Kết quả, tác dụng của vỏ chuối, nhanh chóng hiện rõ.
Sáng sớm hôm sau, Lư Linh Vận vừa bước vào Cục cảnh sát thì lập tức bị Đổng Thạc kéo thẳng lên xe. Lý do là người vốn dĩ phải đi cùng anh đến gặp Tô Túc là Xa Nhuệ, sáng nay trên đường đến Cục cảnh sát cậu ta giẫm phải vỏ chuối, ngã gãy xương cụt, phải xin nghỉ bệnh đột xuất.
Chỉ dẫn của vỏ chuối, là bảo mình đối mặt với Tô Túc sao? Chỉ tốn chưa đến một giây, Lư Linh Vận đã đoán được kết cục của cuộc gặp này.
———
Nửa giờ sau, trong phòng làm việc của Tô Túc, Đổng Thạc và Lư Linh Vận ngồi đối diện với cô ta.
“Thực ra trước đây có một lần tôi phát hiện số lượng thuốc không khớp.” Tô Túc cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn làm việc: “Nhưng tôi chỉ nghĩ là mình ghi chép nhầm, hoặc đã sai sót khi định lượng sử dụng nên không để ý, chỉ sửa lại ghi chép và bỏ qua. Dù sao chuyện như vậy trong nghiên cứu không hề hiếm, chỉ cần lơ đễnh một chút khi dùng Pipet (*) thì 3 microlit có thể thành 300 microlit ngay.”
(*) Pipet (Pipette) hay ống hút là loại dụng cụ thí nghiệm được sử dụng phổ biến trong phòng thí nghiệm hóa học, sinh học và y học.
“Có lẽ các đồng nghiệp khác cũng nghĩ thế, nên thuận tay sửa lại ghi chép, không để ý lắm, dù sao cũng không ai nghĩ đến chuyện có người ăn cắp thuốc. Mọi người ở đây đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp chính quy từ các trường thuộc dự án 985, 211 (*) mà, điều đầu tiên chúng tôi được dạy khi vào nghề là luân lý đạo đức, sao có thể sử dụng bừa bãi loại thuốc nguy hiểm thế này được?”
(*) Các trường đại học thuộc dự án 985 và 211 đóng góp quan trọng cho sự phát triển giáo dục và nghiên cứu của Trung Quốc. Những trường này không chỉ có chất lượng giảng dạy và nghiên cứu cao, mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc đào tạo cán bộ chất lượng cao cho đất nước. Ngoài ra, những trường thuộc dự án 985 và 211 còn là trung tâm nghiên cứu và phát triển khoa học công nghệ hàng đầu.
“Nhưng hôm ấy, ba ngày trước……” Tô Túc xoa mi tâm, lắc đầu, vành mắt hình như hơi đỏ hoe: “Chắc hai người cũng biết, Tô Nguyện, em gái tôi mắc bệnh tâm lý lâu năm, nào là trầm cảm, nào là mộng du. Em ấy không chịu đi khám, coi tôi – người chỉ hơi liên quan tới ngành này – là chiếc phao cứu sinh cuối cùng, nhưng tôi…… em ấy từng nhiều lần tự sát không thành nên tôi không dám để em ấy ở nhà một mình, những lúc công việc bận rộn, phải ở lại trung tâm nghiên cứu, tôi luôn gọi em ấy đến ở cùng.”
“Tôi chưa từng nghĩ, cũng không dám tưởng tượng em ấy dám làm chuyện kia…… Đúng là em ấy từng hỏi tôi thuốc trong tủ đông dùng để làm gì, tại sao một chiếc tủ đông mà lại cần dùng thẻ từ để mở, tôi không nghĩ ngợi sâu xa mà trả lời, vì trước giờ em ấy rất ngoan, chưa từng đụng vào đồ đạc ở đây. Nhưng ba ngày trước, tôi…… tôi vốn định vào toilet nhưng phát hiện mình quên khăn tay, thế là quay lại lấy. Kết quả, tôi thấy em ấy cầm thẻ từ tôi để trên bàn, mở cửa phòng bảo quản, mở tủ đông.”
“Tôi mắng em ấy, hai chị em cãi nhau từ đó ra tới hành lang. Trong cơn tức giận, tôi nói sẽ không bao giờ cho em ấy vào phòng thí nghiệm nữa. Em ấy cũng thật sự không tới nữa, vì bận rộn nên tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ em ấy giận dỗi, nhưng thật không ngờ……”
Nghe xong Tô Túc tự khai, Lư Linh Vận nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu lướt điện thoại.
“Gần tủ đông không có camera sao? —— Lư Linh Vận.” WeChat của Đổng Thạc sáng lên.
“Không có. Cả tầng chỉ có cửa chính của phòng thí nghiệm, hành lang, và trước phòng vô khuẩn lắp camera. —— Đổng Thạc.”
“Tôi là một người chị tồi, lẽ ra tôi phải dành nhiều thời gian cho em ấy, phải phát hiện sớm. Ngay từ khi em ấy bị đám anti-fan đào bới đời tư vì vẽ truyện tranh, thực ra em ấy đã hơi…… hận đời rồi. Nhưng tôi chỉ biết ngăn cản em ấy tự tổn thương mình, thậm chí còn cho rằng mình giúp em ấy khi dạy em ấy chuyển phẫn nộ sang kẻ xấu. Là tôi dạy hư em ấy, là tôi hại em ấy……”
“Cô có biết Chung Ngọc không?” Đổng Thạc đột nhiên hỏi.
“Chung…… Ngọc?” Tô Túc chớp mắt, như đang cố gắng nhớ lại: “À, là biên tập của fanpage ‘Hồ ngôn loạn ngữ’ gì đó phải không? Là câu lạc bộ mà em gái tôi tham gia.”
Đổng Thạc gật đầu: “《Loạn Ngữ》.”
“Đúng đúng, 《Loạn Ngữ》. Tôi không quen cô ấy, nhưng từng nghe em gái nhắc đến, em ấy nói cô ấy là cấp trên của em ấy.” Suy nghĩ một chút, cô ta nói tiếp: “Đúng rồi, trước đây fanpage ấy từng đến trung tâm nghiên cứu của chúng tôi để lấy đề tài, sau khi chúng tôi xuất bản 《Cell》. Ban đầu chúng tôi không nghĩ ngợi nhiều, vì thời gian đó có khá nhiều truyền thông đến. Nhưng sau đó em gái tôi nói, hình như bọn họ muốn viết tin nhảm không tốt. Vì thế em gái tôi đã cãi nhau với cô ấy một trận, cuối cùng bài viết không được đăng, nhưng từ đó về sau em gái tôi bắt đầu bị cô ấy gây khó dễ.”
“Em ấy luôn muốn thoát khỏi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cho nên mới tham gia câu lạc bộ, cố gắng sống như người bình thường.” Cô ta thở dài: “Bị chèn ép trong công việc vốn chẳng phải chuyện hiếm, nhưng đối tượng lại là Tô Nguyện. Em ấy…… có lẽ bắt đầu từ lúc đó, trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có tính công kích, nhưng là chị của em ấy, vậy mà tôi không biết gì, thậm chí còn nghĩ em ấy đang chuyển biến tốt.”
“Mẹ chúng tôi mất sớm, cha mắc bệnh tim, không thể lao lực. Cho nên, em gái là do tôi nuôi lớn.” Một giọt nước mắt to như hạt đậu trượt xuống má: “Em ấy luôn rất ngoan, biết tôi mới đi làm, kiếm tiền nuôi gia đình không dễ dàng gì, cho nên dù mắc bệnh tâm lý em ấy vẫn cố gắng không gây phiền phức cho tôi. Thậm chí khi vừa vào đại học, em ấy còn vẽ truyện tranh kiếm tiền, cố gắng giúp tôi giảm bớt gánh nặng. Em ấy không chịu tìm bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ, có lẽ vì không muốn tôi tốn tiền.”
“Nếu không phải do các anh xác nhận, tôi không tin em ấy làm những chuyện kia……”
“Tô Nguyện rất sùng bái cô, khi cô ấy nói chuyện với tôi, ba câu không rời ‘chị’.” Lư Linh Vận đột nhiên ngắt lời cô ta.
“Hả?” Tô Túc sửng sốt nhìn Lư Linh Vận: “…… Ừ, tôi biết.” Tránh ánh mắt của Lư Linh Vận.
“Vì cô, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì.” Lư Linh Vận lại nói.
“Ừm……” Tô Túc liếc Lư Linh Vận, sau đó lắc đầu thở dài: “Nhưng tôi có cần em ấy làm gì đâu? Chỉ cần em ấy chăm sóc tốt bản thân mình, tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn ra đi.” Nói xong câu này, Lư Linh Vận cố ý dừng lại hơn mười giây: “Vì cô.” Giọng rất nhỏ, nhưng rõ ràng.
“Vì…… phải, vì tôi.” Một biểu cảm khác hẳn đau buồn vụt qua khuôn mặt Tô Túc, nhưng tiếc rằng hai người đối diện không kịp nhận ra.
“Vì cô?” Đổng Thạc lặp lại hai chữ ấy, bằng giọng nghi vấn.
Tô Túc lại ngây người, liếc qua liếc lại hai người họ mấy lần, rồi cúi đầu nói: “Trước đây em ấy luôn nói mình là gánh nặng, nghĩ rằng mình liên lụy tôi. Cho nên……” Lách tách, nước mắt rơi xuống quần cô ta: “Em ấy thật ngốc, tôi có cần em ấy làm gì đâu? Chỉ cần em ấy không làm gì, ngoan ngoãn ở đó là đủ khiến tôi hài lòng rồi.” Dừng lại một chút, cô ta lại bổ sung: “Gánh nặng gì chứ, chúng tôi là chị em ruột thịt mà!”
“Đúng vậy, cô là chị gái ruột của cô ấy.” Lư Linh Vận nhấn mạnh từng chữ.
“Tôi……” Tô Túc muốn nói điều gì đó, nhưng dòng nước mắt chảy xuống đã chặn lời cô ta.
“Là chị ruột,” Đổng Thạc lại lên tiếng: “Cô cũng tin rằng là cô ấy làm những chuyện kia sao?”
“…… Tôi không muốn tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt.” Tô Túc lắc đầu: “Không thể chối cãi.”
“Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thành thế này.” Cô ta lại nói: “Hôm đó tôi nên…… không, trước cả thế, tôi nên……” Lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi, cô ta mãi không thể nói được câu tiếp theo sau từ “nên”.
“Đáng lẽ tôi không nên để mặc em ấy tham gia 《Loạn Ngữ》 gì đó, thậm chí từ đầu cũng không nên cho em ấy vẽ truyện tranh. Tôi chỉ biết nghiên cứu, không nên tự cho mình là bác sĩ tâm lý, khác nghề như cách núi, tôi…… tại sao tôi lại không đưa em ấy đi gặp bác sĩ sớm chứ? Bây giờ, em ấy đã không còn, còn khiến những người đó……”
“Những kẻ xấu.” Lư Linh Vận dùng giọng điệu giống hệt cô ta.
“Phải, kẻ xấu.” Dừng lại một chút, Tô Túc ngẩng đầu lên: “Nhưng kẻ xấu thì sao, làm gì có ai có quyền cướp đi mạng sống của người khác? Cho dù là kẻ xấu.” Tô Túc nói.
“Dù là người bị kẻ xấu tổn thương, cũng không được báo thù sao?” Lư Lăng Vận hỏi tiếp.
“Người bị kẻ xấu tổn thương……” Tô Túc ngẩng đầu nhìn Lư Linh Vận, lần này, cô ta không né tránh ánh mắt của cô: “Có lẽ, có quyền đó.” Cô ta nói.
“Như thế, người bán thuốc đã làm gì sai? Người đó chỉ trao cho những người bị kẻ xấu tổn thương một công cụ để phản kháng mà thôi.” Nói xong câu này, Lư Linh Vận nhìn máy ghi âm chấp pháp trên người Đổng Thạc, ánh mắt như đang hỏi “Nói như vậy có sao không.”
Đổng Thạc hiểu ý, chỉ nhún vai một cách lập lờ nước đôi.
“Người bán thuốc……” Ánh mắt của Tô Túc hơi cảnh giác: “Tôi không biết, tôi không học luật, nên không thể phán xét.”
“Chuyện này không liên quan luật pháp, mà là tình lý.” Đổng Thạc thêm một gợi ý.
“Tình lý……” Tô Túc lặp lại hai từ ấy, rồi lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết.” Cô ta lặp đi lặp lại, nước mắt lại rơi tí tách xuống đất.
Lư Linh Vận thở dài, theo nguyên tắc cung cấp khăn giấy, rút một tờ khăn giấy đưa cho Tô Túc.
Tô Túc nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau. Tô Túc không chú ý tới, ngón tay mà Lư Linh Vận chạm vào cô ta, đang chảy máu.
“Dừng.” Một âm thanh chỉ hai người nghe thấy.
Thế giới ngừng lại, thời gian ngừng trôi. Ngoại trừ Tô Túc và Lư Linh Vận. Song, Tô Túc không nhận ra.
“Hả?” Cô ta hỏi.
“Tôi nói,” Vẻ mặt đứng đắn lúc nãy của Lư Linh Vận thay đổi, cô nheo mắt mỉm cười: “Dừng, dừng trong dừng lại.” Cô ngồi bắt chéo chân trên ghế.
“Dừng lại? Dừng lại cái gì?” Tô Túc hoảng hốt bởi sự thay đổi bất ngờ của Lư Linh Vận, cô ta muốn đứng lên, nhưng đầu gối lại va vào cạnh bàn. Cô ta phát hiện mình bị kẹt giữa bàn và ghế, bất kể lay thế nào chiếc ghế vốn có bánh xe cũng không nhúc nhích.
“Cô đã làm gì thế?” Nét mặt đầy tức giận, xóa sạch bi thương lúc nãy.
“Cô còn,” Lư Linh Vận nhìn đồng hồ đếm ngược trên tay: “58 phút 43 giây.”
“Cái gì?” Tô Túc lại đập vào bàn lần nữa.
“Câu chuyện tôi kể cho Tô Nguyện nghe,” Nụ cười của Lư Linh Vận càng rõ hơn: “Cô ấy không kể lại cho cô sao?”
“Câu chuyện gì? Cái quỷ gì?” Tô Túc nhận ra Đổng Thạc cũng bất thường, hai người đã như thế này, vậy mà anh vẫn không hề nháy mắt, chỉ ngồi bất động: “Anh ta làm sao thế? Rốt cuộc là chuyện gì?!”
“Câu chuyện kia, ba phần thật, bảy phần giả.” Lư Linh Vận không để ý tới đối phương, ung dung tự quyết: “Ba phần thật ấy, bao gồm cả thứ này —— Tĩnh Giới, thế giới bất động.”
“Thế giới…… bất động?” Nhận ra Đổng Thạc khác thường, lại nhận ra mọi thứ trên bàn như bị đóng đinh không thể lay động, Tô Túc hoàn toàn hoảng loạn.
Lư Linh Vận đứng lên, bước đến bên cạnh cô ta, vỗ nhẹ lưng ghế.
Chiếc ghế di chuyển, Tô Túc bật dậy, đẩy ghế ngã xuống đất, suýt nữa khiến mình vấp ngã. Nhưng cô ta hoàn toàn không rảnh để ý thứ nhỏ nhặt này, mà loạng choạng chạy về phía cửa, cố gắng mở cửa chạy ra ngoài. Song, dù cô ta nhấn thế nào, tay nắm cửa vẫn bất động, cửa không thể mở ra.
Lư Linh Vận thích thú quan sát trò hề của đối phương, gõ vào đồng hồ đeo tay: “Cô còn 55 phút 28 giây nữa.”
“Cái gì? Cô đang đếm ngược cái gì?”
“Tôi đang đếm ngược……” Lư Linh Vận li3m môi, ngồi xuống mặt bàn: “Thời gian tôi rời khỏi đây.”
“Một mình tôi.” Lư Linh Vận chỉ vào mình: “Rời khỏi. Mà không,” Chỉ vào Tô Túc: “Dẫn theo cô.”