Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 75

Không lâu sau khi Trâu Tường Bình rời đi, Lư Linh Vận trở lại bếp làm việc. Nhưng nồi thức ăn còn chưa kịp nóng, thì lại có một vị khách dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai tay đút túi quần, vừa trầm tư vừa chậm rãi đi đến chỗ ngồi đối diện với Lư Linh Vận. Vị khách đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận cũng trông thấy đối phương. Thế là, cô có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, chỉ thấy vị khách đó chỉ vào Lư Linh Vận và nói gì đó với nhân viên phục vụ, không lâu sau, Lư Linh Vận nhận được một đơn đặt hàng “chỉ định đầu bếp”, mà phía sau đơn hàng này, còn kèm theo một dòng “mời đầu bếp dùng bữa cùng”.

Nửa tiếng sau, Lư Linh Vận ngồi đối diện với Đổng Thạc với vẻ mặt không mấy vui vẻ, đưa lưng về phía bếp.

“Anh tưởng em đến bưng bê rửa bát chứ.” Đổng Thạc vừa nói, vừa dùng đũa ra sức gắp vào miến thủy tinh vào bát, như thể đang kiểm tra độ dẻo của nó: “Ai ngờ lại là đầu bếp.”

Lư Linh Vận không để ý đến anh. Nửa tháng nay, cô đã sớm quen với những chiêu trò “theo đuổi lại từ đầu” biến hóa khôn lường của Đổng Thạc. Cô không khách sáo cúi đầu ăn những món ăn nóng hổi do chính tay mình làm ra, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên.

“Nhưng mà em mặc đồ đầu bếp trông thật sự lạc quẻ lắm.” Đổng Thạc cẩn thận gắp một sợi miến thủy tinh cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức như đang ăn yến sào: “Hừm, không tệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, đánh được kẻ xấu đổi được thời gian, xem như anh có phúc rồi.”

Đức tính tốt đẹp được tôi luyện bởi cuộc sống, khiến Lư Linh Vận kìm được thôi thúc muốn trợn mắt và chửi thề.

“Anh canh giờ đến đấy.” Đấu trí đấu dũng với Lư Linh Vận lâu rồi, Đổng Thạc cũng coi như hiểu tính cách của cô, càng thấm thía được sức sát thương của cái miệng đó, vì vậy khi nói đùa, thường chỉ nói đến điểm dừng rồi lập tức chuyển chủ đề, khiến Lư Linh Vận khó chịu giữa việc đáp trả và không đáp trả: “Nếu anh nhớ không nhầm, bây giờ em tan làm rồi đúng không? Đúng lúc anh có việc ở đại học Y, tiện đường đưa em về trường nhé?” Chuyển chủ đề, cười ngọt lấy lòng.

“……” Lư Linh Vận muốn từ chối, nhưng nếu có xe tiện lợi mà không đi, lại tự bỏ tiền túi đi xe buýt, thế thì không phù hợp với tác phong của cô, cho nên: “Ừm, cảm ơn.”

“Nếu như vậy, thế thì em cũng tiện đường theo anh làm việc, rồi cùng đi dạo trong công viên triển lãm ánh sáng trong khu đại học nhé.” Không biết từ khi nào, Đổng Thạc càng được voi đòi tiên: “Xem như tiêu cơm sau bữa ăn.”

“……” Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, đương nhiên cũng sẽ không có xe miễn phí vô điều kiện, à, còn có cả bữa tối này nữa.

Nhưng nể mặt anh là Đổng Thạc…… Đi thì đi vậy.

———

Một tiếng sau, xe của Đổng Thạc dừng ở bãi đậu xe số ba phía Đông khu đại học.

“Đừng cầm theo túi xách, túi xách của em nặng như chứa mười quả tạ ấy.” Đổng Thạc tháo dây an toàn, nghiêng đầu nói với Lư Linh Vận:  “Cầm theo thứ cần thiết thôi, lát nữa còn lái xe đến công viên.”

“Ờ.” Lư Linh Vận nghe lời đặt túi xuống.

“Để dưới ghế hoặc cốp xe,” Nhưng bà thím Đổng Thạc vẫn chưa dặn dò xong: “Đừng để trên ghế, nếu không, người có ý đồ xấu nhìn thấy, rất có thể sẽ đập vỡ cửa kính xe để trộm đồ.”

“……” Vậy tôi thà đeo nó còn hơn. Đương nhiên, Lư Linh Vận cũng chỉ nghĩ vậy thôi, thân thể vẫn ngoan ngoãn bỏ túi vào cốp xe.

Vài phút sau, hai người một trái một phải bước vào một tòa nhà viện nghiên cứu mà Lư Linh Vận không nhìn rõ tên.

“Bởi vì ống tiêm thu từ người đứa trẻ kia,” Đổng Thạc nhìn ra sự nghi hoặc của Lư Linh Vận: “Đã được gửi đến đây để kiểm tra thêm, bởi vì mấy viện nghiên cứu hợp tác với chính phủ ở Lật Nam đều không có thiết bị đầy đủ. Báo cáo kiểm tra vừa mới có tối nay, bởi vì loại đồ vật đặc biệt này nếu truyền trực tuyến có thể có rủi ro về an toàn, cho nên người của hình sự đặc biệt phải đích thân đến lấy.”

“Ừm.” Lư Linh Vận sờ cằm, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Điều tra rơi vào bế tắc rồi.” Đổng Thạc nói một câu không đầu không cuối.

“Hả?” Lư Linh Vận ngẩn người.

“Em đang nghĩ về chuyện này đúng không? Nhưng ngại hỏi thẳng.”

“Ừm.” Người này biết đọc tiếng lòng sao.

“Bọn anh vốn cho rằng đây là con cá lớn dễ bắt, có thể nhân cơ hội này tóm gọn lũ buôn bán nội tạng trái phép, bán tinh, bán trứng này nọ, nhưng không ngờ con cá này lại tự chặt đuôi.” Không rõ xuất phát từ nguyên nhân gì, rõ ràng đang nói về thất bại của mình, nhưng giọng điệu của Đổng Thạc lại pha chút khoe mẽ.

“Đầu mối hoàn toàn bị cắt đứt sau lời khai của hai cha con đó, tất cả những gì bọn họ khai, bọn anh đều không tìm được bất cứ chứng cứ nào liên quan, giống như người hoặc tổ chức xúi giục bọn họ làm điều ác hoàn toàn không tồn tại vậy. Nếu không có mấy ống tiêm công nghệ cao đó, có thể bọn anh đã trực tiếp coi lời của bọn họ là lời khai ngụy tạo rồi.”

“Cá nhân hoặc tổ chức?” Lư Linh Vận nắm bắt được từ khóa trong lời nói của Đổng Thạc: “Có khả năng là ‘cá nhân’ không?”

“Khó nói.” Đổng Thạc vừa lắc đầu vừa bước vào thang máy, thấy Lư Linh Vận theo sát phía sau bước vào, cửa thang máy đóng lại, anh mới tiếp tục nói: “Thông thường mà nói, khả năng cá nhân xúi giục phạm tội là rất nhỏ. Nhưng mà……”

Ầm ầm!! Hai âm thanh kèm theo rung lắc dữ dội của thang máy và đèn điện tắt ngúm đã cắt ngang lời nói của Đổng Thạc, ngay lập tức, cảm giác mất trọng lượng do thang máy rơi tự do bao trùm lấy hai người.

Đổng Thạc không chút do dự kéo Lư Linh Vận vào lòng, dùng thân mình che chắn cho cô. Lư Linh Vận định nói gì đó, lại bị động tác mạnh mẽ này của anh ta làm cho nghẹn cứng ở cổ họng, đành phải nuốt ngược những lời muốn nói vào trong.

Ầm! Lại một tiếng động lớn nữa, sự rung lắc của thang máy khiến hai người ngã xuống sàn, nói chính xác hơn là Đổng Thạc ngã xuống sàn, còn Lư Linh Vận thì nhờ nỗ lực của Đổng Thạc mà ngã lên người anh.

Sau đó, thang máy ngừng rơi, cảm giác mất trọng lượng biến mất, chỉ còn lại một loại tiếng báo động mơ hồ vẫn tiếp tục vang lên. Lư Linh Vận ngay lập tức đứng dậy.

“Cái này……” Đổng Thạc ngơ ngác xoa xoa cái eo già bị ngã đau, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, nhìn cánh cửa thang máy, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lư Linh Vận: “Là em dừng nó lại sao? Cái đó gọi là gì ấy nhỉ, Tĩnh, Tĩnh Giới?”

Lần này, Lư Linh Vận thoải mái trợn mắt, bởi vì trong bóng tối hoàn toàn này Đổng Thạc chắc chắn sẽ không nhìn thấy.

“Là thang máy rơi xuống tầng hầm một, không thể xuống thấp hơn nữa.” Cô nói.

“…… Đúng ha.”

“……”

Trong không gian chật hẹp của thang máy, hai người cứ thế chẳng nhìn thấy gì mà mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng Lư Linh Vận phá vỡ sự im lặng: “Hỏng sao?” Cô mò mẫm tìm nút cầu cứu khẩn cấp của thang máy, ấn ấn, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, rõ ràng là thiết kế bất hợp lý khi cùng nhau đình công khi mất điện.

“Chắc là không phải,” Đổng Thạc nghiêm túc lại, trả lời: “Nghe thấy tiếng này không, là báo cháy, chỉ là thang máy gặp sự cố thì không đủ để gây ra báo cháy. Tiếng động lớn vừa rồi, nghe hơi giống tiếng nổ.” Vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn lên nóc thang máy, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.

“Nổ? Trong trường đại học này?”

“Không phải kiểu nổ sập cả tòa nhà như em tưởng tượng đâu.” Đổng Thạc không khách sáo phá vỡ trí tưởng tượng của Lư Linh Vận, vừa nói, vừa lại ghé sát vào khe cửa nghiên cứu một lát, sau đó mới đưa ra kết luận: “Xem ra cả tòa nhà đều mất điện rồi. Chắc là một vụ nổ nhỏ xảy ra ở một tầng nào đó, ảnh hưởng đến hệ thống điện và giếng thang máy (*) của cả tòa nhà.”

(*) Giếng thang máy: Là một thành phần cốt lõi trong cấu tạo thang máy, giếng thang máy (hay trục hành trình của thang máy) là phần không gian hình trụ mà cabin thang máy có thể di chuyển bên trong.

Không đợi Lư Linh Vận mở miệng, anh nói tiếp: “Em đừng nghĩ đây là viện nghiên cứu của trường đại học thì sẽ an toàn. Thực tế, viện nghiên cứu mới là nơi nguy hiểm nhất thế giới, nguy hiểm hơn gấp mười mấy lần so với bất kỳ nhà máy nào. Bởi vì hệ số nguy hiểm trong nhà máy tuy cao, nhưng các thiết bị mà công nhân đối mặt đều là thiết bị ‘đã biết’, còn trong phòng thí nghiệm, mọi thứ đều đang trong quá trình nghiên cứu, chưa biết rõ, việc đánh giá hệ số nguy hiểm thường không phù hợp với thực tế.”

“Cho nên, trên lầu làm thí nghiệm tạo bom à?” Lư Linh Vận tóm tắt ngắn gọn.

“……Đừng đơn giản thô bạo như vậy.” Với giọng điệu bình tĩnh và chán chường của Lư Linh Vận, Đổng Thạc cảm thấy những lời vừa rồi của mình dường như không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào: “Anh cũng chỉ đoán mò, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, phải ra ngoài mới biết được.” Nhưng anh vẫn cố gắng duy trì hình tượng “bạn trai đáng tin cậy”.

“Cho nên, phải ra ngoài bằng cách nào đây, giống như trong phim cạy nóc thang máy ra, leo lên trên à?” Lư Linh Vận hai tay chống hông, nhìn lên trần nhà hỏi.

“Đừng……” Đổng Thạc suýt chút nữa thì cho rằng hành động tiếp theo của Lư Linh Vận là leo lên: “Anh là cảnh sát, không phải lính cứu hỏa, không học cách tháo thang máy.”

“À.” Thế mà Đổng Thạc lại nghe ra được chút thất vọng trong giọng điệu của Lư Linh Vận.

“Khụ.” Giống như để vớt vát hình tượng, Đổng Thạc ho khan hai tiếng trước khi nói, rồi chỉnh lại vạt áo, mặc dù Lư Linh Vận hoàn toàn không nhìn thấy: “Gặp phải chuyện này, sau khi bình tĩnh lại, vẫn phải dùng phương pháp thông thường.” Cũng ấn nút khẩn cấp: “Xem ra cái này thật sự không được rồi, điện thoại của anh cũng không có sóng. Nhưng điện thoại của em chắc là được, nếu em chưa gỡ thiết bị tăng sóng lúc trước xuống.” Mang theo hy vọng nhìn về phía Lư Linh Vận.

“Tôi chưa gỡ xuống.” Lư Linh Vận nói.

“Vậy thì tốt, lấy ra thử xem.” Hai mắt Đổng Thạc sáng lên, anh chìa tay ra.

“Nhưng điện thoại của tôi ở trong túi xách.” Lư Linh Vận dừng một chút: “Túi xách ở trên xe.”

“……” Bàn tay đang chìa ra của Đổng Thạc hận không thể nắm lại thành quyền, co vào rồi lại duỗi ra: “Điện thoại không mang theo bên người thì còn có ý nghĩa gì?”

“To như vậy làm sao để trên người?”

“Cho vào túi quần chứ sao!”

“Anh coi cái quần jean này của tôi là túi quần của trai thẳng, hay là túi thần kỳ của Doraemon?”

“…….” Đổng Thạc với tâm tình quỷ dị sờ sờ túi quần của mình, đặc biệt là điện thoại, thẻ từ, khăn giấy, hóa đơn trong túi……

“Tôi có thể trực tiếp quay ngược thời gian trở về trước khi chúng ta vào thang máy, rồi ngăn anh lại.” Lư Linh Vận đánh giá biểu cảm thú vị trên mặt Đổng Thạc, nhướng mày nói một câu như vậy.

“Vậy thì……”

“Nhưng làm vậy không phù hợp với nguyên tắc của tôi.”

“……”

“Năng lực của tôi có giới hạn sử dụng, nếu như gặp phải tình huống không khẩn cấp mà dễ dàng sử dụng, thì nhỡ đâu sau này gặp phải chuyện phiền phức hơn mà không dùng được, thế thì thảm lắm.”

“Thế em nhắc đến chi vậy.”

“Thì liệt kê khả năng thôi, giống như anh vừa rồi vậy.”

“……”

“Hoặc là, tôi có thể trực tiếp sử dụng năng lực lên thang máy, biến nó thành tro.”

“Nhưng mà?” Lần này Đổng Thạc đã khôn ra.

“Nhưng đơn vị tác dụng của năng lực của tôi là ‘cá thể’, thang máy và cửa thang máy thuộc về một cá thể, nói cách khác, tôi muốn biến thì sẽ biến cả thang máy thành tro, hơn nữa trạng thái tiến đến cực hạn này không thể đảo ngược.”

“Sau đó thì mười điều bí ẩn chưa được giải đáp của đại học Y sẽ có thêm một điều: Thang máy biến mất trong đêm.” Đổng Thạc nói.

“Không sai.” Lư Linh Vận nghiêm túc gật đầu.

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi.”

“Thôi được.” Đổng Thạc ngồi phịch xuống đất.

“Được gì?

“Ngồi chờ người đến cứu chứ sao nữa.” Đổng Thạc bất lực dang hai tay: “Dù sao có em ở đây, anh cũng không thể chết đói.”

“Không, anh vẫn sẽ chết đói. Chỉ có điều sau đó sẽ bị tôi hồi tồ trở về trước khi chết đói mà thôi.”

“Có khác biệt sao?”

“Có, như vậy tuổi s1nh lý của anh sẽ không tương xứng với tuổi vật lý nữa.”

“Vậy thì sao.”

“Thì tôi sẽ khó chịu.” Lư Linh Vận cũng ngồi xuống đất.

“…… Em đúng là nghiện trò này rồi.”

“Chẳng phải anh bảo không làm gì cả, cứ chờ người đến cứu sao? Tôi đang giải buồn giết thời gian mà.”

“Vâng vâng vâng.”

Bình Luận (0)
Comment