Dưới ánh đèn mờ, tấm màn chắn cánh gà màu đỏ thẫm che kín sân khấu dần được kéo lên.
Giờ này đứng sau hậu trường toàn thân Chu Sênh Sênh như cứng đờ, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng nhạc tiếng nói từ trên sân khấu truyền tới, bên tai cứ ong ong không ngừng.
Tiệc tổ chức từ thiện cho những đứa trẻ mồ côi bắt đầu vào bảy giờ tối.
Tiết mục của cô và Lục Gia Xuyên là tiết mục số bảy.
Bọn họ sắp phải lên sân khấu rồi.
Tiết mục ngay trước bọn họ, là màn biểu diễn ảo thuật của một câu bé, giờ này cậu đã xuống sân khấu, đi thoáng qua bọn họ.
Chu Sênh Sênh lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đứa trẻ kia, chẳng biết tại sao cu cậu lại có thể tự tin như thế.
Dưới sân khấu là hơn một ngàn người đang ngồi đấy!
Cô là người của giai cấp cỏ dại vốn chẳng có chút tài nghệ gì, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bước lên sân khấu.
Cậu bé kia dường như nhận ra sự căng thẳng của cô, cậu nghiêng đầu sang, tò mò nhìn cô một cái.
Chu Sênh Sênh nở nụ cười méo xệch, trông còn khó coi hơn cả khóc.
Vì thế cu cậu kia bật cười một tiếng: “Dì à, không cần lo lắng thế đâu, dưới sân khấu toàn là trẻ con, dì cứ coi như bọn họ không tồn tại là được rồi.”
Chu Sênh Sênh: “…”
Chẳng phải chính cậu ta cũng chỉ mới tập đọc như mấy đứa nhóc đó sao?
Nhưng khi Lục Gia Xuyên nhìn đứa bé kia thì kéo tay Chu Sênh Sênh, dẫn cô đi ra chỗ khác.
Chu Sênh Sênh ngẩng đầu: “Sao thế?”
Kết quả là anh nhìn cậu bé kia chẳng thân thiện chút nào: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng nên nhúng tay.”
Chu Sênh Sênh: “Nhúng tay gì?”
“Nó nói mấy lời an ủi em hết rồi thì anh biết nói gì đây?”
“… Thật ra anh không cần nói gì đâu, cứ im miệng là tốt rồi.”
Anh nói vài lời chọc cười cô một lúc, tay cô cũng không còn run như lúc nãy nữa.
Cô tự động viên bản thân, không có việc gì đâu, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, đã sống đến từng này tuổi rồi, lên đó để bù đắp lại những tiếc nuối trước giờ chưa từng được biểu diễn trên sân khấu, cô còn cầu mong gì nữa!
Lục Gia Xuyên cười tựa như không nắm chặt tay cô: “Chúng ta chỉ lên đó nhảy mấy phút thôi, em không cần căng thẳng như sắp lên đoạn đầu đài thế đâu.”
Chu Sênh Sênh lườm anh, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng anh MC vang lên.
Ngay sau đó liền có nhân viên hậu cần thúc giục: “Đến lúc lên sân khấu rồi, mời hai vị.”
Tấm màn che từ từ được kéo ra, tất cả các ánh đèn trên sân khấu vụt tắt.
Chu Sênh Sênh đi theo Lục Gia Xuyên ra đứng giữa sân khấu, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một ánh đèn chùm đột nhiên chiếu thẳng vào nơi hai người đang đứng.
Giữa lễ đường rộng lớn như thế, khán giả đang nín thở chờ đợi, nhìn chăm chú vào hai con người đang đứng giữa tiêu điểm của ánh sáng.
Người phụ nữ khoác trên mình một bộ váy bó sát màu đỏ rực, làn váy tung bay như ngọn lửa rực cháy.
Mái tóc đuôi ngựa dần xõa ra, từng ngọn tóc khêu gợi cuộn sóng, buông thõng xuống che đi bờ vai trần mỏng manh.
Người đàn ông cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, một nửa gương mặt hiện dưới ánh sáng, một nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Anh hơi cúi đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm người bạn nhảy trước mặt mình, cánh tay thon dài vòng qua vùng eo thon thả, đặt lên phần lưng trần phía sau.
Trên sân khấu giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cả hội trường im phăng phắc, chẳng ai có thể nghe thấy anh thấp giọng nói thầm một câu: “Mẹ nó trang phục biểu diễn kiểu gì vậy, lộ nhiều như vậy cho ai nhìn?”
Chu Sênh Sênh suýt nữa bật cười như điên.
Cô vẫn đang khẩn trương, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt anh tuấn kia, cô nhỏ giọng nói: “Nếu lát nữa em nhảy sai —— “
“Không đâu.”
“Em nói là ngộ nhỡ em nhảy sai —— “
“Tiết Thanh Thanh.” anh nhìn cô đắm đuối.
“Hử?”
“Nhắm mắt.”
“Nhắm mắt làm gì?”
“Nhớ lại màn nhảy ngoài hành lang hôm trước, em chỉ cần nhắm mắt lại và tập trung nghe nhạc, những chuyện còn lại thì để anh lo.” Giọng anh trầm bổng như tiếng trống, vang vọng bên tai cô, cũng chính là sự tươi sáng tồn tại duy nhất trong hội trường này, cuối cùng anh khẽ cười một tiếng, vô cùng gợi cảm chết người, “Chuẩn bị xong chưa? Hoặc là không nhảy, hoặc là —— “
Trước khi tiếng nhạc vang lên, giọng anh thoáng bên tai cô.
“—— cho bọn họ sáng mắt.”
Chu Sênh Sênh nhắm mắt lại.
Giờ này tất cả những giác quan khác đều đóng cửa, chỉ còn lại âm nhạc quen thuộc vang bên tai, chỉ còn lại bàn tay to nóng rực đang áp sau lưng cô, chỉ còn lại anh đang dẫn dắt cô xuyên qua những ồn áo náo động, về đến hành lang không người như đêm hôm ấy.
Xung quanh chẳng còn ai cả, linh hồn được thoải mái vùng vẫy.
Vũ đạo là sự phát tiết của tình cảm, là bài ca của cơ thể.
Vì thế trong mắt người xem thì điệu nhảy của hai người họ cũng có ý nghĩa khác hẳn.
Sự nhiệt tình và gợi cảm tự nhiên của Jazz đều được thể hiện hoàn mỹ trong từng động tác nhún nhảy của hai người họ.
Người đàn ông ấy như chàng kỵ sĩ bóng đêm, vừa phong độ mà tao nhã, vừa đầy quyến rũ bí ẩn với người xem. Còn cô gái kia như nàng ma nữ ngây thơ, rõ ràng đang chìm mình trong vũ đạo, nhưng cánh tay mềm mại tinh tế kia dường như đang ôm lấy bạn nhảy của mình.
Nhạc nền là một bài hát tiếng anh theo tiết tấu nhanh 《Wildild》, Hoang dã——
Hai chân chôn trong cátHai tay vươn cao vùng vẫy với trờiTôi chẳng thèm quan tâm tới thế giới này nữa, hãy cứ như thế điHãy để tôi bơi về miền cực lạcBất chấp phải đối mặt với điều gì tôi cũng sẽ vượt quaCuộc đời phải có sự đột phá mới xem như là còn sốngNếu như anh có thể yêu cả những khuyết điểm này của em, em se bất chấp tất cả để đi cùng anhChẳng cần biết anh đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, chẳng cần biết con đường tương lai có bao khó khăn, chúng ta cũng sẽ nắm tay đi hết con đường.
Chu Sênh Sênh toàn tâm toàn ý chìm đắm trong điệu nhạc này, Lục Gia Xuyên ôm chặt lấy cô, bước chân lưu loát, tiết tấu chuẩn xác.
Từng lời bài hát cứ lặp đi lặp lại bên tai.
Tiếng ca kiêu ngạo của người phụ nữa vang lên: i’ tewildild.
Em muốn là đứa trẻ hoang duy nhất duy nhất của anh.
Mà vũ đạo cũng ngừng lại sau câu hát này.
Anh ôm chặt cô vào lòng, trước khi động tác cuối cùng kết thúc, phút chốc cô bỗng mở mắt ra.
Trước mặt là một đôi đồng tử đen bóng sáng rực rỡ, rõ ràng chỉ là một màu đen vô hạn, lại lóe lên thứ ánh sáng lộng lẫy khó nói thành lời.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, bọn trẻ, rồi người lớn, không ai là không đứng dậy vỗ tay.
Tiếng vỗ tay lấp đầy sân khấu vô cùng nhiệt tình, là một cách truyền cảm hứng chân thật nhất.
Trong tiếng vỗ tay hoan hô khắp hội trường, Chu Sênh Sênh vui vẻ cười rộ lên, trên lông mày khóe mắt đều lấp lánh niềm vui. Còn Lục Gia Xuyên quay ra nhìn cô, không như lúc tập anh sẽ buông tay ra khỏi người cô cùng cô cúi chào khán giả, mà chỉ yên lặng nhìn cô một lúc.
Tay vẫn đặt trên eo cô.
Ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Mấy giây sau đó, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên môi cô, sau đó lại coi như không có chuyện gì mà buông tay ra.
Chu Sênh Sênh ngây ra như phỗng, nghe tiếng reo hò càng thêm nhiệt tình dưới khán đài, nháy mắt cả gương mặt cô đỏ rực như tôm luộc.
Người đàn ông kia nắm tay cô cúi đầu chào khán giả rồi xuống sân khấu.
Trong toàn bộ quá trình…
Cô luôn ở trong trạng thái phản xạ có điều kiện…
Ý thức hoàn toàn mơ hồ…
Vào sau hậu trường thì cậu bé biểu diễn ảo thuật vẫn còn đang tẩy trang.
Đứng bên cạnh là một cô gái trẻ, mới khoảng hơn hai mươi tuổi, khoanh tay thúc giục: “Còn phải lau bao lâu nữa?”
“Chờ em một chút nữa đi.”
“Chị đã đợi rất nhiều chút rồi.” một giọng nói lạnh như băng trả lời.
“Thế nên chờ thêm chút nữa cũng đâu chết được.” Đương nhiên là một lời đáp rất thoải mái.
Chu Sênh Sênh nhìn lướt qua hai người họ, hẳn là hai chị em, mặt mũi rất giống nhau, vô cùng ưa nhìn.
Chỉ là khi liếc mắt nhìn thoáng qua cô gái kia, thì cô nhìn thêm một lúc.
Hình như trông hơi quen.
Cô không nhớ rõ bản thân đã gặp cô gái này ở đâu.
Cậu bé kia ngẩng đầu nhìn cô, nhoẻn miệng cười: “Dì biểu diễn xong rồi ạ?”
Chu Sênh Sênh gật đầu, quyết định không thèm quan tâm đến kiểu xưng hô muốn ăn đòn của thằng bé kia nữa.
“Dì xem, cháu nói dì đừng nhìn mấy đứa trẻ dưới sân khấu rồi mà. Dù dì có lên đó đánh rắm, bọn họ cũng sẽ vỗ tay hoan hô.”
“…”
Cô gái trẻ ngẩng đầu liếc cô một cái, mặc dù không nhận ra cô là ai nhưng cũng khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn cậu bé chọc trán cậu mấy cái nhắc nhở: “Làm như quen thân người ta lắm ấy.”
“Bộ não của đàn ông quan trọng lắm đấy.” Cậu bé nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, “Trịnh Tây Nghị tiểu thư, phiền chị đừng dùng bàn tay ngu ngốc của chị động vào bộ não thiên tài của em.”
Chu Sênh Sênh bật cười.
Quả là một cậu nhóc hài hước.
Cô và Lục Gia Xuyên cũng thay quần áo rồi tẩy trang.
Sau hậu trường khá lộn xộn, nhân viên hậu cần chạy qua chạy lại, nên không có phòng trang điểm hay thay đổ tử tế.
Chu Sênh Sênh thầm nghĩ, dù sao ra cửa quẹo trái chính là khu chung cư rồi, về nhà rồi thay cũng được.
Lục Gia Xuyên nhận ra ý đồ của cô, không hé răng nửa lời, cầm áo khoác chùm lên đầu cô: “Mặc vào.”
“Giờ đang là mùa hè, em có ăn no dửng mỡ đâu mà mặc áo khoác?” Chu Sênh Sênh bất mãn kéo xuống.
Anh đưa mắt nhìn bờ lưng trần phía sau anh, cùng chiếc váy siêu ngắn kia: “Mặc vào.”
“… Nóng lắm.”
“Cũng tốt hơn trần truồng ra ngoài.”
Chu Sênh Sênh: “…”
Chu Sênh Sênh: “Em có mặc quần áo đấy, bác sĩ Lục. Nếu mắt anh không ổn thì tự soi gương trị bệnh cho mình đi”
Lục Gia Xuyên: “Bộ trang phục này có khác gì như không mặc đâu?”
Hai người đang bắt đầu tranh luận về việc mặc áo khoác hay không và mặc váy này có khác gì không mặc gì thì một bên dèm bỗng nhiên bị người ta vén lên.
Có ai đó nhanh chân bước vào: “Trịnh Tây Nghị, thằng bé đã tẩy trang xong chưa? Phiền muốn chết, ông đây chán ngán mấy tiết mục dở hơi kia rồi!”
Đó là một giọng nói rất quen tai, trầm thấp dễ nghe, vừa hững hờ lại mang theo chút cảm giác bất chấp vô lại.
Chu Sênh Sênh quay lưng lại nhìn người vừa đi vào, bỗng nhiên cứng đờ.
Lục Gia Xuyên còn chưa nói hết lời khiêu khích thì người trước mặt anh đã hóa đá rồi.
***
Trịnh Tây Nghị ngẩng đầu nhìn Trịnh Tầm: “Em đã giục thằng bé nhiều lắm rồi, Nam Phong phải tẩy trang. Nam sinh sao lại để ý bề ngoài nhiều như thế? Trang điểm cũng đẹp trai lắm mà.”
Nam Phong cãi lại: “Chị cũng biết em là con trai, nào có con trai tô son đánh phấn khi ra ngoài?!”
Trịnh Tầm liếc cậu một cái: “Chỉ có ông tướng nhà cậu mới lắm chuyện như thế.”
Ngoài miệng có vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn buồn bực ngồi xuống bên cạnh chờ cậu bé.
Cách bọn họ một quãng không xa có một đôi nam nữ, mặt đối mặt không biết đang nói chuyện gì.
Trịnh Tầm nhìn lướt qua rồi chuyển hướng ánh mắt.
À hóa ra là cặp đôi tình nhân vừa khiêu vũ trên sân khấu.
Mà giờ phút này, Lục Gia Xuyên thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Chu Sênh Sênh liền mở miệng hỏi: “Em sao thế?”
Chu Sênh Sênh nhanh chóng lắc đầu, cũng không đòi bỏ chiếc áo khoác anh đưa nữa mà hạ giọng nói: “Về nhà thôi.”
Cô quay đầu muốn đi.
Mà lúc này, xa xa bỗng nhiên lại có người nhanh chóng đi tới, giọng vang dội kêu tên của cô: “Tiết tiểu thư!”
Chu Sênh Sênh không để ý đến người đó, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Này này này, Tiết tiểu thư, bác sĩ Lục, hai người chờ tôi một chút!” Lý Kiến ở tầng năm đang sải bước đi tới.
Chu Sênh Sênh đành phải dừng chân lại, nhìn lướt qua người đang ngồi bên cạnh không biết làm gì kia.. Quả nhiên là Trịnh Tầm.
Cô nở nụ cười miễn cường với Lý Kiến, không nói gì.
Lý Kiến tươi cười rạng rỡ nói với cô và Lục Gia Xuyên: “Vừa rồi màn biểu diễn của hai người thật sự quá tuyệt vời! Vô cùng ăn ý, lóa mắt người xem. Tôi biết ngay hai người làm được mà.”
Chu Sênh Sênh gật đầu liên tục, nụ cười cứng ngắc.
Trịnh Tầm ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh này, thầm nghĩ cô nàng này có vấn đề à? Người ta nói chuyện với mình nãy giờ, sao cô ta lại chẳng rên một tiếng?
Bị câm sao?
Thật kỳ quái.
Lục Gia Xuyên cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bình thường cô nói liến thoắng, tại sao hôm nay lại bỗng nhiên trở thành người tiếc chữ như vàng vậy.
“Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
Chu Sênh Sênh liên tục lắc đầu, hạ thấp giọng đến cùng cực: “Em không sao, chỉ là muốn về nhà thôi.”
Lại không ngờ rằng đúng lúc cô mở miệng, tiếng nhạc trên sân khấu bỗng nhiên giảm âm lượng, vì thế giọng cô mơ mơ hồ hồ truyền tới bên tai Trịnh Tầm.
Anh ngẩn người, cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt chứ không nghe rõ ràng.
Trịnh Tầm nhìn cô kỹ hơn, anh có cảm giác rất kỳ quái, không thể nói rõ là vì sao, nhưng không nhịn được mà quan sát cô.
Trịnh Tây Nghị liếc anh một cái: “Thấy gái xinh nên câm luôn rồi à?”
Anh thu mắt về mắng cô: “Thần kinh. Cô ta đẹp chỗ nào?”
Trong lòng Trịnh Tây Nghị cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mà phía bên kia, Lục Gia Xuyên quả thật đã nhận ra Chu Sênh Sênh có gì đó rất lạ, nên không luyên thuyên với Lý Kiến thêm nữa, anh dẫn cô đi ra ngoài, tính sẽ về nhà rồi hỏi chuyện cô sau.
Bọn họ đi qua chỗ Trịnh Tầm.
Chu Sênh Sênh cúi đầu xuống cực thấp.
Thật ra Trịnh Tầm vốn chẳng hề biết gương mặt này của cô, cô cũng không cần chột dạ như thế, nhưng theo phản xạ có điều kiện, cô lại không nhịn được mà tránh né anh.
Trong khoảnh khắc đi ngang qua anh, Chu Sênh Sênh bởi vì đi nhanh quá, nên chân bị vướng vào dây điện trên sàn.
Trịnh Tầm ở bên trái cô, Lục Gia Xuyên đi bên phải cô, hai người đều theo phản xạ có điều kiện vươn tay ra đỡ cô.
“Tiết Thanh Thanh!” Đây là giọng của Lục Gia Xuyên.
“Cẩn thận!” Đây là giọng của Trịnh Tầm.
Lục Gia Xuyên đỡ vai cô, mà Trịnh Tầm đỡ lấy tay cô.
Cổ tay nhỏ xinh trắng mịn gần ngay trước mắt, Trịnh Tầm đang định buông tay, lại bỗng nhiên nhìn thấy hai vết sẹo nhạt trên tay cô, chạy từ trái sang phải theo hướng vào cổ tay.
Anh đột nhiên nắm chặt hơn.
Hai vết sẹo ấy rất đặc biệt, đan chéo vào nhau, nhìn như hình chữ X.
Năm mười bảy tuổi ấy, một nữ sinh tên là Chu Sênh Sênh được đưa tới bệnh viện tâm thần trên trấn, từng có ý đồ tự sát, lại vì dùng thuốc an thần mà hai tay phát run, nên tự vạch vào tay hai vết kỳ quái như thế.
Sau này khi bọn họ đã đi khỏi trấn, Trịnh Tầm từng vô số lần cười nhạo cô: “Tự sát cũng sáng tạo phết đấy.”
Chu Sênh Sênh nói: “Cái này gọi là hơi thở nghệ thuật thấm từ trong xương cốt rồi.”
Lúc này, anh lại thấy vết sẹo quen thuộc ấy.
Dưới ánh đèn chói mắt trên cao, Trịnh Tầm ngẩng đầu nhìn vào gương mặt xa lạ kia mười ngón tay bỗng dưng nắm chặt.
Chu Sênh Sênh cũng nhận ra ánh mắt anh thay đổi, nhanh chóng rụt tay về, nhưng không ngờ lại chẳng rút ra được.
Người bạn thân gần ngay trước mắt, yên lặng nhìn cô, nói rõ từng chữ: “Chu Sênh Sênh?”
Trong phút chốc, trời đất đảo lộn, ánh sáng trên đầu vụt tắt.