Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 32

Niếp Duy Bình tiếp nhận khoan hộ lý đã chuẩn bị, không chút do dự bắt đầu mở hộp sọ bệnh nhân, bụp một tiếng thật nhỏ, từ miệng vết khoan chất lỏng phía trong bắt đầu trào ra.

“Xả nước!”

Tiểu Ngô lập tức giơ ống hướng miệng vết thương phun nước muối sinh lí, do dự hỏi: “Còn cứu được sao?”

Niếp Duy Bình cũng không thèm nhìn tới hắn, động tác hai tay nhanh chóng, thản nhiên trả lời: “Không cứu được cũng phải liều mạng mà cứu, bệnh nhân tim vẫn còn đập!”

Ca cấp cứu này mấy tới bốn năm tiếng đồng hồ, bác sĩ Niếp mệt mỏi tháo khẩu trang đi ra khỏi phòng giải phẫu, ngay cả phòng tắm cũng không đi, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đứng trước sinh mệnh sức lực con người có đôi khi quá mức nhỏ bé, mặc dù hắn dùng hết khả năng của mình nhưng không thể cứu được……

Sinh mệnh trẻ tuổi như vậy…… Bác sĩ Niếp thở dài mặc quần áo, điều khó chịu nhất không phải đứng trước sinh tử lại bất lực, mà là sự tàn nhẫn khi đứng trước thân nhân bệnh nhân đang cực kỳ bi ai tuyệt vọng cầu xin lại phải lãnh đạm tuyên bố với bọn họ kết quả không thể thừa nhận này.

Na Na chờ không kịp đã sớm đi trước, Niếp Duy Bình tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy di động có tin nhắn cô gửi tới.

Niếp Duy Bình về nhà, trong phòng vốn im ắng nay lại tràn ngập hương vị ấm áp của gia đình.

Niếp Duy Bình thay giầy vào nhà, phát hiện trên cửa phòng mình có dán một tờ giấy nhỏ.

“Em bồi tiểu Viễn nghỉ trưa, cơm trưa ở giữ ấm trong bếp!”

Niếp Duy Bình kéo xuống vứt vào thùng rác, rửa sạch tay đi đến phòng bếp, phát hiện con thỏ nhỏ coi như có tâm, để lại hai món ăn cho hắn còn có một chén canh trứng thật lớn.

Niếp Duy Bình ăn mấy món đồ ăn vốn bình thường này, trong lòng vốn luôn lo lắng buồn bã cuối cùng cũng tiêu tán.

Buổi chiều hai giờ sẽ đi làm, Niếp Duy Bình ăn cơm chiều nghỉ ngơi không được bao lâu lại phải xuất môn.

Trước cùng Na Na đưa nhóc thịt viên tròn đi nhà trẻ, tiểu tử kia rời giường cũng thật làm người khác mệt mỏi, vẻ mặt tràn đầy mất hứng.

Nhìn theo tiểu Viễn vào nhà trẻ, Na Na lúc này mới hỏi: “Buổi sáng giải phẫu thuận lợi sao?”

Niếp Duy Bình chậm lại cước bộ cùng cô sóng vai đi, thản nhiên nói: “Người là đã cứu nhưng không biết tình huống như thế nào, trong vòng bốn mươi tám giờ mà vẫn không tỉnh lại, về sau sẽ rất khó tỉnh lại.”

Đến nơi liền có hộ lý lại đây báo cáo, bệnh nhân đã chuyển qua đây, sắp xếp ở phòng hậu phẫu.

Niếp Duy Bình gật gật đầu ý bảo đã biết.

Không đợi Niếp Duy Bình mở miệng, nghe thấy bác sĩ chính tới người nhà bệnh nhân đã xông tới trước vây kín lấy hắn muôn miệng hỏi han.

“Niếp chủ nhiệm, con tôi khi nào thì tỉnh a?”

“Bác sĩ Niếp, thằng bé về sau có thể có di chứng gì không? Tôi nghe nói giải phẫu không quá thuận lợi……”

“Van cầu anh bác sĩ Niếp, nhất định phải cứu nó……”

“Bác sĩ, vì sao nó còn chưa tỉnh lại?”

“……”

Niếp Duy Bình nhéo nhéo mi tâm, thầm than một tiếng, bắt đầu bình tĩnh ứng phó người nhà bệnh nhân đang rối loạn.

“Thực xin lỗi, tôi cũng không biết, hy vọng cậu ấy trong hai ngày này tỉnh lại.”

“Giải phẫu coi như thuận lợi, nhưng là bệnh nhân chưag có tỉnh, có hay không có di chứng tôi cũng không dám nói!”

“Ngài yên tâm, tôi sẽ đem hết toàn lực!”

“Thật có lỗi, tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể mau chóng tỉnh lại, nhưng là cậu ấy dù sao cũng bị thương khá nặng ở đầu……”

Niếp Duy Bình sợ nhất thân nhân bệnh nhân đuổi theo hắn cầu xin hỏi han, tuy rằng lý giải được tâm tình bọn họ nhưng vẫn không thể thản nhiên đối mặt, chỉ có thể làm gương mặt lãnh đạm làm cho người ta không dám dây dưa hơn nữa.

“Thực xin lỗi, các vị, xin đừng quấy rầy bác sĩ Niếp công tác!” Na Na xuất hiện mỉm cười khuyên giải an ủi mọi người: “Bệnh nhân trước mắt coi như ổn định, mọi người yên tâm, cậu ấy nhất định có thể tỉnh lại! Có bác sĩ Niếp ở……”

Niếp Duy Bình sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nhìn cô một cái, ngăn lại lời nói sáp ra khỏi miệng của cô.

Nhưng là đã không còn kịp rồi, thân nhân bệnh nhân đều cảm động đến rơi nước mắt rối rít cảm ơn hắn.

Niếp Duy Bình nhắm mắt lãnh đạm mời bọn họ rời đi.

Niếp Duy Bình bước ra ban công, ánh mắt lạnh như băng trừng Na Na, trong đó tràn ngập mưa gió bão bùng.

Na Na trong lòng sợ hãi hạ mắt, không biết bản thân làm sao lại chọc tới hắn, khúm núm nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Niếp, làm sao vậy……”

Niếp Duy Bình trầm mặc không nói, từ trên bàn lấy ra một quyển bệnh án, mở ra để trước mặt cô, âm thanh lạnh lùng nói: “Trợn to mắt mà nhìn cho rõ ràng,ICP là bao nhiêu!”

Na Na bị lửa giận của hắn thình làm cho hoảng sợ, lắp bắp đọc mấy con số.

Niếp Duy Bình cười lạnh: “Em học năm năm, đều bị chó ăn hết rồi sao? Không có người nói cho em sao, nói chuyện phải dùng đến đầu óc, họa là từ miệng mà ra em có biết hay không!”

Na Na mờ mịt nhìn hắn: “A?”

Niếp Duy Bình tới gần cô: “Anh cũng không dám cam đoan bệnh nhân nhất định có thể tỉnh! Em làm sao lại tin tưởng, dám làm cho người ta hy vọng! Hai ngày nữa vẫn chưa tỉnh lại, bệnh nhân sẽ không cứu dược nữa, đến lúc đó anh xem em như thế nào đối mặt với người nhà người ta!”

Niếp Duy Bình nhìn cô chằm chằm quan sát kĩ khuôn mặt cô từ từ trở nên trắng bệch, tàn nhẫn cười lạnh: “Cho bọn họ hy vọng rồi làm cho bọn họ tuyệt vọng, không bằng ngay từ đầu nửa phần hy vọng cũng đừng cho!”

Na Na sợ tới mức ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới có thể mở miệng: “…… Nhưng là, bọn họ lo lắng sợ hãi như vậy, không nên nói chút chuyện tích cực……an ủi bọn họ sao?”

Niếp Duy Bình hết nói nổi trừng mắt nhìn cô, nở nụ cười lạnh.

“Bạn học Na Na, em sửa sang lại bệnh án như vậy, không có phát hiện vấn đề gì trong báo cáo chẩn đoán kết luận ư, cho tới bây giờ đều là cái nào cũng đúng cũng được sao?” Niếp Duy Bình thản nhiên nói: “‘Đều bình thường’ hay là ‘Không thấy dị thường’, kết luận cuối cùng đều là viết ‘Trừ cái bệnh đó ra, sẽ không phát hiện rõ ràng thêm bệnh của người đó’…… Em có biết là vì cái gì sao? Bởi vì không có người nào có thể cam đoan chính mình không sai sót, em phải tạo cho mình đường lui, tránh cho tranh cãi trong chữa bệnh đồng thời cũng là chịu trách nhiệm với lời nói của mình!”

Na Na đương nhiên hiểu được. Điều mà bác sĩ sẽ không nói với bệnh nhân là nhất định sẽ chữa khỏi, mặc dù đã khôi phục cũng không dám cam đoan ngày sau sẽ không tái phát.

Tựa như trước khi giải phẫu phải ký tên đồng ý, trên đó liệt kê đầy đủ các khả năng sẽ xuất hiện, đem trách nhiệm giao cho bệnh nhân tự mình gánh vác.

“Nhưng là……” Na Na mê man nhìn về phía hắn: “Như vậy không phải ở lừa gạt người khác sao?”

Niếp Duy Bình giật mình lập tức lặng im.

Văn phòng thoáng chốc trở nên an tĩnh vô cùng, ngoài hành lang vọng tiếng bước chân, tiếng chuông ở phòng hộ lý…… Đều rõ ràng truyền tới.

Hồi lâu sau Niếp Duy Bình mới bình tĩnh mở miệng: “Không phải lừa gạt! Chúng ta không nói chính xác kết luận nhưng cũng không có nói dối lừa gạt bọn họ…… Đây là một loại bảo hộ, em phải học được nếu còn muốn tiếp tục làm ở bệnh viện!”

Na Na lắc lắc đầu: “Đây là đang trốn tránh trách nhiệm……”

“Đây là chịu trách nhiệm!” Niếp Duy Bình nhìn cô gằn từng tiếng: “Đối với lời nói của em mà chịu trách nhiệm, đối bệnh nhân chịu trách nhiệm, cũng là chịu trách nhiệm đối với bản thân em!”

Đây mới không phải là có trách nhiệm!

Na Na trong lòng yên lặng phản bác, có thể nói đường hoàngnhư vậy sao? Còn không phải ích kỷ chối bỏ trách nhiệm sao?

Na Na trên mặt rõ ràng viết mấy chữ không đồng ý.

Niếp Duy Bình thở dài, chậm rãi nói: “Thời điểm anh làm thực tập sinh, cũng không thể lý giải…… Đối với y thuật của bản thân đánh giá cao quá mức, lời thề son sắt rồi cam đoan, sau lại xảy ra chuyện…… Anh vĩnh viễn cũng quên không được ánh mắt bọn họ tràn đầy không dám tin cùng tuyệt vọng! Đối mặt với phẫn nộ dây dưa chất vấn của bọn họ, anh một chút biện pháp cũng không có, vẫn là giáo sư hướng dẫn giúp anh thu thập cục diện rối rắm!”

Niếp Duy Bình ngữ khí thực bình thản, giống như đang nói chút chuyện vớ vẩn nào đó, lại lộ ra áp lực cùng bất đắc dĩ nói không nên lời.

“Sau đó giáo sư đó nói cho anh biết, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng ta, lý tưởng muốn cứu hết cứu thật tốt không có sai, đối với chúng ta đầu tiên là phải bảo vệ tốt chính mình dùng tài năng cứu trị thật nhiều người! Na Na, y đức nhân tâm, có đôi khi cũng phải theo quy tắc tuần hoàn…… Ngay cả chính mình đều bảo toàn không được, em thế nào đi giúp được nhiều người?”

Na Na kinh ngạc nhìn hắn, trực giác nhìn kĩ đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của bác sĩ Niếp, ánh mắt đó toát ra vô lực đối với thế sự tang thương, cùng hoài niệm lý tưởng đơn thuần.

Niếp Duy Bình này lời nói trắng ra là quá phận, lại một đao chém ra đem sự thật tàn khốc hiện ra toàn bộ trước mặt cô.

Na Na vẫn luôn kiên trì với tinh thần của Florence Nightigale, mặc dù bản thân không được vĩ đại vô tư như vậy, nhưng ít nhất không thẹn với tâm.

Nhưng Niếp Duy Bình lại làm cho cô hiểu biết một số chuyện, vốn là điều bản thân luôn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ nay đều là không đúng.

Na Na đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, trong lòng dần dần xuất hiện bi ai, hai mắt đen thùi yên lặng nhìn Niếp Duy Bình, thì thào hỏi: “…… Là em sai lầm rồi sao?”

Niếp Duy Bình đáy lòng mềm nhũn, ánh mắt lợi hại chậm rãi trở nên nhu hòa, tay giúp cô chỉnh mũ hộ lý trên đầu, mang theo một tia thương tiếc không dễ phát hiện, nhẹ giọng lại kiên định nói: “Không, em đúng…… Chỉ là thời đại luôn có biến, những điều này đã không còn thích hợp với hiện tại.”

Na Na im lặng không nói gì, hồi lâu mới gật gật đầu nói: “Em hiểu được…… Thực xin lỗi, bác sĩ Niếp, em lại cho anh thêm phiền toái !”

Niếp Duy Bình nhẹ nhàng gợi khóe môi, không hề còn là độ cong trào phúng lạnh lùng, mà là mỉm cười chân chính phát ra từ nội tâm, thoáng chốc như băng tuyết tan rã, ngay cả căn phòng trắng toát đến ghê người đều trở nên ấm áp hơn.

Như là nụ cười mở ra hoà thuận vui vẻ xuân tình mọi lo lắng bất an liền tan thành mây khói.

“Biết chính mình phiền toái thì lần sau nên mang theo thông minh thôi! Cái đầu không phải chỉ để cho em dùng đi so sánh với mực nước biển đâu, trước khi nói chuyện làm việc cần dùng đầu óc!”

Na Na: “……”

Na Na yên lặng xoay mặt, ôm lấy mấy câu đả kích không chút thương sót đấy vội vàng chạy thoát thân…

Sáng mưa chiều đổi gió, bạn thấy đau đầu quá nhưng vẫn cố lết đăng cho mọi người. Khen bạn đi để bạn tiếp tục phát huy tinh thần này
Bình Luận (0)
Comment