Bác Sĩ Có Độc

Chương 11

Chu Sênh Sênh không gặp bác sĩ Lục trong phòng khám mắt.

Chuyện làm ăn ở bệnh viện luôn đắt hàng như bán thịt ngài chợ vậy, cô tới khoa mắt lấy số, phải xếp hàng chờ rất lâu, nhưng cuối cùng vào đến cửa, thì mới nhận ra người đang chờ cô kia cũng không phải Lục Gia Xuyên.

Chắc vì cô quá tin vào suy đoán của mình, nên cho rằng chỉ cần bước vào phòng khám, tất nhiên sẽ gặp vị bác sĩ vừa hung dữ lại hết lòng vì bệnh nhân kia.

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng kia cười ngẩng đầu hỏi cô: “Không vào sao, em cứ đứng sững người ngoài đó nhìn gì vậy?”

Không thể nói được là tại sao, Chu Sênh Sênh đứng đó cầm chặt tờ giấy ghi số thứ tự của mình, bỗng nhiên lại không muốn bước vào nữa.

Cô lấy thuốc kháng sinh xong, liền đút vào túi áo ra khỏi phòng khám rồi đi vòng vòng xung quanh, cuối cùng lại quyết định sẽ về nhà.

Còn tưởng rằng chỉ cần trở nên xinh đẹp, thì có thể quay lại gặp anh lần nữa ròi.

Cho dù anh mãi mãi không biết cô gái với gương mặt khác hoàn toàn này chính là Chu Sênh Sênh người đã cho anh leo cây, thì cô cũng vẫn kiên trì, nhất định phải đợi đến khi trở nên xinh đẹp mới dám xuất hiện trước mặt anh.

Bởi vì cô biết.

Cô biết cô chính là Chu Sênh Sênh, dù có biến dạng thế nào, thì trong xương cô vẫn là cô trước sau như một.

Ngày hôm nay trời rất đẹp, có rất nhiều bệnh nhân đang nằm viện đều tập trung ngoài bãi cỏ tắm nắng.

Chu Sênh Sênh đi ngang qua bãi cỏ, rồi hướng thẳng về phía cửa chính, thì bất thình lình bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cách đó không xa có người đang đẩy xe lăn, ngồi trên xe lăn là một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi, còn người đẩy xe mặc chiếc áo blouse trắng, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt đen bóng sáng rực.

Ánh mặt trời ấm áp như miếng bơ tan chảy, lan tỏa khắp cả người anh, biến vị bác sĩ toàn thân màu trắng kia cũng trở nên vàng rực ấm áp.

Người kia không phải Lục Gia Xuyên thì là ai?

Bước chân của cô thoáng ngừng lại, đứng tại đó không nhúc nhích.

Một năm không gặp, không ngờ anh chẳng thay đổi chút nào so với suy nghĩ của cô.

Không, thật ra cũng có một chút.

Chu Sênh Sênh nhìn anh đẩy xe lăn cho cô bé kia chậm rãi đi trên bãi cỏ, vẻ mặt dịu dàng, là sự dịu dàng cô chưa từng thấy ở anh bao giờ.

Cảm giác ấy như dòng chảy êm ả của tháng ba, hay đóa hoa nở đầu cành tháng tư vậy.

Cô bé kia ngẩng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục, em có lời muốn nói với anh.”

Cô vẫy vẫy tay với anh, anh nghe theo cúi người xuống, ghé sát lỗ tai lại gần cô.

Nào ngờ cô bé bỗng nhiên dang hai tay ôm chầm lấy cổ anh, dịu dàng nói: “Bác sĩ Lục, giờ em xin tuyên bố, từ nay về sau anh là của em đấy nhé!”

Anh bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, rồi lại đứng thẳng người dậy: “Em đơn phương tuyên bố thế này, có hỏi ý kiến của tôi chưa?”

“Vậy rốt cuộc anh có đồng ý không đây?”

Anh im lặng một lúc, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu: “Tôi cũng có chuyện cần tuyên bố, em có muốn nghe không?”

Cô bé gật đầu liên tục.

Một phút sau, vị bác sĩ trẻ tuổi ung dung nói: “Tôi tuyên bố em vẫn có quyền được theo đuổi tôi.”

Rõ ràng là từ chối, nhưng cô bé kia lại cười ha ha, sau lưng là ánh mặt trời vàng rực, mà vị bác sĩ cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng hiếm có.

Một lát sau, cô bé kia lại thở dài, ngưỡng mộ nhìn những người đang đi đường kia, từ từ nói: “Nhưng mà bác sĩ Lục này, em cũng muốn được bước đi như họ.”

Chợt nghe được những lời ấy, anh liền ngừng cười, im lặng một chút, một phút sau lại chẳng nói chẳng rằng mà dang tay ra, cúi người xốc cô bé từ xe lăn đứng dậy.

“Ôm cổ tôi.” Anh nói như vậy, thái độ ung dung, hai tay nắm chặt lấy cánh tay gầy yếu của cô, đồng thời để hai chân cô dẫm lên mu bàn chân anh.

Trên bãi cỏ xanh mướt ấy, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đỡ toàn bộ sức nặng của cô bé, gần như anh đỡ lấy hai tay cô, từng bước từng bước giúp cô “bước đi”.

“Như thế này, có tính là nguyện vọng được thực hiện rồi không?” Anh nhỏ giọng hỏi.

Cô bé cười ha ha, trong mắt không giấu được niềm vui sướng: “Thấy chưa, bác sĩ Lục, em biết trong lòng anh có em mà!”

Anh cũng bật cười cùng cô, còn vừa cười vừa nói: “Thật là trẻ con mà.”

Khoảnh khắc đó, Chu Sênh Sênh quên đi bản thân mình, quên mất mình đang đứng đâu cùng mọi người đi qua xung quanh.

Hóa ra cô không hề biết vị bác sĩ Lục dữ dằn cũng có lúc dịu dàng như vậy, từ trước đến giờ thỉnh thoảng một hai lần cô mới thấy anh tốt bụng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thể hiện sự tốt bụng đã cất giấu thật sâu trong lòng mình thế này.

Cô không đi tới chào hỏi anh, chỉ đứng đó nhìn bác sĩ Lục đẩy cô bé rời khỏi bãi cỏ, quay lại khu nhà lớn bệnh viện, rồi mới một mình đi về.

Vị bác sĩ dịu dàng trên bãi cỏ xanh hôm nay chắc hẳn chình là người đàn ông với nụ cười mỉm bước ra từ tấm ảnh cô đã từng nhìn thấy.

***

Sau khi trở nên xinh đẹp thì lá gan cũng to hơn hẳn.

Chu Sênh Sênh do dự mãi, cuối cùng vẫn to gan cầm chứng minh thư mới Trịnh Tầm làm cho cô quay lại quán café khi xưa, nơi cô đã từng làm một năm trước.

Đi tìm việc quanh một vòng, thì trong lòng cô vẫn tâm tâm niệm niệm về nơi này.

Ban đầu cô còn có chút lo lắng, dù khuôn mặt này đã thay đổi, thì trong sâu thẳm cô vẫn là Chu Sênh Sênh mà.

Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy yên lòng, bởi vì anh quản lý, Đông Đông, Hoàn Tử, và Tiểu Kim, tất cả mọi người đều vẫn ở đây, bọn họ vẫn vây quanh soi xét cô, rồi ai cũng khen cô xinh đẹp, nhưng không ai nhận ra cô là Chu Sênh Sênh cả.

Vừa thở phảo một hơi, nhưng trong lòng cô lại có chút cảm giác khó chịu.

Ngày hôm đó, Hoàn Tử vẫn theo thường lệ hướng dẫn cô mọi ngày phải làm những chuyện gì, phải làm thế nào. Trong tiệm này tất cả mọi người đều rất thân thiện, vì thế mới nói hai ba câu thì mọi người đã coi cô là người nhà rồi.

“Cậu vào đúng lúc thật, cuối cùng qua hai mươi tám cái xuân xanh, thì anh quản lý cũng đã thoát ế rồi. Để tỏ lòng chúc mừng, anh ấy quyết định tăng tiền lương cho chúng ta!” Hoàn Tử ghé sát vào tai cô thì thầm.

Chu Sênh Sênh quay đầu nhìn anh quản lý chẳng gầy đi lạng thịt nào, rồi lại nhớ đến năm ngoái ngày nào anh cũng cũng lôi BWM cương quyết đòi đèo cô về, thì không nhịn được mà nở nụ cười.

Tốt rồi, cuối cùng anh ấy cũng tìm được người nguyện ý ngồi chiếc xe BWM của mình rồi.

Chỉ là khi người bạn gái nhỏ của anh xuất hiện trong quán, thì bầu không khí bỗng trở nên quái lạ.

Theo yêu cầu của anh quản lý, “những người không liên quan đều phải biến mất”, thì mọi người đều trốn sau quầy, chỉ để lộ nửa cái đầu lên để nhìn lén.

Chu Sênh Sênh cong khóe miệng, nhìn gương mặt đẹp đến mức camera 360 cũng chẳng là gì này, thì dụi dụi mắt: “Là tôi nhìn nhầm hay là bạn gái của anh quản lý thật sự rất đẹp?”

Phản ứng của những người còn lại cũng chẳng khác Chu Sênh Sênh là mấy.

Hoàn Tử: “Trông chả có lý tẹo nào, độ xứng đôi của hai người đó bằng không, rốt cuộc là tại sao lại yêu nhau ?”

Đông Đông: “Anh quản lý cũng có bạn gái xinh thế kia, thì tôi rốt cục cũng có dũng cảm theo đuổi Lưu Diệc Phi rồi.”

Tiểu Kim im lặng một lúc rồi mới phát biểu: “Mấy người có nghĩ là, vì chúng ta lúc nào cũng trêu đùa bảo anh ấy chẳng cô nào thèm, nên anh ấy mới tức lên thuê bừa một cô về, để chặn miệng chúng ta, nhằm cứu vãn lòng tự ái của mình không?”

Bốn người tụm lại một chỗ xôn xao bàn tàn, chỉ khi nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp kia bỗng nhào tới thơm lên má anh quản lý, thì tất cả những suy đoán kia mới biến mất.

Chắc hẳn tình yêu chân chính thì chẳng cần lý do nào để giải thích, nhìn hai người vốn không thể nào thuộc về nhau, vậy mà bọn họ có thể gặp nhau và yêu nhau như vậy.

Chu Sênh Sênh rất cảm động.

Sau đó cô mang theo cảm xúc kích động ấy, theo lời thần xui quỷ khiến mà chạy tới bệnh viện vài lần.

Càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái hơn chính là, tại sao bác sĩ Lục đang yên đang lành ở khoa mắt, thì lại sang khoa xương chăm sóc cho một cô bé?

Cô lén lút chạy tới hỏi thăm vị y tá Trần cô quen lúc còn chưa bị đổi mặt, y tá Trần là người rất nhiều chuyện, nhất định cũng biết được ít nhiều.

Đúng như dự đoán, y tá Trần lập tức hỏi ngược lại: “Ý cô là cô bé nằm ở giường bệnh số 25 đó hả?”

Chu Sênh Sênh: “Tôi cũng không biết con bé ấy nằm giường nào, nhưng hôm trước có thấy bác sĩ Lục đẩy xe lăn đưa con bé đi tản bộ ngoài bãi cỏ trong giờ làm.”

“Vậy thì là giường 25 rồi.” Y tá Trần hơi do dự rồi nhỏ giọng nói, “Chuyện này chỉ mình cô biết thôi nhé, đừng có nói với ai đấy. Con bé giường 25 bị ung thư xương giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn ra toàn thân rồi. Con bé còn nhỏ tuổi đã bị bệnh này, nên nó không chịu điều trị, sau đó không biết làm sao vừa gặp bác sĩ Lục, thì la hét thích anh, muốn theo đuổi anh ấy.”

“…” Tại sao cô không biết bác sĩ Lục bỗng nhiên được yêu thích như vậy chứ?

Y tá Trần nói tiếp: “Ban đầu bác sĩ Lục chằng thèm quan tâm đến con bé, sau đó ba mẹ giường 25 mới đi xin anh, họ nói con bé bệnh nặng. Ai nói nó cũng không chịu làm hóa trị, còn làm loạn đòi về nhà, may mà có bác sĩ Lục, nên nó mới đồng ý tiếp tục ở lại bệnh viện tiếp nhận hóa trị .”

Chu Sênh Sênh: “Sau đó bác sĩ Lục bắt đầu hẹn hò với con bé hả?”

“Con bé còn chưa đủ tuổi nữa là, bác sĩ Lục không điên tới mức đó đâu!” Hiếm khi y tá Trần ra mặt nói đỡ giúp bác sĩ Lục thế này, “Anh ấy chỉ muốn cổ vũ con bé đó thôi, thỉnh thoảng lúc rảnh, anh ấy sẽ đẩy xe đưa nó đi tản bộ, nói chuyện với con bé.”

Xem ra một năm cô biến mất, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đây, ngay cả y tá Trần cũng bắt đầu nói hộ bác sĩ Lục rồi!

Sau hôm đó cứ vài ngày cô lại tới bệnh viện, mà chẳng biết lý do là gì, rõ ràng cô là thanh niên đang tràn đầy nhiệt huyết lăn lộn kiếm tiền mưu sinh, tại sao lại dành chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi tới bệnh viện nhìn trộm hai người kia chứ?

Mười ngày, nửa tháng, rồi một tháng. Số lần tới bệnh viện ngày càng tăng, tất nhiên cô cũng càng được chứng kiến nhiều chuyện hơn.

Ví dụ như khi bác sĩ Lục đeo ống nghe giúp cô bé kia nghe nhịp tim: “Nhịp tim có vẻ không bình thường.”

“Đương nhiên rồi, chẳng biết ai đang đứng trước mặt em đây, lại còn gần thế này nữa!” Cô bé nói rất dõng dạc.

Ví dụ như khi bác sĩ Lục đứng trước giường bệnh, nghiêm mặt nói: “Uống thuốc nào.”

“Nhưng nó đắng lắm.” Cô bé chau mày, đau khổ nói, “Nếu không, em uống xong anh tặng em một nụ hôn ngọt ngào nhé?”

Bác sĩ Lục: “…”

Có rất nhiều lần Chu Sênh Sênh đứng cách đó không xa mà thầm cười, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang cười vì chuyện gì, kỳ quái, người đang nói chuyện là bọn họ chứ không phải cô, người ngoài cuộc như cô tại sao lại đứng một bên mà cười thầm chứ?

Mãi đến giữa tháng mười hai, cô lại lén lén lút lút chạy tới bệnh viện sau giờ tan làm, vừa cười tủm tỉm vừa đi tới phòng bệnh của cô bé số 25.

Trong phòng bệnh trống rỗng, không có một bóng người.

Cô đoán hai người chắc hẳn lại ra bãi cỏ tản bộ, giờ thì ra đó làm gì nhỉ? Mặt trời cũng đã xuống núi rồi, ra đó hứng nắng hoàng hôn sao?

Chu Sênh Sênh buồn bực xoay người đi được mấy bước, thì bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng, vừa quay đầu lại, liền nhận ra trong phòng bệnh có sự thay đổi… Ga trải giường hình chữ nhật cũng không còn, đồ dùng sinh hoạt cá nhân hàng ngày trên bàn nhỏ kia cũng không còn nữa.

Cô có dự cảm không tốt, nhưng lại không dám tin vào điều đó, lẩn quẩn trước quầy y tá do dự một lúc lâu, mãi đến khi mấy cô y tá nhìn cô với ánh mắt ngoài hành tinh, cô mới dám mở miệng hỏi: “Bệnh nhân giường số 25…”

Sau đó là im lặng một chút.

Cô y tá lắc đầu một cái, nói: “Con bé qua đời rồi .”

“…”

“Ba ngày trước, con bé qua đời rồi .”

Chu Sênh Sênh sững sờ đứng đó như kẻ mất hồn, ngay cả cô cũng không biết mình đã đi đến khoa mắt tự lúc nào. Cô biết phòng làm việc cá nhân của bác sĩ Lục ở đâu, đi qua dãy hành lang dài dằng dặc, thì cô theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn sang bức tường bên cạnh.

Trên phông nền màu xanh nước biển nhàn nhạt.

Vị bác sĩ mặc áo sơ mi trắng dường như trở nên thật ấm áp giữa một vùng tuyết trắng, hòa tan trong cái phông nền màu xanh nhạt kia.

Anh khẽ cười, không để lộ chút cảm xúc dư thừa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lông mày là lông mày, mắt là mắt, bất cứ điểm nào trên gương mặt anh cũng thật đẹp, vừa sống động lại rất dịu dàng.

Kỳ quái, rõ ràng anh chẳng phải kiểu người ấm áp gì, nhưng lại có gương mặt dịu dàng đến vậy.

Cô nhìn đến ngây người, vì vậy cũng quên mất phải để ý xung quanh, mười phút sau, có một người vừa bước ra từ văn phòng liền chẳng mấy khó khăn mà nhận ra cô đang đứng đó, mà kỳ lạ nhất là cô gái kia đang đứng ngắm ảnh anh đến đờ người cả ra.

Dường như cô khá quen, là một cô gái rất xinh, chỉ nhìn qua gò má anh cũng biết điều đó.

Anh đã từng gặp cô ở đâu sao?

Lục Gia Xuyên suy nghĩ một chút, lại chẳng có manh mối gì cả.

Ánh mắt bình tĩnh, đôi đồng tử đen bóng, nhưng dường như lại có cảm giác nóng rực, đột nhiên khiến Chu Sênh Sênh bừng tỉnh. Cô hoảng hốt, vội vàng không dám nhìn vào bảng giới thiệu thông tin bác sĩ nữa. Cô vừa quay đầu liền chạm vào mắt anh, lồng ngực dường như có gì đó vừa nổ tung, tay chân luống cuống.

Cô nhìn ảnh của anh, lại không ngờ rằng chính chủ đang đứng trước mặt cô đây…

Anh chỉ cách cô vẻn vẹn vài bước chân, bác sĩ Lục đứng trước cửa phòng làm việc, vừa thấy cô xoay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau, cứ như có ánh điện chớp lên vậy, anh bỗng nhớ ra lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Hôm đó trời mưa rất to, có một cô gái điên chạy ngang qua xe anh, trên miệng là nụ cười ha ha ha, giống y như đúc cô nàng Chu Sênh Sênh của một năm trước.

Anh nhìn cô, hơi chau mày: “Cô tìm tôi có việc sao?”
Bình Luận (0)
Comment