Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 39

Cúp điện thoại xong, Lâm Duẫn Nhiên ngân nga thay đổi bảy tám bộ quần áo, rốt cuộc tìm ra một bộ vừa ý. Chải chuốt tóc tai, lại ngồi chọn giày mất nửa ngày, chờ đến khi anh lái xe đến dưới nhà Nhậm Tiểu Thiên, đã quá một giờ hai mươi phút.

Nhậm Tiểu Thiên mặc một thân áo phông đơn giản, tóc tai đã được chải gọn gàng, trong tay cầm một bó hoa hồng. Cậu dừng lại bên xe Lâm Duẫn Nhiên, khom lưng đặt hoa bên cửa xe.

Lâm Duẫn Nhiên mừng rỡ nhận lấy hoa hồng: “Rốt cuộc mở mang đầu óc rồi hở ? Sao biết tôi thích được tặng hoa ?”

Nhậm Tiểu Thiên trên mặt vẫn không có biểu tình gì: “Anh nói muốn theo đuổi anh thì phải tặng hoa.”

Khóe miệng Lâm Duẫn Nhiên giật giật mấy cái, cố gắng duy trì nụ cười: “Lên xe đi.”

Nhậm Tiểu Thiên ngồi vào ghế phụ, như mọi khi duy trì trầm mặc. Chỉ là giờ phút này, trầm mặc của cậu trong mắt Lâm Duẫn Nhiên lại thành nhút nhát và xấu hổ. Lâm Duẫn Nhiên càng nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng lại tràn đầy đắc ý, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế bên cạnh, cười hề hề hỏi: “Chờ lâu chưa ?”

Nhậm Tiểu Thiên nhìn gương mặt gần sát, thờ ơ nói: “Tàm tạm.”

Lâm Duẫn Nhiên mờ ám hướng cậu thổi hơi: “Ồ, muốn đi đâu nào ?”

Nhậm Tiểu Thiên suy nghĩ một chút: “Đi đánh Bi-a đi ?”

Lâm Duẫn Nhiên thấy cậu mặt không đỏ, thở cũng không nhanh, vì vậy híp mắt lại gần hơn một chút, lúc hai cái miệng cách nhau vài cm ít ỏi, anh cố ý bày ra dáng vẻ quyến rũ: “Tiểu Thiên a, cậu nói..”

Lời còn chưa dứt, Nhậm Tiểu Thiên đột nhiên nghiêng cổ hướng về phía trước, rất nhanh hôn lên môi Lâm Duẫn Nhiên một cái, xong xuôi lại ngồi thẳng người.

Lần này đến phiên Lâm Duẫn Nhiên ngây người.

Thật lâu sau, Lâm Duẫn Nhiên đỏ mặt quay về ghế lái, tim đập nhanh như nai con chạy loạn. Rõ ràng đây không phải lần đầu biết yêu, cái loại chuyện thiếu nam thiếu nữ ngây ngô trước đây anh luôn coi thường, thế mà thời khắc này, tim không tự chủ đập rộn liên hoàn. Anh cố gắng khiến mình không mất tự nhiên, hỏi: “Sao tự nhiên lại hôn tôi ?”

Nhậm Tiểu Thiên khẽ cười, cũng không trả lời. Bộ dạng này trong mắt Lâm Duẫn Nhiên, như đang phảng phất nói: Còn không phải anh câu dẫn tôi sao ? Đương nhiên là để thỏa mãn ý đồ của anh rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhiên có chút ảo não. Vốn cho rằng, cùng một đứa nhỏ kém mình bảy tuổi chơi trò mập mờ, nhất định có thể dắt mũi người ta chạy quanh, vậy mà Nhậm Tiểu Thiên lại nhanh chóng cướp cơ trên của anh. Lâm Duẫn Nhiên khẽ hừ một tiếng, một cước đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.

Hai người thực sự đi đánh bi-a.

Kĩ thuật Nhậm Tiểu Thiên rất tốt, Lâm Duẫn Nhiên cũng không vừa, hai người ngang cơ nhau, đùa đi đùa lại vô cùng vui vẻ. Lúc Lâm Duẫn Nhiên khom lưng đánh bóng, cổ áo rộng rũ xuống, một mảnh da thịt nhẵn bóng cứ thế lộ ra, cả người nghiêng xuống tạo thành đường cong mê người, cặp mông yêu kiều vểnh thật cao, hai chân thon dài thẳng tắp..

Chỉ là, ánh mắt Nhậm Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đặt lên trái bóng tròn, một cái liếc nhìn Lâm Duẫn Nhiên cũng không có.

Đánh được một lúc, Lâm Duẫn Nhiên lạnh mặt chọc cây gậy xuống đất: “Mệt rồi ! Nghỉ một chút !”

Nhậm Tiểu Thiên chạy đi mua hai chai nước uống, lát sau quay lại ngồi xuống bên cạnh anh.

Lâm Duẫn Nhiên hỏi: “Cậu qua lại với bao nhiêu em rồi ?”

Nhậm Tiểu Thiên nói: “Ba.”

Lâm Duẫn Nhiên hỏi tiếp: “Lần dài nhất thì được bao lâu ?”

Nhậm Tiểu Thiên suy nghĩ một chút: “Gần một năm thì phải.”

Lâm Duẫn Nhiên giơ tay nâng mặt, trong lòng âm thầm chửi: Em gái kia thật lợi hại, có thể chịu đựng cậu ta một năm liền.

Một lát sau, Nhậm Tiểu Thiên nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh… gặp gỡ bao nhiêu người, ừhm, bạn trai ?”

Lâm Duẫn Nhiên nói: “Không tính Tô Duy thì là, bốn người.”

“Ở nước ngoài cũng có sao ?”

Lâm Duẫn Nhiên nhìn cậu một cái, dựa vào lưng ghế thở dài: “Có. Khi ấy Tô Duy không chịu để ý tôi, trong lúc tức giận tôi đã đi tìm đàn ông. Nhưng mà qua lại mấy tháng rồi cũng chia tay, sau đó cũng không tìm thêm ai nữa.”

Nhậm Tiểu Thiên nắm tóc: “Nghe nói người ngoại quốc dễ nhìn hơn nhiều..”

Lâm Duẫn Nhiên tức giận liếc mắt: “Cái rắm! Cả người toàn lông cậu không biết hả ? Râu thì không nói làm gì đi, nhưng lông ngực không đếm xuể! Như vậy Tô Duy thoát tục thanh cao mới lọt vào mắt tôi !”

Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu: “Anh còn thích thầy Tô sao ?”

Lâm Duẫn Nhiên dừng lại một chút, nhịn không được đưa tay vuốt tóc Nhậm Tiểu Thiên: “Thích chứ. Nhưng tôi có thể cho cậu một cơ hội, khiến tôi quên đi cậu ấy.”

Nhậm Tiểu Thiên trầm mặc thật lâu, trịnh trọng gật đầu một cái.

Quay về bàn bi-a, Lâm Duẫn Nhiên nhịn không được hỏi: “Này, cậu thích tôi từ lúc nào ?”

Nhậm Tiểu Thiên cầm lấy cây gậy, dùng phấn chà chà đầu gậy, vẻ mặt mơ màng: “Em.. cũng không rõ.”

Lâm Duẫn Nhiên trong lòng vui vẻ, ngoài mặt làm như thờ ơ: “Thực sự là đồ ngốc.”

Sau đấy, Lâm Duẫn Nhiên và Nhậm Tiểu Thiên cứ như vậy qua lại gặp gỡ. Nhậm Tiêu Tiểu không hỏi lại quan hệ của họ, Lâm Duẫn Nhiên cũng không nói gì. Quan hệ hai người, gọi là tình nhân thì thiếu một phân, coi là bằng hữu thì thừa một phần, có đụng chạm hôn môi thân mật, nhưng cũng không tiến thêm một bước.

Cứ như vậy, trường học đã đến kì nghỉ hè.

Lâm Duẫn Nhiên dành mấy ngày nghỉ để cùng Nhậm Tiểu Thiên đi leo núi, xe chạy tới chân núi Hoàng Sơn.

Nhậm Tiểu Thiên dù sao cũng là sinh viên mới ra trường, tay chân linh hoạt, cả người tràn trề sức sống. Còn Lâm Duẫn Nhiên ra trường đã nhiều năm, cả người vốn lười vận động, nhìn qua linh hoạt, thực tế hư nhược. ( thể trạng kém )

Để lãnh hội phong cảnh Hoàng Sơn, hai người bỏ xe lại, tự mình lên núi. Thực tế chứng minh, Lâm Duẫn Nhiên đề cao bản thân mình rồi.

Đi qua ba bốn cảnh điểm (điểm dừng để ngắm cảnh), Lâm Duẫn Nhiên thở hổn hển dựa vào vách núi, ngồi xuống tại chỗ: “Mệt chết đi được, nghỉ ngơi tí đi.”

Nhậm Tiểu Thiên trông mặt anh ửng hồng, không khỏi vươn tay ra: “Túi nặng sao ? Hay để em đeo giúp cho ?”

Lâm Duẫn Nhiên như được được ân xá, lưu loát cởi túi ném vào trong lòng Nhậm Tiểu Thiên: “Chìm chết cậu đi!”

Nhậm Tiểu Thiên sửng sốt một chút, Lâm Duẫn Nhiên còn đang cho rằng cậu định nói ra lời nào cay độc, lại thấy vẻ mặt Nhậm Tiểu Thiên ngưng trọng nói: “Sao anh không nói sớm ?” Nói rồi đeo túi của Lâm Duẫn Nhiên lên trước người.

Lâm Duẫn Nhiên bị lời này của cậu làm cho sửng sốt, cứ như vậy mà rung động…

Hai người đi tới giữa sườn núi, Lâm Duẫn Nhiên thực sự không biết khách sáo, máy ảnh đeo cổ cũng treo trên người Nhậm Tiểu Thiên. Nhậm Tiểu Thiên giống như một cây thông noel, cả người treo đủ thứ đồ đông tây.

Lâm Duẫn Nhiên lảo đảo vào một đình nghỉ chân ngồi xuống: “Đi không nổi, hay là chúng ta ngồi cáp treo đi.”

Nhậm Tiểu Thiên từ trên nhìn xuống dưới một hồi, khẽ nói: “Cáp treo ở chân núi để leo lên đỉnh, bây giờ muốn ngồi cũng phải lên đến đỉnh đã.”

Lâm Duẫn Nhiên khóc không ra nước mắt, bắt đầu cố tình gây sự: “Vừa nãy ở chân núi sao cậu không kéo tôi ngồi cáp treo đi ?”

Nhậm Tiểu Thiên gãi gãi tóc, trong lòng yên lặng oán: Vừa rồi là ai khinh bỉ chê cáp treo nông cạn sao anh có thể ngồi ? Lại còn cái gì mà đến đây là để thưởng thức phong cảnh tốt đẹp sao có thể ngồi cáp treo!

Nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng, cậu cũng không nói ra.

Nghỉ ngơi một hồi, Nhậm Tiểu Thiên cởi túi trên người xuống đưa cho Lâm Duẫn Nhiên, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Lên đây đi, để em cõng anh đi.”

Lâm Duẫn Nhiên sửng sốt một chút, trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng lại đỏ mặt giả vờ cự tuyệt: “Thế này, không tốt cho lắm a ~~~~~”

Nhậm Tiểu Thiên lập tức đứng thẳng người, một lần nữa đeo túi lên: “Vậy quên đi, đi thôi.”

Lâm Duẫn Nhiên biểu tình cứng đờ, sắc mặt không biết dùng từ gì để hình dung.

Vất vả leo lên tới đỉnh núi, hai người mệt phờ, cũng không còn tâm tư gì để ngắm phong cảnh, lập tức vào khách sạn trên núi nghỉ ngơi.

Lúc thuê phòng, Nhậm Tiểu Thiên tranh trả tiền, thấy giá tiền thì đột nhiên cứng đờ. Lâm Duẫn Nhiên nhìn bóng lưng cậu liền biết chuyện gì đã xảy ra, đi lên phía trước chen qua một bên: “Muốn một phòng, phòng nào có giường lớn..”

Nhậm Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn anh, Lâm Duẫn Nhiên nhanh chóng rút ví tiền rút ra vài tờ, không để Nhậm Tiểu Thiên thấy anh mang bao nhiêu tiền. Chờ nhân viên đưa cho anh thẻ mở cửa, Lâm Duẫn Nhiên tỏ vẻ hờ hững nhận lấy, giải thích: “Không mang đủ tiền, chấp nhận một cái giường đi ~~”

Hiếm khi Nhậm Tiểu Thiên lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cậu cúi đầu khiêng một đống hành lý theo chân anh đi vào thang máy.

Vào phòng, Nhậm Tiểu Thiên bắt đầu lấy hành lý ra, an bài hành trình ngày mai, Lâm Duẫn Nhiên vạn sự tùy cậu tiến vào phòng tắm.

Đến khi Lâm Duẫn Nhiên quấn khăn tắm đi ra ngoài, Nhậm Tiểu Thiên vẫn đang ngồi trước bàn, trước mắt hé ra bản đồ Hoàng Sơn, cậu thỉnh thoảng cắn cắn bút, sau đó cẩn thận viết gì đó lên bản đồ.

Lâm Duẫn Nhiên trở mình lấy túi, cố ý tạo ra âm thanh, Nhậm Tiểu Thiên quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt vội đảo qua nửa người trên của anh, sau đó lại thờ ơ quay lại nhìn bản đồ.

Lâm Duẫn Nhiên nhe răng trợn mắt nhìn bóng lưng cậu, tìm một cái áo rộng thùng thình, một cái quần soóc ngắn để thay, chen đến ngồi xuống bên người cậu: “Nghiên cứu không ổn sao ?”

“Ngô..” Nhậm Tiểu Thiên vẫn cúi đầu như trước: “Sắp xong rồi.”

Lâm Duẫn Nhiên tựa đầu bên hốc vai cậu, Nhậm Tiểu Thiên cứng người một chút, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu địa đồ. Lâm Duẫn Nhiên giận dữ nghiến răng, bỏ mặc cậu nằm dài trên giường.

Lát sau, Nhậm Tiểu Thiên buông bản đồ đi tới bên giường ngồi xuống: “Sáng sớm mai chúng ta đi ngắm mặt trời mọc đi.”

Lâm Duẫn Nhiên uể oải ừ một tiếng.

“Khụ..” Nhậm Tiểu Thiên khẽ hắng giọng, “Jack, vừa rồi.. không phải là anh câu dẫn em chứ ?”

“!@#$%^%#&” Lâm Duẫn Nhiên nhảy dựng lên như cá thiếu nước, nhe răng trợn mắt không nói lên lời.

Nhậm Tiểu Thiên lấy tay che mông, nhỏ giọng nói: “Với anh… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..”

Lâm Duẫn Nhiên giận dữ hét: “Chuẩn bị cái đầu cậu đầu. Lão tử cho cậu thượng.”

Nhậm Tiểu Thiên nháy mắt lóe tinh quang, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì được..”

Lâm Duẫn Nhiên: “………”

“Được cái rắm!” Lâm Duẫn Nhiên tức giận lấy cái gối bên cạnh ném mạnh lên người cậu, xoay người tiến vào trong chăn, phồng miệng đỏ mặt nói: “Cút đi! Đi chết đi! Dựa vào cái gì bắt lão tử cho cậu thượng! Ngủ.” Rống một hồi lại chui vào trong chăn.

Nhậm Tiểu Thiên đưa tay chọc vào chăn, cái chăn uốn éo một chút. Nhậm Tiểu Thiên lại chọc, cái chăn lại vặn vẹo…

Cậu bị Lâm Duẫn Nhiên chọc cho khẽ cười một chút, thực sự không biết nên làm gì thì tốt, đành đứng dậy cầm quần áo đi tắm.

Đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, Lâm Duẫn Nhiên từ trên giường nhảy xuống, lấy ra thuốc bôi trơn và áo mưa, hung hăng ném vào thùng rác rồi quay về giường ngủ.
Bình Luận (0)
Comment