Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 96

“Này, chị hai hỏi cô đó.” Một cú đá giáng vào ống chân của Lư Linh Vận đang rúc người ngồi ở góc tường, kéo cô ra khỏi thế giới riêng.

“Hửm?” Lư Linh Vận khó chịu lên tiếng, lướt qua kẻ vừa đá mình và mấy người đang hóng hớt bên cạnh, nhìn thẳng vào “chị hai” đang khoanh tay đứng phía sau.

“Chị hai hỏi cô, cô phạm tội gì mà vào đây? Ê, mắt cô nhìn đi đâu vậy hả? Nhìn chị hai như vậy, con nhóc cô chán sống rồi phải không?” Kẻ vừa đá cô là một người phụ nữ tóc húi cua cao lớn, thấy Lư Linh Vận không có phản ứng gì, liền được đà lấn tới, cúi xuống túm lấy cổ áo cô, lôi cô dậy.

Lư Linh Vận liếc nhìn ả một cái, rồi lại nhìn sang “chị hai”, vì người đó cũng đang nhìn cô, mà ánh mắt đó ẩn chứa chút gì đó…… như đã từng quen biết?

“Hỏi cô đó!!” Tóc húi cua dùng sức nhấc bổng Lư Linh Vận không nặng lắm lên, ấn cô vào tường: “Câm à?!”

“Đừng làm vậy.” Một kẻ hóng hớt bên cạnh lên tiếng ngăn cản.

“Hả?” Tóc húi cua trừng mắt với kẻ đó: “Sợ gì chứ? Giờ đâu phải giờ tuần tra……”

“Tôi không nói cảnh ngục,” Kẻ kia đáp: “Tôi nói con nhỏ này. Cô đừng thấy nó trẻ người non dạ, nghe nói phạm tội lớn lắm, hơn cả chúng ta. Cẩn thận một chút, chào đón qua loa thôi, đừng chọc giận nó, đến lúc đó……”

“Nó á?” Lời của kẻ kia chẳng những không khiến tóc húi cua thu tay, mà còn khiến ả ta ấn Lư Linh Vận vào tường mạnh hơn: “Mày á?”

“Cô họ Lư?” Chị hai im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

“Hửm?” Lư Linh Vận nheo mắt.

“Cô và ả ta có quan hệ gì?” Chị hai hỏi tiếp.

“Ai?” Ánh mắt Lư Linh Vận càng thêm khó chịu.

“Tôi không nhớ tên, chỉ nhớ là họ Lư.” Chị hai nói: “Mấy năm trước ở Sơn Bắc, tôi ở cùng phòng với ả một thời gian, nhỏ con hơn cô một chút, khoảng ba bốn mươi tuổi, ít nói, chân thọt. Hai người trông giống nhau lắm.”

Lư Linh Vận cứ tưởng sẽ nghe được thông tin gì đó liên quan đến kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, ai ngờ lại nghe được tin tức về người đó, cô nhất thời không kịp phản ứng, nên không thể trả lời bất luận câu hỏi gì.

“Nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.” Chị hai nói tiếp: “Nếu tôi không nhầm, chắc ả đã mãn hạn tù rồi nhỉ? Tuổi hai người chênh lệch quá lớn, cô không thể là ả được, tôi cũng không tin có sự trùng hợp giống nhau đến vậy. Vậy, cô và ả có quan hệ gì?”

“Liên quan gì đến cô?” Lư Linh Vận lên tiếng, đồng thời nắm chặt lấy bàn tay đang túm cổ áo mình.

“Lẽ nào cô là đứa con gái mà ả thường lẩm bẩm nhắc đến?” Chị hai nhíu mày: “Cô chưa chết?”

“Ồ, con gái à, nhìn xem,” Tóc húi cua đột nhiên cười khẩy: “Mẹ vừa ra tù thì con vào tù, nghe nói cô phạm tội lớn lắm, chẳng lẽ là giết mẹ hả nhóc con?”

“Cô nói gì?” Tay Lư Linh Vận siết chặt.

“Tôi nói, chẳng lẽ cô vào đây vì giết mẹ……” Tóc húi cua chưa nói xong, vì trong lúc ả ta đang hả hê, Lư Linh Vận không biết đã làm động tác gì mà lập tức quật ngã ả ta xuống đất, nằm sấp chổng vó.

“Thử nói lại lần nữa xem?” Lư Linh Vận một tay bẻ ngược tay phải của tóc húi cua, một tay bóp cổ ả.

“Cô……” Tóc húi cua vùng vẫy tay trái và hai chân, muốn thoát khỏi sự khống chế, nhưng không thể nào thoát khỏi tay Lư Linh Vận, người nhỏ con hơn ả ta rất nhiều.

“Chậc.” Chị hai tặc lưỡi: “Quả nhiên là một kẻ phiền phức.” Nói xong, cô ta liếc mắt ra hiệu cho mấy kẻ đang hóng hớt bên cạnh. Mấy người đó lập tức tiến lên, từ phía sau siết chặt Lư Linh Vận.

Nếu là bình thường, có lẽ Lư Linh Vận đã ngoan ngoãn buông tay giảng hòa, mọi người đều vui vẻ, thậm chí ngay từ đầu sẽ không gây ra chuyện này, nhưng lúc này, không hiểu sao Lư Linh Vận lại đặc biệt nóng nảy, máu trong người như sôi lên, khiến cô không thể khống chế được bản thân, nghiêng người thoát ra, dùng hết sức đánh nhau với mấy người trong phòng giam.

Lần ẩu đả này không giống với bất cứ lần nào trong quá khứ, không phải huấn luyện với Hứa Quân Duệ và Bành Toa, cũng không phải tự vệ trước hung thủ giết người, mà là không sử dụng năng lực, chỉ trút giận theo bản năng, đấm đá hung hãn, điên cuồng, kèm theo gào thét, dường như mỗi một quyền đánh ra, uất ức trong lòng mới vơi đi một chút, dường như chỉ cần đánh ngã những người này, cô sẽ không còn là “hung thủ giết người” trong mắt mọi người nữa, mà Hứa Quân Duệ cũng không phải là……

Trận ẩu đả kết thúc khi mấy cảnh ngục cầm dùi cui, la hét can ngăn, Lư Linh Vận là người đầu tiên gây xung đột, không còn nghi ngờ gì nữa, cô bị nhốt vào phòng tối nhỏ không cửa sổ rộng chừng vài mét vuông, còn số phận của những người khác, cô không thể biết được.

Nằm trên sàn nhà với đầy vết bầm tím và cào cấu, nhìn ánh sáng duy nhất qua khe cửa, ý thức của Lư Linh Vận dần dần mờ hồ, chìm vào một giấc mơ không mấy tốt đẹp……

――――――

Lại là tuyết rơi vô tận và những bông tuyết có thể dùng để chọn điểm thời gian. Lần này, ma xui quỷ khiến Lư Linh Vận chọn cánh hoa mà cô không nên chọn nhất, tiến vào một cảnh tượng mà cô không nên xem nhất.

Sau khi cảnh tượng cố định, Lư Linh Vận chỉ cần liếc mắt là nhận ra đây là canteen số tám của khu đại học. Cô nhìn thấy Đổng Sương và Trâu Tường Bình đang ngồi ở một góc khuất của nhà ăn, đối diện là Tể Phong và Xa Nhuệ, cô nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Vậy là,” Xa Nhuệ mở lời: “Ngày Vương Thắng chết, Lư Linh Vận đột nhiên gọi điện cho mẹ cậu, hẹn cả nhà ăn trưa ở nhà hàng Cố Tương?”

“Vâng……” Trâu Tường Bình cúi đầu.

“Nhưng cô ta không đến điểm hẹn mà xuống xe ở khách sạn A Pháp nơi các người ở.”

“Hình như chị ấy không khỏe……”

“Nhưng cũng có thể là cô ta lợi dụng các người để tạo chứng cứ ngoại phạm.” Xa Nhuệ bên cạnh đột nhiên nói chen vào.

“Sao có thể, sau đó chị ấy phát bệnh thật mà.”

“Nhưng tối đó cô ta gặp cậu, hình như không sao mà.” Xa Nhuệ tỏ ra khá gay gắt: “Hơn nữa khi đó cô ta từ chối đến bệnh viện. Cho nên, chúng tôi không thể kết luận biểu hiện lúc đó của cô ta có phải diễn hay không.”

“Động kinh sao có thể diễn được…..” Lời của Trâu Tường Bình là nói đỡ cho Lư Linh Vận, nhưng lại không mấy tự tin.


“Cô xác định đêm đó Lư Linh Vận xuất hiện trên rừng núi sao?” Tể Phong đột nhiên chuyển mục tiêu sang Đổng Sương.

“Tôi…… không rõ lắm.” Đổng Sương siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối: “Hình như tôi nghe thấy giọng của chị ấy. Chị ấy bảo tôi trốn đi, là chị ấy cứu tôi!”

“Cô ta đến cứu cô, nhưng lại đến hiện trường trước khi tin nhắn cầu cứu của cô được gửi.” Xa Nhuệ dùng câu trần thuật không chút cảm xúc: “Khả năng chỉ có một, cô ta biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện.”

“Nhưng chị ấy đã cứu tôi…..”

“Cũng không loại trừ khả năng cô ta ra tay cứu giúp chỉ vì tình cờ phát hiện nạn nhân là cô.” Xa Nhuệ ngắt lời Đổng Sương: “Mà mục đích ban đầu cô ta đến đó, chính là giám sát.”

Thấy đồng nghiệp tân binh bên cạnh lại sắp mất kiểm soát, Tể Phong vội vàng ho khan hai tiếng, chuyển chủ đề: “Cô ta và anh trai cô quen nhau như thế nào?”

“Thì là……” Đổng Sương cắn môi: “Anh tôi điều tra vụ án của tôi, tìm đến chị ấy, sau đó không biết sao hai người họ bên nhau.”

“Bên nhau?” Tể Phong nhạy bén chú ý cách dùng từ của Đổng Sương: “Nghĩa là, hai người họ là quan hệ yêu đương?”

“Phải…… không phải.” Đổng Sương đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng biện minh cho anh trai đang tạm bị đình chỉ công tác ở nhà: “Quan hệ giữa anh tôi và chị ấy không tệ, nhưng không đến mức thị phi bất phân, bao che cho hung thủ giết người.” Nói rồi, hoàn toàn quên lập trường ban đầu là muốn biện hộ cho Lư Linh Vận: “Dù anh tôi làm gì đó trái quy định, nhất định là bị chị ấy lợi dụng, anh ấy là người thế nào sếp Tể biết mà.”

Lư Linh Vận không nhìn nổi nữa, cắn môi, chuyển sang cảnh tiếp theo.

Lần này, địa điểm là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, Lư Linh Vận mơ hồ đoán đây là nhà của Phương Du và Phương Lai.

“Giết người? Giết người!!” Quả nhiên, tiếng gầm giận dữ của mẹ Phương Du từ xa vọng lại: “Du Du con xem, mẹ đã nói rồi, Lư Linh Vận không phải là thứ tốt lành gì, giờ thì biết rồi chứ, hung thủ giết người!!”

“Mẹ, cậu ấy không phải……”

“Chân của anh con bị nó hại như thế, mẹ nói mãi sao các con không nghe? Giờ thì hay rồi……”

“Bà Phương,” Lại là giọng của Tể Phong: “Làm phiền bà tránh mặt một lát, chúng tôi muốn đơn độc trò chuyện với con gái bà.”

Tiếng bước chân dần dần biến mất, có vẻ như mẹ Phương Du đã rời đi.

“Vậy là, theo lời cô nói, khi còn sống Tô Nguyện có quan hệ khá tốt với Lư Linh Vận.” Là Xa Nhuệ.

“Vâng…… Tôi nghe nói bọn họ quen biết ở thư viện, nhưng không hỏi cụ thể, vì sau đó…… vì mẹ tôi mà quan hệ giữa chúng tôi hơi căng thẳng.”

“Lư Linh Vận quen biết Chung Ngọc?” Tể Phong hỏi.

“Không hẳn là quen biết, chỉ là Chung Ngọc từng làm phiền cậu ấy ở đại hội thể thao sinh viên. Chẳng phải Chung Ngọc bị Tô Túc hại sao? Các anh hỏi chuyện này làm gì? Chuyện này liên quan gì đến Linh Vận?”

“Sau khi Chung Ngọc bị bệnh, cô ta từng đến thăm, đúng không?” Tể Phong phớt lờ câu hỏi của Phương Du.

“Hình như có.” Phương Du thành thật trả lời.

“Cô có biết bọn họ nói chuyện gì không?” Xa Nhuệ hỏi.

“Có thể nói chuyện gì chứ, Chung Ngọc nói chuyện còn chẳng rõ kia mà?”

“Cô và anh trai cô quen biết Lư Linh Vận từ hồi cấp hai sao?” Tể Phong đột ngột chuyển chủ đề.

“Vâng.” Phương Du thuận miệng thừa nhận: “…… Vâng.”

“Nhưng cô cậu đã giấu cảnh sát chuyện này.”

“Không phải chúng tôi giấu, là cảnh sát các anh tự cho là không quan trọng nên không ghi lại thôi.”

“Nghĩa là cô cậu đã khai chuyện này với cảnh sát làm nhiệm vụ?” Xa Nhuệ hỏi.

“…… Vâng.”

“Được rồi.” Xa Nhuệ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment