Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 83

Bữa tối với những câu chuyện rời rạc nhanh chóng kết thúc. Đổng Thạc vẫn chưa thỏa mãn lắm, mặc dù nội dung trò chuyện chẳng hề nhẹ nhàng vui vẻ. Bởi vì điều thu hút anh không phải nội dung trò chuyện, mà là được nói chuyện với Lư Linh Vận. Thế là anh lại mượn cớ “phong độ quý ông”, bỏ xe lại bãi đỗ xe, đi bộ bên cạnh Lư Linh Vận, đưa cô về trường.

Những tâm tư này của Đổng Thạc, Lư Linh Vận ít nhiều cũng nhận ra. Cô thậm chí còn ý thức được, dù ở con đường nào, Đổng Thạc cũng luôn phía bên ngoài, khóe mắt luôn quan sát những chiếc xe đạp có khả năng đi ngang qua Lư Linh Vận. Đó là vì Đổng Thạc biết Lư Linh Vận không nhìn thấy chuyển động, đó là sự bảo vệ xuất phát từ bản năng của anh dành cho cô.

Một hành động nhỏ bé không đáng kể như vậy, trong vô thức đã chạm đến một điều gì đó trong lòng Lư Linh Vận, nhưng cô lại không dám biểu hiện điều đó ra ngoài, thậm chí, ngay cả nhìn thẳng vào nó, cô cũng không dám. Bởi vì cô biết tương lai……

“Hai đứa lén la lén lút đi theo cả quãng đường rồi đấy.” Đổng Thạc đột ngột hướng vào một hàng cây xanh rồi lên tiếng, khiến Lư Linh Vận đang chìm đắm trong thế giới riêng giật mình.

Lư Linh Vận chậm rãi nhìn theo hướng ánh mắt của Đổng Thạc, chỉ thấy Đổng Sương và Trâu Tường Bình đang rụt rè bước ra từ hàng cây xanh, một người thì gãi chóp mũi, một người thì gãi đầu, người này đẩy người kia đi đến trước mặt anh chị.

“Anh, chị Lư.” Đổng Sương vừa chào hỏi, vừa đẩy mạnh Trâu Tường Bình về phía trước, nhỏ giọng nói với cậu: “Cậu nói đi.”

“Chị……” Trâu Tường Bình hơi bực bội vì bị đẩy, nhưng lại không dám nổi nóng trước mặt Lư Linh Vận và Đổng Thạc, cuối cùng chỉ biết ra sức gãi đầu, nói một câu: “Chị, anh Thạc, ờm…… bọn em có một chuyện……”

“Chuyện gì?” Lư Linh Vận chớp mắt nhìn hai người họ, càng nhìn càng cảm thấy tổ hợp hai người này khiến cô cảm thấy hơi không được tự nhiên.

“Chính là……” Trâu Tường Bình nhìn Đổng Sương bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng bị Đổng Sương tàn nhẫn làm ngơ.

“Ừm, đằng kia có chỗ ngồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện từ từ đi.” Đổng Thạc cười nói như để xoa dịu bầu không khí.

“Dạ dạ.”

Ba phút sau, bốn người ngồi thành hàng trên chiếc ghế đá bên đường, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Lư Linh Vận và Đổng Thạc mỗi người ngồi ở một đầu ghế, kẹp hai đứa em ở giữa.

“Có chuyện gì? Cứ từ từ nói.” Đổng Thạc làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.

Trâu Tường Bình nhìn Đổng Sương, nhưng bị Đổng Sương liếc một cái với ý “giao toàn quyền cho cậu”, liền biết mình bị bỏ rơi. Cậu lại nhìn Đổng Thạc, không hiểu tại sao, vừa chạm mắt Đổng Thạc, cậu liền rụt cổ quay mặt đi. Cuối cùng, chỉ còn cách dừng ánh mắt cầu cứu trên người Lư Linh Vận. Bởi vì nhìn từ góc nghiêng, ánh mắt của Lư Linh Vận có vẻ vô hại nhất trong ba người, mặc dù “bề ngoài” và “bên trong” thường hoàn toàn trái ngược nhau.

“Chuyện là một người bạn của em, người bạn này, chị cũng gặp rồi,” Cậu nhìn Lư Linh Vận rồi nói: “Chính là đàn chị hôm đó đi ăn với em ở Cố Tương.”

“Ồ?” Vừa nghe đến đây, Lư Linh Vận lập tức liên kết tất cả những thông tin mà mấy ngày nay cô vô tình nghe được lại với nhau: “Chính là người trước đây từng dạy kèm cho cậu sao? Cô ấy làm sao?”

“Chị ấy……” Trâu Tường Bình lại liếc nhìn Đổng Sương: “Có lẽ Đổng Sương đã kể với chị rồi.” Cậu nói với Lư Linh Vận: “Chị ấy chính là tác giả tiểu thuyết u ám đang bị chỉ trích rất nặng trên Weibo, ‘Đại Thần’. Sau đó……” Lần này, cậu đặt ánh mắt lên người Đổng Thạc: “Anh chị có biết eliminator không?” Cậu hỏi.

Đổng Thạc theo bản năng nhìn Lư Linh Vận, sau đó cả hai cùng gật đầu.

“Cuối tuần trước em về nhà, đi ngang qua nhà chị ấy, phát hiện ký hiệu chữ X đỏ trên nền tím đó. Bản thân em cũng chơi game này, cho nên tuyệt đối không nhìn nhầm.” Đổng Thạc vừa định mở miệng, Trâu Tường Bình vội vàng dùng những lời tiếp theo ngăn anh lại: “Ký hiệu đó tuyệt đối không phải do người chơi để lại. Không nói đến việc chị ấy căn bản không phải là người sẽ chơi game này, chỉ riêng bản thân ký hiệu đó thôi, đã có vấn đề rồi.”

“Có vấn đề?” Lư Linh Vận hỏi.

“Nói đúng hơn là không có vấn đề gì cả.” Trâu Tường Bình trả lời: “Người chơi già dặn kinh nghiệm của game này đều biết, ký hiệu của eliminator phức tạp hơn nhiều so với nền tím chữ X đỏ. Thực tế ở rìa ký hiệu có hai chữ số mà mắt thường không nhìn thấy được, một số là số hiệu đặc vụ, một số là số hiệu mục tiêu, số hiệu chỉ có thể hiện ra dưới ánh sáng đặc biệt, mà trong game chỉ có đặc công thuộc biên chế mới có loại ánh sáng đặc biệt ấy.”

“Hơn nữa, chỉ khi thông qua huấn luyện và kiểm tra cơ bản, tức là cày level game ấy, chỉ khi đạt đến level nhất định của đặc công chính thức, mới có số hiệu, mới có thể tự phán đoán, lựa chọn và xử lý mục tiêu, tiền trảm hậu tấu.”

“Lúc đó em nảy sinh ý tưởng bất chợt, đúng lúc trên người có một cây bút tia cực tím, cho nên đã chiếu thử, sau đó nhìn thấy cái này.” Cậu lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh: “Bỏ qua những chữ cái và con số phía trước đại diện cho thông tin bộ phận các kiểu, số hiệu đặc công của hắn là 1, số hiệu mục tiêu là 2. Em không hiểu lắm đoạn bộ phận phía trước, nhưng chắc hẳn là kẻ đó tự tưởng tượng linh tinh. Nhưng nói chung, người viết số hiệu này, tự nhận mình là đặc công số 1 dưới quyền bộ phận nào đó, còn Đới Sâm là mục tiêu số 2 của hắn.”

Sau khi điện thoại được chuyền một vòng, cả ba người đều đã xem xong, Trâu Tường Bình mới tiếp tục: “Nếu chỉ có cái này, em có thể coi như là có người chơi live action quá cầu toàn, nhưng mà……” Cậu lại nhìn Đổng Thạc, “Chuyện của huấn luyện viên Quân, chắc anh Thạc biết đúng không?”

“Lẽ nào?” Mí mắt Đổng Thạc giật giật.

“Không sai.” Trâu Tường Bình gật đầu: “Sau khi nghe em kể chuyện này, trong số bạn bè em quen có một người không chịu ngồi yên, nửa đêm canh ba lẻn vào bên trong cảnh giới tuyến biệt thự của huấn luyện viên Quân, cầm bút chiếu. Kết quả bị cảnh sát bắt, suýt chút bị coi là nghi phạm. Cậu ấy thuộc kiểu người không đáng tin lắm, cho nên khi bị cảnh sát thẩm vấn, chuyện lớn chuyện nhỏ đều khai hết, nhưng lại quên chuyện chính. Lúc ra khỏi cục cảnh sát trò chuyện với em thì cậu ấy mới nhớ ra, thế là em kéo Đổng Sương đi tìm anh chị.”

“Vậy kết quả thế nào?” Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng cách nói chuyện hay bỏ lỡ trọng điểm của Trâu Tường Bình vẫn khiến Đổng Thạc hơi khó chịu.

“Kết quả thật sự có con số, số hiệu đặc công là 1, số hiệu mục tiêu là 1.” Trâu Tường Bình kích động đến mức suýt chút xông lên túm lấy áo Đổng Thạc nói chuyện: “Cho nên em mới luống cuống! Anh xem, một người là huấn luyện viên Quân, chuyên trị nghiện internet bằng điện giật, chắc chắn có không ít kẻ thù? Một người là Đới Sâm, nhân cách không tệ, nhưng lại bị mấy thứ trên thế giới ảo liên lụy đến mức bị chửi rủa tan tác tơi bời, ai biết đám fan của tác giả truyện tranh kia sẽ làm gì chứ?”

“Hơn nữa hai người này còn là số liên tiếp! Anh chị có biết game này có một diễn đàn dành cho game thủ không? Thường thì có chỉ game thủ kỳ cựu mới hay vào diễn đàn đó. Những người đó đâu phải đơn thuần là chơi game, bọn họ xem game còn hiện thực hơn cả hiện thực, có quân đoàn, có bang phái. Còn có người cho rằng người ngoài hành tinh trong thiết lập của game căn bản không tồn tại, người đặc công giết đều là nhân loại thật sự, tất cả là âm mưu của một tổ chức muốn duy trì sự thống trị, loại bỏ những người bất đồng quan điểm.”

“Chỉ thế thôi thì còn đỡ, đáng sợ nhất là những kẻ xem thế giới thực là game, xem mình là đặc công số hiệu nào đó, thực hiện nhiệm vụ số hiệu nào đó,sau đó gán thân phận mục tiêu vào người thật, tự mình vui vẻ.” Dừng lại một chút, ngữ tốc chậm lại: “Nhưng nếu bọn họ không chỉ vui vẻ trong tưởng tượng thì sao? Bọn họ vẽ những ký hiệu này, nếu thật sự định ra tay thật thì sao? Em không dám nghĩ tiếp nữa.”

“Chị Đới Sâm sống một mình, cha mẹ ly hôn từ lâu, mấy tháng chẳng gặp một lần. Nếu chị ấy thật sự xảy ra chuyện thì sao? Ai biết chứ? Lúc trước chị ấy có việc nên đến Kinh Châu, em gặp chị ấy một lần, nhưng sau đó thì không liên lạc nữa. Cho dù ở cùng một chung cư, cũng không gặp nhau. Nghe nói hình như vì chuyện trên mạng khiến chị ấy phiền lòng nên chị ấy trực tiếp ngắt mạng luôn, cho nên từ đầu em chẳng để ý lắm. Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ, nếu chị ấy không chỉ ngắt mạng thì sao? Nếu chị ấy bị…… Lúc phát hiện ký hiệu đó lẽ ra em nên báo cảnh sát ngay, hoặc nói cho anh chị biết. Tại sao em không để ý chứ?”

“Chị, anh Thạc, hai người, một người làm việc ở cục cảnh sát, một người là cảnh sát, có thể nghĩ biện pháp gì đó không? Mặc dù nhà Đới Sâm không ở thành phố này……” Cậu nhìn sang Đổng Thạc ở bên trái, lại nhìn sang Lư Linh Vận ở bên phải, mong chờ câu trả lời, không nói gì nữa.

“Anh hiểu rồi, vậy thế này,” Đổng Thạc vỗ đùi đứng dậy: “Bây giờ em có rảnh không? Nếu có thì theo anh đến cục cảnh sát làm ghi chép.”

“Rảnh ạ!” Trâu Tường Bình cũng đứng lên.

Đổng Thạc định dặn dò thêm vài điều, thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời anh.

“Alo? Là tôi, vâng, sếp Tể? Hả? Được, được, tôi đến ngay, ừm……” Khi cúp điện thoại, sắc mặt Đổng Thạc đã tối hơn lúc nãy một bậc.

Lư Linh Vận tinh ý lập tức đoán được nội dung cuộc điện thoại, mặc dù với thính lực phi thường có thể nắm bắt tám mươi phần trăm nội dung cuộc trò chuyện của cô, dùng “tinh ý” hay “đoán” để hình dung thì hơi không thích hợp. “Người đã mất tích?” Cô hỏi Đổng Thạc.

“Mất tích rồi.” Đổng Thạc nhanh chóng tiến lên phía trước: “Ăn trưa xong rồi vào văn phòng, cảnh sát và vệ sĩ đều canh giữ ngoài cửa, nhưng sau đó không thấy ông ta ra ngoài nữa. Khi người bên ngoài cảnh thấy không ổn, cạy cửa xông vào, thì bên trong không một bóng người.” Anh khẽ nói với Lư Linh Vận với ngữ tốc cực nhanh: “Trong văn phòng không có camera, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ anh phải đến giúp đội hình sự một tay, em đưa Sương Sương và Tường Bình đi lấy lời khai được không? Tìm ai, quy trình thế nào, em biết mà.”

“Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment