Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 151

Lúc này, 9 bà lão đang ngồi trên giường xem TV nội bỗng nhiên thở dài:

- Đám người này nên bắt! Quả thực chính là một khối u ác tính của xã hội! Phá hư toàn bộ hình tượng của thành thị, lúc ấy ta đang đi trên đường cái bị ngã, gắng gượng nằm trên mặt đất hơn một giờ nhưng không có ai để ý đến ta, trời thì nóng bức, lúc ấy ta kém chút té xỉu.

Trần Thương rất tán thành lời của người già, bây giờ, người chủ động nguyện ý đưa người già đến bệnh viện càng ngày càng ít.

Lúc này, bác sĩ Hồ trực ban nội khoa cũng đang tra phòng, nghe thấy lời của lão nhân, cũng cười nói:

- Năm 98 đã bắt đầu làm công việc này, người ở khi đó không giống bây giờ, trên đường nhìn thấy người bị ngã, đa phần đều tới nâng lên đưa đến bệnh viện, nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời đại tiến bộ, lòng người cũng phải theo kịp bước chân khoa học kỹ thuật.

Trần Thương lên tiếng chào bác sĩ Hồ.

Lão Hồ vóc người trung đẳng, mặt tròn mày rậm, mắt to miệng nhỏ, cười lên giống như Quách Đức Cương!

Nhưng tính tình lão Hồ này là thật không biết nói gì, nổi danh là người hiền lành nhất khoa cấp cứu, Trần

Thương chưa thấy hẳn nổi giận bao giờ.

Trần Thương làm bác sĩ chủ quản, hiện tại có sáu người bệnh, cũng không nhiều.

Giường số 12 là một bà cụ, hơn bảy mươi tuổi, nếp nhăn trải rộng đầu mặt mũi, vất vả ở nông thôn cả một đời, nuôi dưỡng ba người con là sinh viên đại học, rất không dễ dàng!

Bồi dưỡng những người con này thành người, hiện tại công thành lui thân, ở trong thôn dưỡng lão.

Tháng trước, lá gan bên phải bụng quặn đau lặp đi lặp lại mấy lần, uống thuốc giảm đau nhưng cũng không. thấy hiệu quả, lúc này mới gọi điện thoại cho đứa con cả đang làm việc ở Tỉnh, ba đứa con nghe xong, vội vàng đưa tới Tỉnh Nhị Viện.

Trần Thương đi vào, bà cụ rất là lo lắng, dù sao cũng là lân đầu tiên nằm viện.

Tại nông thôn, người trong thôn nghe nằm viện đều rất sợ hãi, huống chỉ là ngồi xe cấp cứu 120 đưa tới.

Bà cụ cũng lo lắng cực kỳ!

Sợ mình bị bệnh nặng gì.

Bà cũng không phải lo lắng cho mình sống không được mấy ngày, lo lắng duy nhất... Chính mình lỡ bị bệnh gì khó chữa gây phiền toái cho bọn nhỏ.

- Bác sĩ... Có phải bệnh của ta rất nguy hiểm hay không? 

Người già thao thuần nhất gia hương thoại, thận trọng hỏi.

'Trần Thương cười nói:

- Ngoại à, ngươi không có chuyện gì, chỉ là hơi sỏi mật, không sợi

Người già nghe xong, vội vàng kéo dài giọng nói:

- Ai nha nha nha..., tiểu tử, ngươi đừng gạt ta, lão già †a cái gì chưa thấy qua, gan bền chắc? Hiện tại, ta bệnh tật đây người còn bền chắc! Ngươi đừng giấu giếm ta, nói cho ta biết, ta đến cùng là bệnh gì?

Trần Thương sững sờ, cũng chưa kịp phản ứng:

- Thật chính là sỏi mật, ta không lừa gạt ngài.

Người già nghe xong, thở dài, gật gù đắc ý nói:

~ Tiểu tử, thân thể của ta, ta hiểu rõ nhất, đều đã bảy tám chục tuổi, nếu trước kia đều đi ra nghĩa địa ngoài thôn chờ chết rồi, còn bần chắc! Không bền chắc đi!

Lần này Trần Thương hiểu!

Bà lão này nghe - sỏi mật- thành - Gan bền chắc-!

Dở khóc dở cười.

Người bệnh xung quanh vừa vá chỉ xong bỗng nhiên cười ha ha ha, chỉ lần nữa bị hở ra! 

Vừa cười vừa kêu r3n: - Bác sĩ... Chỉ này không chắc lắm nha!

Xung quanh, nguyên một đám người chung phòng bệnh muốn cười nhưng không dám cười.

Nhưng Trần Thương vẫn nhãn nại, giải thích!

Dù sao người già không đọc qua sách, cả đời ở nông thôn, không được đi học, làm sao biết sỏi mật là cái gì.

Kiểm tra phòng mất khoảng một giờ, nhưng Trần 'Thương vẫn kiên nhẫn, thông báo bệnh tình cho người bệnh.

Chừng mười giờ sáng, xe cấp cứu 120 đưa tới một người bệnh, một - người con- hơn ba mươi tuổi đẩy người già đi vào, miệng la hét:

- Bác sĩ, bệnh tim của cha ta tái phát!

Bình Luận (0)
Comment