“Giờ đây cô đã biết toàn bộ sự thật, cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của những kẻ được gọi là bạn bè xung quanh cô, dù có quay ngược thời gian, cô cũng không thể trở lại cuộc sống bình thường. Huống chi, dựa vào nhắc nhở mà tôi của quá khứ để lại cho chính mình, nếu tôi phát hiện cô quay ngược thời gian, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu nhé, đến lúc đó hai bên đều bị tổn thương thì không hay chút nào.”
“Nếu như cô muốn lưỡng bại câu thương thì lưỡng bại câu thương, cùng lắm thì cứ quay ngược thời gian, nhưng như thế thì không nên. Dù sao vòng lặp hồi tố chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, đằng nào tôi cũng không có ký ức của dòng thời gian trước, nhưng gánh nặng tinh thần đối với cô thì lớn lắm đấy, ai biết đến lần hồi tố bao nhiêu thì cô phát điên?”
“Sao nào, hợp tác với tôi nhé? Làm thần của thế gian, muốn gì được nấy, tha hồ tung hoành.”
“Nếu tôi không chọn quay ngược thời gian, mà chọn trực tiếp ra tay với anh thì sao?” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
“A ha ha ha ha.” Trác Cù bật cười: “Tôi biết ngay là cô sẽ hỏi vậy mà. Yên tâm đi, tôi đã tính đến điểm này rồi. Tôi không phải Hứa Quân Duệ, không có bản lĩnh tay không khống chế Tư Thời. Cho nên tôi đã lắp cầu chì trên người mình, biến mình thành một nửa phần mềm thuật toán sự kiện di động. Nói cách khác, ngay khoảnh khắc cô ra tay với tôi, hạt thời gian của cô sẽ bị Cục quản lý quan trắc. Kết quả bị quan trắc là gì, chắc không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Kết quả bị quan trắc, đương nhiên Lư Linh Vận biết, thậm chí đã từng “nhìn thấy”, ở một thời không đã biến mất. Thời Liệp xuất hiện, Hứa Quân Duệ hóa thành tro.
Nhìn thấy vẻ sợ hãi thoáng qua trên mặt Lư Linh Vận,Trác Cù hài lòng gật đầu, sau đó nói: “Được rồi, có muốn hỏi gì nữa không? Nếu không có thì cô cứ từ từ suy nghĩ. Tôi không vội, cho cô ba ngày đấy. Trong ba ngày này, cô muốn đi đâu, muốn gặp ai, cứ tự nhiên. Chỉ là đừng gây rắc rối cho tôi, kẻo tôi đổi ý, đột nhiên quyết định giao toàn bộ Chuyển Tiếp, bao gồm cả cô cho Cục quản lý.”
“Thật sao?” Lư Linh Vận cúi đầu, hỏi một câu khó hiểu.
Trác Cù không để bụng: “Chẳng lẽ không phải?” Khinh thường cười khẩy: “Nếu suy nghĩ xong, quyết định đồng ý, thì mở máy tính bảng ở đầu giường ra, trong đó cónhiệm vụ thử nghiệm đầu tiên. Yên tâm, nhiệm vụ không khó, tôi không muốn vừa bắt đầu đã ép cô dùng năng lực giết người này nọ, ép cô quá thì chó cùng rứt giậu mất. Nhiệm vụ đại khái là bảo cô đến cục cảnh sát loại bỏ vài thứ, dọn dẹp dấu vết của vụ án trước đó thôi.” Nói xong, Trác Cù đứng dậy vẫy tay, định bước ra khỏi cửa.
“Anh nhất định phải đưa lưng về phía tôi sao?” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên.
“Hả?” Trác Cù sửng sốt, vừa quay đầu lại liền phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà Lư Linh Vận đã đến sau lưng mình, hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, Trác Cù không biết mình làm sao, rõ ràng là chuyện đã tính toán vô số lần, xác định tất cả không có sai sót, nhưng giờ khắc này, khi đối diện với Lư Linh Vận bình tĩnh đứng sau lưng mình, hắn đột nhiên mất hết tự tin.
“Anh biết không, thời đại của chúng tôi có một câu nói, phản diện chết vì nói nhiều.” Lư Linh Vận từ tốn thốt ra mấy chữ này.
“Này này này, cô muốn làm gì? Cô biết ra tay với tôi sẽ có hậu quả gì mà, dù không dùng năng lực thì hiệu quả của cầu chì cũng không thay đổi.” Hai chân Trác Cù cứng đờ tại chỗ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười gượng gạo chắc như đinh đóng cột: “Tôi tin cô là người biết cân nhắc lợi và hại.”
“Cũng không hẳn.” Lư Linh Vận mỉm cười, vỗ tay lên vai Trác Cù.
“Cũng không hẳn……”
“Dừng.” Lư Linh Vận bất ngờ ngắt lời Trác Cù, thốt ra chữ này.
“Cô……” Trác Cù không nói nên lời, bởi vì hắn liếc thấy vết máu trên tay Lư Linh Vận đang đặt trên vai mình, đồng thời cùng nhìn thấy kim đồng hồ ngừng chuyển động.
“Tiến, cực hạn.”Giọng Lư Linh Vận vô cảm: “Chết đi, Trác Cù.”
――――――
“Mộ của Lư Ki”.
Sau khi khắc mấy chữ này lên một tảng đá to bằng một quả bóng rổ, Hứa Quân Duệ chôn nó xuống hố đất đã đào sẵn, rồi đắp đất thành một gò đất.
“Cậu?” Hứa Quân Duệ vừa làm xong, Bành Toa không biết từ đâu đi tới.
“Sao cháu biết cậu ở đây?” Hứa Quân Duệ quỳ trước ngôi mô thô sơ vừa làm xong, không quay đầu lại, hỏi.
“Hồi nhỏ ở kỷ Loạn Thời, cha từng dẫn cháu đến đây. Ông ấy bảo các anh hùng liệt sĩ của Chuyển Tiếp qua các thời không, đều được chôn cất ở đây.” Bành Toa không đi đến bên cạnh Hứa Quân Duệ mà đi sâu vào trong, chỉ vào một gò đất không còn rõ ràng nữa. “Hộp đựng tro cốt trong nghĩa trang trống rỗng, gò đất này mới là mộ của cha cháu, phải không?”
“Ừm……” Hứa Quân Duệ đặt một bó hoa trước mộ của Lư Ki, thì thầm gì đó, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh Bành Toa: “Đúng vậy, anh rể được chôn ở đây.”
“Ông ấy đã biết trước kết cục của mình trước khi đến đây.” Bành Toa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt v3 gò đất: “Khi còn bé, ông ấy thường dẫn cháu đến đây, chỉ vào gò đất này, à, lúc đó không còn là gò đất nữa, nói đây là mộ của ông ấy. Ông ấy còn nói với cháu rằng, sở dĩ người của Chuyển Tiếp chọn chôn những tảng đá khắc chữ xuống mồ, là vì dưới sự bào mòn của thời gian, đá là thứ có thể tồn tại lâu nhất.”
“Nhưng tất cả đều là lừa bịp.” Bành Toa cười khổ: “Lúc nhỏ cháu không hiểu chuyện, không tin lời ông ấy. Thế là lén lút chạy đến đây, đào mảnh đất này lên. Kết quả là, làm gì có đá, làm gì có chữ? Suốt mấy trăm mấy nghìn năm từ kỷ Công Nguyên đến kỷ Loạn Thời, nó đã bị thứ gì đó đào lên hoặc đã phân hủy rồi.”
Dừng một chút, cô ấy lại lẩm bẩm: “Những kẻ bất kính với thời gian như chúng ta, sau khi chết sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì trong bất cứ thời đại nào.”
“Bất kính…… sao?” Hứa Quân Duệ cười, nụ cười rất bi ai: “Chứ còn gì nữa? LIên lụy quá nhiều người. thậm chí cả người mình yêu nhất, quan trọng nhất.”
Bành Toa nhìn về hướng mộ của Lư Ki, không đáp lời.
“Là cậu hại bà ấy, hại bà ấy hết lần này đến lần khác.” Hứa Quân Duệ lại lên tiếng: “Lẽ ra lúc gặp lại ở Sơn Bắc, cậu nên nói hết sự thật với bà ấy, hoặc là, cậu không nên gặp lại bà ấy. Nhưng cậu lại kỳ vọng vào một hy vọng không có khả năng tồn tại, xuất hiện trước mặt bà ấy, cho bà ấy biết Vận Vận vẫn còn sống, vọng tưởng có thể cùng bà ấy…..”
Ông cười, lắc đầu: “Nghĩ rằng cho dù cả đời Vận Vận không thể tha thứ thì ít nhất cậu và bà ấy cũng có thể làm cha mẹ trong âm thầm, nhìn con bé từ xa…… Cậu sợ lắm, sợ nói ra sự thật, bà ấy sẽ hận cậu, cùng Vận Vận hận cậu. Cậu…… thế mà cậu lại để bà ấy bị người ta lừa ngay trước mắt mình……”
“Cậu,” Bành Toa cắn môi: “Cậu thật sự yêu mẹ của Vận Vận sao? Thật sự không phải vì cha cháu……”
“Đương nhiên cậu……” Hứa Quân Duệ nói nửa câu thì dừng lại, bởi vì, ông nhận ra một người như mình, không có tư cách nói “yêu”.
“Cháu thật sự không hiểu nổi các người.” Bành Toa quay lưng về phía Hứa Quân Duệ, cứ như nhìn thấy mặt Hứa Quân Duệ khiến cô ấy cảm thấy khó chịu: “Rốt cuộc tại sao các người có thể máu lạnh như vậy? Làm chồng, làm cha, một người thì bỏ rơi vợ con, dẫn theo con gái xuyên qua ngàn năm rồi dùng súng tự sát trước mặt con gái; một người thì mặc kệ vợ rơi vào miệng sói, lại tự tay chôn bom để con gái ruột chết đi hai ba chục lần.”
“Toa Toa, cháu……”
“Cháu không hiểu?” Bành Toa ngắt lời ông: “Lại là câu này, lại là câu nói vạn năng này. Cậu nói, ông nội nói, ông ngoại nói, cha cũng nói. Cháu nhớ cậu từng nói cậu không muốn giống bọn họ, nhưng cuối cùng thì sao, cậu có khác gì bọn họ?”
“……” Hứa Quân Duệ không thể trả lời.
“Bây giờ mẹ của Vận Vận chết rồi, Đổng Thạc mất trí nhớ, bạn bè của Vận Vận phản bội, Vận Vận cũng đã biết sự thật. Với sự giúp đỡ ngoài ý muốn của Trác Cù, kế hoạch thuần hóa của mọi người sắp thành công rồi. Tiếp theo, cậu sẽ làm gì? Sau khi cứu Vận Vận khỏi tay Trác Cù, ném ra lá bài cuối cùng, ép con bé hoàn thành mục đích sinh ra? Để con bé chết hai ba chục lần?”
“Không……”
“Phải rồi,” Bành Toa lại một lần nữa không để Hứa Quân Duệ nói hết câu: “Cháu không hiểu, làm sao cháu hiểu được?” Nói xong, cô ấy không cho Hứa Quân Duệ cơ hội giải thích, nhấc chân bước đi.
“Toa Toa!” Hứa Quân Duệ từ phía sau nắm chặt tay cô ấy.
Bành Toa sững người, không phải vì hành động đột ngột của Hứa Quân Duệ, mà vì chất lỏng ấm nóng trong lòng bàn tay của ông: “Cậu……”
“Xin lỗi.” Hứa Quân Duệ lại cười, lần này, là nụ cười thật sự: “Lùi, cực hạn.”
Cơ thể Bành Toa lập tức bắt đầu biến đổi.
“Toa Toa, kiếp này, cháu nhất định phải hạnh phúc.” Đây là câu nói cuối cùng mà Bành Toa nghe được trước khi biến thành em bé, tiếc rằng, dù có nghe được, cô ấy cũng sẽ không còn nhớ gì nữa.
Ngay khi Bành Toa biến thành em bé, thế giới dưới tác động của Lư Linh Vận ở đầu bên kia, đứng im bất động.
———
Nhìn cái xác khô quắp tóc bạc ngã dưới chân dần hóa thành tro dưới tác dụng của hạt thời gian, lòng Lư Linh Vận không chút gợn sóng. Đây là lần đầu tiên cô dùng năng lực “giết” người, nhưng cô lại không sợ hãi như mình từng tưởng tượng, càng không hề hối hận. Bởi vì, nếu trong một giờ Tĩnh Giới không xảy ra chuyện gì, thì sau khi Tĩnh Giới kết thúc, cô sẽ không còn tồn tại nữa.
Thời Liệp và Tư Thời. Ai sẽ đến trước? Cô không biết.
Cô chỉ có một suy đoán mà chính mình cũng không dám tin, nhưng lại bất lực đặt cược tất cả vào suy đoán này.
Đá văng đống tro dưới đất, Lư Linh Vận nằm lên giường, thư giãn đầu óc nhắm mắt dưỡng thần. Không phải cô không quan tâm đ ến chuyện sắp xảy ra, chỉ là cô cảm thấy, dù xảy ra chuyện gì thì cũng thật vô nghĩa. Bởi vì, kết cục của câu chuyện đã được định sẵn ngay từ khoảnh khắc bắt đầu.
Ngay lúc này, trong Tĩnh Giới vốn không nên có bất kỳ tiếng động nào, đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Lư Linh Vận bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng dính máu. Cô nhìn rõ mặt người đến, cô thoáng ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Bởi vì, người đến, là Hứa Quân Duệ.
“Hình như con không ngạc nhiên lắm nhỉ.” Hứa Quân Duệ bước vào cửa, tự nhiên tìm ghế ngồi xuống, giống như mười mấy năm qua, mỉm cười như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắt nạt người khác, nhướng một bên mày nhìn Lư Linh Vận.
“Nhờ phúc của các vị, tôi gặp được rất nhiều chuyện bất ngờ, cho nên bây giờ đã mắc ‘hội chứng miễn dịch với bất ngờ’ rồi.” Câu trả lời của Lư Linh Vận vẫn là kiểu dí dỏm nhiều nghĩa, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai người vẫn là ông chủ và nhân viên của Chuyển Tiếp, chỉ đang nhàm chán trêu đùa như thường ngày.