Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 1104 - Bác Sĩ Từ, Thằng Bé Tốt Như Vậy Mà Anh Cũng Hố Được? Chương 1116 - Cảm Nghĩ Của Tác Giả

Chương 1104 - Bác sĩ Từ, thằng bé tốt như vậy mà anh cũng hố được?

Lúc này, các khán giả khác trong phòng live cũng tưởng tượng ra được tương lai.

Có vẻ cái bát vỡ này không tầm thường nha.……

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] đánh giá một hồi rồi cảm khái: “Quả là hoa văn xinh đẹp! Quả là độ cong hoàn mỹ!”

“Bệnh hữu, cậu có được cái bát này từ đâu thế?”

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] gật đầu nói: “Đúng thế.”

“Nếu tôi không lầm, đây là một chiếc bát có hình nhân vật, phối hợp năm màu từ thời Vạn Lịch.”

“Loại hội họa năm màu này làm ta thấy được vấn đề lớn từ những thứ nhỏ nhặt. Nhất là trung tâm chiếc bát, thực chất là hoa văn rồng bay chính diện theo hội họa năm màu, cực kỳ có cảm giác đặc biệt.”

“Hoa văn phía trên là bức tranh người xưa chúc thọ được thu nhỏ lại, hình ảnh tốt lành và đầy ý cảnh.”

“Gốm sứ Thanh Hoa thời Vạn Lịch và năm màu rất được ưa thích, hơn nữa số lượng lại vô cùng ít ỏi, giá cả trên thị trường cực cao.”

“Nếu cái bát này không vỡ, giá trị thị trường ít nhất cũng trên hai trăm vạn!”

“Đáng tiếc...”

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] nhìn mảnh vỡ trong màn hình livestream và thở dài.

“Giá trị của đồ cổ luôn liên quan chặt chẽ đến độ bảo tồn hoàn hảo.”

“Lúc nãy tôi không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là đồ dỏm phục chế công nghiệp mấy tệ.”

“Nếu tôi nhìn thấy chắc chắn sẽ ngăn cản cậu.”

“Hiện giờ, chiếc bát có hình nhân vật, phối hợp năm màu đã vỡ nát thế này, giá trị giảm đi rất nhiều.”

“Tối đa cũng chỉ đáng giá hai, ba vạn thôi...”

Vô số khán giả trong phòng live nghe Vương Lâm nói xong đều hít vào một ngụm khí lạnh.

U là trời! Đồ vật hơn mấy trăm vạn cứ thế bị đập nhẹ là đi tong luôn rồi ư?

Hiện tại, nhóm khán giả xem live mới hiểu được tại sao ban nãy Từ Huyền lại nói với [Người Học Thức Đường Phố] rằng:

“Chỉ cần cậu không trách tôi là được.”

Nếu đổi thành họ gặp phải hoàn cảnh tương tự, không chỉ dừng ở vấn đề có trách hay không thôi đâu.

Chỉ sợ họ sẽ nổi lên sát ý luôn đấy!

Nhưng bên cạnh đó, rất nhiều khán giả xem live cũng hết sức buồn bực.

Tuy đôi khi bác sĩ Từ sẽ nói đùa một chút với bệnh hữu. Ngoại trừ lúc gặp phải người bại hoại đạo đức, tội ác tày trời thì xưa nay hắn chưa từng hố bệnh hữu như thế.

Còn thằng nhóc [Người Học Thức Đường Phố] này có gia cảnh nghèo khó, lại hiếu học cầu tiến. Nhìn kiểu gì cũng không giống người xấu mà?

Đang yên đang lành, cớ gì bác sĩ Từ phải hố cậu ấy như vầy...

Từ khi kết nối đến giờ, [Người Học Thức Đường Phố] vẫn luôn vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh. Nhưng hiện tại, cậu cũng ngơ ngác nhìn mảnh vỡ đầy đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, Từ Huyền nói: “Giáo sư Vương Lâm, tôi hỏi bác một vấn đề.”

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] vội vàng nói: “Ấy, bác sĩ Từ ngài nói đi.”

Từ Huyền: “Nếu bây giờ bệnh hữu bán chiếc bát này cho bác với giá ba vạn hai ngàn tệ, bác có đồng ý mua lại không?”

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] vội trả lời: “Có thể chứ.”

“Tuy mức giá này không lời lắm nhưng bỏ tiền ra tìm thầy phục chế văn vật chuyên nghiệp giúp khôi phục lại để sưu tầm cũng khá ổn.”

“Nể mặt bác sĩ Từ, tôi có thể trả thêm năm ngàn tệ.”

Từ Huyền mỉm cười, nói với [Người Học Thức Đường Phố]: “Cậu xem.”

“Tôi nói rồi, kiếm ba vạn tệ cho cậu rất dễ.”

[Người Học Thức Đường Phố] cười khổ, thở dài thườn thượt.

“Cảm ơn bác sĩ Từ.”

“Bất kể nói thế nào, hiện giờ tôi đã không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc.”

“Hơn nữa, đến tận khi thi đại học, tôi không cần đi ăn xin nữa.”

“Rất tốt.”

Vô số khán giả xem live đều kinh ngạc.

Họ còn tưởng thằng nhóc này sẽ trở mặt với bác sĩ Từ cơ.

Không ngờ tuổi cậu còn nhỏ mà đã biết thỏa mãn như thế. Vì vậy, oán niệm trong lòng những khán giả xem live này với Từ Huyền nặng thêm.

Suy cho cùng, lần này bác sĩ Từ thật sự hố người ta. Đồng thời, thằng bé này cũng quá hiểu chuyện.

Điều này làm không ít khán giả xem live càng gia tăng thiện cảm.

Thoáng chốc, rất nhiều màn đạn trách móc Từ Huyền bay đầy màn hình.

[Người Học Thức Đường Phố] lắc đầu nói: “Mọi người đừng nên nói bác sĩ Từ như vậy.”

“Nếu bác sĩ Từ không nói tôi biết cái bát này đáng tiền.”

“Có lẽ một ngày nào đó, tôi không cẩn thận đánh rơi, làm vỡ bát, chính mình cũng không biết, chỉ nghĩ nó là rác và vứt đi.”

“Thật ra, trong khoảng thời gian tôi xin ăn trên đường, tôi đã đánh vỡ mất mấy cái bát rồi...”

Quần chúng khán giả xem live nghe cậu giải thích cho Từ Huyền như thế thì càng thêm đau lòng.

Thậm chí, có người bày tỏ muốn [Người Học Thức Đường Phố] mở một tài khoản livestream ngay tại chỗ, bọn họ sẵn sàng khen thưởng.

Chương 1105 - Hố con trai đến mức này cũng tài tình thật! (1)

Lúc này, Từ Huyền bình thản nói: “Tôi khuyên mọi người đừng nên khen thưởng thật.”

“Nếu mọi người làm vậy, bệnh hữu này sẽ toi đấy...”

Vô số khán giả trong phòng live nghe Từ Huyền nói xong đều cảm thấy nhức cả trứng. Mấy trăm vạn biến thành mấy vạn, còn bảo vì muốn tốt cho [Người Học Thức Đường Phố]? Chắc không phải hắn đang tấu hề đâu đúng không?

Tốt cỡ nào bằng mấy trăm vạn tiền mặt được chứ?

Từ Huyền hỏi: “Bệnh hữu, tôi hỏi cậu.”

“Vừa nãy cậu nói cái bát này là bà nội cậu tìm thấy trong nhà đúng không?”

[Người Học Thức Đường Phố] nghe xong, dường như đã hiểu ra gì đó.

Cậu gật đầu đáp: “Đúng ạ.”

Từ Huyền thản nhiên nói: “Thế chẳng phải đúng rồi à!”

“Sau khi ông bà nội cậu qua đời.”

“Nói vậy, người thừa kế số một của cái bát này hẳn là cha cậu.”

“Dựa vào mức độ lan truyền livestream của tôi, chỉ sợ tin tức của cậu sẽ hoàn toàn lộ rõ!”

“Ba vạn tệ còn chưa đủ để cha cậu mạo hiểm chạy về, khiến người khác phát hiện.”

“Nhưng nếu hiện giờ cái bát này có giá trị mấy trăm vạn.”

“Vậy thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Hơn nữa, lúc đó không chỉ cha cậu quay về đòi cậu số tiền này.”

“Mà những người đòi nợ cũng sẽ chạy đến đòi mang đống tiền đó đi.”

“Một học sinh cấp ba tứ cố vô thân như cậu đối diện với đám xã hội đen cùng hung cực ác, chắc chắn cậu ở phía cực kỳ bất lợi.”

“Huống chi, cậu cũng không chiếm ưu thế về mặt pháp lý.”

“Bất luận thưa kiện hay dùng bạo lực chống đối, cậu không có chút phần thắng nào...”

“Đến lúc đó, chẳng những cậu không lấy được hai trăm vạn về tay.”

“Ngay cả ba vạn tệ kia cũng không gánh nổi.”

Vô số khán giả trong phòng live đều bất ngờ.

Lúc nãy họ cũng nghe Từ Huyền nói trước kia cha của bệnh hữu này bỏ trốn do thiếu nợ bài bạc.

Nhưng chỉ là nghe xong quên ngay. Họ thế mà không nhớ đến điểm này...

Vô số khán giả xem live đùng đùng nổi giận.

“Móa nó, người làm cha này là thứ phế vật gì thế? Đã không nuôi nấng con trai thì thôi đi, giờ còn muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của thằng bé nữa!”

“Không phải chứ, cha bệnh hữu này mắc nợ bên ngoài nhiều như vậy hả? Hai trăm vạn còn chưa đủ?”

“Đúng thế, chẳng phải nói tiền nợ đánh bạc và vay nặng lãi đều không được pháp luật bảo vệ à?”

Từ Huyền nhàn nhã nói: “Thật ra, tiền nợ gốc không nhiều, chỉ hơn năm mươi vạn.”

“Nhưng mấy năm nay lãi mẹ đẻ lãi con, cho dù tính bằng hạn mức cao nhất được pháp luật bảo vệ cũng hơn một trăm vạn.”

“Còn số tiền còn lại ấy à...”

“Đến lúc đó, cha bệnh hữu này sẽ chạy đến, lấy danh nghĩa giữ tiền giúp cậu ấy.”

“Sau đó thua sạch không còn cắc nào trong vòng một tháng...”

Đông đảo bệnh hữu triệt để cạn lời.

Họ nhìn [Người Học Thức Đường Phố] bằng ánh mắt thương xót. Gặp phải ông bô kiểu này đúng là xui xẻo tám kiếp...

Nhưng vẫn có bệnh hữu đưa ra ý kiến khác.

“Không phải chứ, bác sĩ Từ, chẳng lẽ anh không thể lặng lẽ nói thông tin của cái bát này cho bệnh hữu biết à...”

“Đúng đấy, chỉ cần nghĩ cách, nhất định có thể tránh được mà...”

“Cùng ý kiến! Mấy trăm vạn biến thành mấy vạn, thế này mẹ nó lãng phí quá đi, trái tim ông đây đang rỉ máu này! [Che mặt.jpg]”

“Lầu trên, có phải tiền của chế đâu, chế rỉ máu cái rắm á! [Ngoáy mũi.jpg]”

Từ Huyền cười nhạt: “Rất đơn giản.”

“Vị bệnh hữu này, tôi hỏi cậu.”

“Nếu bây giờ cậu có hai trăm vạn, cậu sẽ làm gì?”

[Người Học Thức Đường Phố] im lặng trong chốc lát, dường như đang suy tư. Hồi lâu sau, cậu mới thở dài: “Bác sĩ Từ, nói thật.”

“Có thể tôi sẽ nghỉ học.”

Câu nói đó của cậu làm tất cả khán giả xem live nghe đến ngơ ngẩn. Họ không thể tin vào tai mình.

Cậu học sinh điển hình tình nguyện ra đường xin ăn để tìm giáo viên học bổ túc, vậy mà khi có tiền sẽ nghỉ học ngay?

[Người Học Thức Đường Phố] thẳng thắn nói: “Nói thật nhé, tôi cố gắng học tập là để sau này có thể tìm một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền.”

“Dù sao, với tình hình và hoàn cảnh gia đình mình, con đường này là lựa chọn duy nhất của tôi.”

“Nhưng nếu có tiền thì khác rồi.”

“Nếu tôi có số tiền kia, chắc là tôi sẽ mua lại nhà của bà nội.”

“Đó là nơi quan trọng nhất trong hồi ức của tôi.”

“Số tiền còn lại, có lẽ tôi sẽ mua một mặt tiền nhỏ để kinh doanh.”

“Suy cho cùng, làm công ăn lương có tỷ lệ chi phí - hiệu quả cực kỳ thấp.”

“Tôi tin dựa vào năng lực của mình, chỉ cần tôi chăm chỉ thì dù kinh doanh cũng có thể đạt được thành tích.”

Vô số khán giả xem live nghe cậu nói lý do này thì đều im bặt.

Không thể nói lựa chọn này của [Người Học Thức Đường Phố] không đúng.

Chỉ có thể nói... điều đó làm họ cảm thấy đáng tiếc.

Chung quy, trong lòng người dân trong nước luôn có chấp niệm khó hiểu với việc đọc sách.

Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, rất thành thật.”

“Nhưng tôi phải nói cho cậu biết.”

Chương 1106 - Hố con trai đến mức này cũng tài tình thật! (2)

“Nếu cậu đi theo con đường này, tương lai sẽ thành công rất dễ.”

“Chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy năm, cậu sẽ kiếm được mấy trăm vạn.”

[Người Học Thức Đường Phố] mê mang hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy tại sao...”

Từ Huyền mỉm cười: “Rất đơn giản...”

“Vẫn là vì cha cậu.”

“Sau khi ông ta biết cậu kiếm được tiền sẽ trở về tìm cậu.”

“Ông ta là cha cậu nhưng lại quỳ gối trước mặt con trai mình, nước mắt nước mũi tèm lem nói xin lỗi cậu.”

“Cầu xin cậu trả tiền giúp ông ta, còn hứa hẹn sau này sẽ không tiếp tục cờ bạc nữa.”

“Với tính cách của cậu, dù biết ông ta không đáng tin nhưng chắc chắn cậu vẫn sẽ mềm lòng.”

“Đến lúc đó, cha cậu không có gánh nặng nợ nần trong lòng, còn có tiền sinh hoạt cậu cho hàng tháng.”

“Ông ta sẽ chứng nào tật nấy.”

“Ông ta biết có đứa con trai ngoan là cậu sẽ không ngừng giúp ông ta chặn lỗ.”

“Ông ta lại càng ngày càng phóng túng hơn.”

“Cuối cùng, không chỉ việc buôn bán của cậu bị đạp đổ.”

“Hơn nữa, vì cứu cha cậu, cậu bị ép phải đảm bảo khoản nợ cho ông ta.”

“Sau cùng, cậu cũng nợ ngập đầu...”

“Sau bao thăng trầm, kết cục là cậu sẽ đi thẳng lên sân thượng...”

“Điều khó giải thích nhất là dù tôi đã nói kết quả này cho cậu.”

“Sau khi cậu đưa ra lựa chọn vẫn sẽ đi đến bước đường này.”

“Chỉ là thời gian sớm mấy năm hoặc muộn hơn mấy năm, quá trình ở giữa hơi khác nhau chút ít thôi.”

[Người Học Thức Đường Phố] nghe vậy thì há hốc mồm, rất lâu sau cũng không thể khép miệng lại.

Vô số khán giả trong phòng live cực kỳ thổn thức. Không phải họ chưa từng gặp người cha hố con trai mình.

Nhưng kẻ hố con trai đến mức độ như cha bệnh hữu này quả thật là vật quý của lạ! Đúng là nát đến cực điểm!

Ông ta chẳng những không gánh vác trách nhiệm của người làm cha.

Hơn nữa còn kéo con trai mình xuống nước sau khi cậu ấy lập nghiệp.

“Bệnh hữu, cậu và cha cậu có thâm thù đại hận gì ở kiếp trước mà kiếp này phải làm con trai ông ta vậy... [Che mặt.jpg]”

“Mười năm trước, cha tôi làm việc trên cao không cẩn thận rơi xuống thành người thực vật. Ngày nào tôi và mẹ tôi cũng phải bỏ tiền, bỏ thời gian chăm sóc ông. Lúc đầu, tôi cho rằng như thế đã xui lắm rồi. Nay so sánh với bệnh hữu, tôi cảm thấy ông bô nhà mình thật sự là thiên sứ mà... [Cười khóc.jpg]”

[Người Học Thức Đường Phố] đột nhiên nhíu mày nói: “Chờ chút đã, bác sĩ Từ.”

“Tôi có một nghi vấn...”

Từ Huyền mỉm cười: “Cậu nói đi.”

[Người Học Thức Đường Phố] cau mày nói: "Nếu là như vậy."

"Vậy cho dù tôi nghiêm túc học tập, sau này tìm việc làm như người bình thường."

"Lẽ nào cha tôi không đến tìm tôi, kéo tôi vào hố lửa à…"

Khán giả xem live khác vừa nghe thấy vậy, cũng là ngây ra.

Điều này… nghe có vẻ có lý…

Gặp phải người cha như này, chỉ cần có chút thành tựu thì sẽ bị thu hút đến. Lẽ nào bệnh hữu này làm ăn kiếm được tiền thì sẽ bị hại, đi làm không hại được?

Từ Huyền cười nhạt, lắc đầu: "Cậu yên tâm, sẽ không có tình hình này xảy ra đâu."

[Người Học Thức Đường Phố] nhíu mày: "Tại sao?"

Từ Huyền nói: "Với thành tích của cậu, sau khi tốt nghiệp chính quy sẽ tiếp tục làm nghiên cứu sinh."

"Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ học tiến sĩ."

"Mấy năm nay đều ở trong trường học, ít nhất là trước ba mươi tuổi, bản thân không có tiền bạc gì cả."

"Cha cậu tìm cậu cũng không đòi được tiền, đương nhiên sẽ không làm phiền cậu."

"Đợi sau khi cậu tốt nghiệp tiến sĩ, lúc thật sự kiếm được tiền thì đã hơn ba mươi tuổi."

"Cha cậu không còn sự giúp đỡ của cậu, đến bước đường cùng, cướp bóc giết người không thành bị cảnh sát bắt vào trong đó đạp máy may."

"Ít nhất là trong vòng hai mươi năm không ra ngoài được..."

[Người Học Thức Đường Phố] nghe đến ngây ra.

Lúc này, biểu cảm trên mặt cậu hết sức phức tạp.

Trong lòng cũng không biết bản thân nên vui hay là nên buồn. Mà vô số khán giả trong phòng live đã bắt đầu vui vẻ.

"Ha ha, tin tức này khiến tôi vui vẻ từ đầu đến chân!"

"Bệnh hữu, tôi biết là cha cậu không nên thân, cậu xem nói trúng rồi đúng không! [Đầu chó. JPG]."

"Nể mặt cha cậu, trước khi cậu tốt nghiệp tiến sĩ, tuyệt đối đừng kiếm tiền!"

[Người Học Thức Đường Phố] nhìn thấy những màn đạn này, cũng có chút dở khóc dở cười.

Cậu bất đắc dĩ lắc đầu: "Các người cũng coi trọng tôi quá."

"Nói giống như tôi muốn kiếm tiền là có thể kiếm được vậy..."

"Đúng rồi, bác sĩ Từ, cái bát vỡ này..."

Từ Huyền nói: "Cậu có thể trao đổi Wechat với giáo sư Vương."

"Sau khi ngắt kết nối, tự giao dịch là được."

"Cậu không cần lo lắng, sẽ không sao đâu."

[Nhà Sưu Tầm Vương Lâm] mở miệng nói: "Nếu bác sĩ Từ đã lên tiếng thì tôi đây chắc chắn phải tin rồi."

"Cậu cho tôi tài khoản, tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền cho cậu, chuyển khoản WeChat cũng được."

[Người Học Thức Đường Phố] cảm kích nói: "Cảm ơn."

Chương 1107 - Hổ dữ không ăn thịt con, thế này thì còn mất nhân tính hơn cả hổ!

Từ Huyền mỉm cười: "Bệnh hữu, còn vấn đề nào khác không?"

[Người Học Thức Đường Phố] lắc đầu: "Không còn chuyện gì nữa, cảm ơn bác sĩ Từ."

"Tôi thanh toán phí tư vấn cho anh nhé."

Cậu nói xong thì thưởng cho Từ Huyền một hỏa tiễn siêu cấp, vẻ mặt vui mừng thoát ra ngoài. Đám khán giả xem live cũng biết livestream lần này cũng chính là lúc kết thúc. Ngay khi Từ Huyền chuẩn bị mở miệng nói chuyện.

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện mấy màn đạn.

Một tài khoản tên là [Thần Cờ Bạc Giá Đáo] trực tiếp phun ra!

"Hay cho một ác nhân nổi tiếng trên mạng!"

"Cậu rõ biết bát đồ cổ đó thuộc về tôi, tại sao lại bảo con trai tôi đập vỡ bát!"

"Cậu đang cố ý phá hoại tài sản của người khác đó!"

"Bồi thường tôi hai triệu tệ! Nếu không tôi sẽ đi kiện cậu!"

Vô số khán giả trong phòng live thấy ông ta lên tiếng thì hiểu ngay.

Có lẽ người này chính là người đương sự vừa nãy bị bọn họ mắng vô số lần, là người cha phế vật của đứa trẻ [Người Học Thức Đường Phố]! Lập tức, trên màn hình xuất hiện vô số màn đạn phẫn nộ ông ta.

Vô số khán giả xem live đều bắt đầu tức giận mắng chửi!

Vừa nãy, lúc bọn họ nghe Từ Huyền kể rõ, rất khó hiểu chuyện mà loại cặn bã này làm ra. Hiện tại nhìn thấy kẻ tồi này, còn không thấy ngại mà xuất hiện.

Đây chẳng phải là đơn thuần tìm chửi à!

Vừa hay bọn họ cũng có chỗ phát tiết... [Thần Cờ Bạc Giá Đáo] hoàn toàn thấy không sao cả. Không chút quan tâm có phải có người đang mắng ông ta hay không.

Chỉ là phát màn đạn yêu cầu Từ Huyền bồi thường tiền cho ông ta.

Từ Huyền cười nhạt: "Anh muốn khởi tố, vậy thì đi khởi tố tôi đi."

"Cái bát đó cũng chẳng phải do tôi ra tay làm vỡ, anh bảo tôi bồi thường thì tôi bồi thường, vậy chẳng phải tôi rất mất mặt à."

Rất nhiều khán giả xem live nghe thấy vậy, đều vui vẻ.

"Nghe thấy bác sĩ Từ cũng không nói đạo lý thì tôi yên tâm rồi."

"Không nói đạo lý gì chứ, rõ ràng là chiếm lý hiểu không! Anh đừng nói lung tung! [Lửa giận. JPG]."

[Thần Cờ Bạc Giá Đáo] trước màn hình điện thoại liếc mắt, lập tức nói: "Được!"

"Vậy tôi không bảo cậu bồi thường, ai làm vỡ thì tôi sẽ bảo người đó bồi thường!"

"Để thằng ranh con đó bồi thường cho tôi hai triệu tệ!"

"Để tôi xem nó còn đến trường được nữa hay không! Có thi lên đại học được nữa không!"

Vô số khán giả xem live đều giật mình!

Bọn họ đã thấy người vô sỉ, nhưng vô sỉ như vậy thì thật sự là lần đầu gặp! Vì lừa bịp tống tiền bác sĩ Từ, ngay cả con trai ruột của mình cũng có thể hủy hoại! Đây còn là lời mà con người có thể nói à!

Bọn họ đều đã nghe ra.

Tên cặn bã này muốn thông qua phương thức này để ép bác sĩ Từ cúi đầu chịu thua.

Trong lúc nhất thời, có không ít khán giả xem live lo lắng cho số phận của đứa trẻ [Người Học Thức Đường Phố]. Dù sao thì người cha cặn bã như vậy thật sự có thể làm ra được chuyện này vì tiền!

Lúc này, vô số khán giả trong phòng live đều vô cùng bối rối.

Bọn họ không hy vọng Từ Huyền đồng ý điều kiện của quỷ cờ bạc cặn bã này.

Lại không hy vọng [Người Học Thức Đường Phố] bị người cha khốn kiếp này ảnh hưởng.

Từ Huyền thở dài nói: "Tôi khuyên anh đừng đi khởi tố thì tốt hơn."

Trên mặt của [Thần Cờ Bạc Giá Đáo] lộ ra vẻ kích động: "Sao vậy, cậu chịu đền tiền rồi à?"

Từ Huyền mỉm cười: "Anh đang suy nghĩ cái gì đấy?"

"Tôi chỉ sợ anh lãng phí thời gian thôi."

"Anh có biết phí khởi tố của hai triệu tệ là bao nhiêu không?"

"Tiêu chí không vượt quá một vạn tệ, phải giao nộp năm mươi tệ phí khởi tố."

"Khoảng từ một vạn tệ đến mười vạn tệ là 2.5%."

"Từ mười vạn tệ đến hai mươi vạn tệ là 2%."

"Mức tiền càng tăng thì phần trăm càng giảm, nhưng tổng thể mà nói, giá trị càng cao thì phí khởi tố càng đắt."

"Muốn khởi tố hai triệu tệ thì phí khởi tố tổng cộng là 22800 tệ."

Từ Huyền cười như không cười nói: "Tôi muốn hỏi đôi chút, bây giờ trên người anh có thể xuất ra hai nghìn tệ không?"

[Thần Cờ Bạc Giá Đáo] lập tức cứng đờ.

Ông ta ấp úng nói: "Tôi sẽ nghĩ cách!"

Nói xong, [Thần Cờ Bạc Giá Đáo] tức giận, không nói gì nữa. Cho dù khán giả xem live khác châm chọc cỡ nào đều giả chết không lên tiếng nữa. Hết cách.

Hành vi này của ông ta chỉ có thể bắt nạt ngốc bạch ngọt “hiền lành”. Gặp phải người khó chơi như Từ Huyền đúng là hết cách… Từ Huyền cười nhẹ nhàng, lấy điện thoại của Tống Sở Sở ở bên cạnh ra.

Ấn ba con số, rồi gọi đi.

Rất nhiều khán giả xem live đều tò mò nhìn động tác của Từ Huyền, không biết lúc này muốn gọi điện thoại cho ai. Ting! Rất nhanh, điện thoại được kết nối.

Giọng phụ nữ trẻ tuổi dứt khoát lưu loát vang lên.

"Alo? Đây là trung tâm báo cảnh sát, xin hỏi có thể giúp anh điều gì?"

Chương 1108 - Nhận được quà của vợ, bây giờ tôi sợ ghê!

Từ Huyền mở miệng nói: "Chào cô, tôi muốn tố cáo."

"Có người mở sòng bạc ngầm, tụ tập đánh bạc."

"Địa chỉ là ở tầng hầm số XX đường XX thành phố XX."

Cô gái nhận báo án phía bên kia điện thoại, lập tức nói: "Được, chúng tôi đã nhận được tố cáo của anh."

"Sẽ có cảnh sát viên đi xử lý nhanh thôi."

"Cảm ơn anh đã ủng hộ chúng tôi!"

Từ Huyền mỉm cười: "Không sao cả."

Chính ngay lúc này, [Thần Cờ Bạc Giá Đáo] vừa nãy đã lặn xuống, lần nữa lên tiếng.

"A đù! Tôi vừa mới bỏ 1500 tệ mua chip!"

Không đợi ông ta nói xong, Từ Huyền đã nhanh chóng đá ông ta ra giữa phòng live. Lúc này, mấy khán giả trong phòng live mới phản ứng được.

Ai nấy đều vui vẻ.

"Cừ thật, đây là cách anh nghĩ ra à? [Che mặt. JPG]..."

"Bác sĩ Từ trả thù cũng nhanh quá đi."

"[Cười khóc. JPG]."

"Đây là không cho ông ta chút cơ hội nào cả."

"Lúc này, một kẻ nghiện bài bạc vốn không giàu có gì, cuộc sống càng thêm lạnh giá... [Đầu chó. JPG]."

"Ha ha, cuối cùng ông đây cũng hiểu rồi!"

Từ Huyền cười nhạt: "Được rồi, livestream lần này đến đây thôi."

"Các bạn bệnh hữu, lần sau chúng ta gặp lại."

Nói xong, màn hình của phòng live lập tức biến thành màu đen.

"Tản đi tản đi!"

"Ông xã, lần sau gặp lại!"

Vô số khán giả xem live cũng dần tản đi. Bên trong phòng tư vấn.

Sau khi Từ Huyền thoát live thì giao tất cả mọi chuyện mọi vật cho Tống Sở Sở như thường ngày. Bản thân pha chén trà thần tiên, vừa uống trà vừa suy nghĩ về Thiên Đạo.

Lúc này, các trang web lớn cũng truyền ra đoạn cut livestream tinh hoa của Từ Huyền và thảo luận với cộng đồng mạng. Trên một diễn đàn trò chơi.

Có một bài đăng bỗng hot lên.

[Vừa nãy xem livestream của bác sĩ Từ, tôi đã phát hiện được bí mật của vợ]

"Hu hu, các đồng chí, bây giờ tôi buồn ghê, muốn khóc quá!"

"Tôi và vợ tôi từ trường học đến hôn lễ, quen nhau mười năm mới đi đến kết hôn."

"Hiện tại đã có hai đứa nhỏ vô cùng đáng yêu."

"Vợ của tôi là kiểu tuy không xem là rất đẹp, nhưng cũng biết chăm lo việc nhà."

"Tuy cũng có lúc cãi nhau, chẳng qua chưa bao giờ thật sự ầm ĩ lớn."

"Vốn tôi cho rằng vận may lớn nhất của đời tôi chính là cưới cô ấy về nhà!"

"Mãi đến khi xem bác sĩ Từ livestream!"

"Vốn tôi còn cảm thấy vui vẻ."

"Cho đến khi tôi nhìn thấy bệnh hữu [Trai Đẹp Già Tuổi Tứ Tuần] lấy ra [thần khí phòng đi lạc]."

"Lúc ấy tôi đã choáng váng!"

"Bởi vì mấy năm trước lúc sinh nhật, vợ của tôi đã tặng một cái y hệt vậy!"

"Thật sự không gạt các người đâu! Trên đầu thắt lưng còn có tên viết tắt của tôi và vợ tôi giống y hệt của bệnh hữu đó!"

"Tôi vốn có mấy cái thắt lưng, nhưng từ khi vợ tặng cho tôi, mỗi ngày đều đeo thắt ra khỏi cửa."

"Không khoa trương nói cho các người biết."

"Lúc đó lòng tôi thật sự nguội lạnh."

"Vừa nãy mở thắt lưng ra, quả nhiên bên trong có mấy linh kiện điện tử!"

"Tôi đã lén mở điện thoại của cô ấy ra xem."

"Ha ha, quả nhiên bị cắm sừng rồi..."

"Hơn nữa không chỉ là một người!"

"Bây giờ trong lòng tôi rất loạn, mọi người có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì không... [Khóc lớn. JPG]."

Bài đăng này sắp đạt đến nghìn lời nhắn để lại!

"Đề nghị đi kiểm tra gen của đứa trẻ... [Đầu chó. JPG]."

"Cừ thật! Bệnh hữu, lòng anh bao la đó, không chỉ một người, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện [Che mặt. JPG]."

"Đù, tuần trước vợ tôi cũng tặng tôi một cái dành cho người già mất trí, bây giờ tôi sợ ghê!"

"Cho nên nói, bác sĩ Từ công đức vô lượng. Đã cứu vớt bao nhiêu nam nữ trẻ tuổi trẻ người non dạ [Móc mũi. JPG]."

Sau khi bài đăng này nổi lên đã thu hút vô số người của diễn đàn tiến đến vây xem.

Rất nhiều người đàn ông nhận được [thần khí phòng đi lạc] đều điểm danh ở phía dưới. Có khán giả xem live nhàm chán điểm danh từng tầng một.

Đếm xong đến vạn bài đăng, có khoảng hơn một trăm người bị hại...

Bài đăng ấy càng ngày càng hot trên mạng.

Dù sao bỗng dưng có hơn một trăm người đàn ông bi thảm xuất hiện, thậm chí có khi còn nhiều hơn nữa, mấy người không có mặt mũi đăng bài thừa nhận ấy. Độ thảo luận thật đúng là kéo max!

Từ Huyền nhìn thấy chủ đề hot do hắn dẫn đến trên điện thoại di động, cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng lúc này, wechat của hắn vang lên.

Trong nhóm đạo hữu, một đạo hữu với nickname là [Người Đi âm Bà Vương] nhắn tin.

Đạo hữu khác nhìn thấy bà nói như vậy, đều trêu chọc.

“Vương đạo hữu, nghề của bà có ngày nào không gặp quỷ đâu chứ? [đầu chó.jpg]”

“Đúng thế đúng thế, bà không gặp quỷ thì đi âm cái giề? [moi mũi.jpg].”

Cái gọi là người đi âm, cũng là một chức nghiệp cổ xưa.

Đi âm đi âm, thật ra thì chính là ý tứ hành tẩu trong cõi âm.

Bình thường đều là cố chủ tưởng niệm người nhà đã chết, hoặc là có chuyện gì cần thiết muốn hỏi nên mời người đi âm đến cõi âm, dẫn người nhà đã qua đời đến.

Chương 1109 - Nghi hoặc của các đạo hữu trong nhóm

Chờ đến khi người nhà và vong linh trao đổi xong rồi, người đi âm còn phải chịu trách nhiệm đưa vong linh trở về nữa. Có vẻ như khiến người ta cảm thấy hơi giống với cầu cơm.

Hơn nữa càng tương tự nhau là đi âm giống với cầu cơm, phần lớn đều là phái nữ mới có thể làm được. Hai ngành này cực kỳ ít phái nam.

Nhưng thật ra giữa đi âm và cầu cơm vẫn có sự khác biệt không nhỏ.

Bà cầu cơm chỉ cần gọi vong linh trở về là được. Có thể nói từ đầu tới đuôi đều vô cùng an toàn. Thế nhưng hạn chế cũng rất lớn, nhiều khi không tìm được quỷ hồn nên cái gì cũng hỏi không ra.

Mà bà đi âm thì lại khác.

Đi âm đi âm, nhìn từ cái tên này ta biết được rõ ràng cần hồn phách của người đi âm đích thân đi xuống cõi âm và dẫn người đến. So sánh với cầu cơm thì xác xuất thành công cực kỳ cao!

Nhưng tương tự đấy, ngộ nhỡ trong quá trình này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hồn phách của người đi âm ở lại cõi âm, không thể trở về cơ thể, vậy thì triệt để tèo đời...

Kết cục tốt nhất là trở thành người thực vật, não tử vong.

Phần lớn đều là vài ngày sau, cơ thể chết bất đắc kỳ tử...

Muốn làm ngành nghề này lâu dài, một là phải tạo mối quan hệ tối với quỷ sai phía dưới, hai là có thể chất đặc biệt.

Thế cho nên, cho tới bây giờ mạch này khó có thể phát triển lớn mạnh được. Bà Vương này chính là tộc trưởng của một gia tộc đi âm.

Có người nói tổ tiên năm đó là đại quỷ sai của cõi âm!

[Người Đi âm Bà Vương] bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng trêu chọc bà già đây nữa, tôi đang nói nghiêm túc đấy.”

Một vị đạo hữu hỏi: “Vương đạo hữu, rốt cuộc thì bà gặp quỷ gì thế?”

[Người Đi âm Bà Vương] phỏng chừng đã sớm không nhịn nổi, một phát gửi suốt cả một đoạn dài.

“Gần đây mấy tiểu bối trong nhà đều đi âm thất bại.”

“Cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà nhiều lần xuống đó đều không tìm được người.”

“Kỳ lạ nhất là....”

“Tôi cảm thấy hình như đến cả vong linh phía dưới cũng càng ngày càng ít...”

“Gần đây mọi người có phát hiện bên dưới có điều gì dị thường không?”

Đạo hữu khác đều lắc đầu bày tỏ không biết. Dù sao bọn họ chỉ là tu sĩ thôi.

Sự hiểu biết về phương diện này còn không bằng người đi âm chuyên nghiệp là bà Vương đây.

“Vương đạo hữu, bà cũng không cần phải lo lắng quá đâu, đây có thể là tác dụng phụ của việc linh khí khôi phục.”

“Đúng thế, hiện giờ tiên đạo không hiện, rất nhiều truyền thừa đều tiêu tán. Có lẽ chỉ có này đại năng thượng cổ mới có thể biết được bí mật thế giới này đi... [thở dài.jpg]”

“Vương đạo hữu, tôi khuyên bà đừng xoắn xuýt nữa, cho dù biết nguyên nhân rồi thì bà có thể làm gì được chứ?”

[Người Đi âm Bà Vương] cũng bất đắc dĩ thở dài.

Bà cũng biết các đạo hữu trong nhóm nói không sai.

Có điều vấn đề là mạch đi âm của bà đã lưu truyền hơn một nghìn năm rồi. Cũng không thể nói đứt là đứt được...

Bỗng nhiên bà Vương nghĩ đến một thành viên ở trong nhóm, một dòng suy nghĩ không khỏi lướt qua. Bà ấn vào avatar của Từ Huyền và gửi một tin nhắn riêng.

“Từ đạo hữu.”

“Lão thân gặp phải phiền phức, không biết đạo hữu có cách giải quyết nào không.”

“Chỉ cần hơi đề điểm vài câu là được...”

“Coi như lão thân nợ đạo hữu một ân tình, sau này nếu như đạo hữu có yêu cầu, lão thân nguyện ý phụng mệnh.”

[Người Đi âm Bà Vương] nói rồi trực tiếp chuyển qua cho Từ Huyền hai vạn. Phần ghi chú còn viết là “Phí cố vấn”.

Từ Huyền cũng lắc đầu cười.

Vị đạo hữu này vừa nhìn là biết hay coi livestream của hắn để giải trí này. Hắn tiện tay trả lời vài câu rồi đặt điện thoại di động qua một bên.

Trước màn hình điện thoại di động.

[Người Đi âm Bà Vương] nhìn tin tức Từ Huyền trả lời bà, vẻ mặt ngớ ra.

Địa phủ... chuyển chỗ ư?

Đây là có ý gì?

Cái thứ đấy mà cũng chuyển chỗ được à?

Trong phòng cố vấn.

Từ Huyền đặt điện thoại di động xuống.

Những người tu luyện trong nước đã có ít phát hiện về việc hắn ‘dọn sạch’ địa phủ rồi.

Cho dù hắn không nói, qua một khoảng thời gian nữa kiểu gì cũng biết chân tướng mà thôi.

Có điều Từ Huyền không quan tâm chuyện này cho lắm.

“Bác sĩ Từ có ở đây không?”

Lúc này bên ngoài phòng cố vấn có khách hàng tiến đến.

Người tới là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi. Cậu mang kính mắt, người mặc bộ đồ Tây vừa vặn. Chỉ là trông vẻ mặt của thanh niên này hình như có hơi ngượng ngập.

Từ Huyền mỉm cười bắt chuyện: “Mời ngồi.”

“Nói ra vấn đề của cậu đi.”

Thanh niên đeo kính này có vẻ hơi ngượng ngùng.

Kể từ lúc ngồi xuống cứ lề mề xấu hổ.

Từ Huyền lại hỏi một lần nữa, cậu mới ấp a ấp úng, vô cùng ngượng nghịu mở miệng.

“Bác sĩ Từ, hình như tôi đã phải lòng một cô gái.”

“Thế nhưng tôi không biết nên nói với cô ấy như thế nào.”

Chương 1110 - Lần đầu tiên nhìn thấy có người đàn ông chủ động làm đồ ngốc coi tiền như rác đó

“Hơn nữa tôi cũng sợ cô ấy không chấp nhận tôi.”

“Nên muốn hỏi ngài hai chuyện.”

“Tôi nên tỏ tình như thế nào để cô ấy đồng ý với tôi đây...”

“Nếu như hai chúng tôi ở bên nhau, liệu sẽ có một kết quả tốt không...”

Sau khi nói xong, khuôn mặt thanh niên đeo kính cũng đỏ lên.

Cậu cúi đầu không nói gì nữa, thường thường nhìn lén Từ Huyền mấy cái.

Tống Sở Sở ở bên cạnh nhìn biểu hiện của thanh niên đeo kính, khóe miệng không khỏi co giật.

Cô nhịn không được nói: “Chuyện này có gì mà phải bối rối thế.”

“Thích thì theo đuổi người ta đi.”

“Còn có, bây giờ thời đại nào rồi mà còn tỏ với chả tình.”

“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua một câu nói, tỏ tình là kèn lệnh thổi lên lúc chiến thắng mà không phải tín hiệu xung phong phát động tiến công à.”

Thanh niên đeo kính bất đắc dĩ nói: “Cái cô nói tôi cũng biết.”

“Thế nhưng con người của tôi tương đối hướng nội.”

“Tôi chả biết gì về việc theo đuổi con gái người ta hết...”

“Hơn nữa...”

“Hơn nữa thân phận của cô ấy cũng có chút đặc thù...”

“Cách chúng tôi quen biết nhau cũng có chút đặc biệt.”

Tống Sở Sở cạn lời: “Đặc thù đến đâu chứ?”

Thanh niên đeo kính cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ặc, tôi nhặt được tấm card có số điện thoại và hình ảnh của cô ấy qua khe cửa, khi đi ở khách sạn bên ngoài.”

“Sau đó gọi cho cô ấy một lần.”

“Sau đó cô ấy đến...”

Tống Sở Sở sửng sốt.

Một lúc lâu sau đầu có cô mới chuyển động bình thường. Cô trừng to mắt, nhìn chàng trai này với vẻ mặt khiếp sợ. Hay lắm!

Nhét tấm card qua khe cửa khách sạn, còn có thể gọi điện thoại kêu đến nữa. Con mẹ nó đây không phải là gái gọi à?

Tống Sở Sở nhìn dáng vẻ tinh thuần thiên nhiên không ô nhiễm của chàng trai trẻ này, không nghĩ tới lại là người như thế...

Càng kỳ quái hơn chính là, định mệnh còn chuẩn bị chuyển từ xe buýt sang xe riêng nữa?

Trâu bò thật...

Cô lớn như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai chủ động nguyện ý làm tên ngốc coi tiền như rác đó...

Lúc này khuôn mặt thanh niên đeo kính cũng đỏ lên, giải thích với Từ Huyền và Tống Sở Sở.

“Không phải, bác sĩ Từ anh đừng hiểu lầm.”

“Tôi không phải loại người mà hai người nghĩ đâu.”

“Chủ yếu là... tôi hơn hai mươi tuổi rồi.”

“Bởi vì chưa bao giờ dám tiếp xúc với con gái nên vẫn luôn không có bạn gái.”

“Ngày đó vừa lúc đi uống rượu với bạn, bị trêu chọc.”

“Sau đó trùng hợp nhìn thấy tấm card của cô ấy, nhất thời nóng đầu cầm lấy nó...”

“Sau đó... Sau đó tôi còn tìm cô ấy mấy lần nữa.”

“Số lần đi tìm cô ấy càng nhiều, tôi phát hiện mình càng thích cô ấy hơn...”

Sau khi nghe xong Tống Sở Sở không khỏi cạn lời.

Khó trách chàng trai này muốn theo đuổi một gái gọi. Cuối cùng hóa ra là do quá ‘ngây thơ’ rồi.

Đàn ông con trai không dám tiếp xúc với con gái từ nhỏ đến lớn như thế này dễ nóng đầu nhất...

Thanh niên đeo kính không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, anh nói xem tôi có thể cưa đổ cô ấy không?”

Từ Huyền gật đầu: “Được thì được.”

“Có điều tôi không đề nghị cậu làm như vậy.”

“Bằng không chắc chắn cậu sẽ phải hối hận...”

Thanh niên đeo kính không khỏi lộ ra vẻ thất vọng: “A...”

Tống Sở Sở không nhịn được nói: “Tôi nói nè em trai, cậu chịu khó động não ngẫm lại coi.”

“Hạng người thế nào sẽ đi làm gái gọi hả?”

“Nhất định là loại hết ăn lại nằm, lại tham tài hám làm giàu.”

“Cậu tìm gái gọi làm bạn gái, cô ta xài hao hết của cậu thì thôi.”

“Lẽ nào cậu không sợ cô ta sẽ cắm cho cậu mười tám cái sừng à...”

Thanh niên đeo kính thở dài: “Thật ra thì mấy chuyện cô nói tôi cũng đã từng cân nhắc rồi.”

“Kết quả xấu nhất đơn giản chính là bị cô ấy trêu đùa.”

“Cuối cùng chia tay với cô ấy, vẫn còn tiêu một số tiền lớn ở trên người cô ấy.”

“Có điều loại chuyện yêu đương này giống như là chơi game vậy.”

“Không đánh quái thăng cấp thì vĩnh viễn không tài nào tiến bộ được.”

“Với gà mơ cấp 0 giống tôi đây, những cô gái khác, chắc chắn là tôi không dám theo đuổi rồi.”

“Ít nhất khi đối mặt với cô ấy tôi còn có một chút dũng khí.”

“Nếu như không bước ra một bước ấy, tôi xem chừng suốt cả đời này bản thân tôi cũng chỉ có thể cô đơn một mình, đến một cô bạn gái cũng không có.”

“Nếu như có thể tu thành chính quả với cô ấy thì tốt quá.”

“Nếu như không thành.”

“Mấy thứ khác coi như trả học phí cho cô ấy vậy...”

Mặt Tống Sở Sở đơ ra.

Cô đã hoàn toàn cạn lời luôn rồi.

Nói người này vô tri đi. Nhưng cậu lại rất thanh tỉnh hiểu rõ bản thân mình.

Nói cậu lý trí đi. Hành vi của con hàng này lại rất chi là thái quá...

Lúc này Từ Huyền khẽ gật đầu: “Không, cậu nhầm rồi.”

“Nếu như cậu bày tỏ, đối phương sẽ đồng ý.”

“Đồng thời không có loại chuyện coi cậu như tên ngốc nghếch lắm tiền xảy ra.”

“Thậm chí còn sẽ cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, tiền kiếm được cũng đều giao cho cậu.”

Chương 1111 - Cậu không có tí hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này… (1)

“Hai người các cậu cuối cùng sẽ ở bên nhau đến khi già cả, làm bạn nhau suốt đời.”

Thanh niên đeo kính sửng sốt, lộ ra vẻ mừng như điên.

“Bác sĩ Từ, điều anh nói là thật?”

“Vậy thì tốt quá!”

“Ấy, chờ một chút.”

Thanh niên đeo kính sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tôi nhớ hình như ban nãy bác sĩ Từ nói, không đề nghị tôi hẹn hò với cô ấy?”

“Kết cục... Kết cục này không phải rất tốt đó à?”

Từ Huyền đồng tình nhìn cậu và khẽ lắc đầu.

Từ Huyền thở dài nói: “Cậu cũng là bởi vì sẽ cùng người kia ở bên nhau đến già, cho nên mới hối hận.”

Vẻ mặt thanh niên đeo kính mờ mịt.

Cậu thật sự có chút không hiểu ý của Từ Huyền cho lắm. Ở bên nhau đến già, chuyện này không tốt à?

Huống hồ nếu như hối hận, đâu phải là không thể chia tay đâu...

Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi hỏi cậu, mấy lần cậu gặp người kia có phải đều là trang điểm đậm không?”

“Hơn nữa mỗi lần các cậu chơi xếp hình, toàn bộ hành trình đều là tắt đèn và kéo kín rèm cửa.”

“Chơi trong căn phòng tối tăm không có ánh đèn...”

Thanh niên đeo kính hồi tưởng trong chốc lát, chần chờ gật đầu nói: “Ặc, hình như đúng là như vậy thật.”

Cậu vừa nghe Từ Huyền nói thế, dường như đã hiểu ra.

Sắc mặt cậu nhất thời biến đổi, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, không phải anh định nói là dáng vẻ của người này rất xấu đấy chứ...”

“Cũng không đến nỗi thế chứ, tôi thấy tuy cô ấy sau khi đã trang điểm không tính là mỹ nữ đỉnh cấp, nhưng xét về tổng thể thì vẫn được mà.”

“Bề ngoài cũng không có coi đến đâu đi...”

Từ Huyền sắc mặt vi diệu, lắc đầu nói: “Cậu sai rồi, cậu hoàn toàn không có hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này...”

“Hở...”

Thanh niên đeo kính nghe hắn nói như thế, trong lòng nhất thời chợt hẫng. Khó trách bác sĩ Từ nói mình sẽ hối hận.

Chàng trai ở tuổi của cậu, tuy không giống như mấy đứa mười mấy tuổi bỏ qua tất cả những điều kiện khác, hoàn toàn chỉ xem mặt thôi. Nhưng mà nếu như lấy một người vợ có bề ngoài quá xấu về thì cũng mất mặt lắm.

Chờ đến lúc lấy về nhà rồi nhìn mặt mộc lại xấu xí vô cùng, tuy vẫn có thể sinh hoạt với nhau thật, có điều cũng đúng là sẽ hối hận...

Thanh niên đeo kính rầu rĩ nói: “Hơ, bề ngoài của cô ấy rốt cuộc là xấu đến cỡ nào thế?”

“Bác sĩ Từ có thể hình dung một chút cho tôi, để tôi chuẩn bị tâm lý được không...”

“Nếu như có ảnh chụp thì càng tốt hơn nữa...”

Từ Huyền lắc đầu: “Cậu vẫn không hiểu rồi.”

“Cậu hoàn toàn không có hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này hết...”

Thanh niên đeo kính hoàn toàn mờ mịt: “Hở?”

“Ơ kìa bác sĩ Từ, tôi thực sự hiểu mà.”

“Tuy nhìn tôi hơn nửa là thẳng nam, thế nhưng cũng biết mặt mộc và mặt sau khi trang điểm của con gái có thể hoàn toàn là hai người.”

“Bây giờ tôi đã có chuẩn bị tâm lý.”

“Cho dù cô ấy xấu đến đâu cũng sẽ không dọa được tôi đâu...”

Từ Huyền lắc đầu: “Xấu thì không phải quá xấu.”

“Cũng có bề ngoài ở mức trung bình đi.”

“Có điều...”

“Năm nay người này đã 39 tuổi...”

Khóe miệng thanh niên đeo kính co giật, không nói gì.

Từ Huyền ung dung nói: “Hơn nữa... trước khi trang điểm, người kia không phải là nữ...”

“Gì cơ!”

Thanh niên đeo kính nhất thời đứng hình, hít một hơi khí lạnh.

“Bác sĩ Từ, anh, anh... ý anh tên kia là người chuyển giới ư?”

“Chính là kiểu đã uống thuốc và phẫu thuật rồi ấy?”

Từ Huyền lắc đầu: “Không không không.”

“Anh ta chưa làm phẫu thuật bao giờ, cũng chưa từng uống thuốc gì.”

“Chính là một người đàn ông bình thường.”

Trên mặt thanh niên đeo kính lộ ra vẻ hoảng sợ: “A?”

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Cậu hoảng sợ liều mạng lắc đầu: “Bác sĩ Từ anh đừng giỡn chơi tôi thế chứ, tuy... tuy tôi chơi xếp hình với con gái lần đầu thật, có điều tôi cũng không phải là đồ ngu.”

“Cho dù có ở trong tình huống tối tăm, mắt nhìn không rõ, nhưng là nam hay nữ chắc chắn tôi vẫn có thể phân chia rõ ràng được.”

Từ Huyền cười như không cười nói: “Cậu từ từ đừng nói chắc nịch như thế.”

“Trên điện thoại của cậu có phần mềm mua sắm màu cam đúng không.”

“Cậu mở ra, tìm kiếm theo mấy từ khóa nam biến nữ, quần lót silicon mà xem...”

Thanh niên đeo kính nghe xong mấy từ khóa ấy, sắc mặt nhất thời khó coi không gì sánh được.

Cậu chẳng nói chẳng rành lấy điện thoại di động ra, ấn ấn lướt lướt một hồi, trên mặt lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Cậu là xử nam không có kinh nghiệm gì, lại ở trong tình huống tối lửa tắt đèn, bị lừa cũng đúng là không thể phát hiện ra được...

Thanh niên đeo kính nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao lại có cái thứ đó cơ chứ!”

“Người phát minh ra thứ đó là biến thái đúng không!”

“Còn có tên khốn kia nữa!”

“Đàn ông đàn ang mà lại đi giả nữ để làm gái gọi!”

“Muốn tiền đến điên luôn rồi à!”

Chương 1112 - Cậu không có tí hiểu biết gì về trình độ trang điểm của người này… (2)

Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, người kia thật đúng là không thiếu tiền.”

“Làm buôn bán nhỏ, một năm thu nhập hơn ba mươi vạn.”

Thanh niên đeo kính ngẩn ngơ: “Không thiếu tiền, tại sao lại ra ngoài làm gái gọi thế?”

Từ Huyền thản nhiên nói: “Ai bảo anh ta không tìm được đối tượng giống như cậu, vẫn còn xấu hổ nữa chứ...”

“Xu hướng ở phương diện kia của người này có chút dặc biệt...”

“Nói thẳng ra tí là thích đàn ông.”

“Có điều anh ta không dám nói với người khác, cũng không biết đi tìm đối tượng như thế nào.”

“Dù sao tình cảnh của anh ta còn éo le hơn cậu nhiều.”

“Nếu như bày tỏ với người đàn ông khác rồi bị công khai, vậy thì đúng là muốn đội quần...”

“Nên nhiều năm qua anh ta vẫn còn độc thân.”

“Sau đó anh ta bèn nghĩ ra biện pháp này để rèn luyện lòng can đảm, cũng chính là đánh quái thăng cấp, gia tăng kinh nghiệm mà cậu nói đó.”

“Vừa lúc lần đầu tiên đi ra thì gặp được cậu...”

Thanh niên đeo kính nghe thế, khóe miệng co giật.

Từ Huyền tiếp tục nói: “Nếu như hôm nay cậu không đến tìm tôi.”

“Sau khi cậu tỏ tình với anh ta, anh ta sẽ vui vẻ đồng ý.”

“Cũng đáp ứng cậu không hề làm ngành nghề ấy nữa, tìm một phần công việc nghiêm túc.”

“Thế nhưng lúc này anh ta chưa dám công khai thân phận của mình với cậu.”

“Anh ta vẫn giả vờ làm phụ nữ, yêu đương như là một cặp trai gái bình thường.”

“Dù sao lần nào anh ta cũng đều kiên trì làm trong bóng tối.”

“Chỉ cần anh ta kiên trì không qua đêm với nhau, cậu vẫn sẽ ngu ngơ không phát hiện ra.”

“Qua một khoảng thời gian sau, cậu đã yêu anh ta.”

“Cậu nghĩ dù anh ta từng có một quá khứ bất kham nhưng mà đã cải tà quy chính, tính cách cũng không tệ lắm.”

“Thế là cầu hôn anh ta...”

“Anh ta đồng ý kết hôn với cậu, có điều không muốn đăng ký kết hôn, cũng không đi đăng ký kết hôn.”

“Chỉ kết hôn lữ hành, sau đó đăng vào vòng bạn bè thông báo cho bạn bè và người thân.”

“Dù sao nếu đi đăng ký kết hôn và làm lễ cưới một phát là bị lộ ngay.”

“Cậu cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, thậm chí còn rất vui vẻ.”

“Bởi vì anh ta thế mà lại không đòi lễ hỏi của cậu, không đợi cậu mua tam kim thì đã tự mua đủ.”

“Vì thế cậu cảm động không được.”

“Đến đêm hôm hai người đi ra ngoài du lịch, cậu uống nhiều quá.”

“Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện đít mình có hơi đau đau...”

Thanh niên đeo kính càng nghe càng cảm thấy hơi nhức trứng.

Sau khi nghe thấy câu cuối cùng Từ Huyền nói là “đít mình có hơi đau đau”, sắc mặt cậu tái mét hết luôn... Không nhịn được căng chặt phía dưới!

Hay lắm!

Ban đầu cậu cho rằng tên kia giả vờ làm phụ nữ, đoán chứng chắc là bot rồi. Cho dù thế nào cậu cũng không ngờ được tên kia thế mà lại là top cơ đấy!

Từ Huyền thản nhiên tiếp tục nói: “Sau đó cậu biết được thân phận thật sự của anh ta, cảm thấy hối hận, muốn chia tay với anh ta.”

“Có điều lúc ấy cũng đã muộn rồi.”

“Cậu đã yêu thân phận phụ nữ của anh ta rồi.”

“Chỉ cần anh ta trang điểm ăn mặc như phụ nữ, làm nũng với cậu một phát là thái độ cậu mềm đi.”

“Dù sao khi đó cậu không có bạn gái.”

“Ít nhất sau khi anh ta trang điểm và đeo đạo cụ vô, miễn cưỡng có thể ngụy trang thành phụ nữ.”

“Bản thân anh ta lớn hơn cậu mười mấy tuổi, cũng kiếm nhiều hơn cậu không ít tiền.”

“Trên sinh hoạt cũng đối xử với cậu rất tốt.”

“Cậu nhất thời do dự, nên không chia tay thành công.”

“Cứ kéo dài như thế, tuổi cậu dần lớn hơn, khó kiếm được đối tượng kết hôn khác.”

“Vì vậy cứ thế hồ đồ trôi qua một đời...”

Thanh niên đeo kính ủ rũ cúi đầu hỏi: “Bác sĩ Từ, cho nên cuối cùng tôi vẫn bị anh ta bẻ cong, biến thành gay à?”

Sắc mặt Từ Huyền kỳ lạ lắc đầu: “Cái đó lại là không phải.”

“Nếu như cậu bị bẻ cong thành gay, vậy thì cậu sẽ không hối hận.”

“Cũng tại cậu biết xu hướng tính dục của mình không có vấn đề gì cả.”

“Cho nên cậu mới sẽ hối hận...”

“Đương nhiên, nhiều năm sau đó hai người cũng từng xảy ra mâu thuẫn.”

“Cậu cũng cố gắng hoàn toàn tách khỏi anh ta, tìm một người phụ nữ chân chính để kết hôn.”

“Có điều nếm thử vài lần mà đều không thành công.”

“Bị tình tổn thương thì không nói, lại còn bị gạt một khoản tiền...”

“Nhưng vài lần đều liền đối phương cô gái tay chưa từng dắt thành.”

“Cuối cùng đều là ‘người vờ nam’ trên danh nghĩa chạy đến bên cạnh cậu và an ủi cậu, đồng thời mặc kệ hiềm khích lúc trước bao dung cho cậu, mang cậu về nhà.”

“Sau vài lần như thế cậu cũng sợ hãi.”

“Lại bởi vì nhiều tầng nguyên nhân phức tạp như sự bối rối và do dự trong lòng, cùng với một chút cảm tình, còn có thành phần im lặng nữa, cậu không rời khỏi anh ta.”

“Có điều trong lòng vẫn luôn xoắn xuýt, tinh thần tự hao tổn...”

Thanh niên đeo kính nghe thế cũng sắp khóc.

Chương 1113 - Nếu như sinh hơn sớm mấy thời đại, trong thần thoại hẳn là đã có tên của hắn.

Khiến cho cậu thấy bất lực là.

Trong lòng cậu cũng biết, bản thân mình đúng là có tính cách như vậy...

Nếu như không biết chân tướng, sợ là cậu thật sự sẽ lựa chọn như vậy...

“Bác sĩ Từ, vậy chẳng phải là nói chờ tôi già rồi, vẫn còn là một xử nam không chung đụng với phụ nữ bao giờ à?”

“Vậy cũng thảm quá đi thôi...”

Thanh niên đeo kính mang vẻ mặt ưu thương.

Cậu thở ra một hơi thật dài: “Được rồi bác sĩ Từ.”

“May mà lần này tôi đến tìm anh...”

“Nếu như thật sự kết giao với một người đàn ông, lại còn chung sống với một ‘top’ cả đời, tôi ngẫm lại thôi cũng thấy sợ rồi...”

“Đúng rồi, bác sĩ Từ.”

“Tôi vẫn còn có một vấn đề.”

Thanh niên đeo kính có chút ngượng nghịu nói: “Tôi biết chỗ anh có thuốc tìm được bạn gái.”

“Nên tôi muốn mua một phần...”

Từ Huyền mỉm cười: “Chuyện này không thành vấn đề.”

Hắn để Tống Sở Sở làm ‘thuốc’ xong rồi đưa tới.

Thanh niên đeo kính hưng phấn không gì sánh được mã quét QR trả tiền.

Rồi cậu cẩn thận trịnh trọng đặt tờ giấy ghi chú ấy ở bên người giống như là bảo bối gì vậy.

“Cảm ơn bác sĩ Từ đã cứu vớt nhân sinh nửa đời sau của tôi.”

Trước lúc rời khỏi phòng cố vấn, thanh niên đeo kính cúi mình thật sâu chào Từ Huyền.

Sau khi cậu rời đi. Từ Huyền đột nhiên nhướng mày.

Khi thiên đạo giáng công đức vì đã cứu vớt thanh niên đeo kính này này xuống cho hắn xong, cộng thêm số lượng tích lũy được trong khoảng thời gian rước đó, hiện tại lượng công đức Từ Huyền tích góp được cũng đã đạt đến một con số khách quan.

Từ Huyền cười nhạt. Rất nhanh thôi, là hắn có thể tiến thêm một bước.

Đến trình độ như bây giờ của Từ Huyền, đặt ở thời kỳ tu tiên giới phồn thịnh nhất cũng là nhân vật một phương.

Đã là sự tồn tại có thể sánh vai cùng những nhân vật ở trong truyền thuyết. Nếu như hắn sinh ra sớm hơn vô số năm, có lẽ bây giờ cũng sẽ có cái tên “Từ Huyền” trong truyền thuyết thần thoại đó rồi.

Có điều Từ Huyền còn chưa thấy thỏa mãn.

Trong truyền thuyết có nhiều thần phật như vậy, nhưng không phải ai cũng đều tồn tại vĩnh viễn muôn đời. Có một số người đã ngã xuống từ sớm, hoặc là đến đại nạn.

Nếu như Từ Huyền giữ nguyên ở tầng thứ này, qua trăm vạn năm sau hắn cũng không chạy thoát khỏi kết cục như vậy.

Chỉ khi nào tiến lên thêm một bước nữa, mới có thể chân chính chạm đến “Vĩnh hằng”!

Cũng may, khoảng cách một bước đó với hắn không còn xa nữa.

Cho dù bình tĩnh như Từ Huyền cũng vô cùng chờ mong đối với chuyện này.

Mấy ngày sau.

Bên trong phòng tư vấn.

Một người phụ nữ trung niên trang điểm mộc mạc, trên cánh tay còn mang lớp vải đen bước từ ngoài cửa vào.

"Hoan nghênh."

Từ Huyền mỉm cười, đón chị ta vào bên trong.

Sau khi người phụ nữ trung niên đi vào, đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó ngồi trên sô pha. Sau đó nữa là mở miệng nói với Từ Huyền: "Chào bác sĩ Từ, tôi muốn xem bệnh cho mẹ."

Từ Huyền gật đầu: "Không thành vấn đề, chị nói chút tình hình bệnh của mẹ mình đi."

Người phụ nữ trung niên tức giận nói: "Là thế này, bác sĩ Từ."

"Gần đây, không biết mẹ tôi bị làm sao."

"Mà cứ nói muốn quyên góp toàn bộ số tiền dưỡng lão đã tích góp cả đời cho người ngoài."

"Bảo Là muốn quyên cho tổ chức từ thiện gì gì đó."

"Tôi nghi bà đã gặp phải kẻ lừa đảo!"

Chị ta nói đến đây thì vô cùng tức giận, bất bình: "Giờ đám lừa đảo này ghê tởm thật chứ!”

"Đến cả người già, lớn tuổi như mẹ tôi cũng không tha! Chẳng có tí lương tâm nào hết, thèm tiền phát điên luôn rồi!"

Người phụ nữ trung niên tức giận nói tiếp: "Điều tôi buồn bực nhất là rốt cuộc tên lừa đảo đó đã thuyết phục mẹ tôi thế nào."

"Con người của mẹ tôi, tôi hiểu nhất!"

"Bình thường vô cùng tiết kiệm, số tiền dành dụm cả đời, một xu đều hận không thể tách thành hai."

"Hơn nữa con người bà ấy cũng khôn khéo, không giống người hồ đồ gì cả."

"Làm từ thiện gì đó, với tính cách của mẹ tôi, tuyệt đối không có khả năng!"

"Tôi đã hỏi bà ấy rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Có phải là ai nói với bà ấy có thể kiếm thêm tiền gì hay không, những điều này đều là gạt người!"

"Mẹ của tôi lại ấp úng không chịu nói!"

"Bản thân bà ấy muốn quyên thì thôi."

"Hơn nữa còn bảo tôi quyên chung!"

"Buồn bực nhất là."

"Tôi đã nhìn thoáng qua đài mà bà ấy muốn quyên, còn cố ý lên mạng tra, vậy mà lại là cơ quan từ thiện chính quy."

Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ, thở dài nói: "Bác sĩ Từ, tôi thật sự không hiểu."

"Cậu nói xem tên lừa đảo đó rốt cuộc đã dùng mánh khóe gì vậy?"

"Điều này cũng đáng sợ quá đi..."

Sau khi Từ Huyền nghe xong thì không khỏi nhếch lông mày.

Lắc đầu nói: "Chị nghĩ sai rồi."

"Mẹ của chị không gặp phải lừa đảo."

"Thật ra là bà ấy đã... gặp phải ma."

Người phụ nữ trung niên không khỏi ngây ra: "Cái gì? Ma á?"

Chương 1114 - Đến khi đóng nắp quan tài mới luận định

Từ Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Chị ta cạn lời nói: "Ma gì nhàm chán như vậy?"

Từ Huyền ung dung mở miệng: "Cũng không thể nói là nhàm chán, thật ra chị cũng quen con ma này."

Người phụ nữ trung niên nhíu mày: "Là ai?"

Từ Huyền chỉ vào lụa đen trên cánh tay của chị ta: "Chẳng phải gần đây cha chị qua đời à?"

"Chính là ông ấy."

Cơ thể của người phụ nữ trung niên chấn động mạnh, mờ mịt nói: "Là... là cha tôi?"

"Nhưng cha tôi... tại sao."

"Lúc còn sống, cha tôi cũng rất tiết kiệm giống mẹ tôi."

"Tôi còn nhớ trước khi ông ấy mất, còn nói với mẹ tôi lễ tang đừng làm quá phô trương, đơn giản là được."

Từ Huyền có ý sâu xa nói: "Đại khái là... vì thứ quan trọng hơn."

"Dù sao thì chỉ khi con người xuống đó, mới biết tiền không phải là thứ quan trọng nhất."

"Trong cuộc đời của con người có rất nhiều tiếc nuối còn quan trọng hơn cả việc giữ lại một khoản tiền."

"Ví dụ như... đánh giá thiện ác cả đời."

"Có thể còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của rất nhiều người."

"Nhưng người đã chết, lúc này biết cũng đã muộn rồi."

Người phụ nữ trung niên nghe thấy lời của Từ Huyền, ban đầu vẻ mặt còn mờ mịt, nửa hiểu nửa không. Trong lúc đó, hình như chị ta nghĩ đến cái gì đó, chợt giật mình.

"A, bác sĩ Từ, ý cậu là đầu... đầu thai?"

Từ Huyền không trực tiếp trả lời chị ta, mà thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, cha chị thường báo mộng cho mẹ chị."

"Nói ông ấy rất hối hận, cả đời này không nên vì tiền mà ít làm việc thiện."

"Nên bảo mẹ chị quyên tiền ra ngoài."

"Mẹ chị cũng nghe lời cha chị."

"Nhưng... không hoàn toàn nghe lấy."

"Mẹ chị quyên những số tiền này không dùng danh nghĩa của bà ấy."

"Mà là một nửa dùng danh nghĩa của cha chị để quyên."

"Nửa còn lại thì dùng tên của chị để quyên."

Người phụ nữ trung niên nghe đến đây thì ngơ ngác há to miệng, nói không nên lời. Một lát sau, khóe mắt của chị ta hơi đỏ lên.

"Bà già hồ đồ này..."

"Tôi còn cần bà ấy giúp à."

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Từ Huyền, do dự một lúc rồi mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi chuyện này."

"Nếu như bây giờ tôi vẫn muốn giúp cha tôi."

"Thì còn, còn kịp không…"

Từ Huyền khẽ gật đầu, rồi thốt ra bảy chữ: "Đến khi đóng nắp quan tài mới luận định."

Người phụ nữ trung niên hơi buồn bã.

Chị ta khẽ thở dài: "Cảm ơn bác sĩ Từ, tôi hiểu rồi."

Người phụ nữ trung niên im lặng thanh toán phí tư vấn.

Trước khi rời đi, chị ta không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, trên đời này thật sự có đầu thai chuyển thế ư?”

“Người tốt quả thật sẽ có cuộc sống tốt đẹp ở kiếp sau?”

Từ Huyền cười nhạt: “Nếu chị tin thì sẽ có.”

Người phụ nữ trung niên như nghĩ đến điều gì đó, chị ta gật đầu cảm ơn Từ Huyền rồi quay người rời đi.

“Ông chủ, anh nói cho chị ta biết chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Tống Sở Sở trừng mắt nhìn: “Nếu chị ta lan truyền tin tức này ra ngoài, có khi nào rất nhiều người sẽ tăng cường kiếm thêm công đức để kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt không?”

Từ Huyền cười nhạt: “Vậy thì tùy họ kiếm thôi.”

“Tục ngữ nói: Luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng vô hoàn nhân*.”

*đánh giá dựa vào hành động chứ không dựa vào tâm, vì nếu xét theo tâm thì trên thế gian không có mấy ai hoàn mỹ

*đánh giá dựa vào hành động chứ không dựa vào tâm, vì nếu xét theo tâm thì trên thế gian không có mấy ai hoàn mỹ

“Hơn nữa...”

Từ Huyền nhàn nhã nói: “Làm việc thiện lâu dài, tự nhiên tính cách sẽ cải thiện...”

“Đây chính là sự thống nhất giữa nhận thức và hành động.”

Tống Sở Sở nhún vai. Ô kê la.

Dù sao, anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng...

Ngay lúc này, Từ Huyền đột nhiên nhướng mày.

Vừa rồi, cuối cùng thì công đức của hắn đã tích lũy đủ số lượng, có thể lần nữa thay đổi quy tắc Thiên Đạo .

“Chẳng dễ dàng gì...”

Từ Huyền cảm khái một câu rồi đi đến cạnh Tiểu Ngũ.

Hiện tại, trên người Tiểu Ngũ có một đồ án hình chữ nhật, trông như màn hình.

Thỉnh thoảng lại có vài khối hình từ trên cao rơi xuống, tạo thành từng tầng.

Sau khi hình thành xong một tầng, các khối hình trong tầng sẽ biến mất.

Khụ khụ, bingo! Khoảng thời gian này, Tiểu Ngũ đã dùng “sở trường” của mình nghiên cứu ra một năng lực dưới sự “xúi giục” của Tiểu Si: Đó là tự chơi xếp gạch hình gấu một mình...

Sau khi phát hiện Từ Huyền đến, Tiểu Ngũ lóe lên tia mừng rỡ, trên người nó xuất hiện thêm vài nút bấm. Thoạt nhìn giống các nút trên bảng điều khiển trò chơi kiểu cũ.

Cứ như nó đang mời Từ Huyền cùng chơi game “xếp gạch hình gấu” này vậy.

Từ Huyền lắc đầu cười: “Ta không chơi đâu.”

“Tiểu Ngũ, còn nhớ chuyện trước đó ta nói với con không?”

Các khối gạch hình gấu biến mất ngay tức thì.

Trên người Tiểu Ngũ hiện ra mấy chữ:

“Sư phụ, con nhớ ạ.”

Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tốt.”

“Vậy bây giờ... bắt đầu đi.”

Lúc này, Từ Huyền đặt tay người Tiểu Ngũ. Lượng lớn công đức mạnh mẽ lưu chuyển qua.

Trong chớp mắt , trên người Tiểu Ngũ tỏa ra ánh sáng vô lượng!

Chương 1115 - Vĩnh hằng [Đại kết cục]

Vô số pháp tắc Thiên Đạo như thể xuất hiện từ hư không. Thời gian và không gian phảng phất đang bóp méo...

Từ Huyền bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt.

Hắn không hề buông tay, vẫn liên tục truyền công đức vào.

Lần cải tạo Thiên Đạo này càng sâu sắc hơn những lần trước. Lần này, Thiên Đạo của thế giới hoàn toàn biến thành hình dáng Từ Huyền... Thế nên Thiên Đạo phản kháng càng thêm kịch liệt.

Nói là phản kháng, thực chất chỉ là Thiên Đạo vô thức chữa trị cho bản thân mà thôi, chứ không thật sự có linh trí. Dù vậy thì người tu tiên bình thường cũng không thể chống đỡ nổi.

Nếu không phải hiện giờ Từ Huyền có đủ tu vi, Tiểu Ngũ còn là linh vật thiên địa, chỉ sợ cả hai đều sẽ bị dư âm pháp tắc “phản chấn” mà chết!

Đúng lúc này! Dường như hắn đột phá được cực hạn nào đó, “sức đề kháng” của Thiên Đạo nhanh chóng giảm đi đến khi mất hẳn. Thiên Đạo đã xem “tài sản riêng” do Từ Huyền thêm vào như một phần của mình.

Những hạn chế trước đó đã biến mất.

Từ khoảnh khắc ấy, quy tắc Thiên Đạo mới bắt đầu chậm rãi vận hành. Đồng thời, nó sẽ không thay đổi trong tận hàng trăm triệu năm tới...

Vào thời điểm này, Long quốc, gấu, đại bàng đầu trắng, tàu du lịch trên biển, trạm vũ trụ gần Trái Đất...

Khắp nơi trên thế giới, hàng tỉ người cùng sử dụng một plug-in phảng phất đều có cảm giác khác thường.

Chỉ giây lát thất thần, thế giới trước mắt như thể đã có gì đó khác biệt so với lúc trước... Nhưng không ai có thể nói rõ rốt cuộc là khác chỗ nào...

Ở ven biển nước Vệ Sinh Cân (băng vệ sinh).

Một đường ống mới được xây dựng liên tục xả chất lỏng ra biển.

Chất lỏng này không màu không mùi, hệt như nước cất tinh khiết.

Nhưng các nhân viên làm việc ở đây đều mặc quần áo bảo hộ ở mức độ cao nhất. Dưới lớp mặt nạ phòng hộ, vẻ mặt họ cũng vô cùng nghiêm túc.

Ai nấy đều ra sức cố thủ, canh phòng nghiêm ngặt, cẩn thận từng li từng tí, cứ như họ sợ dính thứ chất lỏng ấy lên người dù chỉ một giọt.

Vùng biển xung quanh nơi đó cũng cực kỳ thưa thớt cá, trông như biển chết.

Ngay lúc này, một vòi rồng nước đột nhiên cuộn trào trên mặt biển.

Hệt như rồng hút nước, nó cuốn ngược dòng chất lỏng vừa xả ra biển lên trời!

“Đệch mợ! Vòi rồng kìa!”

“Mau chạy đi!”

Các nhân viên mặc đồ bảo hộ sợ hãi chạy trốn.

Tuy nhiên, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Vòi rồng này không tan đi cũng không trôi ra xa. Cứ thế dừng lại ngay cửa thoát nước một cách quỷ dị...

Mấy tiếng sau.

Thủ đô nước Vệ Sinh Cân.

Rất nhiều người đồng loạt ngạc nhiên ngẩng đầu.

Rõ ràng dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng mà.

Nhưng tại sao mới nãy bầu trời còn trong xanh, hiện giờ một bên đang được mặt trời chiếu sáng, bên kia đã có mưa phùn tí tách nhỏ giọt rồi?

Tuy cơn mưa này không nặng hạt nhưng lại rơi liên miên không dứt, không có dấu hiệu tạnh...

Cùng lúc đó.

Rất nhiều dụng cụ đo lường kiểm trắc các chỉ tiêu đặc biệt trong thành phố đột ngột phát ra những âm thanh chói tai...

Vô số chuyện tương tự cũng đang lặng lẽ phát sinh ở khắp mọi nơi trên thế giới.

Từ Huyền yên tĩnh đứng trên đỉnh núi Tiểu Cô, nhìn chăm chú về phương xa bằng ánh mắt sâu thẳm.

Vô số công đức khổng lồ từ trên trời giáng xuống, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn như thể toàn bộ đều miễn phí.

Đồng thời, tốc độ giáng xuống không có ý định dừng lại.

Thậm chí, quanh người hắn đã bắt đầu hình thành kim quang công đức có thể thấy bằng mắt thường...

Bên cạnh đó, khí thế trên người hắn cũng bắt đầu không ngừng tăng cao.

Cuối cùng, đến một thời điểm nhất định, dường như bình cảnh bị phá vỡ.

Từ Huyền mỉm cười.

Thế giới này, vào vô số năm sau.

Cuối cùng lại nghênh đón một người vĩnh hằng nữa.

[Hoàn]

Chương 1116 - Cảm nghĩ của tác giả

Viết đến đây thôi

Thật ra, đại cương ban đầu còn định tái tạo thiên đình, để tảng đá đại sư huynh Tiểu Ngũ phụ trách trấn thủ.

Dù sao trên trời cũng không có chuyện gì, không cần quản nhiều, chỉ cần có thể trấn áp pháp tắc Thiên Đạo, để nó vận hành theo ý Từ Huyền là được.

Nhân gian cũng có một số thay đổi.

Tử Nam tương đối ngoan ngoãn nên để cô ấy trấn thủ nhân gian. Cộng thêm Tiểu Si trấn thủ địa phủ.

Còn Tống Sở Sở ấy à.

E hèm, cô ấy vẫn tiếp tục nấu canh cho hồn ma trong địa phủ thôi... [Cười]

Cứ thế, đợi đến khi linh khí được khôi phục, Từ Huyền chính là vị Hồng Quân Lão Tổ trong thần thoại tương lai.

Chẳng qua, hiện tại tôi không viết nổi nữa. Chủ yếu là không có đề tài livestream, đau đầu nhức óc cũng khó nghĩ ra còn kiểu bệnh hữu nào thú vị. Nếu cứ ép mình viết tiếp thì rất khó coi.

Thế nên quyết định dừng ở đây thôi.

Tóm lại, nội dung chủ yếu của bộ truyện này là phần livestream.

Mọi người xem đến giờ cũng không quan tâm cốt truyện chính là gì đúng không? [Đầu chó.jpg].

Bình Luận (0)
Comment