Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 29

Trình Hiểu Cát đưa Lục Nhất Phương về nhà anh, Lục Nhất Phương lôi kéo Trình Hiểu Cát, “ Em đi thành phố Z  mang theo anh cùng đi được không?”

Trình Hiểu Cát muốn rút tay ra nhưng không thể nào rút khỏi tay anh được “Tôi đưa ba tôi về nhà, anh đi theo đi làm gì?”

“Anh mặc kệ, anh muốn đi theo em, cùng đi với em.” Lục Nhất Phương từ nhỏ đã có cái tật xấu, tửu lượng không tốt, chuyện này khi Trình Hiểu Cát ở cao trung phát hiện,anh uống say, đặc biệt có thể làm ầm ĩ, hơi chút không theo ý  anh sẽ không ngừng la lối khóc lóc, nhưng tỉnh lại hoàn toàn không nhớ được  bộ dạng xấu hổ của mình.

Trình Hiểu Cát đành phải có lệ với anh, dù sao anh cũng không nhớ rõ, “Được được, được, chiều mai mang anh đi cùng, ngoan, hiện tại đi vào phòng ngủ đi.”

Lục Nhất Phương lúc này mới thuận theo, Trình Hiểu Cát thấy anh vào cửa đã ngã vào sô pha liền bất động, lại nói: “Anh cởi giày ra.”

Ngoan ngoãn cởi giày.

Trình Hiểu Cát thấy anh nghe lời như vậy, nổi lên tâm tư trêu đùa anh, “Bán manh.”

Cô móc di động ra, mở video quay lại.

Lục Nhất Phương tự hỏi một chút, sau đó đem tay đặt ở chỗ cằm, trong miệng hát, “Chúng ta cùng nhau học mèo kêu…… Meo meo……..Cùng nhau……” Động tác cứng đờ, khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt mê ly, Trình Hiểu Cát bật cười  một tiếng, cũng không trêu anh nữa.

“Cởi qu4n áo ra.” Để anh nhanh lên giường đi ngủ, cô cũng được về nhà.

Lục Nhất Phương vẫn ngoan ngoãn làm theo như cũ, chỉ là mệnh lệnh có chút nhầm lẫn,khi anh cởi áo trên xong, cuối cùng Trình Hiểu Cát cũng phản ứng lại: “Dừng! Không được cởi nữa! Lên giường ngủ!”

Lục Nhất Phương vô tội nhìn Trình Hiểu Cát, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, muốn được người lớn tha thứ. Cô nhất chịu không nổi cái loại không tiếng động lên án như vậy, chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Ngoan, hiện tại lên giường đi ngủ.”

Lục Nhất Phương lại treo lên nụ cười ngốc nghếch, mở hai tay ra với Trình Hiểu Cát  “Ôm một cái.”

“Lục Nhất Phương, anh đừng quá quá mức! Lăn đi ngủ nhanh!” Trình Hiểu Cát giận dữ hét lên, thậm chí hoài nghi tên này mượn rượu giả điên, muốn chiếm tiện nghi của cô.

“Ôm ~”Lục Nhất Phương tr4n trụi nửa người trên, vẫn cố chấp dang hai tay, thậm chí còn làm nũng tại chỗ khiêu khích cô.

Trình Hiểu Cát hít sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh! Anh uống say, uống say, đánh người phạm pháp! Đánh người phạm pháp, đi qua đứng ở trước mặt anh, mở cánh tay, thu trở về, đem cô gắt gao vòng ở trong ngực.

Trình Hiểu Cát dán mặt vào cơ thể tr4n trụi của anh, cơ thể ấm áp, tim đập nhanh, trên mặt nóng lên, lập tức đẩy anh ra, “Ôm cũng ôm rồi, đi ngủ nhanh, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Lục Nhất Phương thỏa mãn lên giường nằm, Trình Hiểu Cát đem chăn đắp cho anh xong, chuẩn bị tắt đèn, Lục Nhất Phương nằm nghiêng nhìn Trình Hiểu Cát, thả ra một gương mặt siêu cấp vui vẻ, tươi cười nói “Ngủ ngon, Tiểu Cát.”

Trình Hiểu Cát nhìn cái  gương mặt tươi cười hớn hở này, tim đập lại lỡ một nhịp, tổn thọ quá nha, quá hại người rồi, nhanh chóng tắt đèn, “Ngủ ngon.”

Sau đó vội vàng trở về nhà của mình. Trình Phó Vũ còn chưa ngủ, tuy rằng Lục Nhất Phương uống say như chết, nhưng Trình Phó Vũ một chút men say cũng không có.

Trình Hiểu Cát: “Ba, muộn rồi sao ba không ngủ đi?”

Trình Phó Vũ: “Ngủ không được, ba muốn ngồi một lát, con đi ngủ trước đi không cần quan tâm đến ba đâu.”

Trình Hiểu Cát biết trong lòng ba vẫn rất khó chịu, nên cứ để ông ở đó, cô đi rửa mặt. Rửa mặt xong, đem giường gấp rất ít dùng đến mở ra, đặt ở phòng khách dựa chỗ sô pha, sau đó đem rèm kéo một vòng vòng quanh giường, đây là lúc bạn đại học ở nhờ nhà nghĩ ra biện pháp.

Trình Phó Vũ ở một bên nhìn cô bận trước bận sau, đau lòng nói: “Tiểu Cát, con dọn đến căn phòng ở khu mới bên kia đi, phòng đấy lớn hơn, phòng này cũng quá nhỏ.”

Trình Hiểu Cát: “Ba, con ở một mình trong phòng này là vừa, huống hồ đến chỗ làm cũng rất gần, con rất thích.” Cô không muốn nói là phòng này do mẹ để lại cho cô, sợ k1ch thích đến ông.

Trình Phó Vũ không có nói nữa mà vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Trình Hiểu Cát cùng Trình Phó Vũ đi nhìn khu phòng mới ,đi dạo trong nội thành hết một ngày.

Sáng sớm ngày thứ ba,hai cha con chuẩn bị xuất phát đi thành phố Z,  vừa đóng cửa lại,cửa nhà  Lục Nhất Phương mở ra, anh từ bên trong đi ra hỏi: “Chú, Tiểu Cát, sớm.”

Trình Phó Vũ cười cười hỏi anh: “Đây là muốn đi làm sao?”

Lục Nhất Phương kỳ quái nhìn  Trình Hiểu Cát một chút, “Chú, Tiểu Cát không nói cho chú biết sao? Em ấy nói muốn mang cháu cùng đi thành phố Z chơi hai ngày đấy ạ!”

Trình Hiểu Cát khiếp sợ, “Tôi  khi nào nói muốn mang anh cùng đi?”

Vẻ mặt Lục Nhất Phương  ai oán như oán phụ, “ Buổi tối hôm trước đấy, em quên rồi sao?”

Buổi tối hôm trước? “ Anh không phải nói, uống say cái gì cũng không nhớ rõ sao?” Trình Hiểu Cát rống to.

“ Ừ, chuyện cần nhớ thì vẫn nhớ.” Lục Nhất Phương cười, “Em hy vọng anh nhớ rõ chuyện gì khác à?”

Nụ cười này ở trong mắt Trình Hiểu Cát  rất không bình thường, để lộ tà khí, làm cô nhớ tới cái ôm kia, nhất thời khí huyết dâng lên, hung hăng nói: “Tôi không chuẩn bị cho anh đi, cái đó không tính gì hết!”

Lại sát vào anh, thấp giọng uy hiếp nói: “Không được nói bậy, nếu không, anh chết chắc!”

Lục Nhất Phương vẫn cười, xoay người nhìn về phía Trình Phó Vũ, “Chú, Tiểu Cát lại thay đổi, chỉ có thể mong chú mang cháu đi.”

Trình Phó Vũ đương nhiên ước gì anh có thể thành một đôi với cô, cười ha hả nói: “Đi đi đi, càng nhiều người đi cùng nhau càng vui vẻ.”

Nói xong trừng mắt nhìn Trình Hiểu Cát một cái, “Tiểu Cát, phải chiêu đãi Nhất Phương thật tốt.”

Trình Hiểu Cát nhìn ba cô, không từ chối được, đành phải không tình nguyện đồng ý, “Nếu anh đi, vậy anh lái xe.” Trình Hiểu Cát không thích lái xe, cứ cảm thấy lái xe nguy hiểm rất lớn, cho nên nhiều năm như vậy, chết sống không mua xe.

Lục Nhất Phương càng vui vẻ hớn hở, “Được, anh lái xe.”

Quá trình nhạc đệm đã qua, trong ba người chỉ có Trình Hiểu Cát không vui, còn lại hai người đều rất vui vẻ bước lên con đường đến thành phố Z.

*****
Bình Luận (0)
Comment