Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 15

Cả người cô dần lộ hết cả ra, lúc ấy Thẩm Thiển vô cùng khẩn trương, cảm giác cơ thể va chạm vào nhau khiến ngực cô nóng ran. Cô muốn đẩy Vưu Nhiên ra, nhưng vừa dùng lực, lại nghe thấy Vưu Nhiên thét lớn một tiếng đau đớn, anh nói: "Đau..."

Thẩm Thiển giật hết cả mình, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô làm sao lại làm đau anh thì Vưu Nhiên đã lại một lần nữa ôm lấy mặt cô mà hôn. Thẩm Thiển từ lúc có trí nhớ chưa từng hôn bao giờ, nhưng nụ hôn này lại khiến Thẩm Thiển kinh ngạc. Cô lại có vẻ như không trúc trắc mà ngược lại còn rất tự nhiên đáp ứng sự cợt nhã của anh? Thẩm Thiển đối với phản ứng phóng đãng như thế của mình đúng là hơi khó tiêu hóa. Sao cô lại có thể tùy tiện như thế kia chứ?

Mãi đến khi bàn tay Vưu Nhiên phủ lên nơi vô cùng kiêu ngạo kia, Thẩm Thiển mới bỗng nhiên mở to hai mắt, ú ớ vài tiếng, rồi lại bị bao phủ trong sự nhiệt tình của Vưu Nhiên, không thể ngăn cản sự “giày vò” của Vưu Nhiên.

Thẩm Thiển cứ nghĩ Vưu Nhiên bề ngoài điềm tĩnh, dẫu sao cũng loại mỹ nam như hoa trắng nõn trắng nà, thuộc kiểu dịu dàng như con gái. Nhưng lần này cô mới phát hiện, đàn ông đã từng đi lính, cho dù bề ngoài có như thế nào thì sự mạnh mẽ ẩn trong xương cốt của họ cũng sẽ làm người ta đứng hình.

"Anh Vưu, tỉnh táo lại chút đi." Thẩm Thiển rốt cuộc cũng khôi phục lại lý trí, kêu gọi Vưu Nhiên đột nhiên nổi thú tính.

Vưu Nhiên hơi hơi nâng cằm lên, sóng mắt nhộn nhạo, nơi trán đã rịn mồ hôi, giọng anh cũng hơi khàn, "Chẳng lẽ em nghĩ là anh không tỉnh táo?"

"Anh uống rượu à." Thẩm Thiển co tròn người lại, lo lắng nhìn người đàn ông vô cùng xa lạ trước mắt cô đây. Cô vẫn là thích anh chàng tuy mắt không nhìn thấy nhưng gương mặt lúc nào cũng cười nhạt ấy, ít nhất cô sẽ không cảm thấy kích động như thế. Hàng lông mày của anh, cảm xúc mạnh mẽ của anh, còn cả đôi mắt sáng quắc nồng cháy kia cứ khiến cô có cảm giác như là đã mấy đời rồi mới gặp lại.

Vưu Nhiên bỗng nhiên nâng cằm Thẩm Thiển lên, nhìn chằm chằm vào cô, nói từng chữ một: "Em rất coi trọng chuyện uống rượu này." Anh nói xong, cúi đầu ngả ngớn liếc mắt nhìn nơi kiêu ngạo kia của cô một cái, khuôn mặt vẫn y như trước, dưới ánh mắt thản nhiên trong nháy mắt có một đốm lửa như có như không xẹt qua.

Thẩm Thiển bị anh nhìn như vậy liền đan hai tay vào nhau che lấy ngực, tức giận nói: "Anh là đồ lừa đảo, lại còn dê xồm nữa."

Vưu Nhiên nhướng lông mày, vô cùng nguy hiểm nhếch miệng cười: "Đồ lừa đảo? Dê xồm? Phải không?" Câu hỏi vặn nhẹ nhàng mà lại thẳng thắn chết người, Thẩm Thiển bởi vì giọng điệu này của anh mà không dám khẳng định chắc chắn, chỉ trốn tránh ánh mắt nóng rực của anh, quay mặt đi không nhìn anh.

Vưu Nhiên nhẹ nhàng thở dài, thẳng lưng, đứng lên khỏi người cô, ngồi ở trên sô pha mở tivi, lại làm như chốn không người bắt đầu xem tivi. Thẩm Thiển ngơ ngác ngồi dậy, hai tay che ngực liếc về phía Vưu Nhiên, khuôn mặt nhu hòa, đôi mắt xinh đẹp ẩn dưới hàng lông mi dài cong đang tập trung tinh thần vào xem tivi, áng sáng nhu hòa từ màn hình rọi khắp mặt anh, đường cong gương mặt duyên dáng ấy lại khiến Thẩm Thiển hơi mềm lòng.

Bỗng nhiên, Vưu Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô, Thẩm Thiển trong lòng chấn động, thân mình căng thẳng, khẩn trương nhìn anh, sợ hãi anh lại nổi thú tính. Vưu Nhiên đột nhiên cởi nút áo sơmi, Thẩm Thiển run run hỏi, "Anh muốn làm gì?"

"Cởi áo."

"Cởi... Cởi áo làm gì?" Thẩm Thiển rụt lui, hoảng sợ nhìn anh.

Vưu Nhiên cởi áo ra, kéo Thẩm Thiển đang trốn ở trong góc sô pha một cái, Thẩm Thiển kêu to, "Tôi không phải là người tùy tiện." Vưu Nhiên vẫn không giải thích gì, chỉ đem áo sơmi anh đã cởi ra mặc vào cho Thẩm Thiển, gương mặt không chút thay đổi cài nút lại cho cô, cuối cùng đem ánh mắt khóa chặt trên gương mặt kinh ngạc của Thẩm Thiển.

"Em có thể không biết, lúc em tùy tiện ngủ dậy thực không phải người."

Thẩm Thiển co rút khóe miệng, anh, cái này, cái này cũng biết?

Vưu Nhiên giúp Thẩm Thiển mặc quần áo xong lại xoa bóp thái dương có hơi đau, ánh mắt dừng ở hai con chó đang ngồi xổm dưới sô pha, dưới bụng của Thiển Thiển đã được lót thêm bộ lễ phục kia, Lông Xù gặm bộ lễ phục chạy qua chạy lại rồi đem dồn bộ lễ phục xuống dưới bụng Thiển Thiển, để nó có thể thoải mái hơn.

Vưu Nhiên bật cười. Còn Thẩm Thiển thì vẻ mặt khổ sở nhìn bộ lễ phục đã bị chà đạp kia, bộ lễ phục sang trọng như vậy mà lại lưu lạc đến mức để chó lót ngủ! Kỳ thật cô rất muốn cứu lại bộ lễ phục, ngặt nỗi lúc này cô tốt nhất là nên rút mau đi, dù sao vừa rồi cũng đã chọc đến anh chàng âm tình bất định trước mắt này rồi.

Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên, chuẩn bị lên lầu, Thẩm Thiển thấy anh muốn đi liền lập tức đuổi theo vài bước, cất tiếng gọi: "Anh Vưu!"

Vưu Nhiên bỗng nhiên xoay người, nhìn Thẩm Thiển mặc cái áo sơ mi to lùng bùng, phía dưới để lộ bắp đùi thẳng tắp trắng như tuyết đang bối rối nhìn anh. Trong đầu Vưu Nhiên lại nhớ tới một hình ảnh.

Cuối mùa hạ năm ấy, ve trên cành đã lủi vào trong đất, bắt đầu ngủ đông. Trời lúc nào cũng gió nên có cảm giác hơi lạnh. Vẫn là tòa nhà này, nhưng mọi trang trí đều theo kiểu cũ, lấy gỗ lim làm chủ đạo, ngay cả trong không khí cũng có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm ngát từ thiên nhiên. Một chàng thanh niên mặc áo T-shirt trắng, quần casual, trên lưng đeo một cái bàn vẽ màu xanh quân đội đang đi về hướng căn nhà.

Ánh nắng ấm áp sau cơn mưa chiều xuyên qua những kẻ lá ngô đồng um tùm, hắt xuống đất những vết lốm đốm, chàng thanh niên đi dưới tàng cây, trong tay xách theo một túi cam. Cậu ta vừa mở cửa, bên trong liền văng vẳng tiếng bước chân giẫm lên ván gỗ nghe "cồm cộp", còn chưa kịp phản ứng thì một cái bóng trắng đã lao về phía cậu, hai chân kẹp lấy eo, ôm chặt lấy cậu. Cậu ta theo phản xạ có điều kiện liền ôm lấy cô gái đang làm nũng trong lòng: "Ông xã, em ngửi thấy mùi cam."

"Anh còn tưởng em ngửi thấy mùi trên người anh cơ đấy." Cậu thanh niên cười ha ha.

Cô gái choàng tay qua cổ cậu ta, cười nói: "Trên người toàn mùi cam."

Cậu thanh niên lúc này mới phát hiện cô gái trên người mặc áo sơmi của cậu, bởi vì vóc dáng cô quá nhỏ nên không trụ vững, dần dần tụt xuống khỏi người cậu, thân hình xinh xắn của cô gái xuân thì lại như ẩn như hiện, hơn nữa cô vừa mới tắm xong nên trên người vẫn còn vương vấn mùi sữa tắm thơm ngát, hấp dẫn đến chết người.

Cậu thanh niên đỏ mặt, hơi hơi quay mặt đi nói: "Ngoan, xuống dưới đi."

Cô gái ngoan ngoãn tụt xuống, vội vàng chụp lấy túi đồ trong tay cậu, đếm đi đếm lại số cam trong túi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ bừng, khiến cậu thanh niên nhìn mà kinh ngạc. Điều càng khiến cậu ta kinh ngạc hơn là, cô gái đi chân không, đôi chân vừa trắng lại vừa dài lộ thiên không có gì che dấu, mái tóc dài rối tung xõa qua một bên...

Cô gái kéo cậu thanh niên, hơi thất vọng nói, "Trong phòng anh có rất nhiều tranh mà sao lại chẳng có bức nào của em?"

"Anh không vẽ người."

"Vậy anh vẽ một bức cho em thôi, đi mà." Cô gái kéo cậu thanh niên lên lầu, sau khi đi vào phòng ngủ liền ngồi ở trên giường, bắt chéo chân, dáng vẻ như muốn ngồi im, "Ông xã, anh cứ từ từ vẽ."

Cô gái nói xong, liền lại bắt đầu bóc cam.

"Anh đi lấy dao cho em, đừng bóc như vậy, tốn sức lắm." Cậu thanh niên vừa mới chuẩn bị đứng lên, cô gái liền lập tức ấn cậu xuống, ngồi ở trên người cậu, nhét quả cam đã bóc xong vào trong miệng cậu, "Ăn cam phải bóc mới ngon." Nói xong lại nhét một múi nữa cho cậu.

"Em vất vả bóc như vậy là để anh ăn hết hả?"

Cô gái quơ quơ quả cam còn lại trong tay, nhét vào miệng mình, "Sao có thể hời cho anh quá vậy?"

Cậu thanh niên bỗng nhiên đưa miệng tới, "Sẽ hời cho anh." Nói xong liền cướp một nửa quả cam còn ở bên ngoài, cô gái khẩn cấp nuốt lấy nửa còn lại, "Em ăn xong rồi, ha ha ~"

Cậu thanh niên không nổi giận, "Anh vẫn ăn nữa." Dứt lời liền nâng mặt cô lên mà hôn.

Cô gái vẫn mặc cho cậu thanh niên hôn, mãi cho đến khi chính mình cũng đắm chìm vào trong đó, hai tay choàng qua cổ cậu, nhiệt tình hôn trả. Cảm xúc càng lúc càng say đắm, hai người không nhịn được mà cùng ngã lên giường...

Cậu thanh niên nói: "Thiển Thiển, anh sẽ chịu trách nhiệm."

Cô gái cười: "Rốt cuộc là ai ăn ai vậy?"

Cậu thanh niên đỏ mặt, ngại ngùng cười đến thực ngượng ngùng.

Vưu Nhiên nhắm mắt lại, muốn khóa những hình ảnh này lại, nhưng ký ức kia cứ hiện ra rõ ràng trước mắt. Anh nhìn về phía cô, vội vàng đi đến trước mặt cô. Thẩm Thiển lui ra sau hai bước, ngơ ngác nhìn anh.

"Cô Thẩm, có thể hỏi cô một vấn đề không?"

"Ừm?" Thẩm Thiển lại không hiểu ra làm sao, khó khăn lắm Vưu Nhiên mới quay trở lại dáng vẻ nhã nhặn, nhưng anh lại đang cởi trần, khiến cô lúc này nhìn cảnh hôn trong tivi cũng phải đỏ mặt, thực sự là áp lực không nhỏ.

"Cô có người yêu chưa?"

"Hớ?"

Vưu Nhiên vẫn duy trì nụ cười nhạt như "gió xuân quất vào mặt" quen thuộc, chỉ cười mà không nói. Tim Thẩm Thiển lại nhảy múa điên cuồng, đang yên đang lành hỏi cô vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ là vì chuyện phi lễ vừa rồi? Nếu có người yêu thì có phải anh sẽ tìm người đó để mà xin lỗi không nhỉ? Tuy rằng việc này có vẻ hơi quan trọng hóa, nhưng với lời nói và việc làm của người đàn ông trước mắt này thì dù sao cũng có khả năng sẽ như vậy. Bời vì biết anh chàng "giả mù" này lừa cô lâu như vậy, lại còn không nói với cô tiếng nào, nghĩ tới mấy chuyện 囧 xảy ra mấy ngày nay, cô liền thấy cáu.

Vì thế Thẩm Thiển cân nhắc thật lâu, cũng không dám tùy tiện cho Vưu Nhiên đáp án. Vưu Nhiên có một ưu điểm, đó là anh rất kiên nhẫn, anh cứ đứng im ở trước mặt cô, không nhúc nhích, có vẻ như không biết không được.

Thẩm Thiển bị trạng thái này làm cho hơi bực bội, cô nhẹ nhàng ho khan, hắng hắng họng, giả vờ thực ngay thẳng nghiêm nghị, "Có."

Vưu Nhiên nghe xong, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thường có, nụ cười đó đẹp chẳng khác nào bông anh túc, đung đưa trong gió, như ngây như say, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, "Thật khổ cho ai thích người như cô Thẩm."

"Là sao?" Thẩm Thiển cảm thấy lúc này miệng Vưu Nhiên thực thối, lời ám chỉ này của anh là đang chửi cô là người không thể nào chịu nổi sao?

Vưu Nhiên cười mà không đáp, nhẹ nhàng xoa thái dương, lầm bầm lầu bầu, lông mi nhăn thành một nhúm, nhìn rất khó chịu, "Chắc là tôi say rồi."

"Thì anh chả đang say." Thẩm Thiển tự lầm bầm, giọng điệu vẫn còn chút oán giận, vừa rồi bị sỗ sàng, cô vẫn còn chưa quên đâu. Vưu Nhiên bỗng nhiên vươn tay ra, kéo cô vào lòng, ép chặt cô vào người anh.

Thẩm Thiển chống hai tay lên ngực anh, toàn thân run rẩy. Cơ ngực của anh rất rắn chắc lại trơn bóng, nhịp tim mạnh mẽ kia không ngừng công kích những dây thần kinh yếu ớt của Thẩm Thiển khiến cô nhất thời căng thẳng đến nói không nên lời.

"Ngay cả em cũng nói tôi say, vậy... Người say là như thế nào?"

Thẩm Thiển nghẹn lời không nói, hơi rượu cứ từ từ thấm vào trong hơi thở của cô, khiến toàn thân cô căng cứng, người say, Thẩm Thiển nghĩ đến chuyện vừa rồi Vưu Nhiên đã làm với cô, chẳng lẽ lại nữa?

"Anh Vưu, chúng ta cần thảo luận kỹ hơn, đừng nên manh động!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật, viết này chương, tôi rất lo lắng, bởi vì muốn đại khái miêu tả tính cách của Thẩm Thiển trước kia, quả thật, không phải cô gái ngoan, nhưng nhất định là cô gái tốt. Còn Vưu Nhiên thì không giống hiện tại.
Bình Luận (0)
Comment