Bác Sĩ Hà Cầu

Chương 24

Tạ Đông Sơ đi xuống dưới nhà, Tạ Bân Sam đang ngồi trên sô pha đợi: “Tiểu Sơ à.”

“Anh ạ.” Tạ Đông Sơ vẫy tay chào, định đeo túi ra ngoài.

“Sớm thế?” Tạ Bân Sam nheo mắt.

“Vâng.” Tạ Đông Sơ ra đến cửa, ngồi xuống đi giầy cao gót.

“Em đi tìm Thanh Thời phải không?” Tạ Bân Sam không còn cà lơ phất phơ nữa, nghiêm mặt hỏi.

Tạ Đông Sơ khom lưng đi giầy: “Không phải chuyện của anh.” Nói xong mở cửa thì bị Tạ Bân Sam chặn lại.

“Em không được đi. Từ nhỏ em đã thông minh sẵn, sao lại cứ cứng đầu với chuyện này thế hả, khoan nói cậu ta có tình cảm với em hay không, em là gì mà đi xen vào chuyện của cậu ta chứ, cậu ta trước sau gì cũng phải lấy vợ sinh con thôi.” Tạ Bân Sam không vui ra mặt.

Tạ Đông Sơ cúi đầu đứng im lìm, mãi lâu sau mới kéo tay anh: “Anh à, chuyện gì cũng có thể khống chế, em thậm chí có thể khống chế cả biểu cảm của bản thân, buồn hắt hơi còn có thể nhịn được nhưng tình cảm thì biết làm sao được, tuy em không đào hoa như anh nhưng em hy vọng anh hiểu.”

Tạ Bân Sam thấy em gái vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo thì tức trắng cả môi, nói hơi gay gắt: “Thế em muốn thế nào hả? Đuổi Trần Noãn đi à?”

Vốn chỉ nói dỗi, chẳng ngờ em gái lại tươi tỉnh ngẩng đầu lên nhìn: “Thế không được sao ạ? Em với anh ấy cùng cô độc làm bạn với nhau cả đời, vậy không được sao ạ?”

Tạ Bân Sam tức cứng cả người, nghĩ mãi không lựa được câu nào để nói, cuối cùng sự giận dữ lại hóa thành nỗi đau lòng, vỗ vai em gái bảo: “Em xem em có ngốc hay không chứ, thế giới này có bao nhiêu là đàn ông, vì sao cứ không phải cậu ta thì không được? Cậu ta coi em là gì thì em hiểu hơn ai hết mà phải không?”

Tạ Đông Sơ gạt phắt tay anh đi, người run run: “Anh à, anh nói nhăng cuội gì thế, nếu không phải tại Trần Noãn thì sao ra nỗi này chứ? Nếu không phải tại Trần Noãn, không phải mọi thứ đều tốt đẹp cả rồi sao? Tất cả là do lỗi của con bé đó cả.”

Tạ Bân Sam lắc đầu, mày cau lại: “Con bé ngốc này, em chẳng hiểu gì cả, nếu không có Trần Noãn thì sẽ có Lưu Noãn, Lý Noãn khác, vấn đề chỉ là thời gian thôi.”

Tạ Đông Sơ lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải! Không phải thế!” Giọng nói thất thanh vút lên, trong lúc Tạ Bân Sam chưa kịp phản ứng, Tạ Đông Sơ đã đẩy cửa chạy ra ngoài rồi.

Tạ Bân Sam đứng trơ lại, buồn bực cào tóc, đá khung cửa một cái thật lực.

Cố Thanh Thời đang bước đi thong dong trên hành lang, nhịp bước đều đặn, bước chân ngắn thì thấy Tạ Đông Sơ đã chờ sẵn trước cửa.

“Đông Sơ à, có việc gì hả?”

Anh mở cửa văn phòng, mời Tạ Đông Sơ vào.

Tạ Đông Sơ cắn môi, hôm nay vẫn chưa kịp trang điểm, trông mặt mũi hơi nhợt nhạt, bước vào phòng xem anh mặc áo bờ lu, kiểm tra lịch công việc.

Bức ảnh anh đặt trên bàn làm việc, anh mặc một bộ quân trang màu xanh lục, mày kiếm mắt sáng. Tạ Đông Sơ nhớ hôm đó mình cùng anh đi chụp ảnh, anh hơi lo lắng vì vậy Tạ Đông Sơ đã khen anh mặc quân trang trông rất khôi ngô. Câu đó là nói thật lòng, anh vốn tính tình nhu hòa, mặc quân trang thẳng nếp tôn dáng khiến người ta lóa cả mắt.

Ngón tay Tạ Đông Sơ di di trên góc ảnh: “Anh thật sự muốn cùng Trần Noãn à?”

Cố Thanh Thời đã mặc xong quần áo, đang xắn cổ tay áo, quay người lại gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thanh Thời à, tính cách của anh không hợp chuyện yêu đương đâu, tính tình của em ấy thì vừa nhìn là biết không chịu ngồi yên, em sợ anh sẽ bị tổn thương mất, hơn nữa anh hoàn toàn không cần thiết phải chịu trách nhiệm chỉ vì em gái đó cho là anh bắt nạt nó, đó chỉ là một việc bất khả kháng, chúng ta là bác sĩ mà.”

Mắt mày Cố Thanh Thời rạng rỡ niềm vui, chẳng vì mấy câu của Tạ Đông Sơ mà bất an, lại còn cười rộ lên, khuôn mặt trông rất ấm áp: “Không phải thế, anh cũng muốn thử thích một người mà, không liên quan đến chuyện đấy đâu.”

Ngón tay Tạ Đông Sơ siết mép bàn quá chặt nên bị đau, gắng gượng kiểm soát biểu cảm của mình, nở nụ cười khiên cưỡng: “Nhưng nếu em ấy bắt nạt anh thì sao? Lúc đấy biết làm thế nào? Anh không nhớ chuyện ngày trước hả?”

“Anh cũng đâu thể sống một mình cả đời được, anh sẽ học cách thích nghi mà, có lẽ quen rồi thì sẽ tốt lên phải không? Là người có ai mà không biết yêu chứ?” Sự cố chấp của anh không những không lỗ mãng mà thậm chí còn vô cùng ngọt ngào.

Tạ Đông Sơ cuối cùng không ngăn nổi sự bất an trong lòng mình, giọng run lên: “Anh không thể như vậy…”

Chưa kịp nói xong thì có người đẩy cửa vào, cả hai đều giật mình quay ra nhìn. Tạ Bân Sam vào phòng chẳng nói chẳng rằng đã kéo thẳng Tạ Đông Sơ ra ngoài. Tạ Đông Sơ lẽo đẽo chạy theo nhưng không hề cự lại anh. Cố Thanh Thời nhìn người dần đi mất hút sau tấm kính thủy tinh, chẳng tỏ vẻ gì, xắn cổ tay ngay ngắn xong thì ngồi vào bàn làm việc.

Thi Nhã Thừa hôm nay ru rú cả ngày làm việc trên gác xép không xuống. Triệu Khắc ra ngoài đi giao hàng, vì thế, Trần Noãn đã có cơ hội một mình tiếp đón một vị khách thú vị.

“Ôi chao, con gái, là con hả?” Người khách bước vào, Trần Noãn còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị phủ đầu ngay một câu như vậy.

Trần Noãn vắt óc ra cố nhớ lại hai người trước mặt: cặp vợ chồng này trông hơi quen quen, hình như đã từng gặp đâu đó rồi.

“Ơ… Chào các vị.”

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, con không nhớ hả? Cô là mẹ Trác Nhất này, cô vẫn nghe thằng bé nhắc con suốt đấy.” Người phụ nữ trung niên cởi mở vỗ tay Trần Noãn cười.

Trần Noãn sực nhớ ra, là gặp hôm đuổi bắt trộm, cảm thấy ngượng ngùng, cười khô không khốc: “À, vâng, cháu chào cô ạ, xin hỏi hôm nay cô chú đến muốn xem gì vậy ạ?”

Mẹ Trác Nhất rất vui vẻ: “Con làm việc ở đây hả? Rảnh rỗi thì qua nhà cô chơi nhé? Con với Trác Nhất nhà cô chú thân nhau lắm phải không?”

Trần Noãn vội vã gật đầu: “Dạ, vâng.”

“Ôi chao, con bé này ngoan quá, càng nhìn càng thích, con gả sang nhà cô làm con dâu nhé?” Mẹ Trác Nhất nhìn Trần Noãn từ trên xuống dưới một lượt.

Trần Noãn cuối cùng cũng biết cách nói chuyện của Trác Nhất được di truyền từ ai rồi, có bà mẹ như này thật đáng sợ ghê, nói một câu thôi mà làm Trần Noãn mụ cả đầu.

“Ha ha, cô cứ đùa cháu ạ.” Trần Noãn gượng cười xua tay, nhanh nhẹn đi rót nước, “Cô chú ngồi xuống xem đi ạ.”

Trần Noãn bưng cốc nước ra, cha mẹ Trác Nhất không nói tiếp chuyện ban nãy nữa, nghiêm túc chọn hàng.

“Ông nội của Trác Nhất sắp mừng thọ, cô chú muốn chọn một cặp bình hoa ổn ổn để tặng, mấy đồ chỗ các con hầu như đều là hàng sao chép nhỉ, có món đồ nào có tuổi chút không?” Bà Trác quay lại hỏi.

Trần Noãn gật đầu: “Dạ, có ạ, có điều không có sẵn ở đây, cô chú có thể xem trước trong này.” Trần Noãn vừa nói vừa mở tập danh sách dầy cộp ra cho hai người xem.

Trần Noãn ngồi bên giúp cha mẹ Trác Nhất chọn quà, Thi Nhã Thừa đi từ gác trên xuống, thấy có khách cũng không buồn nói năng gì, nhìn Trần Noãn một cái rồi ra ngoài. Trần Noãn cảm thấy hôm nay sếp có hơi bị khó gần, chẳng biết khi nào mới có thể xin nghỉ về nhà chăm oppa. Hễ cứ nghĩ tới oppa nhà mình là tâm trạng lại phấn chấn hẳn lên.

Cha mẹ Trác Nhất chọn quà xong, hẹn ngày đến xem rồi chuẩn bị về: “Con gái có rảnh thì năng đến nhà cô chú chơi còn bồi dưỡng tình cảm với Trác Nhất nhà cô nữa chứ nhỉ? Nếu thằng bé đó dám bắt nạt con thì cứ nói với cô, cô sẽ cho nó một trận.” Biểu cảm hung ác khi nói đến câu cuối của bà Trác khiến Trần Noãn bất giác hoài nghi chẳng biết đây có phải là mẹ ruột hay không nữa.

Trần Noãn cười hùa vâng vâng dạ dạ rồi tiễn khách về.

Cố Thanh Thời vẫn chưa tan, Trần Noãn hết giờ làm sớm hơn nên bắt xe sang bệnh viện tìm anh.

Từ xa, Trần Noãn đã trông thấy Trác Nhất, hiện tại trông thằng nhãi này cũng thuận mắt hơn nhiều rồi, chưa kể cậu ta còn đang mặc áo bờ lu, tốt xấu gì cũng là bác sĩ, vậy nên bèn chào hỏi thật tử tế: “Bác sĩ Trác à, chào cậu.”

Trác Nhất vừa nhìn thấy Trần Noãn thì hầm hừ quay mặt đi: “Không có tiền đồ!”

Trần Noãn xoa chóp mũi, đúng là tính khí đại thiếu gia có khác.

“Có phải tại tôi tìm bạn trai không hợp ý cậu nên cậu mới thế này đó hả?” Trần Noãn khoanh tay không thèm chấp.

Trác Nhất ngoảnh mặt lại, trừng mắt nhìn đối phương, thừa dịp Trần Noãn không đề phòng, ép Trần Noãn vào góc tường. Trần Noãn giật mình, ngơ ngác, quên cả hét lên.

Ánh mắt cậu ta hơi bị đáng sợ, đằng đằng sát khí nhìn Trần Noãn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô nói xem, thằng cha đó có cái gì tốt hả?”

Trần Noãn chưa từng nhìn thấy một Trác Nhất như vậy, nhất thời nghẹn lời: “Tôi…”

“Cô đúng là ngu hết thuốc chữa!” Cậu ta lại bồi thêm một câu, kề sát vào tai mà nói, khiến Trần Noãn sợ không dám cựa người.

“Cậu có ý gì vậy hả!” Trần Noãn bùng phát, đẩy cậu ta ra, đứng thẳng người dậy.

Trác Nhất hung hăng nhìn trừng trừng Trần Noãn một hồi rồi cũng phải thả Trần Noãn ra, đứng dẹp sang bên, hừ một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi. Trần Noãn đứng đực ở đằng sau, chửi thầm trong bụng một tràng rồi mới đi tiếp lên phòng của Cố Thanh Thời.

Trần Noãn vừa gặp Cố Thanh Thời tâm trạng liền phơi phới ra mặt, còn Cố Thanh Thời thì vẫn cái mặt bình thản đó, cũng không hẳn là bình thản, mà ý là không có gì thay đổi so với bình thường, chứ vẫn thấy ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Trần Noãn: “Sao em lại qua đây thế?”

“Em đến chờ anh tan làm đó!” Trần Noãn thích ưng với thân phận mới rất nhanh, thậm chí còn cực kỳ muốn đứng ngay hành lang quảng cáo rùm beng danh phận mới của mình, chỉ hận không thể dán tem sở hữu lên người Cố Thanh Thời.

Cố Thanh Thời gật đầu rồi lại đi vội. Trần Noãn ngồi một mình ở văn phòng buồn bực, tại sao bác sĩ lúc nào cũng bận thế nhỉ…

Rốt cục, đợi được đến giờ tan làm thì bụng của Trần Noãn đã reo ùng ục. Cố Thanh Thời thay quần áo xong, hai người cùng nhau xuống. Trần Noãn vốn đang rất vui vẻ lại bị cái vẻ bình thản của Cố Thanh Thời làm cụt hứng, không phải anh ấy chỉ đơn thuần thật thà chịu trách nhiệm đấy chứ? Mặc dù rất mê hoặc, mặc dù kết quả là trên hết nhưng lòng người không đáy, Trần Noãn vẫn không thể thấy thỏa mãn.

Trần Noãn bám theo sau lưng người ta nhìn dáng lưng chỉ đi đứng bình thường thôi cũng hấp dẫn, thầm ước gì chỉ nắm tay nhau thôi cũng có thể mang thai.

Đến dưới lầu, bệnh viện đã vắng người, đèn đuốc sáng trưng, Trần Noãn đột nhiên đuổi theo ôm chặt cánh tay Cố Thanh Thời gọi: “Cố Thanh Thời.”

Cố Thanh Thời giật mình: “Sao thế?”

Trần Noãn trợn mắt đầy vẻ bất mãn: “Anh xem giờ bọn mình đã là người yêu rồi đấy, liệu có phải anh nên hôn em một cái không.” Trần Noãn đùa bất chấp tất cả.

Quả nhiên Cố Thanh Thời tròn mắt, nhìn nhanh xung quanh, sững sờ mím môi không nói gì.

“…”

Trần Noãn tự nhiên thấy anh quá đỗi đáng yêu, nhe răng cười: “Anh nhanh lên đi mà.”

Cố Thanh Thời đỏ mặt không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm Trần Noãn, chẳng biết anh đang nghĩ gì.

Trần Noãn còn đang nghĩ xem nên đùa giỡn anh thế nào tiếp thì anh bỗng dưng cúi người, tay giữ gáy Trần Noãn, áp đôi môi anh lên trán.

Cảm giác nóng bỏng, Trần Noãn giật mình, ngay cả người mới từ thang máy bước ra cũng giật mình, một trận cười rúc rích, Trần Noãn trong lúc bị Cố Thanh Thời bối rối kéo đi, đuôi mắt thoáng liếc thấy bóng hai người Tạ Đông Sơ và Trác Nhất.

Chú thích:

Câu nắm tay mang thai là của Trần Noãn, không phải mình bị cuồng Âu Cơ nên chém ra đâu đấy nhé =))
Bình Luận (0)
Comment