình vào một con ngõ nhỏ.
Lão phụ kia bước vào trong một căn nhà đổ nát.

Hai người dừng bước, Vương Nhất Bác dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Chiến.

"Lúc trước Tương Dương gặp hoả hoạn, ta quả thực đã cứu hai bà cháu ở nơi này, nhưng cũng không thể xác định được đây là nhà của Toả nhi."
"Toả nhi", Vương Nhất Bác đọc theo một tiếng, trên mặt không biết vì sao lại mang một tia vui vẻ, "Là một cái tên hay."
"Vào xem xem."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua tường viện, cũng không quá cao, cho dù trên người còn thương tích thì nhảy qua cũng không tốn sức lắm.

Nhưng cánh tay Vương Nhất Bác kéo y lại chẳng hề có ý buông ra, ngược lại dùng sức kéo y một phen.

Tiêu Chiến đột nhiên không kịp đề phòng, cả người ngã vào lồng ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất tự nhiên ôm lấy eo Tiêu Chiến, mũi chân nhón lên, liền đưa cả hai người lên nóc nhà.
Mãi đến khi chân chạm đất, Vương Nhất Bác mới đột nhiên nhận ra tư thế của hai người họ lúc này ái muội đến mức nào.

Vừa rồi Vương Nhất Bác chỉ nhớ trên người Tiêu Chiến còn thương tích, căn bản không có tâm tư gì khác.

Chỉ là vì sao mình lại bảo vệ người này theo bản năng như thế?
"Ta không cố ý nắm tay ngươi."
Vương Nhất bác sợ mình mạo phạm Tiêu Chiến, vội vàng giải thích.

Chỉ là hiện tại Tiêu Chiến hận không thể khiến hắn đừng nói gì.
"Ta lo thương thế của ngươi, không phải cố ý mạo phạm ngươi, cũng không phải muốn lợi dụng ngươi."
Cả một đường, Tiêu Chiến vỗn đã là tâm loạn như ma, hiện tại y không chỉ cảm thấy cổ tay nóng, đến vành tai và cổ đều nóng.


Y vừa thẹn vừa bực, rõ ràng người không để bụng là mình, nhưng đến gần rồi lại không ngăn được tim đập cũng vẫn là mình.

Bực nhất chính là tên đầu sỏ này gây tội xong lại như chẳng biết cái gì.

Hắn thật sự vô tình mạo phạm, nhưng có vẻ như phản ứng của Tiêu Chiến khiến hắn không thể không để tâm.
"Vương Nhất Bác, ngươi câm miệng."
Tiêu Chiến tức muốn hộc máu, dẫm Vương Nhất Bác một cái, xoay người đưa lưng về phía Vương Nhát Bác, cúi người xuống che giấu.
Lão phụ kia đi vào sân, đi thẳng đến gian nhà mà bọn họ đang trốn.
"Thật sự là bà ấy!"
Tiêu Chiến đổ mồ hôi lạnh, người đã chết sao còn ở đây được?
"Không đúng.

Ngươi nhìn kĩ mặt đi!"
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn, bà lão đầu tóc lộn xộn, che gần phần lớn mặt.

Một con gió thổi qua, thổi tóc bà lão tung lên.

Tiêu Chiến đột ngột không kịp đề phòng, nhìn thấy gương mặt xám trắng của bà lão kia.

Gương mặt kia phủ đầy những khối thi ban tím đen, quan trọng nhất là trong mắt bà ta đều là tròng trắng!
"Là hoạt tử nhân", sắc mặt Vương Nhất Bác ngưng trọng.
(aka zombie, ôi chúa ơi tôi hãi nhất là truyện zombie:((()
"Không tốt!"
Căn phòng vốn dĩ đen thui lại đột nhiên có ánh nến, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhìn nhau, trong phòng có người!

"Có thể là Toả nhi, gần đây đứa nhỏ này vẫn ở quân doanh, có thể là về nhà lấy đồ."
Vương Nhất Bác cẩn thận cạy hai khối mái ngói ra, trong phòng quả nhiên có một đưa bé.

Đúng lúc ấy, lão phụ run rẩy kia đột nhiên giống như nổi cơn điên, phá hỏng cửa phòng, đi thẳng đến chỗ Toả nhi.
"Toả nhi!"
Đứa nhỏ trong phòng đột nhiên ngẩng đầu, xoa xoa mắt như không thể tin được.
"Nãi nãi, người!"
Lão phụ kia lại hoàn toàn không nhận ra người trước mắt là cháu nội của mình, đi thẳng lên trước, có thể bóp cổ Toả nhi ngay lập tức.
Toả nhi có thông minh nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới có mấy tuổi, nó nhất thời không phản ứng lại được, vì sao nãi nãi đã chết lại sống lại, càng không thể tin được vì sao nãi nãi vẫn luôn yêu thương mình lại ra tay tàn nhẫn như thế.
May sao, lão phụ bị vướng vào ghế dựa, nhưng cũng chỉ lảo đảo một chút, bà ta lại đi về phía Toả nhi một lần nữa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiêu Chiến bất chấp thương thế trên người mình, trực tiếp nhảy vào phòng một chân đá văng lão phụ đi.
Vương Nhất Bác nhảy xuống theo Tiêu Chiến, dùng kiếm sau lưng xuyên thủng trái tim lão phụ.

Nhưng lão phụ chỉ giãy giụa vài cái, lại đứng lên, như thể không biết mà nhào qua chỗ Vương Nhất Bác.

Tuy Vương Nhất Bác võ công cao, nhưng hoạt tử nhân sức lực kinh người, hơn nữa không sợ đau, trong khoảng thời gian ngắn, Vương Nhất Bác lại rơi vào thế hạ phong.
Trên trán Vương Nhất Bác phủ một tầng mồ hôi lạnh, kiếm của hắn mấy lần đâm vào thân thể lão phụ, nhưng tác dụng chỉ khiến động tác của đối phương hơi chậm lại, nháy mắt sau đó, đối phương lại càng phẫn nộ muốn giết hắn.
Kiếm không có tác dụng, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể vật lộn với đối phương.

Nhưng sức lực đối thủ vô cùng vô tận, Vương Nhất Bác lại chỉ là thân thể phàm trần.

Đến khi sức lực hao kiệt, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ thông, hô lớn với Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, che mắt Toả nhi lại!"
Ngay sau đó, Vương Nhất Bác một lần nữa nắm kiếm trong tay, một kiếm chém đầu đối phương..

Bình Luận (0)
Comment