Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 69

“Tôi có thể khống chế thời gian, lấy cá thể hoặc thế giới làm đơn vị, tua nhanh, tạm dừng, hoặc tua ngược. Mà ‘cá thể’, cũng bao gồm chính tôi.” Ngồi thẳng người, nhìn Đổng Thạc, Lư Linh Vận nói tiếp: “Tôi nói như vậy, đã giải đáp hết mọi thắc mắc của anh chưa? Bao gồm những điểm đáng ngờ trong các vụ án trước đây.”

“Ví dụ như,” Cô chỉ vào ghế: “Vết máu ở đây và hơn 2000cc trên núi tối hôm đó.”

Khống chế thời gian.

Đổng Thạc nhìn chằm chằm vào hướng Lư Linh Vận chỉ, trong đầu lặp đi lặp lại những việc đã xảy ra, từ sự sống đến cái chết, chết đi sống lại, người chết không rõ thân phận trên núi mấy tháng trước, cái chết của Vương Thắng, động tác kỳ lạ của Trâu Tường Bình, cha con Lã Cường mất tích, khoảng thời gian chênh lệch khi anh em nhà họ Phương bị hại, thái độ thay đổi bất thường và cái chết của Tô Túc……

“Cái chết của Vương Thắng không liên quan đến tôi.” Lư linh Vận như đọc được suy nghĩ của anh: “Nói thật, tôi mới là người muốn biết ai giết hắn nhất. Còn Tô Túc……” Nhìn Đổng Thạc: “Tôi đưa cô ta vào đây dạo một vòng, sau đó cô ta khai hết.”

Không để Đổng Thạc lên tiếng, cô nói tiếp: “Nói chính xác hơn, tôi chỉ dọa cô ta chút thôi, khiến cô ta nghĩ rằng nếu không nói thật thì sẽ mãi mãi bị giam trong Tĩnh Giới, muốn sống không được muốn chết không xong. Tĩnh Giới này, bình thường nói ra thì không ai tin, nhưng chỉ cần đưa vào đây, trải nghiệm cửa không mở được, hay giọt nước hóa đá, thì dù tôi nói gì, cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.”

“Cô ta cho rằng Tĩnh Giới là trạm dừng xe, chỉ cần nhân viên phục vụ là tôi đá cô ta xuống xe, ném vào Tĩnh Giới, thì cô ta sẽ mãi mãi mắc kẹt ở đây. Nhưng thực tế, Tĩnh Giới chính là chuyến xe dừng lại, thời gian dừng tối đa một giờ, sau một giờ, thời gian sẽ chuyển động lại, cô ta không thể ở lại mãi, bởi vì đây không phải Hư Không Tĩnh Giới.”

“Còn Đổng Sương, Lã Cường, Tô Nguyện, Phương Du, Phương Lai này nọ, không cần tôi nói, chắc anh cũng đoán được đại khái nhỉ?” Cô tiếp tục: “‘Kịch bản’? Không tồn tại, thứ tồn tại là tương lai thuộc về thời không đã biến mất mà tôi từng trải qua, giống như déjà vu của anh. ‘Thần của tương lai’? Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật. Tôi và anh đều là người bị Thời Chủ và Cục quản lý thời không giám sát, chỉ cần đi sai một bước, kết cục không chỉ đơn giản là mất mạng đâu.”

“Những thứ khác, tôi còn nói gì nữa nhỉ? Không nhớ nữa, nhưng hầu hết là năm phần thật năm phần giả.” Nhún vai, thu hồi ánh mắt, tựa như vừa hoàn thành bài thuyết trình, đang chờ phần hỏi đáp.

“Cô là……”

“Tuổi s1nh lý của tôi nhỏ hơn tuổi vật lý hai năm, chính là vì thế.” Không chờ Đổng Thạc hỏi xong, Lư Linh Vận đã tuôn ra một mạch, mặc kệ câu hỏi của anh có phải như vậy không: “Câu chuyện mà mẹ tôi kể là thật, tôi cũng không có khả năng mặc áo ba lỗ mà sống qua một đêm bão tuyết, cho nên, tôi đã chết. Nhưng hai năm sau, tôi được cứu sống, ông ấy dùng sinh mệnh và năng lực của ông ấy hồi sinh tôi, trao cho tôi thứ nghịch thiên này, đồng thời khiến tôi trở thành nô lệ của nó.”

“Chắc anh đã nhận ra từ lâu rồi đúng không? Dường như vụ án nào cũng xoay quanh tôi, mọi thứ đều muốn lấy mạng tôi. Tôi không phải Conan, nhưng thể chất này lại có thật, bởi vì đây là cái giá cho hành vi nghịch thiên.” Đây là lần đầu tiên Lư Linh Vận nói hết mọi chuyện của mình cho một người ngoài nghe, vừa giận dữ, vừa oán trách, nhưng cũng bất lực và cam chịu: “Dây xích nhân quả có thể thay đổi, nhưng tính linh hoạt của nó sẽ mang đến phản phệ cho kết quả thay đổi, nói theo cách khoa học viễn tưởng, tương tự như sự kiềm chế của dòng thời gian.”

“Tôi là người không nên tồn tại, khi một người vốn bị dây xích nhân quả bài xích lại có khả năng bóp méo dây xích nhân quả, thì tất nhiên người ấy sẽ trở thành trung tâm phản phệ. Kết quả của phản ứng vật lý này chính là những gì anh thấy.” Nói tới đây, cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng mười phút nữa, những gì anh muốn hỏi, chắc tôi đã trả lời hết rồi nhỉ?”

Mắt của Đổng Thạc khẽ chớp, nhưng vẫn không rời vũng máu trên ghế.

“Đau lòng cho xe anh lắm à?” Lư Linh Vận nhíu mày, cúi đầu chạm ngón tay chảy máu vào vũng máu đó: “Lùi, nửa tiếng.” Vừa dứt lời, như phép màu xảy ra, toàn bộ máu trên ghế và sàn xe đều bị hút vào vết thương nhỏ trên tay cô, trong tích tắc khiến không gian trong xe trở lại trạng thái ban đầu.

Làm xong, cô tặc lưỡi với Đổng Thạc: “Đấy, hài lòng chưa.”

Nhưng ánh mắt của Đổng Thạc vẫn không hề dịch chuyển.

Lư Linh Vận lại nhìn thời gian, cuối cùng quyết định mặc kệ anh, ngón tay bị thương vươn tới, muốn chạm vào Đổng Thạc, anh giật mình né tránh.

“Cô, từ trước đến nay, vẫn luôn như vậy sao?” Đây là câu nói đầy đủ đầu tiên của Đổng Thạc sau cú sốc.

“Không thì sao?” Ngón tay của Lư Linh Vận khựng lại giữa không trung, cô chớp mắt.

“Chắc…… rất mệt nhỉ.”

“Mệt?” Lư Linh Vận sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Quen rồi.”

“Cô…… không sợ sao?” Đổng Thạc lại hỏi.

“Sợ có ích không?” Lư Linh Vận đáp.

“Cũng phải.” Đổng Thạc gật đầu: “Thiệt thòi cho cô rồi.”

“Thiệt….. thiệt thòi?” Lư Linh Vận chớp mắt liên tục bốn năm lần, sau đó dở khóc dở cười thốt ra câu tiếp theo: “Đổng Thạc, anh đúng là kỳ lạ, thánh phụ chuyển thế sao?”

“Lạ hả?” Đổng Thạc chủ động ngẩng đầu đối diện với Lư Linh Vận.

“Không lạ à?” Lần này đến lượt Lư Linh Vận hỏi.

“Cũng đúng.” Đổng Thạc hơi rũ lông mi, cười khổ.

“Phản ứng của người bình thường khi nghe xong câu chuyện này đều là như mắc bệnh tâm thần.” Lư Linh Vận nói.

“Bị cô hù dọa suốt, tôi không thể ‘bình thường’ được nữa.”

“……”

“Cho nên, cô định xóa trí nhớ của tôi sao?” Đổng Thạc bỗng dưng hỏi, giọng rất bình tĩnh.

Lư Linh Vận né tránh ánh mắt của Đổng Thạc, không trả lời.

“‘Người có thể xóa sạch quá khứ’.” Đổng Thạc lẩm bẩm, nhắc lại câu nói mà anh nghe từ người khác, cảm xúc lẫn lộn.

“Là Phương Lai nói đúng không?” Lư Linh Vận bỗng chốc phản ứng, sau khi phản ứng, vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng không rõ là cười khổ hay tự giễu: “Cũng phải, ngoài câu đó, cậu ta còn có thể nói cái gì.”

Cô nhìn Đổng Thạc: “Tôi không phải xóa kí ức của anh, là mà đưa anh quay về thời điểm một tiếng trước, khi anh chưa xuống xe. Sau đó chúng ta một lần nữa đùa về ‘lưu trữ’, một lần nữa xuống xe, một lần nữa đến ký túc xá.”

“Nhất định phải như vậy sao?” Đổng Thạc ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng phản chiếu thứ gì đó lấp lóe.

“Phải như thế, vì anh, cũng là vì tôi.” Lư Linh Vận trả lời một cách dứt khoát.

“Bởi vì cái gọi là ‘nô bộc của thần tương lai’ mà cô nói à?” Đổng Thạc lại hỏi.

“Có lẽ thế.”

“Nhưng dù lần này hồi tố, những thắc mắc này một ngày nào đó sẽ lại bùng lên. Cô hồi tố được một lần, nhưng có thể hồi tố được mãi mãi không?”

“Đó là vấn đề của anh. Tôi tin anh không ngốc, hiểu đạo lý phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, một vừa hai phải, càng hiểu thế nào là lòng tò mò hại chết mèo. Nếu anh thật sự ngu ngốc đến mức vì chút thắc mắc nho nhỏ này mà vượt quá giới hạn, thì tôi lực bất tòng tâm.”

Nói đến đây, Lư Linh Vận bất giác cúi đầu, khẽ mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như khó nghe được: “Anh không nên đến gần tôi như vậy.” Nhưng Đổng Thạc vẫn nghe được.

“Nếu là người khác, tôi sẽ một vừa hai phải.” Anh nói: “Nhưng nếu là em, tôi không có cách nào.”

Lư Linh Vận nhạy bén nhíu mày, liếc Đổng Thạc vài lần rồi nói: “Đừng giở chiêu này, tôi nghĩ Phương Lai đã nói với anh một số chuyện rồi đúng không? Hơn nữa, tôi và anh đều là người trưởng thành, người trưởng thành có trách nhiệm của người trưởng thành, có gia đình có sự nghiệp, cũng như có vô số vướng bận không cho phép anh làm bừa, từ lâu đã không còn ở độ tuổi có thể làm mình làm mẩy.”

“Đổng Thạc, đừng để bệnh hồi xuân làm mờ mắt, anh sẽ hối hận.”

“Không, tôi không phải nhất thời nóng máu, không phải phát bệnh hồi xuân, tôi đang nói với tư cách là một người trưởng thành có gia đình có sự nghiệp có trách nhiệm.” Đổng Thạc lắc đầu: “Linh Vận, tôi không muốn bị hồi tố. Tôi muốn nhớ những điều này, muốn trở thành người có thể chia sẻ bí mật với em, có thể nhúng tay vào chuyện của em.”

“Dù bí mật này sẽ lấy mạng của anh?” Biểu cảm của Lư Linh Vận càng bất thiện.

“Dù bí mật này sẽ lấy mạng của tôi.” Đổng Thạc nghiêm túc gật đầu hai cái: “Em có thể nói tôi là kẻ không biết nên không sợ, nhưng trong mắt tôi, mơ mơ màng màng chẳng biết gì còn đáng sợ hơn biết chân tướng. Em cũng đã nói, ranh giới nằm ở đó, vượt qua là chết, vậy thì, so với mang theo nghi vấn rồi ngoài ý muốn vượt qua ranh giới, tôi càng muốn sống rõ ràng, nhìn rõ ranh giới ấy.”

Anh nói tiếp: “Tôi không muốn trở thành một trong hàng ngàn người được em che chở khỏi vượt qua ranh giới ấy, mà muốn trở thành người có thể kéo em lại lúc mấu chốt.”

Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đổng Thạc, hai lông mày cũng nhíu chặt lại. Hai người cứ thế không ai nhường ai, đối diện với nhau, trong thế giới mà mọi thứ đều dừng lại này, chỉ có hai người bọn họ.

Không rõ qua bao lâu, Lư Linh Vận là người đầu tiên di chuyển ánh mắt: “Chỉnh cho anh một chút, đừng thần thánh hóa tôi, tôi chưa bao giờ là người ‘che chở cho người khác khỏi vượt qua ranh giới’, tôi là người vì lợi ích cá nhân mà đẩy người khác qua ranh giới.”

“Thế thì tôi càng không thể bị hồi tố, vì tôi cần phải có đoạn ký ức này, ở bên em, ngăn em lại.” Đổng Thạc nói.

“Ngăn tôi lại?” Giọng điệu của Lư Linh Vận tràn đầy vẻ khinh miệt.

“Ngăn em lại.”

“Anh biết gì mà đòi ngăn tôi?” Lư Linh Vận tức đến mức bật cười.

“Bởi vì em cứ hồi tố nên tôi mới không biết gì.”

“……”

“Linh Vận, em biết không, hôm nay em…… trước mặt tôi, em có biết tôi cảm thấy thế nào không? Vì chính tôi từng trải qua nên tôi hiểu rõ, cho dù em biến tôi thành tôi của một tiếng trước, tôi cũng không thể quên điều này. Déjà vu là ký ức từng tồn tại ở thời không khác, em từng nói như thế mà? Cho nên, dù tôi bị hồi tố, những chuyện từng xảy ra không thể trở thành chuyện chưa từng xảy ra. Chúng sẽ liên tục hiện lên trong đầu tôi, hoặc là khiến tôi nhớ lại tất cả, hoặc là khiến tôi phát điên.”

“……” Lư Linh Vận cắn môi, tự nhắc nhở mình giữ bình tĩnh.

“Em biết không? Lúc đó tôi…… ôm em như thế.” Đổng Thạc nói tiếp: “Ôm em đang thoi thóp…… tôi…… tôi sợ, sợ đến tận xương tủy. Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi đã vô thức đặt em vào nơi trân quý nhất trong thế giới của tôi.”

“Tôi không muốn trải qua cảm giác bất lực như thế nữa, tôi muốn hiểu em, con người thật của em, tôi muốn chia sẻ bí mật với em, muốn cùng em đối mặt với những điều mà em đã một mình chịu đựng bao năm qua, Dùng chút sức mọn của tôi giúp em, bảo vệ em, đi cùng em, mặc dù đối với năng lực của em, sự trợ giúp của tôi nhỏ bé không đáng nhắc tới.”

“Linh Vận.” Đổng Thạc hạ giọng: “Mở một cánh cửa nho nhỏ trong Tĩnh Giới của em, cho tôi vào, được không?”

“Đừng như vậy.” Lư Linh Vận quay mặt sang một bên, giọng hơi run rẩy.

“Linh Vận, nhìn tôi, được không?” Đổng Thạc giơ tay nắm lấy vai cô, hít sâu một hơi: “Linh Vận, anh thích em, thật lòng thích em.”

Lần này, Lư Linh Vận thật sự bắt đầu run rẩy, cả bả vai đang bị Đổng Thạc giữ chặt cũng không ngừng run lên.

“Linh Vận,” Đổng Thạc nhẹ nhàng ôm lấy hai bàn tay Lư Linh Vận vào lòng bàn tay mình, mặc kệ đầu ngón tay mình chạm vào vết thương nhỏ của cô, mặc dù anh đã biết rõ sự tiếp xúc này mang ý nghĩa gì: “Nhìn anh đi, được không?”

Lư Linh Vận từ từ quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm tựa như có gì đó đang lấp lánh.

“Linh Vận, hãy để anh mang theo những ký ức này, ở bên cạnh em, được không?”

Đổng Thạc chủ động vươn tay, tay anh chạm vào tay Lư Linh Vận, chỉ cần cô mở miệng, tất cả sẽ……

Đồng hành? Giúp đỡ? Bảo vệ? Chia sẻ? Liệu có thể không? Có được không?

Bỗng nhiên, trong lúc hai người còn đang giằng co, Tĩnh Giới kết thúc. Tiếng động cơ xe đánh thức màn đêm.

“…… Nếu anh tìm đường chết rồi chết thật, thời gian vượt quá phạm trù hồi tố, tôi sẽ biến anh thành em bé rồi giao cho em gái anh nhận làm con trai.” Lư Linh Vận dứt khoát hất tay Đổng Thạc ra, đứng dậy mở cửa xe, ném lại một câu rồi bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.

“Biến anh thành em bé để làm con trai của em gái anh, đây là kiểu sở thích bi3n thái gì vậy?” Đổng Thạc cũng nhanh chóng rút chìa khóa, bước xuống xe, đuổi theo cô.

Không khí trong lành bên ngoài ùa vào khoang mũi, khiến tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc đêm khuya của Đổng Thạc lên tới đỉnh điểm. Thế là, anh vui vẻ nhảy cẫng lên, chạy đến bên cạnh Lư Linh Vận, hỏi: “Vậy tối nay em có muốn đi ăn khuya với anh không?”

Lư Linh Vận chỉ ném cho anh một ánh mắt xem thường.

“Em đồng ý rồi phải không?” Đổng Thạc nhảy càng cao hơn: “Đi thôi, anh biết trong khu này có một quán nướng rất ngon. Đừng lo, em nghèo, anh mời!” Anh vỗ ngực tự hào, rồi kéo tay Lư Linh Vận, đổi hướng đi về phía quán ăn.

“……” Lư Linh Vận nghĩ, cô muốn nuốt lời.

“Ê ê khoan khoan. Như thế này, có phải em đã trở thành bạn gái anh rồi không? Anh thoát kiếp FA rồi phải không?”

“……” Lư Linh Vận nhìn xuống vết thương trên tay mình, rất tốt, vẫn chưa kết vảy.

“Em không nói gì tức là ngầm đồng ý đúng không? Vậy coi như em đồng ý rồi nhé.”

“……” Nên hồi tố anh trở về hai tiếng trước, hay trực tiếp biến anh thành em bé rồi giao cho Đổng Sương nuôi đây?

“Nghĩ tới nghĩ lui, hai ta đều không thiệt thòi gì. Anh có bạn gái có siêu năng lực, đồ ăn trong nhà hết thì có thể phục hồi như cũ; còn em thì có bạn trai làm sếp, không cần lo lắng về công việc sau khi tốt nghiệp. Hai bên đều có lợi, hoàn hảo!”

“……” Hay là biến anh thành chó con rồi giao cho Đổng Sương làm thú cưng đi.

Bình Luận (0)
Comment