Bác Sĩ Lục, Đánh Dấu Một Cái Đi

Chương 27

Thẩm Húc không giao tiếp nhiều với luật sư, ngoài lần gặp mặt đầu tiên, cậu đã cung cấp tất cả thông tin cần thiết, sau đó đều liên lạc qua điện thoại.

Lần gặp mặt thứ hai, luật sư hỏi: "Cậu và chồng của Hàn Thanh Minh, tức là Tần Tiêu, có từng có giao dịch tài chính nào không?"

Thẩm Húc: "Cái này có vẻ không liên quan đến việc chấm dứt hợp đồng."

Luật sư: "Đúng là không liên quan, nhưng vì cậu đã ủy thác việc này cho tôi, tôi hy vọng cậu có thể thành thật với tôi. Quan điểm của chúng ta là nhất trí."

Thẩm Húc im lặng một lúc: "Tôi và Tần Tiêu từng có quan hệ, đã chia tay bảy năm rồi."

Luật sư lại hỏi: "Có giao dịch tài chính nào không? Cậu có nhận quà tặng, tiền mặt, bất động sản hay bất kỳ thứ gì từ anh ta không?"

Thẩm Húc đại khái hiểu ý của luật sư.

"Trả nợ thì có tính không?"

Luật sư: "Cái gì?"

"Sau khi chia tay, anh ta đã giúp tôi, tôi nợ anh ta một số tiền, anh ta yêu cầu tôi trả dần, kỳ trả nợ cuối cùng là vào tháng Sáu năm nay. Tôi đã lưu lại tất cả các bản ghi tin nhắn của chúng tôi, cũng có ghi lại từng kỳ trả nợ."

Luật sư nhận ra chuyện không như ông nghĩ, giọng nói lập tức thay đổi, xin lỗi ngay: "Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm."

Luật sư giải thích cho Thẩm Húc, đồng thời tiết lộ một số thông tin khác: "Tôi nghe nói họ đang chuẩn bị kiện tụng ly hôn, nếu cậu có giao dịch tài chính với Tần Tiêu, có thể sẽ liên quan đến cậu. Cậu biết đấy, tài sản chung trong hôn nhân."

Thẩm Húc gật đầu, biểu thị đã hiểu.

Luật sư nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: "Vậy tốt, có tiến triển gì tôi sẽ liên lạc qua điện thoại, khi nào cần cậu đến, tôi sẽ báo trước."

Do một chút cảm giác áy náy vì hiểu lầm, trước khi rời đi, luật sư đã trả tiền.

Thẩm Húc ngồi thêm một lúc, món ca cao nóng ở đây không ngon bằng ở khu đại học. Cậu nhìn đồng hồ rồi đi về khu đại học, lần này không bị nhận nhầm là sinh viên, mà lại bị người ta hỏi: "Anh có phải là Lâm Thanh Nhai không?"

"Không phải, bạn nhận nhầm..." Thẩm Húc đang nói dở thì bỗng nhớ ra nhân vật mà Trương Tố Minh gọi cậu đóng chính là Lâm Thanh Nhai.

Cô gái nghĩ cậu không muốn bị nhận ra, nên rất hiểu chuyện nói: "Yên tâm, tôi sẽ không nói đâu, nhưng có thể xin chữ ký của anh được không?"

Trở lại xe, Thẩm Húc tìm kiếm tên của mình trên internet, kết quả khá nhiều, cậu cũng hiểu lý do tại sao luật sư lại hỏi như vậy. Có một mục liên quan đến hashtag #Vợ Của Tần Thiếu#, vì liên quan đến Tần Tiêu, Thẩm Húc trở nên khá nhạy cảm với cái họ này.

Cậu nhấn vào xem, toàn những lời đồn đoán mập mờ, bán tín bán nghi lan truyền "câu chuyện ngày xưa".

Ly hôn giữa những người đồng tính là điều hiếm gặp, huống chi cả hai gia đình đều có danh tiếng.

Có gì khiến người hóng chuyện hứng thú hơn cả ân oán trong giới thượng lưu? Có lẽ là khi trong câu chuyện ấy lại xuất hiện một ngôi sao. Ngay cả những vai phụ không đáng chú ý mà Thẩm Húc từng đóng trong các bộ phim lớn cũng trở thành chứng cứ cho việc cậu bị "bao nuôi một cách bí mật".

Lo lắng của luật sư thực ra không phải là không có lý. Việc ly hôn của họ không liên quan gì đến Thẩm Húc, nhưng vẫn có thể kéo cậu vào.

Thẩm Húc nhìn một lúc rồi bỏ xuống, cảm thấy có một nỗi mệt mỏi khó tả. Cậu không thích sự chú ý quá nhiều, không thích bị người ta gọi khi đi trên phố để hỏi cậu có phải là Thẩm Húc không, càng không thích người ta bàn luận về quá khứ rối rắm không thể giải thích của mình.

Thẩm Húc nhắn tin cho Lục Bạc Ngôn, không nhận được hồi đáp.

Hôm nay Lục Bạc Ngôn có một ca phẫu thuật lớn, trước đó đã nói có thể sẽ kéo dài rất lâu. Thẩm Húc nhìn cốc sữa tươi thừa lại trên xe, trong lòng hơi chán nản.

Sau khi Lục Bạc Ngôn kết thúc ca phẫu thuật, anh lập tức cầm điện thoại lên. Có rất nhiều tin nhắn, nhưng chỉ có ba tin khiến anh chú ý.

Thẩm Húc: "Bác sĩ Lục, anh phẫu thuật xong chưa?"

Thẩm Húc: "Xong chưa?"

Thẩm Húc: "Vẫn chưa xong à?"

Trời đã tối, Lục Bạc Ngôn gọi lại cho Thẩm Húc. Thẩm Húc nhận điện thoại rất nhanh, giọng cậu có chút không đúng, nghe có vẻ hơi kích động, âm thanh xung quanh cũng rất ồn ào.

"Em uống rượu rồi sao?"

Thẩm Húc trả lời rất ngoan ngoãn: "Uống rồi."

"Ở đâu? Có tiện để anh đến đón không?"

"Zoo, z-o-o, là tên quán bar, nơi đó."

Lục Bạc Ngôn dừng lại một chút: "Là tên quán bar à?"

Thẩm Húc lắc ly rượu, tạo ra âm thanh lanh canh: "Thông minh quá nhỉ, bác sĩ Lục."

Lục Bạc Ngôn tra thử địa chỉ của quán bar, phát hiện nó cách bệnh viện không xa, trán hơi nhíu lại: "Anh sẽ đến ngay,em  đợi một chút."

"Được."

Thẩm Húc quên cúp máy, Lục Bạc Ngôn cũng không tắt điện thoại, nghe thấy bên kia liên tục có người đến làm quen với Thẩm Húc. Mỗi lần như vậy, Thẩm Húc đều rất nghiêm túc nói: "Bạn trai tôi sắp đến đón tôi rồi."

Có người vì cậu nói nghiêm túc mà càng muốn trêu đùa hơn.

Thẩm Húc nói: "Mùi trên người anh thật khó chịu."

Khi Lục Bạc Ngôn đến, người alpha trước đó vẫn còn ở bên cạnh Thẩm Húc, yêu cầu cậu tháo mặt nạ ra xem.

Quán bar này tên là "Động Vật Viên", mỗi khách trước khi vào đều phải mua mặt nạ với giá 99 tệ.

Thẩm Húc mang mặt nạ cáo, Lục Bạc Ngôn không để ý mình nhận được mặt nạ gì, Thẩm Húc chỉ vào anh: "Sói."

Cả hai đều là alpha, dù Lục Bạc Ngôn gần như hoàn toàn giấu kín tin tức tố, người kia vẫn có thể nhận ra, ánh mắt nhìn về phía Lục Bạc Ngôn có chút cảnh giác và e ngại. Lục Bạc Ngôn không quan tâm đến anh ta, chỉ khẽ hỏi Thẩm Húc: "Về thôi em?"

Thẩm Húc lắc đầu: "Chưa uống hết."

Nói xong, cậu nhìn Lục Bạc Ngôn, ánh mắt không phải của một người say rượu mơ màng, mà rất tỉnh táo, khi nhìn vào mắt người khác, dễ dàng khiến họ có những cảm xúc không thể nói ra.

Lục Bạc Ngôn không biết là đang giải thích hay an ủi, giọng anh trầm thấp và bình tĩnh: "Anh lái xe đến đây."

Thẩm Húc nói: "Em cũng lái xe đến."

Không biết từ lúc nào người alpha kia đã đi rồi, Lục Bạc Ngôn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Húc, Thẩm Húc tự giác dựa vào anh. Quán bar không quá ồn ào, dưới ánh sáng mờ ảo, cả thế giới như chỉ còn lại hai người.

Lục Bạc Ngôn đổi cho cậu một cốc nước chanh, tiếng đàn guitar từ ban nhạc rất dễ nghe, Thẩm Húc ngoan ngoãn nghe, mỗi lần anh mở miệng, Thẩm Húc cũng đồng thời lên tiếng.

Thẩm Húc nói: "Lục Bạc Ngôn, chúng ta không thể công khai mối quan hệ này."

Lục Bạc Ngôn không nghĩ Thẩm Húc đã say đến mức hoàn toàn mất lý trí, anh bình đẳng đối thoại với cậu: "Hiện tại như vậy cũng không khác mấy đâu."

Thẩm Húc im lặng, cắn ống hút, thở dài một cách buồn bã.

Lục Bạc Ngôn: "Tại sao?"

"Anh là bác sĩ, là giáo sư."

Lục Bạc Ngôn kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp, Thẩm Húc nói: "Trong sạch."

"Em không thể làm hỏng sự trong sạch của anh."

"Phụt——"

Từ xa, người pha chế rượu vô tình bật cười, Thẩm Húc quay đầu nhìn, làm một động tác im lặng, rồi tiếp tục xem danh sách pha chế.

Lục Bạc Ngôn không cười: "Chuyện gì vậy, có thể nói anh nghe không?"

Không ai muốn nhắc đến người yêu cũ trước mặt người yêu hiện tại, Thẩm Húc dù say cũng không muốn, cậu lắc đầu, Lục Bạc Ngôn đoán: "Liệu có phải việc hủy hợp đồng không thuận lợi?"

Thẩm Húc đã từng nhắc đến chuyện này, có lẽ vì luật sư đã liên kết việc giải hợp đồng với chuyện ly hôn của Tần Tiêu. Thẩm Húc lập tức nghĩ đến cái từ khóa ấy, rồi lại nghĩ, cái từ khóa đó cứ treo đó, ai cũng có thể tìm, ai cũng có thể nhìn thấy.

Lục Bạc Ngôn tại sao không thể?

Có lẽ Lục Bạc Ngôn đã biết từ lâu, nếu không biết thì sau này cũng sẽ biết.

Thẩm Húc quyết định mặc kệ: "Người từng có tình cảm với em, giờ anh ta lại ly hôn."

Thẩm Húc không muốn dùng từ "bạn trai" để nói về Tần Tiêu, ngay cả "ex" cũng không được.

Lục Bạc Ngôn không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Chuyện này không liên quan đến em, từ khi các em chia tay thì đã không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Thẩm Húc: "Nhưng em vẫn còn nợ anh ta tiền."

"Em đã đưa anh ta vào danh sách đen, nhưng lúc em nhập viện, anh ta đã đến thăm bố mẹ em, trả tiền giúp họ."

"Lúc đó, em đã chia tay rồi."

Phản ứng của Lục Bạc Ngôn không giống như Thẩm Húc tưởng tượng, anh không lạnh lùng bình tĩnh như trước, cũng không có vẻ gì là ghen tuông. Thẩm Húc không hiểu tại sao anh lại nhấn mạnh điều này, nhưng vẫn gật đầu: "Em chia tay rồi."

Thẩm Húc nói một câu đùa: "Thẩm Vi cũng chia tay rồi, vì bạn trai cô ấy nói cho Tần Tiêu biết, thế nên giờ thành ex rồi."

Lục Bạc Ngôn dường như không nghe thấy, vẫn nhìn Thẩm Húc, Thẩm Húc không hiểu ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy trong mắt đó là cảm xúc tiêu cực rất mạnh mẽ.

"Anh không…"

Thẩm Húc chưa nói xong, đã bị Lục Bạc Ngôn ôm lấy, siết chặt cánh tay như muốn ép cậu vào trong lòng.

"Anh tưởng em và anh ta vẫn còn quen nhau."

Sau khi ca sĩ hát xong, đột nhiên cầm micro nói một câu, âm thanh rất lớn, Thẩm Húc không nghe rõ những gì Lục Bạc Ngôn nói: "Hử? Anh nói gì?"

Lục Bạc Ngôn lại không nói gì nữa, không nói, Thẩm Húc nhớ lại quá trình vừa rồi, không nghĩ ra được, bèn đổi cách nói: "Tháng sau trả xong khoản tiền cuối cùng thì em sẽ không còn liên quan gì đến anh ta nữa."

"Ừ." Lục Bạc Ngôn buông Thẩm Húc ra, lại lấy lại vẻ bình tĩnh, chỉ là áo của anh có một số nếp nhăn do Thẩm Húc để lại.

Thẩm Húc nhìn chằm chằm vào cổ áo không thắt cà vạt của anh một lúc, đột nhiên nói: "Hợp đồng của em với Đồng Tinh cũng là do Hàn Thanh Minh lừa em ký."

"Anh ta nói rằng đánh dấu là ngoài ý muốn, sẽ không ở bên Tần Tiêu, bảo em đừng bận tâm."

"Em không bận tâm chút nào vì em đã muốn chia tay Tần Tiêu rồi."

Cậu cứ nhắc đi nhắc lại tên Tần Tiêu, Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng nhai lá bạc hà trong cốc nước chanh, vị chua mát của nước chanh lan tỏa trong miệng, Thẩm Húc không hề hay biết, vẫn tiếp tục nhớ lại chuyện xưa.

"Anh ta nhìn rất áy náy, nói em là beta nên không biết rằng pheromone của omega và alpha rất khó kiềm chế, họ đều không cố ý."

"Em bảo em không giận anh ta, nhưng anh ta không tin, bảo em ký hợp đồng với công ty anh ta để cho anh ta cơ hội bồi thường, tha thứ cho anh ta."

Thẩm Húc nói với giọng nặng nề như kết thúc câu chuyện: "Em đã tin anh ta."

Ngay cả Thẩm Vi cũng tưởng rằng cậu ký hợp đồng trước khi Tần Tiêu đánh dấu Hàn Thanh Minh, mãi đến khi Hàn Thanh Minh gửi video đánh dấu tạm thời cho cậu, cậu mới biết rằng tất cả đều là cố ý.

Và từ đó, cậu cũng biết Tần Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, trong ba người, người duy nhất không hiểu là cậu.

Vào khoảnh khắc đó, Thẩm Húc hiểu Tần Tiêu hơn cả Hàn Thanh Minh, cậu thậm chí còn hiểu lý do khiến Tần Tiêu đưa ra quyết định này chính là vì Hàn Thanh Minh đã đưa anh ta gặp Tần phu nhân.

Tần gia đã biết rằng Tần Tiêu có bạn trai là beta, thực tế khiến anh ta nhận ra rằng mình cần một omega có gia thế tương xứng để kết đôi.

Lục Bạc Ngôn nói: "Không phải lỗi của em."

Thẩm Húc lắc đầu: "Sao lại không? Có ai ngu ngốc như em không?"

Một đứa trẻ nhà bình thường, mười tám, mười chín tuổi ngây ngô đi theo trào lưu yêu đương, làm sao mà biết được đằng sau chuyện yêu đương của những người giàu có lại có nhiều rắc rối đến thế.

Khi mới mười tám tuổi, Thẩm Húc hoàn toàn không nghĩ đến ý nghĩa của hôn nhân, không nghĩ đến việc người yêu có thể kết hôn, cũng không biết rằng tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau.

"Lòng tốt không nên trở thành lưỡi dao đâm vào người tốt." Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ về mặt cậu, lại nói một lần nữa: "Thẩm Húc, không phải lỗi của em."

Thẩm Húc nhìn anh, lần này, ánh mắt cậu hơi say, cậu chỉ vào mặt mình: "Vậy anh có thể hôn em một cái không?"
Bình Luận (0)
Comment