Bác Sĩ Cận - Zhihu

Chương 12

11

 

 

Tôi thất thần trở về phòng bệnh.

 

Chu Khương Nghiên tưởng tôi sợ phẫu thuật, cứ ở bên cạnh an ủi tôi.

 

Tôi úp mặt vào vai anh ấy khóc: "Anh họ, em cảm thấy anh ấy thích em."

 

Chu Khương Nghiên vỗ lưng tôi: "Đương nhiên rồi, ai mà chẳng thích công chúa chứ?"

 

"Nhưng anh ấy không thừa nhận, sao anh ấy không chịu nói cho em biết anh ấy thích em?"

 

Chu Khương Nghiên đoán được tôi đang nói ai rồi.

 

Anh ấy an ủi tôi: "Nếu là bác sĩ ở cửa lúc nãy, có lẽ anh ấy lo lắng tuổi tác hai đứa chênh lệch nhiều quá, sợ làm lỡ em."

 

"Nhưng em thích anh ấy lắm, em chẳng sợ gì cả."

 

"Vậy em nói với anh ấy đi, em rất thích anh ấy, cho anh ấy thêm dũng khí, để anh ấy cũng đừng sợ."

 

Lời khuyên của Chu Khương Nghiên khiến tôi bỗng nhiên thông suốt.

 

Tôi nằm trên bàn mổ, mắt và mũi tôi đỏ hoe vì đã khóc.

 

Cận Sùng nói nếu không muốn ngủ thì có thể nói chuyện, anh sẽ nghe.

 

Thuốc mê toàn thân phát huy tác dụng, giọng tôi nói càng lúc càng nhỏ.

 

"Có phải anh cảm thấy em còn nhỏ, tình cảm của em cũng rất nhỏ không? Nhưng không phải đâu, em muốn có tương lai với anh."

 

"Em thực sự quá thích anh rồi, em không có cách nào, lại đi thích người khác như thích anh vậy nữa."

 

Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.

 

Khi tỉnh dậy trời vừa sáng, Chu Khương Nghiên sợ tôi đói, đã đi mua rất nhiều đồ ăn thanh đạm.

 

Chăn được đắp kín mít, anh ấy cầm thìa đút cháo cho tôi.

 

Tôi chưa ăn được hai miếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

 

Cận Sùng vừa ra khỏi bàn phẫu thuật, đã thay áo blouse trắng.

 

Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm tay Chu Khương Nghiên đang cầm thìa: "Kiểm tra phòng, người không liên quan tránh ra."

 

Chu Khương Nghiên vuốt lại mái tóc hơi rối của tôi: "Anh ở ngoài, có gì gọi anh."

 

Cạch một tiếng, cửa bị khóa lại.

 

Cận Sùng cởi áo ngoài, cúi người hôn lên.

 

Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ và dữ dội.

 

Tôi giật mình, hai tay thò ra khỏi chăn, muốn đẩy anh ra.

 

Cận Sùng giữ lấy mặt tôi bằng một tay, tay còn lại giữ hai cổ tay tôi lại và đè xuống.

 

"Đừng động đậy, cho anh hôn một lát."

 

Sợ đè vào vết mổ, ngón tay anh nâng mặt tôi hơi run, dồn hết sức vào môi lưỡi.

 

Toàn thân tôi tê dại, ánh mắt ngày càng tan rã.

Bình Luận (0)
Comment