Trở về Lan Thành không có nhiều đồ đạc không tiện mang theo, họ đã lên máy bay. Lục Bạc Ngôn vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại từ bệnh viện phải vội vã đi ngay, còn Thẩm Húc tự mình về nhà.
Về đến nhà vừa đúng ba giờ rưỡi, một thời gian không sớm không muộn.
Hôm qua ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm, đáng lẽ phải tranh thủ nghỉ ngơi trên máy bay, có một đứa trẻ cứ khóc mãi, nó thật sự còn quá nhỏ, bố mẹ không dỗ được, tiếp viên hàng không đã đến mấy lần nhưng cũng bó tay, chỉ biết xin lỗi mọi người mãi thôi.
Thẩm Húc đeo tai nghe, định ngủ nhưng không ngủ được, tỉnh táo thì lại cảm thấy mệt mỏi hơn.
Giờ về đến nhà, cậu cũng không muốn dọn đồ đạc, lên lầu là vào phòng tắm, tùy tiện ném một viên tinh dầu vào bồn tắm, bật phim lên, bắt đầu ngâm mình.
Không biết là do bồn tắm mát xa quá thoải mái, hay phim quá nhàm chán, Thẩm Húc ngâm một lúc đã ngủ mất, khi tỉnh dậy đã thấy Lục Bạc Ngôn.
Thẩm Húc mơ màng: “Xong việc rồi à?”
Lục Bạc Ngôn không trả lời câu hỏi của cậu mà lại hỏi: “Dậy được không?”
Thẩm Húc:?
Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lục Bạc Ngôn kéo ra khỏi bồn tắm. Lục Bạc Ngôn dùng khăn tắm lớn quấn quanh người cậu, đặt cậu lên ghế dài bên cạnh, rồi lấy một chiếc khăn khác ngồi xuống bên cạnh cậu lau tóc.
Thẩm Húc chợt nhận ra, cậu vừa mới ngâm mình trong bồn tắm, thân thể hoàn toàn trần truồng nằm trong bồn.
Nói cho cùng, đây có thể coi là lần đầu tiên họ thật sự gần gũi như vậy, nhưng thái độ của Lục Bạc Ngôn rất chính trực và bình thản, không giống như đang ôm omega của mình, mà như đang cấp cứu.
Thẩm Húc quả thực hơi mệt, dựa vào người anh. Lục Bạc Ngôn nói: “Ngâm bồn không nên quá nửa giờ.”
Thẩm Húc liếc nhìn màn hình gắn trên tường trước mặt, bộ phim dài gần hai tiếng giờ đã gần kết thúc, bồn tắm vẫn giữ nhiệt độ ổn định, cậu ngủ lâu như vậy.
“Ừm.” Thẩm Húc lười biếng đáp lại.
Lục Bạc Ngôn nói: “Anh gọi điện cho em nhưng không được nên về xem thử.”
Thẩm Húc mới nhận ra chuyện này không đơn giản như vậy, Lục Bạc Ngôn thậm chí còn không tháo áo blouse, bảng tên vẫn còn đeo mà đã vội vàng về, có vẻ thật sự rất vội.
Thẩm Húc quay lại ôm lấy eo Lục Bạc Ngôn, cọ nhẹ vào cổ anh: “Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Ừ.”
“Vậy anh còn phải đi bệnh viện không?”
“Hôm nay không đi nữa.”
Thẩm Húc nhẹ nhàng cắn vào cúc áo sơ mi của anh: “Vậy anh tắm đi, quần áo ướt hết rồi.”
...
Thẩm Húc bị Lục Bạc Ngôn ôm ra khỏi phòng tắm, Lục Bạc Ngôn chu đáo đắp chăn cho cậu , rồi lại đi vào phòng tắm. Thẩm Húc đưa tay che mắt, vừa rồi suýt nữa cậu đã biết được kích cỡ của Lục Bạc Ngôn.
“Suýt nữa” là vì, khi Lục Bạc Ngôn hôn vào tuyến thể cậu, Thẩm Húc vô thức gọi: “Bạc Ngôn.” Sau đó, Thẩm Húc có thể cảm nhận rõ sự kiềm chế của Lục Bạc Ngôn, anh kiềm chế không làm điều gì khiến Thẩm Húc khó chịu.
Thẩm Húc thực sự đã được chiều chuộng, toàn thân như được thư giãn tối đa, suýt nữa lại ngủ mất.
Lục Bạc Ngôn ở trong phòng tắm khá lâu, sau đó anh lấy một bình xịt ngăn mùi pheromone rồi lại vào trong. Cái này đơn giản mà nói là một loại xịt khử mùi đặc biệt cho pheromone, trong phòng tắm có để một bình.
Phòng tắm là dùng chung của họ, Lục Bạc Ngôn luôn chú ý đến điều này, hôm nay có lẽ anh dùng hết rồi.
Một vài phút sau, Lục Bạc Ngôn mới bước ra khỏi phòng tắm, hỏi Thẩm Húc: “Buổi tối em muốn ăn gì?”
Lục Bạc Ngôn thậm chí còn mặc áo choàng tắm một cách tỉ mỉ, Thẩm Húc biết dưới chiếc áo choàng tắm tỉ mỉ đó là có những vết cắn của cậu để lại.
Thẩm Húc nói: “Anh nấu ư?”
"Được, em muốn ăn gì?"
Thẩm Húc suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, gọi đồ ăn ngoài đi."
Ăn xong tối, Thẩm Húc không cảm thấy buồn ngủ nữa, liền mở mấy gói đồ đã tích mấy ngày, ôm sơn và khung vẽ vào phòng tranh, Lục Bạc Ngôn giúp cậu chuyển đồ, hai người đi đi lại lại hai lần mới xong.
Sơn mới về, Thẩm Húc nhất định phải thử màu, đủ loại màu đều được bày trên bảng pha màu, cậu vừa tùy tiện pha trộn xem thử hiệu quả thế nào, vừa nghĩ xem hôm nay vẽ gì. Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Bạc Ngôn trong phòng tập, Thẩm Húc nảy ra ý tưởng.
Cậu dùng cán cọ gõ nhẹ vào bình sơn hai cái, phát ra tiếng động để thu hút sự chú ý của Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn nhìn lại.
"Bác sĩ Lục, anh muốn đi đâu?" Thẩm Húc đơn giản nói về ý tưởng của mình: "Chúng ta vẽ một vòng quanh thế giới trên tranh nhé."
Cậu cướp lời trước khi Lục Bạc Ngôn nói: "Không được nói cũng được."
Lục Bạc Ngôn suy nghĩ một lát: "Vùng đất tuyết, nơi chỉ có hai người."
Thẩm Húc ngẩn người một chút rồi cười: "Mới vừa mua sơn trắng, vừa về nhà đã sắp không chịu nổi rồi."
Cậu nói thế nhưng tay đã bắt đầu pha màu. Tuyết cũng có hình dạng của nó, màu sắc cũng có sự khác biệt tinh tế, không thể chỉ đơn giản là quét một lớp trắng lên. Cả buổi tối trôi qua, trên tranh không có nhiều thay đổi.
Thẩm Húc lấy lại tinh thần, mới nhận ra hôm nay Lục Bạc Ngôn ở trong phòng tập lâu hơn mọi khi. Thẩm Húc kỳ lạ hỏi: "Hôm nay lâu vậy sao?"
Lục Bạc Ngôn nói: "Chờ em."
Thẩm Húc đặt bảng pha màu xuống, tháo tạp dề bỏ qua một bên: "Vậy đi ngủ thôi."
Trước khi đi ngủ, Lục Bạc Ngôn nói sáng mai anh phải đi công tác, lần này là đi xa, ra nước ngoài, là một cuộc hẹn đã lên từ trước, chỉ là thời gian được dời lên một tuần.
"Làm phẫu thuật à?"
"Ừ."
"3-5 tiếng." Lục Bạc Ngôn thậm chí còn thông báo cả thời gian phẫu thuật, Thẩm Húc cười, dựa vào Lục Bạc Ngôn: "Nhưng đi về cũng lâu lắm."
"Anh sẽ về sớm." Lục Bạc Ngôn vươn tay ôm cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Một lúc sau, Thẩm Húc nói: "Vừa rồi em không phải ý đó."
"Ừ?"
Cái "vừa rồi" của Thẩm Húc có chút lâu, Lục Bạc Ngôn phải suy nghĩ một lúc mới hiểu cậu đang nói đến chuyện trong phòng tắm buổi chiều.
"Không phải lỗi của em." Lục Bạc Ngôn nói, "Anh sẽ không đánh dấu em."
Lời này như nói với Thẩm Húc, cũng như đang nói với chính mình.
Thẩm Húc thực ra muốn nói không phải vậy, cậu thật sự không muốn bị đánh dấu, nhưng nếu người đánh dấu là Lục Bạc Ngôn, Thẩm Húc cũng không cảm thấy quá phản cảm, không phản đối việc anh để lại dấu ấn trên người mình, để lại pheromone.
Nhưng Thẩm Húc vẫn còn nhớ, trước khi rời nhà, mẹ cậu không tin tưởng cậu, kéo Lục Bạc Ngôn lại dặn dò, bảo anh phải sắp xếp để gia đình hai bên gặp mặt.
"Cho dù không tổ chức tiệc, nhưng các thủ tục này cũng không thể thiếu, cưới nhau phải có dáng vẻ của cưới nhau."
Lục Bạc Ngôn đã nhận lời, mẹ Thẩm Húc lại nói: "Đừng vội có con, Dương Dương tựa như một đứa trẻ, chưa có định hướng gì, chờ nó công việc ổn định rồi tính. Mẹ sức khỏe không tốt, không có sức để chăm sóc con, bố cũng bận, lúc đó các con phải tự lo."
Lục Bạc Ngôn nhìn Thẩm Húc.
Thẩm Húc nghẹn họng không nói được gì, omega nam trước khi chưa hoàn toàn bị đánh dấu cơ bản là không thể mang thai, Thẩm Húc thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện tạm thời bị đánh dấu, huống chi là chuyện khác.
Giờ Lục Bạc Ngôn đã nói vậy, để Thẩm Húc chủ động yêu cầu bị đánh dấu, cậu cũng không thể thốt ra, chỉ có thể lặng lẽ đáp một tiếng.
"Khi nào anh đi?"
"Chiều mai, không cần đến bệnh viện buổi sáng, có một cuộc họp video."
"Ừ, vậy để em giúp anh thu dọn hành lý."
Lục Bạc Ngôn cúi đầu hôn lên môi cậu: "Được."
Thẩm Húc ban đầu còn muốn tiễn Lục Bạc Ngôn ra sân bay, nhưng Lục Bạc Ngôn không đồng ý, cũng không nói lý do, chỉ là từ chối. Thẩm Húc hỏi mãi, cuối cùng Lục Bạc Ngôn mới nói không muốn cậu tiễn rồi về một mình.
Thẩm Húc không ngờ Bác sĩ Lục lại có mặt cảm như vậy, cũng có những lúc phải chia ly.
" Nếu em muốn, có thể đến đón anh."
"Được."
....
Lục Bạc Ngôn vừa xuống máy bay đã gửi tin nhắn cho Thẩm Húc, Thẩm Húc lập tức trả lời, hiện tại ở trong nước là hai giờ sáng, Lục Bạc Ngôn gọi điện thoại đến.
"Chưa ngủ à?"
"Chưa." Thẩm Húc ngáp một cái: "Em không ngủ được."
"Bận vẽ tranh sao?"
"Không, đang nằm, đã nằm rất lâu rồi, nhưng không ngủ được."
"Sao vậy?" Lục Bạc Ngôn nghe ra sự bất thường trong giọng nói của cậu.
"Em nhớ anh, bác sĩ Lục." Giọng Thẩm Húc mang theo rõ rệt sự mệt mỏi: "Nhớ anh đến nỗi không ngủ được."
Lục Bạc Ngôn im lặng vài giây. Thẩm Húc luôn như vậy, ngoài mặt hay xấu hổ, nhưng khi ở bên nhau lại có thể dùng giọng điệu làm nũng nói ra những lời khiến người khác phải suy nghĩ.
"Hai ngày nữa anh về." Anh nói.
"Bác sĩ Lục, bây giờ em đang nằm trên gối của anh." Thẩm Húc lại ngáp, người mệt mỏi dường như trở nên đặc biệt thành thật.
"Ừ." Lục Bạc Ngôn biểu cảm không thay đổi, anh đi xuyên qua đám đông người nói tiếng nước ngoài, không ai nghe hiểu người có gương mặt lạnh lùng này đang nói gì: "Nếu em muốn, em có thể mặc cả đồ ngủ của anh."
"Sao anh lại hư như vậy, bác sĩ Lục?" Thẩm Húc cúi người, điện thoại ccaauj để bên tai rơi xuống giường, lại lặp lại một lần nữa: "Sao anh lại hư như vậy?"
Dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, lại nói ra những lời khiến người ta liên tưởng đến đủ thứ. Dù đang cách xa nghìn dặm, anh còn cố tình quyến rũ cậu.
Nhưng mà Thẩm Húc đã bị anh quyến rũ rồi. Thẩm Húc đầu hàng, chuyển đề tài: "Em muốn mời Thẩm Vi và Lăng Phong qua ăn cơm."
"Ừ, em sắp xếp đi."
Thẩm Húc bắt đầu sắp xếp, kết quả là sau khi gửi lời mời đi, chỉ có Lăng Phong có thời gian, còn Thẩm Vi lại bận, nói là đã được chuyển sang khoa cấp cứu, mấy ngày này phải trực đêm.
Vì Thẩm Vi không đến, chỉ còn lại Thẩm Húc và Lăng Phong. Thẩm Húc không chuẩn bị quá nhiều món ăn, làm lẩu, vừa lúc Lăng Phong cũng thích ăn. Lăng Phong cũng rất thích ngôi nhà này, nhìn thấy cây cối dưới bức tường sân, anh ta cười: "Hoa hồng hay hoa nhài vậy?"
"Nhài hồng."
Lăng Phong ồ lên một tiếng: "Nhài hồng à."
Thẩm Húc định nói rằng, trước khi họ quen nhau, đã có những cây nhài hồng ở đây, nhưng ngay lập tức cậu nhớ lại, Lục Bạc Ngôn đã biết cậu từ lâu, từ trước khi cậu phân hóa. Lục Bạc Ngôn là người đầu tiên ngửi thấy tin tức tố của cậu.
Vào nhà, Lăng Phong không nhịn được hỏi: "Tin tức tố của bác sĩ nhà cậu không có mùi à?"
Căn nhà không có mùi gì, mà trên người Thẩm Húc cũng chẳng có mùi tin tức tố alpha nào.
Thẩm Húc ngơ ngác: "Không phải đâu."
"Chẳng lẽ các cậu vẫn chưa đánh dấu nhau à?"
"Chưa."
Biểu cảm của Lăng Phong còn ngạc nhiên hơn khi nghe nói Thẩm Húc đã kết hôn: "Làm sao... làm sao mà nhịn được thế?"
Lăng Phong không hỏi thêm gì nữa, nhưng Thẩm Húc suy nghĩ một lúc thì cảm thấy câu hỏi này có lẽ ám chỉ việc họ có thể kìm nén được việc đánh dấu khi đang có mối quan hệ thân mật hơn.
Thẩm Húc dĩ nhiên không thể nói với anh ta rằng họ chưa đi xa đến vậy. Cậu chợt nhận ra, việc hai người nhảy qua bước đánh dấu mà làm những chuyện khác có lẽ là không thực tế?
Thẩm Húc có sự phản cảm đối với việc đánh dấu, một phần lớn là do cậu không tin vào "tình yêu thông qua tin tức tố" còn một phần nhỏ là do sự liên quan đến Hàn Thanh Minh và Tần Tiêu, từ video mà Hàn Thanh Minh đã cho cậu xem, đến chiếc vòng cổ Tần Tiêu đã tặng cậu– đó là hành động của alpha không thể đánh dấu, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự chiếm hữu như đánh dấu lãnh thổ, khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Lục Bạc Ngôn thì khác.
Có lẽ là vì Lục Bạc Ngôn mang lại cảm giác quá sạch sẽ, có vẻ như anh ấy ở ngoài thế tục, lạnh lùng không chút quan tâm.
Anh luôn lý trí, duy trì nhịp điệu khiến Thẩm Húc cảm thấy thoải mái, chủ động nhưng không quá mức chủ động, luôn ở trong phạm vi mà Thẩm Húc có thể chấp nhận, thậm chí cậu còn muốn tự mình lại gần anh.
Thẩm Húc và Lục Bạc Ngôn không phải là hôn nhân giả, mà là một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, trong mắt Thẩm Húc, một cuộc hôn nhân như vậy cần có tình dục. Không giống như trước đây Lục Bạc Ngôn đã làm để làm vui lòng cậu, một niềm vui của một người, mà là sự thỏa mãn thể chất và tâm lý của cả hai bên, sự hòa hợp hoàn toàn.
Đánh dấu là điều kiện tiên quyết để trở thân mật nhất với Lục Bạc Ngôn.
Thẩm Húc bỗng nhận ra, việc đánh dấu, ban đầu chỉ là việc có thể chấp nhận vì người đó là Lục Bạc Ngôn, giờ lại trở thành một điều rất cần thiết. Cậu ho nhẹ: "Cảm giác đánh dấu thế nào?"
Lăng Phong nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra khá thoải mái, không dễ để diễn tả… lúc đầu hơi đau, nhưng tin tức tố của alpha có tác dụng gây tê nhẹ, còn giúp vết thương mau lành, nhanh chóng sẽ hết thôi."
Thẩm Húc gật đầu, như thể cậu đã hiểu, Lăng Phong cũng nhận ra một điều gì đó, vừa nghĩ rằng Lục Bạc Ngôn thật sự có thể nhịn, vừa giống như một bậc phụ huynh của omega, nhắc nhở cậu: "Nếu không muốn đánh dấu hoàn toàn ngay lập tức, đừng làm gì khi vừa mới đánh dấu."
"Sao vậy?"
Lăng Phong nhìn cậu đầy ẩn ý: "Không dễ kìm lại được."