“Lẽ nào tôi gặp phải cảnh sát giao thông giả rồi...”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh đoán đúng đấy, quả thật là giả.”
“Anh có thấy cảnh sát giao thông ra kiểm tra nồng độ rượu vào thời gian này bao giờ chưa?”
Tài xế taxi sửng sốt.
Hình như đúng là có lý nhỉ...
Đúng lúc này, anh ta thấy Từ Huyền duỗi một ngón tay ra gõ nhẹ.
Cảnh sát giao thông vừa rời đi phía trước đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ.
Tiếp đó, cả người gã đột nhiên trở nên trong suốt, đồng phục cảnh sát giao thông trên người biến mất, biến thành một người đàn ông hèn mọn lưng gù. Kế đến, gã nổ cái bùm!
Thân thể người đàn ông hèn mọn bỗng chốc nổ tung, biến thành một luồng hơi tan biến trong không khí. Tài xế taxi trừng to mắt như husky.
“Đờ mờ, đây... cảnh sát giao thông này mịa nó là hồn ma ư?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Khi còn sống, người này là cảnh sát hỗ trợ.”
“Sau này, gã bị phát hiện giả làm cảnh sát giao thông doạ dẫm tống tiền người say rượu lái xe nên bị khai trừ.”
“Sau đó, gã qua đời ngoài ý muốn, thế là làm lại nghề cũ ngay tại đây...”
Hắn bổ sung thêm: “Không phải anh vừa nói, gần đây thân thể hơi yếu à?”
“Nguyên nhân anh cảm thấy suy yếu chính là mấy ngày gần đây anh nhiều lần đi đường này.”
“Mấy lần anh gặp gã đều phải thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn kia... Mỗi lần đều bị hút đi một ít dương khí.”
“Anh không đủ dương khí, đương nhiên thân thể suy nhược.”
“Có điều, anh không cần lo lắng, sau khi trở về, anh nghỉ ngơi nhiều một chút và ăn uống bồi bổ thêm là được.”
Tài xế taxi nghe xong thì sững sờ hết một hồi.
Sau khi Từ Huyền nói xong, anh ta suýt nữa tức đến méo mũi: “Khá lắm, bây giờ ngay cả hồn ma cũng chơi mấy trò bỉ ổi thế này.”
“Còn giả làm cảnh sát giao thông nữa, móa nó chứ, chiêu gì mà thâm quá trời!”
Nếu không phải hôm nay anh ta gặp được bác sĩ Từ, anh ta mà thổi thêm hơi này, chỉ sợ tối về lại không nộp nổi thuế nghĩa vụ ăn cơm tiếp rồi! Đến lúc đó sao có thể ngóc đầu lên trước mặt bà xã được?
Từ Huyền phải thừa nhận vị lúc nãy cũng xem như nhân tài trong đám hồn ma!
Bình thường, hồn ma muốn hấp thụ dương khí có rất nhiều điều kiện hạn chế. Hoặc là nhất định phải bám lên người nào đó trong thời gian dài.
Hoặc là cần hao phí lượng lớn linh lực, tạo ra đủ loại ảo ảnh u ám khủng khiếp, dọa người ta mất hồn mất vía, tương đương với việc phá vỡ tuyến phòng thủ của họ.
Tóm lại là rất phiền phức.
Chính vì vậy, hầu hết hồn ma đều tham lam không biết điểm dừng khi có cơ hội hấp thu được dương khí. Không cẩn thận sẽ rất dễ hại chết người.
Lỡ như chơi chết nhiều người còn dẫn tới sự chú ý của Cục quản lý linh dị, bản thân cũng xong đời. Mà vị này có thể nghĩ ra cách như vậy đúng là quá trâu bò.
Tuy lượng dương khí hấp thu mỗi lần không nhiều, nhưng được cái hiệu suất cao! Nhiều tài xế lái xe ngang qua đến vậy, gã hút được hết toàn bộ.
Chỉ trong một đêm, gã thu hoạch nhiều hơn hẳn những hồn ma vất vả cố gắng khác không biết bao nhiêu lần!
E rằng chẳng bao lâu gã sẽ đột phá thành lệ quỷ, thậm chí là quỷ tướng. Nếu không có Từ Huyền, đến lúc đó, gã chính là một mối họa lớn...
Chuyện này cũng chưa tính là gì.
Nếu để hồn ma khác học được chiêu này, lúc đó mới phiền phức...
Sau khi đưa Từ Huyền đến nơi, tài xế này có đánh chết cũng không chịu lấy tiền.
“Bác sĩ Từ, nếu không có cậu, chỉ sợ thời gian dài sau này, tôi có thể cao thêm một khúc nhờ mọc sừng trên đầu đấy.”
“Đây chỉ là chút lòng thành để cảm ơn cậu đã cứu vớt gia đình tôi thôi.”
Từ Huyền dở khóc dở cười, đành bất đắc dĩ xuống xe.
Mấy ngày sau.
Từ Huyền chuyển khoản tiền công trình đầu tiên là bốn tỷ cho Tiền Huy. Số tiền này, đương nhiên không phải là giao phó cho các công ty công trình. Phàm là làm hạng mục, đều không làm như vậy.
Mà là ủy thác Tiền Huy căn cứ vào tiến độ của hạng mục, chia từng nhóm tài chính ra ngoài.
Bên trong phòng tư vấn, Tống Sở Sở đang tận tình khuyên bảo.
"Sư thúc, người thực sự không thể chơi trò chơi nữa."
"Ông chủ bảo con trông chừng sư thúc và sư phụ con học tập."
"Người xem sư phụ con đi, ngay cả sách giáo khoa lớp tám cũng sắp học hết rồi."
“Còn người đến bây giờ vẫn chưa học xong lớp bảy…”
"Cứ tiếp tục như vậy, ra ngoài sẽ bị người ta chê cười là người không có văn hóa đó…"
Hai tay Tiểu Si ấn lấy màn hình điện thoại, có dáng vẻ không thèm để ý đến.
"Không sao, đó là do bây giờ ta chưa nghiêm túc."
"Đợi sau khi bản đế lên hoàng kim, nửa phút sẽ vượt qua sư phụ của con!"
"Đến lúc đó, ta sẽ cướp con từ chỗ của sư phụ con, để con làm đệ tử của ta!"
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
Chương 620 - Cái gì, tôi lại là NPC!!!Tống Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu.
Sư thúc này của cô đúng là thiếu nữ nghiện internet, hết thuốc chữa rồi…
Đúng lúc này, lại có hai khách hàng là một nam một nữ đỡ lấy tay nhau, bước vào phòng tư vấn.
"Xin hỏi bác sĩ Từ có ở đây không?"
Một trong số đó là một cô gái trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi. Có dáng vẻ rất xinh đẹp, mang nụ cười rực rỡ.
Chàng trai đứng bên cạnh cô cũng có tướng mạo anh tuấn, tuấn tú lịch sự.
"A, là cô!"
Sau khi Tống Sở Sở nhìn thấy cô gái đó, cũng thoáng ngây ra. Cảm giác vô cùng quen thuộc, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
Một lát sau, mới chợt hiểu ra: "Cô chính là… [Rong Biển Xốp Giòn]?"
Cô gái này chính là một bệnh hữu cũ lúc Từ Huyền mới livestream rất lâu trước đó.
Trước đây, Từ Huyền chẩn đoán cô có “thể chất cách biệt đào hoa” trời sinh.
Cho dù có xinh đẹp chăng nữa, cả đời cũng không cách nào có được tình yêu.
Thậm chí ngay cả lá bùa làm tăng duyên khác phái có hình tượng bình thường cũng là có hiệu quả tạm thời. Lúc ấy, Từ Huyền bảo sau khi [Rong Biển Xốp Giòn] góp đủ ba mươi vạn tệ, hãy tới tìm hắn.
[Rong Biển Xốp Giòn] cười hì hì nói: "Không sai, chính là tại hạ!"
"Người đẹp Sở Sở, bác sĩ Từ có ở đây không?"
Tống Sở Sở không khỏi lén đưa mắt dò xét [Rong Biển Xốp Giòn] và chàng trai đứng bên cạnh cô, ánh mắt hơi cổ quái.
"Ông chủ của tôi có ở đây, bây giờ tôi sẽ đi gọi anh ấy."
Tống Sở Sở vừa định đi gọi ông chủ nhà mình thì thấy Từ Huyền đã thản nhiên bước ra từ “lối đi dành cho nhân viên”.
Sau khi [Rong Biển Xốp Giòn] nhìn thấy Từ Huyền, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Hì hì, bác sĩ Từ, tôi đến tìm anh đây!"
Từ Huyền mỉm cười, chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: "Mời ngồi."
"Được!"
[Rong Biển Xốp Giòn] kéo chàng trai bên cạnh cùng nhau ngồi xuống.
Sau đó cười hi hi nói: "Bác sĩ Từ, tôi đến tìm anh mua thuốc."
"Rồi nói thêm cho anh một tin tốt, bác sĩ Từ, tôi đã tìm được bạn trai rồi!"
"Vốn tôi gom góp đã lâu, cũng đã gom được mấy vạn tệ."
"Cũng đã có chút tuyệt vọng, còn tưởng đợi đến ba bốn mươi tuổi mới có được tình yêu ngọt ngào."
"May mà gặp được Trương Ngôn, đồng ý bù số tiền còn lại giúp tôi!"
"Hi hi, bác sĩ Từ, lặng lẽ nói cho anh một bí mật."
"Có khoảng thời gian, tôi đã hoài nghi lúc ấy anh nói không chính xác đó!"
Từ Huyền cười như không cười, nhìn cô: "Ồ?"
"Cô chắc chắn bản thân thực sự có bạn trai chứ?"
Lúc này, người đàn ông tên là Trương Ngôn ở bên cạnh [Rong Biển Xốp Giòn] đột nhiên ho khan.
[Rong Biển Xốp Giòn] chợt vỗ nhẹ miệng của mình, cười hi hi lắc đầu.
"Sai rồi, sai rồi, bây giờ vẫn chưa phải là bạn trai, nói đúng ra có lẽ là bạn nam giới."
"Hết cách, bác sĩ Từ, bạn trai tôi khá là cẩn thận."
"Anh ấy cứ nói sau khi đến tìm anh mua thuốc, sẽ đồng ý chính thức xác lập quan hệ với tôi."
"Theo như lời anh ấy, chính là tránh cho anh ấy bị mệnh cách của tôi ‘khắc’, gặp phải chuyện ngoài ý muốn."
"Ha ha, bác sĩ Từ, bạn trai tôi còn mê tín hơn cả tôi đó!"
[Rong Biển Xốp Giòn] cười cười, đột nhiên phát hiện không đúng: "Chậc, bác sĩ Từ, sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?"
Từ Huyền có biểu cảm vi diệu: "Cho dù cô mua thuốc, chỉ sợ người này cũng không thể làm bạn trai cô."
[Rong Biển Xốp Giòn] không khỏi ngẩn ra.
"Bác sĩ Từ, tại sao chứ?"
Từ Huyền ung dung nói: "Vẫn là để bạn trai nam giới này nói cho cô đi."
[Rong Biển Xốp Giòn] chợt quay đầu nhìn về phía "bạn trai" mình.
Trương Ngôn thở dài: "Tô Tô, xin lỗi, anh quả thực không thể làm bạn trai em."
"Anh đã… đã có vợ rồi."
[Rong Biển Xốp Giòn] nghe vậy thì hoàn toàn ngây ra.
Khóe mắt của cô lập tức đỏ bừng: "Đồ lừa gạt! Tại sao anh lại gạt tôi!"
Trương Ngôn im lặng.
Một lát sau, mới bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ là anh muốn gặp bác sĩ Từ."
"Thật ra trước đây anh từng đến phòng tư vấn, muốn tìm bác sĩ Từ."
"Đáng tiếc không thể vào được."
"Mỗi lần livestream, anh cũng chưa từng rút trúng thưởng kết nối."
"Cho nên rơi vào đường cùng, anh cũng chỉ có thể nghĩ đến cách này…"
"Thật sự xin lỗi…"
"Nhưng em yên tâm, hơn hai mươi vạn tệ mà anh đưa cho em, không cần em trả lại đâu."
"Cứ xem như là phí cảm ơn em đã dẫn anh đến gặp bác sĩ Từ."
Sắc mặt [Rong Biển Xốp Giòn] lập tức tối sầm lại.
Hay lắm!
Dám chắc cô vẫn luôn xem tên này là bạn trai.
Vậy mà móng heo lớn lại xem cô là công cụ dẫn đường đến gặp bác sĩ Từ, là nhiệm vụ NPC?
Từ Huyền cười nhạt: "Tôi đã nói, trước khi cô lấy được thuốc thì không thể nào gặp được tình yêu."
"Ai bảo cô không nghe lời chứ?"
"Chỉ là, cô cũng đừng quá đau buồn."
"Sau khi cô trở về, không bao lâu sau, cô có thể có được tình yêu mà mình mong muốn."
[Rong Biển Xốp Giòn] có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chương 621 - Bác sĩ Từ, có phải quá khứ của vợ tôi không đứng đắn, đúng không? (1)"Bác sĩ Từ, bây giờ tôi mới thất tình."
"Để tôi hòa hoãn chút được không?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Cô chưa yêu đương thì thất tình cái gì?"
Sắc mặt của [Rong Biển Xốp Giòn] cứng đờ.
Lời này, nhói lòng rồi!
Đơn thuần là rắc muối lên vết thương của cô mà…
Rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của Tống Sở Sở, [Rong Biển Xốp Giòn] đã lấy được thuốc làm tăng duyên với người khác phái mà mình cần. Sau khi nhỏ máu nhận chủ, người này lập tức quét mã thanh toán.
Trước khi rời đi, [Rong Biển Xốp Giòn] còn nói lời cảm ơn với Từ Huyền.
Cuối cùng, cô trợn mắt về phía ‘người bạn trai cũ’ của mình, hung tợn phun ra ba chữ: "Đồ cặn bã!"
Nói xong, [Rong Biển Xốp Giòn] vênh mặt, quay mạnh đầu, giận dữ rời khỏi phòng tư vấn.
Trên mặt Trương Ngôn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Bác sĩ Từ, tôi không lừa gạt tình cảm của cô ấy đâu, thật đấy."
"Ngay cả chạm nhẹ vào cô ấy, tôi cũng chưa làm đâu."
Từ Huyền cười nhạt: "Tôi biết."
"Nếu anh đụng đến cô ấy, chỉ sợ bây giờ đã nằm ngay đơ trong bệnh viện rồi."
Trương Ngôn nghe vậy, cơ thể không nhịn được mà cứng đờ, có tí sợ hãi.
Từ Huyền lắc đầu nói: "Bệnh hữu, thật ra… hôm nay anh không nên đến đây."
"Nếu anh đã phát hiện mình không thể bước vào phòng tư vấn của tôi, vậy tất nhiên là có nguyên do, đạo lý của nó cả."
Trên mặt Trương Ngôn lộ ra vẻ cầu khẩn.
"Bác sĩ Từ, xin anh đó, cho tôi một cơ hội."
"Tôi thật sự muốn biết đáp án."
Từ Huyền lắc đầu, thở dài nói: "Thôi được. Anh có vấn đề gì thì cứ nói thẳng đi."
Trên mặt Trương Ngôn lập tức lộ ra vẻ kích động, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Từ." Rồi dừng lại, bắt đầu kể lại sự tình.
"Bác sĩ Từ, việc là như thế này."
"Vừa nãy tôi đã nói, trước khi tìm đến [Rong Biển Xốp Giòn] thì bản thân đã kết hôn rồi."
"Hơn nữa tình cảm của tôi và vợ tôi cũng không tệ."
"Nhưng gần đây gặp phải một chuyện khiến trong lòng tôi rất buồn phiền."
"Một người bạn đã nói với tôi rằng: cậu ta nhìn thấy hình một người phụ nữ trên mạng, rất giống vợ tôi… chính là trên mấy cái web ấy ấy, anh biết rồi đấy."
"Tôi vốn cho rằng là cậu ta đang nói đùa."
"Dù sao thì tính cách thái độ làm người của vợ tôi đều rất đứng đắn, học vấn cũng cao."
"Quá khứ có lẽ không có lịch sử đen gì."
"Không ngờ, người phụ nữ mà bạn tôi nhắc đến, trên người cũng có có nốt ruồi ở vị trí bí mật giống hệt vợ tôi."
"Tôi hỏi cậu ra địa chỉ trang web nhưng tiếc là nó đã bị chặn, tôi cũng không tìm thấy được bức ảnh mà cậu ta nói…"
"Khoảng thời gian này, trong lòng tôi vẫn luôn đắn đo."
"Vốn cũng từng nghĩ có lẽ là hiểu lầm."
"Nhưng… nhưng…"
Trương Ngôn nói đến đây thì bất đắc dĩ thở dài: "Cái chính là trong lòng không yên, con người tôi tương đối truyền thống."
"Tôi muốn biết có phải bà xã đang dối gạt tôi điều gì hay không?"
"Có phải cô ấy… đã làm chuyện gì có lỗi với tôi không?"
Từ Huyền thở dài, lắc đầu nói: "Anh có chắn mình muốn hỏi cho rõ ràng không?"
"Nếu có tôi sẽ nói cho anh biết."
"Sau khi biết đáp án, cuộc hôn nhân này sẽ nhanh chóng đi đến điểm cuối, anh có chắc chắn là mình muốn biết câu trả lời không?"
Tống Sở Sở ở bên cạnh, nghe vậy thì sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.
Ánh mắt không kiềm chế được mà nhìn về phía đỉnh đầu Trương Ngôn, trên mặt lộ ra chút đồng tình. Trương Ngôn nghe Từ Huyền nói xong, sắc mặt lập tức xa sầm, xấu đi thấy rõ.
Anh thở dài: "Bác sĩ Từ, anh không cần nói nữa."
"Tôi đã biết đáp án rồi…"
Từ Huyền khẽ lắc đầu: "Anh hiểu lầm ý của tôi rồi."
"Tôi muốn nói là… vợ anh chưa làm chuyện gì có lỗi với anh cả."
Trương Ngôn nghe vậy thì lập tức ngây ra.
Anh chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, lời này là sao ạ?"
"Còn nữa, bức ảnh mà bạn tôi nói…"
Từ Huyền gật nhẹ: "Người phụ nữ trên bức ảnh kia đúng là vợ anh."
Trương Ngôn không khỏi ngây ra: "Ý của anh là… vợ của tôi bị chụp lén?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không, là cô ấy tự nguyện chụp."
Trương Ngôn lập tức thay đổi sắc mặt.
Từ Huyền tiếp tục nói: “Hơn nữa, rất nhiều bạn học, người quen của cô ấy cũng có.”
"Nhưng không chỉ có mỗi một tấm…"
Mấy câu nói này càng khiến Trương Ngôn như bị sét đánh ngang tai!
Giọng nói của anh run rẩy: "Bác sĩ Từ, rốt cuộc là đã có chuyện gì?"
"Chẳng phải vừa nãy anh nói… cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với tôi ư?"
Từ Huyền lắc đầu: "Yên tâm, không phải như anh nghĩ đâu."
"Tôi hỏi anh. Anh có hiểu rõ về gia đình của vợ mình hay không?"
Trương Ngôn ngẩn ra, rồi chậm rãi gật đầu nói: "Tôi biết, thân thế của vợ tôi rất thảm."
"Sau khi cô ấy ra đời thì cha bỏ của chạy lấy người."
"Cô ấy được mẹ đi làm thuê làm mướn nuôi lớn."
"Hình như lúc vợ tôi đang học đại học, mẹ cô ấy cũng qua đời vì bệnh nặng."
"Nhưng mà bác sĩ Từ, điều này thì có liên quan gì đến những thứ vừa nãy?"
Chương 622 - Bác sĩ Từ, có phải quá khứ của vợ tôi không đứng đắn, đúng không? (2)Từ Huyền nhẹ nhàng gật đầu: "Có liên quan rất lớn."
"Năm đó, mẹ vợ anh mắc phải bệnh nhiễm trùng đường tiểu."
"Bệnh này chỉ cần có tiền là có thể kéo dài tính mạng thêm một thời gian."
"Không có tiền, chẳng mấy chốc sẽ đi theo tổ tiên."
"Rất nhiều gia đình có hoàn cảnh khó khăn, không dư giả sẽ chọn cách bán nhà để chữa bệnh."
"Gia đình vợ anh ngay cả căn nhà cũng không có. Bao năm nay cô ấy và mẹ toàn ở nhà thuê, khoản tiết kiệm trong tay cũng chỉ có mấy nghìn tệ."
"Ban đầu, lúc vợ anh còn học lớp mười hai, vì chữa bệnh cho mẹ nên đã gom góp được mấy trăm ngàn tệ."
"Để mẹ cô ấy sống thêm mấy năm."
Trương Ngôn không khỏi ngạc nhiên: "Một học sinh cấp ba như cô ấy, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Từ Huyền nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Vay khoản nhỏ.*"
Vay khoản nhỏ: như kiểu vay tín dụng đen, vay qua app ở VN. Hay yêu cầu người vay chụp hình abc để làm tin.
Vay khoản nhỏ: như kiểu vay tín dụng đen, vay qua app ở VN. Hay yêu cầu người vay chụp hình abc để làm tin.
Trương Ngôn ngẩn ra.
Chỉ nghe thấy Từ Huyền nói: “Trước kia, vợ anh vì muốn gom tiền nên đã vay một lượt tất cả những ‘khoản nhỏ’ có thể vay được
"Bao gồm cả những khoản vay cần hình ảnh ‘thế chấp’."
"Những khoản vay này, cô ấy không trả được cái nào. Có bao nhiêu tiền đều lấy ra chữa bệnh cho mẹ cả rồi."
"Bản thân cô ấy cũng vừa đi học vừa liều mạng đi làm thêm kiếm tiền."
"Đương nhiên, là công việc đứng đắn."
"Lúc đó, thành tích của vợ anh rất tốt, làm bài tập thuê cho bạn học cũng kiếm được không ít tiền."
"Dù sao thì phụ huynh của bạn bè cũng đồng tình cảnh ngộ của cô ấy, nên tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ chút ít."
"Sau đó thì tiền tiêu hết sạch, mẹ cô ấy cũng qua đời."
"Có điều cũng sống thêm được mấy năm so với dự đoán ban đầu."
"Đáng tiếc. Lúc này, những khoản vay kia đều đã quá hạn."
Ảnh vợ anh chụp làm thế chấp cũng bị những app đó giục nợ đăng lên mạng."
"Còn gửi cho tất cả bạn học, người quen của cô ấy…"
"Ngay cả trên hành lang phía ngoài căn phòng vợ anh thuê cũng bị dán đầy ảnh."
"Đương nhiên, bạn bè người quen đều biết tình hình trong nhà cô ấy nên chưa từng nhắc đến chuyện này."
"Đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc cậu bạn kia nhìn thấy hình của vợ anh trên mạng.”
Trương Ngôn không khỏi im lặng. Lúc này, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Từ Huyền tiếp tục nói: “Sau đó vợ anh đi học, thi nghiên cứu sinh rồi đi làm như bình thường.”
“Cuối cùng hai người gặp được nhau. Chuyện sau đó anh cũng biết cả rồi.”
Trương Ngôn im lặng suy ngẫm trong chốc lát rồi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Bác sĩ Từ, vậy... vậy khoản tiền vay đó, cô ấy trả bằng cách nào…”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Phần lớn là không cần trả.”
“Ngày đấy cô ấy chỉ là một học sinh cấp 3, còn chưa có tốt nghiệp. Sao có thể dùng con đường chính quy để vay tiền được.”
“Những chỗ cho mượn cơ bản đều là tín dụng đen, vay online không hợp pháp.”
“Lãi cao đến đáng sợ.”
“Mấy năm trước, dạng công ty tài chính không chính quy kiểu này đã bị nhà nước nghiêm cấm rất nặng.”
“Sau khi vợ anh tốt nghiệp kiếm được tiền, muốn giải quyết chuyện này.”
“Lại phát hiện mấy công ty tín dụng mình từng vay tiền đã đóng cửa gần hết rồi.”
“Còn vài chỗ không bị đóng cửa, sau khi đôi bên thỏa thuận thì trả tiền vốn và lợi tức nằm trong phạm vi tiêu chuẩn của pháp luật.”
Trương Ngôn cười khổ, trầm mặc không nói gì nữa.
Nói theo thực tế, trong chuyện này, vợ anh ngoại trừ việc chiếm lợi của công ty cho vay là có hơi thiếu đạo đức ra thì các mặt khác không hề có gì đáng bị chỉ trích.
Hi sinh duy nhất chính là việc bị đăng loại ảnh kia lên mạng, bị người khác nhìn thấy. Nếu như đổi thành vợ của người khác, Trương Ngôn không những chẳng có tí tẹo kỳ thị nào mà có khi còn cảm thán: khí phách ngập trời, nữ trung hào kiệt!
Đáng tiếc... người đó là vợ của anh ta.
Vừa nghĩ tới việc trong máy tính, di động của bạn bè, đồng nghiệp hay những người vợ mình quen biết còn lưu giữ những tấm hình kia. Ngộ nhỡ một ngày nào đó chợt nổi hứng, có khi còn lôi ra để quay tay sóc lọ…
Trong lòng Trương Ngôn vô cùng phiền toái.
Không thể không thừa nhận, bây giờ anh đã hối hận rồi.
Nếu như không có tìm đến Từ Huyền, qua một đoạn thời gian nữa có khi anh ta sẽ quên mất chuyện này. Cái gì cũng không biết, cũng không có chuyện gì cả.
Thật ra hai người còn có thể sống thật vui vẻ cả đời.
Dù sao thì nhân phẩm của bà xã cũng không có vấn đề gì, lại chưa từng làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh ta. Bây giờ biết rồi, anh ta ngược lại còn thấy ruột gan cồn cào, đầu óc không thông suốt...
Trương Ngôn cười khổ: “Bác sĩ Từ, có cách nào để cho tôi quên mất chuyện này không...”
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: “Không có.”
“Vừa nãy tôi đã nhắc nhở anh nhiều lần rồi, hôm nay anh không nên tới.”
“Anh không vào được, tự nhiên có đạo lý của không vào được.”
Chương 623 - Bác sĩ Từ, anh hại tôi không ít đâuTừ Huyền thở dài: “Đáng tiếc... Anh không chịu nghe tôi...”
Tâm trạng Trương Ngôn đầy phức tạp:
“Tôi biết rồi.”
“Bác sĩ Từ, tôi trả phí cố vấn cho anh.”
Anh lấy điện thoại di động ra, quét mã trả tiền.
Lúc rời đi, sắc mặt anh còn có chút cô đơn.
Tống Sở Sở tò mò hỏi: “Bác sĩ Từ, sau khi anh ta trở về sẽ không ly hôn với vợ chứ?”
Từ Huyền lắc đầu: “Hiện tại thì không.”
“Có điều, thái độ của anh ta đối với vợ mình sau này sẽ xảy ra thay đổi trong vô thức.”
“Không bao lâu sau, vợ anh ta cũng sẽ chú ý đến chuyện đó.”
“Vào hai tháng sau đó, hai người bọn họ bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau.”
“Bệnh hữu vừa nãy kia sẽ nói ra một ít lời khá là... khá là cay đắng đối với vợ mình, làm vợ anh ta bị tổn thương nghiêm trọng.”
“Từ đoạn từng trải của vợ anh ta mà tôi kể vừa rồi cũng có thể đoán được.”
“Tính cách của cô ấy tương đối kiên cường, sẽ chủ động đưa ra ly hôn với Trương Ngôn.”
“Sau đó bệnh hữu vừa rồi tỉnh ngộ lại, cố gắng níu kéo nhưng không thành công.”
Tống Sở Sở đáng tiếc nói: “A... Thật là đáng tiếc mà.”
“Ông chủ, vậy sao anh không nhắc nhở một chút thế?”
Từ Huyền cười nhạt: “Cho dù tôi có nhắc nhở anh ta chú ý chuyện này.”
“Anh ta cũng sẽ lấy những phương thức khác phát sinh mâu thuẫn với vợ, xuất khẩu đả thương người vào thời điểm khác.”
“Chỉ là quá trình ở giữa bất đồng mà thôi, kết cục cuối cùng đã định trước là sẽ ly hôn rồi.”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Lấy tính cách của anh ta và vợ anh ta.”
“Hôm nay sau khi anh ta biết được chuyện này thì kết cục đã định trước rồi.”
Tống Sở Sở nhất thời rùng mình.
Không hiểu sao, trong đầu cô lại nghĩ tới câu nói mà Từ Huyền hay đặt ở bên miệng: Tính cách quyết định số phận...
Trong lúc không hề hay biết, Tống Sở Sở có hiểu biết càng nhiều hơn đối với những lời này.
Ngày hôm nay lại là thời gian phát sóng trực tiếp.
Không lâu sau khi Trương Ngôn rời đi.
Từ Huyền cũng mở phòng live ra. Lúc này, vô số khán giả xem live đã kiễng chân trông ngóng.
“Bác sĩ Từ đã trễ 1 phút rồi, sẽ không phải là cho chúng ta leo cây đấy chứ?”
“Cái gì gọi là lại, tôi suy nghĩ, trước kia bác sĩ Từ đã cho chúng ta leo cây bao giờ đâu...”
“Không nhìn thấy bác sĩ Từ, tui sống một ngày bằng một năm. Tính như vậy, tui đợi một phút cũng chính là tương đương với chờ 6 tiếng. Như vậy còn chưa tính là cho leo cây à? [tức cười.jpg].”
“Hay lắm! Lầu trên biết cách tính thời gian phết...”
Lúc này, hình ảnh của Từ Huyền xuất hiện ở phòng live. Bình luận trong nháy mắt nổ tung.
“Hu hu hu bác sĩ Từ, đã bảo là rút thăm giá gốc kia mà, cuối cùng anh lại bán hàng giả!!”
“Huyết thư vạn người, quỳ cầu bác sĩ Từ lại rút dầu gội đầu giả một lần!! /10000.”
“Một vị nam sĩ đi ngang qua, sau khi nhận được dầu gội đầu mấy ngày hôm trước, ngày hôm sau đã tìm được bạn gái rồi. Cảm tạ bác sĩ Từ đã cứu vớt cuộc đời hạnh phúc của tôi ~”
“Tôi giống như là một con chó, đi tới đi tới, đột nhiên bị lầu trên đạp một cước...”
“Tôi có bán dầu gội đầu đây, van cầu bác sĩ Từ đổi sang nhãn hiệu khác để hố đi, mấy ngày nay đánh giá cửa hàng đã biến lục rồi [khóc lớn.jpg].”
Lúc này, trên màn hình phòng live đột nhiên liên tiếp xuất hiện đặc hiệu khen thưởng. Hơn mười tên lửa siêu cấp chiếm toàn bộ cả màn hình.
Các khán giả xem live nhìn xem, thình lình chính là [Anh Đầu Trọc]. Không đúng, hẳn phải gọi là [Không Phải Anh Đầu Trọc].
[Không Phải Anh Đầu Trọc] vẫn còn gửi một bình luận nữa.
“Bác sĩ Từ, anh hại tôi không ít!”
“Rút thăm trúng được hàng giả mà anh bán, khiến thiết lập nhân vật của tôi sụp đổ, đến cả ID ban đầu cũng không thể dùng được. Bây giờ fan đều mắng tôi có tiếng mà không có miếng, đẹp trai hơn ban đầu rồi đó![đầu chó.jpg].”
“Hôm nay tôi nhất định phải khen thưởng anh thật mạnh mới được, trả thù tôi bị ép phải đổi ID [tức cười.jpg].”
Đông đảo khán giả xem live thấy [Không Phải Anh Đầu Trọc] đùa giỡn như thế, đều vui vẻ và nhạo báng.
“Streamer kia, anh không muốn thì có thể bán cho tôi nè. Nhà tôi nghèo, thực sự mua không nổi, chỉ có thể sử dụng mấy thứ hàng giả đó thôi. [đầu chó.jpg]”
“Streamer này đáng thương quá đi mất, để tôi giúp anh một chút nè. Anh có thể gửi cho tôi. Không cần cảm ơn tôi, giúp đỡ nhau là điều cần thiết. [tức cười.jpg].”
[Không Phải Anh Đầu Trọc] thấy những bình luận đó, cũng bật cười ha ha.
“Vậy thì không được, nửa chai này tôi còn phải giữ lại làm đồ gia truyền.”
“Ngộ nhỡ sau này con tôi, còn có cháu trai tôi cũng trọc thì sao chứ?”
Đông đảo khán giả xem live đều dở khóc dở cười.
“Cẩn thận quá thời hạn đó.”
“Chờ quá thời hạn rồi, dùng dầu gội đầu này tóc rơi càng nhiều.”
[Không Phải Anh Đầu Trọc] cười hà hà: “Chuyện đó thì các anh không phải quản, dù sao muốn mua từ chỗ tôi à, không có cửa đâu nhá ~”
Chương 624 - Anh tin tưởng trên thế giới này có sống lại không? (1)“Trả bao nhiêu tiền cũng không bán nhá ~”
Các khán giả xem live khác nhìn, càng thêm mê tít mắt.
Đều giục Từ Huyền nhanh chóng rút thăm dầu gội đầu giả lần nữa. Cho dù giá cả đắt chút cũng có thể chấp nhận được.
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Khoảng thời gian gần đây sẽ không rút thăm nữa.”
“Đợi sau này có cơ hội thì có thể bán một đợt. Giá cả không thay đổi.”
“Đương nhiên, nếu như là bệnh hữu rút trúng kết nối, có thể có đặc quyền mua một lọ.”
Một đám khán giả xem live đều có chút thất vọng.
Có điều may mà Từ Huyền không có hoàn toàn đóng kín cửa, vẫn để lại cho bọn họ một tia hi vọng. Ngay khi Từ Huyền chuẩn bị rút thăm.
Trên màn hình lại xuất hiện đặc hiệu khen thưởng. Hơn nữa lúc này khen thưởng càng thêm khoa trương hơn. Một lần chính là một trăm tên lửa siêu cấp!
Đông đảo khán giả xem live vừa nhìn, bất ngờ thay chính là vị [Điềm Lành Sắp Đến] đã kết nối lần trước. Sau khi thấy ông, bầu không khí trong phòng live nhất thời trở nên có chút vui sướng.
Dù sao trong lần livestream trước đó, người này đã mang đến cho mọi người không ít niềm vui.
“Bệnh hữu, đã tìm được tên đại sư gài bẫy anh chưa?”
“Tôi tương đối thẳng thắn, chỉ hỏi anh về nhà có đánh con trai mình không? [tức cười.jpg]
[Điềm Lành Sắp Đến] cười ha hả: “Các vị, từ từ hẵng hỏi.”
“Lần này tôi lại muốn bày tỏ một ít lòng cảm kích đối với bác sĩ Từ.”
“Lần trước sau khi kết thúc livestream, bác sĩ Từ đã cứu tôi một lần.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều có chút tò mò, thúc giục [Điềm Lành Sắp Đến] nói tỉ mỉ.
[Điềm Lành Sắp Đến] cũng không thừa nước đục thả câu, cười ha ha mở miệng nói.
“Thật ra thì cũng không có chuyện gì.”
“Lần trước không phải bác sĩ Từ nói tôi có nhân viên là nằm vùng do những công ty khác phái đến à.”
“Sau khi ngắt kết nối, tên khốn giành hạng mục với tôi lại muốn lừa tôi một lần.”
“Mấy ngày hôm trước, tôi mời khách hàng đi ăn cơm.”
“Kết quả tên kia mua chuộc nhân viên phục vụ của khách sạn.”
“Đem đồ ăn tôi gọi, toàn bộ đều đổi thành đồ ăn bằng nhựa loại để đóng phim...”
“Mao đài mà tôi gọi cũng bị đổi thành sữa canxi AD.”
“Tôi vốn đang lo lắng khách hàng sẽ tức giận.”
“Không nghĩ tới vị khách hàng kia cũng là fan của bác sĩ Từ, không cần tôi giải thích nhiều, cái gì cũng hiểu cả~”
[Điềm Lành Sắp Đến] cười ha hả nói: “Mọi người nói xem tôi có phải tôi được vậy nhờ phúc của bác sĩ Từ, có phải là nên cảm tạ một chút không.”
Đông đảo khán giả xem live đều cười không ngừng.
“Hay lắm, quả nhiên là thương chiến trình độ cao, đúng là đao quang kiếm ảnh. Mỗi bước một cạm bẫy, thêm kiến thức ~”
“Cười chết tôi rồi, người hố bệnh hữu kia cũng là một nhân tài.”
“Bệnh hữu anh vẫn là quá thiện lương rồi. Đổi thành tôi, kiểu gì tôi cũng phải trả thù lại ~”
[Điềm Lành Sắp Đến] thấy bình luận cuối cùng, sắc mặt nhất thời có chút vi diệu.
Ông ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Ặc, đúng là tôi có hơi trả thù lại một tí.”
“Tên kia nuôi mấy con cá phong thủy trong công ty, rất chi là quý chúng.”
“Tôi len lén phái người ngụy trang thành người vệ sinh, tắt van cấp oxy của bể cá...”
“Dù sao tôi bị bắt nạt sỉ nhục nhiều lần như vậy rồi, kiểu gì cũng phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ đúng không?”
“Bằng không anh ta còn tưởng rằng tôi dễ bắt nạt nữa đó ~”
Trong lúc nhất thời, vô số khán giả xem live đều cười ra heo tiếng kêu.
“Hay lắm! Tôi trực tiếp thốt lên hay lắm! Cách trả thù này tôi phục rồi!”
“Đã hiểu, thì ra đây gọi là thương chiến cấp độ cao à, đều l đánh theo lối thiếu đạo đức, không trái pháp luật đúng không [cười khóc.jpg].”
“Chết cười, lần đầu tiên nhìn thấy thương chiến với phong cách kiểu này đấy.”
“Ở Việt Đông chúng tôi là như vậy đó.”
“Bệnh hữu, cẩn thận lại bị trả thù ~”
[Điềm Lành Sắp Đến] vung tay lên với vẻ mặt tự tin: “Không cần lo lắng.”
“Lần này tôi cố ý mua mấy cây trúc phú quý đặt công ty, vẫn còn lại thuê công nhân đặc biệt trông coi suốt 24 tiếng đồng hồ.”
Từ Huyền cũng không khỏi lắc đầu bật cười.
“Bệnh hữu, tôi khuyên anh không ngại thì đi xem câu đối được dán trước cửa công ty anh đi.”
“Coi coi có phải trên đó thiếu mất cái gì rồi không...”
[Điềm Lành Sắp Đến] nhất thời sửng sốt, vội vã cầm điện thoại di động chạy đến cửa công ty.
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện bình luận đầy tức giận của ông ta.
“Ai xé mất chữ tài tôi dán ở bên cửa thế! Phát rồ mất trí quá thể luôn! [tức giận.jpg] [tức giận.jpg]”
Vô số khán giả xem live trong phòng lại cười ra heo tiếng kêu lần nữa.
“Chiến tranh từ từ thăng cấp [tức cười.jpg]”
“Khó lòng phòng bị rồi phải không [cười khóc.jpg].”
“Tôi cực kỳ hoài nghi bây giờ tôi đang đọc một quyển tiểu thuyết trên mạng thể loại tấu hài [che mặt.jpg].”
Chương 625 - Anh tin tưởng trên thế giới này có sống lại không? (2)Ông nói rồi không xuất hiện thêm.
Từ Huyền cũng mỉm cười.
“Được rồi, tiếp theo bắt đầu rút thăm đi.”
“Vẫn quy củ cũ, làm phiền các bệnh hữu giúp tôi bình luận phổ cập khoa học một chút.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều xoa tay, chuẩn bị sẵn sàng.
“Mua bảo hiểm cái đã rồi rút thăm ~”
“Một tệ bảo vệ bình an!”
“Để cho tôi rút trúng đi! Tôi muốn mua bình rượu, gần đây có chút lực bất tòng tâm, giao thuế lương thực quá ít bị bà xã mắng...”
“Ha ha, người anh em lầu trên chắc chưa từng nghĩ đến, ngộ nhỡ rút trúng rồi phát hiện là vợ anh cắm sừng anh thì sao chưa?”
Rất nhanh, ba bệnh hữu kết nối ngày hôm nay cũng đã xuất hiện.
Từ Huyền mở miệng: “Bây giờ kết nối với vị bệnh hữu thứ nhất.”
“ID là [Pudding Mật Ong].”
Hắn vừa mới dứt lời, một cô gái khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện ở trong màn hình. Vô số tên háo sắc trong phòng live đều sáng mắt lên.
“Tui lập tức bật thốt, xin chào, bà xã.”
“Lý Vấn Đức anh khá lắm, gọi ai là bà xã thế hả?”
“Á, bà xã, anh không biết em đang xem livestream của bác sĩ Từ...”
“Lầu trên kìa cười chết tôi rồi, luôn có người đội quần ở phòng live của bác sĩ Từ vậy.”
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, nói một chút về vấn đề của em đi.”
[Pudding Mật Ong] im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, em muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Anh tin tưởng trên thế giới này có sống lại không?”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều bị vấn đề này của [Pudding Mật Ong] làm cho sửng sốt. Trong lúc nhất thời, rất nhiều khán giả xem live đều có sắc mặt kỳ quái.
Không phải em gái này đọc nhiều tiểu thuyết trọng sinh, xong giờ đầu óc không tỉnh táo đấy chứ? Lúc này, có người chú ý tới bối cảnh xuất hiện trong camera của [Pudding Mật Ong].
Trong camera đúng là căn phòng của một nữ sinh điển hình. Quả nhiên có một giá sách cao khắp cả tường, trên đó còn đặt sách nữa.
Trong phòng còn bày không ít thú bông, vừa nhìn là thấy vị này chơi gắp thú bông không ít... Ngoài ra còn có không ít mô hình nữa.
Hình như đúng là có một chút biểu hiện của hội chứng tuổi dậy thì thật...
[Pudding Mật Ong] mở miệng: “Bác sĩ Từ, em gặp được một người.”
“Anh ấy nói cho em biết, anh ấy là người sống lại quay về từ tương lai...”
“Trong tương lai, em là bạn gái của anh ấy.”
“Thế nhưng trước khi tụi em kết hôn, anh ấy gặp tai nạn xe và đã chết...”
“Em không biết có nên tin anh ấy hay không...”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều khán giả xem live đều sửng sốt, sau đó họ đều vui vẻ.
“Chậc chậc, tuổi trẻ bây giờ, thủ đoạn tán gái đúng là càng ngày càng lợi hại.”
“Cười chết tôi rồi, bệnh hữu, có phải cô bị ngốc không thế hả, anh ta nói cái gì thì cô tin cái đó à?”
“Bệnh hữu, cô thà tin tưởng có người có thể sống lại cũng không muốn tin tưởng tôi là Tần Thủy Hoàng à?”
“Bệnh hữu, anh ta lừa gạt cô đó. Tôi cũng xuyên về từ tương lai nè, cô sẽ kết hôn với tôi, đồng thời sinh ra bảy đứa nhỏ đó.”
“Tập lầu trên nói tui xem qua rồi, anh em Hồ Lô kim cương đúng không?”
“Có phải chị gái nhỏ này đọc truyện nhiều quá bị lú luôn rồi không...”
[Pudding Mật Ong] cười khổ: : “Lời mấy người nói em đều biết cả.”
“Không lừa dối gì mọi người, tuy bây giờ em vẫn còn đang đi học nhưng bản thân em đã từng viết tiểu thuyết rồi.”
“Một người thêu dệt chuyện xưa như em chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy rồi.”
“Ngay từ đầu, em cũng tưởng rằng anh ta chỉ là đang tấu hề mà thôi.”
“Thế nhưng mấy chuyện xảy ra sau đó khiến em thật sự có chút nghi ngờ.”
“Người mà em kể bảo em giữ bí mật về chuyện này, vậy nên em sẽ không nói tên của anh ấy.”
“Em còn nhớ rõ ngày đó, thời điểm anh ấy vừa mới trọng sinh trở về thì đến tìm em.”
“Em còn tưởng là anh ấy trêu chọc em.”
“Nhưng mà anh ấy nói là nhớ được gần đây em sẽ trúng thưởng một lần.”
“Kết quả sang ngày hôm sau, em thực sự trúng thưởng, lấy được một cái mô hình em đã thích từ rất lâu.”
“Đây, chính là cái ở trên bàn em đây.”
[Pudding Mật Ong] nói rồi cầm điện thoại đổi sang một góc quay khác.
Đông đảo khán giả xem live nhìn thấy trên bàn một mô hình Pikachu nhỏ cỡ gần nửa người. Trông có vẻ cực kỳ tinh xảo.
[Pudding Mật Ong] ấn cái đuôi của Pikachu xuống: “Mọi người xem ~”
Nhất thời hai tai của Pikachu đột nhiên xuất hiện ánh sáng có hình tia chớp. Sáng vô cùng, giống như thực sự phóng ra dòng điện trăm ngàn volt (vôn)!
Lúc này rất nhiều khán giả xem live trong phòng mới phát hiện, con Pikachu ấy thì ra còn là một chiếc đèn bàn! Rất nhiều khán giả xem live vẫn không tin tưởng lời [Pudding Mật Ong] nói.
“Chuyện đó... hẳn là trùng hợp thôi?”
“Wow, hâm mộ quá đi, tui cũng muốn có con Pikachu như vậy, rút thưởng ở đâu thế?”
[Pudding Mật Ong] thở dài: “Em cũng nghĩ giống mọi người, lúc đầu em cũng tưởng là trùng hợp thôi.”
Chương 626 - Người anh em này sẽ không phải là sống lại thật chứ?“Về sau em phát hiện đúng là có chút không đúng thật.”
“Có một lần anh ấy nói cho em biết.”
“Trước khi anh ấy sống lại đã từng nghe em nhắc đến, trong khoảng thời gian này cha em sẽ xảy ra bất trắc, phát sinh khắc khẩu với người ở bên ngoài.”
“Bảo em nhắc nhở cha một tiếng.”
“Lúc đó em hoàn toàn không tin, vẫn còn cảm thấy có chút buồn cười nữa. Em có nhắc qua với cha em, bảo ông ấy ở bên ngoài lễ độ một chút.”
“Cha mẹ em đều coi như là lời nói đùa, hoàn toàn không để ý.”
“Bởi vì bình thường cha em là kiểu người có tính cách tương đối ôn hòa. Loại chuyện ấy căn bản là không có khả năng phát sinh.”
“Kết quả ngày hôm sau cha em thật sự cãi nhau với người khác... lại còn đánh nhau với người đó một trận nữa.”
“Khi về nhà, viền mắt cha em đều tím bầm hết, giày da đeo trên chân cũng bị rớt mất một chiếc...”
Một đám khán giả xem live trong phòng đều nghe mà sửng sốt.
Thần như vậy luôn hả?
[Pudding Mật Ong] tiếp tục nói: “Lại không lâu sau đó.”
“Anh ấy lại nhắc nhở em.”
“Anh ấy nhớ kỹ trước khi sống lại em có từng nói với anh ấy, trong khoảng thời gian này cha em có lên cơn sốt sinh bệnh một lần, vẫn còn rất nghiêm trọng nữa.”
“Lần này em có chút nửa ngờ nửa tin rồi.”
“Không ngờ vài ngày sau quả nhiên cha em đổ bệnh...”
“Mẹ em ở nhà chăm sóc ông ấy vài ngày lận...”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều ngây người ra. Lẽ nào vị ấy cũng giống như bác sĩ Từ, “tri thức tâm lý học” tương đối lợi hại hả?
Sắc mặt [Pudding Mật Ong] phức tạp: “Không chỉ có như vậy đâu.”
“Anh ấy cũng tương đối hiểu biết về tin tức của em.”
“Khẩu vị của em, thói quen sống của em, còn có tình huống của người nhà em đều rõ rành rành.”
“Thậm chí ngay cả một ít đặc điểm trên thân thể của em cũng đều tương đối rõ ràng...”
[Pudding Mật Ong] nói đến đây thì có chút xấu hổ: “Dù sao... dù sao anh ấy nói, trước khi anh ấy sống lại tụi em là người yêu mà.”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều nhíu mày.
Trong tiềm thức, bọn họ cảm thấy chuyện này có vấn đề. Dù sao sống lại gì gì đó, nghe thật sự là có chút giật gân. Nhưng mà bọn họ lại không nhìn ra vấn đề nằm ở nơi nào.
Có khán giả xem live cười nhạt, phát bình luận nói: “Nếu sống lại lợi hại như vậy, sao không bảo anh ta đi mua vé số đi? Không phải là nói trước khi sống lại không có nhớ kỹ số nào đi?”
[Pudding Mật Ong] thở dài.
“Em cũng từng hỏi anh ấy như vậy.”
“Vấn đề là... anh ấy đi mua thật.”
“Hơn nữa đúng là có trúng nữa...”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều triệt để ngây người.
Trong lúc nhất thời, thế giới quan của bọn họ đều có chút dao động.
Lúc này, trong phòng live có một khán giả xem live đột nhiên gửi bình luận.
“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng đó!”
“Nếu đúng là sống lại thật, chẳng lẽ nào lại không có hiệu ứng hồ điệp?”
“Chỉ cần hơi chút nhiễu loạn một tia, tương lai tiếp theo sẽ hoàn toàn khác biệt.”
“Hơn nữa cái thứ xổ số này là tình huống như thế nào, ha ha, ai hiểu thì đều hiểu cả ~”
“Dù sao mặc kệ mọi người tin hay không, tôi chính là cảm thấy có vấn đề...”
Các khán giả xem live khác nghe thế, cũng âm thầm gật đầu.
Lời này có đạo lý đấy.
Rất nhiều khán giả xem live vừa mới chịu trùng kích về nhận thức cũng nhíu mày suy tư một lần nữa.
[Pudding Mật Ong] gật đầu: “Mọi người nói rất đúng!”
“Thế nhưng cái anh ấy trúng không phải giải nhất mà là giải nhì.”
“Mua mấy vé lận, tiền thưởng khoảng chừng hơn trăm ngàn đi.”
“Anh ấy nói cho em biết, trước khi sống lại anh ấy có nhớ kỹ cái số này, chính là dãy số trúng thưởng.”
“Hiện tại có thể là đã bị hiệu ứng hồ điệp ảnh hưởng, biến thành giải nhì.”
“Sau đó anh ấy mua thêm vài lần, bị ảnh hưởng lớn hơn nữa, đến cả giải khuyến khích cũng không trúng được.”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều ngạc nhiên.
Chân thật đến thế luôn á?
Sẽ không thực sự có người sống lại từ tương lai đấy chứ...
“Bệnh hữu, cô đưa phương thức liên lạc của người này cho tôi đi, để tôi đi gặp anh ta! Cần phải kiểm tra anh ta về mấy số vé xổ số mới được!”
“Để tui kiểm tra anh ta xem giá cổ phiếu tăng giảm ra sao ~”
“Hỏi anh ta sau khi Đại Mao Nhị Mao đánh nhau thì có kết cục gì.”
[Pudding Mật Ong] bất đắc dĩ nói: “Mấy chuyện mà mọi người nói, tôi đều hỏi hết cả rồi.”
“Đáng tiếc người này không đầu tư cổ phiếu, còn những thứ khác, cách lúc có kết quả mà anh ấy nói còn rất lâu.”
“Vẫn còn phải đợi mấy năm mới biết được là đúng hay không.”
“Có điều tôi nghe hình như cũng đáng tin thật...”
Các khán giả trong phòng live đều không nói lời nào.
Nội dung trong lời nói của [Pudding Mật Ong] thật sự là có chút khiêu chiến thế giới quan của bọn họ... Thậm chí đều có không ít khán giả xem live đã mơ hồ có chút tin tưởng trong lòng.
Chương 627 - Không phải sống lại, là xuyên qua?Dù sao đến cả bác sĩ tâm lý “khoa học” như bác sĩ Từ thế đều có thể tồn tại được.
Như vậy xuất hiện một hai “người trọng sinh” cũng không phải là không được... đâu nhỉ?
[Pudding Mật Ong] nhìn Từ Huyền hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nói xem trên thế giới này, rốt cuộc có sống lại hay không?”
“Anh ấy... rốt cuộc là có phải đang gạt em hay không?”
Sắc mặt Từ Huyền có chút vi diệu.
“Vị bệnh hữu này, bây giờ anh có thể trực tiếp nói cho em biết.”
“Loại tình huống như của em là chứng trì hoãn điển hình.”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều có chút ngơ ngác. Đó là thứ gì thế?
Chứng trì hoãn với lời mà [Pudding Mật Ong] nói có chút liên hệ nào à?
Bản thân [Pudding Mật Ong] cũng có sắc mặt kỳ quái: “Bác sĩ Từ, anh đang nói nghiêm túc đấy à?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chắc chắn 100%.”
“Anh hỏi em một chuyện trước.”
“Em có còn nhớ là trước đó em từng viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài sống lại không.”
“Bây giờ đã rất lâu rồi em không có cập nhật truyện đó.”
[Pudding Mật Ong] có chút ngượng ngùng gật đầu: “Em nhớ, đương nhiên là nhớ rồi.”
“Đó là quyển nổi tiếng nhất em từng viết cho đến bây giờ, vẫn còn kiếm được không ít tiền nhuận bút nữa đấy.”
“Đáng tiếc sau đó em thật sự không có linh cảm gì cả, thật sự viết không nổi nữa.”
“Hơn nữa đoạn thời gian kia thi cử tương đối bận rộn, vì vậy cũng chỉ có thể tìm một cái cớ không viết truyện tiếp...”
“Bác sĩ Từ, chuyện này... có quan hệ gì à?”
Từ Huyền cười nhạt: “Có quan hệ rất lớn.”
“Tất cả mọi chuyện mà em gặp phải này.”
“Xét đến cùng, toàn bộ nguyên nhân đều là do cuốn tiểu thuyết bị em drop kia...”
Vô số khán giả xem live trong phòng nghe thế thì đều không hiểu ra sao.
Hoàn toàn không hiểu ý của Từ Huyền.
[Pudding Mật Ong] cũng vô cùng ngạc nhiên: “Ặc, bác sĩ Từ, anh nói vậy… là có ý gì thế?”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh hỏi em, cho đến bây giờ em với người kia chỉ mới gặp mặt vài lần thôi đúng không?”
[Pudding Mật Ong] chần chờ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Phần lớn thời gian tụi em đều liên lạc trên mạng.”
“Cho đến bây giờ cũng chỉ gặp qua vài lần.”
“Lý do mà anh ấy nói với em là... sau khi sống lại trở về sẽ tương đối bận rộn.”
“Có quá nhiều cơ hội, muốn dành thời gian để sắp xếp, làm một ít chuyện quan trọng...”
Giọng điệu Từ Huyền đầy vi diệu: “Anh ta lừa em đó...”
[Pudding Mật Ong] sửng sốt: “Hả?”
Từ Huyền ung dung nói: “Anh có thể nói cho em biết, người mà em gặp phải không thực sự tồn tại.”
“Lại nói rõ thêm một chút, quá khứ, hiện tại, của thế giới này.”
“Cũng sẽ không thật sự tồn tại một người như vậy.”
“Về phần chuyện mà anh ta nói với em rằng anh ta là người trọng sinh, cũng đương nhiên là lừa dối em, không phải thật.”
[Pudding Mật Ong] ngẩn ngơ: “Vậy người đàn ông mà em thấy...”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Em có thể hiểu theo kiểu, người đàn ông mà em thấy chẳng qua chỉ là... một bộ phận cấu thành ‘anh ta’.”
“Nhưng cũng không phải là toàn bộ của ‘anh ta’.”
Hắn vừa nói hết lời, bầu không khí trong phòng live nổ tung ngay tức khắc!
Rất nhiều khán giả xem live vốn đã từng đọc qua không biết bao nhiêu là tiểu thuyết mạng, đầu óc cũng tương đối linh hoạt. Kết hợp với nội dung mà Từ Huyền nói để liên tưởng.
Trong đầu bọn họ tức khắc nảy ra một suy nghĩ không hợp thói thường...
Bản thân [Pudding Mật Ong] cũng là người viết truyện, đương nhiên cô càng có thể suy diễn ra nhiều hơn nữa. Vừa nghe Từ Huyền nói đã nghĩ ngay đến một tình tiết điển hình trong văn học mạng.
Cô lắp bắp nói: “Bác sĩ Từ, ý của anh không phải là...”
“Không phải là nói, người đó xuyên ra từ trong quyển sách của em đấy chứ?”
Từ Huyền không có trực tiếp trả lời vấn đề của [Pudding Mật Ong].
Mà là mở miệng hỏi: “Trong khoảng thời gian này, anh ta không đi tìm em nữa đúng không?”
[Pudding Mật Ong] chần chờ một chút, gật đầu nói: “Bác sĩ Từ anh nói không sai.”
“Kỳ quái lắm.”
“Lúc trước gần như là ngày nào anh ấy cũng liên hệ em.”
“Thế nhưng mấy ngày nay lại không đi tìm em.”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Bây giờ em có thể mở hộp thư QQ của em ra nhìn xem.”
“Là có thể nhìn thấy có một email trong đó là do anh ta viết cho em.”
[Pudding Mật Ong] vội vàng mở máy tính ra.
Lại mở hòm thư QQ của mình ra.
Quả nhiên nhìn thấy một mail được gửi đến hai ngày trước ở bên trong.
Cô mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, cứ nhìn cứ nhìn, sắc mặt lại thay đổi. Rất nhiều khán giả xem live trong phòng thấy vậy đều vội muốn chết.
"Bệnh hữu, cô đừng chỉ mải xem nữa…"
"Đúng vậy, mau nói xem anh ta gửi gì cho cô đi!"
"Sự tò mò bùng nổ!"
Sau khi [Pudding Mật Ong] xem mail xong, cả người đều hơi mờ mịt.
Cô lẩm bẩm nói: "Anh ấy… anh ấy quả nhiên là người của thế giới đó trong tiểu thuyết của tôi."
"Bởi vì nguyên nhân nào đó nên anh ấy không cách nào trực tiếp nói cho tôi biết, chỉ có thể viết mail nói rõ tình hình thật cho tôi lúc rời đi."
Chương 628 - Có khi nào tôi thật sự cũng là một nhân vật phụ của văn học mạng hay không?"Anh ấy nói cho tôi, anh ấy biết tôi là tác giả của quyển tiểu thuyết đó."
"Chỉ là bản thân anh ấy cũng không biết tại sao đột nhiên xuyên đến thế giới của tôi."
"Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên anh ấy đến thế giới này."
"Trước đây, anh ấy đã xuyên đến mấy lần."
"Tuyến thời gian của mỗi một lần đều khác nhau."
"Có dài có ngắn, có trước có sau."
"Có thể là do tiểu thuyết mạng của tôi vẫn chưa viết xong."
"Dẫn đến anh ấy không thể ở trong thế giới này quá lâu."
"Thời gian dài, cảm giác càng ngày càng bị bài xích…"
"Lúc anh ấy gửi mail này cho tôi thì đã trở về rồi."
"Anh ấy nói có lẽ tương lai… chúng tôi còn có cơ hội gặp lại…"
Sau khi [Pudding Mật Ong] nói xong, trên màn hình trong phòng live đã bùng nổ màn đạn.
"A đù a đù! Thế giới quan của lão phu hơi hơi sụp đổ rồi."
"Sao tôi cảm giác đã thấy tình tiết này ở đâu rồi thì phải…"
"Mẹ ơi, hiện tại tôi có chút hoài nghi, có lẽ nào thế giới mà tôi sinh sống thật ra cũng là giả hay không? Tôi có thật sự cũng là một nhân vật phụ của tiểu thuyết?"
"Người anh em lầu trên, anh đừng nói nữa, anh nói làm tôi hơi sợ đó…"
Ánh mắt của [Pudding Mật Ong] mờ mịt.
"Bác sĩ Từ, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Nếu em viết xong tiểu thuyết mạng này thì em còn có cơ hội gặp lại anh ấy hay không?"
"Đến lúc đó… anh ấy còn có thể đến thế giới này hay không?"
Sắc mặt Từ Huyền hơi cổ quái.
Hắn gật đầu: "Sẽ có cơ hội gặp lại."
Trên mặt [Pudding Mật Ong] lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Lúc này, lại nghe Từ Huyền thản nhiên nói: "Bởi vì anh ta hoàn toàn chưa từng rời đi."
[Pudding Mật Ong] ngây ra: "Cái gì?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Không lẽ anh ta nói gì thì em tin cái đó, xem chuyện này là thật đó chứ?"
Vô số khán giả trong phòng live đều mơ màng.
Lúc này, đầu óc của không ít người đã choáng váng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả. Cho dù là tác giả văn học mạng có đầu óc không nhỏ như [Pudding Mật Ong], cũng hoàn toàn bị Từ Huyền nói cho mơ màng.
"Không phải… bác sĩ Từ. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Rất đơn giản."
"Người mà em nói từ đầu tới đuôi đều đang gạt em."
"Anh ta không phải là xuyên không, cũng không phải là trọng sinh."
[Pudding Mật Ong] ngẩn ra: "Điều này… không thể nào."
"Bác sĩ Từ, chuyện em trúng thưởng, còn có chuyện xảy ra trên người cha em, những điều mà anh ấy nói cho em quả thật đã xảy ra."
"Hơn nữa không chỉ vậy, còn có rất nhiều bí mật quả thật chỉ có một mình em biết."
"Ngay cả cha mẹ em đều không nói…"
Từ Huyền ung dung nói: "Em đóng cửa sổ lại, đừng mở đèn."
"Sau đó mở máy ảnh điện thoại ra."
"Dùng camera nhìn kỹ con Pikachu của em đi."
Khán giả xem live hơi hiểu ra ở trong phòng live, nghe thấy mấy câu dặn dò này của Từ Huyền thì đều trừng to mắt. Bọn họ đã hiểu là có chuyện gì.
[Pudding Mật Ong] vội vàng hành động theo thao tác mà Từ Huyền nói.
"Bác sĩ Từ, con mắt của Pikachu hình như đang đỏ lên…"
Lập tức, trên màn hình trong phòng live hiện lên vô số màn đạn.
"Đù! Đó là camera! Bệnh hữu, cô luôn bị theo dõi đó!"
"Đáng sợ, biến thái gì có thể làm ra chuyện như vậy!"
"Ý này không phải là… biết những bí mật đó, đều là biết như vậy à? Nghĩ đến đã thấy sợ rồi!"
Cô gái như [Pudding Mật Ong] gặp phải chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô hoảng sợ nói: "Bác sĩ Từ, em không thật sự luôn bị người khác theo dõi đó chứ?"
"Đây là do ai làm vậy?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Em nghĩ còn có thể là ai?"
"Có phải em đã quên là ai nói cho em là em sẽ trúng thưởng?"
[Pudding Mật Ong] thay đổi sắc mặt: "Ý anh là do anh ấy làm?"
"Nhưng bác sĩ Từ… em rút thưởng được từ chỗ của một chủ topic làm đồ thủ công trên B Trạm?"
"Loại rút thưởng này đều là tùy cơ hội, có lẽ không giả được đúng không?"
Từ Huyền mỉm cười: "Em không ngại thì hãy nhớ lại đôi chút."
"Quá trình rút thưởng thông thường đều là em bình luận, share. Sau đó B Trạm tự động rút thưởng."
"Nhưng lần đó, chủ topic đó không dùng đến quá trình này."
"Mà trực tiếp đăng trạng thái, tuyên bố rút thưởng một bạn fan, tặng đèn ngủ mô hình Pikachu mà anh ta vừa làm xong."
"Sau đó không đợi fans khác kịp phản ứng, đã trực tiếp đăng ID của em, tuyên bố danh sách trúng thưởng chỉ có một mình em."
"Nếu như không nhớ thì có thể mở lại B Trạm xem xem."
[Pudding Mật Ong] luống cuống tay chân mở B Trạm ra. Tìm thấy tin nhắn trúng thưởng ban đầu của cô.
Quả nhiên giống như Từ Huyền nói!
[Pudding Mật Ong] trừng to mắt.
"Bác sĩ Từ, chủ topic này có liên quan gì đến anh ấy?"
"Tại sao lại giúp anh ấy làm chuyện mất trí như vậy?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Nguyên nhân rất đơn giản."
"Bởi vì chủ topic mà em follow cũng là một trong những người cấu thành ‘anh ta’."
Chương 629 - Giục ra chương mạnh nhất trên lịch sử! (1)Từ Huyền mỉm cười: "Anh nói ‘anh ta’ chỉ có một mình từ khi nào chứ?"
"Có phải em đã quên."
"Vừa nãy anh đã nói với em, người đàn ông mà em từng gặp chỉ là một phần cấu thành ‘anh ta’."
Một đám khán giả trong phòng live trong lúc nhất thời đầu óc đều sắp nóng lên.
Đây là cái quái gì vậy?
[Pudding Mật Ong] cũng có ánh mắt mê mang.
Tình tiết phức tạp nhất mà cô từng viết cũng không khiến cô mờ mịt như vậy.
Trong lúc đó, đầu cô lóe sáng, nảy ra một suy nghĩ: "Bác sĩ Từ, lẽ nào ý anh là bọn họ không chỉ có một?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Bao gồm chủ topic, còn có người mà em gặp ở bên trong đều là một trong số những người đó."
"Bao gồm người chuyên nói chuyện với em, còn có người gắn camera theo dõi em."
"Còn có người bày mưu tính kế."
"Cộng lại có khoảng mấy chục người…"
"Đương nhiên, người xem kịch hay lại có khoảng mấy trăm."
Vô số khán giả trong phòng live đều nghe đến choáng váng.
Đây là điều bọn họ không ngờ đến…
[Pudding Mật Ong] đều sợ đến ngây người.
Mấy chục, mấy trăm người chơi cô gái này? Có phải là rảnh rỗi hay không?
Lòng cô đầy căm phẫn: "Đù, bọn họ nhiều người như vậy, đùa giỡn tình cảm một cô gái như em à?"
"Có phải mấy người này bị bệnh hay không?"
Từ Huyền cười như không cười, nói: "Thật ra điều này cũng không thể trách bọn họ được."
"Ai bảo em đùa giỡn tình cảm của bọn họ trước chứ?"
[Pudding Mật Ong] tức giận nói: "Em đùa giỡn tình cảm người ta lúc nào chứ."
"Cha em không cho em yêu sớm, đến bây giờ ngay cả yêu đương đều chưa từng thử…"
Từ Huyền ung dung nói: "Em chắc chứ?"
"Có phải em đã quên quyển sách drop đó của em?"
"Đã quên mấy nghìn fans của em?"
[Pudding Mật Ong] ngẩn ra: "Gì chứ?"
Từ Huyền nói: "Em mở tài khoản QQ, ấn mở nhóm fans của em xem đi."
[Pudding Mật Ong] có vẻ mặt nghi ngờ đổi acc.
Một lát sau, cô đờ đẫn: "Bọn họ… bọn họ đá em ra ngoài từ khi nào rồi?"
"Em là tác giả mà…"
Từ Huyền liếc nhìn [Pudding Mật Ong]: "Anh nói rồi, ai bảo em đùa giỡn tình cảm của bọn họ?"
"Quyển trọng sinh của em đang viết hay ho, hơn nữa còn viết đến lúc đặc sắc nhất, đột nhiên dừng lại."
"Điều này vẫn chưa tính."
"Dù sao thì không viết tiếp được nữa, tác giả bỏ truyện quá nhiều, cũng không thiếu em."
"Nhưng sao em còn đùa giỡn độc giả, động phát là đổi thời gian đăng lên, còn nguyền rủa thề thốt."
"Nói cái gì mà lời hứa hẹn của thiếu nữ."
"Sau đó đến thời gian hẹn đăng lên lại giả chết."
"Qua một thời gian lại lặp lại hành vi này…"
"Điều đáng giận nhất là em vừa tìm lý do xin nghỉ phép."
"Vừa quay đầu, còn nói ở trên tài khoản QQ đăng truyện một cách trắng trợn là động thái chơi game."
"Còn giả chết, mỗi lần bọn họ tag em vào trong nhóm fans, em đều bịt tai không dám xem…"
"Em nói xem đám fans đó của em có giận hay không?"
"Em viết vốn là thể loại trọng sinh lừa phương hướng của mọi người, toàn bộ trang web cũng không còn cái khác thay thế."
"Ngay từ đầu, đám fans này của em đã có chút khó chịu."
"Sau đó, số lần bị em đùa giỡn quá nhiều, không ai chịu được cả…"
"Có mấy người chửi bởi mấy câu khiến mọi người cũng nổi giận."
"Sau đó có fan mở mang đầu óc, muốn dùng cách gì đó trả thù em, tiện thể giục em ra chương."
"Bọn họ càng trò chuyện càng say mê, rồi bắt đầu lên kế hoạch trong nhóm fans của em."
"Vì đề phòng em phát hiện, cũng vì đề phòng có người báo tin mật cho em."
"Nhóm trưởng lập nhóm giúp em đã đá em ra ngoài…"
"Không thể không nói, fans của em rất có sức hành động."
"Hơn nữa còn chọn ra người đặc biệt, mỗi người một chức vị."
“Hơn nữa bọn họ còn tập kết tài nguyên mà mọi người có, mới hợp thành tình tiết xuất hiện trước mặt em.”
"Nhóm trưởng trong nhóm fans phụ trách tổ chức điều hành."
"Còn có một cao thủ chuyên ghẹo gái chuyên nói chuyện với em."
"Giống như bọn họ phát hiện trong nhóm fans có một chủ topic làm đồ thủ công."
"Đồng thời căn cứ vào tính cách của em để suy đoán, có lẽ em có hứng thú với cái này, nên có tình tiết phụ là trúng thưởng."
"Để một fans giàu có kết bạn với em, giới thiệu cho em."
"Sau khi phát hiện em follow chủ topic này thì bước này xem như đã thành công."
"Sau khi gửi mô hình Pikachu cho em."
"Vì bảo vệ riêng tư của em, nhóm trưởng đã cố ý tìm mấy fans nữ đến xem camera, rồi báo tin tức cho mọi người."
"Bọn họ lại chọn ra một người tương đối đẹp trai, vừa hay cùng thành phố với em, phụ trách gặp mặt em ở bên ngoài."
"Còn có một fan nói vé số cha anh ta đã trúng giải nhì."
"Vì vậy anh ta đã chụp ảnh vé số này, cố ý dẫn dắt lời nói vào trong vé số và hiệu ứng hồ điệp, làm tăng cảm giác tin tưởng, tiện thể lừa gạt em."
"..."
Vô số khán giả trong phòng live đều nghe đến choáng váng.
"Cừ thật! Khá lắm!"
Chương 630 - Giục ra chương mạnh nhất trên lịch sử! (2)"Cười chết tôi rồi, toàn bộ thành viên ác nhân thuộc về…"
"Oán niệm này quả thực đã đột phá phía chân trời…"
"Nhóm trưởng này được lắm, tổ chức hành động bùng nổ!"
[Pudding Mật Ong] hoàn toàn cạn lời.
Vẻ mặt cô dại ra nói: "Vậy hai lần đó của cha em… không lẽ cũng là bọn họ làm…"
Từ Huyền cũng không nhịn được mà cười: "Em đoán không sai."
"Chỉ là cha em xui xẻo như vậy, chủ yếu vẫn là trách em."
"Ông ấy hoàn toàn là tai bay vạ gió."
"Ai bảo mỗi lần em nghỉ phép đều lấy cha em ra làm bia đỡ đạn, nói ông ấy ép em học tập, không cho viết truyện."
"Vì vậy những fans đó tất nhiên sẽ có oán niệm với cha em."
"Mấy ngày sau khi em nhận được tin."
"Có người cố ý theo đuôi cha em, sau đó xảy ra mâu thuẫn với ông ấy ở trên đường."
"Lại tìm cớ đánh ông ấy một trận."
"Mặt khác, lần mà ông ấy bị bệnh."
"Cũng rất đơn giản."
"Có fan sống ở thành phố gần đó, còn bị cúm A, cố ý mang bệnh ngồi xe lửa chạy đến thành phố của em."
"Sau đó tiến lại gần ba em lúc tan làm ngồi tàu điện ngầm trở về."
"Kiểu giờ cao điểm tăng ca tan ca, trên tàu điện ngầm vốn là người chen lấn nhau."
"Dường như fan đó với cha em là mặt dán vào mặt, còn không mang khẩu trang, dùng sức hô hấp."
"Cha em bị bệnh tất nhiên là chuyện tỷ lệ."
"Thật sự không truyền nhiễm, vậy chỉ dùng hiệu ứng hồ điệp cũng có thể làm được."
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều cười ra tiếng lợn kêu.
"Cha của bệnh hữu này thảm quá đi."
"Cười chết tôi rồi, hôm nay đã biết cái gì gọi là hại cha rồi [Cười khóc. JPG]."
"Ha ha, fan này quá chuyên nghiệp. Cảm động, rơi nước mắt."
"Không hổ là giục ra chương mạnh nhất lịch sử, ngay cả cha cô cũng giục [Mắc cười. JPG]."
[Pudding Mật Ong] nghe đến mức hơi đau.
Những người này có phải là rảnh rỗi hay không…
Cô hoàn toàn cạn lời rồi, không biết nói cái gì cho phải.
Cuối cùng thốt ra một câu: "Vì giục ra chương, cần đến mức đó ư…"
Từ Huyền mỉm cười: "Thật ra ngay từ đầu, bọn họ quả thật là vì giục ra chương."
"Tiện thể muốn trả thù nho nhỏ tác giả bỏ truyện là em."
"Nhưng sau đó, càng chơi càng thấy thú vị, lại có người tổ chức đi đầu nên đã tiếp tục."
"Dù sao thì chuyện thú vị như vậy vui hơn xem truyện tranh văn học mạng, chơi game gì đó nhiều."
Từ Huyền nói tiếp: “Mục đích của họ là lừa em viết tiếp quyển truyện thái giám kia.”
“Sau đó lại đợi đến lúc em tràn đầy vui vẻ chờ nhân vật trong sách ra ngoài, sẽ cho em ngạc nhiên bất ngờ.”
Vô số khán giả trong phòng live đều cười ra tiếng heo kêu.
“Thật vậy đó, nếu tôi gặp được chuyện chơi vui như thế, tôi cũng không nỡ dừng.”
“Chấn động! Hiện trường cú lừa lớn nhất trong lịch sử, hàng trăm người hợp lại gạt gẫm một em gái nhỏ chỉ để làm loại chuyện này!”
[Pudding Mật Ong] giật giật khóe miệng.
“Bác sĩ Từ, em vẫn cảm thấy việc này hơi quá mức...”
“Em chỉ là một cô gái đáng thương, nhỏ yếu, còn bơ vơ lạc lõng nữa.”
“Đối xử với em như vậy quá tàn nhẫn...”
Đông đảo khán giả trong phòng live không trêu chọc nữa, âm thầm đồng ý trong lòng.
Có sao nói vậy. Tuy việc này chơi vui thật.
Nhưng phải thừa nhận rằng mấy trăm độc giả này đúng là làm hơi lố rồi.
Không nói đến mấy chuyện họ làm với cha của [Pudding Mật Ong].
Chỉ riêng việc dùng Pikachu để theo dõi một cô gái đã không tài nào nói nổi.
Kể cả khi chỉ sắp xếp nữ sinh theo dõi để bảo vệ riêng tư cho cô thì vẫn hết sức quá đáng.
Lúc này, đột nhiên một màn đạn bay ngang màn hình.
Bệnh hữu này oan ức nói: “Ấy, đại thần Pudding, tôi là độc giả của cô.”
“Đồng thời cũng nằm trong nhóm fans của cô nữa.”
“Thật ra, có không ít độc giả cảm thấy họ làm vậy quá đáng lắm nên từng cố ý nhắc nhở cô...”
“Trước khi cô bị trưởng nhóm đá ra, người trong nhóm đã @ cô rất nhiều lần.”
“Nhưng cô chưa bao giờ trả lời...”
Một khán giả xem live khác lên tiếng: “Tôi cũng có @ cô, nhưng cô không hề trả lời.”
“Sau đó, vì tức giận quá nên tôi cũng tham gia với họ...”
“Tôi xin lỗi cô ngay tại đây...”
[Pudding Mật Ong] lập tức cảm thấy xấu hổ: “Tôi... Tôi tưởng mọi người @ để hối thúc tôi ra chương mới.”
“Nên tôi không dám ấn vào xem...”
Nhóm khán giả trong phòng live đều câm nín.
Quả nhiên, bác sĩ Từ nói không sai, em gái này ngây thơ đến nỗi bịt tai trộm chuông...
Hiện giờ, nhóm khán giả xem live xem như đã hiểu.
Lý do tại sao bác sĩ Từ nói bệnh tình chính xác của cô là chứng trì hoãn. Móa nó, không sai một chữ...
[Pudding Mật Ong] cũng hơi xấu hổ.
Cô bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, mọi người đừng xỏ xiên tôi nữa mà.”
“Tôi biết lỗi rồi, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ra chương mới đúng hạn, được chưa...”
“Hôm nay... Hôm nay, sau khi ngắt kết nối, tôi lập tức sắp xếp cốt truyện lần nữa.”
“Ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật!”
Từ Huyền lắc đầu cười: “Em không cập nhật được.”
Chương 631 - Sau này không còn mặt mũi chào hỏi người khác...“Sau khi ngắt kết nối, quả thật em sẽ viết thử vài trăm chữ.”
“Nhưng càng viết càng bứt rứt, không nghĩ ra nổi tình tiết.”
“Bèn dứt khoát mở web lên định tìm cảm hứng.”
“Em tìm kiếm dữ dội, quả nhiên tìm được một bộ anime mới vô cùng thú vị.”
“Thế là em ấn vào xem anime này với ý nghĩ thu thập tư liệu.”
“Kết quả càng xem càng phê, quên béng luôn chuyện gõ chữ.”
“Đến lúc quá thời hạn cập nhật chương mới vài ngày, em vẫn chỉ viết được mấy trăm chữ kia.”
“Fans của em còn ngây thơ cho rằng em thật sự biết thay đổi sửa sai, thỉnh thoảng chạy vào cập nhật hóng chương mới.”
“Cuối cùng phát hiện lại bị em cho leo cây...”
“Em càng không ló mặt lên mà chỉ tiếp tục giả chết...”
Rất nhiều khán giả trong phòng live cười đến nỗi suýt nữa mũi phụt cả bong bóng.
“Quá chân thật... Tôi chính là tác giả viết văn học mạng, đây mịa nó không phải là mô tả chân thật về tôi đấy à? [Cười khóc.jpg]”
“Bác sĩ Từ, tôi phải báo cảnh sát! Anh vào nhà tôi lắp camera giám sát lúc nào thế hả? [Buồn cười.jpg].”
[Pudding Mật Ong] không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Cô cười gượng, “Bác sĩ Từ, anh có thuốc gì giúp em bỏ được chứng trì hoãn, ra chương mới đúng hạn không ạ?”
“Em muốn mua một ít.”
Từ Huyền gật đầu: “Có, lát nữa em thêm WeChat anh rồi nhắn tin cho anh.”
Sau khi [Pudding Mật Ong] thưởng phí tư vấn cho Từ Huyền xong thì nhanh chóng offline. Cô quả thật không dám tiếp tục ở lại.
Nói thật, nếu kể đoạn trải nghiệm này của cô ra ngoài, cô thật sự sẽ đội quần với thiên hạ.
E rằng, sau này mà có buổi họp mặt hội viết văn học mạng gì đó, [Pudding Mật Ong] sẽ không còn mặt mũi chào hỏi người khác nữa... Quá cmn mất mặt...
Sau khi [Pudding Mật Ong] offline.
Từ Huyền nói: “Được rồi, bây giờ kết nối với bệnh hữu kế tiếp.”
“ID là [Tú Hoa Không Sợ Khổ].”
Đông đảo khán giả trong phòng live khá là tò mò. Cái tên này ít nhiều gì cũng chứa đựng hơi thở học giả nông thôn.
Lẽ nào là nữ sinh học trường làng?
Sau khi kết nối thành công, một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, đeo kính gọng đen, mặc đồ công sở xuất hiện trong màn hình. Rặt vẻ tinh anh chốn văn phòng...
Đông đảo khán giả xem live tương đối kinh ngạc. Hình tượng này chênh lệch quá lớn với ID.
Trong lúc nhất thời, bọn họ thậm chí khó chấp nhận nổi.
Đương nhiên [Tú Hoa Không Sợ Khổ] cũng khá bất ngờ, không ngờ mình vậy mà có thể kết nối. Nhưng cô nhanh chóng tiếp nhận hiện thực.
Cô lộ vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lên tiếng chào hỏi Từ Huyền: “Chào bác sĩ Từ.”
“Tôi cực kỳ vui khi có thể kết nối với anh.”
Nói xong, cô bổ sung thêm: “Thật đó, lâu lắm rồi tôi không vui vẻ đến thế.”
Đông đảo khán giả trong phòng live nghe vậy lập tức phì cười.
“Người đẹp, trước hết cô khoan vui đã, đợi chút nữa cô sẽ hết vui ngay thôi!”
“Vợ ơi, em vui mừng quá sớm rồi~”
“Lầu trên không biết trước đó có bệnh hữu bị vợ bắt ngay tại trận, phải chịu thảm kịch đau đớn hả? Còn dám gọi vợ, không sợ quê chết à? Vẫn nên để người độc thân như tôi gọi thay các anh thì hơn [Buồn cười.jpg]”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] nhìn thấy những lời trêu chọc trên màn hình, không khỏi cười khổ.
“Mọi người đừng ghẹo tôi, tôi là fan cứng của bác sĩ Từ, đương nhiên biết một khi được kết nối là có chuyện gì.”
“Nhưng mà không sao hết, không quan trọng.”
“Chỉ cần có thể kết nối với bác sĩ Từ, tôi sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.”
Đông đảo khán giả xem live đều kinh ngạc.
Em gái này đầu sắt đến vậy à?
Từ Huyền cười nhạt: “Được.”
“Vậy bệnh hữu này, chúng ta nói thẳng bệnh tình của cô hay tâm sự cuộc đời với cô trước đây?”
Đông đảo khán giả xem live vừa nghe thế lập tức hí ha hí hửng.
“Ha ha, lần đầu tiên tôi phát hiện bác sĩ Từ rất thành thạo việc thả thính nha~”
“Ầy, không chịu nổi nữa, muốn để bác sĩ Từ thả thính tui quá đi [Ngượng ngùng.jpg].”
“Xem hồ sơ của lầu trên làm tôi sợ muốn chết, vậy mà lại là nam! Gay lọ, ra khỏi đây! [Sợ hãi.jpg].”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] thả lỏng hơn, không nhịn được bật cười.
Cô gật đầu, cười ha hả: “Được, vậy bác sĩ Từ tâm sự cuộc đời với tôi một chút đi.”
“Dù sao, có thể trò chuyện về cuộc đời với anh là cơ hội không đến một trên vạn người có được. Tôi phải nắm chặt cơ hội này chứ~”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Bệnh hữu này sống ở nông thôn từ bé.”
“Cha mẹ đều theo nghề nông, điều kiện trong nhà tương đối khó khăn.”
“Hơn nữa, cha mẹ cô là kiểu người có tư tưởng truyền thống.”
“Trước kia, sau khi bệnh hữu ra đời, mới đầu cha mẹ cô muốn sinh thêm một đứa con trai.”
“Đáng tiếc, lúc đó chính sách quốc gia rất khắt khe.”
“Mẹ bệnh hữu vừa mang thai đã bị kéo đi cưỡng ép nạo phá thai.”
“Chính vì vậy, sau này cơ thể mẹ cô bị tổn thương, dẫn đến không thể mang thai được nữa.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] nghe xong, không kiềm được đôi chút thổn thức.
Chương 632 - Vấn đề gì mà đến cả bác sĩ Từ cũng không cứu được?Cô cảm khái: “Bác sĩ Từ nói đúng hết.”
“Lúc tôi còn bé, cha mẹ luôn cằn nhằn bên tai tôi rằng muốn sinh thêm em trai cho tôi.”
“Suy cho cùng, người ở thời đại bọn họ đều có kiểu tư tưởng này.”
“Sau này, khi họ lớn tuổi rồi mới không nhắc đến nữa.”
Từ Huyền cười nhạt, nói tiếp: “Sau khi bệnh hữu đi học, vì thiếu hụt tài nguyên giáo dục nên thành tích của cô chỉ ở mức trung bình.”
“Có điều, cũng may cô có thể chịu được cực khổ, luôn đứng đầu trong thế hệ đồng trang lứa.”
“Dựa vào thành tích học tập của mình, cô từng bước từ một cô gái nông thôn thi vào trường cấp ba ở huyện, sau đó lại đậu đại học 985* khá tốt trong thành phố.”
*xuất phát từ đề án xây dựng trường đại học đẳng cấp thế giới vào tháng 5 năm 1998 của Trung Quốc
“Sau khi tốt nghiệp, cô tìm được công việc rất ổn.”
“Ở trình độ nhất định, cô được xem như ví dụ điển hình cho người phấn đấu dựa vào chính mình, thành công thay đổi vận mệnh.”
Đông đảo khán giả trong phòng live nghe Từ Huyền giới thiệu xong đều cảm thấy bội phục trong lòng.
“Chị gái này lợi hại thật! Quá bội phục!”
“Tôi là một học sinh dốt lớn lên trong thành phố, xấu hổ quá đi... Ngày mai không chơi nữa, đến thư viện tự học mới được!”
“Anh trai lầu trên nói thế làm tôi thấy quen lắm, hình như từng nghe qua ở đâu á...”
“Khụ khụ, anh nhớ không nhầm đâu, hồi nãy [Pudding Mật Ong] thề y hệt thế đấy [Buồn cười.jpg].”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] cười khổ: “Lúc còn bé, tôi cho rằng học tập cho giỏi, lớn lên sẽ có thể thay đổi vận mệnh.”
“Đợi đến khi trưởng thành rồi mới phát hiện, học giỏi thì làm được gì chứ?”
“Không phải cũng làm trâu bò cho xã hội thôi sao...”
Lời này của cô lập tức khiến quần chúng khán giả xem live buồn cười.
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] cảm khái: “Thật ra, hôm nay tôi có thể kết nối quả thật đã vui lắm rồi.”
“Mấy năm trước, cha tôi bị trận bệnh nặng.”
“Phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.”
“Vả lại, tiền thuốc men mỗi tháng cũng không rẻ.”
“Tiền lương hàng tháng của tôi là hơn một vạn năm ngàn.”
“Nhưng mỗi lần phát tiền lương ra chỉ giữ lại được 800 tệ, coi như tiền sinh hoạt của mình.”
“Số tiền còn lại đều chi hết cho cha tôi khám bệnh.”
“Hơn nữa còn nhất định phải liều mạng kiếm tiền, chỉ sợ ông phải làm phẫu thuật gì đó mà không đủ tiền.”
“Thậm chí, tôi còn không dám có bạn trai.”
“Trước đó, có nam sinh theo đuổi tôi, tôi cũng rất cảm động. Nhưng cuối cùng vẫn từ chối cậu ấy.”
“Dù sao, hiện giờ ngay cả tôi cũng rất cực khổ, không nên lôi kéo người khác cùng chịu khổ với mình.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] nói đến đây, trong mắt chợt lóe lên tia hy vọng: “Bác sĩ Từ, tôi muốn mua thuốc có thể chữa bệnh ở chỗ anh, có được không?”
“Nếu mua được thêm một chai rượu giả cho cha mẹ tôi bồi bổ thân thể thì tốt quá.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] đầy khao khát nói: “Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho cha tôi, cuộc sống sau này của tôi sẽ thoải mái hơn.”
Đông đảo khán giả trong phòng live tức khắc giật mình.
Khó trách vừa nãy bệnh hữu này luôn miệng nói rằng có thể kết nối với bác sĩ Từ thật sự rất vui. Thì ra là do nguyên nhân này.
Gia đình như thế mà còn có người bệnh, đúng là không may chút nào...
Rất nhiều bệnh hữu khá thương xót bệnh hữu này.
“Người chị em, ôm cô một cái.”
“Bây giờ khổ tận cam lai, sau này không cần cực khổ như vậy nữa.”
Đúng lúc này, Từ Huyền lại lắc đầu.
“Bệnh hữu này, tôi nói cho cô biết một tin.”
“Nếu cô có mục đích này.”
“Vậy thì loại thuốc cô nói, còn cả rượu... cô không cần mua đâu.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] giật mình, lập tức trở nên gấp gáp: “Hả... Bác sĩ Từ, tại sao chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô có mua cũng vô dụng.”
“Bệnh của cha cô trị như bình thường không khỏi được.”
“Sau này, cuộc sống của cô cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.”
“Vẫn giống hệt thời gian trước kia thôi.”
“Vẫn sẽ hết sức vất vả.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy thuốc của Từ Huyền thế mà lại vô dụng.
Nếu đổi thành người khác nói, có lẽ bọn họ sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy người đó đang lừa đảo ăn vạ. Nhưng chuyện này do chính miệng Từ Huyền thừa nhận.
Nói thật, lượng người theo dõi livestream của Từ Huyền càng ngày càng nhiều.
Hiện tại, lòng tin của rất nhiều khán giả xem live dành cho Từ Huyền đã đạt tới trình độ phóng đại. Bây giờ, nghe Từ Huyền nói vậy.
Nói không ngoa.
Rất nhiều khán giả xem live đều hơi đạo tâm bất ổn...
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt cô trở nên đỏ hoe.
“Bác sĩ Từ, chẳng lẽ cha tôi... không cứu được ư?”
“Anh lợi hại như vậy, cầu xin anh, nhất định mau cứu cha tôi... cầu xin anh đó, bác sĩ Từ!”
Từ Huyền lộ vẻ kỳ quái: “Không phải tôi không muốn cứu.”
“Mà là cha cô vốn không phải bị bệnh, làm sao cứu chữa bằng thuốc được?”
Chương 633 - Xem livestream lâu vậy rồi, lần đầu tiên cảm thấy lời bác sĩ Từ nói có vấn đề (1)Vô số khán giả trong phòng live ngơ ngác.
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] triệt để trợn tròn mắt: “Bác sĩ Từ, anh có thể lặp lại lần nữa không?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, cha cô vốn không bị bệnh.”
“Cho dù cô cho ông ta dùng loại thuốc này, trước kia như thế nào thì sau này vẫn thế nấy thôi.”
“Không hề thay đổi gì đâu.”
Thân thể không khỏe nhưng lại không phải bị bệnh...
Quan trọng nhất là đang trong phòng live của bác sĩ Từ...
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng âm thầm toát ra suy nghĩ quen thuộc.
“Cái đệch, không lẽ cha của bệnh hữu gặp trúng hồn ma gì đó rồi?”
“Do đó, không phải thuốc vô dụng, mà là phải đổi thành loại thuốc khác?”
“Lẽ nào tiền trị bệnh suốt nhiều năm như thế đều lãng phí hết à?”
Sắc mặt [Tú Hoa Không Sợ Khổ] tái nhợt như tờ giấy trắng: “Bác sĩ Từ, cha tôi... sẽ không thật sự giống như lời bệnh hữu khác nói.”
“Là bị hồn ma bám lên người đấy chứ?”
Từ Huyền lập tức cạn lời: “Hồn ma?”
“Cô nghĩ gì thế?”
“Ý của tôi là cha cô vốn không có bệnh gì hết.”
“Thân thể khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề nào.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] sửng sốt. Lúc này, cô lắc đầu nói: “Không thể nào!”
“Mấy năm nay, cha tôi thường xuyên bệnh liệt giường.”
“Hơn nữa, mẹ tôi có dẫn ông đi khám ở bệnh viện, chắc là sẽ không khám sai đâu nhỉ?”
Từ Huyền bình thản nói: “Những năm qua, ngoại trừ lúc ăn tết, hẳn là cô không trở về lần nào hết đúng không?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] chần chờ một chút rồi gật đầu, nói: “Đúng vậy, quả thật công việc của tôi quá mức bận rộn.”
“Mẹ tôi nói với tôi rằng không cần phải chạy về, vất vả lắm.”
Từ Huyền gật đầu: “Thế thì đúng rồi.”
“Chẳng phải cô có điện thoại dự phòng à, bây giờ cô lập tức mở app Chopsticks Life* lên và tìm ID là [Lão Lưu] đi.”
*app có thể livestream và đặt đồ ăn của người Philipine gốc Hoa
Lúc này, [Tú Hoa Không Sợ Khổ] lấy điện thoại dự phòng ra.
Cô tìm được người đó trong Chopsticks Life theo chỉ dẫn của Từ Huyền. Đó là người có độ nổi tiếng không lớn không nhỏ trên mạng, đi theo phong cách nông thôn.
Có mấy ngàn fans.
Hơn nữa, hiện giờ còn đang livestream và thu hút một nhóm ông già bà lão vây xem.
Cô nhíu mày nói, “Bác sĩ Từ, hình như người này trông quen lắm...”
Từ Huyền cười nhạt: “Đương nhiên cô nhìn quen rồi.”
“Anh ta chính là hàng xóm nhà cô đấy.”
“Cô xem kỹ những người đang ở phía sau làm bối cảnh của anh ta đi.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lại nhíu mày nhìn lần nữa, sau đó nét mặt thay đổi xoành xoạch: “Sao cha tôi cũng đang xem kìa?”
“Có cả mẹ tôi nữa...”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] tức khắc trở nên khó coi. Lúc này đây, nếu cô còn chưa hiểu rõ thì chẳng khác gì đứa ngu.
“Bác sĩ Từ, cha tôi... cả mẹ tôi nữa, sao hai người họ lại gạt tôi?”
“Dáng vẻ bệnh tật của ông mỗi lần tôi về quê ăn tết và lúc gọi video với tôi đều là giả bộ ư?”
Từ Huyền cười nhạt: “Chuyện này có gì khó hiểu đâu?”
“Đương nhiên là... vì tiền.”
“Ông ta không giả bệnh thì sao cô có thể tình nguyện đưa tiền lương mỗi tháng cho ông ta được?”
Vô số khán giả trong phòng live nghe đến choáng váng.
“Đờ mờ! Này cũng điên quá thể rồi đó?”
“Tôi lớn vậy rồi, lần đầu tiên nghe thấy còn có loại cha mẹ vậy luôn? Mịa nó chứ, không hợp lẽ thường...”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] mặt mày mê mang: “Bác sĩ Từ, tôi không hiểu.”
“Cha mẹ tôi đâu phải loại người thích xài tiền bậy bạ, họ tiết kiệm cả đời, cũng không có thói quen xấu gì.”
“Với lại, bình thường họ muốn mua thứ gì, tôi đều chủ động mua cho họ mà, lâu nay đều không nghe họ nói gì hết.”
“Hai người họ cần nhiều tiền như vậy làm gì? Còn cố ý gạt tôi nữa?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Cô còn nhớ thời điểm anh họ cô kết hôn mấy năm trước chứ?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] sững sờ, gật đầu đáp: “Tôi nhớ rõ.”
“Lúc đó tôi còn rất buồn bực.”
“Chú hai của tôi ở nhà làm nông, không kiếm được nhiều tiền.”
“Anh họ làm bảo vệ cho khu dân cư, tiền lương nhiều nhất hơn 3000.”
“Lúc anh ấy kết hôn còn mua hẳn căn nhà khoảng trăm vạn.”
“Lúc đó, tôi còn thầm ghen tị, nếu có thể có nhiều tiền như vậy thì tốt rồi.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô không cần ghen tị đâu, căn nhà đó là dùng tiền của cô mua đấy.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lập tức ngáo ngơ: “Cái gì?”
Từ Huyền bình thản nói: “Phần lớn tiền đặt cọc mua nhà tân hôn của anh ta chính là do cha mẹ cô cho.”
“Phần còn lại nhờ bà con dòng họ góp vào.”
“Hơn nữa, sau khi cô chuyển tiền lương mỗi tháng cho cha cô, cha cô đều sẽ dùng khoản tiền đó trả khoản thế chấp hàng tháng... và cả khoản vay trả trước.”
“Cha mẹ cô cũng biết nếu bọn họ nói với cô chuyện này, chắc chắn cô sẽ không đồng ý.”
“Thế nên chỉ có thể dùng biện pháp giả bệnh này để giấu giếm cô...”
Bầu không khí trong phòng live lập tức bùng nổ.
Chương 634 - Xem livestream lâu vậy rồi, lần đầu tiên cảm thấy lời bác sĩ Từ nói có vấn đề (2)Bình luận như mưa gần như phủ kín màn hình.
“Xem livestream lâu vậy rồi, lần đầu tiên tôi cảm thấy bác sĩ Từ nói không đúng lắm. Cha của bệnh hữu này tuyệt đối không phải giả bệnh! Chính là mẹ nó có bệnh thật đấy! Hơn nữa còn là bệnh thần kinh!”
“Ông ta thật chứ! Tôi khóc chết luôn!”
“Buổi livestream này làm tôi giận đến phát điên mà!”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] trợn mắt há hốc mồm: “Cha tôi điên rồi ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Ông ta không điên.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] giận đến bật cười: “Không điên? Không điên mà lại bỏ ra nhiều tiền tích lũy trong biết bao nhiêu năm, còn có tiền lương của tôi nữa, đi giúp người ta mua nhà?”
Từ Huyền thở dài: “Ai bảo cô... là con gái chứ?”
“Nếu cô là con trai, cha cô sẽ không làm vậy.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] nghe hắn nói thế thì không khỏi ngẩn ngơ.
Từ Huyền nói tiếp: “Lẽ nào cô không biết, truyền thống chỗ các cô là trọng nam khinh nữ à?”
“Sau khi qua đời, nếu không tìm được người đàn ông nào trong số con cháu nâng linh cữu thì sẽ bị người khác xem thường.”
“Trong mắt cha mẹ cô, dù con gái như cô có kiếm được tiền đi nữa, cũng chẳng thể nhấc nổi đòn dông.”
“Thế là cha mẹ cô phóng tầm mắt lên người anh họ cô.”
“Dù sao, nhà chú hai cô cũng có đến ba con trai.”
“Cha mẹ cô vội nhận anh họ nhà chú hai cô làm con thừa tự, điều kiện là mua nhà cho anh ta.”
“Nói một cách chính xác, bây giờ cô phải gọi anh ta là anh cả.”
“Vả lại, cha mẹ cô còn hứa hẹn, nếu anh họ cô có thể sinh con trai, sẽ mua thêm cho anh ta chiếc xe không dưới 20 vạn.”
Từ Huyền nói đến đây chợt dừng lại một lát, vẻ mặt vi diệu.
“Phải, bệnh hữu đoán không lầm đâu.”
“Đương nhiên chiếc xe này vẫn mua bằng tiền của cô...”
Đông đảo khán giả trong phòng live đồng loạt nghẹn giọng, im bặt.
Họ đã từng thấy kiểu trọng nam khinh nữ của thế hệ trước nhưng chỉ ở mức thiên vị con trai nhà mình thôi.
Còn thể loại giúp người ngoài bóc lột con gái mình như này… mẹ nó chứ, vẫn là lần đầu tiên họ được nhìn thấy. Đúng là mở mang tầm mắt...
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] suýt nữa tức đến bật cười.
“Lấy tiền của tôi mua nhà thì không nói, còn muốn tôi mua xe cho anh ta?”
“Thật sự coi tôi là cây atm di động đấy à?”
“Anh ta chỉ là anh họ, có phải anh ruột của tôi đâu.”
“Không đúng! Cho dù có là anh trai ruột thì muốn mua nhà, mua xe cưới vợ cũng phải tự mình kiếm tiền chứ.”
“Lại còn hút máu trên đầu trên cổ tôi nữa!”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] càng nói càng tức giận, hô hấp trở nên dồn dập!
Một lát sau, cô mới bình tĩnh lại: “Bác sĩ Từ, cảm ơn anh nói sự thật cho tôi.”
“Tôi biết nên làm thế nào rồi.”
“Sau này, tôi vẫn nên giữ chặt tiền trong tay thì hơn.”
“Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi một chút.”
“Nếu tôi không đưa tiền cho cha mẹ tôi nữa, hai người họ sẽ ra sao?”
Từ Huyền trả lời: “Sẽ chết.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lập tức thay đổi sắc mặt: “Không... Không đến mức vậy chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Chắc cô cũng hiểu rõ thực lực kinh tế của anh họ cô.”
“Chỉ cần cô không đưa tiền lương trong vòng ba tháng, đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn cung.”
“Đến lúc đó, cha mẹ cô sẽ chạy đến nơi làm việc của cô và thay phiên nhau van nài cô.”
“Đồng thời, họ còn nói với cô rằng tâm nguyện cả đời họ chính là có con trai.”
“Lúc này, nếu cô tiếp tục từ chối”
“Trong lúc kích động, cha cô sẽ đột tử do lên cơn đau tim.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lập tức im lặng.
Vừa nãy, cô đang thầm suy nghĩ.
Lần này, bất luận cha mẹ ép buộc thế nào, cô cũng sẽ không làm cây atm di động nữa. Nhưng khi nghe kết cục Từ Huyền diễn tả cho mình, lòng cô vẫn rất hỗn loạn.
Vô số khán giả trong phòng live cũng không nói gì.
Gặp phải loại cha mẹ này quả thật hết sức xui xẻo.
Nếu để họ thay chỗ [Tú Hoa Không Sợ Khổ], chỉ sợ lúc này cũng rơi vào thế khó xử. Trúng ngay chuyện thế này, móa nó nhức hết cả trứng...
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] tuyệt vọng: “Bác sĩ Từ, thật sự không có cách nào ư?”
“Tôi không muốn cha mẹ chết đâu.”
“Cả chuyện vất vả suốt đời chỉ để làm trâu làm ngựa cho người khác nữa...”
Từ Huyền cười nhạt: “Có!”
“Chẳng những cha mẹ cô không còn bức ép cô.”
“Hơn nữa, họ còn chủ động lấy lại toàn bộ số tiền đã cho anh họ cô về cho cô.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] lập tức kích động: “Bác sĩ Từ, cách gì vậy?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Rất đơn giản.”
“Cô mua một chai rượu, thêm một tờ thuốc trị bệnh tật trên người.”
Vô số khán giả trong phòng live lộ ra vẻ kỳ quái.
Nếu họ nhớ không lầm.
Hình như lúc nãy bác sĩ Từ có nói cha của bệnh hữu này là giả bệnh... Sao giờ lại đổi khác rồi?
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] cũng ngây ngốc.
Cô chần chờ hỏi: “Bác sĩ Từ, không phải lúc nãy anh nói cách này vô dụng, cha tôi vẫn sẽ tiếp tục giả bệnh à?”
Chương 635 - Tôi phục rồi, có cả cách phá vỡ cục diện như này à...Từ Huyền lắc đầu, mỉm cười: “Tôi bảo cô mua thuốc không phải cho cha cô dùng, mà là cho mẹ cô.”
“Rượu này, cô mua về có thể chia làm hai, mỗi người một nửa.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] sững sờ: “Không phải, mẹ tôi đâu có bệnh gì?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Cô chắc không?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] đầy mê mang: “Thật sự không có mà, thân thể mẹ tôi rất tốt, ngay cả cảm cúm cũng... Chờ chút!”
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, lập tức mắt chữ O mồm chữ A.
“Vãi... Bác sĩ Từ, không lẽ anh định...”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Cô đoán đúng đấy, ý tôi chính là vậy.”
“Nếu cha mẹ cô đã muốn có một đứa con trai.”
“Vậy cứ để bọn họ sinh thêm đứa nữa, chẳng phải là được rồi à?”
“Lúc cha mẹ cô sinh cô, tuổi tác cũng không lớn lắm.”
“Thật ra, ở độ tuổi này, hai người họ vẫn chưa hết hẳn khả năng sinh sản.”
“Chẳng qua, ban đầu mẹ cô bị tổn thương do nạo thai nên mới không thể sinh tiếp được.”
“Chờ sau khi dùng thuốc, chữa hết bệnh, chuyện mang thai lần nữa là không thành vấn đề.”
“Đến lúc đó, không cần cô nói, tự khắc cha mẹ cô sẽ ra mặt lấy tiền về.”
“Hơn nữa, vì để người chị như cô sau này chăm sóc tốt cho em trai, họ sẽ đưa một phần tiền lại cho cô.”
“Dù sao, họ chỉ muốn có con trai đến mức hơi điên rồ, chứ không hề ngu ngốc.”
“Đương nhiên họ cũng biết với tuổi tác hiện tại của mình, chờ con trai út lớn lên và đến độ tuổi cưới xin, số tiền này sẽ bị mất giá, chắc chắn không đủ để mua nhà.”
“Lúc đó, họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào cô.”
“Thế nên thái độ đối với cô sẽ tốt hơn ban đầu.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều nghe đến choáng váng.
“Hay nhở! Tôi phục mạch não của bác sĩ Từ luôn á...”
“Tôi đúng là không nghĩ tới việc phá vỡ cục diện như này...”
“Tôi thấy hơi lo đấy... Nếu vậy, chờ lúc em trai bệnh hữu trưởng thành, cha mẹ cô có đổi từ ép cô đỡ đần anh trai giả thành buộc cô phải đỡ đần em trai thật không?”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] thấy màn đạn cuối cùng kia cũng thoáng do dự.
Từ Huyền gật đầu: “Đúng là sẽ có rủi ro.”
“Chuyện này phải xem cô dẫn dắt thế nào.”
“Nếu em trai cô không được ai quản thúc từ nhỏ, dốt nát kém cỏi, hết ăn lại nằm. Đương nhiên sẽ khiến cô mệt mỏi.”
“Nhưng một khi cô có thể dẫn dắt tốt, bản thân cậu ấy sẽ không lệch lạc mà ngược lại, hai người còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Từ, anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”
“Nếu đã là em trai ruột của tôi, chắc chắn tôi sẽ quản thúc nó trước khi nó trưởng thành.”
“Những chuyện bình thường như học hành chẳng hạn, tôi cũng sẽ góp vào một tay.”
“Đến tận lúc nó trưởng thành mới thôi.”
Quần chúng khán giả trong phòng live lặng lẽ gật đầu.
Tam quan của bệnh hữu này cũng coi như tương đối ngay thẳng, có thể hiểu rõ mọi chuyện, không đến mức máu lạnh.
Từ Huyền gật đầu: “Được, cứ như vậy đi, lát nữa cô pm tôi, thêm WeChat.”
[Tú Hoa Không Sợ Khổ] vừa định gật đầu, chợt lộ vẻ bối rối.
“Tiêu rồi!”
“Lúc nãy tôi vốn không ngờ mình có thể rút trúng và kết nối với ngài.”
“Kết quả quên béng chuyện tôi đã chuyển tiền lương tháng này về nhà, bây giờ trong thẻ không đủ tiền trả phí tư vấn mất rồi.”
“Bác sĩ Từ, anh cho tôi cơ hội đi mượn đồng nghiệp ít tiền nhé, lát nữa tôi quay lại khen thưởng cho anh.”
Cả đám khán giả trong phòng live suýt nữa cười vỡ bụng.
“Cô gái này cũng dũng cảm lắm...”
“Đúng là gan to bằng trời.”
Từ Huyền không mấy quan tâm, chỉ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Sau khi ngắt kết nối, hắn gõ tay lên bàn, phòng live mới yên tĩnh trở lại.
Từ Huyền nói: “Bây giờ sẽ kết nối với vị bệnh hữu tiếp theo.”
“Bệnh hữu kế tiếp có ID là [Sóng Nước Lăn Tăn].”
Từ Huyền vừa dứt lời.
Một em gái trẻ trung có khuôn mặt tròn trịa, trông rất đáng yêu xuất hiện trên màn hình.
[Sóng Nước Lăn Tăn] gật nhẹ đầu xem như chào hỏi Từ Huyền.
Cô lên tiếng, bên cạnh đó còn không quên cà khịa: “Chào anh, bác sĩ Từ.”
“Tôi hết sức không vui khi bị rút trúng và phải kết nối với anh...”
Quần chúng khán giả trong phòng live không nhịn được phì cười.
“Cuối cùng cũng có bệnh hữu chính thức thừa nhận thân phận người bị hại của mình. Tôi vẫn luôn rất buồn bực tại sao các bệnh hữu khác được kết nối đều có thể vui vẻ phấn khởi, chả có một chút cảm giác nguy cơ nào hết...”
“Cười chết, em gái này quá tự hiểu mình [Cười khóc.jpg].”
“À há, rõ ràng ba bệnh hữu kết nối lần này đều là các em gái! Hơn nữa chất lượng cực cao à nha!”
“ID của em gái này rất tiên! Tôi thích!”
“Xinh đẹp, lần sau kết nối xin hãy tiếp tục rút trúng em gái!”
“Tôi nói thẳng luôn nhá, hello bà...”
“Ngừng!”
[Sóng Nước Lăn Tăn] đột nhiên giơ tay ra hiệu tạm dừng trước camera.
Chương 636 - Không ngờ bác sĩ Từ cũng có thể nói ra lời của mấy gã đàn ông cặn bã.Cô nheo mắt lại, cười như không cười, nói: “Các bệnh hữu háo sắc này, tôi biết các anh định gọi tôi là bà xã.”
“Nhưng các anh không được kêu như vậy, tôi có bạn trai rồi.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều dở khóc dở cười. Em gái này bá đạo ghê cơ.
Cả chuyện bọn họ muốn chiếm lợi ngoài miệng thôi cũng không cho.
E rằng bạn trai cô rất đáng thương...
Từ Huyền mỉm cười: “Vị bệnh hữu này, chúng ta đi thẳng vào quá trình, nói về vấn đề của cô chút đi.”
[Sóng Nước Lăn Tăn] khẽ gật đầu.
Cô vô cùng thẳng thắn nói: “Bác sĩ Từ, gần đây bạn trai tôi có biểu hiện càng ngày càng tốt, khiến tôi rất thích.”
“Bây giờ tôi định chia tay anh ta.”
“Nhưng tôi không muốn mang tiếng là cô gái xấu xa.”
“Bác sĩ Từ, anh có thể giúp tôi không? Chỉ điểm tôi một tí với?”
Nhóm khán giả trong phòng live ngơ ngác toàn tập.
“Hay đấy em gái, em có muốn nghe thử xem em đang nói gì không?”
“Ầy... Đầu tôi ngứa dữ ta... Hình như tôi sắp mọc não rồi!”
“Phụ nữ thật đáng sợ... Run lẩy bẩy...”
“Mẹ của con ơi, người bạn trai này oan ức quá đi...”
“Giận run người, cuộc đời này còn có thể tốt đẹp không? Khi nào cánh mày râu mới vùng lên được đây? Ông đây quên đoạn giữa, quên bẵng khúc sau luôn rồi.”
[Sóng Nước Lăn Tăn] cạn lời: “Mọi người đoán bậy bạ gì thế?”
“Có thể nghe tôi nói hết không?”
“Tên đểu đó là bạn học từ năm cấp ba với tôi, chúng tôi hẹn hò đến tận bây giờ - lúc sắp tốt nghiệp đại học đã gần sáu, bảy năm.”
“Nhiều năm qua, anh ta luôn giữ vững tinh thần trai thẳng kỹ thuật sắt thép.”
“Xưa nay chả biết cái gì gọi là lãng mạn.”
“Vì chuyện này mà tôi xỉa xói anh ta không biết bao nhiêu lần.”
“Nào ngờ khoảng thời gian này, tôi đột nhiên phát hiện anh ta vậy mà có thể nói lời yêu!”
“Hơn nữa còn gửi meme kiểu tán tỉnh giữa nam nữ cho tôi.”
“Thủ đoạn thả thính tôi cũng rất lợi hại.”
[Sóng Nước Lăn Tăn] cười giễu: “Mọi người nói xem trai thẳng vốn luôn có đầu óc chậm chạp.”
“Sao bỗng dưng trở nên rành rẽ như vậy?”
“Mọi người nói thử anh ta lấy đâu ra mấy meme này đây?”
“Ể?”
“Còn nữa, quan trọng nhất là đó giờ anh ta chưa từng đề phòng tôi xem điện thoại mình.”
“Nhưng gần đây, mỗi lần điện thoại có âm báo, anh ta chợt căng thẳng lên.”
“Lại còn dùng khóe mắt liếc nhìn tôi, dáng vẻ sợ tôi phát hiện.”
“Đây không phải có tật giật mình thì là gì?”
[Sóng Nước Lăn Tăn] nhìn về phía Từ Huyền, lộ vẻ đanh đá.
“Nếu tôi bị anh ta cắm sừng, vậy cũng quá mất mặt.”
“Bác sĩ Từ, tôi muốn nhờ anh nói cho tôi biết chứng cứ tên đểu cáng này vượt quá giới hạn.”
“Sau đó, tôi sẽ ném thẳng vào mặt anh ta!”
“Nói có sách mách có chứng, tôi chia tay anh ta như vậy cũng có thể khiến người tin phục.”
“Miễn cho người khác tưởng tôi thay lòng đổi dạ.”
Vô số khán giả trong phòng live giật nảy mình.
“Hèn chi... nghe vậy thì thấy đúng là có vấn đề lớn.”
“Thích nhất là xem tình tiết này! Lần nào cũng kích thích hết sảy!”
“Đến rồi đến rồi! Tình tiết kinh điển trong mỗi lần bác sĩ Từ livestream.”
Từ Huyền lộ ra vẻ mặt vi diệu: “Vị bệnh hữu này, có lẽ cô hiểu lầm rồi.”
“Tôi có thể khẳng định với cô, bạn trai cô tạm thời vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.”
[Sóng Nước Lăn Tăn] nghi ngờ: “Không phải, bác sĩ Từ, cái gì gọi là tạm thời?”
“Câu này nghe rất không ổn đó...”
“Tôi chỉ muốn hỏi, cuối cùng anh ta có nói chuyện mập mờ với người khác hay không?”
Từ Huyền gật đầu: “Chuyện này thì không thể phủ nhận, quả là có.”
[Sóng Nước Lăn Tăn] cười lạnh lùng: “Nói vậy, hóa ra anh ta có giai đoạn lòng thì muốn nhưng không có gan làm cướp, đúng không?”
“Thế tôi cũng không nhịn nổi!”
“Bà đây muốn sớm cắt đứt nhân quả trước khi anh ta thật sự ngoại tình! Không cho anh ta có cơ hội cắm sừng tôi~”
Ngay lập tức, rất nhiều màn đạn bay ngang màn hình phòng live.
Hầu hết đều từ các em gái xem Từ Huyền livestream.
“Wow, chị Sóng Nước quá ngầu, em rất thích~”
“Tôi khen ngợi tính cách dứt khoát rõ ràng này nha!”
“Hu hu hu, vì em quá yếu đuối nên mới bị người ta bắt nạt suốt.”
“Ủng hộ! Ủng hộ!”
Đúng lúc này, Từ Huyền bỗng ho khan.
Hắn kỳ quái nói: “Nếu tôi nói, anh ta nói chuyện mập mờ với người khác đều vì cô thì sao?”
Lúc này đây, vô số khán giả xem live đều sợ ngáo cả người.
Đây... đây móa nó là lời phát biểu của đàn ông cặn bã gì thế này?
Nếu người nói lời này không phải là Từ Huyền, e rằng hắn đã sớm bị vô số em gái trong phòng live mắng té tát đến mất phương hướng luôn.
[Sóng Nước Lăn Tăn] cảm thấy hơi cạn lời.
“Bác sĩ Từ, anh nghiêm túc đó hả?”
Từ Huyền cười nhạt: "Cô nghĩ tôi đang đùa cô à? Hay là cảm thấy tôi đang che giấu giúp bạn trai cô?"
[Sóng Nước Lăn Tăn] ngây ra, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Điều này quả thật có đạo lý.
Từ Huyền quả thật không có lý do nói giúp bạn trai cô.
Chương 637 - Đù... đấy là tên biến thái, thế mà bác sĩ Từ còn nói chuyện giúp anh ta? (1)Dù sao thì bác sĩ Từ cũng không phải là người có tính cách “Phá hủy mười ngôi đền, không phá một cuộc hôn nhân”. Nếu bạn trai của [Sóng Nước Lăn Tăn] thật sự ngoại tình thì chắc chắn sẽ không che giấu cho anh ta.
[Sóng Nước Lăn Tăn] hít sâu một hơi, rồi hừ lạnh.
"Mặc kệ anh ta vì nguyên nhân gì."
"Chỉ cần là trêu ghẹo cô gái khác, tôi đều không nhịn được!"
Vẻ mặt Từ Huyền hơi cổ quái: "Tôi nói bạn trai cô ghẹo cô gái khác từ khi nào chứ?"
Đông đảo khán giả trong phòng live đều ngẩn ra.
Đều có chút nghĩ không ra.
Không ít người đều cho rằng bản thân đã nghe lầm…
Rõ ràng vừa rồi mới nghe Từ Huyền nói, sao bây giờ lại không thừa nhận nữa rồi?
[Sóng Nước Lăn Tăn] cũng hơi mơ màng: "Không phải, bác sĩ Từ, vừa nãy tôi mới nghe anh nói mà?"
Từ Huyền lắc đầu: "Vậy chắc chắn là cô nghe lầm rồi."
[Sóng Nước Lăn Tăn] nhướng mày.
Cô cảm giác, dường như bác sĩ Từ có ý bảo vệ bạn trai cô.
Bỗng nhiên trong đầu của [Sóng Nước Lăn Tăn] xuất hiện một ý nghĩ: "Là như vậy, bác sĩ Từ."
"Chẳng phải anh nói anh ta không chọc ghẹo con gái à."
“Với ‘nhận thức tâm lý học’ của anh có lẽ có thể ‘đoán’ ra mật mã QQ của bạn trai tôi đúng không.”
"Anh hãy trực tiếp nói cho tôi biết mật mã QQ và WeChat của anh ta là bao nhiêu đi."
"Để tôi xem rốt cuộc anh ta nói chuyện gì, vậy chẳng phải là được rồi à."
Vẻ mặt Từ Huyền cổ quái, hắn ho khan một tiếng: "Bệnh hữu, tôi đề nghị cô không nên xem."
"Cũng đừng có kiểu ngày nào cũng muốn chia tay."
"Trở về yêu đương đàng hoàng với bạn trai cô đi."
"Cũng đừng để ý tới chuyện anh ta có trò chuyện cợt nhả hay không."
"Dù sao thì có những chuyện, không thể hồ đồ được..."
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều giật mình.
Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã cảm thấy hình như Từ Huyền có gì đó không đúng.
Có chút ý bảo vệ bạn trai của [Sóng Nước Lăn Tăn], chỉ là vừa nãy chưa lộ rõ. Hiện tại nghe thấy như vậy, cuối cùng cũng chắc chắn rồi.
Hoàn toàn không có che giấu!
Trong lòng của đám khán giả xem live đều cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cho tới nay, tam quan của bác sĩ Từ rất đứng đắn, nên như thế nào thì làm thế đó, chưa bao giờ thiên vị ai.
Nhưng lần này, sao đột nhiên lại bảo vệ trai hư rồi?
Từ Huyền nói: "Tôi nhắc nhở cô lần cuối, nếu cô muốn xem cái này thì sẽ khiến cô hao tài đó."
Vô số khán giả xem live và [Sóng Nước Lăn Tăn] đều ngây ra, trong lúc nhất thời chưa suy nghĩ cẩn thận điều này thì có liên quan gì đến hao tài chứ.
[Sóng Nước Lăn Tăn] cắn môi: "Bác sĩ Từ, bất kể như thế nào."
"Tôi vẫn muốn xem."
"Nếu không đầu óc tôi không thông suốt được..."
Từ Huyền thấy không khuyên bảo được, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn thở dài nói: "Mật mã tài khoản QQ của bạn trai cô là xxxxxxx."
"Không phải là tài khoản mà anh ta thường dùng, mà là nick phụ không dùng thường xuyên, cô trực tiếp nhập số điện thoại dự bị của anh ta vào là được."
[Sóng Nước Lăn Tăn] gật đầu.
"Bác sĩ Từ, anh đợi chút, để tôi mở máy tính."
Lúc này, cô cấp tốc mở máy tính ra, sau đó mở QQ, nhập tài khoản và mật mã vào.
Đồng thời, [Sóng Nước Lăn Tăn] cũng không quên đưa camera của điện thoại đối diện với màn hình máy tính. Sau khi đăng nhập, cô lại có tí nghi hoặc.
Hình đại diện của QQ này sao lại là nữ. Nhưng [Sóng Nước Lăn Tăn] cũng không để ý đến.
Mà bắt đầu kiểm tra danh sách bạn bè của nick phụ, muốn xem có nữ sinh ám muội hiềm nghi nào. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là.
Mấy chục người bạn trên nick phụ này đều có hình đại diện và nickname nam giới, không ai có hiềm nghi cả... Đông đảo khán giả xem live trong phòng cũng ngây ra.
Lẽ nào bọn họ thật sự đã hiểu lầm? Đúng lúc này, trên QQ của bạn trai [Sóng Nước Lăn Tăn], một người bạn có cái tên là [Thâm Tình Nhất Xứ Mưa Bụi] gửi tin nhắn đến.
"Đã lâu không trả lời lại? Có phải không nhớ anh nữa không?"
[Sóng Nước Lăn Tăn] lập tức hít một hơi khí lạnh. Rồi ấn vào theo bản năng.
Vừa nhìn thì lập tức khiến cô tê cả da đầu. Chỉ thấy nhật ký trò chuyện của hai người họ buồn nôn không thể nhìn thẳng...
Lúc này, [Sóng Nước Lăn Tăn] mới cảm giác không đúng, cô nhẫn nhịn sự chán ghét, lại mở nhật ký trò chuyện với mấy người bạn khác ra. Xem từ đầu đến cuối!
Bạn trai của cô giả vờ là nữ sinh trò chuyện cợt nhả với đối phương! Cực kỳ buồn nôn!
Trong nội tâm của [Sóng Nước Lăn Tăn] phát lạnh, có cảm giác trào ngược dạ dày.
Không ngờ bạn trai mà mình quen bao nhiêu năm là người như thế... Đông đảo khán giả xem live trong phòng cũng sợ ngây người!
"Cừ thật! Khó trách bác sĩ Từ nói bạn trai của bệnh hữu này không chọc ghẹo con gái, hiện tại tôi đã hiểu rồi, thì ra đều là trò chuyện với đàn ông?"
"Điều tôi buồn bực là... bác sĩ Từ trông không đúng cho lắm. Tại sao luôn che giấu giúp loại biến thái này chứ?"
Chương 638 - Đù... đấy là tên biến thái, thế mà bác sĩ Từ còn nói chuyện giúp anh ta? (2)"Nhìn thời gian của nhật ký trò chuyện đa phần đều là gần đây... Đây là lăng nhăng kiểu gì vậy..."
Khán giả xem live khác cũng là cạn lời.
Vừa rồi bọn họ còn tưởng là có ẩn tình gì.
Hiện tại, sau khi phát hiện chân tướng thì càng không hiểu nổi.
Biểu hiện kết nối lần này của Từ Huyền có chút không đúng... Viền mắt của [Sóng Nước Lăn Tăn] hơi đỏ, trông có chút ướt át.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Bác sĩ Từ, cho nên bạn trai tôi thật ra là đồng tính nam?"
"Còn là tâm lý... tâm lý biến thái?"
Đúng lúc này, Từ Huyền cũng thở dài.
“Bệnh hữu, cô hãy xem thật kỹ nhật ký trò chuyện của anh ta.”
"Cô xem kỹ lại thì sẽ hiểu."
[Sóng Nước Lăn Tăn] ngây ra, lại ấn mở nhật ký trò chuyện của một người bạn. Xem từ trên xuống.
Cứ xem cứ xem thì không khỏi nhíu mày. Cuối cùng cô cũng phát hiện không đúng.
Giọng điệu mà bạn trai cô nói chuyện có cảm giác quen thuộc khó hiểu... Hơn nữa hình như đã gặp nội dung cuộc nói chuyện này ở đâu đó.
Nhưng lại không nhớ ra...
Từ Huyền âm u nói: "Đừng nghĩ nữa, cô mở nhật ký trò chuyện của cô và bạn trai cô ra đi."
"Đối chiếu xem rồi sẽ biết."
[Sóng Nước Lăn Tăn] cau mày, mở WeChat xem theo lời dặn dò của Từ Huyền. Cứ xem cứ xem, cô đột nhiên trợn tròn mắt...
Đông đảo khán giả xem live trong phòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Sao [Sóng Nước Lăn Tăn] vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn, có biểu cảm muốn giết người. Bỗng nhiên không nói gì nữa.
Bọn họ vội vàng thúc giục: "Bệnh hữu, rốt cuộc là có tình hình gì vậy?"
"Tôi muốn xem máu chảy thành sông! Tiếp tục xé trai hư! Sao không xé nữa vậy?"
[Sóng Nước Lăn Tăn] chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, nói như vậy, tôi… thật sự đã trách nhầm anh ta?"
Đám khán giả xem live đều ngây ra.
Sao lại trách nhầm chứ?
"Đúng vậy."
Từ Huyền cười nhạt: "Bây giờ cô cũng đoán ra được đúng không."
"Bạn trai cô thật ra không phải là biến thái."
"Đơn thuần là vì anh ta biết bản thân về phương diện đó hơi ngốc, không biết làm cô vui vẻ."
"Cho nên anh ta nghĩ đến một hành động cà rỡn (trêu đùa)."
"Dùng nick phụ giả vờ thành nữ sinh xinh đẹp, sau đó đăng ảnh giả lên mạng, đợi mấy thằng lăng nhăng biết ghẹo gái đến kết bạn với anh ta."
"Sau đó, những cao thủ ghẹo gái đó chọc anh ta thế nào, anh ta sẽ chọc lại cô như vậy."
"Cô trả lời thế nào, bạn trai cô sẽ trả lời nguyên vẹn những cao thủ ghẹo gái đó như vậy."
"Vốn anh ta còn muốn học hỏi đôi chút."
"Nhưng sau đó phát hiện thật sự không có thiên phú về phương diện này."
“Cộng thêm như vậy sẽ không tiện, anh ta không động não sẽ khiến cô cảm thấy rất tốt..."
Vô số khán giả trong phòng live đều kinh ngạc đến ngây ra.
"Cừ thật! Cừ thật! Hành động này cũng càn rỡ quá đi!"
"Cười chết tôi rồi! Tình thánh hai tay gì chứ..."
"Tò mò trong số những người đàn ông trò chuyện với bạn trai bệnh hữu, có ai đang xem livestream hay không, tôi muốn xem diện tích bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ."
"Đoán mò cũng không dám tự lộ, gượng gạo quá rồi [Cười khóc. JPG]."
"Khốn nạn! [Ngô Diêm Tổ Ở Huyện Tào] chính là bạn trai tôi! Lại dám nói chuyện với người khác sau lưng tôi, bà đây phải chia tay với anh ta!"
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng live bùng nổ.
[Sóng Nước Lăn Tăn] cũng có chút dở khóc dở cười.
"Anh ấy làm gì vậy… đang yên đang lành lại giờ trò này với tôi..."
Từ Huyền lắc đầu: "Điều này thật ra có một phần trách cô."
"Ai bảo ngày nào cô cũng lải nhải bên tai anh ta khiến trong lòng bạn trai cô thấy phiền."
"Kết quả anh ta thực sự biểu hiện để cô vui vẻ, trái lại cô còn đa nghi..."
"Bạn trai cô cũng rất tuyệt vọng đó…"
Đám khán giả nam tính xem live trong phòng đều cảm kích lây.
"Bác sĩ Từ quả thực đã nói ra tiếng lòng của đàn ông bọn tôi rồi!"
"Không thể nói giống y hệt vợ tôi, chỉ có thể nói là không kém chút nào…"
"Phụ nữ chính là như vậy..."
[Sóng Nước Lăn Tăn] hơi xấu hổ.
"Bác sĩ Từ anh đừng nói nữa, bây giờ giày của tôi suýt chút nữa thì bị ngón chân đâm rách rồi nè..."
"Hiện tại tôi sẽ đi xin lỗi anh ấy..."
Từ Huyền lắc đầu: "Không chỉ là xin lỗi."
"Tôi đề nghị cô hao chút tài, mua một tờ thuốc có thể đề phòng chuyện ngoài ý muốn."
[Sóng Nước Lăn Tăn] ngẩn ra: "Tại sao?"
Từ Huyền ung dung nói: "Đương nhiên là... tặng cho bạn trai cô."
"Mấy bạn bè kết bạn QQ bạn trai cô, có không ít đều là anh ta quen biết ở hiện thực."
"Nếu cô không mua, có thể là ngày nào đó, bạn trai cô sẽ bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận ở trên đường..."
Đám khán giả xem live trong phòng đều cười không khống chế được.
"Khó trách bác sĩ Từ nói sắp hao tài, hợp tình hợp lý, khiến người ta tin rồi."
"Cười chết tôi rồi, rất khó tưởng tượng tâm trạng hiện tại của bạn trai bệnh hữu [Cười khóc. JPG]."