Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 2

Niếp Duy Bình thản nhiên nhìn lướt qua, nội tâm Na Na đã cả kinh kêu rên không thôi……

Cảm giác rất giống cây cột điện kia,cái khí chất lãnh đạm vô tình…… Rõ ràng là nam nhân vừa làm hại cô nghẹn khuất không thôi!

Hai mắt Na Na đột nhiên trợn to, tầm mắt run rẩy chuyển về phía cửa, trên vách tường phòng dán ảnh chụp cùng giới thiệu tóm tắt nhân viên đang công tác.

Niếp Duy Bình, phó chủ nhiệm khoa,học vị thạc sĩ khoa giải phẫu thần kinh, công tác: bác sĩ……

Na Na khóc không ra nước mắt, máy móc xoay mặt lại, nở nụ cười đối với đóa hoa duy nhất của quân khu so với khóc còn muốn khó coi hơn.

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, lãnh đạm đến cực điểm nhìn nàng một cái liền cúi đầu.

Thật sự là xui!

Niếp Duy Bình uy danh lan xa, đã thật lâu không có ai có gan nói với hắn như vậy, ở tổng viện quân khu ai chẳng biết thà đắc tội với trời còn hơn đắc tội với Niếp Duy Bình, nếu không, ngươi sẽ hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này!

Bởi vì bác sĩ Niếp không chỉ có một lưỡi kịch độc, mà ánh mắt hắn so với châm nhọn cũng không kém là bao nhiêu!

Cho nên lúc ấy, sau khi Na Na châm chọc khiêu khích rồi nghênh ngang mà đi, thang máy bỗng an tĩnh một cách quỷ dị. Tiểu cô nương nhỏ bé dịu dàng đột nhiên vùng lên, thật có cảm giác như gió thổi sấm rền đầy bi tráng.

Cửa thang máy rốt cục cũng đóng lại!

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Niếp Duy Bình……

Niếp Duy Bình sắc mặt bất động, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, cánh cửa thang máy sang bóng trong như gương phản chiếu nét mặt hắn, chiếc kính nhã nhặn trên sống mũi cao, thấu kính phản xạ ánh mắt sáng lạnh lợi hại.

Mọi người đều rùng mình, lập tức dời tầm mắt nhìn chằm chằm con số đang nhảy trên cửa, trong lòng không khỏi yên lặng cảm thán: “Không biết gì là phúc a……”

Bất quá Niếp Duy Bình thật đúng là không tính trả thù cái gì, tuy rằng hắn bị ê mặt một phen, nhưng mà hắn hiện tại là chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh mà cả nước chạm tay cũng có thể bỏng, đại danh“phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất”, thiệt tình cảm thấy trái tim mình rộng lớn như đại dương, dù thế nào cũng sẽ không so đo cùng cái tiểu nha đầu!

Bất quá Na Na cũng không biết suy nghĩ của hắn, nơm nớp lo sợ lui ở trong góc, chỉ cảm thấy đi làm ngày đầu tiên đã mạo phậm nhân vật quan trọng như vậy thì lo sợ hai tháng này cô sẽ không trải qua yên ổn!

Sau khi giao ban, Trương Vi Đống làm tổng kết giản lược, mọi người liền tản ra.

Tám giờ bác sĩ sẽ đi kiểm tra phòng bệnh, nhóm hộ lý cũng bắt đầu dựa theo lời dặn của bác sĩ mà chuẩn bị thuốc.

Na Na vừa muốn chủ động đi hỗ trợ phòng thuốc,lại bị người gọi lại.

Chiếc áo blue đơn điệu rộng thùng thình Niếp Duy Bình mặc lại trở nên tao nhã,đầy khí chất, nam tử cao gầy mặt không chút thay đổi đi tới, vươn hai ngón tay thon dài cầm theo từ danh sách đã được đóng dấu đưa cho cô, lãnh đạm mở miệng nói: “Hôm nay làm xét nghiệm.”

Na Na nhận lấy rồi nhìn lướt qua, trên mặt dường như xuất hiện ba vạch đen,“Đàm, nước tiểu, phân” đều phải làm!

Niếp Duy Bình giống như lơ đãng nhìn cô một cái, khẩu khí nghiêm túc bổ sung nói: “Buổi sáng trước mười giờ phải làm xong tiêu bản, mười giờ sẽ có người lại đây cầm đi xét nghiệm.”

Bộ dạng tiểu cô nương coi như thanh tú, đôi mắt tròn tròn lấp lánh, gương mặt bánh bao trắng nộn, cằm còn có một vòng như đứa nhỏ mũm mĩm, nhìn thế nào cũng thấy…… Ừm, mềm mại nhu thuận!

Hắn thật sự không suy nghĩ chuẩn bị đi trả thù một tiểu cô nương, bất quá làm chuyện nho nhỏ để xả giận cũng không phải cái việc gì khó, thuận tay mà thôi, còn có lợi cho thể xác và tinh thần!

Thật tốt để tiêu khiển a……

Na Na giật giật khóe miệng, vừa muốn nói liền nhìn thấy Niếp Duy Bình nhướng mày, lập tức đem lời nói nuốt trở vào, lắp bắp nói: “Được, Niếp…… Phó chủ nhiệm!”

Niếp Duy Bình sắc mặt đen sì, tâm tình vừa sung sướng đột nhiên tụt xuống đến âm trầm.

Bác sĩ Niếp, Niếp chuyên gia, Niếp chủ nhiệm……Cho tới bây giờ không có ai cố ý gọi hắn là “Niếp phó chủ nhiệm”!

Đây là cố ý coi thường hắn đi!

Na Na hoàn toàn là lời nói vô tâm, còn không biết chính mình phạm vào điều cấm kị, nịnh nọt cười cười: “Tôi là hộ lý mới luân phiên thay đổi, sẽ ở khoa giải phẫu thần kinh học tập hai tháng, còn mong bác sĩ Niếp chiếu cố nhiều hơn!”

Niếp Duy Bình cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt sau mắt kính chợt lóe ra tia sáng lạnh như băng.

Na Na không tự giác mà rùng mình, ngượng ngùng ngậm miệng.

Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cô, hai ánh mắt sâu kín thâm thúy sau cặp kính, đôi môi mỏng chậm rãi khẽ nở nụ cười, chậm chạp nói: “Tốt, tôi sẽ nhớ rõ chiếu cố cô thật nhiều!”

Na Na cười gượng hai tiếng, trước khí thế cường đại của Niếp Duy Bình mà xoay người rời đi.

“Chậm đã.” Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng trên ngực áo của cô hỏi: “Cô tên là gì?”

Na Na lúng túng, lúc này mới phát hiện mình vội vàng thay quần áo, cư nhiên quên không cài bảng tên của hộ lý mới.

“Na Na.”

Niếp Duy Bình mày mặt nhăn càng sâu, ánh mắt không kiên nhẫn hỏi: “Họ gì?”

Na Na thành thành thật thật trả lời: “Họ ở trước tên đó.”

Niếp Duy Bình nhíu mày, mặt lộ vẻ bất mãn, lạnh lùng mở miệng: “Chuyện quan trọng như vậy ai lại đặt cho cô cái tên buồn cười như vậy?”

Na Na cực ủy khuất, tên là cha mẹ đặt, ai quy định khoa giải phẫu thần kinh không thể có hộ lý có cái tên đáng yêu ?

Vừa muốn phản bác, chợt nghe đến phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo lớn.

Lưu Mân phụ giúp đẩy xe lăn tới, cười trêu chọc nói: “Ai da, bác sĩ Niếp của chúng ta luôn luôn mắt cao hơn đỉnh đầu hôm nay như thế nào lại làm khó một tiểu nha đầu mới đến đây?”

Na Na lập lập tức hỗ trợ đẩy xe, cung kính đứng ở một bên, còn thật sự nói: “Lưu y tá trưởng, bác sĩ Niếp không làm khó em!”

Lưu Mân nghe vậy nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình lãnh đạm nghiêm mặt, không nói hai lời xoay người bước đi.

Lưu Mân cũng không đồng ý dễ dàng buông tha hắn, cao giọng nói: “Tiểu Bình à, cậu trăm ngàn lần đừng quên, tiểu nha đầu này lại là người của tôi a!”

Niếp Duy Bình cước bộ nhất thời nhanh hơn.

Lưu Mân đắc ý hồi lâu, liền thấy tiểu nha đầu kính ngưỡng nhìn mình, không khỏi khụ một tiếng, bộ dạng nghiêm trang hỏi: “Sao lại như thế này?”

Na Na là đứa nhỏ thật thành, không cáo trạng chuyện đã xảy ra, chỉ nói bác sĩ Niếp cho cô chuẩn bị tiêu bản xét nghiệm.

Lưu Mân đánh giá hai người này hẳn là không đến mức có thâm cừu đại hận gì, gật gật đầu nói: “Vậy em cứ dựa theo yêu cầu mà làm, làm xong rồi đánh dấu đặt ở trên bàn ở phòng hộ lý, không cần làm gì cho loạn, mười giờ sẽ có người tới lấy.”

Na Na không ngừng đáp ứng, đem xe lăn đẩy vào phòng để đồ rồi đi lấy mẫu xét nghiệm.

Có bệnh nhân khỏe, chỉ cần đem ống nghiệm giao cho bọn họ, bọn họ tự mình thải bỏ vào ống nghiệm là được.

Nhưng khoa thần kinh não có nhiều bệnh nhân không thể tự gánh vác trọng trách đó, lúc này Na Na sẽ phải tự mình ra trận.

Nước tiểu thì còn đơn giản, phần lớn bệnh nhân nằm trên giường đều dùng ống tiểu, trực tiếp lấy nước tiểu trong túi là đượ.

Chỉ là đại tiện thì có phần ghê tởm.

Còn có đàm dịch xanh nhầy……

Na Na không phải chưa làm qua chuyện đó, chuẩn bị mọi thứ cũng có thể coi là quen thuộc, liền đặt tốt ống nghiệm, nhưng cô chưa từng gặp trường hợp lập tức thải quá nhiều phân như vậy. Cô dùng loại khẩu trang không được thông khí cho lắm nhưng mùi thẩm thấu qua thì tốt lắm. Cô đã đeo hai lớp khẩu trang mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hương làm người khác khó chịu!

Động tác nhanh nhẹn thoăn thoắt mới kịp chuẩn bị tốt toàn bộ trước mười giờ, tất cả ống nghiệm đều là một mình cô thu thập, Na Na lệ rơi đầy mặt bỏ được khẩu trang mà liều mạng hô hấp, lần đầu tiên cảm thấy mùi vị của việc tiêu độc là tốt đến như vậy!

Trong thời gian thay đổi liên tục các khoa có vẻ khổ cực, không có thời gian rảnh, mà thời gian biểu ở lớp học mỗi ngày đều có tên của cô, thật bất đắc dĩ, Na Na đành phải rời nhà vào ở tại kí túc xá tập thể bệnh viện cung cấp.

Ký túc xá bệnh viện hoàn cảnh rất kém, ngay cả bệnh viện đứng đầu quân khu cũng không thể tránh khỏi.

Nam nữ sử dụng chung tầng trệt, buồng vệ sinh công cộng,muốn dùng nước nóng thì tới phòng nước dưới lầu lĩnh, phòng ký túc xá cũ nát ẩm ướt thường có gián, đến buổi tối, còn có thể nghe được âm thanh chít chít của chuột.

Na Na tan tầm trở lại ký túc xá, vừa mới vào đến cửa đã bị Mao Đan túm chặt, vẻ mặt hưng phấn mà truy vấn: “Chụp ảnh như thế nào rồi? Mau mau lấy ảnh của bác sĩ Niếp ra đây!”

Na Na thở dài: “Bác sĩ Niếp cả ngày hôm nay đều ở phòng phẫu thuật, làm sao có cơ hội.”

Mao Đan thất vọng buông cô ra, bắt đầu than thở oán giận: “Cậu như thế nào ngốc như vậy, buổi sáng thời điểm giao ban không chụp ảnh a……”

Na Na muốn nói lại thôi, trù trừ hỏi: “Cậu xác định…… bác sĩ Niếp thật sự là hoa nhân?”

Hung tàn như vậy, làm sao giống đóa hoa mảnh mai a!

Mao Đan híp mắt: “Không xác định ai? Hoa nhân tuy rằng diễm lệ, nhưng bác sĩ Niếp cũng không phải là dạng mỹ nhân xinh đẹp……” Mao Đan cẩn thận nghĩ nghĩ nói,“Tớ cảm thấy bác sĩ Niếp càng giống tuyết liên trên núi cao, cô độc mà thánh khiết lạnh lùng……”

Na Na sâu kín tiếp lời: “bạch liên hoa sao……” (hoa sen trắng)

Mao Đan giận dữ: “Cậu mới là bạch liên hoa!”

Na Na có chút chịu không nổi cô nàng mù quáng si mê, bất đắc dĩ lắc đầu, chạy đến cửa sổ ngoài thu quần áo.

Mao Đan đuổi sát không ngừng lải nhải hỏi: “Cậu như thế nào mới một ngày liền có loại phản ứng này? Bác sĩ Niếp là người như thế nào ? Không phải chụp ảnh bị hắn phát hiện chứ?”

Na Na nhịn không được đem chuyện hồi sáng nay kể ra,vừa nói liền tức giận đến kích động vung gậy móc áo trên tay.

Vốn tưởng rằng kể lại thống khổ cho bạn tốt hoàn toàn tỉnh ngộ, sẽ thu liễm lại, không nghĩ tới tư duy của não tàn quả nhiên là người thường không thể lý giải !

Mao Đan không cho là đúng khoát tay: “Vốn chính là cậu không đúng,bác sĩ Niếp chỉ là ăn ngay nói thật, hơn nữaxuất phát điểm của người ta cũng là có ý tốt, nếu không hảo tâm nghĩ giúp lão nhân, cũng sẽ không khiến cậu hiểu lầm hắn!”

Na Na tức giận bất bình huơ huơ cái gậy, hận không thể một gậy đánh tỉnh bạn.

Mao Đan thở dài thật mạnh, dựa cửa sổ mà vô hạn phiền muộn nói: “Thiên tài đều là không thể lý giải , cảnh giới tinh thần của bác sĩ Niếp không phải người phàm có thể với tới…… Chỗ cao không thắng hàn (nơi cao không tránh khỏi lạnh lẽo), bác sĩ Niếp trong lòng nhất định thực tĩch mịch!”

Na Na không biết cái gì là chỗ cao không thắng hàn, nàng chỉ cảm thấy ác hàn (nôm na là gió lạnh độc) không thôi, dưới sự phẫn nộ thig trợt tay,gậy móc quần áo liền bay vèo qua cửa sổ ra ngoài.

Dưới lầu truyền đến một tiếng hô đau, Na Na nhất thời bổ nhào về cửa sổ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam nhân phía dưới ôm đầu ngồi xổm, đúng là tĩch mịch như tuyết Niếp bạch liên……

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật sự bận quá, làm không ngừng mà vẫn không vãn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có…… Trở về đã khuya, tắm giặt thu thập tốt đã hơn mười giờ. Lệ chảy, hoàn thành xong một chương mà mắt đã không mở nổi, Đại Miêu khiêng không được, ngày mai sẽ cẩn thận sửa chữa…
Bình Luận (0)
Comment