Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 964

Tôn Hướng Thần ngồi ở đẳng kia, đứa trẻ cùng hắn ngồi ở trên ghế.

Cả hai người, cứ ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật như vậy, chờ đợi kỷ tích xảy ra!

Họ trông thấy người đàn ông vừa rồi cũng xảy ra tai nạn xe hơi đi ra, bác sĩ nói phẫu thuật cực kỳ thành công, bảo vệ thành công!

Người nhà vui đến phát khóc, đấy cửa phòng bệnh đi vào bên trong

Mà lúc này, câu bé cũng đang mong chờ điều kì diệu, mẹ cậu cũng sẽ may mắn như vậy!

"Thời gian càng kéo dài, thì hai người càng lo lắng!

Bánh mì mua vào lúc giữa trưa, hai người một miếng cũng không ăn, chỉ uống hai ba bình nước.

Tôn Hướng Thần suy nghĩ rất nhiều, hai tay nằm chặt, hơi lo lắng.

Hắn lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tồi tệ khủng khiếp trong đầu mình, thế nhưng mà... Những nỗi sợ vẫn không biến mất.

Hắn thừa nhận, hắn sợ hãi. 

Hai tay hơi run rẩy.

Ngay lúc này, hẳn cảm giác một đôi tay ấm áp nắm lấy bàn tay của hắn.

Xoay đầu lại, chỉ thấy con trai mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, nói một cách cực kỳ kiên định:

- Ba ba, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu! Thật đấy!

Cậu bé nói với khuôn mặt trận đầy vẻ ngây thơ, làm mũi Tôn Hướng Thần hơi cay cay, trong hốc mắt toàn là nước mắt, nhưng mà hắn tranh thủ thời gian một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn, ngăn không cho nước mắt chảy ra, không cho con trai nhìn thấy sự yếu ớt của bản thân.

Lúc này, hắn lại nghe thấy con trai của mình nói:

- Ba ba, nếu mẹ thật sự mất đi, con cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho ba...

Cái đưa trẻ ngày thơ này, hẳn suy nghĩ rất kĩ, cố gắng giả làm một người trưởng thành, học cách nói chuyện của mẹ, mỗi chữ mỗi câu, đều nghiêm túc nói.

Mặc dù nước mắt đã chảy vào bên trong miệng hạn, nhưng mà ánh mắt hắn lại vô cùng kiên định.

Để Tôn Hướng Thần, một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, cũng ôm con trai khóc hu hu. 

Ai có thể nghĩ rằng một câu bé thường ngày hay nghịch ngợm lại có thể nói ra một câu nói ấm lòng như vậy.

Thế nhưng là, Tôn Hướng Thăn thà nhìn con trai vô tư hay nghịch ngợm gây sự, cũng không muốn nhìn con trai hắn như một ở cụ non luôn lo nghĩ.

Từ trước đến nay Tôn Hướng Thần luôn là người mạnh mẽ, này lại khóc đến mức mắt nước mũi chảy ra, khóc hu hu.

Khi đồng hồ treo tường vang chuông báo đã 17 giờ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Hai cha con liền nhanh chóng đứng lên, vội vàng nghênh đón tiếp lấy.

- Bác sĩ, bác sĩ! Vợ tôi thế nào rồi!

- Chú, chứ ơi, mẹ cháu... sao rồi

Nhìn ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của hai người, mọi người đều mỉm cười.

Lý Bảo Sơn nói:

- Ca phẫu thuật rất thành công, hai cha con có thể không lo lằng trong lòng rồi.

Chỉ một câu nói, làm lòng Tôn Hướng Thần run lên! 

Ôm chầm Lý Bảo Sơn một cái:

- Cảm ơn anh, bác sĩ!

Ông cụ non, Ba Ba đứng ở bên cạnh cũng cúi đầu:

- Cảm ơn chú!

Lý Bảo Sơn vỗ vỗ Tôn Hướng Thần.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mau đi đến giường bệnh đi, bệnh nhân đã được đưa đến phòng bệnh.

....

....

Sau khi trở lại phòng bệnh, bệnh nhân cần đưa đến ICU để hành quan sát sau khi phẫu thuật, dù sao máu toàn bộ cơ thể nhìn chung đã đổi hai phần ba, không biết có hay không phản ứng sau phẫu thuật? Có rất nhiều cơ quan nội tạng bên trong cần xử lý, tiếp đến có rất nhiều vấn đề khác!

Những mà vì để cho mẹ Ba Ba gã chồng cùng con trai một lần, tạm thời sắp xếp cô trong phòng quan sát.

Sau khi Tôn Hướng Thần dắt theo con trai chạy vào phòng bệnh, cả nhà ba người cuối cùng đã gặp mặt. 

Tôn Hướng Thần không dám đụng vào vợ mình, dù sao hiện tại cả người cô toàn là vết thương, nghĩ tới đây, Tôn Hướng Thần lập tức cảm thấy đau lòng vô cùng.

Mà lúc này côn trai, đứng ở vừa, nhìn mẹ mình

Bỗng nhiên nói:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment