Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 54

Niếp Duy Bình nhanh chóng xem xét bệnh án điều trị của Na Hác rồi rút hình ảnh CT hướng ra ánh sáng cẩn thận nghiên cứu.

Hồi lâu sau, Niếp Duy Bình vuốt mi tâm thở dài.

Khó trách con thỏ ngốc kia nhất định phải bám trụ ở quân tổng bệnh viện! Trước mắt thì ở trong nước, sở nghiên cứu của khoa giải phẫu thần kinh ở quân tổng bệnh viện là tiên tiến nhất…… Lúc trước tham gia cấp cứu là có ba hắn cùng đội ngũ bác sĩ tinh anh, nhưng dù vậy Na Hác vẫn bị an trí vào trại an dưỡng, có thể thấy được đây là một ca khó giải quyết.

Niếp Duy Bình cảm thấy đau đầu rất nhiều, cũng không thể không cảm khái số mệnh của Na Hác, đinh sắt dài mười phân đâm sâu vào xương sọ thế nhưng lại có thể chống được tới hiện tại!

Niếp Duy Bình đem toàn bộ tư liệu phim chụp cất lại, trước khi đi còn qua phòng bệnh nhìn chút.

Người đàn ông tái nhợt gầy yếu nằm ở trên giường, mặc dù ốm yếu nhưng thân hình cao lớn cũng có thể làm cho người ta có cảm giác tin cậy.

Không phải là loại cường hãn mà là một loại ôn nhu dịu dàng, cảm giác này thật giống như…… Chỉ cần có hắn ở đó thì mặc kệ gian khó bao nhiêu cũng đều có thể kiên trì an tâm.

Khuôn mặt Na Hác rất bình tĩnh như là đang ngủ say, tóc bị cọc sạch quấn băng gạc thật dày, mặc dù vậy vẫn có thể nhìn ra hắn tuấn lãng.

Mày rậm dài, mũi cao anh tuấn, thần sắc lộ ra tái nhợt, bởi vì hơi khô mà hơi tróc da.

Người này…… Cũng không giống thỏ ngốc a!

Niếp Duy Bình quan sát hồi lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người này không giống anh em.

Thỏ ngốc thật đáng yêu mượt mà như nước, mềm mại vô hại…… Đương nhiên, cũng có khả năng do Na Hác hôn mê quá lâu lại không được vận động hơn nữa dùng ống thông thực quản qua mũi nên bộ dáng mới gầy trơ xương có vẻ khô quắt.

Niếp Duy Bình mày vừa động, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay, niết đi niết lại khuôn mặt của cậu ấy, trên cái cằm trắng nõn liền lưu lại dấu tay.

Niếp Duy Bình thập phần tiếc nuối thở dài, lẩm bẩm: “Thật đúng là đứa nhỏ thân cha a, nhìn qua cũng thật giống……”

Niếp Duy Bình chỉ tò mò trong chốc lát, không có nhiều hứng thú đối với người hôn mê bất tỉnh liền nhàm chán giúp cậu ấy mở cửa sổ cho thông gió, sau đó vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Về nhà, gặp Niếp Duy An khó có khi ở nhà.

“Ai, đây là từ đâu tới á?”

Niếp Duy Bình không quan tâm cô ấy, trực tiếp tắt kênh đang chiếu bộ phim điện ảnh mà cô ấy đang xem đi sau đó nối với máy chiếu xem xét các tấm phim X-quang.

Niếp Duy An vừa định kháng nghị liếc mắt lại thấy hình ảnh mở ra của hộp sọ, lập tức hưng trí dạt dào hỏi: “Anh ở chỗ nào tìm được bệnh nhân này? Em đã rất nhiều năm chưa thấy qua…… Thời điểm du học có một lần gặp được ca bệnh loại này đáng tiếc là không có cơ hội bắt đầu, lúc ấy vây quanh đều là vài bác sĩ chủ nhiệm em gần như muốn phát điên lên ý! Em vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể tự mình khâu lại nhưng đáng tiếc là cuối cùng bệnh nhân đã chết……”

Niếp Duy Bình sắc mặt u tối, hai mắt yên lặng nhìn màn hình.

“Đúng rồi, người này còn sống sao?”

“Còn sống, trừ bỏ hôn mê bất tỉnh thì các số liệu sự sông đều ở phạm vi bình thường…… Em cảm thấy có nên giải phẫu hay không?”

Niếp Duy An nhìn nhìn hắn mở miệng nói: “Đứng ở lập trường là em gái anh mà nói, em không muốn anh liên lụy đến mấy chuyện tranh cãi về chữa bệnh nữa, giải phẫu này ít có khả năng thành công, vị trí cái đinh nằm hiểm nha vậy, cho dù anh đem người cứu được thì nửa đời sau cũng có khả năng toàn thân tê liệt nằm trên giường, anh thật sự không nên đi mạo hiểm!”

Niếp Duy Bình im lặng không nói, vẻ mặt trầm tĩnh.

Niếp Duy An mỉm cười, quay sang nhìn chằm chằm hình ảnh đen trắng phức tạp kia, trong ánh mắt toát ra một chút si mê cùng hưng phấn nóng lòng muốn thử, thản nhiên tiếp tục nói: “Nhưng là dưới góc đọ là đồng nghiệp của anh, em cảm thấy…… anh không nên bỏ lỡ! Anh xem cái đinh sắt này, đâm vào sâu như vậy lại không có làm tổn thương đến não, cũng bỏ qua động mạch chủ, tránh được tuỷ sống…… Cái đinh này chính thành tựu của anh để cho mọi người chiêm ngưỡng! Anh nếu dễ dàng bỏ qua cẩn thận thiên lôi đánh chết!”

Lời tuy không êm tai nhưng trấn an trong đó vẫn là làm cho Niếp Duy Bình cảm thấy trấn định, khuôn mặt cũng dịu xuống, từ mũi khinh thường hừ một tiếng, không được tự nhiên trào phúng nói: “Nói gì cũng là vô dụng, mấu chốt là tìm được phương pháp lấy cái đinh ra! Thật sự là đứng nói chuyện lưng không đau!”

Niếp Duy An nhún vai biết hắn có tật xấu khẩu thị tâm phi nên cũng không cùng hắn so đo.

“Đinh sắt đâm khá sâu và bởi vì không phải còn mới, thực sự không có biện pháp trực tiếp lấy ra, bên trên bị rỉ sét khá rõ nếu không cẩn thận có thể làm tổn thương các mô xung quanh! Bất cứ chuyển động nhỏ nào chỉ cần chệch đi một chút đều ảnh hưởng đến động mạch…… Hơn nữa không thể dùng dao điện, cưa xương cũng không được, cái đinh dẫn nhiệt dẫn điện mấy chỗ đó đều rất đặc thù, nếu không cẩn thận làm tổn thương thì sau này nếu hồi phục không liệt cũng sẽ thành kẻ ngốc!”

Niếp Phụ Phong không biết từ khi nào thì đi ra, chống gậy đứng ở phía sau bọn họ híp mắt, trong mắt có áy náy cùng thương cảm.

Niếp Duy Bình làm sao lại không biết mấy vấn đề này, nghe vậy trầm giọng hỏi: “Không có biện pháp giúp hắn sao?”

Niếp Phụ Phong cười cười, đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý vị thâm trường nói: “Mày nếu cảm thấy không có biện pháp giúp sẽ không đem mấy phim chụp về đây!”

Niếp Duy Bình nháy mắt trầm mặc.

Niếp Phụ Phong lão ba cười rộ lên: “Duy Bình, không cần lo lắng nhiều như vậy, cứ làm theo ý tưởng lúc đầu của con là được!”

Niếp Duy An nhíu nhíu mày, nhịn không được nói chen vào: “Uy, Niếp Duy Bình anh sẽ không phải bởi vì làm giải phẫu thất bại cho nên sợ hãi đi?”

Niếp Duy Bình không chút suy nghĩ phản bác: “Làm sao có khả năng!”

Niếp Duy An nhíu mày: “Đây là muốn lừa đảo là ai chứ? Bệnh nhân với anh có quan hệ gì mà anh lại lo lắng đến vậy!”

Niếp Duy Bình liếc mắt nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Anh vợ của mình tất nhiên phải cẩn thận hầu hạ !”

Niếp Duy An: “……”

Niếp Duy An bĩu môi, vài ngày không gặp mà anh cô da mặt lại dầy thêm một tầng! Thế này mới nói làm sao có thể tự nhận định người ta là anh vợ cơ chứ, thật sự không coi mình là người ngoài nha!

Niếp Phụ Phong gật gật đầu, vẻ mặt thấu hiểu: “Người trong nhà khó tránh khỏi sẽ cảm thấy áp lực lớn, nhưng mà cũng không nên quá mức lo lắng, sẽ có biện pháp thôi!”

Niếp Duy An: “……”

Niếp Duy An nhất thời xoay người bước liêu xiêu, thật sự là chịu không nổi cặp cha con mặt dày này nữa!

Quả nhiên cô không phải là do lão ba sinh ra a!

Niếp Duy Bình vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đó suốt một ngày, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ cư lăn qua lộn lại, mô tả vô số bộ phương án, lại rất nhanh tự mình phủ định.

Xoa bóp thái dương, Niếp Duy Bình lấy di động ra gọi điện thoại.

“Nửa giờ sau đến dưới nhà trọ chờ anh, về chuyện giải phẫu cho anh trai em anh muốn nói rõ ràng với em!”

Thời điểm Niếp Duy Bình đứng dậy mới phát hiện nửa người của mình đều đã tê rần, cắn răng hoạt động tay chân cơm cũng không ăn liền vội vàng ra khỏi cửa về phòng trọ.

Mới hai ba ngày không gặp, Niếp Duy Bình lại cảm thấy giống như đã qua thật lâu, một đường đi nhanh như điện chớp, đáy lòng cuồn cuộn tình cảm như muốn tràn ra.

Trước kia cảm thấy “Không gặp như cách ba thu” như muốn đòi mạng, đây là mấy căn bệnh vớ vẩn của giới văn sĩ, thật sự muốn làm cho người khác buồn nôn mà chết, lại không nghĩ rằng có một ngày, bản thân hắn lại cảm nhận sâu sắc cái cảm giác này!

Thỏ ngốc hình như có chút gầy đi……

Niếp Duy Bình không biết có phải do lỗi của hắn hay không chỉ cảm thấy cằm Na Na nhọn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng noãn nộn nộn như trẻ con đã có chút hốc hác.

Na Na không được tự nhiên né tránh ánh mắt của hắn khẩn trương chà xát hai tay nóng vội nhìn hắn, do dự mở miệng: “Anh ăn chưa?”

Niếp Duy Bình ánh mắt bình tĩnh nhìn cô một lát, nhấc chân bước lên trên tầng: “Không có.”

Na Na ngượng ngùng đi theo hắn vào phòng, ngập ngừng hỏi: “Kia…… Anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh?”

Niếp Duy Bình nhất thời cảm thấy giống như quay trở lại lúc trước, thỏ ngốc luôn hỏi hắn muốn ăn cái gì, thích ăn cái gì, sau đó mặc kệ hắn đưa ra yêu cầu quá đáng thế nào đi nữa cô đều cười tủm tỉm cố gắng thỏa mãn hắn.

Ngực như cứng lại, Niếp Duy Bình rầu rĩ trả lời: “Trong nhà còn có cái gì không lẽ em không biết……”

Na Na: “……”

Na Na hiển nhiên cũng xấu hổ, không khí đột nhiên trở nên có chút ngượng ngập liền vội vàng chạy tới phòng bếp để che dấu cảm xúc của bản thân.

“Được rồi em sẽ chuẩn bị, anh trước nghỉ ngơi một lát……”

Trong phòng rốt cục không hề còn sự lạnh lẽo trống trải cô đơn mình hắn nữa.

Tiếng nước xả vào bồn, hơi nước từ bình lượn lờ như sương khói, đây là hơi thở của gia điình bình thường…… Làm cho Niếp Duy Bình nháy mắt cảm thấy thật mỹ mãn, toàn thân giống như được ngâm trong nước ấm thật lười biếng thoải mái!

Trong ngăn đá còn một túi sủi cảo chưa mở.

Na Na một bên đun nước sôi, một bên lấy hạt tiêu cùng dấm chua ché một bát nước chấm, chờ nước sôi đem sủi cảo thả vào, rất nhanh liền nấu xong một bát.

Niếp Duy Bình cầm đũa, không chút để ý hỏi: “Em không ăn?”

“Không cần!” Na Na lắc đầu, đem nước chấm đặt trước mặt hắn: “Em đã ăn cơm chiều !”

Hương vị nóng hôi hổi quen thuộc ấm áp, hương vị gia đình như tràn ra từ đầu lưỡi.

Làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn sung sướng.

Niếp Duy Bình ăn uống no đủ, mấy ngày này mọi việc cứ tích tụ nhiều làm hắn ăn cũng không ngon.

Na Na thu dọn bát đũa, cẩn thận nhìn hắn một cái, trù trừ nói: “Bác sĩ Niếp, anh nói ca giải phẫu của anh trai…… Anh nguyện ý làm phẫu thuật cho anh ấy?”

Niếp Duy Bình bị hỏi đột ngột mà hoàn hồn, khụ một tiếng, bình tĩnh nói: “Bệnh án Na Hác anh đã nghiên cứu qua, giải phẫu phiêu lưu rất lớn, tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng! Anh không thể cho em cam đoan gì, em hiểu rõ…… Dù sao ngày hôm qua vừa mới có bệnh nhân chết trên tay anh, rốt cuộc còn muốn anh làm phẫu thuật cho anh em hay không thì tự em quyết định!”

Na Na ngẩng đầu, mở thật to hai mắt, đáy mắt là tín nhiệm hoàn toàn.

“Bác sĩ Niếp!” Na Na giống như đang nhìn thấy thần thánh, tràn ngập thành kính cùng tin tưởng mù quáng kiên định nói: “Em tin anh!”

Niếp Duy Bình tim run lên, ngày hôm qua giải phẫu thảm bại gây cho hắn do dự cùng hoài nghi trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói, ba chữ kia giống như thổi vào tim hắn nhuệ khí bừng bừng, mỗi lần đập đều là mãnh liệt sôi trào!

Niếp Duy Bình yết hầu không tự giác giật giật, làm bộ như không có việc gì quay đi cố gắng che dấu nội tâm cảm động, ngữ khí không được tự nhiên: “Mấy lời này, chờ giải phẫu kết thúc em hãy nói……”

Na Na nghĩ hắn không tin liền vội nắm tay nói: “Thật sự, bác sĩ Niếp em tin tưởng anh! Nếu ngay cả anh cũng không thể tin…… Trên đời này sẽ chả có bác sĩ nào có thể làm em tin được nữa!”

“Tốt lắm tốt lắm!” Niếp Duy Bình đắc ý phất phất tay, ra vẻ vô tình nói: “Chờ anh giải phẫu xong em lại đến vuốt mông ngựa!”

Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhếch môi cười cười.

Niếp Duy Bình không dấu vết nhìn nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài giống như lơ đãng hỏi: “Muộn như vậy không quay về không sao chứ? Nhóc con kia đâu, nó ở một mình không sao chứ?”

Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Đừng lo, tiểu Viễn có Ngụy Triết trông chừng, tối nay không trở về cũng không có việc gì!”

Niếp Duy Bình: “……”

Không có việc gì? Hừ, không có việc gì!

Không có việc gì thì mới đáng trách!

Niếp Duy Bình vừa mới vui vẻ tươi cười chỉ một thoáng đã lại như muốn đóng băng vạn dặm, hoàn toàn cứng đờ……
Bình Luận (0)
Comment