Ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Đổng Thạc ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính đang mở tài liệu vụ án.
Người bước vào là Tăng Triết Phương.
“Chị Tăng, sao rồi? Cục thành phố Tân Túy phản hồi chưa?” Đổng Thạc hỏi.
Tăng Triết Phương ngồi xuống một chiếc ghế trống: “Đồn công an địa phương đã cử người đến nhà cha mẹ và họ hàng Trần Mân Mân nhiều lần, nhưng hầu hết đều bị từ chối gặp mặt. Chỉ có vài lần mở cửa, nhưng vừa nghe câu hỏi thì đã đuổi khéo. Đặc biệt là cha mẹ của cô bé, dường như hoàn toàn không ngạc nhiên hay quan tâm đ ến tin tức con gái mình qua đời.”
Đứa con gái mà bọn họ bảo rằng “đã lấy chồng”, sau bao năm bặt vô âm tín, nay nhận tin qua đời, lại còn qua đời đúng vào năm “lấy chồng”, cha mẹ không ngạc nhiên cũng không quan tâm. Tuy rằng kết quả không quá bất ngờ, nhưng Đổng Thạc vẫn không kìm được mà thở dài trong lòng.
“Có một chuyện rất đáng chú ý.” Tăng Triết Phương nói tiếp: “Theo thông tin được cung cấp từ địa phương, khoảng mười mấy năm trước nhà họ Trần là nhà nghèo có tiếng trong thôn, sau khi sinh nhiều con như vậy, càng lâm vào cảnh nghèo khổ khốn cùng, nhà ở vẫn là căn nhà gỗ do tổ tiên để lại từ mấy đời trước, mùa hè mưa dột, mùa đông tuyết lùa. Thế mà cuối năm 2011 đầu năm 2012, gia đình trên có già dưới có trẻ ấy không hiểu từ đâu lại có tiền xây nhà mới, kiểu biệt thự tiêu chuẩn thành phố, cao năm tầng, có điện có nước thậm chí có cả wifi.”
“Năm 2011, 2012? Đó chẳng phải là……”
“Không sai, chính là năm Trần Mân Mân ‘lấy chồng’, cũng là năm chúng ta suy đoán cô bé qua đời.” Tăng Triết Phương siết chặt nắm tay: “Sếp Đổng, có lẽ chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, cha mẹ cô bé có lẽ biết điều gì đó, mà khả năng Trần Mân Mân không phải chết tự nhiên cũng rất cao. Hơn nữa anh trai Trần Tử Sang của cô bé, chúng ta vừa liên lạc, anh ta liền mất tích. Nếu phải đoán, tôi đoán cái chết của Trần Mân Mân có liên quan đến Lã Cường, phỏng chừng người nhà họ Trần bị cha Lã Cường là Lã Vĩ dùng tiền bịt miệng. Có lẽ xảy ra sau vụ án cố ý gây thương tích kia.”
“Ừm.” Đổng Thạc gật đầu.
“Vụ án cố ý gây thương tích kia,” Tăng Triết Phương nói tiếp: “Sếp Đổng đã xem hồ sơ vụ án rồi phải không, dù là lời khai của hai cô bé kia hay tin đồn mà Tiểu Xa nghe được mấy ngày trước, đều cho thấy Lã Cường là thủ phạm hành hung Phương Lai liệt nửa người, nhưng theo hồ sơ, đám côn đồ tự thú đều đồng loạt phủi sạch Lã Cường ra khỏi vụ án, cuối cùng người bị khởi tố chỉ có mấy kẻ tự thú ấy thôi, không có chủ mưu Lã Cường. Song, chuyện này lại mâu thuẫn với hành vi sợ tội bỏ trốn của cha con Lã Cường, nếu người cha đơn thân của hắn ta có thủ đoạn khiến người khác nhận tội thay hắn ta, thế thì cần gì phải bỏ trốn?”
“Hai cha con đó thật sự bỏ trốn sao?” Đổng Thạc nói: “Căn cứ vào ghi chép lúc đó, nhà họ Lã đột nhiên biến mất trong một đêm, không ai thấy cha con họ rời đi như thế nào, camera giám sát xung quanh cũng không ghi được bất cứ hình ảnh nào của bọn họ. Bọn họ không mang theo bất cứ thứ gì từ nhà, kể cả thẻ ngân hàng, căn cước công dân, thậm chí không lái xe trong gara, cứ như bốc hơi khỏi thế gian.”
“Bốc hơi khỏi thế gian. Lẽ nào……”
“Không rõ lắm, nhưng nếu là chạy trốn, với bối cảnh của Lã Vĩ, hoàn toàn tránh được camera, thoát khỏi thân phận nguyên bản, không phải không có khả năng. Vụ án này vẫn phải bắt đầu từ nhà họ Trần.”
“Phải rồi, nhắc đến nhà họ Trần, không biết bên Tiểu Thái thế nào rồi?” Tăng Triết Phương hỏi: “Trần Tử Sang mất tích, chẳng phải sếp Tễ đã xin hỗ trợ kỹ thuật từ chúng ta sao? Có tìm được manh mối có ích gì không?”
“Tôi đang chờ cậu ấy đến báo cáo……” Mới nói nửa câu, tiếng gõ cửa vang lên: “Trùng hợp thật, đến rồi.” Cảm thán một câu sau đó nói lớn: “Mời vào.”
Thái Trì mở cửa văn phòng, ngay ngắn nghiêm chỉnh chào, sau đó tiến lên: “Sếp Đổng, chị Tăng.”
“Thế nào? Mô hình lần theo dấu vết 3D ấy.” Đổng Thạc hỏi.
“3D gì?” Tăng Triết Phương không hiểu.
“Mô hình lần theo dấu vết 3D.” Thái Trì cũng ngồi xuống một cái ghế trống, giải thích: “Là một hạng mục mới bọn em đang phát triển. Nói đơn giản, đó là sử dụng chương trình máy tính thay thế cho việc giám sát bằng mắt thường, nhằm tiết kiệm cảnh lực. Chương trình này đang trong giai đoạn thử nghiệm, bọn em mang nó đến hỗ trợ kỹ thuật cho đội cảnh sát hình sự.”
“Theo manh mối mà đội cảnh sát hình sự đã thu thập được cho đến hiện tại, lần cuối Trần Tử Sáng xuất hiện là vào lúc 11 giờ 48 phút tối ngày 11, bãi đậu xe quán rượu Lam Hương khu Nam. Sau khi dạy học xong vào 10 giờ rưỡi tối, anh ta đã lái xe đến quán rượu. Video giám sát trong hành lang quán rượu cho thấy anh ta cùng với bốn người đàn ông ngoài 40, 50 tuổi vào ‘phòng Phú Quý’ trên tầng hai, đến 11 giờ rưỡi tối mới ra khỏi phòng. Khi ra về, cả năm người đều đã say khướt, theo lời khai của nhân viên phục vụ, mỗi người bọn họ tìm một tài xế lái thuê đợi sẵn gần đó và lên xe rời đi, các nhân viên thậm chí còn tiễn họ lên xe.”
“Nhưng vấn đề xuất hiện ngay sau đó, sau khi xe của Trần Tử Sang rời khỏi bãi đậu xe của quán rượu, không đi về hướng đường Bình An số 3 hay đường Tây Nam số 8 có gắn CCTV, mà rẽ vào con đường nhỏ phía sau quán rượu, sau đó mất dấu. Đội hình sự hiện đã cử người đến khu vực đó điều tra, còn bọn em thì thu thập dữ liệu ba chiều về Trần Tử Sang và xe của anh ta, cả biển số xe nữa, sau khi dựng mô hình xong, dùng phần mềm tìm kiếm trong toàn bộ các camera giám sát của thành phố.”
“Ừm.” Đổng Thạc xoa cằm: “Vậy những người uống rượu cùng Trần Tử Sang hôm đó thì sao? Sếp Tể có nhắc tới không?”
“Nghe nói là vài phụ huynh của những học sinh cũ mà Trần Tử Sang từng dạy, sau khi con lên đại học, bọn họ thường rủ thầy Trần đi nhậu đi đá bóng này nọ. Tối hôm đó bọn họ đều về nhà trước một giờ sáng, hoàn toàn không biết gì về việc Trần Tử Sang mất tích.” Thái Trì trả lời.
“Tài xế lái thuê thì sao?” Đổng Thạc hỏi tiếp.
“Tài xế mà bốn phụ huynh thuê, có ba người làm cùng một công ty, công ty chính quy, có giấy phép chứng nhận; người thứ tư làm ăn riêng lẻ, thân phận đã được xác minh là nhân viên của một tiệm rửa xe gần đó, thỉnh thoảng đi tìm khách cần lái thuê trong bãi đậu xe để kiếm thêm thu nhập. Cả bốn người dường như không quen biết tài xế của Trần Tử Sang.”
“Ừm…… vậy được rồi, chỉ có thể nhờ các cậu tiếp tục vất vả.” Đổng Thạc chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, người thử việc mới đến hôm qua, thế nào?”
“À, tiểu Lư hả, cô ấy làm rất tốt, tuổi nhỏ nhưng có kinh nghiệm, nếu biên chế đủ thì sếp Đổng tuyển đi ạ, dù sao em cũng rất hài lòng. Tiếc là cô ấy vẫn đang đi học, không thể làm toàn thời gian.”
“Hài lòng là được rồi.” Đổng Thạc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Chưa tới năm giờ, vẫn kịp.” Dứt lời, anh đứng lên.
“Cậu đi đón em gái hả? Hôm nay đi sớm vậy?” Tăng Triết Phương hỏi.
“Phải, nhưng không chỉ thế, tôi tiện đường đến Nhất Đại gặp một người, nếu chị Tăng có thời gian thì đi cùng, nếu không, tôi gọi Tiểu Xa.”
“Đi, sao lại không đi? Làng đại học, vừa làm việc vừa cảm nhận sức sống thanh xuân, tốt biết bao.” Tăng Triết Phương cũng đứng lên: “Nhưng gặp ai thế? Có liên quan đến vụ án của Trần Mân Mân sao?”
Đổng Thạc gật đầu: “Bạn học cấp 2 của Trần Mân Mân — Phương Du.” Anh quay sang hỏi Thái Trì: “À, hôm nay cho Lư Linh Vận tan làm sớm được không? Có ảnh hưởng gì đến tiến độ của các cậu không? Dù sao cũng sắp hết giờ rồi, tôi tiện đường đưa cô ấy về trường.”
“Tiểu Lư hả, cô ấy đã về từ trưa rồi.” Quan hệ giữa Đổng Thạc và Lư Linh Vận khiến Thái Trì hơi kinh ngạc: “Cô ấy chưa phải nhân viên chính thức, đang thử việc nên chỉ làm nửa ngày thôi.”
“Vậy sao.”
———
Bên kia, Lư Linh Vận đang dạo quanh phố ăn vặt trong làng đại học, vừa nghĩ đến tài khoản rỗng tuếch vừa cảm nhận bụng sôi rột rột. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại bước đến cái nơi mà cô chẳng muốn đến, càng không bao giờ đến một mình như thế này, chỉ là cất bước rồi đến thôi.
Vẫn chưa đến giờ ăn, nhưng phố ăn vặt đã bắt đầu nhộn nhịp. Những cặp đôi tay trong tay thì thầm với nhau, những phụ huynh xách túi lớn túi nhỏ đến thăm con cái……
Rõ ràng là đầu thu nắng chói chang, chẳng biết tại sao, Lư Linh Vận cảm thấy hơi lạnh. Cô nhét hai tay vào túi quần, cứ như làm thế sẽ ấm hơi đôi chút.
Đi một lúc, cô thấy ba người trong quán bún chua cay, một người xa lạ, một người quen sơ sơ, một người quen tột cùng —— Trâu Tường Bình và cha mẹ nuôi của cậu.
Trâu Tường Bình ôm bát bún chua cay, cầm đũa hào hứng nói chuyện gì đó. Ông Trâu ngồi đối diện với cậu, một tay chống cằm, khóe mắt cong cong, khóe miệng vểnh vểnh chăm chú lắng nghe. Còn bà Trâu bên cạnh thì ân cần rút một tờ khăn giấy, dịu dàng lau khóe miệng dính dầu của con trai, lau xong thì kiên nhẫn gấp tờ giấy lại, đặt gọn ở góc bàn, sau đó đẩy dĩa xiên nướng trước mặt mình tới trước mặt con trai, Trâu Tường Bình lập tức thuận tay cầm một xiên ăn ngay.
Phải rồi, Tường Bình đã đậu vào đại học Y. Lư Linh Vận dừng bước.
Phải rồi, thằng bé sống rất tốt. Một ngày cuối tuần nho nhỏ, thế mà vợ chồng họ Trâu có thể lái xe từ tỉnh khác đến thăm, dẫn cậu đi ăn món ăn mà cậu thích, nghe cậu kể những chuyện mà cậu muốn kể.
Vợ chồng nhà họ Trâu, cha mẹ của Trâu Tường Bình. Không phải Lư Ki, càng không phải Lý Phúc.
Mà cậu càng không phải cô, một kẻ thậm chí không được đặt tên…… mà chỉ là “Ê”.
Ngẩng đầu nhìn vầng thái dương vẫn ngoan cường treo trên bầu trời, ép đồng tử đối diện trực tiếp với ánh mặt trời, đôi mắt của Lu Linh Vận chợt lóa, nhưng vẫn không chảy giọt nước mắt nào, vì mắt cô rất khô, luôn luôn khô, dường như chưa bao giờ ướt. Bởi vì ướt chẳng thay đổi được gì, ướt chỉ mang lại thêm nhiều đau đớn hơn mà thôi.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Trâu Tường Bình đang thao thao bất tuyệt bỗng bất ngờ quay đầu, cậu trông thấy Lư Linh Vận, nhưng Lư Linh Vận không trông về phía cậu, cậu định đứng dậy đuổi theo, nhưng Lư Linh Vận lại xoay người bỏ đi.
———
Không biết có phải ông trời trêu ngươi hay không, người mà Đổng Thạc muốn tìm — Phương Du, lúc này cũng đang ở phố ăn vặt nhỏ này, người đi cùng là mẹ của cô ấy.
“Mẹ, sao mẹ đến đột ngột thế, lại chẳng báo trước tiếng nào.”
“Hôm nay đúng lúc mẹ rảnh nên đến thôi. Sao, cho con bất ngờ mà con không vui à? Lại đây.” Mẹ Phương lấy những hộp cơm và bình đựng thức ăn giữ nhiệt lớn nhỏ từ túi mang theo. “Cha con vừa hầm canh gà ác, mẹ tranh thủ mang tới, kẻo canh nguội. Nhưng tại sao phải nhất định ra đây ăn? Ăn trong canteen trường không được hả? Dù mấy ghế này là ghế công cộng, nhưng mẹ thấy mọi người đang ăn đồ ăn mua ở quán, mình chiếm chỗ ngồi để ăn đồ nhà làm, không hay lắm đâu.”
“Ờm, canteen thì, canteen……” Đến canteen sẽ đụng phải Linh Vận: “Canteen đông lắm.”
“Chẳng lẽ ở đây không đông?” Tuy mẹ Phương nói như thế, nhưng động tác tay vẫn nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã bày xong bát lớn bát nhỏ lên bàn, bắt đầu múc canh vào bát của Phương Du.
“À thì, con không thích bầu không khí trong canteen.” Phương Du kiếm cớ.
“Sao lại không thích? Trước kia con có nói gì đâu, nếu không thì trực tiếp về nhà ở đi.”
“Không ở nhà vì con ngại đi lại bất tiện mà.”
“Bảo cha con cho tài xế đưa đón là được rồi.”
“Xe riêng đưa đón, khiến con như cô ấm cậu chiêu ấy, khó chịu lắm.”
“Haiz, con……” Mẹ Phương đột nhiên im bặt.
“Sao……” Phương Du không nói hết câu, bởi vì cô ấy theo ánh mắt của mẹ mình, nhìn thấy Lư Linh Vận đang đi tới, cô ấy cũng nhận ra, ánh mắt của Lư Linh Vận không nhìn về phía này: “Mẹ……” Cô ấy muốn ngăn cản điều sắp xảy ra nhưng không kịp.
“Là cô? Sao cô lại ở đây?” Khác hẳn giọng điệu lúc nãy, giọng của mẹ Phương lúc này lạnh như băng.