Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 17

Trình Phó Vũ thầm mắng Trình Hiểu Cát không chịu chọn đường đi đúng, Tần Uyển Nhàn mừng thầm, bà ta cảm thấy bác sĩ Lục rất  ưu tú, nếu có thể cùng Tần Nhu rất xứng một đôi, vậy thật là không thể tốt hơn.

“Tiểu Cát,con là con gái, nên tránh xa sự nghi ngờ và đừng để người ta đàm tiếu.” Tần Uyển Nhàn giống như phụ nữ thời phong kiến, giảng những cho cô những quan niệm mốc meo.

“Con đã biết.” Trình Hiểu Cát không muốn cùng bà ta khắc khẩu, thuận miệng trả lời.

Cũng may,  lúc này Tần Nhu tới,  lực chú ý của Tần Uyển Nhàn không tiếp tục đặt ở trên người cô, cô vui vẻ tự do.

 Khoảng sáu giờ tối, Lục Nhất Phương quay lại, anh đã cởi bỏ áo blouse trắng  nên giờ đã mặc quần áo bình thường.

“Tiểu Cát, anh nghỉ làm rồi, em về nhà với anh không?” Lục Nhất Phương  hỏi.

Trình Hiểu Cát có chút do dự, nhìn nhìn người trong phòng, cô muốn chạy, cô cứ ngốc  ở đây  như là một người dư thừa. 

Lục Nhất Phương: “Anh đã chuẩn bị giường cho chú với dì, bọn họ có chỗ ngủ.”

Trình Phó Vũ thấy đây là cơ hội tốt tác hợp hai người, vội nói: “Tiểu Cát, con cùng với Nhất Phương về đi, ở đây con không cần lo lắng.”

Tần Uyển Nhàn thấy thế, dùng khuỷu tay thọc Tần Nhu một chút, sau đó nói: “Tiểu Cát, Nhất Phương, tiểu Nhu cũng muốn về trường học, về cùng hai con được không?.”

Tần Nhu cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, em cũng muốn về trường học.”

Trình Hiểu Cát nhìn về phía Lục Nhất Phương, Lục Nhất Phương  gật gật đầu, “Nếu tiện đường, vậy cùng về.”

Tần Uyển Nhàn đẩy Tần Nhu tiến lên, vui tươi hớn hở mà nói: “Vậy phiền Nhất Phương, trên đường chú ý an toàn.”

Sau khi rời khỏi, Trình Hiểu Cát cùng Tần Nhu đứng ở cửa chờ Lục Nhất Phương đi gara lấy xe.

Tần Nhu hỏi: “Trình Hiểu Cát, chị cùng Thẩm Dực yêu nhau sao?”

Trình Hiểu Cát: “Tần Nhu, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Tao là giáo viên đại học C, nói năng cẩn thận.”

Tần Nhu cười lạnh một chút, “Tôi không có nói bậy, toàn bộ phần lớn đại học  C  biết, Thẩm Dực khoa thể dục cùng cô Trình Hiểu Cát của anh ta đang mập mờ với nhau.”

Sắc mặt Trình Hiểu Cát  xanh mét, “Tần Nhu, loại không chứng cứ này, tốt nhất mày đừng nói.”

Tần Nhu đang muốn mở miệng, thấy Lục Nhất Phương lại đây, lập tức thay gương mặt tươi cười, trực tiếp kéo ghế phụ, ngồi xuống. Trình Hiểu Cát đành phải ngồi ở phía sau.

Sắp đến đại học  C, Tần Nhu hỏi Lục Nhất Phương: “Bác sĩ Lục, hôm nay muốn cảm ơn anh giúp nhà em, em mời anh ăn cơm tối.”

Tần Nhu coi Trình Hiểu Cát không tồn tại, Trình Hiểu Cát cũng mặc kệ anh, yêu ai thì yêu, chả tức làm gì.

“Xin lỗi, anh có hẹn rồi.” Lục Nhất Phương rất lịch sự từ chối cô ta.

Tần Nhu giả tạo cười nói: “Vậy thật là không khéo, chỉ có thể chờ lần sau cảm ơn anh.”

“Không cần, Trình Hiểu Cát mời anh ăn cũng được rồi.” Giọng Lục Nhất Phương không hề gợn sóng, lại khiến Tần Nhu tức giận đến phát run.

“Tần tiểu thư, nơi này xuống xe rồi đi đến ký túc xá rất tiện.” Lục Nhất Phương  đem xe dừng lại, lạnh nhạt nói.

“Tạm biệt.” Tần Nhu càng thêm tức giận, dám đối xử với cô ta như vậy! Đóng sầm cửa xe lại rồi vội vã chạy đi.

Tần Nhu đi rồi, Lục Nhất Phương  hướng tới Trình Hiểu Cát trào phúng nói: “Trình Hiểu Cát, sao em có thể chịu uất ức một chút như vậy, đoạt lại ghế phụ cũng không đoạt được!”

??? Trình Hiểu Cát bị điếc hả? Cô nghe thấy gì vậy? Liên quan gì đến cô?

Lục Nhất Phương  đã xuống xe, Trình Hiểu Cát còn sững sờ ở trên xe bất động, anh đi đến ghế sau, đem cửa xe mở ra, làm tư thế mời, Trình Hiểu Cát không thể hiểu nổi anh nhưng vẫn xuống xe.

Trình Hiểu Cát: “Tôi mời anh đi ăn cơm?”

Lục Nhất Phương: “Chẳng lẽ em muốn quỵt nợ không trả?”

Trình Hiểu Cát: “Không muốn quỵt nợ, không phải quen việc anh đến nhà tôi nấu cơm ăn sao?”

Thốt ra lời này, Trình Hiểu Cát liền hối hận, vội vàng lại nói: “Anh muốn ăn gì, tôi mang anh đi!”

Lục Nhất Phương thấy Trình Hiểu Cát rất lúng túng, khuôn mặt tràn ngập khí lạnh cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, “Đi, đi mua đồ ăn.”

Lục Nhất Phương  nói xong liền xoay người đẩy bả vai cô, cơ thể Trình Hiểu Cát phản ứng nhanh hơn não, một cái hất chân sau ra phía sau Lục Nhất Phương , sau đó một chân đá vào mông của anh ……

Một đống thao tác qua đi, hai người đều dừng lại, không khí nháy mắt ngưng kết thành băng.

Trình Hiểu Cát xấu hổ tiến lên vỗ bụi trên mông của anh, kỳ thật cũng nhìn không ra có dấu chân, nhưng Trình Hiểu Cát ngoài việc nghĩ đến việc đi vỗ vỗ bụi ra thì cô không thể nghĩ ra chuyện gì làm để giảm bớt xấu hổ.

Bị Trình Hiểu Cát đá vào mông, sắc mặt Lục Nhất Phương  cứng đờ, từ trong miệng phun ra mấy chữ, “Trình Hiểu Cát, em đây là muốn thừa cơ ăn đậu hũ của anh sao?”

Mặt Trình Hiểu Cát nóng lên, đầu cô có hố sao, đá mông một người đàn ông…… Nhưng do Lục Nhất Phương  khiêu khích cô, cô xuống tay có chút nặng……

“Ăn đậu hủ không thành, đổi thành…...?”

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm trầm, Trình Hiểu Cát cuối cùng vỗ mạnh một cái, sau đó chạy trốn cách anh hơn 1 mét, cảnh giác mà nhìn anh.

“Tôi lại không phải cố ý, ai kêu anh muốn ôm bả vai của tôi?”Trình Hiểu Cát đánh đòn phủ đầu,  đặt câu hỏi trước.

Lục Nhất Phương  yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Đi, đi mua đồ ăn, còn muốn ăn cơm không?”

Trình Hiểu Cát xác nhận là anh không tức giận, lúc này mới đi qua đi bên cạnh anh đi về phía trước nhỏ giọng nói: “Tôi không có thói quen tiếp xúc từ phía sau với người khác, sẽ có phản xạ điều kiện mà công kích người khác, thật sự không phải cố ý.”

“Ừ, anh biết.” Lục Nhất Phương nhẹ giọng đáp, ánh mắt tối sầm lại.

Hai người yên lặng mà đi đến chợ bán thức ăn, buổi tối chợ bán thức ăn người không tính nhiều, dừng lại trước một nhà bán cá hàng vỉa hè , chọn lựa một con cá quế rồi đưa bác bán hàng cân.

“Bác sĩ Lục, sao hôm nay cháu tan tầm sớm vậy?” Bác bán hàng nhiệt tình tiếp đón, mang theo ý cười nhìn về phía Trình Hiểu Cát, “Đây là bạn gái bác sĩ Luc?”

Trình Hiểu Cát đang muốn phủ nhận, Lục Nhất Phương trả lời trước cô một bước: “Đúng ạ.”
Bình Luận (0)
Comment