“Ủa? Chưa ngủ à?” Nửa đêm, trong phòng nghỉ ở tầng một khách sạn, Hứa Quân Duệ ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.
Bành Toa mặc áo ngủ rộng rãi, đi dép lê đến bên tủ lạnh, lục tìm ra một hộp sữa rồi ừng ực uống vài ngụm. Sau đó mới trả lời: “Ừm, không ngủ được. Cậu cũng chưa ngủ mà.” Cô ấy ghé đến gần màn hình, nhìn thấy một giao diện lạ, trên đó có những dòng chữ giống như tên trên thẻ bài quân nhân của Hứa Quân Duệ: “Phiền phức lắm à?” Hỏi một câu không rõ nghĩa.
Nhưng Hứa Quân Duệ hiểu: “Ừ, một chút.” Ông gật đầu, đóng giao diện, gập máy tính lại: “Sắp tới không yên ổn rồi.” Ngả lưng dựa vào ghế sofa.
“Nói cứ như lúc nào cũng yên ổn ấy.” Bành Toa ngồi phịch xuống cạnh ông.
“Sao thế?” Hứa Quân Duệ chú tới bất thường trong giọng điệu của Bành Toa.
Bành Toa liếc nhìn Hứa Quân Duệ bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó quay đầu sang một bên, nửa lưng và ót đối diện với ông, tiếp đó mới nói: “Vận Vận cũng chưa ngủ, đang đứng trên sân thượng hóng gió đấy.”
Hứa Quân Duệ hiểu ẩn ý của Bành Toa, cũng hiểu cô ấy muốn nghe cái gì, nhưng ông không nói gì cả, đặt laptop lên bàn rồi đứng dậy, định lên lầu về phòng.
“Cậu.” Khi bóng dáng của Hứa Quân Duệ sắp biến mất ở cuối cầu thang, Bành Toa đột nhiên nghiêm túc gọi một tiếng.
Hứa Quân Duệ dừng bước.
“Cậu, nói thật,” Bành Toa tránh ánh mắt của Hứa Quân Duệ, nhìn những cành cây bị gió thổi nghiêng ngả bên ngoài: “Có lúc cháu thật sự rất hận mọi người, cậu, cha mẹ, ông ngoại, cả ông nội nữa, hận tất cả mọi người, cả thảy phần hận của Vận Vận. Vận Vận rất thông minh, đôi lúc thông minh đến mức làm người ta đau lòng, con bé đoán được nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ. Nếu cháu là con bé, cháu đã sớm……”
“Ừ, cậu biết.” Hứa Quân Duệ ngắt lời Bành Toa, một lát sau, ông khẽ thì thầm: “Cậu cũng hận. Nhưng mà……”
“Nhưng mà?” Như giẫm phải mìn, giọng của Bành Toa đột nhiên nặng nề: “Nhưng mà cậu không có lựa chọn khác? Cậu thật sự không có sao? Hay là so với những đứa trẻ kỷ Loạn Thời và kỷ Chưởng Thời, Vận Vận hạnh phúc hơn nhiều? Thời đại này với thời đại kia, có thể so sánh với nhau sao? Lẽ nào khiến người đáng lẽ phải hạnh phúc rơi xuống vực sâu, mới là mục đích của chúng ta?”
Hứa Quân Duệ quay đầu nhìn thoáng qua Bành Toa, không nói gì, ánh đèn lờ mờ không thể soi rõ vẻ mặt của ông.
“Cậu, cháu thật sự không hiểu, không hiểu mọi người nghĩ thế nào. Có lẽ cậu sẽ lại nói rằng, giai đoạn kỷ Loạn Thời cháu còn nhỏ, không có trải nghiệm sâu sắc, cho nên không hiểu. Nhưng…… vì cái gọi là hạnh phúc của sinh vật không biết có còn là con người hay không của mấy trăm thế kỷ sau, bắt người sinh ra và lớn lên ở thế kỷ này hi sinh, thật sự đúng sao? Chuyện của tương lai liên quan gì đến bọn họ? Bọn họ có trách nhiệm gì? Cớ gì Vận Vận phải gánh chịu, cớ gì phải trả giá bằng cả cuộc đời? Chỉ vì con bé……”
“Toa Toa!” Hứa Quân Duệ gầm lên, ngay sau đó ông ý thức được mình thất thố, bèn nhấc chân bước lên cầu thang, mệt mỏi bỏ lại một câu: “Khuya rồi, mau đi ngủ đi.”
Nhìn về hướng Hứa Quân Duệ biến mất, rồi nhìn chiếc laptop trên bàn, Bành Toa thở một hơi thật dài.
———
Trên sân thượng, gió rất mạnh, mạnh đến nỗi Lư Linh Vận hơi đứng không vững, phải vịn lan can, chính lúc này, cô nghe tiếng bước chân rất nhẹ vang lên từ phía sau. Cô không quay đầu lại, bởi vì cô nhận ra người đến là ai.
Người nọ đứng bên cạnh cô, không nói gì, là Hứa Quân Duệ.
Lư Linh Vận cũng không lên tiếng. Hai người cứ thế lẳng lặng đứng yên, để mặc gió đêm lạnh buốt hoành hành ngang dọc, thổi tan tâm tư, phá vỡ tĩnh lặng, gột rửa vài thứ gì đó trong lòng mỗi người.
Không biết qua bao lâu, Hứa Quân Duệ mở miệng: “Nếu không ngủ, vậy hoạt động tay chân chút nhé?” Mắt nhìn băng gạc trên cánh tay của Lư Linh Vận, bổ sung: “Yên tâm, sẽ không động đến vết thương của con.”
Lư Linh Vận không nói gì, chậm nửa nhịp, lặng lẽ gật đầu, đi theo sau Hứa Quân Duệ.
———
Trong nhiều loại hình võ thuật, âm thanh thường là sự thể hiện của “khí” và “lực”, nhưng không biết Hứa Quân Duệ dạy gì, mà dù Lư Linh Vận học được hay thực hành gì, động tác của cô đều không phát ra tiếng. Hứa Quân Duệ có thể cảm nhận được rõ ràng ưu tư dâng trào từ nắm đấm của cô, nhưng cơ thể cô lại chìm sâu trong một trạng thái “tĩnh” áp chế đến cực hạn. Tựa như một dòng sông thời gian dài dằng dặc, mỗi một sự kiện đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể, trong thế giới “tĩnh” vô tận ấy của Lư Linh Vận, mọi sự biến động dường như đều không đáng nhắc đến, bất kể là cảm xúc hay cơ thể.
Một quyền không tiếng động được tung ra, dùng hết sức lực, nhắm thẳng vào mũi của Hứa Quân Duệ, nhưng lại bị Hứa Quân Duệ dùng một tay chặn lại một cách vững vàng. Tiếp đó Hứa Quân Duệ thuận thế kéo cánh tay đang nắm của cô ra phía sau, như nhấc một con gà con, nhấc bổng nửa thân người Lư Linh Vận lên rồi thực hiện một cú quăng qua vai.
Người rơi xuống đất…… lẽ ra phải có tiếng, thậm chí Lư Linh Vận đã chuẩn bị tinh thần đón nhận va chạm, nhưng đêm nay Hứa Quân Duệ lại bất ngờ dừng lại ngay trước khi cô chạm đất, nhẹ nhàng đặt cô xuống mặt đất. Sau đó, ông cũng ngồi phịch xuống bên cạnh, nghiêng người nhìn sườn khuôn mặt của Lư Linh Vận.
Phòng tập võ lại chìm trong sự im ắng, dường như ngoài tiếng gió thổi qua cửa sổ, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người trong phòng.
Không biết sau bao lâu: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”
Lư Linh Vận mở đôi mắt không rõ đã nhắm lại từ khi nào: “Nửa quyền còn không đánh trúng, làm sao có thể thoải mái? Chỉ thấy bực bội hơn thôi.”
“Ha ha, ha ha.” Hứa Quân Duệ bật cười, cười cười, là kiểu cười mang vẻ hoài niệm: “Trước đây, chú nhớ có lần chú cũng nói với cha câu này.”
“Cha chú?” Lư Linh Vận nhướng mày.
“Giọng điệu này của con, sao cứ như chú sinh ra từ hòn đá thế?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Không phải!” Hứa Quân Duệ đặt hai tay ra sau ót, nằm xuống bên cạnh Lư Linh Vận, hiếm khi kể về chuyện của mình: “Chú chào đời ở kỷ Loạn Thời, nói sao nhỉ, tuy thời đó chưa có Thời Chủ, nhưng đã có Cục quản lý. Loài người nắm giữ thời gian, nghĩ rằng mình nắm giữ tất cả, đối với mỗi người mà nói, cuộc sống chẳng có gì đáng mong đợi, bởi vì tương lai và quá khứ đều giống nhau, đều đã biết, đều song song.”
“Mọi thứ, ngay từ khi sinh ra, không, ngay từ trước khi sinh ra, đã được định sẵn rồi, công việc định sẵn, bạn bè định sẵn, bạn đời định sẵn…… Nếu nói thứ duy nhất con người tò mò, thì đó chính là việc khám phá thời gian. Nhưng sự khám phá ấy cũng nằm dưới sự kiểm soát của Cục quản lý thời không, đối với những người muốn tìm tòi thời không, trước mắt bọn họ là một ranh giới vô hình, trong giới hạn, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, nhưng một khi vượt qua ranh giới ấy, bọn họ sẽ bị Cục quản lý thời không thanh trừ.”
“Cha chú, ông nội chú, ông cố chú, bọn họ đều giẫm lên ranh giới ấy. Bọn họ không ai chết vì tuổi già, bởi vì cuối cùng bọn họ đều không kiềm chế được mà qua ranh giới. Nhưng từng đời một, bọn họ đều không hối hận, bọn họ dạy con mình với cách thức tương tự, dẫu biết rằng con mình rồi sẽ đi đến kết cục giống mình.”
“Cha chú rất nghiêm khắc với chú, giống cha của ông ấy đối với ông ấy vậy. Ông ấy huấn luyện chú, tiêu chuẩn còn khắc nghiệt hơn cả bộ đội đặc chủng ở thời đại này.” Hứa Quân Duệ mỉm cười: “Thật ra chú rất ngỗ nghịch, chú không hiểu tại sao bọn họ phải làm thế, tại sao chú phải tập luyện cực khổ như vậy, chỉ để dần dần tiến đến gần cái ranh giới không thể vượt qua đó.”
“Mỗi lần chú hỏi ông ấy tại sao, ông ấy đều qua loa nói rằng ‘Bọn họ muốn tìm lại bản năng tự hỏi tại sao, cho nên mới lựa chọn làm thế’. Thứ quái đản ấy, chú chưa bao giờ hiểu nổi, không hiểu, chú chỉ có thể tiếp tục hỏi, khi chú hỏi nhiều đến mức khiến ông ấy bực mình, ông bảo sẽ nói, chờ chú trưởng thành chú sẽ tự hiểu.”
“Sau đó, chú trưởng thành, nhưng chú vẫn không hiểu, ông ấy cũng không giải thích nữa, mà đưa cho chú thứ này.” Ông tháo thẻ bài quân nhân trên cổ xuống: “Ông ấy bẻ nó làm đôi, cho chú một nửa. Ông ấy nói khi nào chú ghép được hai nửa lại với nhau, chú sẽ hiểu. Chú chưa bao giờ lấy được nửa còn lại từ tay ông ấy, nhưng sau đó chú vẫn ghép chúng lại được, vì ông ấy qua đời.”
“Cho đến khi ông ấy qua đời, chú vẫn không hiểu.”
“Thậm chí trước khi ông ấy qua đời, chú hỏi ông ấy câu hỏi y hệt trước kia, nhưng ông ấy vẫn lừa chú, lừa chú đến thời đại này, bảo rằng khi chú đến đây, chú sẽ hiểu. Giờ chú đã đến rồi,” Ngón tay cái vuốt v3 đường vân trên thẻ bài quân nhân: “Mang theo thẻ bài quân nhân hoàn chỉnh này, sống ở đây hai mươi, ba mươi năm, nhưng chú vẫn chưa hiểu. Cho nên chú nghĩ, nhất định phải chấm dứt cái ý nghĩ ngu ngốc này ở thế hệ của chú, chú sẽ không làm thế với con mình, nhưng mà chú…… không làm được.”
“Chú có con sao?” Lư Linh Vận nhìn về phía Hứa Quân Duệ.
Hứa Quân Duệ đáp lại ánh mắt của cô: “Có, có chứ……” Ánh mắt ông xa xăm, như đang mê sảng: “Có, nhưng chú nợ nó rất nhiều, rất nhiều, chú có lỗi với nó, suốt đời này cũng không thể bù đắp nổi, cả kiếp sau cũng không thể……” Ông đột nhiên ngừng nói.
Sau đó quay sang nhìn Lư Linh Vận, khóe miệng nhếch lên, chuyển chủ đề: “ Thật ra, Vận Vận à, tuy đôi khi tức giận rồi đến phòng tập võ hoạt động gân cốt cũng không tệ, nhưng con gái ấy mà, khóc một chút cũng được.” Rất uyển chuyển bày tỏ.
“Khóc?” Không hiểu tại sao, trong căn phòng tập võ không lớn lắm này, giọng nói của Lư Linh Vận bỗng trở nên xa xăm.
“Xấu hổ?”
“Làm sao có thể?” Lư Linh Vận né tránh ánh mắt của Hứa Quân Duệ, nghiêng đầu nhìn tay phải của mình: “Nếu có thể khóc được thì con cũng muốn lắm.” Cô nhích người, gối đầu lên cánh tay mình: “Lần cuối cùng con khóc là khi nào nhỉ? Ba tuổi? Hai tuổi? Hay một tuổi? Không nhớ nữa. Dù sao xuất phát từ bản năng sinh tồn, lâu lắm rồi con không khóc.”
Vẻ mặt của Hứa Quân Duệ đột nhiên cứng đờ.
Lư Linh Vận cười: “Cha con, cả đời có ba sở thích, uống rượu, chửi người, đánh người. Trước khi con ra đời, ‘người’ ấy là mẹ con, sau khi con ra đời, ‘người’ ấy biến thành con, bởi vì giữa hai ch@n con thiếu một cây gậy.”
“Con còn nhỏ, da mỏng xương mềm, không chịu đòn giỏi như mẹ, cũng không có tài ăn nói như bà ấy, cho nên khác với mỗi lần mẹ bị đánh la hét như mổ lợn, con bị đánh chẳng kêu tiếng nào, bởi vì từ nhỏ con đã nhận ra rằng, con càng khóc to, ông ta càng đánh hung ác, càng đánh mạnh hơn, trái lại nếu con không có phản ứng gì, ông ta quất thắt lưng giống như quất vào đá, ông ta đánh mệt thì sẽ ngồi xuống thở như chó, ông ta thở đủ rồi thì sẽ về phòng, con sẽ được giải thoát.”
“Cho nên để đỡ đau, còn chỉ có thể lừa mình rằng không đau, cố nhịn không khóc, không nháo, không lên tiếng. Nhịn mãi nhịn mãi, hình như con không biết khóc nữa.”
Theo bản năng, Hứa Quân Duệ đưa tay ôm lồ ng ngực mình.
Lư Linh Vận nói tiếp: “Con nhớ rất kỹ, ấn tượng đầu tiên của con đối với sinh vật gọi là ‘cha’ này, chính là ông ta ngồi trên giường, đặt con trên đùi ông ta, đối diện là mẹ vừa vào phòng, hai tay của ông ta bóp chặt cổ con. Mẹ con khóc lóc la hét, không dám đến gần, con cũng muốn khóc muốn la, nhưng con không thở được. Đầu óc con mù mịt, mắt khi sáng khi tối, chỉ thấy duy nhất khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ.”
“Không phải con nói đùa đâu,” Nụ cười của Lư Linh Vận khiến mắt Hứa Quân Duệ đau nhói: “Nhưng con nhớ, lúc đó hình như con thật sự nhìn thấy tương lai, con biết mình sẽ chết, chết trong một căn nhà dột nát, chết trong tay cha mẹ ruột của mình. Cho nên sau này khi chịu đòn, con đều nhắm mắt, duỗi chân, chờ chết.”
Cô nhìn Hứa Quân Duệ: “Chú nói xem, như thế có phải quả báo không? Bởi vì trước đó dám dùng thân xác người phàm dòm ngó thiên mệnh, hiện tại bị quả báo, nhận được một khả năng nghịch thiên, chết cũng không được chết yên? Chú nói xem, mỗi lần con chết, năng lực lại tự phát động, hồi tố con đến trước khi chết, thế có phải nghĩa là khi con về già, con sẽ phải lặp đi lặp lại cái chết vì tuổi già? Lặp lại mãi mãi? Lặp mãi cho đến thời đại mà chú sinh ra?”
Hứa Quân Duệ không thể trả lời, Lư Linh Vận cũng không chờ ông trả lời: “Chậc, có nói cũng có được gì đâu? Đều là số mệnh, nghịch thiên cải mệnh gì đó, con không có khả năng ấy.” Cô kết luận.
Sau đó, cả hai đều im lặng.
Hứa Quân Duệ nắm chặt thẻ bài quân nhân trong tay, chặt hơn, chặt hơn, chặt hơn…… răng rắc! Thẻ bài gãy làm hai.
“Vận Vận.” Ông gọi.
Lần này, Lư Linh Vận mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào. Cô nhìn về phía Hứa Quân Duệ, thấy ông chìa nửa thẻ bài ra, nhưng cô không nhận lấy.
“Cầm lấy.” Hứa Quân Duệ nhét nửa mảnh thẻ vào lòng bàn tay của Lư Linh Vận, rồi giữ chặt tay cô, như sợ cô sẽ ném nó đi: “Cho con.”
Ngay khi tay hai người chạm vào nhau, dưới tình huống cả hai không chú ý, chữ trên thẻ bài bắt đầu thay đổi, chữ “Hứa Triệt” từ từ biến mất, biến thành……
“Chú có con mà.” Lư Linh Vận nói.
“Chú muốn cho con.”
“……” Lư Linh Vận cắn môi, ngoảnh mặt sang một bên, tay vẫn chống cự không hề lơi lỏng. Nhưng Hứa Quân Duệ cũng không có ý định thay đổi quyết định của mình.
Cả hai cứ giữ tư thế đó, không biết bao lâu trôi qua, Lư Linh Vận dần thả lỏng tay. Cô thở dài, miệng mấp máy những lời chỉ mình cô nghe thấy: “Đừng đối xử tốt với con, con sẽ…… sợ.”
“Chú không phải đang đối xử tốt với con……” Nhưng Hứa Quân Duệ vẫn nghe được.
Chú không phải đang đối xử tốt với con, chú đang…… hại con.