Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 71

Cốc cốc cốc, sáng sớm, Lư Linh Vận vừa rửa mặt xong, đúng thời gian ghi trong sổ đen, có người gõ cửa phòng cô.

Lư Linh Vận treo khăn mặt lên, khoác áo ngoài lên, mở cửa phòng, không hề nghĩ ngợi cất tiếng gọi: “Chị Toa.” Nhưng khi đối diện với ánh mắt của người ngoài cửa, cô lại phát hiện người ấy không phải Bành Toa, mà là Hứa Quân Duệ.

“Sếp?” Tương lai thay đổi nên Lư linh Vận không ngạc nhiên lắm.

“Con từng hồi tố?” Hứa Quân Duệ chỉ cần nhìn thoáng qua là hiểu ngay ẩn tình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Một chuyện.” Lư Linh Vận tránh qua một bên, ý bảo Hứa Quân Duệ vào rồi nói.

Hứa Quân Duệ gật đầu bước vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, hỏi: “Cụ thể một chút, chuyện gì?”

Lư Linh Vận hơi cau mày, nhìn chiếc ghế rồi quét mắt khắp căn phòng, cuối cùng ngồi xuống mép giường: “Tối hôm qua lúc trở về, giữa đường gặp một kẻ điên, bị đâm.” Câu trả lời vừa qua loa lại vừa không thể coi là nói dối.

“Sau đó?” Nhưng Hứa Quân Duệ không hài lòng với sự qua loa này.

“Sau đó kẻ điên đó biến mất.”

“Ồ?”

“Bị con ăn.” Lư Linh Vận nổi lên tâm tư không đứng đắn, tới giờ vẫn chưa học được ‘vấp ngã một lần, khôn lên một chút’, đùa cợt với Hứa Quân Duệ: “Chẳng phải có một thuyết pháp mê tín sao? Ăn não của người nào thì sẽ có ký ức và năng lực của người đó. Con ăn kẻ điên đó, cho nên kẻ điên ấy hiện tại chính là con.”

“Ừ.” Ai ngờ, nghe xong “câu trả lời” lạc quẻ của Lư Linh Vận, Hứa Quân Duệ lại nghiêm túc gật đầu, lại còn chống cằm ra vẻ suy tư.

Một lát sau, ông ngẩng đầu lên, nói: “Tầng hầm B2 thật ra vẫn còn trống.”

“Hả?”

“Thích hợp cải tạo thành địa lao.” Vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: “Dùng để nhốt kẻ điên.”

“……”

Khóe miệng Lư Linh Vận giật giật mấy cái, cuối cùng cô kìm nén thôi thúc muốn bùng nổ, đứng phắt dậy, vừa dọn dẹp vừa tức giận nói: “Thế sếp đại giá quang lâm, chỉ để bàn bạc kế hoạch cải tạo địa lao với con thôi sao?”

“Không phải.” Khóe môi của Hứa Quân Duệ hơi cong lên, nhưng trước khi Lư Linh Vận nhìn thấy ông đã hạ xuống: “Chú đến đưa cho con cái này, nếu con cần.” Ông lấy một chiếc USB từ túi áo ra, đặt lên bàn: “Tư liệu về vụ án bắt cóc mẹ con. Nhưng nếu con đã hồi tố, chắc hẳn con đã xem rồi.”

“Ờ.” Lư Linh Vận hờ hững đáp, mặt viết rõ bốn chữ “con phải ra ngoài, chú nói xong thì xin tự nhiên”.

“Còn nữa,” Nhưng Hứa Quân Duệ chưa nói xong: “Về thuật toán sự kiện.”

Nghe đến mấy chữ này, Lư Linh Vận lập tức quay đầu lại, hơi giật mình nhìn ông.

“Quả nhiên,” Thấy phản ứng của Lư Linh Vận, trên mặt Hứa Quân Duệ hiện lên một biểu cảm không rõ là tự giễu hay cảm thán: “Con cũng biết cái này rồi.”

“Biết cái gì?” Dù hai bên đã ngầm hiểu với nhau, nhưng Lư Linh Vận vẫn không đâm thủng lớp kính mỏng đó.

“Hạt thời gian trong cơ thể con, chính là công nghệ đọc thuật toán sự kiện.” Không ngờ Hứa Quân Duệ lại chủ động tiết lộ với Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận không lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát biểu cảm của Hứa Quân Duệ.

“Chương trình nằm trong laptop của chú. Chú biết mấy thứ như mật khẩu không thể ngăn cản được con, nên cũng không định ngăn. Nhưng chú khuyên con, nếu không phải tình thế bắt buộc, đừng cố gắng nhìn lén tương lai.” Giọng của Hứa Quân Duệ rất nghiêm túc.

“Tại sao?”

“Con biết tại sao.”

“Con muốn nghe chú nói.”

“Bởi vì ngay khi hạt thời gian trong cơ thể con kết nối với thuật toán sự kiện, Thời Chủ sẽ phát hiện sự tồn tại của Tư Thời Vực Ngoại là con.”

“Tư Thời Vực Ngoại?” Lư Linh Vận cẩn thận nghiền ngẫm những chữ này, không rõ đã ngẫm ra điều gì.

“Tư Thời, Vực Ngoại.” Hứa Quân Duệ gật đầu lặp tại: “Tư Thời tồn tại bên ngoài Thời Vực mà Thời Chủ giám thị.”

“Nhưng con cho rằng Thời Chủ là toàn trí toàn năng, những chuyện xảy ra ở quá khứ, đối với tương lai mà nói, chẳng phải đều công khai hoàn toàn hay sao? Sao bọn họ lại không biết đến sự hiện hữu của con? Chẳng lẽ bọn họ không chưa đụng đến con, bởi vì con chưa đe dọa đến sự thống trị của bọn họ?”

“Bọn họ chưa ra tay, đúng là vì con chưa đe dọa đến bọn họ. Nhưng khái niệm ‘chưa đe dọa’ này, nghĩa là bọn họ chưa phát hiện sự hiện hữu của con.” Hứa Quân Duệ nói: “Lịch sự do con người viết nên, với người tương lai nắm giữ thời gian cũng thế. Vì dù thông tin có minh bạch đến đâu, năng lực đọc hiểu vẫn có giới hạn.”

“Nếu bọn họ có hứng thú với con, tất nhiên có thể dễ dàng quan trắc mọi thứ về con, nhưng nếu không hứng thú, bọn họ sẽ không lãng phí dung lượng quan trắc một cá nhân không đáng chú ý. Đối với bọn họ, niên đại trước khi định luật thời không được phát hiện đều là tồn tại không đáng chú ý, bọn họ chỉ dùng cách thức thông thường để biết xu thế phát triển của lịch sự, vì thế mới gọi là ‘lịch sử do con người viết nên’, do đó người của thời đại này rất khó đe dọa đến bọn họ.”

“Cho nên các chú mới từ kỷ Loạn Thời trở về đây.” Lư Linh Vận nói.

“Không sai.”

“Thời đại sau khi định luật thời không được phát hiện là thời đại như thế nào?”

“Quản chế và phong tỏa toàn diện. Thời đại này là thông qua loại trừ lựa chọn tối ưu để tránh tương lai lệch hướng, còn thời đại đó là không phân biệt, xóa sổ tất cả mọi khả năng. Người quản chế ở thời đại này là Tư Thời sinh ra và lớn lên ở đây, còn ở thời đại kia, là……”

“Thời Liệp.”  Lư Linh Vận nói ra từ ngữ đã được viết trong quyển sổ đen.

“Không sai, Thời Liệp. Con đã biết rồi.” Ông nhìn Lư Linh Vận rất lâu.

“Thời đại phát hiện định luật thời không……”

“Thế kỷ 24, tết Đoan Ngọ năm 2389.” Không chờ Lư Linh Vận hỏi xong, Hứa Quân Duệ đã trả lời: “Tất nhiên, khi đó đã không còn dùng Công lịch kỷ nguyên (*). Nói thật, chú chỉ nghe truyền miệng mà thôi, dù sao thời kỳ đó chính là hộp đen lịch sử thật sự, đường hầm thời không bị phá hủy, không ai có thể xuyên việt đến niên đại đó. Nói chính xác hơn, giai đoạn từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26 đều như vậy, bởi vì đó là phương pháp hữu hiệu nhất mà Cục quản lý thời không sử dụng để phòng ngừa phản loạn.”

(*) Công lịch kỷ nguyên là tên gọi đầy đủ của Công nguyên (CN).

“Tại sao lại từ thế kỷ 22 đến thế kỳ 26, chứ không phải toàn bộ?” Lư Linh Vận hỏi.

“Bởi vì sau thế kỷ 26, sự thống trị của Cục quản lý thời không đã ổn định, mà trước thế kỷ 22……” Nói đến đây, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Hứa Quân Duệ do dự một chút: “Tín niệm của loài người có thể được truyền thừa trong một khoảng thời gian nhất định.” Đổi cách diễn đạt mơ hồ hơn: “Nhưng loại truyền thừa này chỉ có thể kéo dài tối đa hai trăm năm.”

“Cho nên, không cần phải đề phòng con người sống trước hai trăm năm, bởi vì cho dù có người xuyên việt đến nơi này, bởi hạn chế tuổi thọ và kỹ thuật, ý chí phản kháng Cục quản lý không thể truyền lại đến thế kỷ 24.” Lư Linh Vận đã hiểu: “Thế còn kỹ thuật? Nếu bọn họ trực tiếp truyền bá định luật thời không ở thế kỷ 21, chẳng phải tương lai sẽ thay đổi rất lớn sao?”

“Tin chú đi, định luật thời không không phải thứ đơn giản như vậy.” Hứa Quân Duệ lắc đầu cười khổ: “Nó là một hạt giống có yêu cầu khắt khe, thời gian, địa điểm, nhân vật, hoàn cảnh, chỉ cần có một điểm không phù hợp, nó không thể nảy mầm.”

“Thế còn huyết thống? Nếu giết tổ tiên của người phát hiện định luật……”

“Uy lực của dây xích nhân quả, con hiểu rõ hơn chú mà.” Hứa Quân Duệ lại cắt ngang câu hỏi của Lư Linh Vận: “Trong Thời Giới này, định luật thời không chắc chắn phải được phát hiện ở thế kỷ 24, bất kể người phát hiện là ai.”

“Thời Giời?” Lư Linh Vận chú ý tới danh từ này.

Không hiểu sao, Hứa Quân Duệ thở dài rồi mới giải thích: “Khái niệm này……” Lại lắc đầu: “Lấy một ví dụ để con dễ hình dung, tuy rằng cách xa ngàn dặm với lý luận thực tế. Chiều không gian, con biết không? Một chiều là đường thẳng, hai chiều là mặt phẳng, ba chiều là khối. ‘Thuyết không gian bốn chiều’ tức là ‘không gian có bốn chiều’, còn ‘thuyết thời không bốn chiều’ thì tùy tiện nhét thêm thời gian vào định nghĩa.”

“Ừm.”

“Nhưng thực tế, bản thân ‘thời không’ có một hệ thống tương tự như ‘chiều’ mà con biết, nếu ví ‘thời không’ là ‘đường thẳng’ một chiều, thì ‘Thời Giới’ chính là ‘mặt phẳng’ hai chiều. Bình thường, hướng đi lịch sử sẽ duy trì trên ‘đường thẳng’ này, nhưng khi con sử dụng năng lực, nó sẽ nhảy sang một đường thẳng khác, giống như ‘thời không song song’ và ‘dòng thời không lệch hướng’ mà nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hay đề cập đến.”

“Nhưng cú nhảy ấy phải xảy ra trên cùng một ‘mặt phẳng’, tức là cùng một Thời Giới. Mỗi Thời Giới đều có một loại ‘lực’ đặc trưng ước thúc, khiến dòng lịch sử tuy lệch hướng nhưng luôn có một điểm hội tụ, chẳng hạn như định luật thời không nhất định sẽ được phát hiện vào thế kỷ 24, cuối cùng nhân loại sẽ hoàn toàn năng lượng hóa, nhục thể biến thành một thể nghiệm có cũng được không có cũng chẳng sao, Thời Chủ sẽ thống trị tất cả.”

“Nhưng loại ‘lực’ ấy có thể bị phá vỡ đúng không? Bằng cách xuyên qua Thời Giới?” Lư Linh Vận hỏi.

“Ít nhất có người nghĩ như vậy.” Hứa Quân Duệ nói.

“Có người? Chú không nghĩ thế à?”

“Chú không biết.” Ông lắc đầu, ánh mắt hơi uể oải: “Nhưng cha chú, ông nội chú, ông cố chú, bọn họ đều tin tưởng không nghi ngờ. Bọn họ tin rằng, giai đoạn trước khi cỗ máy thời không được phát minh, sự thay đổi Thời Giới do con người tác động từng xuất hiện, nhưng sau khi Cục quản lý thời không thành lập, loại ‘thay đổi’ ấy đã toàn hoàn bị triệt tiêu từ gốc rễ. Bọn họ gọi ‘thay đổi’ ấy là ‘chuyển tiếp’, sự chuyển tiếp của Thời Giới, là giấc mơ của bọn họ, một khả năng thậm chí không biết có tồn tại hay không.”

“Cho nên Chuyển Tiếp mới gọi là Chuyển Tiếp?”

“Cho nên Chuyển Tiếp mới gọi là Chuyển Tiếp.” Hứa Quân Duệ gật đầu: “Nhưng Thời Giới khác với thời không. Đối với thời không, miễn là Cục quản lý muốn, bất kỳ thời không xuyên việt hay dòng thời gian lệch hướng nào, đều có thể được quan trắc, dù là tương lai được tính toán thông qua thuật toán sự kiện, hoặc là hồi tưởng quá khứ thông qua ký ức và tư liệu lịch sử, hoặc là hồi tưởng thời không không còn tồn tại thông qua déjà vu. Bởi vì dòng chảy lịch sử giống như một đoàn tàu, Cục quản lý và Thời Chủ là trưởng tàu, bọn họ có thể theo dõi và quản lý mọi thứ xảy ra trên tàu. Nhưng Thời Giới thì khác, sự tồn tại của Thời Giới không thể quan trắc, giống như đoàn tàu này không thể biết tình hình trên đoàn tàu khác. Nghe có vẻ tối nghĩa khó hiểu, nhưng đối với những người sống trong Thời Giới này, Thời Giới là duy nhất.”

“Không ai biết liệu có tồn tại một ‘Thời Giới’ khác hay không, càng không biết làm sao để ‘chuyển tiếp Thời Giới’. Nhưng đối với nhân loại, ít nhất là đối với nhân loại kỷ Loạn Thời, ‘không có cách’ đôi khi chính là ‘cách’. Bọn họ nghĩ, nếu ‘định luật thời không xuất hiện ở thế kỷ 24’ là không thể thay đổi, như vậy, nếu thay đổi được điều ‘không thể thay đổi’ này, thì đó chính là ‘chuyển tiếp Thời Giới’.”

“Họ có thể tin chắc vào sự tồn tại của ‘Thời Giới’ và ‘thế giới mới’, đơn giản chỉ vì một loạt phòng bị mà Cục quản lý thời không đặt ra. Nói cách khác, họ cho rằng ‘nếu chuyển tiếp Thời Giới là điều không thể thực hiện, nếu Thời Chủ xuất hiện là lẽ hiển nhiên, như vậy, tại sao Cục quản lý lại đề phòng như vậy’, họ cứ tin như thế, tin như thế……”

Ông lắc đầu: “Tất cả chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt, nhưng rất nhiều người đã chết vì giấc mộng này. Tuy rằng, chữ ‘chết’ này không có ý nghĩa khi đặt vào trường hà thời không, bởi vì nếu lịch sử thay đổi, người chưa từng ‘sinh ra’ làm sao có thể ‘chết’ được? Bọn họ muốn chuyển tiếp Thời Giới, thậm chí không tiếc xóa bỏ thời đại và sự tồn tại của chính mình.”

“Vậy chú thì sao?” Lư Linh Vận nhìn chằm chằm vào Hứa Quân Duệ: “Chú cũng là một thành viên trong ‘bọn họ’ sao?”

“Chú là, nhưng chú không muốn là nữa. Cho nên,” Hứa Quân Duệ cố gắng nở một nụ cười khó hiểu: “Vận Vận, chú kể cho con nghe những điều này.” 

Bởi vì ‘không muốn là nữa’, cho nên mới kể cho con nghe những điều này. Câu nói thoạt nghe không đầu không đuôi này, lại giống như dụng cụ tra tấn bày đầy trên bàn, khiến mồ hôi lạnh ứa ra thấm ướt lưng Lư Linh Vận.

Bởi vì ‘không muốn là nữa’, cho nên mới kể cho con nghe những điều này. Vậy ban đầu, ông đã từng như thế sao?

Cô không dám nghĩ tiếp, thậm chí muốn quên hết mọi thứ vừa nghe được. Cô vội vã đeo balo, cũng không chào hỏi gì, chạy vội ra khỏi cửa, như thể đang chạy trốn khỏi điều gì đó. Cô cũng không biết mình đang chạy trốn cái gì, chỉ biết rằng nỗi sợ hãi nào đó đang len lỏi vào tận xương tủy.

Phía sau lưng cô, Hứa Quân Duệ vẫn nhìn theo, ánh mắt phức tạp khó đoán.

Bình Luận (0)
Comment