Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 12

Niếp Duy Bình mặt tái dần rồi chuyển sang đen sì, từ đen lại chuyển sang trắng, đủ mọi màu sắc thập phần phấn khích.

Không biết là ai, không nhịn xuống được phì cười lên tiếng, đánh vỡ trầm mặc quỷ dị, cả phòng tức thì bộc phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, nguyên bản vì có cồn kích thích nên thú tính của những người đó đều lộ ra,họ càng thêm không kiêng nể gì, một bên cười to một bên vỗ bàn, miệng còn không ngừng nói chút lời ái muội trêu chọc.

Na Na không rõ ràng lắm tình trạng hỗn loạn này, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể thấy lơ lửng, mờ mịt trừng mắt nhìn, cau mày vẻ mặt mất hứng than thở: “Tức muốn chết! Tôi nhờ…… Bác sĩ Niếp nói ra lời nói ác độc tức chết mấy người!”

Mọi người tiếng cười nhất thời lớn hơn nữa , còn có người cười qua mức làm nghiêng cả bàn ghế, không khí tăng vọt, chỉ tiếc phần nhiệt liệt này lại dùng để chê cười của chính mình đổi lấy, cho nên Niếp Duy Bình tuyệt không cảm thấy cao hứng.

Niếp Duy Bình sắc mặt âm trầm có thể đóng băng nước, mắt kính như có gió tuyết thổi qua, ánh sáng lạnh chiếu thẳng tới, nhìn chằm chằm mặt bánh bao của con thỏ nhỏ mà hận không thể đem cô ăn sống nuốt tươi !

Niếp Duy Bình bỗng nhiên đứng dậy, kéo phắt Na Na dậy, cực lực áp chế lửa giận, lãnh đạm đến cực điểm nói: “Cám ơn các vị nhiệt tình khoản đãi, ngày mai chúng tôi còn phải quay về, hộ lý nhỏ này đã say, thật sự là thật có lỗi, chúng tôi đi trước một bước !”

Trần viện trưởng vui tươi hớn hở đứng dậy giữ lại: “Bác sĩ Niếp đi sớm như vậy làm gì, đồ ăn còn chưa có ăn được mấy miếng đâu, ở lại uống nhiều thêm hai chén cũng không sao mà!”

Niếp Duy Bình thái độ cự tuyệt: “Thật sự thực xin lỗi, chúng tôi đành cáo từ , các vị ở lại vui vẻ!”

Nói xong, Niếp Duy Bình không thèm để ý tới mọi người đang khách khí giữ lại, xách con thỏ nhỏ như món đồ nhanh rời đi.

May mắn Na Na dáng vẻ thành thật ngoan ngoãn, ngay cả uống rượu cũng không có làm ầm ĩ quá mức, mặc dù có chút loạn ngôn, bất quá miệng cũng không la khóc om sòm, cả người coi như nhu thuận, một đường bị Niếp Duy Bình túm cũng không phản kháng, thật làm cho hắn bớt việc không ít.

Thị trấn địa phương vốn là không lớn, không bao lâu trở về đến khách sạn, Niếp Duy Bình đen mặt đi như bay, túm lấy Na Na lôi vào phòng của cô.

Na Na bị thô lỗ ném lên trên giường, rượu mới uống dâng lên đến mức sắc mặt cô đỏ bừng, khó chịu cọ cọ gối đầu, rầm rì cuộn mình muốn đứng dậy.

Niếp Duy Bình tháo xuống kính mắt, mệt mỏi vuốt mi tâm, hắn lúc trước làm sao lại nghĩ không ra như vậy, không nên mang theo một cái phiền toái như vậy!

Xem đi, con thỏ nhỏ chính là không làm cho người ta bớt lo! Không ép buộc được cô để báo thù, ngược lại làm hại chính mình lần nữa mất mặt, cái này đâu phải là khen ngược lại thì có!

Niếp Duy Bình bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Na Na, cô gái nhỏ say túy lúy không hiểu sự tình đang khó chịu ôm chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng tội nghiệp nhăn mặt, làm cho hắn thật sự không thể nổi lên tâm địa tà ác là cứ đem cô vứt lại phòng cho xong.

Niếp Duy Bình vươn tay ấn ấn gương mặt phúng phính mềm mềm nộn nộn, làn da mang theo nhiệt độ khác thường, làm cho đầu ngón tay hắn như không khống chế được, không khỏi ấn mạnh hơn, Na Na liền mở mắt, ánh mắt đầy sương mù mông lung nhìn nhìn hắn.

Niếp Duy Bình không được tự nhiên thu hồi tay, ngữ khí không tốt hỏi: “Tỉnh?”

Na Na đau đầu mãnh liệt, mông lung nhìn thấy có người đứng bên giường, thanh âm trầm thấp dễ nghe làm cho cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Niếp Duy Bình không biết vì sao, bị cô cứ như vậy nhìn chằm chằm đột nhiên lại có chút bối rối, vừa định nói cái gì đó, chỉ thấy Na Na cái miệng nhỏ nhắn mở ra,“Oa oa” mà khóc lên.

Như là đứa bé bị khi dễ và lạc đường, Na Na đứng thẳng dậy, gắt gao ôm cổ Niếp Duy Bình, tùy ý phát tiết nội tâm ủy khuất, gào khóc nói: “Anh……”

Niếp Duy Bình bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa bị cắn đứt cổ, phản xạ có điều kiện liền bắt lấy bả vai Na Na đem cô từ trong lòng tách ra, lại cảm thấy cổ bỗng dưng có chất lỏng ấm áp làm ướt nhẹp, trên tay cũng không còn sức lực.

Niếp Duy Bình cúi đầu thở dài một tiếng, hai tay chậm rãi lướt qua bả vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an vỗ lưng phía sau.

Hy vọng, chờ đợi trong xa vời, một mình gánh trên vai gánh nặng gian khổ, đối với tương lai với cuộc sống thật sự mờ mịt, tất cả đều do cồn tác dụng mà bộc phát hết ra.

Na Na ôm Niếp Duy Bình khóc thập phần nhập tâm, thân mình nho nhỏ ấm áp kề sát hắn, như là thấy một gốc cây trơ trọi trong mưa gió tầm tã, rốt cục cũng tìm được một chỗ để dựa vào liền gắt gao giữ chặt lấy không muốn buông tay.

Na Na khóc trong lòng Niếp Duy Bình rất lâu, nước mắt nước mũi đều dính ở trước ngực hắn một mảng, vừa ôm vừa kéo không chịu buông tay, đứt quãng vừa khóc vừa kể: “Anh, anh như thế nào lại nhẫn tâm như vậy, để cho em cùng tiểu Viễn mỗi ngày đều nhớ anh…… Anh, Anh trai tốt, cầu xin anh đừng bỏ rơi em……”

Niếp Duy Bình không nghe rõ ràng, chỉ nghe thấy “Anh trai tốt”, không khỏi nhíu nhíu mày, lòng bàn tay ôn nhu chậm rãi mơn trớn tóc của cô, khó có được ôn nhu mở miệng an ủi: “Đừng khóc, anh không đi!”

Na Na khóc đến nấc, nhưng vẫn như cũ gắt gao ôm cổ Niếp Duy Bình không buông, khàn cả giọng khóc nửa ngày, đột nhiên quay đầu,“Nôn” Một tiếng liền phun ra.

Mùi vị dịch dạ dày kinh tởm hơn nữa còn có mùi rượu, làm cho Niếp Duy Bình thiếu chút nữa cũng muốn phun, bên trên thân mình rất nhanh cảm giác được chất lỏng đặc biệt ấm áp, còn chậm rãi chảy dọc theo ngực hắn.

Na Na toàn bộ đầu phun ở trên người Niếp Duy Bình, ôm chặt hắn làm dính cả lên người mình, dính dính và hôi thối, làm cho Niếp Duy Bình cả người đều như thạch hóa.

Niếp Duy Bình cương cướng hồi lâu, thẳng đến khi Na Na phun xong rồi, thư thái ôm hắn rầm rì lại ngủ tiếp, mới dùng sức nhắm mắt, nắm chặt hai cổ tay cô, hung hăng hất ra.

Niếp Duy Bình ngừng thở, vẻ mặt ghét bỏ nhìn qua Na Na, luống cuống tay chân cởi áo sơmi tiến vào phòng tắm, sau đó nhanh chóng tắm rửa, thay áo tắm của khách sạn, trở ra nhìn nhìn Na Na sau khi nôn xong lên người mình đang nặng nề ngủ.

Niếp Duy Bình hung tợn trừng mắt nhìn cô hồi lâu, rốt cục nhận mệnh, thở thật dài ra tiếng, đem quần áo cô cởi ra, cầm khăn mặt đơn giản xoa xoa, sau đó lấy ga giường sạch sẽ ra quấn chặt lấy con thỏ nhỏ trần trụi, ôm lấy bế qua phòng mình cách vách.

Phòng Na Na có mùi rất kinh khủng, sàn phòng đều là uế vật (sản phẩm khi say rượu =.=), Niếp Duy Bình lười thu thập, đành phải đem người ôm về phòng của mình, hoàn hảo là khách sạn giường đủ lớn, ngủ hai người vẫn dư dả.

Niếp Duy Bình không khỏi cười khổ, đột nhiên cảm thấy người trong lòng giống như tần phi thị tẩm cổ đại, cởi trống trơn, tắm rửa sạch sẽ, sau đó quấn chăn đưa vào tẩm điện hoàng đế.

Niếp Duy Bình cảm thấy một trận gió lạnh, ở trong lòng hung hăng xì một tiếng khinh miệt, con thỏ nhỏ nếu là tần phi thị tẩm, hắn không phải trở thành thái giám khiêng người sao!

Niếp Duy Bình tay run lên, đem Na Na vẫn quấn ga giường để tại trên giường, đại khái bởi vì đến hoàn cảnh thoải mái, Na Na tự mình lăn lăn chui vào trong chăn mà tiếp tục ngủ.

Ga giường bị tuột ra, lộ ra thân mình trơn bóng, Niếp Duy Bình tà khí cười cười, có tiện nghi sao lại không chiếm, không chút do dự lấy tay sờ soạng, da thịt trắng mịn bởi vì say rượu mà ấm nóng ửng hồng, dưới ngọn đèn lộ ra thân mình như ngọc oánh nhuận sáng bóng.

Niếp Duy Bình một bên thoải mái chiếm tiện nghi, một bên chậc chậc lấy làm kỳ lạ, không hổ là con thỏ non, quả nhiên không uổng vẻ nộn nộn, mềm mềm, vuốt ve sờ soạng một phen làn da như nước trong veo mềm mại, xúc cảm trên tay phi thường tốt!

Niếp Duy Bình chiếm được tiện nghi một hồi, trong lòng miễn cưỡng được cân bằng, ép buộc lâu như vậy mệt muốn đòi mạng, liền thập phần không khách khí đem Na Na hất vào góc giường, nằm xuống duỗi thẳng,xoạc chân rộng ra chiếm lấy hơn phân nửa trương giường.

Một đêm yên giấc, Na Na ngủ thật sự trầm, thời điểm tỉnh lại còn phản ứng lơ mơ, miễn cưỡng xoay thân mình, lập tức ma sát vào quần áo hở một nửa trong lòng.

Thứ cứng rắn như tinh luyện trong ngực không phải là của mình, Na Na nhất thời hoảng sợ cảm nhận được chính mình trần trụi. A! hét lên một tiếng, luống cuống tay chân túm chăn quấn chặt lại trên người.

Niếp Duy Bình nhíu mi, bất mãn mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu khi bị đánh thức, rũ rũ mái tóc không kiên nhẫn hỏi: “Kêu la cái gì, ồn muốn chết!”

Na Na bộ dáng như một hoàng hoa khuê nữ bị ác bá khi dễ, hai tay gắt gao túm chăn che trước ngực, bi phẫn quát: “Anh, anh, anh…… Anh là đồ lưu manh! Anh tối hôm qua…… Anh đối với tôi……”

Na Na sắc mặt đỏ bừng, thật sự nói không nên lời.

Niếp Duy Bình ngáp một cái, không chút để ý ngóc đầu dậy, cười nhạo một tiếng nói: “Cô cũng không phải xinh đẹp như tiên, tôi có thể đối với cô làm cái chuyện gì?”

Na Na nghe vậy sửng sốt, cũng xác thực không cảm thấy thân thể có cái gì không thoải mái, nghi hoặc nhìn hắn hỏi:”Quần áo tôi là……”

“À……” Niếp Duy Bình không chút để ý nói: “Tôi cởi!”

Na Na nháy mắt liền trừng lớn mắt: “Anh anh anh……”

“Đừng nghĩ nhiều!” Niếp Duy Bình thản nhiên nói: “Cô tối hôm qua uống rượu ói ra toàn thân, tôi là hảo tâm mới giúp cô cởi bỏ quần áo bẩn.”

Na Na xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nghẹn hồi lâu mới giận dữ rống giận: “Dù thế cũng không thể cởi quần áo của tôi a! Nam nữ khác biệt anh hiểu hay không?”

Niếp Duy Bình hừ cười một tiếng, lười biếng ngồi xuống tựa vào đầu giường, trào phúng nói: “Tôi đã thấy lõa thể quá nhiều, so với người cô gặp qua còn nhiều hơn! Cô yên tâm, dáng người cô chỗ cần thì không lớn,chỗ không cần thì lại lớn, tôi ngay cả nửa điểm hứng thú đều không có!”

Na Na giận tím mặt, đầu óc vừa chuyển, hất tung góc chăn, ưỡn ngực ngạo nghễ nói: “Không lớn, nhưng so với anh cũng vẫn hơn!”

Niếp Duy Bình ngẩn ngơ, đột nhiên cười to, vừa cười vừa lắc đầu: “Cô cùng nam nhân so sánh ngực lớn…… Cô cũng thật là có tiền đồ!”

Niếp Duy Bình đã thật lâu không có cười thoải mái như vậy, chỉ cảm thấy con thỏ nhỏ này phá lệ thật thú vị, vừa thấy gương mặt bánh bao mềm mại ôn thuận kia của cô liền nhịn không được tà ý, thiết nghĩ nắm ở trong lòng bàn tay trêu chọc một phen.

Na Na vừa tức vừa thẹn, ưỡn ngực cũng không đúng, thu lại cũng không đúng, xấu hổ sửng sờ ở nơi đó, tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông thối bên người.

Niếp Duy Bình cười đủ, khinh bỉ ngắm tới ngắm lui trước ngực cô, khoan thai châm chọc nói: “Hơn nữa, thứ kia mà cô cũng coi là ngực? Thứ đó mà được xưng là ngực thì đối với tất cả phụ nữ sẽ là sự vũ nhục kinh khủng nhất đấy!”

Niếp Duy Bình khóe miệng nhếch lên, ác liệt cười rộ lên: “Cái đó của cô a…… Giống như trên lưng nổi lên hai cái mụn thanh xuân cân xứng thì đúng hơn a, nửa điểm để xem xét cũng đều không có!”
Bình Luận (0)
Comment