Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 87

“Mặt dây chuyền này,” Khi đầu ngón tay chạm vào mặt dây chuyền, xúc cảm quỷ dị khiến Đổng Thạc hơi kinh ngạc, đến nỗi phải mất vài giây mới có thể thốt ra nửa câu sau: “Mấy người biết chứ? Nó……” Càng cảm nhận xúc cảm của mặt dây chuyền, suy nghĩ trong đầu Đổng Thạc càng rối bời.

“Biết.” Hứa Quân Duệ chỉ do dự một chút sau đó đáp: “Nó không thuộc về thời đại này.”

“Cái này……” Đây là lần đầu tiên Đổng Thạc nghe Hứa Quân Duệ thẳng thắn vạch trần sự thật, mặc dù mọi người đều ngầm hiểu thứ ẩn đằng sau đó là gì. Thế nên anh nhất thời không biết nên nói gì.

“Những chuyện nên biết, có lẽ Vận Vận đã nói cho cậu biết hết rồi.” Hứa Quân Duệ nói tiếp: “Con bé nói với cậu, có lẽ còn nhiều hơn những gì con bé nói với chúng tôi.” Khi nói câu này, trong đôi mắt sâu thẳm của ông chứa vài cảm xúc khó tả: “Cho nên, hiện tại con bé mất tích, gặp chuyện gì, tình huống thế nào, cảnh sát Đổng hẳn phải hiểu.”

“Tôi hiểu.” Đổng Thạc hiểu ý của Hứa Quân Duệ: “Cho nên……”

“Cảnh sát Đổng, đây không phải vấn đề mà các cậu có thể giải quyết bằng cách tìm chứng cứ, lập hồ sơ.” Bành Toa, người luôn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.

“…… Tôi hiểu.”

“Cậu hiểu là tốt.” Hứa Quân Duệ nói tiếp: “Chúng tôi cảm ơn cậu vì đã kịp thời thông báo chuyện này, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được Vận Vận……” Vừa nói, ông vừa m ơn trớn mặt dây chuyền.

“Vậy ý của ông chủ Hứa là,” Đổng Thạc ngắt lời ông, lấy lại mặt dây chuyền: “Tôi báo cho mấy người biết chuyện này xong thì có thể đi? Chuyện này tôi không thể lo đúng không?”

“Không thì sao?” Hứa Quân Duệ không hề khách khí.

“Tôi không lo được, còn ông chủ Hứa thì lo được sao?” Không biết vì sao, mùi thuốc súng trong phòng đột nhiên nồng nặc.

“Không thì sao?”

“Với thân phận của ông.” Đổng Thạc vừa nói vừa cố ý chậm chạp móc hai món đồ kia vào xâu chìa khóa: “Làm sao tôi có thể tin ông thật lòng muốn cứu Linh Vận?”

“Vậy với thân phận của cậu.” Vẻ mặt của Hứa Quân Duệ giống cười mà không phải cười: “Làm sao tôi có thể tin cậu đây? Nếu tôi nhớ không lầm, cậu có lý do hận con bé mà? Dù sao cha cậu……”

“Nếu như,” Đổng Thạc lớn tiếng ngắt lời Hứa Quân Duệ: “Chúng ta không thể tin tưởng lẫn nhau, vậy thì dùng cách hợp tác để đề phòng nhau đi.”

“Ồ?” Hứa Quân Duệ nhướng mày.

“Những gì tôi biết, đều đã nói cho mấy người.” Đổng Thạc ngồi thẳng lưng: “Bây giờ, đến lượt mấy người cung cấp manh mối.”

“Trao đổi tình báo? Đây là cách hợp tác để đề phòng lẫn nhau mà cậu nói à?”

“Mấy người biết chuyện gì? Lúc tôi gọi điện báo Linh Vận mất tích, hình như mấy người không căng thẳng lắm.”

“Đừng lôi tiêu chuẩn cảnh sát của cậu ra.” Hứa Quân Duệ mỉm cười: “Thời đại khác nhau, không có tác dụng với chúng tôi đâu. Về phần manh mối mà cậu muốn, xin lỗi, không thể cho.” Ông lại đặt máy tính bảng xuống bàn: “Không cho, là vì Vận Vận, cũng là vì cậu.”

“Nhưng mà,” Trước khi Đổng Thạc đáp lại, Hứa Quân Duệ nhấn mạnh: “Tôi có thể chứng minh với cậu, chúng tôi tuyệt đối không hại Vận Vận.”

Lông mày của Đổng Thạc nhíu chặt hơn, không hiểu tại sao, anh luôn cảm thấy Hứa Quân Duệ nhìn thấu mọi nhất cử nhất động của mình, thậm chí cả hành động tương lai cũng rõ như lòng bàn tay. Dù anh nói gì với Hứa Quân Duệ, thì đều như ném đá xuống biển, còn mỗi câu nói của Hứa Quân Duệ, đều chuẩn xác đánh trúng điểm yếu của anh.

Tựa như bây giờ……

“Chứng minh thế nào?”

“Chứng minh thế này.” Hứa Quân Duệ vừa nói vừa lấy một ống tiêm nhỏ trong cặp công văn, ngay trước mặt Đổng Thạc, cắm kim tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay mình, hút đầy một ống máu, sau đó đậy nắp kim tiêm lại rồi đưa cho anh: “Đổng Thạc, tin tôi.” Lần đầu tiên trực tiếp gọi tên Đổng Thạc.

Khi tiếp nhận ống tiêm, Đổng Thạc cực kỳ kinh hãi, anh không dám suy nghĩ tiếp, nhưng lại không khống chế được bản thân. Đến tận lúc này, anh mới hiểu hàm nghĩa thứ ba trong lời nói của Lư Linh Vận.

Lư Linh Vận từng nói: Có một nghi ngờ, nếu nó là giả, có lẽ cô sẽ thất vọng, rất thất vọng, rất rất thất vọng; nhưng nếu nó là thật, cô sẽ tuyệt vọng, rất tuyệt vọng, rất rất tuyệt vọng.

Bây giờ, Đổng Thạc đã biết nghi ngờ đó là gì.

Anh lấy điện thoại ra trước mặt hai người kia, bấm một dãy số: “Alo, Tiểu Dương, đã lâu không gặp. Thật ngại quá, lại làm phiền cậu một chuyện……” Khi nói câu này, ánh mắt của Đổng Thạc không hề rời khỏi ống tiêm trong tay.

———

“Cậu, như vậy thật sự tốt sao?” Từ cửa sổ, xác định Đổng Thạc đã đi xa, Bành Toa mới lên tiếng: “Không cho anh ta biết gì cả.”

Hứa Quân Duệ ngẩng đầu lên khỏi máy tính bảng: “Nếu cho anh ta biết, như thế mới thật sự không tốt.” Tắt ‘thuật toán sự kiện’: “Chỉ khi anh ta không biết gì, mới có thể hành động chính xác, mà hành động chính xác của anh ta chính là mấu chốt để cứu Vận Vận. Nếu cho anh ta biết gì đó, tham số sẽ thay đổi, kết quả thuật toán đưa ra sẽ không còn chuẩn xác nữa.”

“Cho nên cậu đã xác định được sự mất tích của Vận Vận có liên quan đến Tư Thời?” Bành Toa lại hỏi.

“Tám chín phần.” Hứa Quân Duệ gật đầu: “Nhưng may mà không phải tình huống tệ nhất, bởi vì đối phương ra tay, đồng thời bại lộ chính mình. Hơn nữa việc hắn ra tay, phân tích từ tính hình hiện tại, có lẽ không liên quan đến Thời Chủ và Cục quản lý thời không, chỉ là hành động tự chủ thuần túy,.”

“Cậu đã biết thân phận của hắn rồi?”

“Động kinh.” Hứa Quân Duệ thốt ra hai từ có vẻ không liên quan lắm: “Cơn động kinh lần trước của Vận Vận, con nhớ không?”

“Ồ…… thì ra là vậy.” Bành Toa gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Vậy còn máu? Cậu biết rõ, vấn đề này, cậu nói cho Đổng Thạc, chẳng khác nào nói cho Vận Vận. Chuyện cậu giấu giếm lâu như thế, thế mà lại chọn phơi bày ngay lúc quan trọng này, đến lúc đó, cậu làm sao……”

“Cho dù không nói cho Đổng Thạc, Vận Vận vẫn sẽ biết thôi.” Hứa Quân Duệ cười khổ: “Trên đời này không có bức tường nào kín gió, cũng chẳng có manh mối nào có thể rửa sạch sẽ.”

Bành Toa muốn nói gì đó, nhưng Hứa Quân Duệ đã cất máy tính bảng, phất tay gọi phục vụ đến tính tiền, triệt để dập tắt mọi lời muốn nói của cô ấy.

——

Lư Linh Vận không biết mình đang ở đâu, cô không thể thấy, không thể nghe, thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của mình. Cô cảm thấy cứ như mình đã trở thành một hạt bụi nhỏ bé, nương theo sự lưu thông không khí ít ỏi để cảm nhận sự sống, cảm nhận thế giới.

Khi cô nghe nói đến chuyện thằng nhóc động kinh thì đã rõ ràng chân tướng sự việc, bởi vì thằng nhóc ấy lên cơn động kinh đúng lúc cô dùng năng lực để chạy đua với Đổng Thạc. Chuyện tương tự từng xảy ra ở khách sạn A Pháp mấy tháng trước, chỉ có điều lần đó người dùng năng lực trước là đối phương, còn người tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép vì năng lực bị quấy nhiễu là mình.

Cô phát hiện sự tồn tại của đối phương, vậy không khó đoán, đối phương thân là Tư Thời thật sự, sau khi khôi phục sau cơn động kinh, chắc hẳn sẽ phát hiện cô. Cậu ta có thể đến bất cứ lúc nào, mà việc Lư Linh Vận có thể làm, chính là rời xa đám đông, sau đó…… tùy cơ ứng biến. Chỉ tiếc, hậu quả của tùy cơ ứng biến, chính là tình cảnh nửa sống nửa chết hiện tại.

Cùng là người của thời đại này, cùng sở hữu hạt thời gian, năng lực của Tư Thời Vực Ngoại và Vực Nội, có sự khác biệt về chất. So sánh năng lực, Lư Linh Vận không hề chiếm ưu thế, thậm chí còn có điểm trừ vì không nhìn thấy chuyển động, nếu nói về điểm cộng duy nhất của cô, có lẽ chỉ có chuyện cô biết về thời đại tương lai, biết hạt thời gian là cội nguồn năng lực của Tư Thời.

Nhưng hiển nhiên, từ kết quả kết thúc nhanh chóng khi Lư Linh Vận chưa kịp phản ứng này, điểm cộng nhỏ bé kia cơ bản có thể bỏ qua.

Lư Linh Vận không biết cơ thể mình bị làm sao, nhưng cô đoán, có lẽ liên quan đến thời gian bị tạm dừng. Cô không cảm nhận được cơ thể, nhưng ý thức vẫn còn tồn tại, cho nên thứ bị tạm dừng có lẽ chỉ có cơ thể mà thôi. Nói cách khác, ý thức của cô đang bị nhốt trong lồ ng giam thời gian bất động mang tên “cơ thể”, vĩnh vĩnh viễn viễn.

Nhưng những gì cô cảm nhận được lại không phải hư vô chân chính, thậm chí cô mơ hồ đoán được cơ thể mình bị ném vào một chiếc rương, có rất nhiều người đứng bên ngoài chiếc rương, những người đó vừa lắng nghe người đứng đầu quay lưng nói chuyện với chiếc rương, vừa xôn xao bàn tán. Lư Linh Vận không nghe rõ nội dung mà những người đó nói, nhưng lại cảm nhận được người đứng đầu kia một cách rõ ràng. Loại cảm giác ấy vượt qua mọi giác quan, trực tiếp khắc sâu vào linh hồn Lư Linh Vận.

Cơ thể cô bị tạm dừng, nhưng cô có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Mà ở thời đại này, có thể vi phạm định luật thời không, chỉ có hạt thời gian. Nói cách khác, cảm giác cấy thẳng vào linh hồn này, là do hạt thời gian mà Lư Linh Vận đã rải vào không khí trước khi trúng chiêu mang lại. Đồng thời, Lư Linh Vận chỉ có thể “nghe” được “âm thanh” của người nọ, nghĩa là, trong cơ thể đối phương cũng có hạt thời gian, đó là cảm ứng giữa các phân tử thời gian thuộc về các chủ nhân khác nhau, khiến Lư Linh Vận nhận được “âm thanh”.

Cậu ta chính là “hung thủ” của chuỗi vụ án này sao? Những người còn lại trong phòng là “đồng lõa” của cậu ta sao? Bọn nó từng thấy cậu ta sử dụng năng lực sao? Một Tư Thời, quang minh chính đại sử dụng trước mặt người bình thường, hơn nữa còn vì tư lợi cá nhân, nhưng loại không bị loại bỏ. Có phải bởi vì bọn nó đều là trẻ con không? Chẳng ai xem lời trẻ con nói là thật, cho nên không đủ khiến tương lai lệch hướng sao?

Đổng Thạc nói đúng, sử dụng siêu năng lực không đồng nghĩa với uy hiếp đến tương lai, bản thân mình chính là ví dụ sống sờ sờ. Là mình ếch ngồi đáy giếng, là mình tự cao tự đại……

“Tôi thật sự không ngờ.” “Giọng nói” của Tư Thời kia vẫn không ngừng tràn vào ý thức của Lư Linh Vận: “Ngoài tôi ra, trên đời này còn có đặc công thứ hai. Đáng tiếc, chị đã phản bội nhân loại.”

“Trước khi đưa ra quyết định phản bội, chắc chị đã giác ngộ rồi nhỉ? Eliminator không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội. Đừng tưởng chị và tôi có năng lực giống thì tôi không thể xử lý chị. Giống như bây giờ, tách rời xác th1t và tinh thần của chị, khiến chị chỉ cảm nhận được đêm dài dằng dặc, vĩnh viễn không có điểm dừng.”

“Thật ra tôi luôn muốn thử, muốn thử xem liệu tinh thần có thể tồn tại được bao lâu khi không có xác th1t. Đang suy nghĩ, chị liền xuất hiện, thú vị thật.”

“Chẳng qua tôi đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, lần đầu tiên gặp chị lại không phát hiện thân phận của chị. Lần đó chị đến thăm dò tôi phải không? Muốn trừ khử tôi nhân lúc tôi chưa nhận ra, như thế chị sẽ tự do. Đáng tiếc, chị vẫn kém một chút.”

“Được rồi, nói nhảm đến đây thôi, chị cứ từ từ ở đó đi. Yên tâm, không ai tìm được chị đâu, dù tìm được cũng không thể cứu được chị, chị chỉ có thể mãi như thế này, mấy chục năm, mấy trăm năm, mấy nghìn năm, mấy vạn năm, cho đến vĩnh hằng.”

“Tạm biệt.”

Tiếp đó, tất cả những người mà Lư Linh Vận có thể cảm nhận được đều biến mất khỏi căn phòng, thế giới sa vào tịch diệt và bóng tối chân chính.

Bình Luận (0)
Comment