Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 43

Trước mặt người khác Lâm Thiên luôn thành công ngụy tạo dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra, anh luôn cất kỹ sự âu sầu sau gương mặt, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì, không ai có thể nhìn thấu anh.

Nhưng không ai biết thực ra anh không hề kiên cường như vậy, anh rất yếu đuối, yếu đến mức không chịu nổi một đòn đả kích.

Giống như lúc nói chuyện với Phó Tinh Hà, giọt nước mặt Lâm Thiên nín nhịn cả buổi rơi lộp bộp xuống, anh vội vã lau đi, viền mắt đỏ ửng lên nói: “Em không khóc đâu.”

“Anh đã nói gì em đâu, em phủ nhận làm cái gì hả?” Phó Tinh Hà lắc đầu, “Em mau ăn đi, ăn xong rồi anh đưa em đi tiêm, tiêm xong anh sẽ đưa em về.”

Lâm Thiên chỉ rơi một giọt nước mắt, rơi xong liền ngưng, anh liếm đôi môi khô khốc, nói dạ.

Phó Tinh Hà thấy môi anh khô đến tróc vẩy, bèn đổ nước nóng ra cho anh uống một ngụm, đợi Lâm Thiên uống xong rồi, hắn đưa khăn ướt cho anh, sau đó đưa son dưỡng ra: “Môi em nứt ra rồi kia kìa.”

Lâm Thiên nói: “Hôm nay em quên chưa uống nước.”

Phó Tinh Hà nghe mà đau lòng, hắn khởi động ô tô lái về phía bệnh viện, nghiêng đầu nói: “Nếu như, anh nói là nếu như, nếu như vì số gia sản kia mà người nhà có ý đồ gì xấu với em, em hãy vứt bỏ hết đi được không, đừng tự đẩy mình vào nguy hiểm.”

“Anh đừng lo cho em, em giỏi lắm đó.” Anh giơ nắm đấm lên, “Trước mặt anh như vậy thôi, nhưng không ai dám dây vào em đâu nhé.”

Phó Tinh Hà chẳng tin lời anh, nhưng vẫn cười nói: “Được rồi, anh biết em giỏi rồi, nhưng hãy hứa với anh, có chuyện gì thì điều đầu tiên làm là báo cảnh sát, sau đó báo cho anh biết nhé.”

Hắn nhìn về phía Lâm Thiên, “Anh nói nghiêm túc đấy, em đừng làm như không có gì.”

“Vâng.” Lâm Thiên nghiêm túc nói, “Em biết rồi.”

Lúc này Phó Tinh Hà mới bằng lòng. Lâm Thiên đã hứa như vậy, chắc chắn anh sẽ không gạt hắn. Đưa anh tới bệnh viện tiêm một mũi uốn ván xong, Phó Tinh Hà mới đưa Lâm Thiên về, Lâm Thiên cởi dây an toàn, “Bác sĩ Phó, em đi đây, ca phẫu thuật buổi chiều cố lên nhé.” Anh mở cửa xe, vẫy vẫy tay chào.

Phó Tinh Hà quay đầu, đang định lái đi, lại thấy Lâm Thiên quên mang theo đeo điện thoại, hắn không thể làm gì hơn là hạ cửa kính xuống, gọi Lâm Thiên lại.

Lâm Thiên quay đầu, cũng dừng bước chân.

Phó Tinh Hà cầm điện thoại của anh xuống xe.

Lúc này một chiếc Ferrari màu đen phóng như bay tới, xe phóng vụt qua không khí, bởi xe chạy với vận tốc quá cao, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng ồn ào, tiếng động cơ xe vô cùng chói tai.

Lâm Thiên nghe thấy rõ tiếng ô tô lao tới, nhưng thân thể lại không kịp thời phản ứng được.

Anh trông thấy Phó Tinh Hà vội lao về phía mình, hắn ôm lấy anh, sau đó hai người ngã lăn xuống đất. Chiếc xe gào rú lái vụt đi, sượt qua góc áo họ, tử thần đi lướt qua hai người ở khoảng cách vô cùng gần, Phó Tinh Hà lấy tay đỡ gáy anh, lăn vài vòng trên mặt đất.

Mu bàn tay hắn bị quệt xuống đất tới độ ứa máu, rách một mảng da lớn, mặt Phó Tinh Hà đen thui, hàm cứng căng ra, khiến mọi người cảm thấy dường như hắn đang tức giận.

Lâm Thiên hoàn hồn lại, anh cuống lên, vươn tay ra sau lưng hắn, cuống quít hỏi: “Bác sĩ Phó, anh không sao chứ, anh có bị thương không, em…”

“Em còn hỏi anh được hả?” Phó Tinh Hà vòng tay ra sau lưng Lâm Thiên, không để Lâm Thiên thấy mu bàn tay mình bị chảy máu. Sắc mặt hắn không tốt, nhìn chòng chọc Lâm Thiên nói: “Em có biết suýt chút nữa em đã chết rồi hay không!”

Phó Tinh Hà gầm lên khiến Lâm Thiên luống cuống, bởi vì bác sĩ Phó chưa từng kích động như vậy, đó giờ hắn không phải người to tiếng. Dù gặp bất cứ chuyện gì, thì hắn vẫn luôn trầm ổn, giống như dù bầu trời có sụp xuống hắn cũng chẳng động một sợi mi. Lâm Thiên chưa từng thấy hắn như vậy.

Anh luống cuống, rối rít hỏi: “Anh không bị thương chứ, sao anh lại lao ra.. Tay, tay anh..” Lâm Thiên cuống cuồng tìm cánh tay hắn, “Tay anh không sao chứ?”

Anh thấy mu bàn tay Phó Tinh Hà rách da đến mức chảy máu, viền mắt liền đỏ lên.

Tới lúc này rồi mà trong mắt Lâm Thiên vẫn chỉ lo cho sự an nguy của bác sĩ Phó, mà chẳng màng tới thân mình.

Đó giờ anh vẫn luôn như vậy, anh yêu Phó Tinh Hà, coi hắn như sinh mệnh, thậm chí còn coi trọng hắn hơn cả tính mạng mình.

Mà Phó Tinh Hà lao ra cứu Lâm Thiên, có thể nói là xuất phát từ bản năng, tuy rằng chức nghiệp của một người thầy thuốc là cứu mạng người, nhưng nếu ra đường gặp phải tình cảnh này, Phó Tinh Hà không thể nói liệu mình có lao ra cứu hay không, nhưng đến khi người gặp nguy hiểm trên đường kia là Lâm Thiên, hắn hoàn toàn không suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lao ra cứu anh.

Hắn kéo Lâm Thiên lên xe, hỏi anh, “Ban nãy ai đâm em vậy?”

Đôi mắt Lâm Thiên đỏ lên, rưng rưng lấy hộp y tế trên xe ra, sát trùng vết thương cho tay Phó Tinh Hà, cồn khử trùng rất cay, Phó Tinh Hà chẳng chau mày đến một cái, mà Lâm Thiên lại cay đến phát khóc.

“… Xe kia, là của anh họ thứ hai của em, anh ấy…”

“Anh họ em lái xe đâm em?”

“Em, em không biết, em không biết ai lái xe,” Một giây trước đó Lâm Thành An mới bắt bí khiến anh phải áy náy, sao có thể kích động lái xe đâm người như vậy? Lúc này Lâm Thiên không thể bình tĩnh suy nghĩ được, đầu óc rối tinh rối mù, “Sao anh lại cứu em, sao anh lại…”

Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, “Không cứu chẳng lẽ trơ mắt nhìn em chết à?” Hắn chau mày, “Lâm Thiên, có phải em không có trái tim không?”

Lâm Thiên hơi ngẩn ra, “Tay anh bị thương, không phẫu thuật được thì biết làm sao bây giờ?”

Cơ mặt Phó Tinh Hà căng ra, “Có phải trong lòng em chỉ có anh, không có em không?”

Lâm Thiên nói vâng, khoảnh khắc ấy anh chỉ muốn đẩy Phó Tinh Hà đi, anh sợ mình làm liên lụy tới Phó Tinh Hà, sợ hắn gặp chuyện không may, chứ chẳng hề nghĩ tới chuyện mình có thể bị xe tông chết.

“Lâm Thiên.” Phó Tinh Hà rút tay ra, “Vẫn chưa sát trùng xong mà..” Lâm Thiên nhìn theo mu bàn tay hắn, vươn tay muốn giữ lại.

Trong xe nồng mùi cồn, Phó Tinh Hà xé băng gạc rồi quấn quanh vết thương, hắn gọi tên Lâm Thiên xong liền không nói gì nữa.

Lâm Thiên vô cùng bất lực, anh muốn giúp hắn băng bó, “Bác sĩ Phó..”

Thời gian như đóng băng lại.

“Em nghe cho rõ này Lâm Thiên, nếu ngay đến bản thân mình mà em cũng không yêu, thì người khác yêu em thế nào đây?”

“Nhưng mà em yêu anh.” Lâm Thiên cố chấp nói, “Anh với em.. rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.” Anh không cho rằng mình làm gì sai cả.

Phó Tinh Hà nhìn vào ánh mắt anh, có khoảnh khắc thậm chí hắn còn hoài nghi không biết mình có bỏ độc yêu cho Lâm Thiên không. Nhưng hắn lục tìm ký ức, phát hiện từ lần đầu tiên Lâm Thiên xuất hiện, đã có thể nhìn ra chút manh mối qua biểu hiện của anh rồi, mà trước đó, Phó Tinh Hà mới chỉ gặp anh có một lần mà thôi.

Tình yêu phải sâu đậm tới nhường nào, mới có thể như vậy?

Phó Tinh Hà nghĩ không ra, dẫu nhìn thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ mới quen Lâm Thiên có nửa năm, chỉ nửa năm ngắn ngủi, sao có thể khiến một người có tình cảm sâu đậm tới như vậy?

Đổi lại là trước đây, có lẽ hắn không thể tưởng tượng nổi, nhưng ban nãy, mới chỉ mấy phút trước, cơ thể hắn nhanh hơn não bộ, bất chấp cả việc nguy hiểm tới tính mạng mà lao ra cứu Lâm Thiên, dường như đã nói lên được điều gì đó.

Nhưng Lâm Thiên như vậy, vẫn không hề bình thường, quá là bất bình thường.

Lâm Thiên thấy hắn không nói gì, liền vươn tay ra ôm lấy hắn, “Bác sĩ Phó… anh, anh đừng như vậy, em chỉ có anh, chỉ có mỗi anh thôi..”

Phó Tinh Hà thầm nghĩ có phải anh mắc bệnh gì hay không, nhưng chính hắn cũng không biết, chẳng lẽ lại đưa Lâm Thiên đi khám tâm lý? Phó Tinh Hà xoa xoa mu bàn tay anh, “Em đang sợ gì chứ?”

Lâm Thiên mím chặt môi.

“Sợ anh bỏ em à? Hay là sợ anh không yêu em?”

“Em sợ cả hai.” Lâm Thiên ngửa đầu lên nhìn hắn.

“Không cần sợ.” Phó Tinh Hà chỉ nói ba chữ ngắn gọn, hắn liếc nhìn đồng hồ, “Anh sắp muộn rồi, vậy đi, anh xin nghỉ, để anh cùng em tới đồn cảnh sát, đường này của em có camera hay không?”

Hắn đổi đề tài nói chuyện, Lâm Thiên cũng bị kéo theo câu hỏi của hắn, anh gật đầu nói: “Có camera.”

“Giờ báo cảnh sát, tìm được xe và chủ xe, xác nhận xem người gây tai nạn là ai, sau đó mời luật sư kiện lên tòa.” Phó Tinh Hà nói rõ thứ tự công việc, sau đó bấm số 110, báo cáo tình hình với cảnh sát. Có camera, như vậy đã có bằng chứng vô cùng xác thực, kẻ phạm tội không thể trốn, nhưng chuyện này khó ở chỗ người muốn mưu sát Lâm Thiên là người nhà anh, còn chưa xác định được là ai, nhưng nhất định động cơ gây án là do mâu thuẫn vì việc phân chia tài sản.

Tình huống như vậy, Lâm Thiên không bị thương, hơn nữa địa vị anh ở nhà lại là thế yếu, nhất định cảnh sát và tòa án sẽ khuyên anh giảng hòa.

Quả nhiên, cảnh sát ở đầu bên kia nói: “Xin hỏi anh và bạn của anh có bị thương không ạ?”

“Có thương tích.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Có hơi nghiêm trọng, chúng tôi đang trên đường tới bệnh viện.”

Vừa nghe thấy có thương tích, bên kia liền quan tâm, cúp máy rồi, Phó Tinh Hà dạy dỗ Lâm Thiên: “Đừng để ý tới chuyện tình thân nữa, nhất định phải ra tòa, hôm nay người đó chưa mưu sát được, rồi sẽ có lần thứ hai, giờ phải bắt người đó lại, giết gà dọa khỉ.” Hắn rất sợ Lâm Thiên sẽ mềm lòng, “Có một người chịu tội, những người khác sẽ đắn đo cân nhắc trước khi dám động vào em.”

Lâm Thiên chớp chớp mắt, khẽ vâng một tiếng: “Em không phải người mềm lòng đâu.”

Phó Tinh Hà liếc nhìn anh, “Không phải thì tốt rồi.” Người hiền dễ bị bắt nạt, với tính cách như Lâm Thiên, không biết sẽ bị đám người nhà như lang như sói kia ức hiếp thế nào nữa.

Lâm Thiên lặng lẽ cúi đầu, nói ra có lẽ bác sĩ Phó sẽ không tin, nhưng anh thực sự là tổng tài bá đạo thủ đoạn độc ác, chỉ những khi đối mặt với Phó Tinh Hà, anh mới không tim không phổi như vậy thôi.

Bác sĩ Phó lái xe tới bệnh viện rồi đỗ lại, hắn đưa Lâm Thiên đi tìm viện trưởng Lôi, nói muốn xin nghỉ.

Viện trưởng Lôi nhìn tay hắn quấn băng kín mít, cứ như gặp phải đại địch, lo cuống lên, “Cậu coi tay cậu là cái gì hả?! Cậu có muốn làm bác sĩ khoa ngoại nữa không?! Sao lại để bị thương hả?!”

Phó Tinh Hà nói: “Chắc em phải xin nghỉ hai ngày, em với bạn em cần báo cáo nghiệm thương.” Phó Tinh Hà nói qua chuyện đã xảy ra.

Viện trưởng Lôi liền phê chuẩn, còn nói: “Cho cậu nghỉ cả tháng sau luôn, qua Mĩ công tác đi.”

Phó Tinh Hà liếc mắt nhìn Lâm Thiên, nói được.

Hai người vốn chẳng bị thương gì, nhưng có lệnh viện trưởng Lôi, báo cáo nghiệm thương cũng đổi thành bị thương nghiêm trọng, nhất là Phó Tinh Hà, hắn có bảo hiểm tay, sau sự cố lần trước, công ty bảo hiểm đã đền bù cho hắn một khoản tiền lớn. Lần này ra tòa lại còn có báo cáo nghiệm thương, Phó Tinh Hà hỏi Lâm Thiên, “Em muốn được bồi thường bao nhiêu đây?”

Lâm Thiên không vui, “Có bao nhiêu cũng không đủ, tay anh có thể lấy tiền ra để đong đo sao?”

Tro ông còn chưa nguội, lại xảy ra chuyện như vậy, tâm tình Lâm Thiên tệ tới cực điểm.

“Thế bắt người đó bồi thường nhiều một chút, sau đó tống vào tù.” Hiếm khi nào anh nói mấy lời ngây thơ như vậy, Lâm Thiên vươn tay ra ôm hắn, “Cảm ơn bác sĩ Phó, cảm ơn anh đã cứu em.”

Phó Tinh Hà vỗ vỗ lưng anh bằng bàn tay không bị thương, “Em là người của anh.”

Hiệu suất của phía cảnh sát rất nhanh, cũng không biết có phải do Lâm Thiên gây áp lực không, tuy chủ xe là Lâm Thành An, nhưng người lái xe gây tai nạn lại là Lâm Dương Minh.

Lâm Thành An đỗ xe trong nhà, nhưng không khóa, Lâm Dương Minh cũng vì ma xui quỷ khiến, nên muốn đâm chết Lâm Thiên, còn muốn vu oan giá họa cho người khác. Hắn nhất thời kích động, cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng rằng đụng chết là xong việc, không ai làm gì được hắn. Nhưng hiệu suất của cảnh sát quá nhanh, chỉ ba tiếng sau khi báo án, đã bắt nghi phạm đưa về đồn.

Cục trưởng cục cảnh sát rất khách sáo với Lâm Thiên, gọi anh là sếp Lâm, Phó Tinh Hà đứng bên cạnh nhìn anh, trong đầu thầm nghĩ, các y bác sĩ trong bệnh viện đều biết công ty họ dùng người cảm tính, còn nói sếp tổng của Anh Thái rất đẹp trai. Nghe thì Lâm Thiên rất phù hợp, nhưng thật ra, nhà họ gen tốt, cả nhà chẳng có ai xấu cả, mà Lâm Thiên thuộc dạng đẹp mắt nhất, nên nghe vậy xong, Phó Tinh Hà cũng không gán thân phận sếp tổng kia cho Lâm Thiên.

“Đã bắt được người, nhưng mà đó chính là anh họ của anh đấy, không nể tình cảm thật sao?”

“Không, cứ làm theo trình tự pháp lý, nên làm gì thì làm.” Vẻ mặt Lâm Thiên lạnh tanh, “Tôi và bạn tôi đều bị thương, có báo cáo nghiệm thương của bệnh viện. Anh ấy là bác sĩ khoa ngoại, đôi tay kia được bảo hiểm với số tiền khổng lồ 10 triệu đô, cho nên chúng tôi muốn anh ta phải bồi thường.”

Cục trưởng vã mồ hôi, “Vâng, vâng.”

Bác cả cũng chạy tới đồn cảnh sát, ông ta nghe chuyện, liền chẳng biết phân biệt tốt xấu gì mà chỉ vào mặt Lâm Thiên mắng, “Dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là anh mày, mày lại muốn bỏ tù nó!”

“Bác cả, anh họ muốn đâm chết cháu như vậy, có camera giám sát, chứng cứ vô cùng xác thực.” Lâm Thiên vẫn còn giữ được nụ cười trên môi.

“Mày!!” Bởi vì chuyện di chúc mà cả đêm qua ông không ngủ, mắt hằn lên tơ máu, “Loại người như mày, thi thể ông nội còn chưa lạnh, mày lại muốn tống anh mày vào tù! Lương tâm mày bị chó gặm rồi à?!” Ông ta giơ tay lên, đang định bạt tai, lại bị Phó Tinh Hà đứng bên cạnh túm lấy cổ tay, gạt tay ông ta ra.

Hắn mạnh như vậy, bác cả đứng trước mặt hắn rồi cũng trở nên yếu thế.

“Mày là ai? Dám đòi quản chuyện nhà tao!” Bác cả ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng trước mặt —— Gen nhà họ rất tốt, người nhà họ vốn không lùn, nhưng Lâm Thiên lại cao vổng lên, trước giờ mỗi khi ông đứng trước mặt đứa cháu cao lớn này đều ưỡn ngực như gà trống sắp gáy, để mình có vẻ khí thế hơn một chút.

Ông trông cái người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, mơ hồ cảm thấy quen mắt, lại nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt.

Ông trợn trừng mắt lên nhìn Lâm Thiên, “Mày ——”, ông nói không nên lời, dường như thật sự không thể ngờ Lâm Thiên lại là một người đồng tính, hóa ra Lâm Thành An không hề bêu xấu Lâm Thiên, ngoài ra, khiến ông càng ngạc nhiên hơn cả là Lâm Thiên lại thích cái kiểu… cái kiểu như thế này! Anh thích ‘làm’ trai cao to như vậy sao??

Bác cả nghĩ mà thấy buồn nôn.

“Giỏi lắm Lâm Thiên à, thế mà mày lại thích đàn ông thật hả?” Nét mặt bác cả trở nên dữ tợn, “Ông nội chết rồi, lừa được di sản rồi nên không muốn giấu giếm nữa à?”

Nét mặt Lâm Thiên vô cùng khó coi, Phó Tinh Hà bóp bóp lòng bàn tay anh, ý bảo anh hãy bình tĩnh lại. Lâm Thiên không kích động giống như Phó Tinh Hà nghĩ, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, trên mặt không có vẻ gì là e dè sợ hãi cả, “Ơ, cháu còn tưởng bác biết từ lâu rồi.”

“Sao mà tao biết được? Mày giấu kín như vậy, hôm qua Thành An nói trước mặt ông mày đi hẹn hò với đàn ông, hóa ra lại là thật.” Ông ta trừng mắt lên với Lâm Thiên, “Nếu ông nội ở dưới suối vàng mà biết được, liệu có hận chết mày không?”

—— Lời ông ta nói có sơ hở.

Não bộ Lâm Thiên lập tức hoạt động, lời bác cả nói khác với Lâm Thành An, bác cả thì bảo, đúng là Lâm Thành An có vạch trần anh, nhưng dường như ông nội không tin, ấy thế mà Lâm Thành An lại nói bởi vì nghe chuyện của anh mà ông tức quá đột tử.

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Lâm Thiên nheo mắt lại, “Bác cả, lúc năm giờ bác vào nói chuyện với ông nội, nói xong ông liền đi, có phải cháu nên nghĩ, liệu bác đã nói những lời gì không nên nói? Khiến ông tức chết không?”

“Mày đừng nói bậy nói bạ!”

Nhìn sự chột dạ rõ ràng trên gương mặt bác cả, Lâm Thiên biết mình đã đoán trúng rồi.

Người nhà này chưa đủ thông minh để đứng trước mặt anh. Lâm Thiên có thể dễ dàng bắt bí họ, nhưng anh thường mềm lòng nhẹ dạ, nản chí ngã lòng, bình thường sẽ bị một số việc nhỏ khiến anh lại xây đắp hy vọng. Anh biết giữa bác cả và ông nội có chuyện mà chính bản thân anh cũng không rõ lắm, đoạn chuyện xưa này họ đều hiểu trong lòng mà không đề cập tới, lúc ông còn sống, chuyện này còn có thể uy hiếp được bác cả, nhưng ông đi rồi, bí mật này dường như không còn tính uy hiếp gì nữa.

Lâm Thiên như có điều suy nghĩ mà nói: “Bác cả, hy vọng cái chết của ông nội không liên quan gì tới bác, về phần anh họ, cháu đã bảo luật sư chuẩn bị tài liệu, cũng đã liên lạc với tòa án lập hồ sơ, cháu sẽ không từ bỏ ý định.”

“Đó là anh họ mày đấy! Anh họ cũng là người một nhà! Sao lòng dạ mày có thể sắt đá như vậy chứ?!”

Lâm Thiên thờ ơ, gan vàng dạ sắt mà nói: “Cả cháu và bạn đều bị thương vì anh ta, chuyện này không thể giải quyết riêng được, cũng không thể hòa giải đơn giản là xong.” Anh giữ thái độ rất hiển nhiên, chính là muốn đưa Lâm Dương Minh vào tù.

Bởi vì hành động kia của Lâm Dương Minh, không chỉ gây nguy hiểm tới tính mạng anh, mà còn suýt chút nữa đẩy bác sĩ Phó vào vòng nguy hiểm. Mới nghĩ tới chuyện vừa xảy ra thôi, trong lòng Lâm Thiên vẫn còn sợ hãi, nếu bác sĩ Phó có mệnh hệ gì, Lâm Thiên không dám nghĩ bản thân mình sẽ như thế nào.

“Mày! Mày!” Bác cả chỉ thẳng tay vào mặt anh, tức giận mắng, “Cái đồ không biết tốt xấu này, rốt cuộc mày có mang họ Lâm không hả?!”

Lâm Thiên cười cười không nói lời nào, bộ dạng dửng dưng chẳng thèm đếm xỉa.

Bác cả tức đến mức muốn thổ huyết, Lâm Thiên luôn giữ dáng vẻ như vậy, khiến tất cả mọi người không ưa, nhưng cũng chẳng thể gây khó dễ được cho anh. Lấy thân phận trưởng bối ra cũng không khống chế anh được, lấy đạo lý ra nói anh còn cười nhạt chẳng thèm nghe.

Ông ta chỉ có thể lôi tính hướng Lâm Thiên ra để chửi rủa anh thật ghê tởm.

Lần này Lâm Thiên vẫn không nói gì, nhưng Phó Tinh Hà lại tức giận.

“Thưa Lâm tiên sinh, tôi cũng là người bị hại trong vụ tai nạn lần này, tôi sẽ cùng Lâm Thiên kiện con trai ông, thư hầu tòa sẽ được gửi tới trong vòng mấy ngày nữa, hẹn gặp lại ở tòa.” Dứt lời, hắn không cho Lâm Nguyên Tài có cơ hội mắng chửi, liền kéo Lâm Thiên đi. Thái độ của hắn vô cùng cương quyết mạnh mẽ, khác với Lâm Thiên, Lâm Thiên còn cười giả lả được, chứ hắn thì.. khắp người như mang theo băng đá, khiến người ta thấy lạnh thấu xương.

Rốt cuộc đây là ai chứ?

Lâm Nguyên Tài vắt óc nghĩ, đột nhiên hoảng hốt nhận ra, ông từng gặp hắn ta ở viện rồi!

Chính là cái người làm phẫu thuật cho cha ông.

Lên xe, Phó Tinh Hà giúp anh thắt dây an toàn, miệng nói mấy lời dứt khoát không cho người ta có cơ hội phân bua: “Chuyện này để anh giải quyết. Em mau chóng hoàn thành thủ tục xác nhận di chúc, an táng cho ông nội. Em hãy nghe cho kỹ, không được mềm lòng, đồ của em, em giữ cũng được, đi quyên góp cũng tốt, chứ đừng để đám người này được hời,” Hắn dừng lại một chút, “Chuyện khác cứ để anh giải quyết.”

Lâm Thiên đã chịu đựng quá nhiều rồi, Phó Tinh Hà không muốn anh phải để tâm tới mấy chuyện như vậy nữa, quá tốn hơi sức.

Anh hé miệng, muốn nói điều gì đó, Phó Tinh Hà bóp mặt anh, “Có phải em không tin anh không? Em nghĩ anh chỉ là một bác sĩ nhỏ bé tầm thường à?”

“Không phải, không phải.” Lâm Thiên vội vã lắc đầu, “Em sợ làm phiền anh… mấy chuyện này quá loạn, em cũng không muốn đi đối mặt.”

“Không sao đâu Lâm Tiểu Thiên à.” Phó Tinh Hà xoa xoa đầu anh, “Có gì chúng ta cùng nhau đối mặt, đợi xong chuyện này rồi, anh đi Mĩ công tác, em cũng đi với anh.”

Lâm Thiên không kiềm chế được mà ôm lấy hắn, “Bác sĩ Phó, em yêu anh quá.”

Phó Tinh Hà cười cười, hôn lên đầu anh, “Anh cũng yêu em.”

Cả người Lâm Thiên khựng lại, anh đứng hình, ngẩn tò te, “Anh.. có phải anh vừa nói… anh vừa nói… anh yêu em không?”

“Đúng vậy.” Phó Tinh Hà điềm nhiên như không, “Hóa ra trước đây anh chưa nói với em à?”

“Vâng..” Lâm Thiên gật đầu, “Trước đây anh chỉ nói thích em thôi, thích khác với yêu mà.”

Phó Tinh Hà thì chẳng thấy khác gì mấy, hắn buông Lâm Thiên ra, từ từ khởi động xe, “Chắc là anh quên nói.”

Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, “Em muốn nghe anh nói lại một lần nữa, mà không, nói lại mấy lần nữa có được không.”

Trong mắt anh tràn đầy mong đợi.

Phó Tinh Hà nói ừ, sau đó lặp đi lặp lại anh “Anh yêu em” rất nhiều lần.

Lâm Thiên nghe đến là thỏa mãn, mắt cay cay, “Làm sao bây giờ, em còn muốn nghe nữa, nghe mãi vẫn chưa thấy đủ…”

“Quỷ tham lam…” Phó Tinh Hà nói, “Tối lại nói cho em nghe sau.”

Đến tối, hai người chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Phó Tinh Hà đưa Lâm Thiên về nhà ông nội, căn nhà ở và dinh thự được xây dựng riêng rẽ, có sáu bảy con đường giao nhau, mỗi con đường lại trồng một hàng cây khác biệt, căn nhà nằm sâu hơn dinh thự có bề dài trăm năm lịch sử, cũng bởi vậy mà đẹp đẽ hơn, cảnh quan bên ngoài cũng khác.

Có lẽ bởi vì có quá nhiều việc đang chờ, nên hiếm khi nào Lâm Thiên không ở trên xe quấn lấy bác sĩ Phó, anh chỉ ôm hắn một chút liền xuống xe.

“Chú ý an toàn, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Phó Tinh Hà dặn.

Đêm đã khuya, sau khi hắn lái xe về nhà, liền tìm danh bạ liên lạc.

“Cô à, muộn thế này còn làm phiền cô, chú có nhà không ạ?”

“Đang ngâm chân nè, sao bác sĩ Phó nhà chúng ta bữa nay lại gọi điện cho cô vậy? Còn hỏi thăm chú nữa?”

Phó Tinh Hà nói: “Có chút việc muốn nhờ chú giúp đỡ, hôm nay cháu gặp tai nạn giao thông, bị thương ở tay.”

“Sao cơ? Bị thương ở tay á??” Cô vừa nghe liền lo sốt vó lên, không khỏi cất cao giọng.

“Vâng, là chuyện nhà bạn cháu, ông nội em ấy qua đời, vì tranh giành gia sản mà lái xe đâm người, cháu cũng bị liên lụy. Không bị thương nặng đâu nên cô đừng lo, nhưng cháu muốn hỏi chú một vài vấn đề.”

Phó Tuyết Hội liền nói: “Để cô đưa máy cho chú nhé.”

Đầu dây bên kia ầm ĩ một chút, sau đó đổi sang người khác.

Phó Tinh Hà kể cụ thể tình huống vụ kiện, cũng nói mình không bị thương nặng, nhưng có báo cáo nghiệm thương, không quan trọng chuyện đền bù, chỉ hy vọng có thể nhốt người vào tù, giam bao nhiêu năm thì nói sau.

Chú phân tích tình huống cho hắn nghe, “Chuyện nhà bạn cháu khó mà xử lý, đây là gây tai nạn không thành, hơn nữa lại còn là vết thương nhẹ, rất dễ thoát tội, anh ta có thể viện cớ phanh không ăn, có rất nhiều lý do..”

“Em ấy không phải bạn bình thường, là bạn trai cháu.”

Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc, “Thế thì không tính mấy tình huống kia nữa, cậu bé ấy cũng như người trong nhà rồi, tên Lâm Thiên nhỉ? Luật sư cậu bé ấy là ai? Cháu có máy tính ở đó không, gửi toàn bộ tài liệu qua cho chú.”

Cả nhà Phó Tinh Hà đều là học giả, thành phần trí thức cao cấp, mà chồng của cô Phó Tuyết Hội lại là viện trưởng của tòa án nhân dân tối cao, cũng là một chánh án.

Trong giới pháp luật, đây là nhân vật lợi hại số một!
Bình Luận (0)
Comment