Bác Sĩ Lục, Đánh Dấu Một Cái Đi

Chương 43

Ồ." Thẩm Húc đáp một tiếng, nếu không phải là để cho người khác xem, thì chắc là để cho chính mình xem rồi.

Một lúc sau, cậu hỏi: "Sao anh không đặt hình nền điện thoại?"

Lục Bạc Ngôn có vẻ như không nghĩ đến điều này, anh lấy điện thoại ra, Thẩm Húc nhân cơ hội nhìn vào album ảnh trên điện thoại của bác sĩ Lục. Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ bức ảnh nào, chỉ có vài tấm hình là tài liệu, ngoại trừ một tấm ảnh về một chú mèo sữa mũm mĩm, có lẽ là ảnh chụp dịp Tết, chú mèo mặc áo đỏ trông rất dễ thương.

Thẩm Húc cười: "Con mèo này dễ thương quá đi."

"Ừm."

Thẩm Húc mặt lộ vẻ hoài niệm: "Trước đây, em cũng từng nuôi một con mèo."

Một con mèo sữa, vì con mèo này, cậu còn từng nghiêm túc suy nghĩ có nên dọn ra khỏi ký túc xá để sống riêng không, nhưng cuối cùng con mèo tạm thời được nuôi ở nhà của Tần Tiêu, sau đó mèo đã bị mất tích.

Thẩm Húc không hiểu sao mèo vốn suốt ngày ở nhà, lại có thể đi lạc được, cậu đã tìm suốt ba ngày, in ra hàng nghìn tờ thông báo tìm mèo, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở một phòng khám thú y.

Con mèo đã được một người khác nhận nuôi.

Thẩm Húc trả tiền viện phí, nhưng không đưa mèo về.

Ban đầu Thẩm Húc còn đang lo lắng không biết vẽ gì, giờ thì không cần lo nữa, vẽ chú mèo thôi. Hình ảnh chú mèo trong ký ức vẫn rất sinh động và rõ ràng, khi bắt tay vào vẽ, Thẩm Húc lại không nhớ rõ lông của nó có màu sắc và họa tiết như thế nào.

Không sao, vẽ theo trường phái trù tượng mà, vốn dĩ chỉ là những mảng màu mơ hồ, giống như bức ảnh có độ phân giải cực thấp được phóng to lên.

Thẩm Húc vẽ lại khu vườn trong ký ức, với những màu sắc rất tươi sáng, trông có cảm giác như một giấc mơ thời thơ ấu, nhân vật Thẩm Húc trong tranh cũng giống như một đứa trẻ.

Khi đã tập trung, thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Húc lấy lại tinh thần thì thấy cổ mình hơi mỏi.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, màu sắc của mặt trời đã chuyển sang vàng đỏ, chiếu sáng nghiêng vào. Cậu đặt bút vẽ xuống, đi xuống lầu chuẩn bị bữa tối.

Khi bác sĩ Lục về nhà sau giờ làm, Thẩm Húc lập tức gọi to: "Bác sĩ Lục, cổ em đau."

"Muốn đi chơi tennis không?"

Thẩm Húc không thích dùng thiết bị thể dục, Lục Bạc Ngôn đã nhận ra điều này, nhưng đúng lúc trong khu có một sân thể thao, có thể chơi tennis hay bóng rổ.

Thẩm Húc lắc đầu, nói thật lòng: "Em muốn anh mát xa cho em."

Lục Bạc Ngôn không chiều theo cậu: "Ra ngoài vận động một lát, rồi về mát xa nhé?"

Thẩm Húc suy nghĩ một chút rồi đồng ý, sau bữa tối nghỉ ngơi nửa tiếng, cậu cầm vợt và đi ra ngoài cùng bác sĩ Lục. Khi chơi, Lục Bạc Ngôn rõ ràng đã nhường cậu, Thẩm Húc đỡ bóng mà không cảm thấy khó khăn, nhưng dù vậy, việc đỡ bóng liên tục trong nửa giờ cũng không phải chuyện nhẹ nhàng.

Khi kết thúc, Thẩm Húc đã đổ mồ hôi.

Lục Bạc Ngôn nhìn như thể không hề vận động, Thẩm Húc muốn giữ thể diện nên đẩy sang chuyện khác: "Trước khi phân hóa em cũng thường chơi bóng, sân bóng toàn alpha, pheromone nồng quá, ngửi khó chịu, từ khi phân hóa xong em ít chơi hơn."

Omega cũng có vòng tròn xã hội riêng, người như Hàn Thanh Minh là nhân vật trung tâm, Thẩm Húc càng không muốn hòa nhập. Cuộc sống đại học của cậu đã bị chia thành hai phần bởi một tai nạn phân hóa.

"Ừm." Lục Bạc Ngôn đáp: "Anh biết."

Về đến nhà, Thẩm Húc không kìm được thúc giục Lục Bạc Ngôn đi rửa mặt trước: "Em lau mồ hôi, anh đi trước đi."

Khi Thẩm Húc tắm xong, bác sĩ Lục đã ngồi chờ cậu. Cậu nằm sấp trên giường, nhìn Lục Bạc Ngôn pha tinh dầu, tay nghề rất chuyên nghiệp, cậu hỏi: "Sao anh lại biết mát xa, có phải đã từng học qua không?"

"Ừm." Lục Bạc Ngôn chủ động nói: "Hầu hết người chọn khóa học là alpha."

Thẩm Húc lúc đầu không hiểu, phải suy nghĩ một lúc mới nhận ra, cậu cố ý nói, "Biết đâu anh cũng chẳng cần học qua đâu?"

Lục Bạc Ngôn không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào hông cậu.

"Ừm..." Thẩm Húc lập tức không nói ra lời.

....

Lục Bạc Ngôn đã nói từ trước là sẽ tăng ca vào thứ bảy, đến thực tế thì ngày thứ bảy anh không chỉ phải tăng ca, mà về còn muộn hơn mọi khi một chút, lúc về tay anh cầm một túi giấy.

Đó là túi thuốc, không phải từ bệnh viện, mà là từ hiệu thuốc gần cổng tiểu khu.

Từ bệnh viện về tiểu khu chỉ mất khoảng năm phút đi bộ, Lục Bạc Ngôn lại đi vòng qua phía bên kia của hiệu thuốc, không ngờ hôm nay lại về trễ hơn bình thường mười phút.

Thẩm Húc thấy hơi kỳ lạ, thường thì bác sĩ Lục mua thuốc gì đều lấy từ hiệu thuốc trong bệnh viện.

"Sao lại đi hiệu thuốc ngoài vậy?"

"Ừm, hiệu thuốc bệnh viện không có."

Thẩm Húc chỉ "Ừ" một tiếng rồi không hỏi thêm gì. Sau bữa tối, Lục Bạc Ngôn dọn dẹp bàn ăn, Thẩm Húc dọn dẹp phòng khách. Hôm nay cậu không lên lầu ba, bức tranh con mèo vẽ gần xong rồi, cậu chưa nghĩ ra vẽ gì tiếp theo, nên tạm thời ngồi trong phòng khách sao chép các mẫu vật của Lục Bạc Ngôn.

Túi giấy mà Lục Bạc Ngôn mang về đặt trên nóc tủ giày ở lối vào, Thẩm Húc hơi thắc mắc, túi này đúng là có in tên hiệu thuốc gần tiểu khu nhưng mà thường thì hiệu thuốc đó chỉ dùng túi nhựa, đây là lần đầu cậu thấy túi giấy.

Lục Bạc Ngôn bước ra, Thẩm Húc chỉ vào túi hỏi: "Họ thay bao bì rồi hả anh?"

"Ừm."

"Để vào hộp thuốc luôn à?"

Hộp thuốc của Lục Bạc Ngôn thực ra phải gọi là tủ thuốc mới đúng, bên trong có đủ loại thuốc, Thẩm Húc còn trêu anh là tủ thuốc này giống như một phòng y tế mini, thuốc được sắp xếp rất ngăn nắp, Thẩm Húc đã hỏi anh cách sắp xếp, gần đây cậu rất quan tâm đến việc thu thập thuốc.

Lục Bạc Ngôn lại nói: "Không cần cất."

Thẩm Húc cũng không hỏi gì thêm, để túi đó qua một bên. Nhưng đến tối, bác sĩ Lục lại mang túi giấy vào phòng ngủ. Thẩm Húc tò mò, nhân lúc anh đi rửa mặt, cậu lén nhìn vào.

Cậu thấy bên trong có một hộp bao cao su và gel bôi trơn.

Thẩm Húc chợt nhớ ra, bác sĩ Lục có nói hôm sau không tăng ca.

Khi Lục Bạc Ngôn đi ra, Thẩm Húc đã nằm trong chăn chờ sẵn.

"Anh nghỉ phép thứ hai à?"

"Ừm."

Thẩm Húc hỏi câu này không phải để hỏi xem có nghỉ hay không, mà là nhớ lại cảnh lúc bác sĩ Lục nói câu đó, khi ấy cậu đã hỏi anh về việc khi nào sẽ đi mua đồ.

Cậu đang xác nhận xem có phải như cậu nghĩ hay không.

Lục Bạc Ngôn đáp đúng như cậu đoán.

Lục Bạc Ngôn cầm túi giấy đến gần, Thẩm Húc ho khan một tiếng: "Có thể tắt đèn không anh?"

Cậu nghe thấy bác sĩ Lục cười khẽ, có chút tức giận và xấu hổ: "Sao vậy?"

Bác sĩ Lục tất nhiên là đồng ý.

Anh tắt đèn, trong phòng chỉ còn bóng tối, Thẩm Húc không nhìn thấy anh, càng cảm thấy căng thẳng hơn.

"Hay là vẫn mở đi?"

Lục Bạc Ngôn bật đèn ngủ, điều chỉnh sang chế độ ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng ấm áp làm mềm đi các đường nét, Thẩm Húc không nhịn được mà đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.

Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hôn một cái rồi cúi xuống hôn cậu.

Họ đã hôn nhiều lần, nhưng Thẩm Húc nghĩ, đây chắc chắn là lần bác sĩ Lục hôn cậu dịu dàng nhất, một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với trước. Thẩm Húc ôm lấy cổ anh, ngón tay luồn vào tóc anh.

Sau nụ hôn dài và nhẹ nhàng, Lục Bạc Ngôn nhìn chằm chằm vào cậu: "Có được không em?"

Thẩm Húc cố gắng nâng người dậy, cắn nhẹ vào khóe miệng anh, cậu giả vờ nói: "Anh không phải đã chuẩn bị hết rồi sao?"

Lục Bạc Ngôn dịu dàng chạm vào đầu mũi cậu: "Em chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi." Thẩm Húc đáp, giọng khàn.

Lục Bạc Ngôn hôn vào cổ cậu, Thẩm Húc cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập.

...

Kết quả chứng minh rằng, biện pháp an toàn thật sự rất quan trọng, vết thương ở cổ Thẩm Húc vừa mới lành gần hết, Lục Bạc Ngôn lại tạo thêm một vết mới.

Pheromone alpha được truyền vào khiến cơ thể Thẩm Húc càng trở nên nhạy cảm. Khi Lục Bạc Ngôn ôm cậu nằm xuống, Thẩm Húc mặt đầy nước mắt, người ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng ướt sũng.

Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng lau nước mắt của cậu: "Sao em khóc dữ thế."

Thẩm Húc không còn sức lực để phản ứng, chẳng lẽ Lục Bạc Ngôn không hiểu vì sao cậu khóc sao? Sau một lúc nghỉ ngơi, cậu mới dần hồi phục, yếu ớt yêu cầu: "Em khát."

Có thể do ra mồ hôi quá nhiều, hoặc là vì thở bằng miệng khiến cơ thể mất đi nhiều nước, lúc nãy Thẩm Húc đã nói khát, mềm yếu dựa vào Lục Bạc Ngôn, anh từng ngụm từng ngụm cho cậu uống và cũng chính lúc đó nước mắt cậu chảy nhiều nhất.

Lục Bạc Ngôn lúc này không cho cậu uống nữa, chỉ nhẹ nhàng nâng Thẩm Húc dậy, để cậu dựa vào ngực mình, cầm cốc nước có ống hút đưa lên miệng cậu.

Mặc dù có ống hút, lúc nãy Thẩm Húc lại không dùng, cậu cũng không còn sức để chú ý nữa.

Nằm một lúc, Lục Bạc Ngôn đứng dậy, Thẩm Húc ngay lập tức nhìn theo, Lục Bạc Ngôn nói: "Đi tắm trước rồi ngủ nhé."

Thẩm Húc đáp một tiếng, vẫn lười biếng, không muốn động đậy, Lục Bạc Ngôn liền bế cậu vào phòng tắm, Thẩm Húc thậm chí chẳng buồn phối hợp, Lục Bạc Ngôn vẫn ôm cậu vững vàng, chỉ nhắc nhở: "Cẩn thận cổ của em."

Thẩm Húc miễn cưỡng dùng chút sức nâng đầu, tựa vào ngực anh.

Bồn tắm đã đầy nước, bật nhiệt độ vừa phải, còn thả vào những viên tinh dầu mà Thẩm Húc thích. Lục Bạc Ngôn đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm Húc không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay, để Lục Bạc Ngôn sắp xếp, vào bồn tắm còn kêu bồn không thoải mái. Khi Lục Bạc Ngôn cũng vào, Thẩm Húc dựa vào anh mới cảm thấy hài lòng.

Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng lau cho cậu, khi lau đến chân, Thẩm Húc khẽ run rẩy một chút.

"Xin lỗi." Lục Bạc Ngôn ngừng động tác, không biết là xin lỗi vì hiện tại hay lúc nãy.

Thẩm Húc khẽ hừ một tiếng, không thèm nhìn anh.

Tắm xong, Lục Bạc Ngôn quấn khăn tắm quanh người cậu, tạm thời đặt cậu lên giường massage trong phòng tắm, Thẩm Húc mệt mỏi đến mức chỉ cần nằm nghiêng trên giường, dùng tay che ánh sáng rồi ngủ thiếp đi, đến khi Lục Bạc Ngôn ra ngoài cậu cũng không biết.

Trong phòng ngủ đã chuyển sang chế độ thông gió, lúc này vẫn còn sót lại pheromone của hai người và một vài mùi khác, Lục Bạc Ngôn dọn dẹp một chút các vỏ bao bì và khăn giấy, thay ga giường, rồi bế Thẩm Húc đang ngủ say ra ngoài phòng tắm.

Anh hôn lên mí mắt Thẩm Húc, thì thầm: "Chúc ngủ ngon."

Khi Thẩm Húc mở mắt ra, cậu nhận ra mình đang được ôm, ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, cậu và Lục Bạc Ngôn, giờ đây là quan hệ hôn nhân thực sự.

Lục Bạc Ngôn rõ ràng đã tỉnh từ lâu, nhưng vẫn không làm gì, khi Thẩm Húc tỉnh dậy, anh nói: "Chào buổi sáng."

Thẩm Húc cũng đáp lại: "Chào buổi sáng."

Lục Bạc Ngôn hỏi: "Em có đói không, tối qua anh nấu cháo, nếu em muốn ăn những món khác thì cần thêm chút thời gian."

Dù Lục Bạc Ngôn đã rất cẩn thận, vì Thẩm Húc vẫn là lần đầu, cơ thể cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, có một cảm giác khó chịu khó nói, tâm trạng chẳng vui vẻ chút nào: "Bác sĩ Lục, anh chuẩn bị chu đáo quá."

Lục Bạc Ngôn đáp: "Đây là điều anh nên làm."

Thẩm Húc bị anh nói làm nghẹn lời, chỉ đành nói mình muốn ăn một ít hoành thánh, giờ đã hơn chín giờ, tiệm sáng đã gần đóng cửa, Lục Bạc Ngôn tìm một quán chuyên bán hoành thánh và mua về cho cậu.

Thẩm Húc kiên quyết không ăn trên giường, nhưng ăn xong bữa sáng trưa, cậu lại trở về nằm trên giường. Thực ra tối qua cũng không quá kịch liệt, Lục Bạc Ngôn rất quan tâm đến cậu, thời gian gần đây cậu thực sự thiếu vận động, như việc chơi tennis, chỉ cần đỡ bóng trong nửa tiếng đã ra mồ hôi, huống hồ là vận động liên tục trong thời gian dài như vậy.

Thẩm Húc ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều, lúc này mới có chút sức sống.

"Bác sĩ Lục à—" Thẩm Húc kéo dài giọng gọi, khi Lục Bạc Ngôn đến, cậu nói: "Lưng em đau."

"Cần anh mát-xa không?"

Thẩm Húc đột nhiên nhận ra: "Anh có phải là cố ý không?"

Mấy hôm trước cậu còn nói, có thể là không cần, mà giờ Lục Bạc Ngôn đã ở đây chờ sẵn.

Lục Bạc Ngôn đáp: "Chỉ là kiểm nghiệm lý thuyết thôi."

Thực tế chứng minh rằng Thẩm Húc thực sự rất cần dịch vụ mát-xa của Lục Bạc Ngôn, thật ra lưng cũng không đến nỗi quá đau, vì phần lớn không phải do cậu làm.

Điều khiến cậu đau đớn thật sự là phần đùi trong, giữ một tư thế lâu quá, giờ chỉ cần dùng sức là cảm thấy chuột rút.

Thẩm Húc nói là đau lưng, nhưng Lục Bạc Ngôn chỉ mát-xa lưng, một lúc sau, Thẩm Húc mới ngập ngừng nói, "Có thể mát-xa chỗ khác không?"

Lục Bạc Ngôn mát-xa phần vai cổ cho cậu, Thẩm Húc không còn cách nào đành nói, "…Đùi em đau."

Lục Bạc Ngôn động tác khựng lại, hiểu ý của cậu, liền ấn vào bên trong đùi cậu: "Chỗ này?"

Thẩm Húc không thể thốt nên lời.

Lục Bạc Ngôn nói: "Xin lỗi."

Thẩm Húc:?

Lục Bạc Ngôn dùng giọng lý trí nói: "Anh nghĩ tư thế này em sẽ thấy thoải mái hơn."
Bình Luận (0)
Comment