Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 1

Cuối tháng mười hai, chỉ trong một đêm thành phố M chào đón mùa đông đến.

Sau khi Sở Thanh tăng ca xong trở về thì đã rạng sáng rồi, cô đi trên đường, bọc lấy mình bằng một chiếc chăn nhung màu hồng san hô, run rẩy cúi đầu bước đi. May mà trong đêm khuya cũng không có nhiều người qua lại lắm, cũng không ai nhìn cô bằng ánh mắt khác thường cả.

Bước đi càng nhanh càng tốt, Sở Thanh rửa mặt xong trong vòng một giây rồi chui cả người vào trong chăn. Cô ôm hai cái bình nước nóng bà tử* trong lòng một lúc lâu, nhiệt độ cơ thể mới dần dần tăng lên trở lại. Cô nhớ trong đầu rằng hôm sau mình còn phải đăng một bài văn lên cho mọi người nữa, cô chỉ mới suy tư vỏn vẻn được khung sườn thì đã ngủ say.

Sáng hôm sau trời vừa sáng, như thường lệ Sở Thanh tỉnh dậy, cổ họng khô khốc, đầu nặng trịch như bị đổ chì vào. Cô thò người ra, sau khi lấy chiếc nhiệt kế hồng ngoại trong tủ ở đầu giường ra để đo nhiệt độ cơ thể, cô đứng dậy chuẩn bị đến bệnh viện để truyền dịch.

Ba mươi tám độ năm, dựa vào thuốc hạ sốt cũng không thể làm người bình thường lại được.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô mở bản đồ ra. 

Cô mới chuyển đến được nửa tháng nên vẫn còn chưa quen với địa hình và hoàn cảnh xung quanh đây lắm. Vất vả mãi mới lấy được số thứ tự, đến phòng khám nhìn xem thì thấy còn có hơn mười người đang đứng xếp hàng ở phía trước. Sở Thanh dựa người vào tường, híp mắt chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng y tá gọi tên cô.

"Bị sốt, ba mươi tám độ năm, không ho khan, không sổ mũi cũng không có các bệnh trạng khác, dị ứng với cephalosporin*, phiền anh truyền dịch giúp tôi." Sau khi Sở Thanh nói một hơi xong, cô nghiêng mặt chờ bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho mình.

*Cephalosporin: Thuộc nhóm kháng sinh β-lactam có nguồn gốc từ nấmAcremonium, trước đây gọi là "Cephalosporium" (nguồnWikipedia)

Vị bác sĩ nam ngồi phía sau bàn làm việc nhìn chằm chằm thông tin của bệnh nhân trên máy tính không hề nhúc nhích, rồi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn Sở Thanh. 

Thấy Sở Thanh hơi nhíu mày một chút, anh ta mới tranh thủ thời gian lấy nhiệt kế ra đo cho cô, còn không thèm trừ độc.

Sở Thanh thở dài, yên lặng lấy viên thuốc sát trùng từ bình inox ra lau lau, sau khi kiểm tra vạch cẩn thận rồi mới đàng hoàng nhét nhiệt kế vào miệng.

Chiếc nhiệt kế thủy ngân này hiệu suất kém hơn nhiều so với súng đo nhiệt* ở bệnh viện mà trước kia cô hay đến. Mà vị bác sĩ này giống như thể chưa tỉnh ngủ vậy, không biết có đáng tin cậy không nữa.

Một lúc sau, Sở Thanh lấy nhiệt kế ra nhìn qua một cái, cũng không kém đi dù chỉ một chút so với lúc sáng. Cô đưa cho bác sĩ nam đó, lại lặp lại yêu cầu muốn truyền dịch của mình.

"Uống thuốc hạ sốt trước xem sao đã?" 

Bác sĩ nam đeo khẩu trang đề nghị, "Hay là tiêm cũng được."

"Cứ truyền dịch luôn đi ạ." Sở Thanh lắc đầu. Thể chất của cô khó hạ sốt, truyền dịch còn nhanh hơn được xíu.

Bác sĩ nam thấy thế cũng không kiên trì nữa, lưu loát gõ bàn phím kê đơn thuốc, sau đó để Sở Thanh cầm thẻ bệnh lí ra ngoài đưa tiền.

Bệnh viện này Sở Thanh chưa từng đến, nộp phí xong, đầu óc choáng váng nên cô đi thẳng đến phòng giải phẫu. Đi được nửa đường thì bị y tá cản lại dẫn đến hiệu thuốc để lấy thuốc. Giày vò một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đến được phòng truyền dịch. Sở Thanh tìm đến chiếc ghế sô pha ở gần cửa sổ ngồi xuống, bệnh viện có hơi ấm nên cô ngồi một lát thì mí mắt đã sụp xuống.

"Sở Thanh, Sở Thanh!"

"Sở Thanh, Sở Thanh số 32 không ở đây sao?"

...

Y tá đẩy xe trên hành lang hô lớn, đi tới đi lui hai lần mới phát hiện ra ở bên cửa sổ có người đang ngồi co người lại. Nhẹ nhàng vỗ vào tay Sở Thanh một cái, hỏi thăm: "Sở Thanh à?"

Lúc này Sở Thanh mới tỉnh, cô dụi dụi mắt nhỏ giọng nói: "Là tôi, thật ngại quá..."

"Không sao, cô truyền tay bên nào?" Y tá hơi trúc trắc mở bao kim tiêm ra, căng thẳng mà liế.m môi một cái. Cô ấy vỗ vỗ lên mu bàn tay phải của Sở Thanh, sau đó đè ống dẫn cao su lên cổ tay cô. Tĩnh mạch trong tưởng tượng không hề nhô lên, y tá hơi cau mày, nhìn chằm chằm tĩnh mạch trông không được rõ ràng lắm của Sở Thanh.

Sở Thanh nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô ấy tiến hành tiêm. Rất nhanh, mu bàn tay cô nhói lên, lấy kinh nghiệm tiêm nhiều năm thì ngay lập tức cô hiểu ra rằng lần tiêm đầu tiên này không tìm thấy mạch máu đâu cả. Sở Thanh ngẩng đầu cười với y tá, an ủi: "Không sao đâu."

"Ngại quá, tôi vừa bắt đầu công việc được một thời gian thôi ạ."

Y tá hơi rút kim tiêm ra một chút, sau đó đổi góc độ tiêm vào, vẫn không hồi máu. Cô ấy hít sâu một hơi, sau đó rút kim tiêm ra.

"Cô kiên nhẫn một chút nhé." Là khi cô y tá đang tiến hành tiêm một lần nữa, vẫn không hồi máu được.

Đôi mắt Sở Thanh hơi đỏ hồng, cô c.ắn môi dưới, đang định nói không sao thì cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.

"Để tôi, tiêm tay trái." Động tác của Trình Dịch An rất sắc bén, lấy ống dẫn cao su bên tay phải của Sở Thanh sang tay trái, bắt đầu dính băng dính. Điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt xong, cuối cùng còn lấy từ trong túi ra chiếc hộp thuốc không ra cột vào lòng bay tay Sở Thanh.

"Không cần đâu." Sở Thanh cau mày muốn rút tay lại, chỉ có con nít mới dùng hộp thuốc cố định tay để tránh kim bị lệch ra ngoài. Cô chưa từng thấy người trưởng thành dùng nó bao giờ, cứ xem như là hộp thuốc màu hồng đi, cũng không được nốt.

Trình Dịch An làm như không nghe thấy cô nói gì, dùng băng dính cố định sít sao lại với tay trái của Sở Thanh, sau đó quay người rời đi. Lúc quay lại lần nữa, trong tay anh còn có một bình truyền dịch nhựa plastic, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt.

Đó là túi sưởi do bệnh viện họ tự chế, rót nước trong máy vào trong bình dịch, đặt vào trong lò vi sóng khoảng hai phút cho nóng lên là có thể sử dụng liên tục. Y tá vì để cho đám con nít vui thích còn bỏ thêm chút thuốc màu cho nó biến thành nhiều màu.

Trình Dịch An đưa túi ấm cho Sở Thanh, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Sở Thanh chạm vào túi sưởi, giật mình một cái, mang theo chút tò mò hỏi: "Cái này là cái gì thế?" Vàng vàng lại xanh xanh... Nhìn nhìn, thực sự hơi giống như đồ thí nghiệm khoa học.

"Túi sưởi." Trình Dịch An nhíu nhíu mày. Vàng vàng xanh xanh... Sở Thanh nói ra mấy lời này làm anh cũng cảm thấy thứ chất lỏng này thật dị hợm.

Sở Thanh nhẹ nhàng thở ra, ôm túi sưởi vào trong ngực. Còn chưa nói cảm ơn với vị bác sĩ nam đeo khẩu trang ở trước mặt thì người ta đã mất hút không thấy tăm hơi đâu rồi. Có lẽ là có chuyện phải đi rồi, dù sao cũng có nhiều bệnh nhân thế cơ mà, cô nghĩ thầm.

Mơ màng trừng trừng rồi lại nháy nháy mắt hai cái, Sở Thanh vừa định ngủ thì đột nhiên bị người ta lay tỉnh.

"Chúng ta đổi chỗ được không?" Đứng trước chỗ Sở Thanh là một bà lão. Bà ấy một tay chống nạnh, dùng ngón tay chỉ sang chiếc ghế dài bằng nhựa, trong giọng nói không hề có chút ý thương lượng nào cả: "Con trai tôi bị thương ở chân, ngồi ghế sô pha mới dễ chịu."

Sở Thanh mím môi, tuy không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.

Bà ấy thấy cô một lần đã đồng ý, vội vươn tay cầm lấy bình truyền dịch của cô, còn quay đầu kêu cậu con trai đang ở cách đó không xa.

Sở Thanh vừa đứng dậy đã bị người ta ấn xuống ngồi về chỗ. Cô ngẩng đầu nhìn, là vị bác sĩ nam khi nãy vừa đi đã quay lại. Cô khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu.

Trình Dịch An lấy bình truyền dịch trong tay bà ấy treo lại chỗ cũ xong xuôi rồi cầm ca bệnh của bà ấy nhìn thoáng qua, nói: "Con trai của bà bị bệnh trĩ, ít ngồi ghế sô pha thôi, ngồi ghế cứng sẽ có tác dụng giúp mau phục hồi." Lời này Trình Dịch An nói ra nghe vô cùng chuyên nghiệp, không hề có chút xấu hổ nào.

Bà ấy nghe xong thì trợn mắt trừng trừng, tức giận mà không dám nói gì.

"Bệnh án của bà đây." Thái độ Trình Dịch An lãnh đạm, trả ca bệnh lại cho bà ấy, sau đó đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Mãi cho đến lúc bà ấy rời đi mới xoay người ra chỗ khác.

"Anh còn có việc gì sao?" Sở Thanh thấy bị bác sĩ này vô lại không đi, nhút nhát ngẩng đầu hỏi một câu.

Lúc này Sở Thanh mới nhìn thẳng gương mặt của vị bác sĩ nam này, mặt anh bị khẩu trang màu xanh che mất hơn nửa. 

Chỉ có đôi mắt là lộ ra bên ngoài, đeo kính gọng vàng. Dưới lớp kính, hai mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, lại thâm thúy như có thể hút người ta vào sâu trong đó vậy.

Không biết mắt kính này làm từ chất liệu gì, đeo khẩu trang mà cũng không bị hà hơi.

Đôi mắt của vị bác sĩ này rất to, là mắt hai mí. Sở Thanh cảm thấy anh giống một người bạn khi xưa vậy, nhưng lại cũng lập tức phủ định nó. Người kia mắt một mí, với lại, sao anh có thể học y được chứ...

Thấy cô đặt câu hỏi, Trình Dịch An đưa tay đưa tay tháo khẩu trang ra, gấp tử tế lại rồi bỏ vào túi, sau đó đưa túi sưởi màu hồng trong tay cho Sở Thanh.

Sở Thanh hơi mở to mắt, hôm nay cô không đeo kính áp tròng nên giờ phút này chỉ có thể híp mắt lại, cố gắng muốn nhìn rõ bảng tên của người trước mắt. Bảng tên trên ngực Trình Dịch An bị anh găm nghiêng vào bên trong túi áo blouse, chỉ để ra một chữ "An" ở ngoài.

Thấy Sở Thanh trừng hai mắt muốn nhìn, khóe miệng Trình Dịch An khẽ cong lên, lấy bảng tên trước ngực giơ ra trước mắt cô.

Sau khi Sở Thanh thấy rõ ràng ba chữ kia rồi, trong đầu "ầm" một tiếng, tất cả những âm thanh huyên náo trong phòng truyền dịch phút chốc đã biến mất sạch sẽ. Trong không gian dường như chỉ còn tồn tại nhịp tim đang đập của cô... Thình thịch thình thịch, nhịp tim quá nhanh rồi.

Sở Thanh hơi hé miệng ra, nhưng lại nói không nên lời. Mở rộng nửa miệng ra hít lấy không khí, có lẽ là do bị sốt, mặt nóng bỏng như thể bị lửa đốt vậy.

Sở Thanh đã nghĩ trong đầu vô số lần cảnh tượng hai người vô tình gặp nhau, chỉ riêng một cảnh hôm nay là không có. 

Hoàn cảnh tự nhiên lại xấu hổ như thế, thậm chí cô còn không thể vẫy tay chào hỏi tử tế với Trình Dịch An nữa. Giờ phút này ngay cả sức lực để ra vẻ nhẹ nhàng cũng mất tăm, cả người giống như bị rút kiệt tinh thần, chỉ có thể dựa vào ghế sô pha giương mắt nhìn.

Trình Dịch An so với cô thì bình tĩnh hơn nhiều, hai tay đút túi thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp."

Tám năm, từ lúc cô không một lời từ biệt mà đi mất, cho đến bây giờ.

Lúc Trình Dịch An mới nhận được điện thoại, thực sự cảm thấy không thể tin nổi, đứng cứng đờ trên hành lang một lúc lâu.

Hôm nay Diêu Vũ Thanh trực ban cấp cứu, gọi điện thoại cho anh nói rằng vừa mới nhìn thấy Sở Thanh. Anh ta còn lặp lại liên tục, đảm bảo rằng nhất định chính là người ngồi đằng trước họ hồi cấp ba, Sở Thanh.

Trình Dịch An lập tức chạy đi kiểm tra các phòng, một giây cũng không chậm trễ mà chạy tới phòng điều trị. Mãi đến khi nhìn thấy mũ tai gấu ở bên cửa sổ, Trình Dịch An mới cảm thấy máu toàn thân mình mới lưu thông lại lần nữa.

"Sao cậu lại học y? Tớ nhớ hồi ấy cậu muốn học tài chính mà..." Sở Thanh mãi mới nói ra được, nuốt vị đắng ở đầu lưỡi xuống, yết hầu nóng rát, vô cùng khó chịu.

Cả nhà Trình Dịch An đều theo nghề thuốc, năm đó anh vì học tài chính mà trở mặt với người trong nhà, còn dùng ké phiếu ăn của cô tận nửa tháng nữa.

Trình Dịch đẩy gọng kính, cúi đầu, hình như hơi cười một cái, "Tôi nhớ trước đây còn có người nói muốn học chung một thành phố với tôi..." Cuối cùng còn không phải là không lời từ biệt sao.

Khi còn là niên thiếu, Trình Dịch An không biết người ta có thể làm thật được mấy phần, khi đó anh chỉ biết cơ thể Sở Thanh không tốt, cô thích thành phố M. Cho nên khi đăng kí thi vào viện y học, anh cũng xin một chân vào thực tập ở bệnh viện nhân dân thành phố M. Mỗi ngày Trình Dịch An đi dạo trong bệnh viện đều nghĩ không biết chừng sẽ có một ngày nào đó gặp được cô. Khoa phụ sản cũng được, mấy chỗ khác cũng được, chỉ cần gặp một lần là được rồi.

Thấy cô cúi đầu không nói gì, Trình Dịch An cũng không nói gì nữa. Chỉ chỉ bình truyền dịch ra hiệu cho Sở Thanh không được tự ý điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, sau đó xoay người rời đi.

Cô bé này lúc nào cũng ghét bình truyền dịch nhỏ giọt quá chậm, chỉ hận không thể cắm một cái phễu trên mạch máu rót nước thẳng vào trong cho rồi.

Sở Thanh nhìn bóng lưng anh rời đi, lại cúi đầu nhìn trang phục hôm nay mình mặc. 

Chiếc mũ gấu ngựa bằng nhung màu kaki rất con nít, bọc mình thành một chiếc bánh mì màu đen đầy nặng nề khiến cho cả người cô giống như cái túi sô cô la phúc hậu trong phim hoạt hình châu Âu vậy.

Trình Dịch An lại hoàn toàn khác, cả người anh lấy hai màu trắng đen là chủ đạo, cứ việc hôm nay nhiệt độ xuống đến độ âm, anh vẫn ăn mặc không chút cồng kềnh. 

Áo khoác trắng phẳng phiu kiểu thu đông, càng lộ ra dáng người cao lớn thẳng tắp.

Kiếp sống bảy tám năm học y hình như cũng không để anh tổn thất chút tóc nào, đường chân tóc phía trước của anh còn nhiều hơn Sở Thanh.

Hồi xưa hay nghe người ta nói rằng đàn ông càng lớn tuổi thì càng có mị lực. Khi đó Sở Thanh còn không tin, bây giờ nhìn thấy Trình Dịch An của tám năm sau rồi, đúng là so với hồi mười bảy thì mang theo mùi vị thành thục hơn thật.

Mặc dù khi đó anh đã rất giống ông cụ non rồi, không thích nói, lãnh đạm như một cục đá.

Nhưng Sở Thanh vẫn có thể sưởi ấm lòng người ấy được, chỉ là sưởi ấm chưa được bao lâu cô đã rời đi mất rồi. Và sau đó, một lần từ biệt chính là tám năm ròng rã.                
Bình Luận (0)
Comment