Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 22

Trình Phó Vũ: “Nhất Phương cùng Tiểu Cát lớn lên bên nhau, tình cảm sâu sắc, anh không cảm thấy có cái gì không tốt.”

Tần Uyển Nhàn không nói gì nữa, lại lôi kéo Tần Nhu nói chút chuyện Trình Hiểu Cát ở trường học, lúc này mới giãn ra một gương mặt tươi cười.

Trình Hiểu Cát ở hành lang cách đó không xa chờ Lục Nhất Phương, thấp thỏm nhìn về phía Lục Nhất Phương, “Lần này sao không cho Tần Nhu đi cùng?”

Lục Nhất Phương: “Sợ em không đoạt được ghế phụ, nên mới không cho đi cùng chúng ta.”

Trình Hiểu Cát lúc này mới vui vẻ một chút, “Ai muốn cùng nó tranh ghế phụ!”

Lục Nhất Phương thấy cảm xúc của cô chuyển biến tốt hơn hỏi: “Vừa mới bị làm sao vậy? Làm sao mà tủi thân vậy?”

Nhắc tới cái này, Trình Hiểu Cát lại tức, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra “ Tôi là con gái ruột của ba mà ba không tin tôi, anh nói tôi có tức hay không? Quả nhiên có mẹ ghẻ! Còn Tần Nhu một ngày không bới móc tôi, trong lòng nó không thoải mái, thật không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì!”

Trình Hiểu Cát đem tất cả cảm xúc đều phát ti3t ra, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, “Lục Nhất Phương, thật sự cảm ơn anh, mỗi lần đều xuất hiện kịp thời như vậy, cứu tôi ra khỏi nguy hiểm.”

Lục Nhất Phương cười tươi ấm áp nhìn cô, “Vừa vặn gặp phải, cũng là em có vận khí tốt.”

Trình Hiểu Cát cũng cười, “Tôi  từ trước đến nay vận khí rất tốt. Thiếu nữ Cẩm Lý * chính là tôi!”

*  Cẩm Lý” có nghĩa là vận may. Tương truyền Lý ngư (cá chép) sẽ mang lại sự may mắn cho chủ nhân, ngoài ra câu “Cá chép hóa rồng” cũng chính là chỉ loài cá này. Ở Việt Nam, loài cá này thường được gọi là Cá chép may mắn hoặc Cá chép phong thủy.

Vừa nói vừa cười, hai người đã đến gara lấy xe,Lục Nhất Phương hỏi cô: “Có muốn đi chỗ nào không?”

“Có.” Trình Hiểu Cát suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi muốn ăn khoai nướng cạnh trường cấp 2, cũng không biết còn bán hay không.”

Lục Nhất Phương chế nhạo nói: “Thiếu nữ Cẩm Lý cũng sẽ lo lắng vận khí không tốt?”

Trình Hiểu Cát trừng mắt nhìn anh một cái: “Đi, tôi phải đi mua khoai nướng!”

Khoai lang nướng thật sự là trời cao ban ân đối với mùa đông, khoai lang mới ra lò nóng, cầm lại ấm áp, hương thơm từ thật xa cũng có thể ngửi được, lột vỏ ra, lộ ra ruột khoai lang mềm mại màu vàng thơm lừng, cắn một ngụm, nhiệt ở trong miệng tán ra, quả thật là quá tốt đẹp quá sướng! Trình Hiểu Cát nghĩ đến nước miếng lại chảy ròng.

Bệnh viện cách trường cao trung không xa, cũng chỉ hai mươi km lộ trình, hai mươi phút là đến. Trình Hiểu Cát gấp không chờ nổi chạy tới, phát hiện nơi đó cũng không còn quầy bán khoai lang nướng, cực kỳ thất vọng, “Quả nhiên không thể cắm cờ loạn lên được, nói đảo là đảo.”

Lục Nhất Phương nhăn mũi lại, “Anh hình như ngửi được mùi thơm, nói không chừng chỉ là thay đổi chỗ bán?” Nói xong, anh tùy tay bắt một bạn học hỏi: “Bạn học, bạn có biết quanh đây có chỗ nào bán khoai lang nướng không?”

“Dọn đến sau cổng trường rồi, đi thẳng dọc theo con đường này, sau đó quẹo phải sẽ đến.”

Lục Nhất Phương cảm ơn bạn học kia, sau đó nói với Trình Hiểu Cát: “Cờ cắm còn chưa có đảo, đi đến sau cổng trường nhìn xem.”

Mắt  Trình Hiểu Cát lại sáng lên, “ Mũi của anh thật là thính anh chính là Hao Thiên Khuyển hạ phàm lịch kiếp sao?”

Khóe miệng Lục Nhất Phương  giật giật, “Trình Hiểu Cát, trong đầu em suy nghĩ những cái gì đấy?"

Trình Hiểu Cát thè lưỡi, làm mặt quỷ với anh, sau đó chạy xa. Lục Nhất Phương đi theo phía sau cô, bước đi nhẹ nhàng.

Rất nhanh đã tìm được rạp hàng rong bán khoai lang nướng, không nghĩ tới bọn họ còn nhớ rõ Trình Hiểu Cát, “Bạn học Trình, thật nhiều năm không thấy cháu.”

Trình Hiểu Cát kinh ngạc hỏi: “Ông còn nhớ cháu?”

Ông chủ quán cười đến miệng đều khép không được, “Ông bán khoai lang nướng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có bạn học Trình đuổi theo sạp của ông chạy vài km, chỉ vì mua vài củ khoai lang nướng.”

Trình Hiểu Cát cũng nở nụ cười, cô nhớ rõ, lúc ấy cô muốn mua khoai lang nướng, vừa lúc ban quản lý đường phố đến đuổi người, ông chủ quán đẩy xe chạy đi, cô đuổi theo hai km mới đem khoai lang nướng mua được vào tay mới bỏ qua.

Cô đem trong đó một củ đưa cho Lục Nhất Phương, sau đó hai tay ôm một củ khoai lang nướng, hai tay tung hứng củ khoai, trong miệng kêu: “ Nóng quá, nóng quá.”

Ông chủ quán nhìn về phía Lục Nhất Phương, cười hỏi, “Hai cháu vẫn còn ở bên nhau? Thật sự là khó có được, khó có được.”

Trình Hiểu Cát xấu hổ nói: “Ông à, ông hiểu lầm, chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường.”

“ Vậy cũng khá tốt, có thể làm bạn nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng.” Ông chủ quán không sao cả nói.

Lục Nhất Phương vẫn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng cầm theo củ khoai lang nướng kia, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Trình Hiểu Cát, “Khoai lang nướng ăn rồi, hiện tại muốn đi chỗ nào?”

“Trở về đi, còn có thể về kịp đến nhà ăn cọ cơm.” Trình Hiểu Cát nhìn nhìn thời gian, nói.

Lục Nhất Phương gật đầu, đi lấy xe, Trình Hiểu Cát rất nhanh đem một củ khoai lang nướng ăn xong, đang li3m miệng, hình như chưa đã thèm.Lục Nhất Phương đem củ khoai lang nướng trong tay đưa cho cô, Trình Hiểu Cát nghi ngờ hỏi, “Anh không ăn sao?”

“Em ăn đi.”Tay Lục Nhất Phương không có thu lại.

“Vậy được rồi, chúng ta một người một nửa.” Trình Hiểu Cát đem khoai lang nướng chia một nửa cho anh, sau đó vui vẻ ăn,Lục Nhất Phương nhìn cô ăn đến mê mẩn, cũng muốn ăn,  nếm một ngụm nho nhỏ, quả nhiên ăn ngon.

Hai người ở bên cạnh đường cái gặm khoai lang nướng, một cô gái ăn mặc thời trang nghênh diện đi tới, không xác định hỏi: “Lục Nhất Phương?”

Lục Nhất Phương từ trong túi quần áo cầm một tờ giấy, xoa xoa miệng cùng tay, lại đưa một tờ giấy cho Trình Hiểu Cát, “Là tôi, cô là?”

Không đợi cô gái kia đáp lời, Trình Hiểu Cát hỏi: “Thẩm Diệc Hàm?”

“Đúng vậy, là mình.” Thẩm Diệc Hàm đối với việc Lục Nhất Phương không có nhận ra cô ta, có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng nhận ra được Trình Hiểu Cát, “Trình Hiểu Cát? Hai người?”

“À, bọn mình tới mua khoai lang nướng.” Trình Hiểu Cát đối với Thẩm Diệc Hàm luôn có cảm xúc không nói nên lời, ánh mắt của cô liếc về phía Lục Nhất Phương.

“Ăn xong rồi sao?”

Trình Hiểu Cát gật đầu.

“Vậy về nhà.” Nói xong thì kéo Trình Hiểu Cát đi.

Trình Hiểu Cát vội vàng quay đầu lại, chào hỏi, “Chúng mình đi trước, tạm biệt.”

Lưu lại Thẩm Diệc Hàm ngây ra nhìn bóng lưng hai người rời đi .

****
Bình Luận (0)
Comment