Bác Sĩ Nói Tôi Chỉ Có Thể Ăn Cơm Mềm!

Chương 124

Minh Kính vừa ra đường giữa đã ăn ngay một phát súng.

Thấy sát thương của Xạ Thủ Bắn Tỉa cứ như gãi ngứa, Minh Kính chẳng hề nhăn mày, ngược lại là bộ trang phục FMVP lộng lẫy với hiệu ứng kỹ năng rực rỡ kia lại khiến anh chàng ghen tị đến chua sót.

"Skin FMVP đấy, các anh em, phải tôn trọng một chút chứ?" Minh Kính nói trong kênh voice nội bộ.

"Chuẩn, phải tôn trọng chứ."

Lúc này, Huỳnh Hỏa vừa dọn xong bãi quái nhỏ cuối cùng ở nửa dưới khu rừng, đã dùng chiêu dịch chuyển lướt qua tường tiến vào bụi cỏ ở sông dưới để phục kích.

Ánh mắt cô bé dán chặt vào vị trí của Xạ Thủ Bắn Tỉa, người đang chuẩn bị ra khỏi trụ để dọn lính.

Đội trưởng, anh đã không muốn solo đi rừng với em, thì đừng trách em gank anh đấy nhé.

Sau khi dọn con lính cuối cùng, Xạ Thủ Bắn Tỉa cũng tiến đến mép sông. Ngay tại vị trí nguy hiểm ấy, anh lại dựng súng ngắm, chuẩn bị bắn về phía Minh Kính.

Đúng là lâu không chơi xạ thủ nên lơ là đến mức này rồi.

Huỳnh Hỏa khẽ lắc đầu trong lòng, nhưng tay thì di chuyển cực nhanh, lập tức lướt ra khỏi bụi cỏ, lao thẳng về phía Xạ Thủ Bắn Tỉa đang giương súng.

Thấy Huỳnh Hỏa hành động, Minh Kính nãy giờ cứ rụt rè trong trụ giả vờ như không có ai bên cạnh, cũng lập tức điều khiển vị tướng Xạ Thủ lao lên.

Đoàng!

Xạ Thủ Bắn Tỉa một phát súng b*n r*, Minh Kính đã sớm đề phòng, lập tức dùng chiêu dịch chuyển để né.

Minh Kính dùng xong chiêu mới tá hỏa nhận ra Xạ Thủ Bắn Tỉa không hề nhắm vào mình, mà là vào Huỳnh Hỏa.

Huỳnh Hỏa cũng ngạc nhiên.

Bị phát hiện rồi sao?

Cô bé bị bắn ngay khoảnh khắc ra khỏi bụi cỏ. Mục tiêu của Xạ Thủ Bắn Tỉa từ đầu đến cuối không phải là Minh Kính, mà chính là cô.

Dù vậy cũng không sao, sát thương của Xạ Thủ Bắn Tỉa chẳng đáng là bao.

Chỉ cần cô áp sát, Xạ Thủ Bắn Tỉa chưa lên được chiêu dịch chuyển, sẽ chắc chắn bị hạ gục."

Sát Thủ Không Gian lao tới bên cạnh Xạ Thủ Bắn Tỉa, ngay khi Huỳnh Hỏa vừa định ra đòn thì chợt thấy một ký hiệu màu đen xuất hiện ngay trên đầu.

Đó là dấu ấn bóng tối... kỹ năng đặc trưng của Sát Thủ Bóng Đêm!

"Cẩm Y?! Sao anh ấy lại ở đây?"

Huỳnh Hỏa hoảng hốt, chiêu dịch chuyển đã dùng hết, không thể né tránh. Mấy luồng bóng đen vụt qua, thanh máu của Sát Thủ Không Gian tụt dốc không phanh.

Đoàng!

Xạ Thủ Bắn Tỉa, người nãy giờ vẫn đứng yên, tiếp tục bắn một phát, kết liễu Sát Thủ Không Gian chỉ còn chút máu.

Huỳnh Hỏa lúc này mới bừng tỉnh.

Ngay từ đầu, đây vốn là một cái bẫy.

Xạ Thủ Bắn Tỉa của Trì Phủ cố tình ra khỏi trụ để dọn lính và di chuyển một cách liều lĩnh, tất cả đều là mồi nhử.

Trong khi đó Cẩm Y đã sớm mai phục ở bụi cỏ bên kia, ngay cạnh Xạ Thủ Bắn Tỉa, chỉ chờ đối thủ lao vào là phối hợp diệt gọn.

Nhưng cô bé vẫn không hiểu. Là tại sao Cẩm lại có mặt ở đây? Anh ấy vốn phải ở khu vực bùa xanh chứ?

Nhìn Sát Thủ Bóng Đêm xuất hiện như một bóng ma ngay bên cạnh mình, Minh Kính cứng đờ người.

"Cái quái gì thế này? Sát Thủ Bóng Đêm cần bùa xanh đến vậy mà đội trưởng Cẩm lại ăn bùa đỏ trước ư?!"

Vì Sát Thủ Bóng Đêm phụ thuộc rất nhiều vào bùa xanh, nên ai cũng mặc định Cẩm Y sẽ bắt đầu ở khu vực bùa xanh, cách xa đường dưới, không thể đến hỗ trợ kịp thời.

Ai ngờ vì để bảo kê Trì Phủ, Cẩm Y lại điên cuồng đến mức bỏ ăn bùa xanh trước, mà bắt đầu ở khu vực bùa đỏ.

Minh Kính chỉ cảm thấy chua chát.

Anh ta cũng là xạ thủ, cũng là thành viên của đội Triều Ca, còn là đồng đội chân chính của Cẩm Y, vậy mà chưa bao giờ được đối xử đặc biệt đến thế.

Nhìn Xạ Thủ Bắn Tỉa được Sát Thủ Bóng Đêm bảo vệ, thoải mái nhắm bắn ở phía sau, Minh Kính chỉ muốn hét lên với Cẩm Trúc:

"Anh tỉnh lại đi đội trưởng! Anh ta chơi Xạ Thủ Bắn Tỉa, một vị tướng đã bị nerf đến mức out meta như thế, đâu phải là vị trí chủ lực, anh bảo kê thế có ích gì!"

【Trì Phủ (Xạ Thủ Bắn Tỉa) hạ gục Huỳnh Hỏa (Sát Thủ Không Gian), giành Chiến Công Đầu.】

【Trì Phủ (Xạ Thủ Bắn Tỉa) hạ gục Minh Kính (Xạ Thủ), giành được Double Kill.】

Trì Nguyễn Phàm hiểu rằng Cẩm Trúc đã cố tình nhường mạng cho mình. Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, nói nhỏ: "Cảm ơn nhé, Trúc Tử."

Giọng nói mang ý cười truyền qua tai nghe, khiến vành tai Cẩm Trúc nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên cậu chính thức chung đội với Trì Nguyễn Phàm. Một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với những lần leo rank cùng nhau trước kia.

Cậu có thể cảm nhận rõ rệt sự tồn tại của người ấy bên cạnh, giọng nói của anh qua tai nghe, dáng tay gõ bàn phím thấp thoáng trong tầm mắt, và có lẽ cả trái tim nơi lồng ngực ấy cũng cùng chung một nhịp khát khao chiến thắng.

Cẩm Trúc yêu say đắm cái cảm giác này.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cậu nhất định sẽ ra tay trước, kéo Tiểu Nhuyễn về đội Triều Ca. Còn không được nữa thì, cậu sẽ sang Dạ Huyền.

Cậu chỉ muốn được chung đội với Tiểu Nhuyễn, cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu.

Ở phía bên kia, đường trên và đường giữa của đội Minh Kính nghe thấy tiếng thông báo hạ gục liên tục, cùng lúc thốt lên nghi ngờ.

"Chuyện gì thế? Lại để Xạ Thủ Bắn Tỉa ăn được cú Double Kill ư?"

"Đó là Xạ Thủ Bắn Tỉa đấy nhé." Một con tướng đã bị nerf đến thảm hại.

Sống lại ở điểm hồi sinh, Minh Kính chỉ thấy bực bội.

"Còn không phải vì đội trưởng Cẩm... bỏ cả bùa không ăn cũng phải đến giúp Trì Phủ mở giao tranh sao. Đây đâu phải thi đấu? Rõ ràng là kiểu chơi của một đôi tình nhân chơi game, là cái kiểu bảo vệ bạn gái đấy!"

Các đồng đội cũng nhìn thấy Sát Thủ Bóng Đêm xuất hiện ở đường dưới, vừa kinh ngạc vừa an ủi:

"Không sao đâu, may mà mạng vừa rồi để cho Xạ Thủ Bắn Tỉa ăn được. Con tướng này bị giảm sức mạnh nhiều như vậy, cho thêm vài trăm vàng cũng chẳng có bao nhiêu sát thương đâu."

Lúc này, Huỳnh Hỏa cũng đã hồi sinh. Giọng nói cô bé có chút nghiêm trọng:

"Vẫn không thể để Xạ Thủ Bắn Tỉa này farm xanh được. Vài phát súng vừa rồi quá chuẩn xác."

So với trước đây, sát thương của Xạ Thủ Bắn Tỉa quả thật giảm mạnh, bắn một phát thì chỉ như gãi ngứa, nhưng nếu bắn trúng liên tục thì lại là chuyện khác. Kiến tha lâu cũng đầy tổ.

Không cần Huỳnh Hỏa nhắc, những tuyển thủ từng trải qua thời đại Xạ Thủ Bắn Tỉa của Trì Phủ đều hiểu được sức mạnh kinh khủng của anh khi đã xanh.

"Tôi sẽ trực tiếp cắm cọc ở đường dưới." Người chơi đường giữa nói, dẫn theo trợ thủ cùng đi xuống đường dưới, phối hợp với Minh Kính vừa hồi sinh để gank Xạ Thủ Bắn Tỉa thêm một lần nữa.

MC và khán giả nhờ bản đồ tổng quát đều thấy rõ động thái của đường giữa và trợ thủ phe xanh, nhìn bọn họ càng lúc càng áp sát, trong khi Trì Phủ vẫn còn đang mải miết đẩy trụ, ai nấy đều thót tim thay cho anh.

"Vừa mới bị gank một lần đã đến lần thứ hai ngay lập tức. Xạ thủ này đúng là 'được' quan tâm đặc biệt rồi. May mà Trì Phủ rút lui đủ nhanh, không thì đã bị bắt lại."

MC Phỉ Thúy vừa nói, vừa cảm thán: "Nhìn cảnh bị vây bắt này, tôi không khỏi nhớ lại mùa giải S8. Khi đó, Xạ Thủ Bắn Tỉa của Trì Phủ cũng nhận được sự 'chăm sóc' tỉ mỉ của đối thủ y như thế này".

Nói trắng ra là bị toàn đội đối phương hội đồng nhắm tới mới đúng!

Trì Phủ: A, cảm giác quen thuộc ghê, như trở lại năm đó vậy.

[Trong mùa S8, Xạ Thủ Bắn Tỉa do Trì Phủ cầm trong tay quả thật là có thể giết Thần, diệt Phật. Còn hiện tại, Xạ Thủ Bắn Tỉa đã yếu đi khá nhiều.]

Dòng bình luận này vừa hiện lên, Xạ Thủ Bắn Tỉa đã phối hợp với trợ thủ và đường giữa phe mình vừa kịp thời chạy đến, giữ chân ba người của Minh Kính đang cố gắng băng trụ để bắt anh.

[???]

[Cái gì đây? Đùa nhau à? Một vị tướng bị nerf đến mức thành phế vật, mà mở màn đã có 4 mạng trong tay, thật là một khởi đầu quá hoàn hảo.]

[Nếu không phải vì sát thương không đủ, để đường giữa cướp mất một mạng, thì Xạ Thủ Bắn Tỉa đã có cú Triple Kill rồi.]

"Xạ Thủ Bắn Tỉa đã Double Kill ở tình huống cực kỳ khó khăn!"

Mc trở nên phấn khích, Phỉ Thúy nói cực nhanh:

"Pha xử lý này của Trì Phủ thật sự quá xuất thần! Đầu tiên, hai phát súng hạ gục đường giữa đối thủ, sau đó dùng kỹ năng và di chuyển khéo léo để sống sót khi ba người đối phương băng trụ, kéo dài thời gian chờ đồng đội đến hỗ trợ."

"Phát súng cuối cùng phải nói là thần sầu! Viên đạn xuyên qua cánh tay của trở thủ Mục Sư của đội xanh, hạ gục Pháp Sư Lửa đứng ngay sau hắn. Mục Sư cũng đứng hình, trong lòng chắc chắn nghĩ: 'Tôi đã đỡ cho cậu rồi mà, sao cậu vẫn chết?'"

MC Bạch Thái cười lớn: "Đỡ, nhưng không đỡ hết."

Phỉ Thúy: "Trước mặt Xạ Thủ Bắn Tỉa, không đỡ hết, chính là hoàn toàn không đỡ."

[Tỷ lệ bắn trúng của Xạ Thủ Bắn Tỉa này liệu có hơi cao quá rồi không? Trong pha giao tranh vừa rồi, gần như không hề bắn hụt phát nào, nhiều tình huống sát thương mấu chốt đều do hắn tung ra.]

[Không phải hơi cao đâu, mà là cao đến đáng sợ. Tôi đã đếm rồi, từ đầu trận đến giờ, không tính bắn lính thì anh ta đã bắn bảy phát, trúng cả bảy.]

[Tỉ lệ trúng mục tiêu 100%! Không phát nào trượt!]

[Không phải là bật hack rồi đó chứ?]

[Xuyên tường khóa mục tiêu thế này thì chơi làm sao?]

[Tắt đi cho rồi, không còn gì hay ho nữa.]

[Đây là đấu rank à? Đây là thi đấu chính thức đấy nhé! Sau lưng mỗi tuyển thủ đều có trọng tài giám sát, sao có thể hack được?]

[Chỉ là đùa thôi mà, đừng nóng.]

Trì Nguyễn Phàm tranh thủ thời gian về nhà chính hồi máu, hoạt động tay.

Sau vụ tai nạn xe đó, những chấn thương trên người anh dường như đã phục hồi, động tác tay không còn cứng ngắc như trước. Dù vừa rồi đã thao tác với cường độ cực cao, nhưng cổ tay không hề bị nhói đau như trước đây.

Cẩm Trúc đứng cạnh lại hiểu lầm. Thấy anh xoay tay, tim liền thót một cái, vội vàng nói:

"Cậu đừng cố gắng quá. Trận đấu này không cần cậu phải liều mạng đâu."

Trì Nguyễn Phàm sững lại, rồi bật cười: "Không có, trạng thái của tôi tốt lắm. Vừa rồi nếu mà có thêm mười lần như thế nữa, tôi cũng chẳng ngán."

Cẩm Trúc rõ ràng không tin. Sau khi dọn dẹp xong một bãi quái lớn, cậu lập tức tiến thẳng xuống đường dưới.

Nếu đối phương muốn gank Tiểu Nhuyễn như thế, vậy thì cậu cũng sẽ cắm cọc ở đây.

Trước khi hạ gục cậu, đừng hòng có ai động vào được Xạ Thủ Bắn Tỉa.

Skin FMVP của Trì Nguyễn Phàm đã thu hút sự chú ý và căm ghét tột độ, đội đối phương sẽ không dễ dàng buông tha cho anh. Vì là trận đấu giải trí, họ càng không kiêng dè mà nhằm vào Xạ Thủ Bắn Tỉa.

Pháp Sư Lửa ở đường giữa dọn lính xong là chạy xuống đường dưới, đôi khi còn bỏ đường cho rừng ăn, còn mình thì ở lại đường dưới không chịu rời đi.

Chiến Binh Cuồng Nộ đường trên thì gần như cứ có "Truyền Tống" là dùng, kỹ năng vừa hồi là lập tức truyền xuống đường dưới.

Đường dưới đã náo nhiệt đến mức chẳng khác nào một bãi hỗn chiến.

Trì Nguyễn Phàm đẩy trụ thứ hai xong, thì xoay sang đường giữa, sự náo nhiệt kia cũng liền chuyển theo.

Phần lớn fan xem thì thót tim lo lắng, nhưng cũng có một bộ phận chỉ quan tâm đến tỉ lệ ngắm trúng của Xạ Thủ Bắn Tỉa.

[Phát súng thứ 11, trúng Pháp Sư Lửa.]

[Phát súng thứ 12, trúng Mục Sư.]

[...]

[Phát súng thứ 16, trúng Xạ Thủ.]

[Phát súng thứ 17, hạ gục Xạ Thủ.]

[Vẫn chưa trượt phát nào sao?]

[Chưa...]

[Thật sự quá khủng khiếp rồi.]

Một phát súng từ xa kết liễu Xạ Thủ, Trì Nguyễn Phàm không kìm được điều khiển Xạ Thủ Bắn Tỉa tiến lên, vòng quanh Sát Thủ Bóng Đêm mà quay một vòng.

Anh biết rất rõ lý do mình có thể đánh tốt như vậy.

Bởi vì Cẩm Trúc luôn theo sát, giúp anh giảm máu đối phương và thăm dò tầm nhìn.

Cả trận đấu, anh gần như không cần phải bắn những phát 'mù' nào. Vì đã có Cẩm Trúc làm đôi mắt cho anh, tìm ra tất cả kẻ thù xung quanh.

Một đồng đội tốt như thế này, tìm đâu ra? Cậu ấy nhận lương của một người đi rừng bình thường, nhưng lại làm công việc của cả đi rừng lẫn trợ thủ, hơn nữa lại còn làm rất tốt.

Cẩm Trúc nhìn Xạ Thủ Bắn Tỉa đi vòng quanh mình, không hiểu ý.

Nhưng mà giao tranh đã kết thúc, mấy đứa sống sót bên kia cũng đã về hồi phục trạng thái, tạm thời không có nguy hiểm.

Thế là cậu cũng đi theo Trì Nguyễn Phàm xoay vòng vòng.

May mắn thay, lúc đó màn hình chính đang chiếu lại những pha xử lý đỉnh cao của trận giao tranh vừa rồi, nên không mấy ai chú ý đến hai người họ.

Minh Kính thông qua tầm nhìn của lính, nhìn thấy hai người kia, lập tức không tin vào mắt mình.

"Hai người họ nhảy múa trên xác của tôi kìa! Không ai can thiệp sao?"

Trọng tài đứng sau lưng Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc lờ đi, chuyển sang nhìn màn hình của các tuyển thủ khác.

Đây là Lễ kỷ niệm, giải trí là chính, có phải giải đấu chung kết thế giới đâu, quản làm gì.

Với chiến thắng trong trận giao tranh vừa rồi, đội đỏ của Trì Nguyễn Phàm đẩy thẳng vào nhà chính team địch.

[Xong rồi.]

[chênh lệch tiền vàng quá lớn, Mục Sư chả khác nào bù nhìn, máu thế nào cũng không thể hồi kịp.]

[Trước mặt là xạ thủ bắn liên tục 21 phát không trượt, làm sao mà đánh lại nổi.]

[Trời ơi tin được không, đây mà là Xạ Thủ Bắn Tỉa bị neft thảm thương kia ư. ]

[Xong rồi, sau trận này, nhà phát triển lại thấy Xạ Thủ Bắn Tỉa còn quá mạnh, phải giảm sức mạnh nữa thôi.]

[Đừng mà! Xạ Thủ Bắn Tỉa trong rank đã có tỉ lệ chọn và thắng gần như đứng cuối bảng rồi.]

[Mấy ông thiết kế, lần sau biết phải nerf ai rồi chứ?]

[Nhà phát triển: Biết rồi, nerf luôn Trì Nguyễn Phàm ra khỏi giải đấu.]

[Haizz, sao lại giải nghệ sớm vậy? Rõ ràng anh ấy mạnh như thế, ngay cả Xạ Thủ Bắn Tỉa cũng có thể tỏa sáng khi nằm trong tay anh.]

[Bỗng dưng cảm thấy buồn buồn.]

Trì Nguyễn Phàm thuận lợi phá nhà chính. Khi nhà chính nổ tung, anh nghe thấy giọng thoại của Sát Thủ Bóng Đêm trong tai nghe.

【Sát Thủ Bóng Đêm: "Cuối cùng cũng chiến thắng. Cho tôi một cái ôm ăn mừng nhé."】

【Xạ Thủ Bắn Tỉa cất súng: "Được thôi, nhưng tôi nên ôm súng bằng tay phải hay tay trái đây?"】

【Sát Thủ Bóng Đêm: "Bỏ ngay cái khẩu súng chết tiệt đó đi! Cả hai tay đều phải để dành để ôm tôi."】

Trì Nguyễn Phàm khẽ cười.

Đây là cuộc đối thoại tương tác giữa Xạ Thủ Bắn Tỉa và Sát Thủ Bóng Đêm. Trong game, họ là một cặp tình nhân, và đây cũng là lý do ban đầu anh chọn vị tướng Xạ Thủ Bắn Tỉa.

Trì Nguyễn Phàm tháo tai nghe, quay sang nhìn Cẩm Trúc.

Anh thấy tai của Cẩm Trúc hơi đỏ, không rõ là vì đeo tai nghe lâu hay là vì nguyên nhân khác.

"Tôi bỏ súng xuống rồi đây." Trì Nguyễn Phàm đứng dậy, dang hai tay về phía Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc rõ ràng hiểu ý trong lời nói của anh, khẽ ho một tiếng rồi ôm lại, ánh mắt vẫn căng thẳng tìm kiếm máy quay.

Dù trong lòng cậu thừa biết, một vị trí quan trọng như khu vực tuyển thủ chắc chắn có rất nhiều máy quay đang theo dõi.

Nếu là trước đây, Cẩm Trúc tuyệt đối sẽ không vì một câu thoại trong game mà nghĩ nhiều về cái ôm này, vì cậu biết Tiểu Nhuyễn là một trai thẳng cứng như thép, căn bản không thể có ý nghĩ kia.

Nhưng bây giờ, cậu không thể không suy nghĩ. Tiểu Nhuyễn đã nói thích mình, vậy cái ôm này, cũng đã trở thành cái ôm của một cặp tình nhân.

Dù biết nhiều máy quay đang ghi hình họ, Cẩm Trúc vẫn luyến tiếc không nỡ buông.

"Đến đây, ôm cái nào, ai cũng được ôm hết."

Mấy đồng đội thấy hai người ôm nhau, cũng nhào tới nhập hội, vốn là cái ôm của hai người, giờ lại biến thành thành cái ôm của một đoàn năm người.

Cẩm Trúc: "..."

Trì Nguyễn Phàm nói nhỏ vào tai anh: "Về nhà rồi anh sẽ ôm bù riêng cho em."

Chỉ đến lúc này, Cẩm Trúc mới thu bớt luồng hàn ý đang lan tỏa quanh mình.

Bình Luận (0)
Comment