“A, đàn chị!” Lư Linh Vận vừa bước vào tàu điện ngầm, chợt nghe ai đó gọi mình. Cô nhìn trái nhìn phải tìm kiếm một hồi, mới thấy Đổng Sương phất tay với mình giữa một rừng người.
Đối với sự chào hỏi nhiệt tình của Đổng Sương, Lư Linh Vận gật đầu xem như đáp lại, không có ý định đi qua đó. Nhưng trời cứ thích trêu ngươi, đúng lúc này người ngồi bên cạnh Đổng Sương đứng lên đi về phía cửa, rõ ràng là muốn xuống ga kế tiếp. Thấy thế, Đổng Sương vui vẻ như mèo thấy cuộn len, vội vàng ấn tay giữ chặt chỗ ngồi vừa trống, ra sức ra hiệu bảo Lư Linh Vận qua đó ngồi.
Lư Linh Vận không muốn qua đó không phải vì lý do gì khác, mà là sau chuyện của Trâu Tường Bình, ngã một lần khôn hơn một chút, cô sợ Đổng Thạc nói năng lung tung trước mặt người quen, sau đó khiến cô gặp ai cũng bị hỏi thăm. Hơn nữa, bây giờ cô hoàn toàn không có tâm trạng để bận tâm đ ến những thứ không “quan trọng” với mình.
Nhưng tình hình trước mắt…… Nhìn cánh tay của Đổng Sương sắp vẫy thành gậy cổ vũ, cùng với hàng loạt ánh mắt không mấy thân thiện xung quanh, Lư Linh Vận đành phải cất bước.
“Đàn chị, đã lâu không gặp.” Lư Linh Vận vừa ngồi xuống, Đổng Sương đã nóng lòng khởi động chế độ trò chuyện.
“Ừm, đã lâu không gặp.”
“Chị Lư, chị,” Lư Linh Vận chưa nói hết câu, câu tiếp theo của Đổng Sương đã đến: “Chị và……”
Hai chữ “chị và” vừa thốt ra, Lư Linh Vận đã đoán được nội dung tiếp theo, cô không kìm được xoa xoa ấn đường.
“Chị và Trâu Tường Bình là chị em ruột sao?”
“Hả?” Câu hỏi hoàn toàn khác với dự đoán khiến Lư Linh Vận ngây người: “Cái gì?”
“Trâu Tường Bình,” Đổng Sương coi phản ứng của Lư Linh Vận đơn thuần là do trong tàu điện ngầm quá ồn không nghe rõ, cho nên, cô ấy cố ý lặp lại từng chữ: “Cậu ấy là em trai ruột của chị sao? Bởi vì cậu ấy hay nói về chị, lại còn luôn gọi ‘chị chị chị’, giọng điệu cũng không giống kiểu bạn bè đùa giỡn nhận bừa.”
“Hừm……” Động tác xoa ấn đường của Lư Linh Vận biến thành xoa cằm: “Em và thằng bé rất thân à?” Dùng câu hỏi để tránh câu hỏi.
Đổng Sương quả thật mắc câu, hoặc cũng có thể vì mục đích ban đầu cô ấy hỏi không phải để buôn chuyện về mối quan hệ của hai người, mà là để dẫn dắt chủ đề tiếp theo của mình: “Xem như thế đi, cùng một lớp học thêm tiếng Anh, tuần nào cũng ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp.” Dáng vẻ rất chê, nhưng câu nói vẫn chưa kết thúc: “Chủ yếu là, cậu ấy là bạn ngoài đời của một tác giả tiểu thuyết mà em rất thích! Chị biết không, chị biết không!” Hoàn toàn hưng phấn.
“Ồ? Trùng hợp vậy à?”
“Uầy, nói thế nào đây.” Không rõ nghĩ đến điều gì, hứng thú vừa ngoi lên chợt tắt ngúm, cô ấy chống tay lên trán: “Tác giả này chắc chị cũng biết đấy, bút danh ‘Đại Thần’, chính là người gần đây hay bị treo trên hot search ấy.”
Lư Linh Vận cẩn thận tìm kiếm trong đầu bút danh có độ phổ biến cực cao này, rồi nhớ ra một vài chuyện: “Em nói là……”
“Đúng đúng đúng!” Lư Linh Vận chưa nói hết câu mà Đổng Sương đã gật đầu lia lịa: “Chính là chuyện đó, thật ra chuyện đó khiến fan bọn em rất khó chịu, cũng rất tự trách.” Nói đến đây mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Đầu đuôi câu chuyện, đàn chị biết chưa?”
Tôi còn chưa rõ chuyện gì là chuyện gì mà. Lư Linh Vận thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại thành: “Một chút.”
“Là như vầy, em sẽ cố gắng thoát góc nhìn của fan, kể một cách công bằng cho chị nghe.” Sửa sang tay áo, ra vẻ sắp sửa thao thao bất tuyệt: “Mấy năm trước, một tác giả truyện tranh không mấy nổi tiếng, phong cách vẽ và nội dung tương tự Đại Thần, đều thuộc trường phái u ám, một tác phẩm của cô ấy, không biết vì sao, tình tiết cốt lõi lại hơi giống với tiểu thuyết của Đại Thần, bởi vì thời gian đăng truyện tranh của cô ấy sớm hơn tiểu thuyết của Đại Thần vài ngày, cho nên fan của cô ấy đã chạy sang bên Đại Thần làm ầm ĩ, nói là Đại Thần ăn cắp ý tưởng của cô ấy.”
“Nhưng thực tế, chỉ chênh lệch vài ngày như vậy, thì ai có thể ăn cắp của ai? Chỉ là hai người trùng hợp nghĩ giống nhau mà thôi. Nhưng fan bên kia đã tới quậy, bọn em cũng đâu thể mặc kệ người ta vu oan giá họa, phải phản kích chứ. Sau đó biến thành cuộc chiến giữa fan hai bên. Bên em người đông thế mạnh, ngoài sáng bọn họ đấu không lại, liền bắt đầu dùng thủ đoạn trong tối, động tay động chân ngoài đời thực. Cụ thể…… haiz, chị hiểu mà.”
“Nếu không có chuyện này thì không sao, nhưng cứ xung đột ngoài đời hai ba lần, Đại Thần đã hoàn toàn bị kích động. Cô ấy đích thân ra trận, cuộc đại chiến giữa fan hai bên, cũng biến thành do chính Đại Thần dẫn đầu nghiền ép toàn diện. Đại Thần chắc là bị k1ch thích nặng, cho nên nhất thời không khống chế được, dựa vào mấy lời nói vu vơ của mấy người vô trách nhiệm trong group fan, đăng một bài lên Weibo, nói bóng nói gió tố cáo đối phương kiếm lợi bất hợp pháp và tạo group tự sát này nọ.”
“Bài viết ấy vừa đăng không lâu, Đại Thần nhận ra không ổn, lập tức xóa ngay, nhưng nội dung bài viết lại bị một số fan cuồng và quần chúng hóng hớt chụp lại, coi là thật, làm ầm ĩ đến chỗ cảnh sát. Sau đó tác giả truyện tranh kia thật sự bị điều tra, tuy kết quả điều tra nói đó là tin đồn, nhưng cư dân mạng đang gõ bàn phím hăng say sao có thể dừng lại?”
“Cô ấy nói truyện tranh in lậu đó không phải để bán, mà là dùng để tặng cho fan làm quà, cư dân mạng liền bảo cô ấy đã mua chuộc ai đó, làm giả chứng cứ, nhân chứng, mới lừa được cảnh sát. Cảnh sát chứng minh cái gọi là nhóm tự sát đó chỉ là một nhóm giao lưu bình thường của bệnh nhân trầm cảm, cư dân mạng liền bảo những thứ trong nhóm trước khi bị cảnh sát điều tra, đã bị cô ấy động tay động chân. Tóm lại, cô ấy có một lời giải thích, cư dân mạng sẽ có một trăm cách xuyên tạc.”
“Sau đó cô ấy mai danh ẩn tích, xóa tài khoản, hủy kết bạn với biên tập, thậm chí chuyển trường, dọn nhà. Mọi người đều cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc, một số fan cuồng của Đại Thần còn xem chuyện này là ‘cột mốc lịch sử chiến thắng bạo lực mạng’, ăn mừng ầm ĩ trong nhóm độc giả.”
“Ai ngờ mấy năm sau, tức là hiện tại ấy, tác giả truyện tranh kia tự sát, Đại Thần lại bị ném vào tâm bão dư luận. Tất cả những lời dùng để nói về tác giả kia năm xưa, bây giờ đều dùng để nói về Đại Thần. Nào là bán sách lậu, nào là xâm nhập vào nhóm bệnh nhân dẫn dắt tự sát, chỉ vì muốn có được tư liệu viết lách này nọ, tóm lại, chỉ có chuyện mình không nghĩ ra, chứ không có chuyện dân gõ bàn phím không gõ được.”
“Hôm đó em và Trâu Tường Bình trò chuyện, đột nhiên nói đến chuyện này, rồi phát hiện Đại Thần lại là bạn thời thơ ấu của cậu ấy! Bởi vì từ sau khi lên hot search, Đại Thần đã mất liên lạc, không đăng bài mới, không vào nhóm, tin nhắn riêng cũng không trả lời, mọi người rất lo lắng, sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra với cô ấy.”
“Cho nên em muốn nhờ Trâu Tường Bình xem có thể thăm dò một chút tình hình của Đại Thần không, cũng không mong gì khác, chỉ cần bọn em xác định cô ấy không sao là được rồi. Ai ngờ Trâu Tường Bình đó có tư duy cứng nhắc, cứ ‘hai thế giới khác nhau’ lại đến ‘quyền riêng tư cá nhân’, nói tới nói lui cậu ấy cũng không đồng ý. Haiz ——”
“Cho nên,” Nói một tràng dài, thấy sắp đến ga đại học thành phố, Đổng Sương quay lại chủ đề chính: “Đàn chị, cậu ấy thật sự là em ruột của chị sao? Nếu là thật, tại sao hai người không cùng họ? Nếu em không nhớ nhầm, hình như cậu ấy còn có một cô em gái phải không?”
“Có phải thật hay không, phải xem em định nghĩa thế nào.” Lư Linh Vận trả lời lấp lửng, sau đó đứng dậy, đi về phía cửa xe.
“Ờm.” Đổng Sương cũng vội vàng đi theo: “Đàn chị, em hơi tò mò, chị và anh em…… thật sự không có gì sao?”
“……” Sợ cái gì thì cái đó đến, sao lại nói đến chủ đề này thế?
“Bởi vì, lần trước em hỏi anh em, anh ấy cũng nói lấp lửng như vậy.”
“…… Có gì là có gì.” Lư Linh Vận cố gắng tiếp tục lấp lửng.
“A.” Ai ngờ nghe xong câu nói vô nghĩa này, Đổng Sương lại như ăn phải ớt, che miệng nhảy cẫng tại chỗ : “Em hỏi anh ấy chuyện giữa chị và anh ấy, anh ấy cũng trả lời như vậy! Nào là ‘Có phải thật hay không, phải xem em định nghĩa thế nào’, nào là ‘Có gì là có gì’, biểu cảm cũng y chang.”
“…….” Đổng Thạc là vẹt sao?
“Đừng đừng đừng, đừng giải thích! Giải thích chính là che giấu, che giấu chính sự thật! Em hiểu, hiểu mà, hiểu mà. Đàn chị không cần nói hahaha ——” Cửa xe mở ra, Đổng Sương cứ thế tung tăng xuống xe, chạy ra khỏi ga, vừa chạy vừa quay đầu lại, nói: “Đàn chị, nếu anh em làm gì có lỗi với chị, chị cứ thẳng tay xử lý, không cần nể mặt em đâu.”
“……”
――――――
Sau khi tạm biệt Đổng Sương – người mà cô chỉ mong sớm được tạm biệt, Lư Linh Vận đến phòng lưu trữ hồ sơ của Nhất Đại.
“Cô An.”
“Ồ, Tiểu Lư à, có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ trung niên ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên.
“Là…… Muốn nhờ cô một chuyện, không biết có được không ạ.” Lư Linh Vận vừa gãi gãi đầu vừa nói.
“Vậy phải xem là chuyện gì, em nói đi.” Người phụ nữ tháo kính xuống.
“Một người bà con của em, cũng họ Lư, là sinh viên tốt nghiệp khóa 76, chuyên ngành gì thì em quên rồi. Mấy người bạn cùng lớp của dì ấy muốn tổ chức họp lớp, nhưng thời đó, cô cũng biết mà, internet chưa phát triển, rất nhiều người không liên lạc với nhau, mà ảnh tốt nghiệp, danh sách lớp các thứ, chẳng biết bị cất dưới đáy thùng nào. Dì ấy nghe nói em là sinh viên Nhất Đại, nhờ em đến chỗ cô tìm thử, xem có tìm được danh sách, phương thức liên lạc gì hay không, dù chỉ là ảnh tốt nghiệp cũng được.”
“Ồ, chuyện này à, cô còn tưởng là chuyện gì khác. Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.” Người phụ nữ bật cười xua tay: “Nhưng bây giờ cô còn vài phần tài liệu chưa làm xong, em muốn chờ cô làm xong rồi giúp em, hay là em tự cầm chìa khóa vào tìm?”
“Em tự đi là được, không làm phiền cô.” Lư Linh Vận suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô yên tâm, em sẽ không lấy đồ lung tung hay chụp ảnh linh tinh đâu ạ. Nếu không được, em không mang điện thoại vào, để ở chỗ cô cũng được.”
“Không cần không cần, nhân phẩm của em cô tin mà.” Vừa nói người phụ nữ vừa lấy chìa khóa ra: “Đi đi. Nếu muốn mượn thứ gì, cầm đến cho cô xem, nếu chỉ là ảnh cũ các kiểu, để cô đăng ký một chút là có thể mang đi; nếu là thứ khác, mang đi hơi khó, nhưng nếu em muốn thì có thể chép lại số điện thoại hay địa chỉ gì đó. Nhưng mà đã lâu quá rồi, chưa chắc em sẽ tìm được.”
“Vâng, cảm ơn cô An.”
“Không có gì.” Nói xong, lại nhìn màn hình, hoàn toàn không nhìn Lư Linh Vận đi về phía nào.