Cảm giác mềm mại, nhẹ nhàng chạm lên bờ môi, khiến đôi mắt của Cẩm Trúc từ từ mở to. Tim hắn đập như sấm rền, trong nhất thời quên mất cả bản thân đang ở nơi nào.
Cũng chính lúc này, hắn mới để ý đến hai chùm lông đen mềm mại ẩn hiện trong mái tóc của Trì Nguyễn Phàm.
Đôi tai gấu trúc đen tuyền, là huyết mạch của tộc Thực Thiết Thú.
Cẩm Trúc lập tức tỉnh táo trở lại.
Bản thể hắn vốn là trúc, có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với tộc Thực Thiết Thú.
Tiểu Nhuyễn chẳng qua chỉ là đang bị bản năng huyết mạch ảnh hưởng mà thôi.
Cố gắng hết sức để bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn, Cẩm Trúc tranh thủ khe hở giữa hơi thở mà nói:
"Tiểu Nhuyễn, em không thể cắn được anh đâu. Để anh tự rạch một đường trên da, cho em hút máu có được không? Cứ coi như là uống nước trúc vậy."
Bản thể của hắn đã sớm hòa làm một với toàn bộ Thế Giới Vô Hạn, nếu Trì Nguyễn Phàm muốn gặm hắn, ít nhất phải có năng lực hủy diệt cả một thế giới trước đã.
Chỉ khi hắn chủ động hiến dâng, Tiểu Nhuyễn mới có thể "ăn" được hắn.
"Nước trúc?" Đây là thức uống kỳ quái gì vậy?
Trì Nguyễn Phàm thầm nghĩ, nhưng lại thấy Cẩm Trúc đưa ngón tay đến bên miệng mình. Cùng lúc đó, một giọt ấm nóng nhỏ xuống môi anh.
"Anh từ khi nào mà..."
Trì Nguyễn Phàm vội vàng giữ tay Cẩm Trúc lại, lập tức thấy máu tươi đang rỉ ra từ đầu ngón tay hắn.
Hương trúc ngọt ngào càng thêm nồng đậm, nhưng Trì Nguyễn Phàm không còn tâm trí để ý đến điều đó.
Sao lại có cây trúc ngốc nghếch như vậy chứ?
Anh chỉ muốn khẽ cắn hai cái, để lén lấy một nụ hôn thôi mà.
Thấy Tiểu Nhuyễn cầm tay mình không động đậy, còn vết thương trên ngón tay thì đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Cẩm Trúc có chút sốt ruột mà thúc giục:
"Tiểu Nhuyễn mau hút đi, một lát nữa sẽ khép lại mất."
"Hút cái gì mà hút? Em đâu phải ma cà rồng!"
Trì Nguyễn Phàm liếc xéo Cẩm Trúc một cái, nhưng lại chẳng thể nào giận hắn được, chỉ có thể tự mình bực bội.
Cẩm Trúc: "Nhưng mà..." Tiểu Nhuyễn đâu thể để mình chịu đói được.
"Không nhưng nhị gì hết." Trì Nguyễn Phàm cắt ngang lời Cẩm Trúc.
Hắn nhìn chằm chằm ngón tay Cẩm Trúc, thấy vết thương dần dần liền lại, một lúc sau mới nói:
"Anh không cần phải cho em ăn theo cách này. Nếu em muốn uống nước trúc, sẽ có vô số cách."
"Cách gì cơ?" Cẩm Trúc thực sự không thể nghĩ ra.
Trì Nguyễn Phàm tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"Ví dụ như..."
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cạy mở đôi môi của Cẩm Trúc.
Trong lòng thầm nghĩ, ví dụ như thế này.
Nếu máu là nước trúc, thì những dịch lỏng khác chẳng phải cũng là nước trúc sao?
Trì Nguyễn Phàm giữ lấy gáy Cẩm Trúc, híp mắt tận hưởng.
Vô cùng thơm ngon, ngọt ngào và hấp dẫn hơn cả tưởng tượng.
Hàng mi của Cẩm Trúc khẽ run lên. Trong sự gần gũi khiến người ta thần hồn điên đảo này, cơ thể đang căng thẳng vì kinh ngạc của hắn dần thả lỏng.
Cách "ăn" này đã vượt quá sự dự liệu của Cẩm Trúc, là điều hắn chưa từng nghĩ tới, cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng.
Dù biết rõ Tiểu Nhuyễn làm vậy là để "ăn", là bị ảnh hưởng bởi huyết mạch, dù biết rằng sau khi tỉnh táo lại Tiểu Nhuyễn sẽ phủ nhận tất cả, thậm chí có thể càng thêm bài xích mình, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế mà đắm chìm vào trong đó.
Ban đầu, Trì Nguyễn Phàm chỉ định nếm thử, để Cẩm Trúc biết rằng không cần phải tự làm mình bị thương cũng có thể cho anh uống nước trúc.
Nhưng sự gần gũi này lại rất gây nghiện.
Đặc biệt là khi đối diện với một Cẩm Trúc luôn ngoan ngoãn và bao dung với mọi hành động của mình.
Trước một Cẩm Trúc như vậy, anh không nhịn được mà muốn nhiều hơn.
Muốn trêu chọc Cẩm Trúc, muốn khám phá giới hạn của sự bao dung mà Cẩm Trúc dành cho bản thân. Cũng muốn thân mật hơn nữa với Cẩm Trúc, khiến hắn vui vẻ, và anh cũng sẽ theo đó mà vui lây.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách tự nhiên. Khi Trì Nguyễn Phàm sực tỉnh lại, anh đang nằm cạnh cây trúc cao lớn kia, bên cạnh là Cẩm Trúc đang nhắm mắt, hàng mi khẽ rung.
Trì Nguyễn Phàm giật mình, trong lòng chợt thấy chột dạ.
Cẩm Trúc có nghĩ rằng mối quan hệ của họ phát triển quá nhanh không?
Trì Nguyễn Phàm vừa dọn dẹp cho Cẩm Trúc, vừa quan sát thái độ của hắn.
"Đây là hóa thân của anh ở lại thế giới này sao?" Ánh mắt Trì Nguyễn Phàm lén liếc về phía cây trúc sau lưng hắn.
Trên thân trúc có rất nhiều dấu vết, mang theo hơi thở hòa quyện của cả hai người.
"Ừm." Cẩm Trúc nhận ra Trì Nguyễn Phàm đã thoát khỏi trạng thái "ăn uống", nhưng đối phương không hề đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắn vẫn dịu dàng. Cẩm Trúc cũng tiếp tục để mặc bản thân tựa vào Trì Nguyễn Phàm.
"Em hình như đã làm bẩn nó rồi." Trì Nguyễn Phàm càng thêm chột dạ.
Trong lãnh địa bị sương đen bao phủ không có sự luân chuyển ngày đêm này. Trì Nguyễn Phàm không biết đã trôi qua bao lâu, mới khiến trên thân cây trúc kia đầy dấu vết hơi thở của họ.
Cẩm Trúc có sự đồng cảm tinh thần rất nhạy bén với hóa thân của mình. Hắn không cần quay đầu lại cũng biết Trì Nguyễn Phàm đang nói đến điều gì.
"Ừm," Hắn từ từ mở mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyễn Phàm, "Anh rất thích."
Thích bị làm bẩn sao?
Điều này thực sự ngoài sức tưởng tượng.
Không biết là thích quá trình bị làm bẩn, hay thích kết quả bị làm bẩn.
Dù là cái nào, Trì Nguyễn Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Có vẻ như Cẩm Trúc không hề bài xích sự tiếp xúc thân mật với anh ở đây, thậm chí còn rất hài lòng với sự thân mật này.
Trì Nguyễn Phàm thả lỏng, trong lòng vui mừng, không nhịn được kéo Cẩm Trúc cùng ngã xuống lớp lá trúc.
Anh ghé sát tai Cẩm Trúc, khẽ nói: "Vậy sau này, em sẽ giúp anh lau sạch mỗi ngày."
Muốn lau sạch, thì phải làm bẩn trước đã.
Cẩm Trúc nghĩ đến điều này, nhưng lại không dám chắc.
"Tiểu Nhuyễn, em có phải vẫn còn đang bị ảnh hưởng bởi huyết mạch của Thực Thiết Thú không?" Cẩm Trúc do dự hỏi.
Sự khác biệt giữa huyết mạch cấp cao và cấp thấp là huyết mạch cấp thấp sẽ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của bản năng vào ban đêm.
Ví dụ như huyết mạch Thực Thiết Thú sẽ có bản năng muốn ăn trúc.
"Anh muốn nói gì vậy?" Trì Nguyễn Phàm chống người ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trúc, đưa ra suy đoán của mình:
"Anh cho rằng em bị huyết mạch ảnh hưởng nên mới làm chuyện này với anh sao?"
Cẩm Trúc gật đầu không chút do dự.
Đương nhiên là bị huyết mạch ảnh hưởng rồi, nếu không với tính cách của Tiểu Nhuyễn, người hận không thể cách xa Cẩm Trúc cả một thế giới, làm sao có thể thân mật với hắn được?
"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc nhìn nhau trân trân.
Một bên cảm thấy suy nghĩ của đối phương thật khó hiểu, bên còn lại thì hoàn toàn không cho rằng suy nghĩ của mình có vấn đề gì.
Trì Nguyễn Phàm không biết nói gì, có chút nản lòng, nói: "Khí thế lúc trước anh gọi em là người yêu, rồi đòi cùng em luyện tập kỹ thuật trên giường xương biến đi đâu mất rồi?"
Cẩm Trúc im lặng.
Nhắc đến chuyện này hắn lại thấy xấu hổ. Hồi đó hắn tự tin Tiểu Nhuyễn là người yêu của hắn bao nhiêu, thì bây giờ hắn lại chột dạ bấy nhiêu.
Trì Nguyễn Phàm dần dần hiểu ra.
Trước khi vào thế giới này, Cẩm Trúc đã đưa cho anh một phần năng lượng sương đen để tự bảo vệ bản thân.
Nhưng người biết dị năng của anh bị phong ấn, và cũng biết anh sẽ dùng năng lượng sương đen đó, thì chỉ có duy nhất Cẩm Trúc đã cùng anh trải qua hàng nghìn thế giới kia.
Chứng tỏ Cẩm Trúc này không phải đến từ dòng thời gian trong quá khứ. Hắn có chung ký ức với họ, biết những gì họ đã trải qua.
Trải qua càng nhiều, số lần bị từ chối cũng càng nhiều, vì thế mà hắn mất đi niềm tin vào những phản ứng của anh.
Trì Nguyễn Phàm lật người ngồi dậy, phiền muộn gãi gãi đầu.
Làm thế nào để Cẩm Trúc tin rằng anh thực sự đã chấp nhận tình cảm của hắn, và không còn kìm nén cảm xúc của mình nữa?
"Tiểu Nhuyễn, bây giờ em đang bị pháp tắc ảnh hưởng, nhiều chuyện chẳng phải là ý muốn thật sự của em. Chờ em rời thế giới này, em sẽ tỉnh táo lại thôi."
Cẩm Trúc cũng ngồi dậy, nói: "Đến lúc đó, nếu em hối hận, anh sẽ giúp em đảo ngược thời gian và ký ức của em ở thế giới này, để em bắt đầu lại."
Trì Nguyễn Phàm phải quay lại nhìn hắn, "Em thừa nhận em có bị ảnh hưởng một chút, nhưng không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu."
Lần đầu anh vào thế giới này, cũng có được huyết mạch Thực Thiết Thú cấp thấp, cũng gặp Cẩm Trúc, và cũng bị ảnh hưởng bởi bản năng huyết mạch.
Nhưng khi đó, anh thậm chí còn không chạm vào thân trúc của hắn. Lúc thèm nhất cũng chỉ dám đến gần ngửi ngửi lá trúc.
Trì Nguyễn Phàm suy nghĩ một chút, từ bỏ việc giải thích bằng lời, nói thẳng:
"Nếu anh đã cho rằng em bị huyết mạch ảnh hưởng, vậy thì chúng ta hãy rời khỏi đây, đến một thế giới khác xem."
Ban đầu anh chủ động xin vào thế giới mới, là bởi vì chờ mãi mà không thấy Cẩm Trúc đến quán cà phê, cho nên anh mới đành phải tiến vào phó bản để tìm hắn.
Bây giờ mục đích đã đạt được rồi, nên chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Cẩm Trúc không lập tức đồng ý.
Là một boss của Thế Giới Vô Hạn, hắn biết rõ rằng hình thái huyết mạch mà người chơi có được khi vào thế giới phó bản sẽ biến mất khi họ rời đi.
Một khi rời khỏi thế giới này, Tiểu Nhuyễn sẽ mất đi huyết mạch Thực Thiết Thú, cũng sẽ mất đi khát vọng đối với hắn.
"Mọi điều Tiểu Nhuyễn nói anh đều tin."
Cẩm Trúc nghiêng người đến gần Trì Nguyễn Phàm, lướt qua môi anh, để lại một chút hương trúc đủ để khiến tộc Thực Thiết Thú phát cuồng.
Nhân lúc Trì Nguyễn Phàm vì hơi thở của hắn mà khẽ híp mắt lại, Cẩm Trúc dịu dàng nói:
"Anh tin Tiểu Nhuyễn sẽ không bị ảnh hưởng đâu. Cho nên không cần vội vàng rời khỏi thế giới này, chúng ta ở lại thêm chút nữa nhé."
Trì Nguyễn Phàm thực sự thích mùi vị của Cẩm Trúc, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.
Anh biết rõ, Cẩm Trúc đang dụ dỗ anh, để giữ anh ở lại.
Cẩm Trúc rõ ràng là không tin Trì Nguyễn Phàm, vẫn cho rằng mọi hành động thân mật của anh đều là do ảnh hưởng của huyết mạch Thực Thiết Thú mà ra, và rằng nếu rời khỏi thế giới này, những sự thân mật này cũng sẽ biến mất theo.
Trì Nguyễn Phàm muốn chứng minh cho Cẩm Trúc thấy, nhưng lại không nỡ từ chối hắn.
Nếu anh cứ khăng khăng rời đi, Cẩm Trúc chắc chắn sẽ thất vọng một thời gian.
Anh không đành lòng để Cẩm Trúc phải thất vọng.
"Được rồi, ở lại thêm một năm nữa." Trì Nguyễn Phàm đành thỏa hiệp.
Coi như đây là một buổi hẹn hò dã ngoại kéo dài một năm vậy.
Đạt được điều mình muốn, Cẩm Trúc không biết nên vui hay là nên buồn.
Hắn lại một lần nữa hèn hạ giữ Tiểu Nhuyễn lại bên mình thêm một năm, chiếm hữu Tiểu Nhuyễn thêm một năm. Đến khi Tiểu Nhuyễn tỉnh táo lại, e rằng sẽ càng oán hận hắn hơn.
Nhưng Cẩm Trúc thực sự không nỡ rời xa khoảng thời gian thân mật không có khoảng cách này.
"Tiểu Nhuyễn, ăn thêm chút nữa nhé, anh sẽ giúp ngươi hấp thụ." Cẩm Trúc chủ độn dâng mình lên.
Vì đã hèn hạ giữ Tiểu Nhuyễn lại, thì hắn lại càng phải trân trọng từng giây từng phút bên nhau.
Trì Nguyễn Phàm không thể từ chối một Cẩm Trúc chủ động như vậy.
Anh cũng không muốn từ chối.
.
Một năm trôi qua không dài, không ngắn, trong khi Trì Nguyễn Phàm vẫn chưa kịp nhận ra, một năm đã hết.
Phải đến khi Cẩm Trúc nhắc nhở anh nên rời khỏi thế giới này, anh mới nhớ ra.
Trì Nguyễn Phàm dùng điểm tích lũy để thoát khỏi thế giới phó bản.
Sau một thoáng choáng váng ngắn ngủi, trước mắt anh hiện ra quán cà phê quen thuộc.
Lần này, Cẩm Trúc không lẳng lặng biến mất. Hắn đang đứng trước mặt anh, tựa như đang chờ đợi sự phán quyết.
Tất cả các vật dụng mang ý thức của Cẩm Trúc trong quán cà phê đều bị cảm xúc của bản thể ảnh hưởng, đồng loạt im lặng.
Trong sự tĩnh lặng đó, Trì Nguyễn Phàm lặng lẽ nhìn Cẩm Trúc, nhìn rất chăm chú.
Anh đang cảm nhận tình cảm của mình dành cho Cẩm Trúc.
Huyết mạch Thực Thiết Thú đương nhiên có gây ra một số ảnh hưởng, nhưng mức độ ảnh hưởng... lại nhẹ đến bất ngờ.
Không còn huyết mạch Thực Thiết Thú, anh vẫn muốn ôm Cẩm Trúc, hôn Cẩm Trúc, nếm vị ngọt của hắn, và làm những chuyện thân mật nhất trên đời với hắn.
Tình cảm của anh dành cho Cẩm Trúc là từ tận đáy lòng, chứ không phải là do huyết mạch ảnh hưởng.
Trì Nguyễn Phàm tiến lên nửa bước, nắm lấy tay Cẩm Trúc, "Trúc à, anh có bằng lòng cùng em kết khế ước không? Một khế ước bạn đời."
Trong Thế Giới Vô Hạn, người chơi không có khái niệm kết hôn. Khi hai người yêu nhau sâu đậm và tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, họ sẽ chọn lập khế ước bạn đời, trao một nửa tất cả của bản thân cho đối phương, bao gồm cả dị năng và sinh mệnh.
Đây là lời hứa trao đi tất cả.
Cẩm Trúc vẫn chưa kịp phản ứng, các vật dụng trong quán cà phê đã tranh nhau thay hắn trả lời:
"Đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
"Chúng tôi đều đồng ý!"
"Dâng tất cả sinh mệnh cho người yêu!"
Trì Nguyễn Phàm không nhịn được bật cười, nhưng anh vẫn nhìn Cẩm Trúc, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Cẩm Trúc tưởng chừng như mình đang ở trong một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đẽ chưa từng có.
Ngón tay hắn khẽ động, đan chặt vào tay Trì Nguyễn Phàm. Hắn từng chữ, từng chữ một nói, như đang thề nguyện:
"Anh đồng ý."
Theo lời nói đó, pháp tắc có hiệu lực, khế ước được thành lập.
Rõ ràng đây không phải mơ, nhưng mọi thứ lại còn say đắm hơn cả một giấc mơ.