Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 32

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hình ảnh trước mắt tiểu Tai Thử bỗng điên đảo, toàn bộ chuột bị hoảng đến đầu óc choáng váng, một bộ biểu tình muốn nhổ ra, tiếng kêu đang từ phẫn nộ đều trở nên hữu khí vô lực: "...... Kỉ nha!"

"Mau dừng, đừng lắc nữa," Raymond nhìn không nổi nữa, vội vàng giải cứu tiểu Tai Thử đáng thương từ trong tay Bùi Chu ra.

Hắn ôm Tai Thử bảo bảo, thật cẩn thận ép nó hé miệng ra, hướng bên trong nhìn một cái, rồi nói cho Bùi Chu: "Nó hẳn là thức tỉnh dị năng hệ không gian!"

Đại La La trợn mắt há hốc mồm: "Như vậy cũng được à?"

Viện trưởng Kakapo cũng chấn kinh rồi: "Dị năng không gian!?"

"Nghe thấy thực không tồi nha!" Dana cũng là lộ ra ý cười hàm hậu, hắn vì Tai Thử bảo bảo cao hứng rất nhiều, không khỏi lại có chút buồn bực: "Tôi trước đó đều huấn luyện nó một năm ròng, cũng không thấy tiểu tử này kích phát ra dị năng, bác sĩ Bùi đút nó ăn vài lần, nó liền có dị năng...... Này cũng quá không khoa học đi?"

Bùi Chu sửng sốt, duỗi tay nhẹ nhàng chọc quai hàm Tai Thử bảo bảo một chút, lẩm bẩm nói: "Không phải đâu, nó chính xác mà nói là ăn ra dị năng thì có?!"

Tiểu Tai Thử lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, mọi người lại đồng thời cười to.

Raymond bất đắc dĩ, đem Tai Thử bảo bảo đưa cho Đại La La.

Bùi Chu: "Dị năng thức tỉnh liền thức tỉnh đi, nhưng mà cũng không thể để nó đi đoạt lấy thức ăn, ấu tể Huyền Phượng Tước vốn dĩ thể chất kém rồi, cũng không thể để bị thiếu khẩu phần ăn được, Đại La La cùng ngài viện trưởng, hai người giúp cháu trông nó một chút."

"Được rồi." Đại La La cùng viện trưởng Kakapo đồng thanh đáp ứng, hai mắt tỏa ra ánh sáng tiến lên ôm lấy Tai Thử bảo bảo, không ngừng trêu đùa nó, đem nó chọc cho tức giận đến kêu kỉ kỉ liên tục.

Bùi Chu cười cười, nhìn mấy ấu tể khác còn đang ăn cơm, anh cũng không muốn đi quấy rầy chúng nó.

Anh xoay người, hướng Raymond cùng Dana thấp giọng nói một câu: "Các anh cùng tôi qua đây, tôi có chút lời muốn nói cùng các anh."

Raymond cùng Dana có chút hoang mang, nhưng vẫn cùng đi qua.

......


Ở một góc khuất yên tĩnh.

"Là thế này."

Bùi Chu đẩy đẩy mắt kính, nói: "Làm bác sĩ thú y đang chăm sóc cho các ấu tể, tôi có nghĩa vụ bảo đảm các ấu tể cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh."

"Vừa rồi lúc làm khai thông tinh thần lực cho các ấu tể tôi phát hiện Giáp Long bảo bảo cùng Bạo Long bảo bảo tuy rằng trên người có thương tích, nhưng trạng thái tinh thần của bọn nó cũng không tệ lắm, như vậy chứng tỏ với bọn nó huấn luyện cường độ như giờ là có thể chấp nhận, tôi liền không nói cái gì."

"Chỉ là ấu tể Huyền Phượng Tước......" Bùi Chu chuyển câu chuyện, nhìn về phía bọn họ: "Các anh ai là lão sư dạy chiến đấu của nó?"

Dana thần sắc bỗng nhiên ngưng một chút: "Là tôi, nó có vấn đề gì sao?"

Bùi Chu nhíu nhíu mày: "vừa rồi rôi tiến hành khai thông tinh thần lực phát hiện tiểu phượng hoàng trạng thái tinh thần không tốt lắm, tôi đã làm xong khai thông cho nó, nhưng nó vẫn có chút uể oải, trạng thái vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục. Cho nên vì tránh cho có gì ngoài ý muốn, kế tiếp anh an bài chương trình học cho nó tốt nhất nhẹ nhàng chút đi......"

Dana có chút ngạc nhiên: "À, như vậy sao? Chính là tôi đã an bài chương trình học nhẹ nhàng nhất cho nó rồi."

Bùi Chu mặt lộ vẻ bất mãn: "Nơi nào nhẹ nhàng? Lúc tôi đón được nó, nó đều mệt đến hôn mê, hơn nữa cục đá cột vào trên đùi còn đem chân nó làm bị thương."

Dana gãi gãi đầu: "Không có khả năng đi? Tôi khi còn nhỏ cũng huấn luyện như vậy mà, hơn nữa treo cục đá cho nó chỉ có lớn như cái móng tay cái vậy, tôi khi còn nhỏ trên đùi treo cục đá lớn như cái nắm tay nhá! Mà tôi cũng kiên trì được!"

Bùi Chu hơi hơi mở to hai mắt, đối với cường độ huấn luyện thời kì ấu tể của Dana rất là kinh ngạc.

"Hơn nữa......" Tựa hồ là sợ bác sĩ Bùi trách cứ hắn dạy học khắc nghiệt, Dana vội vàng dùng ngón tay chỉ Raymond, đem đối phương cũng kéo xuống nước, "Raymond huấn luyện hai nhóc ấu tể kia có thể so với tôi ác liệt hơn nhiều, hắn trực tiếp chính là đòn roi, hai nhóc ấu tể trốn chậm một chút, trên lưng chính là một đạo trảo ngân, tôi đều nhìn không được, cậu như thế nào không trách cứ hắn?"

Raymond khóe miệng cong lên, đôi tay cắm trong túi quần, dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn về phía Dana: "Huynh đệ, cậu làm người không có đạo nghĩa gì thế! bác sĩ Bùi phê bình cậu, như thế nào cậu lại còn kéo tôi theo?"

Bùi Chu cứng họng một lát, nói: "Là thế này, mỗi ấu tể bẩm sinh thiên chất bất đồng, Giáp Long bảo bảo cùng Bạo Long bảo bảo thể chất cường kiện, huấn luyện tự nhiên có thể nghiêm khắc một chút, nhưng mà âu tể Huyền Phượng Tước bẩm sinh yếu kém, anh cũng không thể bắt nó học theo phương pháp huấn luyện lúc trước của anh được!"

Dana lại là có chút buồn rầu: "Bác sĩ Bùi, tôi cũng là không có biện pháp, qua một đoạn thời gian nữa chúng nó liền phải tham gia kiểm tra tuyển chọn của học viện sơ cấp, ấu tể Huyền Phượng Tước đến giờ vẫn chưa có dị năng, tôi thật là nóng vội......"


"Theo lý mà nói, ấu tể Huyền Phượng Tước dễ dàng kích phát ra nhất chính là hỏa hệ dị năng, nhưng mà nhóc này đối với hỏa hệ dị năng hoàn toàn không có thiên phú, như vậy thì dị năng tiếp theo có thể kích phát được của Huyền Phượng Tước chính là dị năng tốc độ! Cho nên tôi mới hướng tới cái này để huấn luyện tiểu phượng hoàng......"

Bùi Chu gật gật đầu, đối với suy nghĩ của Dana anh tỏ vẻ lý giải.

"Tuy vậy anh không nên gấp gáp, huấn luyện ấu tể còn phải dùng đúng phương pháp? Anh nhìn ấu tể Tai Thử xem, không phải đánh bậy đánh bạ mà kích phát ra dị năng không gian dị năng rồi sao?"

Dana buông tay: "Nhưng đó chính là một cái ngoại lệ!"

Bùi Chu kiên nhẫn nói: "Cho nên, tôi chỉ là hy vọng anh có thể trước để tiểu phượng hoàng nghỉ ngơi một thời gian, thuận tiện quan sát một chút tiềm năng mặt khác của nó, nhìn xem có cơ hội hay không để nó thử kích phát dị năng khác."

Dana nghe xong, cảm thấy cũng có chút đạo lý, liền gật gật đầu: "Được, tôi nghe cậu, cho nó hai ngày nghỉ ngơi, quan sát thêm chút về nó."

Bùi Chu hơi hơi mỉm cười.

......

Bàn bạc xong xuôi bọn họ lại về chỗ mấy ấu tể.

Chỉ thấy các ấu tể ăn xong dược thiện rồi, đang hoạt bát chạy nhảy khắp nơi để tiêu thực.

Đại La La ngồi xếp bằng trên mặt đất, cô nàng từ trong bọc lấy ra một kiện lại một kiện đồ chơi mới làm ra, rất nhanh liền hấp dẫn một đám ấu tể xúm lại vây quanh mình.

"Kỉ?" "Chip?" "Moo?" "Gàoo?"

Đại La La đem áo choàng màu đỏ uy phong choàng trên cổ ấu tể Bạo Long, đem một cái nơ cổ ưu nhã đeo trước ngực Tai Thử bảo bảo, đưa cho Giáp Long bảo bảo một cái ổ cỏ đáng yêu, lại đưa cho ấu tể Huyền Phượng Tước ấu tể một ít cỏ lưu ly, trên mặt đất còn hàng loạt đồ vật linh tinh như quả cầu mây tre, quang não trẻ em, vòng lăn nhỏ.......

"Chíp chíp!" "Kỉ kỉ!" "Gàoooo!" "Moo~!"


Các ấu tể phát ra một trận tiếng kêu đầy cao hứng, vui sướng bắt đầu chơi đùa, dẫm vòng lăn dẫm vòng lăn, chơi quang não chơi quang não, làm đồ thủ công làm đồ thủ công.

Nhìn thấy Bùi Chu đi tới, mấy ấu tể hưng phấn vọt lại chỗ anh, dựng thẳng lông xù xù trên bộ ngực nhỏ của mình, đem quần áo mới, nơ mới trên người mình cho anh xem.

"Ừm, thật xinh đẹp!" Bùi Chu mắt mang ý cười, duỗi tay thay bé loli Bạo Long sửa sang lại áo choàng màu đỏ rực cho ngay ngắn, lại thay tiểu Tai Thử chỉnh nơ: "Em cũng rất soái khí nha!"

Lúc này bé Giáp Long đang ghé vào trong ổ cỏ phơi nắng đem thân thể mập mạp của mình hướng bên cạnh xê dịch, chừa ra một khoảng không gian, đối với Bùi Chu ngẩng cổ "Moo~" một tiếng, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm anh, tràn đầy thành ý mà mời anh cùng nhau phơi nắng.

Bùi Chu buồn cười: "Tự em phơi nắng đi! Anh không phơi đâu!"

Giáp Long bảo bảo nhìn anh trong chốc lát, giống như đang xác định xem anh có muốn phơi nắng không, mới đem thân thể chậm rãi dịch trở về.

Lúc này, Bùi Chu đi tới bên cạnh tiểu phượng hoàng, nhẹ giọng hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Chỉ thấy tiểu phượng hoàng đỏ đỏ cam cam trái nhảy một chút, phải nhảy một tí, mỏ chim linh hoạt mổ động, chậm rãi đem cỏ lưu ly rối loạn từng cây từng cây bện thành một con thỏ tinh oánh lóng lánh.

"Chíp!" Phát ra một tiếng kêu thanh thúy, mỏ chim của tiểu phượng hoàng ngậm lên con thỏ bằng cỏ lưu ly, vẫy vẫy cánh bay đến trước mặt Bùi Chu, đôi mắt đen tròn ngóng nhìn anh, đầy háo hức vỗ vỗ cánh của mình theo tiết tấu.

Bùi Chu hơi kinh ngạc, anh chậm rãi vươn tay, liền thấy tiểu phượng hoàng bay đến, đem thỏ cỏ đang ngậm trong mỏ thả vào trong tay anh.

Bùi Chu ngẩn người, sau đó khuôn mặt tràn đầy ôn nhu, giống như có thể sưởi ấm cả mùa đông lạnh giá.

"Cảm ơn em nhiều nha tiểu phượng hoàng!"

Ấu tể Huyền Phượng Tước phát ra một tiếng kêu thanh thuý "Chíp Chíp!", Vui sướng bay chung quanh Bùi Chu một vòng!

Cảm thụ được đỉnh đầu trầm xuống, Bùi Chu biết tiểu phượng hoàng lại đem đầu tóc mình coi như tổ chim, mặt anh mang thần sắc dung túng, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn về phía mọi người, liền thấy mọi người đều là một bộ dáng đang nghẹn cười.

Đại La La ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, đối diện với ánh mắt Bùi Chu, trên tay nàng cầm lấy một cái mũ rơm nhỏ quơ quơ, cười nói: "Đây là quà tiểu phượng hoàng đưa cho tôi, nó rất lợi hại nha! Không thầy dạy cũng biết làm rất nhiều đồ vật!"

Sau khi nhận được khích lệ, tiểu phượng hoàng đầy đắc ý đứng ở trên đỉnh đầu Bùi Chu, cố gắng ưỡn cao bộ ngực, nhúm lông ngốc ngốc trên đầu cũng đi theo giương lên: "Chíp!"

Cái bộ dáng ngây thơ chất phác kia khiến mọi người xem đều thấy vui vẻ.


......

Thời gian vui vẻ luôn qua đi thật sự mau, trong nháy mắt, các ấu tể chơi một ngày, giờ đều mang theo cơn buồn ngủ tránh ở dưới bóng cây. . truyện kiếm hiệp hay

Áo choàng màu đỏ, nơ nhỏ, quả cầy mây tre...... Đủ loại kiểu dáng đồ chơi vung vãi đầy đất.

Bùi Chu cùng Đại La La kiên nhẫn đem từng món đồ vật thu thập tốt, đặt ở bên cạnh giỏ tre, ngày mai là cuối tuần, bọn nhóc còn có thể chơi thêm một ngày.

Sau đó, thừa dịp các ấu tể còn chưa tỉnh ngủ, bọn họ liền lặng lẽ rời đi, bằng không sẽ bị một đám lông xù xù ôm chặt lấy ống quần không bỏ.

Mặt trời chiều ngã về tây, đứng ở cửa cô nhi viện.

Bùi Chu cùng Đại La La phất tay tạm biệt: "Ông ơi, chúng cháu về đây!"

Viện trưởng Kakapo cười hắc hắc, xua tay nói: "Đi mau đi! Bằng không đám tiểu gia hỏa kia tỉnh lại, sẽ quấn lấy cô cậu không bỏ!"

Rời khỏi cô nhi việnn, đi trên con đường quê nhỏ, Bùi Chu cùng Đại La La một đường tán gẫu.

Bất tri bất giác liền thảo luận đến làm thế nào mới có thể làm ra món đồ chơi kích phát dị năng cho ấu tể.

Bùi Chu đột phát có ý tưởng, "Có lẽ chúng ta có thể đem thứ chúng nó yêu thích hứng thú cùng việc huấn luyện dị năng liên kết với nhau?"

Đại La La hướng lên trời mắt trợn trắng: "Đừng có đùa, ấu tể tộc Ba Tháp là một đám đều lười đến không chịu được, bọn nó yêu thích không phải ăn chính là ngủ, kia có thể có ích lợi gì."

Bùi Chu ngẫm lại cũng thấy đúng, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Bất quá, nếu nhắc tới "Ăn" cùng "Ngủ", Đại La La lại đột nhiên linh quang chợt lóe.

Nàng chống cằm: "Bất quá, hôm nay lúc cậu cho bảo bảo Ba Tháp ăn kem ly, nó thế mà rất nhiệt tình......"

——

15/8/2020

Bình Luận (0)
Comment