Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 5

Nhưng mà ấu tể Tai Thử nghe thấy vậy thì đôi mắt đậu đen sáng ngời lên, cả chuột mừng rỡ mà nhảy nhót đi về phía trước, sau đó đi nhanh rồn lăn lộn một vòng, giống như một cái bóng cao su nhỏ lăn vào trong lồng ngực Bùi Chu.

"Kỉ kỉ ——" cơ thể va vào một cái ôm ấm áp, nó cao hứng mà kêu một tiếng, sau đó vùi đầu ở trước ngực Bùi Chu củng tới củng đi, cái đuôi tròn ngắn ngủn run rẩy liên tục, có thể nói là thập phần thân thiết!

Bùi Chu mặt than giơ tay ngăn lại ấu tể Tai Thử đang có ý đồ đem đầu cố gắng củng vào ngực cậu.

Hỗn đản! Lão tử căn bản không có sữa! Nhóc nhóc nhóc...... Nhóc muốn làm gì!!!

Mắt thấy nhóc con Tai Thử đang muốn cắn thử nơi cấm địa không nên cắm kia, dưới tình thế cấp bách, Bùi Chu chỉ đành lấy tay trái ôm lấy ấu tể Tai Thử lông bạc không an phận này, tay phải cầm lấy sữa long điểu Warren đặt ở trước mũi ấu tể Tai Thử cho nhóc ngửi.

Mùi sữa thơm lừng lan toả lập tức hấp dẫn lực chú ý của ấu tể Tai Thử: "......" Ngửi ngửi, nghiêm túc ngửi ngửi.

Di? Nguyên lai mùi sữa là từ thứ này toả ra sao?

Bảo bảo chuột Tai Thử trên mặt thế nhưng lộ ra biểu tình trầm tư nghiêm túc, ngay lúc Bùi Chu giơ tay đều sắp tê rần, nhóc con run run râu chuột, rốt cuộc mở ra cái miệng nhỏ, đem sữa long điểu Warren ngậm vào rồi.

"Chụt chụt ——"Thời điểm bảo bảo Tai Thử nỗ lực nhấm nuốt đồ ăn, lông mao chung quanh miệng nó đều tẩm một vòng sữa trắng ướt át, bản thân nó lại như cũ mang một bộ dáng ngây thơ vô tri, thật là đáng yêu đến cực điểm!

Bùi Chu thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn nó vô thức bán manh, nội tâm tiềm tàng thuộc tính lông khống lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

—— Thật đáng yêu quá mức quy định, rất muốn sờ sờ lớp lông xù xù đó! Bộ lông màu bạc kia vừa nhìn qua đã thấy vừa mềm vừa ấm rồi!

Ngay thời điểm sinh ra cái ý tưởng này, cậu phát hiện tinh thần lực ở trong đầu mình bắt đầu trở lên dị thường sinh động, sau đó cậu nhìn chăm chú vào ấu tể trước mặt.

Trên người ấu tể Tai Thử cư nhiên bị phân chia thành nhiều khu vực trong suốt bởi tinh thần lực, trong mỗi khu vực còn có văn tự bất đồng đánh dấu: "Dám chạm vào ta ngươi liền chết, khó chịu, khó chịu, bình thường."

"!"Này lại là cái quỷ gì, ngạo kiều như vậy, không cho sờ sao?


Khoé mắt Bùi Chu giật giật, cậu tính thử vươn tay, thật cẩn thận mà vuốt ve sống lưng ấu tể Tai Thử một chút, nơi đó viết "Bình thường".

Ấu tể Tai Thử không ngừng nhấm nuốt quai hàm bỗng dừng một chút, đôi mắt đậu đen nhỏ tựa hồ nghiêng liếc liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó lộ ra một biểu tình nhân tính hoá: "Xem xét trên biểu hiện hôm nay của ngươi, ta tạm thời bỏ qua tội vô lễ cho ngươi".

Bùi Chu hô hấp cứng lại: "......" Cái ánh mắt này cũng quá gây áp lực rồi, không dám sờ, không dám vuốt.

"Thôi quên đi, mình nên bắt đầu nghiêm túc cho nó ăn vậy." Bùi Chu từ bỏ ý tưởng vuốt lông, từ hộp cơm lấy ra một miếng bánh kem trái cây ngọt đưa tới bên miệng ấu tể Tai Thử.

Ngọt quả, danh như ý nghĩa là một loại trái cây hương vị ngọt ngào, hàng ngon giá rẻ, là đồ ăn yêu thích của loại động vật ăn chay cùng ăn tạp, nhưng lại không thể ăn nhiều nếu không sẽ ngấy.

Dã sơn quả là một loại dược liệu sơ cấp, tuy rằng nó năng lượng sống phi thường có ích đối với thú nhân, nhưng bởi vì tạp chất nhiều, vị chua xót, cho nên các thú nhân cũng sẽ không trực tiếp ăn nó, thông thường là làm thành dược tề rồi dùng.

Nhưng mà trải qua quá trình Bùi Chu nghiền áp, tạp chất trong dã sơn quả đã bị loại trừ, vị chua xót cũng giảm bớt, sau đo nghiền nhuyễn ra trọn lại cùng ngọt quả rồi quấy đều, cuối cùng dùng tương thụ thuỷ ngao chế biến thành bánh ngọt, vị ngọt mà không ngấy, lại còn thoang thoảng mùi hương cỏ cây.

Ấu tể Tai Thử cắn một miếng bánh trên tay Bùi Chu, ngay lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, dừng không được mà điên cuồng gặm đồ ăn, những vụn bánh rơi rụng đều dừng lại ở trước cái ngực lông xù xù của nhóc nhưng nó cũng không mảy may quan tâm.

"Ăn từ từ, không ai cùng em đoạt đâu." Bùi Chu nhìn tiểu Tai Thử ăn đến hung hăng, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, lộ ra một nụ cười giống như cha già nhìn con nhỏ.

Hương vị truyền thống của các loại dược tề thật là có thể dùng diệt sạch nhân tính để hình dung, tuy rằng sau khi lớn lên các thú nhân vì tăng cường thực lực, có thể không chút do dự uống xong đi, nhưng mà làm cho các ấu tể ngoan ngoãn uống thuốc chính là một sự kiện khiến người ta phi thường đau đầu.

Nhưng hiện tại có dược thiện, Bùi Chu là có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Dần dần, theo bé Tai Thử lông bạc ăn đến vui sướng, những ấu tể khác trong rừng rậm cũng bắt đầu xuất hiện.

Nghe được động tĩnh "Sột sột soạt soạt" trên cỏ, Bùi Chu lại lần nữa ngẩng đầu, liền thấy vóc dáng cao lớn của ấu tể Bạo Long...... Đang đứng ở sau một thân cây, rõ ràng có chiều cao ba mét, dài sáu bảy mét, nó lại là một bộ biểu tình "Ta đang âm thầm quan sát", cái đầu che dấu ở sau một chùm lá cây, hai cái mắt nhỏ cẩn thận mà lập loè nhìn xuyên qua kẽ hở của lá cây.

"......"


Bùi Chu sắc mặt hơi 囧, rất muốn nói, đừng giấu nữa, cái đầu lớn như vậy, thân thể cường tráng thế kia thì cho dù cây dày đến đâu cũng che không nổi nhá!

Nhưng là...... Nhìn vào hàm răng sắc nhọn như truỳ đao của nó, có thể dễ dàng đập vụn xương cốt địch nhân, lại nhìn nhìn chân sau cường tráng như thân cổ thụ của nó cũng có thể dễ dàng đem địch nhân nghiền áp thành bánh nhân thịt......

Ừm, cậu không thể thất lễ như vậy được, nàng Bạo Long này vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Bùi Chu lộ ra nụ cười ngượng nghịu nhưng không mất lễ phép.

Tuy nàng sở hữu thân thể phi thường cao lớn, cùng với lực cắn kinh người, nhưng xét về độ tuổi mà nói, nàng xác thực vẫn là một tiểu loli, sẽ không có tiểu cô nương nào sẽ vui khi nghe được có người đánh giá các nàng dáng người "Cường tráng" đi.

Bùi Chu hướng bọn nhóc vẫy vẫy tay: "Đều đừng nấp nữa, lại đây đi!

"Anh lần này không mang dược tề đến cho các em, đây đều là dược thiện thực mỹ vị! Các em mau tới nếm thử!"

Nhân loại "Bùi Chu" này đã từng độc hại, đàn ấu tể này đối việc dùng dược tề đều sinh ra mãnh liệt bóng ma tâm lý, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà bốn cái hộp cơm kia mùi hương mê người, lại từng đợt từng đợt toả ra hương thơm, nhắm thẳng vào khoang mũi bọn nó, làm mấy ấu tể này sinh ra mãnh liệt dao động.

Đặc biệt là khi Bùi Chu mang một khuôn mặt mỉm cười, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú bọn nó.

【 Đinh! Dị năng phát động, các ấu tể thú nhân đã bị khí tràng "Mẫu thân từ ái" bao phủ, các ấu tể bị "Mẹ kêu ngươi về nhà ăn cơm" công kích đánh trúng! 】

Trước hết không chịu nổi dụ hoặc, từ trong bụi cỏ bò ra ngoài là một ấu tể Giáp Long.

—— Nhọc con tứ chi thô ngắn, phần lưng có giáp xác cứng rắn bảo vệ, giống nhau mai rùa đen, cái đuôi có hình dạng như một cây búa, thoạt nhìn cũng phi thường cứng rắn, nếu bị đập một chút, hẳn là không phải sự tình vui vẻ gì.


Nhưng Bùi Chu biết rằng đại gia hoả bộ dạng hung hãn, thân hình to lớn với bộ giáp nặng nề này kì thật là một người (long) ăn chay hàng thật giá thật, tính cách của nó cũng thực ôn hòa, sẽ không chủ động cùng người phát sinh tranh chấp.

Có thể hình dung được trận chiến giữa nó cùng nhóc Bạo Long mười lần có tám lần là tiểu loli Bạo Long bá đạo chủ động khơi mào.

"Cho em!" Bùi Chu đem hộp thanh xào khổ diệp thảo đưa cho ấu tể Giáp Long, thuận tay còn vỗ vỗ chân trước của nó, dẫn tới ấu tể Giáp Long nằm phục người xuống nhìn nhìn cậu, phát ra một tiếng "Moo ~".

Cũng giống như ấu tể Bạo Long vậy, ấu tể Giáp Long cũng là một người (long) cao to, trước mắt nó đã cao trên dưới 1m7, thân dài 3 mét.

Bởi vì Bùi Chu là ngồi xếp bằng, Giáp Long vì phối hợp độ cao của cậu, dưới tình huống Bùi Chu không có lên tiếng, liền ngoan ngoãn mà bò ngồi xuống, nó nhìn hộp cơm, không có lập tức ăn cơm, mà là hai con mắt nhìn chằm chằm cậu, lại lần nữa "Moo~" một tiếng.

Bùi Chu lập tức đọc hiểu ý tứ của nhóc, cười nói: "Em ăn luôn đi, một phần này chính là làm cho em ăn, bên trong có cho khổ diệp thảo có thể giúp em tiến hóa."

Ấu tể Giáp Long lúc này mới lắc lắc đầu, cúi đầu hướng về hộp cơm, bắt đầu chậm rì rì ăn cơm.

Thật sự là quá dịu ngoan, quá hiểu chuyện!

Bùi Chu cảm giác chính mình tâm đều phải bị manh hóa, như thế nào sẽ có ấu tể bề ngoài cùng tính cách tương phản lớn như vậy!

Bởi vì Giáp Long cúi thấp thân thể, Bùi Chu lúc này mới thấy trên sống lưng Giáp Long đầy vết trầy xước, những chỗ nghiêm trọng thậm chí huyết nhục trọn lẫn đông lại thành cục, còn có dấu vết bị bỏng cháy đen.

Tức khắc, Bùi Chu trái tim thắt lại, cậu đã nghe nói ấu tể Bạo Long cùng ấu tể Giáp Long đánh nhau, nhưng là cậu không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy!

Bùi Chu không khỏi ngẩng đầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn tiểu loli Bạo Long một cái!

Tiểu loli Bạo Long, nguyên bản đang chậm rãi đi tới, tham đầu tham não mà mơ ước nồi thịt tiểu mãnh long hầm cà kia, bỗng nhiên cảm nhận được Bùi Chu trừng mắt, nó không khỏi dừng lại động tác, chuyển hướng nhìn về Bùi Chu, đôi mắt nhỏ toát ra một tia chột dạ vô thố.

Giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc quản giáo vậy.

"Em nhìn xem em đem bạn đánh ra sao......" Bùi Chu không khỏi nhẹ mắng một câu, thuận tay ở trong bọc đồ của mình tìm tìm kiếm kiếm, lấy ra tới một lọ dược tề màu xanh.


Đây là một lọ dược tề trị liệu ngoại thương, Bùi Chu mấy ngày trước luyện chế ra.

Dược bình mở ra, bên trong là bột phấn màu xanh lá, nguyên vật liệu là lá thánh thụ trên tinh cầu Warren, nghiền nát thành phấn chế thành dược tề, có thể trị liệu một ít ngoại thương rất hiệu quả.

Đem bột phấn màu xanh lá đổ ra xoa đều trên lưng tiểu Giáp Long, Bùi Chu rõ ràng cảm nhận được ấu tể Giáp Long thân hình bởi vì đau đớn mà giãy giụa, trong cổ họng càng là phát ra từng đợt thanh âm thấp thấp nghẹn ngào.

Bùi Chu lại không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng thêm đau lòng, vội vàng duỗi tay trấn an nó, "Không đau, không đau......"

Nghe được thanh âm ôn nhu kia nói, tựa hồ là suy xét đến việc mình giãy giụa sức lực lớn sẽ tổn thương đến nhân loại này, Giáp Long ấu tể rõ ràng an phận xuống.

Tiểu loli Bạo Long do dự một chút, thấy Bùi Chu đang bận chữa thương cho ấu tể Giáp Long, không tính toán tiếp tục mắng nó, nó liền một đường chạy chậm tới bên hộp cơm, một ngụm ngậm đi rồi toàn bộ thịt tiểu mãnh long hầm, sau đó lại trốn sau bụi cây, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Bùi Chu liếc mắt nhìn nó một cái, không có ngăn cản loli Bạo Long ăn cơm.

Trong bụng con mãnh long hầm cậu cho rất nhiều dược thảo hỗ trợ ấu tể thú nhân phát triển, bởi vì hương vị những dược thảo này không thể gọi là thơm ngon cho nên cậu mới cho thêm cà hồng hoả để kí.ch thích vị giác nhằm che giấu mùi dược thảo.

Bất quá xem cái tướng ăn đầy tục tằng của ấu tể Bạo Long này, phỏng chừng nó cũng không phát hiện được vấn đề.

Một lần nữa đem lực chú ý thả lại đến trên người ấu tể Giáp Long trước mắt, nhìn thấy nó mặc dù kiềm chế cố đứng yên không di chuyển, nhưng cơ bắp trên người đang co rút đau đến lợi hại, Bùi Chu càng thêm đau lòng, cậu cố ý phát động dị năng "Vuốt lông trị liệu" của mình tới giảm bớt thống khổ cho tiểu Giáp Long.

Nhưng mà đánh giá ấu tể Giáp Long này từ trên xuống dưới, tiểu gia hỏa này cả người ngạnh bang bang rõ ràng không có một cọng lông a!

Nhìn chằm chằm vào gai ngược cứng rắn bên ngoài giáp xác của Giáp Long, Bùi Chu trong lòng bồn chồn, nhưng cậu vẫn là miễn cưỡng phóng thích tinh thần lực.

—— Giáp Long ấu tể trên người cũng dưới tinh thần lực phân chia thành nhiều khu vực, trừ bỏ đầu, tứ chi, cái đuôi bên ngoài, toàn bộ lưng đều bị đánh dấu "Cho ngươi sờ", "Tùy tiện sờ".

Bùi Chu vui mừng quá đỗi, vội vàng duỗi tay ở trên sống lưng cứng rắn của Giáp Long sờ so.ạng một phen, ừm ừm, xúc cảm này có điểm giống như sờ vào con đường nhựa vậy, có chút thô ráp, thật sự không thể gọi là tốt được.

Nhưng Bùi Chu vẫn có được tâm lý thoả mãn lớn lao, nhìn xem, cậu đang sờ khủng long đó! Bé khủng long ngoan ngoãn đáng yêu!!!

【 Đinh! Bạn phát động kỹ năng vuốt lông sơ cấp! Thể xác và tinh thần bị thương nặng của Giáp Long bảo bảo đang được trị liệu! 】

Bình Luận (0)
Comment