Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 12

Trước tiên đem máy sưởi trong phòng tắm bật lên, bảo đảm cho nhóc hồ ly mới bị cạo lông sẽ không đông lạnh, Bùi Chu lúc này mới xoay người rời đi, đóng lại cửa phòng tắm, làm xong tất cả các công tác chuẩn bị trước khi tắm rửa cho hồ ly.

Tuy rằng Bùi Chu chưa từng nuôi hồ ly, nhưng mà giúp hồ ly tắm rửa...... Hẳn là cũng không khác gì giúp mèo tắm rửa đi?

Anh từng vô số lần từ trong miệng chủ nhân các sủng vật nghe nói qua, muốn cho một con mèo ngoan ngoãn tắm rửa có bao nhiêu khó.

Bùi Chu cũng không nghĩ mình sẽ bị thương, vì thế anh hưng sư động chúng mà mang lên găng tay, khẩu trang y tế, sau đó xách theo một chiếc ghế nhỏ vào trong phòng tắm.

Thời điểm mở cửa phòng tắm anh đặc biệt thật cẩn thận, chỉ sợ con hồ ly này lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ra ngoài trốn, nhảy loạn khắp phòng, làm anh bắt cũng không bắt được.

Nhưng mà ngoài dự đoán, con hồ ly vẫn đang được bọc khăn lông, ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh bồn tắm, thấy anh tới, cũng chỉ là nhàn nhạt mà liếc anh một cái, sau đó lại rũ đầu xuống, không biết là đang trầm tư cái gì.

Bùi Chu: "...... A?" Ngoan như vậy sao?

Cứ việc hồ ly tiên sinh biểu hiện ra cực độ phối hợp, nhưng mà Bùi Chu vẫn không dám thiếu cảnh giác, sợ đây chỉ là kế hoãn binh của nó khiến địch nhân nơi lỏng cảnh giác, sau đó thừa dịp mình không chú ý, đột nhiên bùng lên, đem anh khiến cho người ngã ngựa đổ.

Thả chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn tắm, Bùi Chu chậm rãi ngồi xuống, một bên mở nước ấm vào bồn tắm đồng thời một bên ánh mắt vẫn luôn đặt trên người hồ ly tiên sinh, thật giống như đang ở phòng thẩm vấn nhìn chằm chằm một đặc vụ xảo trá xảo quyệt của địch, canh phòng nghiêm ngặt nó tùy thời có khả năng vượt ngục.

Nhưng là...... Vì cái gì, anh cư nhiên nhìn thấy trong ánh mắt con hồ ly kia xuất hiện một tia hài hước?


Hồ ly tuy bị cắt trọc lông nhưng bước đi vẫn thể hiện đầy ưu nhã, nó quay chung quanh bồn tắm đi một vòng, sau đó nhẹ nhàng mà nhảy, chủ động nhảy vào bồn tắm, mặt nước ấm áp vừa lúc không ngập quá bốn chân nó.

Bùi Chu đôi mắt nồng đậm kinh ngạc chi tình, hoàn toàn che dấu không được!

"Nghe lời thế à? Thật sự không sợ nước sao?" Anh duỗi tay ở bồn tắm thử thử độ nước, nhịn không được lẩm bẩm một câu.

Kế tiếp hết thảy, lấy một loại phương thức ngoài dự đoán, lại theo lý thường tiến hành.

Bùi Chu đơn giản thấm ướt toàn thân hồ ly, nhanh chóng dùng xà phòng xoa nó một thân bọt biển, toàn bộ quá trình cơ hồ không có chịu bất luận cái gì cản trở.

Hơn nữa khi tay phải anh cầm vòi hoa sen, tay trái tẩy đi bọt xà bông trên người nó, thậm chí con hồ ly này còn căn cứ theo động tác Bùi Chu chủ động phối hợp, nhấc chân nhấc chân, đứng thẳng.

"Tẩy móng vuốt nào! Chân trước, không phải, bên trái này!...... Đúng rồi, sang bên phải nào!"

"Nâng cằm để kì cổ, nước không vào mặt, đừng sợ......"

"Quay lưng lại nào, đúng rồi nhấc đuôi lên, móng vuốt nhóc bám thành bồn tắm, ta giúp nhóc rửa cái bụng......"


Phối hợp ăn ý, Bùi Chu rốt cuộc buông tâm, trên mặt tươi cười.

Anh một bên cấp hồ ly tắm rửa, một bên cùng nó câu được câu không nói chuyện: "Tiểu phúc ly, nhóc thật là lại ngoan lại thông minh a...... Ta liền đặt tên cho nhóc là Ngoan Ngoan đi? Thế nào?"

Nghe vậy, hồ ly tiên sinh không có hé răng, chỉ là nửa người trên đột nhiên ngả ra sau, lỗ tai hướng hai bên bày ra tạo hình như cánh phi cơ, đôi mắt hẹp dài dùng một loại ánh mắt bá đạo tổng tài "Ngươi là thiểu năng trí tuệ sao" nhìn anh.

Bùi Chu dở khóc dở cười: "Yo, là không thích sao?"

"Được được, vậy không gọi cái này......" Bùi Chu không có từ bỏ, tiếp tục dùng một loại thương lượng miệng lưỡi nói: "Như vậy kêu Tiểu Bạch? Tiểu Phúc? Hoa Hoa?......"

Bùi Chu sa vào trò chơi đặt tên, vui sướng đến không thể tự thoát ra được, liên tục nói một loạt cái tên, nhưng mà, hồ ly tiên sinh từ lúc bắt đầu còn sẽ khinh thường mà nhìn anh, cuối cùng đã biến thành rũ xuống con ngươi, giống như lão tăng nhập định, không thèm liếc mắt nhìn anh.

Haizz, bị ghét bỏ rồi......

Bùi Chu cũng không nhụt chí, một bên vui sướng mà cấp hồ ly tắm rửa, một bên nói: "Nhóc đáng yêu như vậy, nếu không thì kêu Manh Manh đi? Thế nào?"

Osmond: "!"


Vì thế Bùi Chu liền thấy kia nhóc hồ ly đột nhiên cả người giống như bị điểm huyệt định trụ, sau đó chậm rãi nâng lên gương mặt trái xoan bị xối đến ướt đẫm, một đôi con ngươi xinh đẹp như là pha lê, khiếp sợ mà nhìn anh.

Cũng không nhìn thấy biểu tình ghét bỏ quen thuộc ở trên mặt nó, Bùi Chu ngược lại sửng sốt, sau đó tính kêu thử một câu: "Manh Manh?"

Bộ lông trên mặt đã chặn lại cảm xúc có chút xấu hổ này, nghiêng đầu sang một bên, hồ ly tiên sinh ra vẻ thực hung mà nổi giận gầm lên một tiếng "Ô ngao!"

—— Cái gì mà Manh Manh, vừa mới nhận thức, đã kêu thân thiết như vậy! Thật là một nhân loại tuỳ tiện!

Nhưng mà thanh âm phát ra, liền làm nó giật nảy mình, vì cái gì lại biểu đạt thân mật cùng hảo cảm "Ô ô ~" chứ?

Âm cuối kéo dài, có thể so với chín dãy mười tám khúc cua đường núi, có thể làm xe chạy đến thành thị bên cạnh.

"Ha ha, ngươi đáp ứng rồi, vậy kêu Manh Manh!" Bùi Chu đôi mắt phát quang, anh liên tiếp kêu vài lần tên hồ ly tiên sinh: "Manh Manh, Manh Manh, Manh Manh......"

Hồ ly tiên sinh thật sự thất thố, hắn bị kêu đến mức mặt vô cùng ủ rũ, hận không thể xoay quanh mà đuổi theo cái đuôi của mình, để phát tiết một chút cảm xúc bực bội không tên trong lòng ra.

Biến thân trở lại hình thái nguyên thủy chính là có điểm này không tốt, chỉ số thông minh giảm xuống, cảm xúc lộ ra ngoài, giống như tên ngốc vậy, hồ ly tiên sinh có chút sinh khí, rất muốn nâng lên chân trước ôm ngực một chút, nhưng cũng không biết là giận người khác, hay là giận chính mình.

Hồ ly tiên sinh: "Ô ngao!!!" Đừng kêu!


Nhưng mà ngay sau đó, nó liền cảm giác thân thể của mình bị lật ngược lại, đồng thời phần hông chợt lạnh, một bàn tay nhân loại ấm áp duỗi lại đây, bắt đầu theo dòng nước, ôn nhu xoa, xoa nó...... Trứng trứng!!!

Hồ ly tiên sinh vẻ mặt Sparta khiếp sợ: "!?"

"Đừng cử động, trứng trứng thực bẩn, cũng cần phải rửa sạch!" Bùi Chu túm con hồ ly bằng một tay, động tác phi thường tự nhiên, sau đó một bên xả nước, một bên động tác mềm nhẹ bắt đầu rửa sạch trứng trứng, bởi vì vừa rồi một loạt công tác tắm rửa tiến hành vô cùng thuận lợi, giờ này khắc này, anh đối với tiểu gia hỏa hoàn toàn mất đi tâm cảnh giác.

"Định định mệnh......!" Dơ cái rắm! Lão tử mỗi ngày đều liếm!

Ngay lập tức, đôi đồng tử của hồ ly tiên sinh tạo thành một đường kẻ thẳng, cả người lông mao theo bản năng dựng đứng, nhưng bởi vì không còn lông, chỉ có thể rung rung một chút lỗ chân lông, vì thế nó rõ ràng mà cảm nhận được bốn phía vèo vèo gió lạnh, rót nhập thân thể của mình, nhưng đầu nó lại là nhiệt độ bùng nổ bất thường, ngay cả huyết tương trong não cũng sôi trào!

Môt khắc kia, lý trí hết thảy ném tới trên chín tầng mây, hồ ly tiên sinh xấu hổ đến mức ngay cả lông mao trên mông đều mau bị thiêu cháy, nó kéo thân thể bị thương nặng suy yếu, tròng mắt toát ra tinh quang, chợt bộc phát ra một tia sức mạnh cuối cùng.

—— toàn bộ hồ ly giống như tên rời khỏi cung tiễn, từ trong nước nhảy dựng lên, kéo theo vô số bọt nước, lập tức nhảy tới trên vai Bùi Chu, cong lưng mượn một cái lực, đôi mắt màu chàm nhắm ngay tay nắm cửa phòng tắm, 1.2.3...... Nhảy!!!

"Kẽo kẹt ——" tay nắm cửa trượt xuống, cánh cửa theo tiếng kêu mở ra.

"Phốc!!" Ba giây sau không còn bóng dáng hồ ly tiên sinh đâu nữa.

"A a a a a!" Giật mình vì nhóc hồ ly bất ngờ tức giận, Bùi Chu hét lên một tiếng muốn né tránh, lại không có né tránh, vẫn là thành thật làm bàn đạp chân cho nó, anh chật vật từ trên ghế té xuống, mắt kính màu bạc cũng rơi trên mặt đất, cả người bị nước xối đến ướt đẫm......

"......" Trong vòng ba giây, người ngưỡng hồ phiên.

Bình Luận (0)
Comment